Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 12: Phu nhân

Trước Sau
Edit+beta: Diệp Hạ

Sau khi tan học, bọn học sinh đều về ký túc xá tắm rửa rồi đi ngủ, Quý Trạch tắm rửa xong liền ghé vào trên giường mình, định trước khi ngủ đọc << Lan Đình tập tự >> một chút.

(*Lan Đình tập tự: là tác phẩm thư pháp nổi tiếng của Thánh Thư – Vương Hy Chi, mọi người có thể đọc thêm trên google.)

“Tuy vắng tiếng đàn sáo ca xang, nhưng một chén rượu, một lời ngâm cũng đủ vui mà bày giải khối tình u uẩn. Ngày hôm ấy trời trong mây lành, gió mát ru êm. Trông theo trời, vũ trụ bao la; cúi xem đất, muôn loài tươi tốt. Buông lòng cảm hứng theo đôi mắt dõi trông, cũng đủ thích mắt vui tai...*"

(*Bản dịch của Trương Củng @vnthuquan.net)

Giang Hạo xoa tóc đi ra, nghe được thanh âm dễ nghe đầy nhịp điệu, đưa mắt nhìn qua, chính là bộ dáng Quý Trạch khép sách lại, tay gối đầu đọc. Tuy rằng Giang Hạo mới vừa tắm rửa xong, tóc ướt dầm dề, thậm chí là còn để trần nửa người trên, lại cảm giác rất phong nhã.

Hắn chợt nói: “Tu hễ* viết như thế nào?”

(*Tu hễ (修禊): một trong những nghi lễ cơ bản thời cổ đại, được tiến hành vào ngày "trừ khử" của một tháng nhất định để cầu phước lành và giải trừ tai họa.)

Quý Trạch mới vừa đọc xong một đoạn, sửng sốt một chút đáp: "Thêm một nét vào hợp đồng*."

(*đúng raw là thêm 个 vào từ 契 trong 契约 => 禊, ui tiếng Trung khó lắm các bác ơi, không biết đâu ಥ‿ಥ)

Giang Hạo kéo khăn lông trên đầu xuống, cong môi cười sáng lạn: “Chính xác.”

Quý Trạch liếc nhìn hắn một cái, bất mãn mà nói thầm: "Cậu đánh gãy lời tôi."

Giang Hạo ở mép giường ngồi xuống, quen thuộc nói: “Phu nhân.”

Quý Trạch sửng sốt, có điểm ngơ ngác: “Ha?”

Giang Hạo giải thích: "Cậu đọc tới phu nhân chi tương dữ rồi, bắt đầu từ câu này.”

“Phu là từ đầu tiên, niệm tiếng thứ hai, thêm nhân thành phu nhân, lại còn từ thứ nhất, tôi sao biết cậu đang nói cái gì*.” Quý Trạch hướng sườn giường rụt rụt, có điểm không được tự nhiên mà giải thích.

(*Nguyên văn: 夫是首发语词,念第二声,你断句成夫人,又是第一声,我怎么知道你在说什么. Câu này mình chẳng hiểu gì hết nên sẽ để nguyên văn ở đây:(((.)

Giang Hạo câu môi cười, "Cậu hiểu lầm thành cái gì? Phu nhân ——”

Cố ý kéo dài âm cuối, ngữ điệu hàm hồ ái muội không rõ.

Quý Trạch trong lòng nhảy dựng, có điểm thẹn quá thành giận ném gối đầu qua, không khách khí nói: "Tôi cho phép cậu ngồi giường tôi sao? Lăn lăn lăn.”

Giang Hạo nhẹ nhàng tiếp được gối để qua một bên, cúi người từng bước tới gần, mặt càng gần mặt, Quý Trạch cơ hồ đã dán ở trên tường, hận không thể ép thành một mảnh giấy A4 mỏng!

“Phu nhân, cậu đây là qua cầu rút ván a, lúc trước tôi thoa thuốc cho cậu suốt một tuần, mỗi đêm đều ngồi ở chỗ này, hiện tại cậu đã khoẻ, liền lập tức bắt đầu đuổi người đi."



Đồng chí bắt đầu diễn vai đáng thương, nhân vật khổ tình hãm sâu không thể tự kềm chế, sắm vai lớp trưởng ác độc lại bị sợ tới mức túng thành một đoàn, thật sự tổn hại hình tượng vai ác.

Giang Hạo duỗi tay ra, liền mang cả chăn lẫn người nhẹ nhàng ôm ra, phảng phất Quý Trạch không hề chiếm trọng lượng, hắn chỉ đang ôm một cái chăn.

Tay Giang Hạo thuần thục mà để ở trên eo Quý Trạch, nhấc vạt áo ngủ lên, lộ ra một đoạn eo trắng nõn.

Quý Trạch vội vàng chụp tay hắn lại, "Cậu phát bệnh thần kinh gì a?!”

Giang Hạo hạ vai xuống, đôi mắt ra vẻ u oán, “Không có gì, chính là có điểm hâm mộ hõm eo của cậu.”

Quý Trạch sửng sốt, sau đó bĩu môi khoe khoang, “Cậu có hâm mộ cũng không được, trời sinh, hừ.”

Giang Hạo không tức giận, ngược lại cười, “Kia có thể luyện ra không?”

Quý Trạch suy tư: “…… Không biết, cậu lên Baidu* một chút tra xem.”

(*Chức năng tương tự google.)

Giang Hạo cũng không để ý, “Chờ một chút tôi tra, trước cho tôi xem hõm eo cậu một chút."

“……” Quý Trạch có điểm không biết nói gì, trừng mắt rõ ràng không muốn cho xem, “Chính cậu cũng nói giúp tôi thoa thuốc một tuần, trông như thế nào cậu còn không rõ ràng sao?”

Giang Hạo nói dối không đỏ mặt, "Tôi đều chỉ xem huyệt vị. Chỉ xem một chút mà thôi, cậu phải báo đáp tôi.”

Quý Trạch nhíu nhíu mày. Báo đáp? Nghe quái quái, nhưng đích xác một tuần này phiền toái đối phương không ít, do dự một lúc, vẫn là nằm sấp xuống, cẩn thận, chính mình nhấc lên một chút áo, trong miệng còn nói thầm: “Này không phải tiêu chí dáng người tốt gì cả, trời sinh mà thôi, người béo gầy đều có.”

Này vẫn là cậu sau lần đó cố ý lên mạng tra.

“Chọc một chút được không?”

Đỉnh đầu đột nhiên truyền đến thanh âm, Quý Trạch còn không kịp nói không được…… Cho nên nói, cái câu hỏi kia có ý nghĩa gì?!

Đầu ngón tay ấm áp đột nhiên không kịp phòng bị mà dừng ở sau eo, Quý Trạch cả người căng thẳng, không tự giác mà run một chút. Có lẽ là bởi vì một khi Giang Hạo tới gần, cậu liền sẽ theo bản năng bắt đầu cảnh giác, cảm quan trở nên càng thêm mẫn cảm, lực chú ý đều tập trung ở một chỗ, cái loại cảm giác đụng chạm này liền bị phóng đại vô hạn, da đầu ngăn không được hơi tê dại…… Gia hỏa này quả nhiên rất nguy hiểm.

Quý Trạch đột nhiên kéo áo xuống xoay người qua một bên, nhanh chóng đến gần tường như che dấu cái gì nói: “Xem xong rồi.”

Tay Giang Hạo không còn chạm được, đầu tiên là sửng sốt một chút, lại cười.

Quý Trạch rúc trong ổ chăn, mở to đôi mắt tròn xoe đen bóng nhìn chằm chằm hắn, tóc mái mềm mại theo động tác hơi rũ xuống một chút, chạm vào lông mày, bộ dáng thần thái đều giống một con mèo con.

Giang Hạo nhìn một hồi, dời tầm mắt, sờ sờ cái mũi, khụ một tiếng nói: “Cuối tuần cậu có rảnh không?”

Quý Trạch nhéo chăn nhẹ buông tay, kỳ quái trêu chọc: “Như thế nào, muốn hẹn tôi?”



Giang Hạo nhướng mày, “Đúng vậy, hẹn cậu. Tôi muốn đi cắt tóc, không biết cửa hiệu cắt tóc nào đáng tin cậy, tóc cậu cũng dài quá, vừa lúc có thể cùng đi, đồng ý không?”

Quý Trạch nghe xong, theo bản năng sờ đầu tóc mình, hình như hơi dài thật, có lẽ nên cắt. Cậu không tự giác gật đầu đáp ứng, chờ tới buổi tối ngủ, mới cảm thấy có điểm kỳ quái, hai nam sinh cùng đi cắt tóc có bình thường không? Giống như…… Rất bình thường?

Nỗ lực từ trong trí nhớ moi ra hình ảnh nam sinh cùng nhau đi cắt tóc, phát hiện thật sự có, cậu liền an tâm mà nhắm mắt ngủ.

Ngày hôm sau, các bạn học đều lên tiếng đọc cổ văn, để nhớ lâu. Quý Trạch cũng mở《 Lan Đình tập tự 》ra, lúc đọc đến đoạn hai, không khỏi dừng lại, liên tưởng đến việc tối hôm qua. Theo bản năng, liền không muốn đọc ra tiếng, một đoạn này ở trong lòng không tiếng động mà đọc. Nhưng cho dù cậu không đọc, cũng không ngăn được tên ngồi cùng bàn cũng sẽ không đọc.

“Phu nhân chi tương dữ, phủ ngưỡng nhất thế, hoặc thủ chư hoài bão, ngộ ngôn nhất thất chi nội; hoặc nhân ký sở thác, phóng lãng hình hài chi ngoại.……*”

(*Phàm người cùng người tương hội chỉ là trong thoáng chốc của cuộc đời; có người khi giao tiếp giữ kín hoài bão bên trong, có người phóng lãng hình hài ký thác lòng mình ra ngoài lời...)

Quý Trạch nghe được hai chữ phu nhân, ngữ điệu quen thuộc trầm thấp, cả người liền cứng đờ, không được tự nhiên.

Giang Hạo quay đầu nhìn cậu, kỳ quái nói: "Bạn cùng bàn, sao cậu lại không đọc?”

Quý Trạch căn bản không dám quay đầu nhìn, cậu cảm thấy mình đại khái là đầu óc úng nước, cư nhiên cảm thấy Giang Hạo nói chính là phu nhân, tựa hàm ở bên môi, trầm trầm, mang theo một tia hương vị không rõ.

“Không có việc gì.”

Quý Trạch cứng rắn đáp, quay đầu chống cằm nhìn về phía ngoài cửa sổ, tựa như thực nghiêm túc thưởng thức phong cảnh vườn trường sáng sớm.

Giang Hạo tay ấn ở trên trang sách, nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ phu nhân, ánh mắt lại dừng ở trên người Quý Trạch, ánh mắt nhu hòa mà chuyên chú, vô ý thức mà thấp giọng nói: “Phu nhân…… Chi tương dữ.”

Tác giả có lời muốn nói: Vương Hi Chi quan tài bản ta cho các ngươi ấn ổn, các ngươi tiếp tục _(:зゝ∠)_

Tra tác giả trong lòng ngậm thuốc lá, than thở —— thanh xuân thiếu niên chính là như vậy, hai chữ đều có thể niệm đến tim đập.

__________

Ôi mẹ ơi tôi ngu quá đi mà, mò 修禊 cả một buổi chiều TT_TT.

Bình thường edit một chương khoảng 1 tiếng, chương này phải làm hơn 2 tiếng ಥ‿ಥ.

Sẵn tiện giới thiệu cho mọi người tác phẩm Lan Đình tập tự này.

Năm Kỷ Sửu, Vĩnh Hoà thứ chín, sắp vào cuối xuân; cùng họp nhau nơi Lan Đình, phía bắc núi Cối Kê, soạn lễ trừ tà. Quần hiền già trẻ đều đến. Đất ấy có núi cao non xinh; rừng xanh tốt, trúc vút cao; thêm suối trong cuộn chảy, lấp loáng bóng đôi bờ. Theo dòng nước uốn lượn có thể thả chén rượu đặt lời thơ. Hết thảy đều chia thứ bậc cùng ngồi. Tuy vắng tiếng đàn sáo ca xang, nhưng một chén rượu, một lời ngâm cũng đủ vui mà bày giải khối tình u uẩn. Ngày hôm ấy trời trong mây lành, gió mát ru êm. Trông theo trời, vũ trụ bao la; cúi xem đất, muôn loài tươi tốt. Buông lòng cảm hứng theo đôi mắt dõi trông, cũng đủ thích mắt vui tai. Thật sướng lắm thay.

Phàm người cùng người tương hội chỉ là trong thoáng chốc của cuộc đời; có người khi giao tiếp giữ kín hoài bão bên trong, có người phóng lãng hình hài ký thác lòng mình ra ngoài lời. Khi buông thả, khi nắm giữ; lúc lặng, lúc mau khác biệt muôn vàn. Tuy vậy mà vẫn lấy làm vui, dầu trong chốc lát, chẳng biết tuổi già đang đến. Rồi khi tự thân mòn mỏi, tâm tình theo sự vật đổi thay, khiến lòng đầy cảm khái. Niềm vui giờ đây trong khoảnh khắc bỗng biến thành vết bụi mờ; như thế thì lòng ai không luyến tiếc. Huống chi cuộc đời dài ngắn biến hoá, rồi cũng đến lúc tận chung. Người xưa thường nói, việc tử sinh là việc lớn, há chẳng xót xa ư! Mỗi khi xét đến cảm hứng trong văn chương của người xưa rồi cùng hợp lại, thì lòng ta lại vì lời văn mà trỗi mối u hoài không giải rõ được vì sao. Cố khăng cho sống chết như một là chuyện hư dối, lấy cái thọ của Bành Tổ mà so với cái yểu của Thương Sinh là giả vọng. Đời sau nhìn lại nay cũng như nay nhìn lại xưa, cả đều buồn thay!

Vậy đây theo thứ tự các thi nhân mà chép lại; tuy tuổi tác chẳng đồng, sự việc có khác nhưng lòng hoài cảm thì như nhất. Người sau xem lại, hẳn vì lời thơ mà gợi niềm thương cảm hơn chăng.

Nguồn: thivien.net. Bản dịch của Trương Củng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau