Chương 48
A Cẩn giơ ngón tay nhỏ cưỡng từ đoạt lý, dáng vẻ đáng yêu và xinh xắn khiến Hoàng Đế cười ha ha, ông nói: "Đứa nhỏ này đúng là một bé con hoạt bát, bảo sao Thời Hàn lại thích con như thế."
Nhắc tới Thời Hàn, A Cẩn thật sự cảm thấy toàn thân đều không ổn. Nàng bẹp miệng, khẽ lầm bầm: "Thật ra Phó Thời Hàn rất rất là đáng sợ."
Hoàng Đế nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, chọt chọt mặt nàng. A Cẩn không giống những hài tử khác, cả người mũm mĩm thịt mỡ. Nhưng nàng cũng không quá gầy, mặt và tay vẫn có chút thịt. Hoàng Đế lại chọt chọt gương mặt thịt của nàng, nói: "Thời Hàn là một đứa trẻ ngoan, A Cẩn phải nhớ Thời Hàn ca ca của con đối với con tốt thế nào."
Đôi mắt A Cẩn sáng lấp lánh: "Đương nhiên con biết, con đâu phải sói con mắt trắng chứ!" Nói rất là hùng hồn kìa!
Hoàng Đế cười ha ha: "Đúng nha, A Cẩn ngoan nhất."
Dưới sự yêu cầu của Hoàng Đế, A Cẩn cứ thế vào cung. Bản thân nàng cũng không biết sao mình lại được chào đón như thế, hoàn toàn không dừng lại được, tất cả đều thích nàng nha! Lục Vương phi không quá yên tâm về nàng, liên tục căn dặn A Cẩn, còn dặn dò A Bích nên như thế nào như thế nào.
Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ ngây thơ không biết buồn của muội muội, cảm thán: "Muội muội cứ không buồn không lo thế này thật là tốt."
Lục Vương phi nhìn dáng vẻ hưng phấn của A Cẩn, có hơi mất mát: "Con nhìn con bé xem, khờ như vậy, ở trong cung đắc tội với người ta thì làm sao đây."
Vừa nói xong, A Cẩn lập tức mở to mắt, nhảy nhót đến: "Mẫu thân yên tâm đi, con đặc biệt may mắn nha! Tiểu khuê nữ nhà người thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể làm chuyện đó được. He he!"
Lục Vương phi lườm nàng một cái: "Nhìn biểu hiện vừa rồi của con là biết con không đàng hoàng." Thả nàng ở trong cung thế này sao có thể yên tâm được, gương mặt Lục Vương phi hiện lên chút lo lắng. Cẩn Ngôn thấy mẫu thân như thế, bước lên trấn an: "Mẫu thân yên tâm đi. Tuy muội muội còn nhỏ, nhưng mấy năm qua con cũng thấy, muội ấy là một người hiểu chuyện rõ ràng. Người chớ có lo lắng nhiều quá. Người nhớ cữu cữu đã nói gì không? Cữu cữu đã từng nói, A Cẩn là một hài tử vừa có phúc vừa thông minh. Khôn mà giả ngu chính là nói muội ấy, muội ấy sẽ không chịu thiệt đâu."
Lục Vương phi gật đầu, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế. Hoàng Đế cho bọn họ thời gian nói chuyện, nhưng bọn họ cũng không thể ở mãi trong cung. Trên đường rời cung, Lục Vương phi cảm thán: "Thật ra mẫu thân hi vọng hoàng gia gia thích con hơn."
Cẩn Ngôn hiểu, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Giữa người với người xem trọng nhất là duyên phận. Có lẽ muội muội và hoàng gia gia có duyên hơn, nếu không sao muội muội lại thân thiết với họ như vậy. Người xem, người lạnh lùng như Ngu Quý phi cũng rất thích muội muội kìa!"
Lục Vương phi: "Đó cũng là một chuyện tốt."
A Cẩn nhìn theo cỗ kiệu đưa mấy người mẫu thân rời hoàng cung, nhảy lên lan can ngồi lắc lư chân. A Bích nhìn thấy thì rất lo lắng, chỉ sợ nàng té, không dám thả lòng một phút nào.
"À? Á à? Đó là ai thế?" A Cẩn vốn đang dõi theo mẫu thân huynh trưởng của mình rời đi, nhưng màn cỗ kiệu đang đến gần bị gió thổi lên, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi bên trong. A Cẩn chỉ muốn cảm thán một tiếng mỹ nhân tuyệt trần!
A Bích nhìn sang, nhưng cũng không biết người này là ai. Thôi cô cô được Ngu Quý phi cử đến bên cạnh A Cẩn thấy vậy mới trả lời: "Đó là tiểu thư nhà họ Ngu, tiểu nữ nhi của Ngu Chí Thâm đại nhân. Có lẽ Ngu tiểu thư tiến cung thăm Quý phi nương nương."
A Cẩn không rõ bối phận giữa bọn họ, vươn ngón tay, lầm bầm: "Vậy nói cách khác, người này là biểu di của Phó Thời Hàn?"
Thôi cô cô gật đầu, nói: "Đúng thế, Phó phu nhân - mẫu thân của Phó công tử là biểu tỷ muội với vị này."
Mắt A Cẩn lóe sáng: "Đúng là đại mỹ nhân, người nhà họ Ngu đều đẹp." A Cẩn xoa tay, nàng muốn lộ ra gương mặt si mê nha! Hu hu! Suy nghĩ một chút, A Cẩn vội vàng hồi cung. Lần tiến cung này A Cẩn cũng ở trong cung Ngu Quý phi như trước, nàng vội vã chạy vào cửa. Dưới ánh mặt trời, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Ngu Quý phi đang trò chuyện với Hoàng Đế thì thấy A Cẩn vào cửa, vội vàng vẫy tay: "Cẩn thận chút, đừng để ngã."
A Cẩn cười khanh khách tiến đến, mở miệng nói giòn tan: "Vừa rồi con nhìn thấy một đại mỹ nữ, thế nên muốn ôm cây đợi thỏ ở đây! À, đúng nha, con còn biết thành ngữ này, con sẽ ôm cây đợi thỏ, thật là quá tuyệt vời. Đứa bé thông minh!" A Cẩn khoe khoang.
Hoàng Đế và Ngu Quý phi đều không nhịn được mà bật cười. Hoàng Đế ôm nàng đặt lên chân: "A Cẩn thông minh như thế sao, đi nào, Hoàng gia gia dẫn con đi dạo Ngự Thư Phòng."
A Cẩn lập tức quýnh quáng, nàng muốn ôm cây đợi thỏ ở đây để chờ mỹ nữ. Đi Ngự Thư Phòng làm phụ tuyến gì! Nhiệm vụ của nàng là nắm lấy tất cả cơ hội, khóa chặt tất cả mỹ nữ, trù tính một tương lai tốt cho cữu cữu nàng.
"Nhưng mà… nhưng mà con muốn ngắm mỹ nữ thôi!"
"Bản thân con là một tiểu mỹ nữ, còn nhìn mỹ nữ khác gì chứ. Đi một chút thôi, Hoàng gia gia dẫn con đến Ngự Thư Phòng, nhìn xem con còn có thể biết cái gì nữa." Hoàng Đế không nói tiếng nào ôm A Cẩn, lập tức rời khỏi cung điện của Ngu Quý phi. A Cẩn nhìn cung điện càng lúc càng xa, yên lặng giơ tay Nhĩ Khang... Hu hu, người ta muốn xem mỹ nữ mà! Đại mỹ nhân kia rõ ràng đang mang trang sức tượng trưng cho chưa thành thân, nàng muốn xem nhân phẩm thế nào rồi đề cử cho cữu cữu nha. Hoàng gia gia làm vậy là muốn quậy thế nào!
A Cẩn tràn đầy tâm trạng, phiền muộn không chịu được, nhưng Hoàng Đế cũng không biết những tâm tư nhỏ đó của nàng, ôm tiểu A Cẩn đi rêu rao khắp nơi. Bản thân A Cẩn không biết, nhưng người bên ngoài thấy lại kinh ngạc không thôi, phải biết, đây chính là Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn, tuy A Cẩn là tôn nữ của ông, nhưng uy nghiêm của cửu ngũ chí tôn vẫn còn, người ngoài chưa từng thấy ông hòa ái như thế. Thậm chí, bọn họ còn cảm thấy nhóc tỳ đang được ôm kia không được vui cho lắm.
Cuối cùng Hoàng Đế cũng bất chợt nhận ra nhóc con đang buồn phiền, ông dở khóc dở cười, hỏi: "Con cứ muốn ở lại xem người ta như thế à?"
A Cẩn nghiêm túc gật đầu, cực kì nghiêm trang: "Bởi vì nàng ấy là một đại mỹ nhân. Ngài biết đó, cữu cữu con vẫn còn độc thân."
Hoàng Đế: "..."
Tay nhỏ mũm mĩm của A Cẩn vung vẩy: "Ầy, cữu cữu của con ấy mà, đã là một người thanh niên lớn tuổi rồi. Tuy con cảm thấy chuyện này không sao cả, có thể thành thân cũng là trách nhiệm, nhưng hoàng gia gia ngài hiểu mà, mẫu thân của con không nghĩ vậy nha. Có một ca ca như thế, trong lòng mẫu thân rất khổ sở..."
Hoàng Đế: "..."
"Thật đó! Hoàng gia gia, ngài tìm một tức phụ nhi cho cữu cữu con đi! Ừm, không đúng… không thể nhờ ngài..." A Cẩn lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác, búi tóc vì trước đó chạy lung tung mà hơi bung ra, trông cực kì buồn cười.
Hoàng Đế nhíu mày, hỏi nàng: "Vậy A Cẩn nói cho hoàng gia gia nghe xem, sao lại không thể nhờ ta."
A Cẩn lén nhìn Hoàng Đế một chút, thấy tuy ông uy nghiêm nhưng dù sao cũng là một lão nhân, mà lão nhân này lại là gia gia của nàng. Thật ra tuổi càng lớn lại càng coi trọng tình thân. Cẩn thận quá mức sẽ khiến ông cảm thấy không thoải mái, ông thích nàng như thế chủ yếu cũng là vì nàng tương đối hoạt bát, không coi ông là một Hoàng Đế uy nghiêm.
Nghĩ như thế, A Cẩn hắng giọng một cái, nói: "Con cảm thấy người chỉ hôn không tốt cho lắm."
Vẻ mặt Hoàng Đế vẫn bình thản, hỏi: "Ai nói trẫm chỉ hôn không tốt?" Giọng ông không hề lên xuống, nghiêm túc nhìn A Cẩn. A Cẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng hơi ngẩng đầu, tự hào nói: "Con tự biết nhìn nha! Có phải rất thông minh không? Hai bên tình nguyện mới sẽ hạnh phúc, chỉ hôn không được tốt như thế đâu."
Hoàng Đế muốn nhìn xem có phải có người dạy nàng không, nhưng thấy nàng nói xong cũng chỉ gật gù đắc ý thì không nhịn được bật cười, vuốt đầu của nàng, ông nói: "Vậy nếu trẫm không chỉ hôn, cả đời cữu cữu con đều không thành thân thì phải làm sao đây? Các con không thể khuyên hắn, đúng không? Cho dù người con xem trọng thì bọn họ sẽ nghe theo con sao?" Ông thế mà lại thảo luận với một nhóc tỳ mới năm tuổi.
A Cẩn cúi đầu, thở dài: "Cũng đúng! Thật sự khiến người ta lo lắng mà!"
Hoàng Đế cười cười: "Thôi, đi! Hoàng gia gia dẫn con đi chơi. Lúc còn nhỏ A Cẩn rất thích đến Ngự Thư Pphòng, có nhớ không?"
Đương nhiên A Cẩn lắc đầu: "Ngài ngốc thật, lúc đó con còn nhỏ như thế, sao mà nhớ được."
Đại thái giám bên cạnh Hoàng Đế yên lặng đi theo phía sau hai người, trong lòng cảm thấy run sợ. Nhiều năm như thế, hiếm có người dám nói chuyện như vậy với thiên gia, nhưng tiểu Quận chúa lại không e dè, cực kì thân thiện. Đại thái giám không khỏi cảm thán, có đôi khi máu mủ thật sự khó nói rõ, giống như tiểu Quận chúa vậy. Tuy rất ít khi tiếp xúc với thiên gia, nhiều năm không gặp, nhưng vừa gặp đã thân mật như thế, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Hoàng Đế vỗ nhẹ cái mông nhỏ của A Cẩn, nói: "Con nhóc con đúng là vô lễ."
A Cẩn vội vàng ôm cổ Hoàng Đế: "Hoàng gia gia, ngài sẽ không trách con đâu, đúng không? Con là tiểu hài tử nha, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, con nít nói chuyện không biết kiêng kỵ nha!"
Thấy nàng nhí nha nhí nhảnh thế này, Hoàng Đế cười ha ha: "Đi một chút, con đi với hoàng gia gia đến một nơi, hoàng gia gia nói cho con biết cô nương nhà ai là tốt nhất. Con lén nói cho mẫu thân con, để mẫu thân con nói với cữu cữu."
A Cẩn khí phách vỗ ngực: "Đi thôi!" Đến tham quan Ngự Thư Phòng giết thời gian nào! Đi được một lát, A Cẩn tiếp tục nói: "Hoàng gia gia, ngài thả con xuống đi, để con tự đi. Con nặng như thế, ngài ôm con rất mệt." A Cẩn ngây ngô nói, vốn không phải chuyện lớn gì, lại khiến cho trong lòng Hoàng Đế cảm thấy ấm áp. Ông sờ mái tóc hơi rối của A Cẩn, cảm thán: "A Cẩn đúng là một tiểu hài tử vừa ngoan vừa hiểu chuyện."
A Cẩn được khen ngợi thì rất vui, nàng lại nắm quần áo của Hoàng Đế: "Hoàng gia gia thả con xuống đi, rất nặng đó!" Nàng nghĩ một hồi lại nói: "Tóc của con cũng bị rối rồi, lát nữa hoàng gia gia phải giúp thắt bím tóc cho con, con muốn thật xinh đẹp nha!" Giọng nói đương nhiên lại khiến cái mũi của Hoàng Đế cay cay.
"A Cẩn không nặng chút nào, ăn nhiều hơn nữa cũng không sao cả. Đi thôi!"
"Là lá la!" A Cẩn khẽ hát, tay nhỏ còn làm ra tư thế chỉ huy dàn nhạc. Hoàng Đế khen: "A Cẩn hát hay quá."
A Cẩn: "Đương nhiên rồi." A Cẩn hoàn toàn xem Hoàng Thượng là gia gia của mình. Lúc nàng còn nhỏ, gia gia cũng thường xuyên ôm nàng thế này, giúp nàng thắt bím tóc, ca ngợi nàng hát rất hay!
Hai ông cháu tâm trạng thoải mái vui vẻ, người bên ngoài nhìn đều yên lặng tính toán trong lòng. Xem ra, hướng gió trong cung này lại phải thay đổi, tiểu Quận chúa sẽ được chiều chuộng đây?
A Cẩn không biết suy nghĩ của người bên ngoài, nếu như biết thì sẽ muốn nói một câu: Ta vẫn luôn được chiều chuộng, được chưa! Người gặp người thích chính là ta!
Hai người vừa tới thư phòng thì thấy tiểu thái giám bước vào, bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Phó tiểu công tử tiến cung cầu kiến."
A Cẩn chọc chọc Hoàng Đế: "Hoàng gia gia thắt bím tóc giúp con đi, đừng để ý đến Phó Thời Hàn."
Nhắc tới Thời Hàn, A Cẩn thật sự cảm thấy toàn thân đều không ổn. Nàng bẹp miệng, khẽ lầm bầm: "Thật ra Phó Thời Hàn rất rất là đáng sợ."
Hoàng Đế nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của nàng, chọt chọt mặt nàng. A Cẩn không giống những hài tử khác, cả người mũm mĩm thịt mỡ. Nhưng nàng cũng không quá gầy, mặt và tay vẫn có chút thịt. Hoàng Đế lại chọt chọt gương mặt thịt của nàng, nói: "Thời Hàn là một đứa trẻ ngoan, A Cẩn phải nhớ Thời Hàn ca ca của con đối với con tốt thế nào."
Đôi mắt A Cẩn sáng lấp lánh: "Đương nhiên con biết, con đâu phải sói con mắt trắng chứ!" Nói rất là hùng hồn kìa!
Hoàng Đế cười ha ha: "Đúng nha, A Cẩn ngoan nhất."
Dưới sự yêu cầu của Hoàng Đế, A Cẩn cứ thế vào cung. Bản thân nàng cũng không biết sao mình lại được chào đón như thế, hoàn toàn không dừng lại được, tất cả đều thích nàng nha! Lục Vương phi không quá yên tâm về nàng, liên tục căn dặn A Cẩn, còn dặn dò A Bích nên như thế nào như thế nào.
Cẩn Ngôn nhìn dáng vẻ ngây thơ không biết buồn của muội muội, cảm thán: "Muội muội cứ không buồn không lo thế này thật là tốt."
Lục Vương phi nhìn dáng vẻ hưng phấn của A Cẩn, có hơi mất mát: "Con nhìn con bé xem, khờ như vậy, ở trong cung đắc tội với người ta thì làm sao đây."
Vừa nói xong, A Cẩn lập tức mở to mắt, nhảy nhót đến: "Mẫu thân yên tâm đi, con đặc biệt may mắn nha! Tiểu khuê nữ nhà người thông minh lanh lợi như vậy, sao có thể làm chuyện đó được. He he!"
Lục Vương phi lườm nàng một cái: "Nhìn biểu hiện vừa rồi của con là biết con không đàng hoàng." Thả nàng ở trong cung thế này sao có thể yên tâm được, gương mặt Lục Vương phi hiện lên chút lo lắng. Cẩn Ngôn thấy mẫu thân như thế, bước lên trấn an: "Mẫu thân yên tâm đi. Tuy muội muội còn nhỏ, nhưng mấy năm qua con cũng thấy, muội ấy là một người hiểu chuyện rõ ràng. Người chớ có lo lắng nhiều quá. Người nhớ cữu cữu đã nói gì không? Cữu cữu đã từng nói, A Cẩn là một hài tử vừa có phúc vừa thông minh. Khôn mà giả ngu chính là nói muội ấy, muội ấy sẽ không chịu thiệt đâu."
Lục Vương phi gật đầu, cũng chỉ có thể tự an ủi mình như thế. Hoàng Đế cho bọn họ thời gian nói chuyện, nhưng bọn họ cũng không thể ở mãi trong cung. Trên đường rời cung, Lục Vương phi cảm thán: "Thật ra mẫu thân hi vọng hoàng gia gia thích con hơn."
Cẩn Ngôn hiểu, nhưng vẫn lạnh nhạt nói: "Giữa người với người xem trọng nhất là duyên phận. Có lẽ muội muội và hoàng gia gia có duyên hơn, nếu không sao muội muội lại thân thiết với họ như vậy. Người xem, người lạnh lùng như Ngu Quý phi cũng rất thích muội muội kìa!"
Lục Vương phi: "Đó cũng là một chuyện tốt."
A Cẩn nhìn theo cỗ kiệu đưa mấy người mẫu thân rời hoàng cung, nhảy lên lan can ngồi lắc lư chân. A Bích nhìn thấy thì rất lo lắng, chỉ sợ nàng té, không dám thả lòng một phút nào.
"À? Á à? Đó là ai thế?" A Cẩn vốn đang dõi theo mẫu thân huynh trưởng của mình rời đi, nhưng màn cỗ kiệu đang đến gần bị gió thổi lên, lộ ra dung nhan nghiêng nước nghiêng thành của thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi bên trong. A Cẩn chỉ muốn cảm thán một tiếng mỹ nhân tuyệt trần!
A Bích nhìn sang, nhưng cũng không biết người này là ai. Thôi cô cô được Ngu Quý phi cử đến bên cạnh A Cẩn thấy vậy mới trả lời: "Đó là tiểu thư nhà họ Ngu, tiểu nữ nhi của Ngu Chí Thâm đại nhân. Có lẽ Ngu tiểu thư tiến cung thăm Quý phi nương nương."
A Cẩn không rõ bối phận giữa bọn họ, vươn ngón tay, lầm bầm: "Vậy nói cách khác, người này là biểu di của Phó Thời Hàn?"
Thôi cô cô gật đầu, nói: "Đúng thế, Phó phu nhân - mẫu thân của Phó công tử là biểu tỷ muội với vị này."
Mắt A Cẩn lóe sáng: "Đúng là đại mỹ nhân, người nhà họ Ngu đều đẹp." A Cẩn xoa tay, nàng muốn lộ ra gương mặt si mê nha! Hu hu! Suy nghĩ một chút, A Cẩn vội vàng hồi cung. Lần tiến cung này A Cẩn cũng ở trong cung Ngu Quý phi như trước, nàng vội vã chạy vào cửa. Dưới ánh mặt trời, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng lên, Ngu Quý phi đang trò chuyện với Hoàng Đế thì thấy A Cẩn vào cửa, vội vàng vẫy tay: "Cẩn thận chút, đừng để ngã."
A Cẩn cười khanh khách tiến đến, mở miệng nói giòn tan: "Vừa rồi con nhìn thấy một đại mỹ nữ, thế nên muốn ôm cây đợi thỏ ở đây! À, đúng nha, con còn biết thành ngữ này, con sẽ ôm cây đợi thỏ, thật là quá tuyệt vời. Đứa bé thông minh!" A Cẩn khoe khoang.
Hoàng Đế và Ngu Quý phi đều không nhịn được mà bật cười. Hoàng Đế ôm nàng đặt lên chân: "A Cẩn thông minh như thế sao, đi nào, Hoàng gia gia dẫn con đi dạo Ngự Thư Phòng."
A Cẩn lập tức quýnh quáng, nàng muốn ôm cây đợi thỏ ở đây để chờ mỹ nữ. Đi Ngự Thư Phòng làm phụ tuyến gì! Nhiệm vụ của nàng là nắm lấy tất cả cơ hội, khóa chặt tất cả mỹ nữ, trù tính một tương lai tốt cho cữu cữu nàng.
"Nhưng mà… nhưng mà con muốn ngắm mỹ nữ thôi!"
"Bản thân con là một tiểu mỹ nữ, còn nhìn mỹ nữ khác gì chứ. Đi một chút thôi, Hoàng gia gia dẫn con đến Ngự Thư Phòng, nhìn xem con còn có thể biết cái gì nữa." Hoàng Đế không nói tiếng nào ôm A Cẩn, lập tức rời khỏi cung điện của Ngu Quý phi. A Cẩn nhìn cung điện càng lúc càng xa, yên lặng giơ tay Nhĩ Khang... Hu hu, người ta muốn xem mỹ nữ mà! Đại mỹ nhân kia rõ ràng đang mang trang sức tượng trưng cho chưa thành thân, nàng muốn xem nhân phẩm thế nào rồi đề cử cho cữu cữu nha. Hoàng gia gia làm vậy là muốn quậy thế nào!
A Cẩn tràn đầy tâm trạng, phiền muộn không chịu được, nhưng Hoàng Đế cũng không biết những tâm tư nhỏ đó của nàng, ôm tiểu A Cẩn đi rêu rao khắp nơi. Bản thân A Cẩn không biết, nhưng người bên ngoài thấy lại kinh ngạc không thôi, phải biết, đây chính là Hoàng Đế cửu ngũ chí tôn, tuy A Cẩn là tôn nữ của ông, nhưng uy nghiêm của cửu ngũ chí tôn vẫn còn, người ngoài chưa từng thấy ông hòa ái như thế. Thậm chí, bọn họ còn cảm thấy nhóc tỳ đang được ôm kia không được vui cho lắm.
Cuối cùng Hoàng Đế cũng bất chợt nhận ra nhóc con đang buồn phiền, ông dở khóc dở cười, hỏi: "Con cứ muốn ở lại xem người ta như thế à?"
A Cẩn nghiêm túc gật đầu, cực kì nghiêm trang: "Bởi vì nàng ấy là một đại mỹ nhân. Ngài biết đó, cữu cữu con vẫn còn độc thân."
Hoàng Đế: "..."
Tay nhỏ mũm mĩm của A Cẩn vung vẩy: "Ầy, cữu cữu của con ấy mà, đã là một người thanh niên lớn tuổi rồi. Tuy con cảm thấy chuyện này không sao cả, có thể thành thân cũng là trách nhiệm, nhưng hoàng gia gia ngài hiểu mà, mẫu thân của con không nghĩ vậy nha. Có một ca ca như thế, trong lòng mẫu thân rất khổ sở..."
Hoàng Đế: "..."
"Thật đó! Hoàng gia gia, ngài tìm một tức phụ nhi cho cữu cữu con đi! Ừm, không đúng… không thể nhờ ngài..." A Cẩn lặng lẽ quay đầu sang chỗ khác, búi tóc vì trước đó chạy lung tung mà hơi bung ra, trông cực kì buồn cười.
Hoàng Đế nhíu mày, hỏi nàng: "Vậy A Cẩn nói cho hoàng gia gia nghe xem, sao lại không thể nhờ ta."
A Cẩn lén nhìn Hoàng Đế một chút, thấy tuy ông uy nghiêm nhưng dù sao cũng là một lão nhân, mà lão nhân này lại là gia gia của nàng. Thật ra tuổi càng lớn lại càng coi trọng tình thân. Cẩn thận quá mức sẽ khiến ông cảm thấy không thoải mái, ông thích nàng như thế chủ yếu cũng là vì nàng tương đối hoạt bát, không coi ông là một Hoàng Đế uy nghiêm.
Nghĩ như thế, A Cẩn hắng giọng một cái, nói: "Con cảm thấy người chỉ hôn không tốt cho lắm."
Vẻ mặt Hoàng Đế vẫn bình thản, hỏi: "Ai nói trẫm chỉ hôn không tốt?" Giọng ông không hề lên xuống, nghiêm túc nhìn A Cẩn. A Cẩn không kiêu ngạo không siểm nịnh, nàng hơi ngẩng đầu, tự hào nói: "Con tự biết nhìn nha! Có phải rất thông minh không? Hai bên tình nguyện mới sẽ hạnh phúc, chỉ hôn không được tốt như thế đâu."
Hoàng Đế muốn nhìn xem có phải có người dạy nàng không, nhưng thấy nàng nói xong cũng chỉ gật gù đắc ý thì không nhịn được bật cười, vuốt đầu của nàng, ông nói: "Vậy nếu trẫm không chỉ hôn, cả đời cữu cữu con đều không thành thân thì phải làm sao đây? Các con không thể khuyên hắn, đúng không? Cho dù người con xem trọng thì bọn họ sẽ nghe theo con sao?" Ông thế mà lại thảo luận với một nhóc tỳ mới năm tuổi.
A Cẩn cúi đầu, thở dài: "Cũng đúng! Thật sự khiến người ta lo lắng mà!"
Hoàng Đế cười cười: "Thôi, đi! Hoàng gia gia dẫn con đi chơi. Lúc còn nhỏ A Cẩn rất thích đến Ngự Thư Pphòng, có nhớ không?"
Đương nhiên A Cẩn lắc đầu: "Ngài ngốc thật, lúc đó con còn nhỏ như thế, sao mà nhớ được."
Đại thái giám bên cạnh Hoàng Đế yên lặng đi theo phía sau hai người, trong lòng cảm thấy run sợ. Nhiều năm như thế, hiếm có người dám nói chuyện như vậy với thiên gia, nhưng tiểu Quận chúa lại không e dè, cực kì thân thiện. Đại thái giám không khỏi cảm thán, có đôi khi máu mủ thật sự khó nói rõ, giống như tiểu Quận chúa vậy. Tuy rất ít khi tiếp xúc với thiên gia, nhiều năm không gặp, nhưng vừa gặp đã thân mật như thế, không có chút cảm giác xa lạ nào.
Hoàng Đế vỗ nhẹ cái mông nhỏ của A Cẩn, nói: "Con nhóc con đúng là vô lễ."
A Cẩn vội vàng ôm cổ Hoàng Đế: "Hoàng gia gia, ngài sẽ không trách con đâu, đúng không? Con là tiểu hài tử nha, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, con nít nói chuyện không biết kiêng kỵ nha!"
Thấy nàng nhí nha nhí nhảnh thế này, Hoàng Đế cười ha ha: "Đi một chút, con đi với hoàng gia gia đến một nơi, hoàng gia gia nói cho con biết cô nương nhà ai là tốt nhất. Con lén nói cho mẫu thân con, để mẫu thân con nói với cữu cữu."
A Cẩn khí phách vỗ ngực: "Đi thôi!" Đến tham quan Ngự Thư Phòng giết thời gian nào! Đi được một lát, A Cẩn tiếp tục nói: "Hoàng gia gia, ngài thả con xuống đi, để con tự đi. Con nặng như thế, ngài ôm con rất mệt." A Cẩn ngây ngô nói, vốn không phải chuyện lớn gì, lại khiến cho trong lòng Hoàng Đế cảm thấy ấm áp. Ông sờ mái tóc hơi rối của A Cẩn, cảm thán: "A Cẩn đúng là một tiểu hài tử vừa ngoan vừa hiểu chuyện."
A Cẩn được khen ngợi thì rất vui, nàng lại nắm quần áo của Hoàng Đế: "Hoàng gia gia thả con xuống đi, rất nặng đó!" Nàng nghĩ một hồi lại nói: "Tóc của con cũng bị rối rồi, lát nữa hoàng gia gia phải giúp thắt bím tóc cho con, con muốn thật xinh đẹp nha!" Giọng nói đương nhiên lại khiến cái mũi của Hoàng Đế cay cay.
"A Cẩn không nặng chút nào, ăn nhiều hơn nữa cũng không sao cả. Đi thôi!"
"Là lá la!" A Cẩn khẽ hát, tay nhỏ còn làm ra tư thế chỉ huy dàn nhạc. Hoàng Đế khen: "A Cẩn hát hay quá."
A Cẩn: "Đương nhiên rồi." A Cẩn hoàn toàn xem Hoàng Thượng là gia gia của mình. Lúc nàng còn nhỏ, gia gia cũng thường xuyên ôm nàng thế này, giúp nàng thắt bím tóc, ca ngợi nàng hát rất hay!
Hai ông cháu tâm trạng thoải mái vui vẻ, người bên ngoài nhìn đều yên lặng tính toán trong lòng. Xem ra, hướng gió trong cung này lại phải thay đổi, tiểu Quận chúa sẽ được chiều chuộng đây?
A Cẩn không biết suy nghĩ của người bên ngoài, nếu như biết thì sẽ muốn nói một câu: Ta vẫn luôn được chiều chuộng, được chưa! Người gặp người thích chính là ta!
Hai người vừa tới thư phòng thì thấy tiểu thái giám bước vào, bẩm báo: "Khởi bẩm Hoàng Thượng, Phó tiểu công tử tiến cung cầu kiến."
A Cẩn chọc chọc Hoàng Đế: "Hoàng gia gia thắt bím tóc giúp con đi, đừng để ý đến Phó Thời Hàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất