Chương 94
Phó Thời Hàn nhìn A Cẩn, bật cười, A Cẩn cũng nhìn hắn nhưng vẻ mặt lại rất nghiêm túc nói: “Huynh cảm thấy ta nói không đúng hả?”
Phó Thời Hàn lắc đầu: “Đúng, em nói rất đúng. Ta chỉ đang suy nghĩ, A Cẩn đã giúp ta một việc lớn như thế, ta phải tặng nàng ấy cái gì thì mới được xem là có thành ý đây?”
A Cẩn cười tủm tỉm, ra vẻ trầm tư nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta nghĩ chắc là nàng ấy tương đối thích mấy món trang sức gì đó. Trong Phỉ Thúy Lâu có rất nhiều món trang sức đẹp đấy, huynh có thể đưa nàng ấy đi chọn.” Nói xong nàng cũng không nhịn được mà cười “Khanh khách”, Thời Hàn thấy nàng như thế thì không nhịn được xoa xoa đầu nàng.
"Vậy đến Phỉ Thuý Lâu thôi."
A Cẩn "Ừm" một tiếng, cực kỳ hài lòng.
Thời Hàn nói: "Gần đây ta may mắn thật đấy."
A Cẩn: "Đương nhiên rồi. Chỉ là ta không hiểu được vì sao cha huynh lại không tiếp tục đến tìm ta nữa? Theo lý mà nói, nếu như ông ta muốn cầu tình thay Tô Bân thì không thể nào bỏ dở nửa chừng như thế! Hơn nữa, nếu ông ta đã che giấu tốt như thế thì sao lại để vì một người như Tô Bân mà thất bại thế này. Sơ hở này quá lộ liễu rồi, đến ta mà còn nhìn ra được đấy.”
Thời Hàn cảm thấy, A Cẩn thật sự quá khiêm tốn rồi.
“Muội có thể nhìn ra nhưng chưa chắc người khác cũng nhìn ra. Tiểu A Cẩn thật sự rất giỏi đấy!” Thời Hàn cười trêu nàng, thấy dáng vẻ thỏa mãn như con mèo con của A Cẩn thì tiếp tục nói: “Nhưng bởi vì ông ta không tiếp tục đến tìm muội, nên ta đoán người có mối quan hệ tốt với ông ta chính là Triệu Mộc.”
A Cẩn lập tức nói: “Nhưng mà vì sao hoàng thúc lại muốn có mối quan hệ tốt với ông ta, chuyện này vốn dĩ chẳng bình thường chút nào, hơn nữa nếu có mối quan hệ tốt với hoàng thúc cũng không có gì phải giấu diếm mà, ta…” A Cẩn dừng lại. Đột nhiên nàng nghĩ đến một người, Thôi Mẫn.
"Sao thế?" Thời Hàn hỏi, hắn nhìn vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi của A Cẩn, quan tâm hỏi.
A Cẩn do dự một lát: "Hoàng thúc... Thật ra là muốn..." A Cẩn cảm thấy, có mấy lời không thể nào nói ra miệng được.
Sao Phó Thời Hàn có thể không hiểu được chứ, nàng đã nhắc đến thế rồi, Phó Thời Hàn cũng hiểu được, hắn cau mày: "A Cẩn, nàng tin tưởng ta chứ?"
A Cẩn lườm hắn: “Đương nhiên ta tin tưởng huynh rồi. Huynh là Thời hàn ca ca của ta mà!” Mặc dù người này có chút lầm lì, nhưng mà cũng xem như là người đã nhìn nàng lớn lên, đối với nàng vẫn luôn rất tốt, chắc chắn sẽ không làm hại đến nàng. Cho nên A Cẩn cảm thấy, ngoại trừ những người thân trong Lục Vương phủ thì người nàng tin tưởng nhất chính là Phó Thời Hàn. Chuyện này không có bất cứ điều gì để nghi ngờ cả.
Cho dù Hoàng gia gia có thể thì Phó Thời Hàn cũng sẽ không. Hoàng gia gia phải suy nghĩ nhiều thứ, muốn có nhiều sự công bằng hơn, có vài chuyện nhỏ chỉ có thể nhịn nhưng Thời Hàn thì khác, hắn sẽ không yêu cầu gì cả.
Thời Hàn gật đầu: "Cho nên A Cẩn phải nhớ rằng, cho dù là lúc nào, ta cũng sẽ không hại muội, không chỉ không hại muội, còn sẽ ở khắp mọi nơi dựa dẫm vào muội. Ta càng không để Lục Vương phủ sụp đổ."
A Cẩn cau mày: "Thời Hàn, cuối cùng là huynh muốn nói điều gì."
Phó Thời Hàn cười khẽ, nói: “Ta muốn trao đổi thông tin với muội. Một người kế ngắn, hai người kế dài. Vì sao muội nghĩ như thế chắc chắn là có đạo lý riêng của mình, mà ta muốn biết, đạo lý này của muội dựa vào đâu mà có. Mà ta cũng sẽ nói với muội nghe một chút về suy nghĩ của ta.”
Mặc dù A Cẩn không nói thẳng ra nhưng Phó Thời Hàn nghe hiểu được, mơ ước của Triệu Mộc… Chính là ngôi vị Hoàng Đế. Ngôi vị Hoàng Đế không thể nói thành lời.
A Cẩn: "Ta đã đồng ý với người khác, không thể kể nhiều về chuyện của nàng ấy. Làm người phải có chữ tín nhưng thông qua một vài hành vi của nàng ấy, ta cảm thấy Tề Vương gia, cũng chính là hoàng thúc chắc chắn có vấn đề. Cho dù bây giờ không có thì tương lai cũng sẽ có, có lẽ chỉ cần một thời cơ để hắn ta hoàn toàn thay đổi. Mà có lẽ, thời cơ đó đã xuất hiện từ lâu rồi."
Những gì A Cẩn nói tưởng như thật nhưng lại không phải, Phó Thời Hàn cười nói: "Người kia mà muội nói chính là Thôi Mẫn à." Điều này hắn rất chắc chắn, hắn cảm thấy, cuộc trò chuyện của A Cẩn và Thôi Mẫn rất kỳ lạ, hơn nữa nàng chưa từng giấu diếm điều gì về bản thân cả, nói như thế, khả năng vấn đề lớn nhất đến từ người tên Thôi Mẫn. Thật ra người ngoài không để ý nhưng hắn vẫn luôn chú ý để nàng ấy, dường như hành động của Thôi Mẫn đã thay đổi kể từ khi nói chuyện với A Cẩn. Hắn không dám nghĩ theo hướng nghiêm trọng, nhưng hắn cảm thấy có lẽ… Có thứ gì đó kỳ lạ đang thật sự tồn tại chăng?
"Ta không nói với huynh người này là ai. Huynh có cảm thấy trí tưởng tượng của ta phong phú quá không?" A Cẩn chống cằm, cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.
Phó Thời Hàn lắc đầu: “Không có. Thật ra ta vẫn chưa nói với muội, rất nhiều năm trước, có lần ta đã từng nhìn thấy Phó tướng quân đi ra ngoài trong đêm. Nhưng khi ấy Nhị Vương phủ đã tiến hành điều tra rất kỹ càng nhưng không hề có chút dấu vết nào. Càng ít điều đáng nghi thì càng đáng nghi ngờ. Còn có Ngũ Vương phi, chuyện của Ngũ Vương phi và Triệu Mộc không ai biết cả nhưng hai chúng ta đều biết rõ. Bọn họ đã từng là người yêu. Hơn nữa, đến tận bây giờ bên cạnh Triệu Mộc mới có một mỹ nhân xinh đẹp như đào mận đến gần, nhưng chưa từng nói sẽ lấy nàng ấy. Thật ra ánh mắt không gạt người, nếu như muội nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, ánh mắt khi Triệu Mộc nhìn Ngũ Vương phi rất khác biệt. Ta tạm nghĩ là, hắn vẫn còn thích Ngũ Vương phi. Mà Tô Bân, Tô Bân lại là đệ đệ duy nhất của Ngũ Vương phi, nếu như Triệu Mộc thật sự yêu Ngũ Vương phi Tô Thanh Mi thì hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn Tô Bân như thế. Nếu như… Ta nói là nếu như, nếu như Phó tướng quân có mối quan hệ tốt với Tề Vương gia là một bí mật lớn. Nhưng bề ngoài họ lại tỏ vẻ không hề liên quan gì với nhau. Thì muội có nghĩ giữa bọn họ đơn giản à?”
Có lẽ bọn họ thật sự cùng nhau toan tính chiếm lấy vị trí cao quý nhất trong đại điện kia.
A Cẩn mở to hai mắt nhìn, nàng không thể ngờ mình còn có thể biết được chuyện thế này. Nàng vỗ ngực để bình tĩnh lại, Thời Hàn liếc mắt nhìn rồi cũng không nói chuyện.
"Nhưng mà, cũng có khả năng Phó Tướng quân cùng một phe với Ngũ Vương gia." Đây cũng là một khả năng khác.
Thời Hàn gật đầu: "Đúng, còn có khả năng là cùng phe với Ngũ Vương gia. Nhưng nếu như cùng một phe với Ngũ Vương gia, vì sao ông ta lại không tiếp tục cầu xin tha thứ nữa? Ta tạm thời suy đoán là, ông ta thấy Tô Bân đắc tội với muội, sợ Tề Vương gia chen chân vào vì thế nên muốn tìm muội cầu xin tha thứ trước. Nhưng mà ông ta không gặp muội. Mà sau khi tỉnh táo lại, ông ta lại nghĩ đến việc tìm cách khéo léo hơn để xử lý, hoặc là nghĩ xong các cách hữu hiệu để khuyên nhủ Tề Vương gia rồi, cho nên ông ta không tiếp tục nữa. Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Lục Vương phủ và Tô phủ, thật ra cũng không ai suy đoán được động cơ ông ta tìm muội."
"Nhưng mà hoàng thúc căn bản không có quyền thừa kế ngôi vị Hoàng Đế. Nếu như đây là tính toán của hắn ta thì thật sự có chuyện lớn rồi!" A Cẩn suy nghĩ. Suy nghĩ đủ rồi đột nhiên nói: "Đậu xanh rau má, ta là một trạch nữ, một tiểu Quận chúa, vì sao lại chen chân vào chuyện đại sự này? Dù sao cha ta cũng không trở thành Hoàng Đế, thế là không liên quan gì đến ta rồi."
Dáng vẻ nàng trông cực kỳ ngây thơ.
Phó Thời Hàn thấy nàng như thế, cười: "Quả thật chẳng liên quan gì đến muội. Nhưng ta nghĩ, để di phu làm Hoàng Đế vẫn tốt hơn bất kỳ người nào khác. Đầu tiên, Thẩm gia và Nhị Vương phủ đã có mối liên kết với nhau. Tiếp theo, mẫu thân muội và Nhị Vương phi rất thân thiết với nhau. Di mẫu và di phu đều rất thích nhà muội. Cha muội thì không có năng lực, nếu lên ngôi Hoàng Đế và có một hoàng thất không đáng tin như thế cũng rất tốt. Sẽ làm nổi bật tính cách nhân hậu của ông ta."
A Cẩn yên lặng không nói gì, mặt đen lại: "Là di phu của huynh à, còn nói như thật nữa chứ?”
Thời Hàn: "Cho dù có di phu ở đây thì ta cũng sẽ nói như thế, ta đây là muốn việc nào ra việc đó thôi. Mà Triệu Mộc thì không chắc. Năm xưa ta và hắn ta cũng từng kết giao nên cũng hiểu chút về hắn ta. Hắn ta không phải là người sẽ có mưu tính như thế. Nhưng mưu tính này đã xuất hiện rồi. Giống như ta đã nói với muội đấy, cần một thời cơ để xuất hiện mưu tính này, mà thời cơ này đại khái chắc là Ngũ Vương phi. Nhưng cho dù hắn ta có thành công leo lên ngôi Hoàng Đế thì sẽ được như ý nguyện mà lấy Tô Thanh Mi sao? Ta nghĩ chưa chắc. Có quá nhiều yếu tố tác động đến tính cách của hắn ta. Ta cảm thấy không yên tâm lắm."
A Cẩn nghĩ đến Thôi Mẫn lại thấy sợ, không nhịn được hỏi: "Vậy huynh thì sao? Nếu như có một ngày, huynh có phản bội Nhị bá phụ không, nói chung là bởi vì điều gì?"
Mặc dù Thôi Mẫn chưa từng nói những chuyện này với nàng nhưng A Cẩn cảm thấy ở kiếp trước nơi mà nàng không biết rõ đó, chắc là Thời Hàn đã đứng cùng một phe với Triệu Mộc, nếu không Thôi Mẫn cũng sẽ không thấy sợ hãi như thế. Lúc nàng ấy tiếp xúc với Triệu Mộc cũng sợ hãi, nhưng nỗi sợ Thời Hàn ca ca đã được bộc lộ từ tận đáy lòng của nàng ấy.
Thời Hàn nở nụ cười: “Thế A Cẩn cảm thấy, ta sẽ vì lý do gì?” Tạm dừng một chút, hắn nói: “Ta không biết ta sẽ vì lý do gì để phản bội di phu, nhưng bây giờ xem ra không hề có lý do gì cả. Ta nghĩ… Nếu như di mẫu xảy ra chuyện, nếu như di phu muốn làm hại muội thì những chuyện này sẽ tạo thành lý do khiến ta phản bội ông ấy nhỉ?”
Nói đến đây, Thời Hàn khẽ lắc đầu: “Có phải muội cảm thấy ta rất giống bạch nhãn lang không? Mặc dù ông ấy đối xử với ta rất tốt nhưng ta vẫn không toàn tâm toàn ý đối với ông ấy. Ta giúp ông ấy chỉ bởi vì ông ấy đáng để ta giúp, chứ không phải hoàn toàn trung thành với ông ấy.”
A Cẩn: "Vậy ý của huynh là bất cứ lúc nào ta cũng có thể bị huynh diệt khẩu, đúng chứ?”
Thời Hàn cười: "Đúng thế! Tiểu A Cẩn đáng thương phải ngoan một chút, nếu không ta sẽ không khách sáo đâu."
“Ta không biết cuối cùng huynh muốn làm gì nhưng Thời Hàn, huynh phải cẩn thận một chút.” A Cẩn nghiêm túc dặn dò, Thời Hàn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng lại rất nghiêm túc của nàng không nhịn được nhếch mép. A Cẩn như thế này thật sự rất giống một thê tử bé nhỏ đấy!
"Ta biết rồi."
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ một người tên Tô Bân lại liên luỵ đến nhiều chuyện như thế, Phó Thời Hàn không ngờ, Nhị Vương gia càng không ngờ được, nhưng nếu Thời Hàn đã nghi ngờ thì hắn sẽ lập tức hành động. Quan trọng là, bây giờ cũng là thời điểm quan trọng nhất để giành lấy ngôi vị Hoàng Đế.
Mà Tô gia, Tô gia cũng xem như cực kỳ xui xẻo! Ngày nào cũng bị Lục Vương gia đến cửa quấy rầy, lúc này mọi người đều biết, cô nương xấu xí đi bên cạnh Lục Vương gia chính là Chân di nương vừa mới đến Lục Vương phủ.
Chân di nương, còn là Chân di nương nữa đấy! Cái tên này thật là không nói nên lời mà! Nhưng cho dù mọi người có chê bai thế nào thì Lục Vương gia người ta và Chân di nương không chỉ gây chuyện ầm ĩ ở trước cửa Vương phủ, mà còn trực tiếp thể hiện tình cảm trước mặt mọi người nữa.
Mọi người cảm thấy Lục Vương phi quá đáng thương rồi. Ai mà chịu nổi người đàn ông thế này chứ, ngu ngốc thì cũng thôi đi, mắt nhìn lại còn không tốt nữa chứ.
Lúc này mọi người đều đang cảm thấy, Lục Vương phi thật sự là một người phụ nữ đáng thương. Lục Vương phi vui vẻ đón nhận những dư luận thế này. Thậm chí mọi người đã không còn đề cập đến chuyện đã xảy ra với Gia Hoà Quận chúa nữa, chỉ nghĩ đến việc Lục Vương gia sẽ kiên trì được bao lâu.
Bên ngoài đang ồn ào náo nhiệt, trong Lục Vương phủ, Liên di nương và A Điệp lại cực kỳ khó chịu. Liên di nương là do Lục Vương gia yêu thương Ngọc Chân hơn bà ta, còn A Điệp lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng Lục Vương phi nắm quyền kiểm soát khắp mọi nơi trong vương phủ nên nàng ta muốn làm gì cũng không được. Nàng ta tức đến mức ở trong phòng đập phá đồ đạc nhưng cũng không thể để phát ra tiếng, A Điệp cực kỳ đau khổ nói: “Mẫu thân, mẫu thân nói xem bọn họ có phải kẻ ngốc không chứ? Cứ tiếp tục như thế thì có lợi gì cho danh tiếng phủ của chúng ta à.”
Liên di nương trông rất đau buồn: "Ai bảo chúng ta là phận ăn nhờ ở đậu chứ? Bây giờ cha con đã hoàn toàn không giống mấy năm trước nữa, càng không thích ta nữa. Ta cũng biết, đều do Vương phi giở trò, Vương phi thấy cha con thích ta nhất nên mới làm như thế. Từng mỹ nhân được nạp vào phủ mà cha con có người mới thì không thèm nhìn ta nữa. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả người đàn bà xấu xí Ngọc Chân kia cũng được vào cửa. Con nói xem ta còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ phải giống như đám người Thuý di nương cả ngày đều phải dính lấy Vương phi à?"
Từ khi Lục Vương gia đứng trong triều tuyên bố mình vì phóng túng... quá độ nên không thể có con được nữa thì những người tiện nhân kia càng dính chặt lấy Lục Vương phi hơn vì họ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi Vương phủ. Các nàng ta đều cho rằng thay vì dựa vào Lục Vương gia, còn chẳng bằng dựa vào Lục Vương phi.
Nhưng mà Liên di nương lại không nghĩ thế, bà ta khác những người nữ tử đó những người đó đều là những kẻ hèn, là chân chó còn bà ta thì không phải. Hơn nữa, nàng ta còn có con gái của mình, trừ Vương phi thì chẳng còn ai có hài tử cả.
“A Điệp bây giờ ta chỉ có thể trông cậy con có thể gả vào một gia đình tốt. Hội Bách Hoa trước đó con có nhìn trúng được người nào không?”
Nói đến chuyện này, A Điệp càng thêm tức giận: "Hội Bách Hoa? Con làm gì có cơ hội để làm quen nam nhân nào ở đó chứ, con thấy bọn họ chắc chắn không muốn con được sống tốt, không để cho con đến gần những người nam tử đó, sao con có thể sống tốt được? Mẫu thân, sao số mạng chúng ta lại khổ như thế. Chủ mẫu nhà người khác, cũng sẽ giả vờ làm gì đấy, cũng sẽ đưa những thứ nữ ra cửa, nếu có nhiều kiến thức hơn một chút thì sau này cũng sẽ tìm những chỗ tốt cho người ta. Rõ ràng con cũng tốt, cho dù không vì những thứ này thì gả thứ nữ vào chỗ tốt thì cũng có thể giúp ích được cho gia đình mà. Nhưng người nhìn người phụ nữ độc ác đó đi, chỉ hận không thể hại chết con thôi. Mẫu thân nói xem sao số con lại khổ như thế chứ."
Liên di nương nhìn con gái đáng thương như thế, bà ta ôm cô vào lòng: "Ta biết con đau khổ nhưng ta cũng không còn cách nào cả, ai bảo chúng ta chỉ là phận ăn nhờ ở đậu? Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Nhớ đến năm đó, mẫu thân con cũng là người đẹp nổi danh trong kinh thành, bao nhiêu danh môn công tử mong muốn lấy ta là chính thê. Đủ loại người cả. Chưa nói đến người ngoài, chỉ mỗi Tô đại nhân, năm đó ông ta cũng dốc lòng theo đuổi ta, chỉ hận không thể cưới ta vào cửa để làm chính thê! Nhưng ta vì yêu mà chọn cha con. Cũng cam tâm đến Lục Vương phủ làm thiếp, ai mà ngờ được, cuối cùng người đàn ông này lại vô tình như thế. Đều do mẫu thân sai rồi!"
A Điệp nghe thế, lại khóc: "Mẫu thân, chúng ta thật đáng thương!"
"Cũng không phải thế, hai năm đầu khi mới vừa vào phủ, Tô đại nhân còn nghĩ đủ cách muốn liên lạc với ta đấy. Ông ta cũng là người có tình có nghĩa. Rốt cuộc thế giới này bị gì thế? Thật đáng buồn khi người tốt lại phải chịu đựng sự khinh nhục như thế. Thật là đáng thương, thật là đáng thương!"
A Điệp ngẩng đầu hỏi: "Theo như mẫu thân nói, Tô đại nhân này không tệ nhỉ. Chúng ta có nên giúp ông ta một chút không?"
Liên di nương không hiểu: "Giúp ông ta? Chúng ta giúp ông ta thế nào? Vả lại bây giờ trong phủ đều do Vương phi nắm giữ trong tay, chúng ta thì có năng lực gì để giúp ông ta chứ?"
“Cơ hội thì nghĩ thì sẽ ra thôi. Thật ra làm việc đó cũng không phải hoàn toàn vì muốn giúp cho Tô bá phụ. Mà bởi vì, con thật sự không muốn nhìn tiểu tiện nhân A Cẩn đó diễu võ dương oai trước mặt nữa, nếu như vừa có thể giúp đỡ Tô bá phụ, vừa có thể tính toán được A Cẩn, để nàng ta không bao giờ có thể khoe khoang được nữa, một công đôi việc.” A Điệp vô cùng chua ngoa, còn có thêm chút oán hận.
“Nhưng chúng ta phải làm gì mới thành công được đây? Chuyện này? Tóm lại không phải muốn liên lạc thì sẽ liên lạc được. Hơn nữa muốn tính kế A Cẩn cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.” Liên di nương vẫn còn có chút kinh nghiệm sống nên cũng biết chuyện này quá khó khăn.
A Điệp: “Hay là để con thử tiếp xúc với Nhị tiểu thư của Tô phủ nhé? Xem thử có thể thông qua ả ta để liên lạc với Tô đại nhân không?”
Liên di nương gật đầu: “Có thể liên lạc được đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà chúng ta cũng không có chủ ý gì tốt cả. Huống chi, chúng ta đều là nữ tử, ra ngoài cũng không tiện.”
A Điệp cười lạnh: “Chúng ta không biết nhưng chắc cha sẽ biết đấy, cả ngày ông ta đều đứng chờ ở cửa Tô phủ mà, chỉ cần cha để lộ ra một chút thì chúng ta cứ theo chân bọn họ là được.”
Liên di nương gật đầu: “Đã thế rồi chuyện này cứ giao cho mẫu thân làm. Tuy bây giờ cha của con chỉ quan tâm đến tiện nhân Ngọc Chân kia, nhưng nếu ta đến tìm ông ta chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Liên di nương và A Điệp nhìn nhau cười, gật đầu đồng ý với những tính toán khả thi của mình.
Đúng như tính toán của Liên di nương và A Điệp, bọn họ thành công nghe được hành tung của Tô phủ, ngày mai Nhị tiểu thư Tô Nhu của Tô phủ sẽ đến Thanh Ẩn Tự để dâng hương.
Đây không phải ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành nhưng là nơi nổi tiếng nhất, lại là am ni cô, cũng vì thế mà chỗ này chính là nơi thích hợp nhất cho các cô nương đến dâng hương bái phật.
“Mẫu thân, ngày mai con sẽ tự mình đến chùa, người đừng đi theo.” A Điệp nói, nàng ta có suy nghĩ riêng của mình nhưng Liên di nương làm sao có thể yên tâm được, A Điệp trấn an: “Con nghĩ nếu chúng ta đi cùng nhau sợ là chỗ Vương phi sẽ nghi ngờ nhiều hơn. Thà con lén lút đi một mình, con là nữ nhân có thể nói chuyện với Tô Nhị tiểu thư nhiều hơn. Như thế cũng cực kỳ thỏa đáng.”
Liên di nương cũng không đồng ý: “Nếu như con lén đi thì ta càng không yên tâm, khắp nơi trong phủ này đâu đâu cũng đều có thuộc hạ của Vương phi, không an toàn. Chẳng bằng ta đến chào hỏi Vương phi trước, chúng ta có thể quang minh chính đại ra ngoài. Vừa khéo đến đó ta cũng có thể giữ chân mấy gã sai vặt, con có thể nhân cơ hội đó lén đi gặp Tô Nhị tiểu thư.” Tuy rằng vẫn chưa nghĩ ra sẽ dùng cách gì để gài bẫy A Cẩn nhưng hai người đều vô cùng hưng phấn.
A Điệp suy nghĩ, quả thật như thế cũng tốt, vì thế nàng ta nói: “Đã thế rồi thì con nghe theo mẫu thân.”
Đương nhiên Lục Vương phi lười nghĩ vì sao Liên di nương và A Điệp lại muốn đi dâng hương, mà bà cũng chẳng thèm quản hai người họ, muốn đi đâu thì đi đi.
Đây là lần đầu tiên, hai người thuận lợi rời khỏi Lục Vương phủ, đợi khi đến chùa, hai người cũng làm như thành kính đến bái phật.
Lúc này Tô Nhu mới vừa cầu phúc xong, đang ngồi trong sân nghỉ ngơi thì nghe nói có Liên di nương ở Lục Vương phủ đến, nhớ đến mấy ngày nay bị Lục Vương phủ lăng mạ nên cực kỳ tức giận, muốn để hai mẹ con này biết mặt nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị lão ma ma cản lại, quan trọng là nơi này người đến người đi, nếu như tiểu thư nhà họ hành động sai một bước sợ là sẽ bị người khác lan truyền, làm thế nào cũng là mất nhiều hơn được.
Tô Nhu nghe thấy chỉ đành tức giận ngồi xuống.
Mà bên này, A Điệp kiếm cớ đi nhà xí một mình rồi lén lút đi sang sân bên cạnh, thấy tiểu nha hoàn của Tô phủ thì lặng lẽ nhét tờ giấy nàng ta đã chuẩn bị trước sang, tuy tiểu nha hoàn không hiểu nhưng vẫn đưa tờ giấy này cho Tô Nhu. Tô Nhu nhìn thấy thì lắp bắp kinh hãi.
A Điệp đi vào tiểu viện không bao lâu thì thấy Tô Nhu mang theo nha hoàn đuổi đến.
Thấy quả nhiên là thứ nữ của Lục Vương phủ, ả ta hừ lạnh: “Ngươi tìm ta à? Rốt cuộc là có chuyện gì.” Giọng nói của ả ta cũng cực kỳ không tốt.
Chỉ là lúc này A Điệp không muốn dây dưa với ả ta, chỉ chỉ nha hoàn: “Ta có việc muốn nói chuyện riêng với ngươi, việc này rất cơ mật không thể để nha hoàn nghe thấy.”
Tô Nhu không hiểu nhưng vẫn nói: "Nàng ấy là tâm phúc của ta, ngươi muốn nói gì thì nói đi." Nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút, Tô Nhu dặn dò: "Ngươi đến cửa viện canh chừng đi, đừng để người khác đến."
Tiểu nha hoàn gật đầu rời đi.
A Điệp thấy thế thì cực kỳ hài lòng: "Ta biết, gần đây Tô phủ các ngươi bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện của phụ vương ta và A Cẩn. Lần này chờ ngươi ở chỗ này là vì muốn hợp tác với ngươi.”
Tô Nhu càng bực bội hơn nhưng ả ta lại có nhiều suy tính hơn A Điệp một chút, ả ta bình tĩnh hỏi: “Vì sao ta phải hợp tác với ngươi? Hơn nữa, ngươi cũng buồn cười thật, chẳng lẽ ta sẽ tin đám người Lục Vương phủ mấy người à?”
A Điệp lập tức nói: "Ngươi có thể trở về hỏi cha của ngươi, cha ngươi và mẹ ta cũng xem như người quen cũ. Coi như cũng là bạn cũ đi, đã như thế chúng ta sẽ không ngồi yên khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua mẫu thân ta cũng không phải chủ mẫu của Lục Vương phủ, không phải người làm chủ. Chúng ta chỉ có thể âm thầm giúp các người."
Tô Nhu biết rõ phụ thân mình là dạng người gì, phụ thân ả ta cái gì cũng rất tốt, nhưng mà vấn đề quan hệ nam nữ rất không ổn, mà Nhị ca ả ta cũng thế. A Điệp nói thế, ả ta lại nhớ đến những lời đồn đãi ngày xưa, nghe nói, mẫu thân của Điệp tiểu thư này là một đào hát. Bây giờ xem ra, chắc là đã từng qua lại rồi. Nghĩ như thế, trong lòng Tô Nhu khó nén được sự khinh thường nhưng nếu đã nhắc đến nhà ả ta đương nhiên ả ta vẫn sẽ giả vờ thân thiết nói “Thì ra là thế à. Thì ra là người quen cũ của phụ thân ta à nhưng mà các ngươi có cách nào thế? Bây giờ Nhị ca ta vẫn còn trong nhà lao, đã năm ngày rồi, Hoàng Đế cũng không nói sẽ xử lý thế nào. Ngoài ra phụ thân ngươi cũng không hề khách sáo ngày nào cũng hất mấy thứ ô uế vào cửa phủ ta. Ta phải làm gì bây giờ? Hoặc là ngươi có lời khuyên nào không?”
A Điệp lắc đầu: “Không khuyên được, nếu như chúng ta nói càng nhiều thì sẽ nhanh chóng bị Vương phi phát hiện.”
Vẻ mặt Tô Nhu nhạt đi mấy phần: "Vậy ngươi đến tìm ta là có ý gì?"
Không có cách thì có ích lợi gì!
A Điệp thân thiết nói: “Các ngươi đang gặp khó khăn, nếu như ta không nói thì làm sao ngươi biết cha ngươi và mẫu thân ta là người quen cũ chứ? Theo lý mà nói lúc này chúng ta đều nên tránh xa nhau ra nhưng bây giờ ta không làm như thế, chứng tỏ ta thật sự có ý tốt. Cũng không sợ ngươi chê cười, tuy ta và A Cẩn là chị em gái nhưng cũng không quá thân thiết. Cho nên ta nghĩ, nếu như có thể một công đôi việc thật ra cũng rất tốt.”
"Một công đôi việc? Thế nào là một công đôi việc?" Tô Nhu vội vàng hỏi.
“Nếu như ngươi còn có thêm một người ca ca nữa thì tốt rồi, thế thì có thể sắp xếp cho ca ca ngươi và A Cẩn. Đến lúc đó dù A Cẩn không muốn gả vẫn phải gả. Các ngươi trở thành người một nhà thì sao bọn họ còn dám truy cứu chuyện của Nhị ca ngươi nữa. Nhưng mà huynh trưởng của ngươi lại không có ở đây, mà ngươi làm gì còn người huynh đệ nào nữa. Chỉ vì lý do này mà ta không còn cách nào tốt hơn nữa. Chỉ có thể tìm ngươi tính kế.” A Điệp nói.
Vào lúc này, hai người đều im lặng.
“Ai ở đó.” Vào lúc hai người đang im lặng thì bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu nha hoàn. Tô Nhu giật mình nhanh chóng bước ra cửa. Đợi khi ra sân thì chỉ thấy nha hoàn và một người đàn bà đang nhìn nhau, còn cô nương kia thì nhìn hai người họ, cười lạnh: “Hai người đang tính kế chống lại A Cẩn à?”
Bất ngờ là người này chính là Minh Ngọc của Tứ Vương phủ, vừa khéo hôm nay Minh Ngọc cũng theo Minh Y đến đây để bái phật, gần đây bầu không khí trong phủ không tốt nên nàng ta cũng không muốn về, thấy bên này có người thần thần bí bí nên lập tức xông đến, mà nàng ta không ngờ rằng, cuối cùng lại nghe thấy bí mật này. Nhưng khi hai người họ yên lặng, nàng ta tưởng hai người họ đã nhỏ giọng nói chuyện, muốn xích lại gần hơn nhưng không ngờ lại bị tiểu nha hoàn phát hiện ra.
"Minh Ngọc tiểu thư!" Tô Nhu lập tức nhận ra đây là Triệu Minh Ngọc, trước kia Triệu Minh Ngọc rất hay xuất hiện trong vòng vây của những thiếu nữ quyền quý ở kinh thành. Nhưng gần đây bởi vì bị tước đi danh hiệu Quận chúa nên đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Triệu Minh Ngọc đẩy tiểu nha hoàn ra, vào sân, ba người mặt đối mặt, hồi lâu sau, nàng ta cười âm hiểm: "Các ngươi muốn tính kế Triệu Cẩn à?”
A Điệp bị người ta phát hiện nên rất hoảng loạn, nhưng khi nhớ lại người này và A Cẩn cực kỳ không hợp nhau nên cũng bình tĩnh lại: “Quả thật ta không thích A Cẩn, ta nghĩ Minh Ngọc tiểu thư cũng không thích nhỉ, nếu như không phải bởi vì nàng thì vì sao ngài lại bị tước đi danh hiệu Quận chúa, Tứ bá mẫu… Tứ bá mẫu cũng bị tước đi danh hiệu Vương phi chứ. Cho nên, chúng ta có rất nhiều thứ giống nhau. Ngày nào nàng cũng làm mưa làm gió trong phủ, một thứ nữ như ta phải chịu rất nhiều thiệt thòi, mà những thứ đó hai người đều không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Mặc dù Triệu Minh Ngọc không thích thứ nữ như A Điệp, nhưng bây giờ ả ta cũng đang cố gắng hy vọng có thể lợi dụng nàng ta: "Không sao, nàng ta là người mà chúng ta đều thấy chán ghét, cũng là kẻ thù chung của chúng ta. Chúng ta nên thống nhất việc đối phó với người bên ngoài mới đúng.”
Tô Nhu lập tức nói: "Vậy hai người cảm thấy, làm sao mới tốt?"
Triệu Minh Ngọc: "Vừa nãy ta nghe thấy, hai người cảm thấy kế hoạch không có huynh đệ không được à?" Cô ta nở nụ cười nham hiểm đến mức A Điệp cũng cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
"Đúng thế"
Minh Ngọc tiếp tục cười: “Mặc dù ngươi không có huynh đệ, nhưng chính bản thân cha ngươi cũng có thể đấy!” Phần ác ý đó của nàng ta thật sự khiến người ta run sợ.
Tô Nhu bỗng ngây người. A Điệp cũng như thế nhưng cũng chỉ hoảng hốt một khoảng thời gian ngắn rồi A Điệp thở dài nói: "Quả nhiên là chủ ý tốt. Vẫn là Minh Ngọc Quận chúa có năng lực." Lúc này cũng không gọi là Minh Ngọc tiểu thư nữa rồi, trực tiếp chạy đến vỗ mông ngựa.
Triệu Minh Ngọc đắc ý: "Đương nhiên chủ ý của ta là tốt nhất rồi." Giống như sợ Tô Nhu không đồng ý nên tiếp tục dẫn dắt: "Tô Nhu, ngươi phải hiểu rõ là, ta thật sự đang muốn tốt cho nhà các ngươi đấy. Để A Điệp tìm một cái cớ lừa A Cẩn ra hoặc là dùng chút thuốc cũng được, đến lúc đó để cha ngươi hoàn thành chuyện tốt với nàng. Chẳng phải đó là điều tốt nhất cho cả hai à, đến lúc đó ngoại trừ gả vào nhà ngươi làm thiếp thì nàng còn có thể làm gì à? Khi đó Nhị ca ngươi trở thành kế tử của nàng, nàng càng không thể nói được gì nữa.”
Tô Nhu nghĩ đến cảnh A Cẩn đến phủ của họ làm thiếp thì trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng trong cảm giác chán ghét mơ hồ kia còn có chút sảng khoái. Nhưng dù sao ả ta cũng không phải ngu đến mức mặc cho người khác định đoạt.
"Không đúng, A Cẩn được ngự phong là Gia Hòa Quận chúa. Nếu như thật sự phải gả vào phủ thì đương nhiên phải làm chính thê. Khi đó chẳng phải mẫu thân ta sẽ thấp vế hơn nàng à? Tuyệt đối không thể nào."
Minh Ngọc dẫn dắt từng bước: “Cũng không phải như thế. Ngươi nghĩ xem, khi đó A Cẩn đã mất đi sự trong sạch, làm sao nàng có thể đòi hỏi nhiều như thế. Đến lúc đó chúng ta lại làm ầm ĩ chuyện này lên để mọi người đều đến vây xem màn này. Chuyện xấu của nàng ai ai cũng biết cả, làm sao nàng còn có mặt mũi yêu cầu gì nhiều nữa. Lúc ấy, sợ là nàng sẽ khóc lóc ầm ĩ đòi gả vào nhà ngươi đấy!” Cười lạnh một chút, Minh Ngọc tiếp tục: “Không gả vào nhà ngươi, nàng là một tàn hoa bại liễu thì còn có thể gả cho ai được? Khi đó chắc nàng cũng không còn mặt mũi nói nhiều đâu.”
Tô Nhu suy tính một chút, chần chừ nói: "Thế có được không? Vả lại, chưa chắc phụ thân ta đã bằng lòng."
A Điệp lập tức nói: “Mẫu thân ngươi là đại phu nhân thật ra thì ngươi cần gì lo nghĩ nhiều thế? Đến lúc đó nàng vào phủ các ngươi, còn không phải để các ngươi mặc sức nhào nặn à? Đến lúc đó ca ca ngươi về rồi, còn có thể nạp thêm Oánh Nguyệt. Chỉ cần nghĩ được cách tốt chắc chắn có thể thành công!”
A Điệp cũng rất ác độc, nàng ta chỉ hận không thể để ba cô nương trong Lục Vương phủ chỉ nàng ta được gả nơi tốt nhất, hai người họ cả đời thê thảm mới là thích hợp nhất.
Minh Ngọc liếc nhìn A Điệp cười nhạt: "Ngươi cũng ác độc thật đấy."
A Điệp: "Đều là tỷ muội với nhau nhưng các nàng ấy có bao giờ để ý đến ta đâu. Ta chỉ đang gậy ông đập lưng ông thôi." Nàng ta nói như thể nàng ta chịu đựng oan ức gì lớn lắm.
Minh Ngọc nhìn Tô Nhu: "Ngươi nhìn đi, nàng ta có thể hạ quyết tâm tính toán tỷ muội của mình thì ngươi còn gì để lo lắng chứ? Vả lại, trong ba người chúng ta, chỉ có ngươi lấy được lợi ích lớn nhất đấy. Chúng ta đều đang giúp ngươi, ngươi còn nghĩ nhiều làm gì?”
Tô Nhu tha hồ nghĩ đến cảnh sau khi A Cẩn gả vào nhà ả, lại nghĩ đến công tử Phó Thời Hàn đẹp trai, nhẹ nhàng như thế chắc cũng sẽ không thích loại tàn hoa bại liễu thì ả ta lập tức tàn nhẫn nói: “Đã thế rồi, nghe theo các ngươi vậy. Nhưng mà… Chuyện này các ngươi nhất định phải giúp ta.”
“Nếu như không giúp ngươi thì chúng ta xuất hiện ở đây làm gì.” A Điệp cười.
Tô Nhu nói: "Thế chúng ta cùng thề với trời, nếu như ai tiết lộ bí mật này sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế." Ả ta chăm chú nhìn hai người. Trong lòng Minh Ngọc cảm thấy cực kỳ chán ghét nhưng cũng đồng ý, nàng ta làm gì nói ra bí mật này chứ, A Cẩn càng thảm thì nàng ta càng vui vẻ. Như thế sẽ chẳng có ai tranh giành Phó công tử với nàng ta. Còn người tên Tô Nhu đứng trước mặt này, trong lòng Minh Ngọc cười nhạt tưởng nàng ta không nhìn ra à? Nàng ta cũng thích Phó công tử nhưng mà không sao, trước tiên cứ xử lý A Cẩn trước, rồi đến Tô Nhu, những thứ này không đáng nhắc đến. Mà A Điệp cũng suy nghĩ giống thế, nàng ta gật đầu: "Đương nhiên ta đồng ý rồi."
Ba người cùng nhau thề, cuối cùng cũng nhìn nhau rồi cười: "Các ngươi cảm thấy, bước tiếp theo nên làm gì?"
Tô Nhu: "Thế này nhé, trước tiên ta sẽ về phủ tính toán với cha ta một chút, ngày mai, chúng ta vẫn hẹn gặp nhau ở chỗ này. Được không?"
"Không được." A Điệp lắc đầu: "Nếu như ta thường xuyên ra ngoài như thế sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Cần tìm một cách khác." Nàng ta khẽ thở dài: "Thật ra Lục Vương phủ cũng như một nhà lao vậy, sao ta có thể so được với các ngươi chứ."
Nàng ta vừa nói như thế thì khiến Triệu Minh Ngọc và Tô Nhu cảm thấy mình tốt hơn hẳn, nên đối với nàng ta cũng không còn cảm giác chán ghét nữa.
"Hay là thế này đi, ta trở về nói chuyện rõ ràng với cha ta, sau đó ta và Minh Ngọc tiểu thư đến nơi này tính toán một chút về kế hoạch, sau khi kế hoạch đã ổn thỏa thì sẽ nói tiểu nha hoàn này đi đến Lục Vương phủ gặp ngươi, ngươi thấy sao?" Tô Nhu chỉ chỉ nha hoàn đang hóng gió.
A Điệp gật đầu: "Được đấy. Nhưng mà nhất định phải cẩn thận. Lục Vương phủ không thoải mái như các ngươi nghĩ đâu."
Tô Nhu: "Ta biết rồi, chỉ là ta nghĩ là hôm nay bọn họ đều đặt suy nghĩ ở nhà ta, nên cũng không rảnh rỗi để ý đến các ngươi."
A Điệp cười: "Thật ra cũng đúng."
Ba người bàn bạc xong xuôi thì nhanh chóng tách nhau ra. Mà ba người lại không biết khi ba người lần lượt rời đi, thì cánh cửa nhỏ của căn phòng phụ nhỏ trong sân bị đẩy ra vang lên tiếng cọt kẹt, mà người đứng ở nơi đó chính là Thôi Mẫn, đi theo bên cạnh Thôi Mẫn chính là Tiểu Thúy mặt mũi đỏ bừng vì tức giận: “Tiểu thư, các nàng ta nghĩ mình là ai vậy chứ? Còn dám tự xưng là danh môn tiểu thư à. Sao lại bỉ ổi như thế.”
Thôi Mẫn cười nhạt: "Từ trước đến giờ các nàng ta đều như thế. Chuyện này, ngươi không được nói với ai cả đấy, thậm chí lão gia cũng không được, biết chưa?"
Tiểu Thuý gật đầu: "Nô tỳ biết rồi ạ."
"Chuẩn bị cho ta một tấm thiệp, tối nay ta muốn hẹn Gia Hoà Quận chúa ở Hỉ Doanh Môn." Thôi Mẫn nắm chặt khăn tay.
Tiểu Thuý lại gật đầu: "Đúng là nên nói với Gia Hoà Quận chúa. Gia Hoà Quận chúa tốt như thế, không thể để nàng ấy bị các nàng ta tính toán được."
Thôi Mẫn gật đầu: "Các nàng ấy còn chẳng thông minh bằng ngươi. Thật sự quá xấu xa."
"Nhưng mà tiểu thư này, chúng ta hẹn Gia Hoà Quận chúa đến Hỉ Doanh Môn, như thế có tốt không? Dù sao cũng là ở bên ngoài chưa chắc Gia Hoà Quận chúa đã bằng lòng đi đúng không ạ?" Tiểu Thuý gãi đầu.
Thôi Mẫn cười: "Chỗ của Phó Thời Hàn, Gia Hoà Quận chúa có gì mà không dám chứ?"
"Hả?" Tiểu Thuý ngạc nhiên: "Chỗ đó không phải nơi của Cảnh công tử a?"
"Cảnh công tử và Phó công tử có mối quan hệ thế nào? Bọn họ là biểu huynh đệ ruột đấy. Hỉ Doanh Môn cũng có phần của Phó Thời Hàn. Gia Hoà Quận chúa không phải không biết."
Tiểu Thuý à một tiếng, nói: "Vậy nô tì lập tức đi ngay."
...
A Cẩn không ngờ Thôi Mẫn vậy mà lại muốn gửi thiệp cho nàng, còn muốn hẹn gặp nàng ở Hỉ Doanh Môn. Nàng nghi ngờ cầm thiệp lật tới lật lui. Khiến Oánh Nguyệt khó hiểu nhìn nàng: "Muội đang nhìn gì đấy? Muốn đi thì đi, không muốn đi thì từ chối là được. Không đến mức xoắn xít như thế chứ?"
A Cẩn nhíu mày: "Nhưng mà nàng ấy dùng từ rất khẩn cấp, hơn nữa rất kiên trì, muội đang suy nghĩ không biết có chuyện gì mới khiến nàng ấy cuống cuồng muốn gặp muội như thế."
Oánh Nguyệt: "Nếu muội không yên tâm thì nói ca ca đi với muội đi."
A Cẩn bỗng nhiên lắc đầu như trống bỏi, nàng chẳng thèm đâu. Ca ca không thể tiếp xúc nhiều với Thôi Mẫn, không thể được!
"Muội nói Thời Hàn ca ca đi với muội."
Oánh Nguyệt lảo đảo một chút nói: "Phó Thời Hàn!"
A Cẩn gật đầu: "Đúng thế, muội nói Thời Hàn ca ca đi cùng." Nhìn tới nhìn lui, lại thấy Phó Thời Hàn thích hợp nhất rồi.
Oánh Nguyệt cảm thấy, muội muội nàng hết thuốc chữa rồi, khẽ lắc đầu: "Muội muốn làm gì thì làm đi." Nàng an ủi bản thân mình, ít nhất, theo Phó Thời Hàn ra ngoài cũng không lỗ, ha ha!
Cẩn Ngôn nghe nói chạng vạng tối A Cẩn muốn cùng Phó Thời Hàn ra ngoài, yên lặng cảm thấy muội muội đã là của nhà người khác rồi. Thở dài!
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, không ngừng trấn an bản thân nhưng lúc Cẩn Ngôn nhìn thấy Thời Hàn thì sắc mặt vẫn chẳng tốt chút nào: "Ngươi phải chăm sóc muội muội ta thật tốt đấy, không được để nàng ấy bị thua thiệt."
Thời Hàn cười khẽ, dáng vẻ đẹp trai tao nhã.
"Đương nhiên ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt, Cẩn Ngôn ca ca yên tâm nhé."
Cẩn Ngôn tức giận nói: "Theo ngươi ra cửa ta mới không yên tâm đấy!"
Thời Hàn cười to: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Cẩn Ngôn cảm thấy, thật ra hắn chẳng suy nghĩ nhiều chút nào cả, nhìn thấy Phó Thời Hàn tỏ vẻ như thế, nếu như không phải vì gần đây đang bận chuẩn bị hôn sự lại vội vàng tra soát tội trạng của Tô gia, đương nhiên hắn muốn tìm Phó Thời Hàn nói chuyện thật tốt, gần đây người này có chút càn rỡ đó! Không thể nhịn! Cũng không suy nghĩ kỹ mà A Cẩn là bảo bối nhà họ! Sao có thể đơn giản bị người khác lừa gạt cướp đi thế được!
"Cái khác ta không muốn nói, nhưng tiểu tử ngươi, đàng hoàng chút cho ta."
Thời Hàn "Khôn khéo" gật đầu.
Nếu anh vợ đã lên tiếng, hắn vẫn nên chú ý một chút, nếu không để người ta nhìn thấy thì không tốt lắm.
Dáng vẻ này của Thời Hàn, Cẩn Ngôn lại cảm thấy càng tức giận hơn. Phất ống tay áo rời đi.
A Cẩn đứng từ xa nhìn hai người, không hiểu, gần đây ca ca thật sự không bình thường, tức giận tới nhanh như bão...
"Huynh chọc tức ca ca ta à?" Đợi khi đến trước mặt Thời Hàn, A Cẩn hỏi.
Phó Thời Hàn cực kỳ vô tội gật đầu: "Không biết hắn bị gì. Chắc là sắp thành thân nên lo lắng đó."
A Cẩn: = 口 =, quả nhiên ca ca ta mắc chứng sợ hãi trước khi cưới!
"Không phải muội nói muốn đến Hỉ Doanh Môn à? Đi thôi."
A Cẩn: "À đúng thế, đi Hỉ Doanh Môn thôi."
Thời Hàn không hiểu: "Sao lại muốn đi đến đó? Ai hẹn muội thế?" Hắn không phải ngốc, đương nhiên có thể nghĩ tới chuyện này.
A Cẩn: "Thôi Mẫn."
Thời Hàn nhíu mày: "Người này à... Thật sự ta không nghĩ đến đấy."
A Cẩn cười hì hì: "Thật ra thì Thôi Mẫn không phải người xấu. Các huynh cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài được." Có lẽ kiếp trước nàng ấy đã trải qua nhiều chuyện nên đời này mới như thế. Hơn nữa, xem bản tính của nàng ấy cũng không giống người ác độc.
Thời Hàn: "Thật không ngờ muội có thể thân thiết với Thôi Mẫn đấy. Nhưng mà thật ra ta cảm thấy Thôi Mẫn không phải người khôn khéo. Hành động cũng hơi không đúng mực. Trừ A Cẩn, ta không thể chịu đựng bất kỳ một người ngu ngốc nào nữa."
A Cẩn: "À!" Nàng suy nghĩ vì sao Thôi Mẫn lại tìm nàng, không phản ứng kịp với lời của Thời Hàn, đợi sau khi phản ứng lại thì đánh người: "Ai bảo huynh nói ta. Huynh là đồ xấu! Ta ngốc chỗ nào chứ!"
Thời Hàn bị nàng đánh cũng không giận trái lại còn cười to: "Nhưng mà vì A Cẩn, ta có thể miễn cưỡng chịu đựng sự ngốc nghếch của nàng một chút."
A Cẩn chu mỏ: "Huynh không thể dùng chỉ số thông minh của huynh mà yêu cầu tất cả mọi người được. Huynh cảm thấy Thôi Mẫn ngu ngốc, mặc dù ta cũng cảm thấy cách làm của nàng ấy cũng không tốt. Nhưng mà huynh không thể chỉ như thế mà đánh giá nàng ấy như thế được!"
Thời Hàn cười: "Không ai nói nàng ấy không tốt cả."
A Cẩn: "Lời nói của huynh cũng thay đổi nhanh quá đó, vừa nãy huynh chính là có ý như thế."
Chẳng qua Thôi Mẫn vì họa diệt môn đời trước dọa sợ, A Cẩn không muốn nói thêm bất kỳ điều gì về hành động của Thôi Mẫn, bởi vì nếu như nàng ở vị trí của Thôi Mẫn, không biết phải làm gì mới tốt.
Nàng có mọi thứ như ngày hôm nay, xét đến cùng thật ra là bởi vì… Tốt số!
Nếu như không phải xuyên thành một tiểu Quận chúa, A Cẩn cảm thấy, chưa chắc nàng có thể sống sung sướng được đến bây giờ. Cho nên nàng chưa bao giờ đánh giá Thôi Mẫn, so với những người khác, bọn họ đều là người mang ký ức, nàng tốt số, chuyển kiếp sống lại, sống ở một nơi lạc quan, đi học, đi ra ngoài chơi, có thêm nhiều kiến thức. Nhưng Thôi Mẫn thì khác, trong trí nhớ của nàng ấy mọi thứ đều là bi kịch, nếu không, nàng ấy cũng sẽ không nơm nớp lo sợ như thế, sẽ không lúc nào cũng như đi trên lớp băng mỏng như thế.
"Nàng ấy không quan trọng, A Cẩn mới quan trọng. Nàng ấy đối với ta mà nói thì không đáng để quan tâm. A Cẩn cảm thấy nàng ấy tốt thì ta nhịn nàng ấy một chút. Nếu như A Cẩn không thích nàng thì ta cũng không thèm quan tâm, đơn giản thế thôi." Thời Hàn mỉm cười.
A Cẩn: "Thời Hàn ca ca quả nhiên là ca ca ruột của ta!" Hu hu, thật cảm động quá đi!
Phó Thời Hàn, ca ca ruột, ha ha, ca ca ruột, ha ha!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua mình bị trễ, ít cập nhật, hôm nay bổ sung thêm nhé! Hoan nghênh đến đọc! Wow wow wow!
Thời Hàn: Tác giả này, nếu ngươi đã xuất hiện thì ngươi còn có thể làm được nữa không? Mặc dù trong lòng ta không muốn trèo tường, nhưng mà ngươi sắp xếp người ái mộ ta cũng ít quá rồi! Cái quỷ gì thế! Người sau còn low hơn người trước.
Tác giả: Ngươi muốn có nhân vật nữ phụ thế nào?
Thời Hàn: Cho dù là Ngọc Chân di nương cũng được, ít nhất cũng là nhân vật thật thà, còn bây giờ thật sự không thể nhìn đấy.
A Cẩn yếu ớt: A a!
Thời Hàn: Nhân vật nữ phụ chết đi, người ái mộ đều chết đi, ta trung trinh không hai lòng, ta chỉ thích A Cẩn!
Ngu Kính Chi: Các ngươi có thể suy nghĩ đến tâm trạng của nhân vật nam bị bỏ quên như ta không?
Tác giả: ( ⊙ o ⊙) A! Ta hoàn toàn quên mất ngươi rồi! Trời ạ!
Thời Hàn: Này... Tác giả, nhân vật nữ phụ ít chút cũng được, ít nhất ta còn có cơ hội ra sân!
Phó Thời Hàn lắc đầu: “Đúng, em nói rất đúng. Ta chỉ đang suy nghĩ, A Cẩn đã giúp ta một việc lớn như thế, ta phải tặng nàng ấy cái gì thì mới được xem là có thành ý đây?”
A Cẩn cười tủm tỉm, ra vẻ trầm tư nghiêng đầu suy nghĩ, nói: “Ta cũng không biết nữa, nhưng mà ta nghĩ chắc là nàng ấy tương đối thích mấy món trang sức gì đó. Trong Phỉ Thúy Lâu có rất nhiều món trang sức đẹp đấy, huynh có thể đưa nàng ấy đi chọn.” Nói xong nàng cũng không nhịn được mà cười “Khanh khách”, Thời Hàn thấy nàng như thế thì không nhịn được xoa xoa đầu nàng.
"Vậy đến Phỉ Thuý Lâu thôi."
A Cẩn "Ừm" một tiếng, cực kỳ hài lòng.
Thời Hàn nói: "Gần đây ta may mắn thật đấy."
A Cẩn: "Đương nhiên rồi. Chỉ là ta không hiểu được vì sao cha huynh lại không tiếp tục đến tìm ta nữa? Theo lý mà nói, nếu như ông ta muốn cầu tình thay Tô Bân thì không thể nào bỏ dở nửa chừng như thế! Hơn nữa, nếu ông ta đã che giấu tốt như thế thì sao lại để vì một người như Tô Bân mà thất bại thế này. Sơ hở này quá lộ liễu rồi, đến ta mà còn nhìn ra được đấy.”
Thời Hàn cảm thấy, A Cẩn thật sự quá khiêm tốn rồi.
“Muội có thể nhìn ra nhưng chưa chắc người khác cũng nhìn ra. Tiểu A Cẩn thật sự rất giỏi đấy!” Thời Hàn cười trêu nàng, thấy dáng vẻ thỏa mãn như con mèo con của A Cẩn thì tiếp tục nói: “Nhưng bởi vì ông ta không tiếp tục đến tìm muội, nên ta đoán người có mối quan hệ tốt với ông ta chính là Triệu Mộc.”
A Cẩn lập tức nói: “Nhưng mà vì sao hoàng thúc lại muốn có mối quan hệ tốt với ông ta, chuyện này vốn dĩ chẳng bình thường chút nào, hơn nữa nếu có mối quan hệ tốt với hoàng thúc cũng không có gì phải giấu diếm mà, ta…” A Cẩn dừng lại. Đột nhiên nàng nghĩ đến một người, Thôi Mẫn.
"Sao thế?" Thời Hàn hỏi, hắn nhìn vẻ mặt bỗng nhiên thay đổi của A Cẩn, quan tâm hỏi.
A Cẩn do dự một lát: "Hoàng thúc... Thật ra là muốn..." A Cẩn cảm thấy, có mấy lời không thể nào nói ra miệng được.
Sao Phó Thời Hàn có thể không hiểu được chứ, nàng đã nhắc đến thế rồi, Phó Thời Hàn cũng hiểu được, hắn cau mày: "A Cẩn, nàng tin tưởng ta chứ?"
A Cẩn lườm hắn: “Đương nhiên ta tin tưởng huynh rồi. Huynh là Thời hàn ca ca của ta mà!” Mặc dù người này có chút lầm lì, nhưng mà cũng xem như là người đã nhìn nàng lớn lên, đối với nàng vẫn luôn rất tốt, chắc chắn sẽ không làm hại đến nàng. Cho nên A Cẩn cảm thấy, ngoại trừ những người thân trong Lục Vương phủ thì người nàng tin tưởng nhất chính là Phó Thời Hàn. Chuyện này không có bất cứ điều gì để nghi ngờ cả.
Cho dù Hoàng gia gia có thể thì Phó Thời Hàn cũng sẽ không. Hoàng gia gia phải suy nghĩ nhiều thứ, muốn có nhiều sự công bằng hơn, có vài chuyện nhỏ chỉ có thể nhịn nhưng Thời Hàn thì khác, hắn sẽ không yêu cầu gì cả.
Thời Hàn gật đầu: "Cho nên A Cẩn phải nhớ rằng, cho dù là lúc nào, ta cũng sẽ không hại muội, không chỉ không hại muội, còn sẽ ở khắp mọi nơi dựa dẫm vào muội. Ta càng không để Lục Vương phủ sụp đổ."
A Cẩn cau mày: "Thời Hàn, cuối cùng là huynh muốn nói điều gì."
Phó Thời Hàn cười khẽ, nói: “Ta muốn trao đổi thông tin với muội. Một người kế ngắn, hai người kế dài. Vì sao muội nghĩ như thế chắc chắn là có đạo lý riêng của mình, mà ta muốn biết, đạo lý này của muội dựa vào đâu mà có. Mà ta cũng sẽ nói với muội nghe một chút về suy nghĩ của ta.”
Mặc dù A Cẩn không nói thẳng ra nhưng Phó Thời Hàn nghe hiểu được, mơ ước của Triệu Mộc… Chính là ngôi vị Hoàng Đế. Ngôi vị Hoàng Đế không thể nói thành lời.
A Cẩn: "Ta đã đồng ý với người khác, không thể kể nhiều về chuyện của nàng ấy. Làm người phải có chữ tín nhưng thông qua một vài hành vi của nàng ấy, ta cảm thấy Tề Vương gia, cũng chính là hoàng thúc chắc chắn có vấn đề. Cho dù bây giờ không có thì tương lai cũng sẽ có, có lẽ chỉ cần một thời cơ để hắn ta hoàn toàn thay đổi. Mà có lẽ, thời cơ đó đã xuất hiện từ lâu rồi."
Những gì A Cẩn nói tưởng như thật nhưng lại không phải, Phó Thời Hàn cười nói: "Người kia mà muội nói chính là Thôi Mẫn à." Điều này hắn rất chắc chắn, hắn cảm thấy, cuộc trò chuyện của A Cẩn và Thôi Mẫn rất kỳ lạ, hơn nữa nàng chưa từng giấu diếm điều gì về bản thân cả, nói như thế, khả năng vấn đề lớn nhất đến từ người tên Thôi Mẫn. Thật ra người ngoài không để ý nhưng hắn vẫn luôn chú ý để nàng ấy, dường như hành động của Thôi Mẫn đã thay đổi kể từ khi nói chuyện với A Cẩn. Hắn không dám nghĩ theo hướng nghiêm trọng, nhưng hắn cảm thấy có lẽ… Có thứ gì đó kỳ lạ đang thật sự tồn tại chăng?
"Ta không nói với huynh người này là ai. Huynh có cảm thấy trí tưởng tượng của ta phong phú quá không?" A Cẩn chống cằm, cảm thấy có lẽ mình nghĩ nhiều quá rồi.
Phó Thời Hàn lắc đầu: “Không có. Thật ra ta vẫn chưa nói với muội, rất nhiều năm trước, có lần ta đã từng nhìn thấy Phó tướng quân đi ra ngoài trong đêm. Nhưng khi ấy Nhị Vương phủ đã tiến hành điều tra rất kỹ càng nhưng không hề có chút dấu vết nào. Càng ít điều đáng nghi thì càng đáng nghi ngờ. Còn có Ngũ Vương phi, chuyện của Ngũ Vương phi và Triệu Mộc không ai biết cả nhưng hai chúng ta đều biết rõ. Bọn họ đã từng là người yêu. Hơn nữa, đến tận bây giờ bên cạnh Triệu Mộc mới có một mỹ nhân xinh đẹp như đào mận đến gần, nhưng chưa từng nói sẽ lấy nàng ấy. Thật ra ánh mắt không gạt người, nếu như muội nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, ánh mắt khi Triệu Mộc nhìn Ngũ Vương phi rất khác biệt. Ta tạm nghĩ là, hắn vẫn còn thích Ngũ Vương phi. Mà Tô Bân, Tô Bân lại là đệ đệ duy nhất của Ngũ Vương phi, nếu như Triệu Mộc thật sự yêu Ngũ Vương phi Tô Thanh Mi thì hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn Tô Bân như thế. Nếu như… Ta nói là nếu như, nếu như Phó tướng quân có mối quan hệ tốt với Tề Vương gia là một bí mật lớn. Nhưng bề ngoài họ lại tỏ vẻ không hề liên quan gì với nhau. Thì muội có nghĩ giữa bọn họ đơn giản à?”
Có lẽ bọn họ thật sự cùng nhau toan tính chiếm lấy vị trí cao quý nhất trong đại điện kia.
A Cẩn mở to hai mắt nhìn, nàng không thể ngờ mình còn có thể biết được chuyện thế này. Nàng vỗ ngực để bình tĩnh lại, Thời Hàn liếc mắt nhìn rồi cũng không nói chuyện.
"Nhưng mà, cũng có khả năng Phó Tướng quân cùng một phe với Ngũ Vương gia." Đây cũng là một khả năng khác.
Thời Hàn gật đầu: "Đúng, còn có khả năng là cùng phe với Ngũ Vương gia. Nhưng nếu như cùng một phe với Ngũ Vương gia, vì sao ông ta lại không tiếp tục cầu xin tha thứ nữa? Ta tạm thời suy đoán là, ông ta thấy Tô Bân đắc tội với muội, sợ Tề Vương gia chen chân vào vì thế nên muốn tìm muội cầu xin tha thứ trước. Nhưng mà ông ta không gặp muội. Mà sau khi tỉnh táo lại, ông ta lại nghĩ đến việc tìm cách khéo léo hơn để xử lý, hoặc là nghĩ xong các cách hữu hiệu để khuyên nhủ Tề Vương gia rồi, cho nên ông ta không tiếp tục nữa. Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, bây giờ ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Lục Vương phủ và Tô phủ, thật ra cũng không ai suy đoán được động cơ ông ta tìm muội."
"Nhưng mà hoàng thúc căn bản không có quyền thừa kế ngôi vị Hoàng Đế. Nếu như đây là tính toán của hắn ta thì thật sự có chuyện lớn rồi!" A Cẩn suy nghĩ. Suy nghĩ đủ rồi đột nhiên nói: "Đậu xanh rau má, ta là một trạch nữ, một tiểu Quận chúa, vì sao lại chen chân vào chuyện đại sự này? Dù sao cha ta cũng không trở thành Hoàng Đế, thế là không liên quan gì đến ta rồi."
Dáng vẻ nàng trông cực kỳ ngây thơ.
Phó Thời Hàn thấy nàng như thế, cười: "Quả thật chẳng liên quan gì đến muội. Nhưng ta nghĩ, để di phu làm Hoàng Đế vẫn tốt hơn bất kỳ người nào khác. Đầu tiên, Thẩm gia và Nhị Vương phủ đã có mối liên kết với nhau. Tiếp theo, mẫu thân muội và Nhị Vương phi rất thân thiết với nhau. Di mẫu và di phu đều rất thích nhà muội. Cha muội thì không có năng lực, nếu lên ngôi Hoàng Đế và có một hoàng thất không đáng tin như thế cũng rất tốt. Sẽ làm nổi bật tính cách nhân hậu của ông ta."
A Cẩn yên lặng không nói gì, mặt đen lại: "Là di phu của huynh à, còn nói như thật nữa chứ?”
Thời Hàn: "Cho dù có di phu ở đây thì ta cũng sẽ nói như thế, ta đây là muốn việc nào ra việc đó thôi. Mà Triệu Mộc thì không chắc. Năm xưa ta và hắn ta cũng từng kết giao nên cũng hiểu chút về hắn ta. Hắn ta không phải là người sẽ có mưu tính như thế. Nhưng mưu tính này đã xuất hiện rồi. Giống như ta đã nói với muội đấy, cần một thời cơ để xuất hiện mưu tính này, mà thời cơ này đại khái chắc là Ngũ Vương phi. Nhưng cho dù hắn ta có thành công leo lên ngôi Hoàng Đế thì sẽ được như ý nguyện mà lấy Tô Thanh Mi sao? Ta nghĩ chưa chắc. Có quá nhiều yếu tố tác động đến tính cách của hắn ta. Ta cảm thấy không yên tâm lắm."
A Cẩn nghĩ đến Thôi Mẫn lại thấy sợ, không nhịn được hỏi: "Vậy huynh thì sao? Nếu như có một ngày, huynh có phản bội Nhị bá phụ không, nói chung là bởi vì điều gì?"
Mặc dù Thôi Mẫn chưa từng nói những chuyện này với nàng nhưng A Cẩn cảm thấy ở kiếp trước nơi mà nàng không biết rõ đó, chắc là Thời Hàn đã đứng cùng một phe với Triệu Mộc, nếu không Thôi Mẫn cũng sẽ không thấy sợ hãi như thế. Lúc nàng ấy tiếp xúc với Triệu Mộc cũng sợ hãi, nhưng nỗi sợ Thời Hàn ca ca đã được bộc lộ từ tận đáy lòng của nàng ấy.
Thời Hàn nở nụ cười: “Thế A Cẩn cảm thấy, ta sẽ vì lý do gì?” Tạm dừng một chút, hắn nói: “Ta không biết ta sẽ vì lý do gì để phản bội di phu, nhưng bây giờ xem ra không hề có lý do gì cả. Ta nghĩ… Nếu như di mẫu xảy ra chuyện, nếu như di phu muốn làm hại muội thì những chuyện này sẽ tạo thành lý do khiến ta phản bội ông ấy nhỉ?”
Nói đến đây, Thời Hàn khẽ lắc đầu: “Có phải muội cảm thấy ta rất giống bạch nhãn lang không? Mặc dù ông ấy đối xử với ta rất tốt nhưng ta vẫn không toàn tâm toàn ý đối với ông ấy. Ta giúp ông ấy chỉ bởi vì ông ấy đáng để ta giúp, chứ không phải hoàn toàn trung thành với ông ấy.”
A Cẩn: "Vậy ý của huynh là bất cứ lúc nào ta cũng có thể bị huynh diệt khẩu, đúng chứ?”
Thời Hàn cười: "Đúng thế! Tiểu A Cẩn đáng thương phải ngoan một chút, nếu không ta sẽ không khách sáo đâu."
“Ta không biết cuối cùng huynh muốn làm gì nhưng Thời Hàn, huynh phải cẩn thận một chút.” A Cẩn nghiêm túc dặn dò, Thời Hàn thấy dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng lại rất nghiêm túc của nàng không nhịn được nhếch mép. A Cẩn như thế này thật sự rất giống một thê tử bé nhỏ đấy!
"Ta biết rồi."
Bọn họ không ngờ rằng, chỉ một người tên Tô Bân lại liên luỵ đến nhiều chuyện như thế, Phó Thời Hàn không ngờ, Nhị Vương gia càng không ngờ được, nhưng nếu Thời Hàn đã nghi ngờ thì hắn sẽ lập tức hành động. Quan trọng là, bây giờ cũng là thời điểm quan trọng nhất để giành lấy ngôi vị Hoàng Đế.
Mà Tô gia, Tô gia cũng xem như cực kỳ xui xẻo! Ngày nào cũng bị Lục Vương gia đến cửa quấy rầy, lúc này mọi người đều biết, cô nương xấu xí đi bên cạnh Lục Vương gia chính là Chân di nương vừa mới đến Lục Vương phủ.
Chân di nương, còn là Chân di nương nữa đấy! Cái tên này thật là không nói nên lời mà! Nhưng cho dù mọi người có chê bai thế nào thì Lục Vương gia người ta và Chân di nương không chỉ gây chuyện ầm ĩ ở trước cửa Vương phủ, mà còn trực tiếp thể hiện tình cảm trước mặt mọi người nữa.
Mọi người cảm thấy Lục Vương phi quá đáng thương rồi. Ai mà chịu nổi người đàn ông thế này chứ, ngu ngốc thì cũng thôi đi, mắt nhìn lại còn không tốt nữa chứ.
Lúc này mọi người đều đang cảm thấy, Lục Vương phi thật sự là một người phụ nữ đáng thương. Lục Vương phi vui vẻ đón nhận những dư luận thế này. Thậm chí mọi người đã không còn đề cập đến chuyện đã xảy ra với Gia Hoà Quận chúa nữa, chỉ nghĩ đến việc Lục Vương gia sẽ kiên trì được bao lâu.
Bên ngoài đang ồn ào náo nhiệt, trong Lục Vương phủ, Liên di nương và A Điệp lại cực kỳ khó chịu. Liên di nương là do Lục Vương gia yêu thương Ngọc Chân hơn bà ta, còn A Điệp lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng Lục Vương phi nắm quyền kiểm soát khắp mọi nơi trong vương phủ nên nàng ta muốn làm gì cũng không được. Nàng ta tức đến mức ở trong phòng đập phá đồ đạc nhưng cũng không thể để phát ra tiếng, A Điệp cực kỳ đau khổ nói: “Mẫu thân, mẫu thân nói xem bọn họ có phải kẻ ngốc không chứ? Cứ tiếp tục như thế thì có lợi gì cho danh tiếng phủ của chúng ta à.”
Liên di nương trông rất đau buồn: "Ai bảo chúng ta là phận ăn nhờ ở đậu chứ? Bây giờ cha con đã hoàn toàn không giống mấy năm trước nữa, càng không thích ta nữa. Ta cũng biết, đều do Vương phi giở trò, Vương phi thấy cha con thích ta nhất nên mới làm như thế. Từng mỹ nhân được nạp vào phủ mà cha con có người mới thì không thèm nhìn ta nữa. Bây giờ thì hay rồi, ngay cả người đàn bà xấu xí Ngọc Chân kia cũng được vào cửa. Con nói xem ta còn có thể nói gì đây? Chẳng lẽ phải giống như đám người Thuý di nương cả ngày đều phải dính lấy Vương phi à?"
Từ khi Lục Vương gia đứng trong triều tuyên bố mình vì phóng túng... quá độ nên không thể có con được nữa thì những người tiện nhân kia càng dính chặt lấy Lục Vương phi hơn vì họ sợ sẽ bị đuổi ra khỏi Vương phủ. Các nàng ta đều cho rằng thay vì dựa vào Lục Vương gia, còn chẳng bằng dựa vào Lục Vương phi.
Nhưng mà Liên di nương lại không nghĩ thế, bà ta khác những người nữ tử đó những người đó đều là những kẻ hèn, là chân chó còn bà ta thì không phải. Hơn nữa, nàng ta còn có con gái của mình, trừ Vương phi thì chẳng còn ai có hài tử cả.
“A Điệp bây giờ ta chỉ có thể trông cậy con có thể gả vào một gia đình tốt. Hội Bách Hoa trước đó con có nhìn trúng được người nào không?”
Nói đến chuyện này, A Điệp càng thêm tức giận: "Hội Bách Hoa? Con làm gì có cơ hội để làm quen nam nhân nào ở đó chứ, con thấy bọn họ chắc chắn không muốn con được sống tốt, không để cho con đến gần những người nam tử đó, sao con có thể sống tốt được? Mẫu thân, sao số mạng chúng ta lại khổ như thế. Chủ mẫu nhà người khác, cũng sẽ giả vờ làm gì đấy, cũng sẽ đưa những thứ nữ ra cửa, nếu có nhiều kiến thức hơn một chút thì sau này cũng sẽ tìm những chỗ tốt cho người ta. Rõ ràng con cũng tốt, cho dù không vì những thứ này thì gả thứ nữ vào chỗ tốt thì cũng có thể giúp ích được cho gia đình mà. Nhưng người nhìn người phụ nữ độc ác đó đi, chỉ hận không thể hại chết con thôi. Mẫu thân nói xem sao số con lại khổ như thế chứ."
Liên di nương nhìn con gái đáng thương như thế, bà ta ôm cô vào lòng: "Ta biết con đau khổ nhưng ta cũng không còn cách nào cả, ai bảo chúng ta chỉ là phận ăn nhờ ở đậu? Đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta. Nhớ đến năm đó, mẫu thân con cũng là người đẹp nổi danh trong kinh thành, bao nhiêu danh môn công tử mong muốn lấy ta là chính thê. Đủ loại người cả. Chưa nói đến người ngoài, chỉ mỗi Tô đại nhân, năm đó ông ta cũng dốc lòng theo đuổi ta, chỉ hận không thể cưới ta vào cửa để làm chính thê! Nhưng ta vì yêu mà chọn cha con. Cũng cam tâm đến Lục Vương phủ làm thiếp, ai mà ngờ được, cuối cùng người đàn ông này lại vô tình như thế. Đều do mẫu thân sai rồi!"
A Điệp nghe thế, lại khóc: "Mẫu thân, chúng ta thật đáng thương!"
"Cũng không phải thế, hai năm đầu khi mới vừa vào phủ, Tô đại nhân còn nghĩ đủ cách muốn liên lạc với ta đấy. Ông ta cũng là người có tình có nghĩa. Rốt cuộc thế giới này bị gì thế? Thật đáng buồn khi người tốt lại phải chịu đựng sự khinh nhục như thế. Thật là đáng thương, thật là đáng thương!"
A Điệp ngẩng đầu hỏi: "Theo như mẫu thân nói, Tô đại nhân này không tệ nhỉ. Chúng ta có nên giúp ông ta một chút không?"
Liên di nương không hiểu: "Giúp ông ta? Chúng ta giúp ông ta thế nào? Vả lại bây giờ trong phủ đều do Vương phi nắm giữ trong tay, chúng ta thì có năng lực gì để giúp ông ta chứ?"
“Cơ hội thì nghĩ thì sẽ ra thôi. Thật ra làm việc đó cũng không phải hoàn toàn vì muốn giúp cho Tô bá phụ. Mà bởi vì, con thật sự không muốn nhìn tiểu tiện nhân A Cẩn đó diễu võ dương oai trước mặt nữa, nếu như vừa có thể giúp đỡ Tô bá phụ, vừa có thể tính toán được A Cẩn, để nàng ta không bao giờ có thể khoe khoang được nữa, một công đôi việc.” A Điệp vô cùng chua ngoa, còn có thêm chút oán hận.
“Nhưng chúng ta phải làm gì mới thành công được đây? Chuyện này? Tóm lại không phải muốn liên lạc thì sẽ liên lạc được. Hơn nữa muốn tính kế A Cẩn cũng không phải chuyện dễ dàng như thế.” Liên di nương vẫn còn có chút kinh nghiệm sống nên cũng biết chuyện này quá khó khăn.
A Điệp: “Hay là để con thử tiếp xúc với Nhị tiểu thư của Tô phủ nhé? Xem thử có thể thông qua ả ta để liên lạc với Tô đại nhân không?”
Liên di nương gật đầu: “Có thể liên lạc được đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà chúng ta cũng không có chủ ý gì tốt cả. Huống chi, chúng ta đều là nữ tử, ra ngoài cũng không tiện.”
A Điệp cười lạnh: “Chúng ta không biết nhưng chắc cha sẽ biết đấy, cả ngày ông ta đều đứng chờ ở cửa Tô phủ mà, chỉ cần cha để lộ ra một chút thì chúng ta cứ theo chân bọn họ là được.”
Liên di nương gật đầu: “Đã thế rồi chuyện này cứ giao cho mẫu thân làm. Tuy bây giờ cha của con chỉ quan tâm đến tiện nhân Ngọc Chân kia, nhưng nếu ta đến tìm ông ta chắc sẽ không có vấn đề gì lớn.”
Liên di nương và A Điệp nhìn nhau cười, gật đầu đồng ý với những tính toán khả thi của mình.
Đúng như tính toán của Liên di nương và A Điệp, bọn họ thành công nghe được hành tung của Tô phủ, ngày mai Nhị tiểu thư Tô Nhu của Tô phủ sẽ đến Thanh Ẩn Tự để dâng hương.
Đây không phải ngôi chùa ở ngoại ô kinh thành nhưng là nơi nổi tiếng nhất, lại là am ni cô, cũng vì thế mà chỗ này chính là nơi thích hợp nhất cho các cô nương đến dâng hương bái phật.
“Mẫu thân, ngày mai con sẽ tự mình đến chùa, người đừng đi theo.” A Điệp nói, nàng ta có suy nghĩ riêng của mình nhưng Liên di nương làm sao có thể yên tâm được, A Điệp trấn an: “Con nghĩ nếu chúng ta đi cùng nhau sợ là chỗ Vương phi sẽ nghi ngờ nhiều hơn. Thà con lén lút đi một mình, con là nữ nhân có thể nói chuyện với Tô Nhị tiểu thư nhiều hơn. Như thế cũng cực kỳ thỏa đáng.”
Liên di nương cũng không đồng ý: “Nếu như con lén đi thì ta càng không yên tâm, khắp nơi trong phủ này đâu đâu cũng đều có thuộc hạ của Vương phi, không an toàn. Chẳng bằng ta đến chào hỏi Vương phi trước, chúng ta có thể quang minh chính đại ra ngoài. Vừa khéo đến đó ta cũng có thể giữ chân mấy gã sai vặt, con có thể nhân cơ hội đó lén đi gặp Tô Nhị tiểu thư.” Tuy rằng vẫn chưa nghĩ ra sẽ dùng cách gì để gài bẫy A Cẩn nhưng hai người đều vô cùng hưng phấn.
A Điệp suy nghĩ, quả thật như thế cũng tốt, vì thế nàng ta nói: “Đã thế rồi thì con nghe theo mẫu thân.”
Đương nhiên Lục Vương phi lười nghĩ vì sao Liên di nương và A Điệp lại muốn đi dâng hương, mà bà cũng chẳng thèm quản hai người họ, muốn đi đâu thì đi đi.
Đây là lần đầu tiên, hai người thuận lợi rời khỏi Lục Vương phủ, đợi khi đến chùa, hai người cũng làm như thành kính đến bái phật.
Lúc này Tô Nhu mới vừa cầu phúc xong, đang ngồi trong sân nghỉ ngơi thì nghe nói có Liên di nương ở Lục Vương phủ đến, nhớ đến mấy ngày nay bị Lục Vương phủ lăng mạ nên cực kỳ tức giận, muốn để hai mẹ con này biết mặt nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị lão ma ma cản lại, quan trọng là nơi này người đến người đi, nếu như tiểu thư nhà họ hành động sai một bước sợ là sẽ bị người khác lan truyền, làm thế nào cũng là mất nhiều hơn được.
Tô Nhu nghe thấy chỉ đành tức giận ngồi xuống.
Mà bên này, A Điệp kiếm cớ đi nhà xí một mình rồi lén lút đi sang sân bên cạnh, thấy tiểu nha hoàn của Tô phủ thì lặng lẽ nhét tờ giấy nàng ta đã chuẩn bị trước sang, tuy tiểu nha hoàn không hiểu nhưng vẫn đưa tờ giấy này cho Tô Nhu. Tô Nhu nhìn thấy thì lắp bắp kinh hãi.
A Điệp đi vào tiểu viện không bao lâu thì thấy Tô Nhu mang theo nha hoàn đuổi đến.
Thấy quả nhiên là thứ nữ của Lục Vương phủ, ả ta hừ lạnh: “Ngươi tìm ta à? Rốt cuộc là có chuyện gì.” Giọng nói của ả ta cũng cực kỳ không tốt.
Chỉ là lúc này A Điệp không muốn dây dưa với ả ta, chỉ chỉ nha hoàn: “Ta có việc muốn nói chuyện riêng với ngươi, việc này rất cơ mật không thể để nha hoàn nghe thấy.”
Tô Nhu không hiểu nhưng vẫn nói: "Nàng ấy là tâm phúc của ta, ngươi muốn nói gì thì nói đi." Nhưng mà sau khi suy nghĩ một chút, Tô Nhu dặn dò: "Ngươi đến cửa viện canh chừng đi, đừng để người khác đến."
Tiểu nha hoàn gật đầu rời đi.
A Điệp thấy thế thì cực kỳ hài lòng: "Ta biết, gần đây Tô phủ các ngươi bận sứt đầu mẻ trán vì chuyện của phụ vương ta và A Cẩn. Lần này chờ ngươi ở chỗ này là vì muốn hợp tác với ngươi.”
Tô Nhu càng bực bội hơn nhưng ả ta lại có nhiều suy tính hơn A Điệp một chút, ả ta bình tĩnh hỏi: “Vì sao ta phải hợp tác với ngươi? Hơn nữa, ngươi cũng buồn cười thật, chẳng lẽ ta sẽ tin đám người Lục Vương phủ mấy người à?”
A Điệp lập tức nói: "Ngươi có thể trở về hỏi cha của ngươi, cha ngươi và mẹ ta cũng xem như người quen cũ. Coi như cũng là bạn cũ đi, đã như thế chúng ta sẽ không ngồi yên khoanh tay đứng nhìn. Chẳng qua mẫu thân ta cũng không phải chủ mẫu của Lục Vương phủ, không phải người làm chủ. Chúng ta chỉ có thể âm thầm giúp các người."
Tô Nhu biết rõ phụ thân mình là dạng người gì, phụ thân ả ta cái gì cũng rất tốt, nhưng mà vấn đề quan hệ nam nữ rất không ổn, mà Nhị ca ả ta cũng thế. A Điệp nói thế, ả ta lại nhớ đến những lời đồn đãi ngày xưa, nghe nói, mẫu thân của Điệp tiểu thư này là một đào hát. Bây giờ xem ra, chắc là đã từng qua lại rồi. Nghĩ như thế, trong lòng Tô Nhu khó nén được sự khinh thường nhưng nếu đã nhắc đến nhà ả ta đương nhiên ả ta vẫn sẽ giả vờ thân thiết nói “Thì ra là thế à. Thì ra là người quen cũ của phụ thân ta à nhưng mà các ngươi có cách nào thế? Bây giờ Nhị ca ta vẫn còn trong nhà lao, đã năm ngày rồi, Hoàng Đế cũng không nói sẽ xử lý thế nào. Ngoài ra phụ thân ngươi cũng không hề khách sáo ngày nào cũng hất mấy thứ ô uế vào cửa phủ ta. Ta phải làm gì bây giờ? Hoặc là ngươi có lời khuyên nào không?”
A Điệp lắc đầu: “Không khuyên được, nếu như chúng ta nói càng nhiều thì sẽ nhanh chóng bị Vương phi phát hiện.”
Vẻ mặt Tô Nhu nhạt đi mấy phần: "Vậy ngươi đến tìm ta là có ý gì?"
Không có cách thì có ích lợi gì!
A Điệp thân thiết nói: “Các ngươi đang gặp khó khăn, nếu như ta không nói thì làm sao ngươi biết cha ngươi và mẫu thân ta là người quen cũ chứ? Theo lý mà nói lúc này chúng ta đều nên tránh xa nhau ra nhưng bây giờ ta không làm như thế, chứng tỏ ta thật sự có ý tốt. Cũng không sợ ngươi chê cười, tuy ta và A Cẩn là chị em gái nhưng cũng không quá thân thiết. Cho nên ta nghĩ, nếu như có thể một công đôi việc thật ra cũng rất tốt.”
"Một công đôi việc? Thế nào là một công đôi việc?" Tô Nhu vội vàng hỏi.
“Nếu như ngươi còn có thêm một người ca ca nữa thì tốt rồi, thế thì có thể sắp xếp cho ca ca ngươi và A Cẩn. Đến lúc đó dù A Cẩn không muốn gả vẫn phải gả. Các ngươi trở thành người một nhà thì sao bọn họ còn dám truy cứu chuyện của Nhị ca ngươi nữa. Nhưng mà huynh trưởng của ngươi lại không có ở đây, mà ngươi làm gì còn người huynh đệ nào nữa. Chỉ vì lý do này mà ta không còn cách nào tốt hơn nữa. Chỉ có thể tìm ngươi tính kế.” A Điệp nói.
Vào lúc này, hai người đều im lặng.
“Ai ở đó.” Vào lúc hai người đang im lặng thì bên ngoài truyền đến giọng nói của tiểu nha hoàn. Tô Nhu giật mình nhanh chóng bước ra cửa. Đợi khi ra sân thì chỉ thấy nha hoàn và một người đàn bà đang nhìn nhau, còn cô nương kia thì nhìn hai người họ, cười lạnh: “Hai người đang tính kế chống lại A Cẩn à?”
Bất ngờ là người này chính là Minh Ngọc của Tứ Vương phủ, vừa khéo hôm nay Minh Ngọc cũng theo Minh Y đến đây để bái phật, gần đây bầu không khí trong phủ không tốt nên nàng ta cũng không muốn về, thấy bên này có người thần thần bí bí nên lập tức xông đến, mà nàng ta không ngờ rằng, cuối cùng lại nghe thấy bí mật này. Nhưng khi hai người họ yên lặng, nàng ta tưởng hai người họ đã nhỏ giọng nói chuyện, muốn xích lại gần hơn nhưng không ngờ lại bị tiểu nha hoàn phát hiện ra.
"Minh Ngọc tiểu thư!" Tô Nhu lập tức nhận ra đây là Triệu Minh Ngọc, trước kia Triệu Minh Ngọc rất hay xuất hiện trong vòng vây của những thiếu nữ quyền quý ở kinh thành. Nhưng gần đây bởi vì bị tước đi danh hiệu Quận chúa nên đã trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Triệu Minh Ngọc đẩy tiểu nha hoàn ra, vào sân, ba người mặt đối mặt, hồi lâu sau, nàng ta cười âm hiểm: "Các ngươi muốn tính kế Triệu Cẩn à?”
A Điệp bị người ta phát hiện nên rất hoảng loạn, nhưng khi nhớ lại người này và A Cẩn cực kỳ không hợp nhau nên cũng bình tĩnh lại: “Quả thật ta không thích A Cẩn, ta nghĩ Minh Ngọc tiểu thư cũng không thích nhỉ, nếu như không phải bởi vì nàng thì vì sao ngài lại bị tước đi danh hiệu Quận chúa, Tứ bá mẫu… Tứ bá mẫu cũng bị tước đi danh hiệu Vương phi chứ. Cho nên, chúng ta có rất nhiều thứ giống nhau. Ngày nào nàng cũng làm mưa làm gió trong phủ, một thứ nữ như ta phải chịu rất nhiều thiệt thòi, mà những thứ đó hai người đều không thể tưởng tượng nổi đâu.”
Mặc dù Triệu Minh Ngọc không thích thứ nữ như A Điệp, nhưng bây giờ ả ta cũng đang cố gắng hy vọng có thể lợi dụng nàng ta: "Không sao, nàng ta là người mà chúng ta đều thấy chán ghét, cũng là kẻ thù chung của chúng ta. Chúng ta nên thống nhất việc đối phó với người bên ngoài mới đúng.”
Tô Nhu lập tức nói: "Vậy hai người cảm thấy, làm sao mới tốt?"
Triệu Minh Ngọc: "Vừa nãy ta nghe thấy, hai người cảm thấy kế hoạch không có huynh đệ không được à?" Cô ta nở nụ cười nham hiểm đến mức A Điệp cũng cảm thấy cực kỳ đáng sợ.
"Đúng thế"
Minh Ngọc tiếp tục cười: “Mặc dù ngươi không có huynh đệ, nhưng chính bản thân cha ngươi cũng có thể đấy!” Phần ác ý đó của nàng ta thật sự khiến người ta run sợ.
Tô Nhu bỗng ngây người. A Điệp cũng như thế nhưng cũng chỉ hoảng hốt một khoảng thời gian ngắn rồi A Điệp thở dài nói: "Quả nhiên là chủ ý tốt. Vẫn là Minh Ngọc Quận chúa có năng lực." Lúc này cũng không gọi là Minh Ngọc tiểu thư nữa rồi, trực tiếp chạy đến vỗ mông ngựa.
Triệu Minh Ngọc đắc ý: "Đương nhiên chủ ý của ta là tốt nhất rồi." Giống như sợ Tô Nhu không đồng ý nên tiếp tục dẫn dắt: "Tô Nhu, ngươi phải hiểu rõ là, ta thật sự đang muốn tốt cho nhà các ngươi đấy. Để A Điệp tìm một cái cớ lừa A Cẩn ra hoặc là dùng chút thuốc cũng được, đến lúc đó để cha ngươi hoàn thành chuyện tốt với nàng. Chẳng phải đó là điều tốt nhất cho cả hai à, đến lúc đó ngoại trừ gả vào nhà ngươi làm thiếp thì nàng còn có thể làm gì à? Khi đó Nhị ca ngươi trở thành kế tử của nàng, nàng càng không thể nói được gì nữa.”
Tô Nhu nghĩ đến cảnh A Cẩn đến phủ của họ làm thiếp thì trong lòng sinh ra cảm giác chán ghét, nhưng trong cảm giác chán ghét mơ hồ kia còn có chút sảng khoái. Nhưng dù sao ả ta cũng không phải ngu đến mức mặc cho người khác định đoạt.
"Không đúng, A Cẩn được ngự phong là Gia Hòa Quận chúa. Nếu như thật sự phải gả vào phủ thì đương nhiên phải làm chính thê. Khi đó chẳng phải mẫu thân ta sẽ thấp vế hơn nàng à? Tuyệt đối không thể nào."
Minh Ngọc dẫn dắt từng bước: “Cũng không phải như thế. Ngươi nghĩ xem, khi đó A Cẩn đã mất đi sự trong sạch, làm sao nàng có thể đòi hỏi nhiều như thế. Đến lúc đó chúng ta lại làm ầm ĩ chuyện này lên để mọi người đều đến vây xem màn này. Chuyện xấu của nàng ai ai cũng biết cả, làm sao nàng còn có mặt mũi yêu cầu gì nhiều nữa. Lúc ấy, sợ là nàng sẽ khóc lóc ầm ĩ đòi gả vào nhà ngươi đấy!” Cười lạnh một chút, Minh Ngọc tiếp tục: “Không gả vào nhà ngươi, nàng là một tàn hoa bại liễu thì còn có thể gả cho ai được? Khi đó chắc nàng cũng không còn mặt mũi nói nhiều đâu.”
Tô Nhu suy tính một chút, chần chừ nói: "Thế có được không? Vả lại, chưa chắc phụ thân ta đã bằng lòng."
A Điệp lập tức nói: “Mẫu thân ngươi là đại phu nhân thật ra thì ngươi cần gì lo nghĩ nhiều thế? Đến lúc đó nàng vào phủ các ngươi, còn không phải để các ngươi mặc sức nhào nặn à? Đến lúc đó ca ca ngươi về rồi, còn có thể nạp thêm Oánh Nguyệt. Chỉ cần nghĩ được cách tốt chắc chắn có thể thành công!”
A Điệp cũng rất ác độc, nàng ta chỉ hận không thể để ba cô nương trong Lục Vương phủ chỉ nàng ta được gả nơi tốt nhất, hai người họ cả đời thê thảm mới là thích hợp nhất.
Minh Ngọc liếc nhìn A Điệp cười nhạt: "Ngươi cũng ác độc thật đấy."
A Điệp: "Đều là tỷ muội với nhau nhưng các nàng ấy có bao giờ để ý đến ta đâu. Ta chỉ đang gậy ông đập lưng ông thôi." Nàng ta nói như thể nàng ta chịu đựng oan ức gì lớn lắm.
Minh Ngọc nhìn Tô Nhu: "Ngươi nhìn đi, nàng ta có thể hạ quyết tâm tính toán tỷ muội của mình thì ngươi còn gì để lo lắng chứ? Vả lại, trong ba người chúng ta, chỉ có ngươi lấy được lợi ích lớn nhất đấy. Chúng ta đều đang giúp ngươi, ngươi còn nghĩ nhiều làm gì?”
Tô Nhu tha hồ nghĩ đến cảnh sau khi A Cẩn gả vào nhà ả, lại nghĩ đến công tử Phó Thời Hàn đẹp trai, nhẹ nhàng như thế chắc cũng sẽ không thích loại tàn hoa bại liễu thì ả ta lập tức tàn nhẫn nói: “Đã thế rồi, nghe theo các ngươi vậy. Nhưng mà… Chuyện này các ngươi nhất định phải giúp ta.”
“Nếu như không giúp ngươi thì chúng ta xuất hiện ở đây làm gì.” A Điệp cười.
Tô Nhu nói: "Thế chúng ta cùng thề với trời, nếu như ai tiết lộ bí mật này sẽ bị thiên lôi đánh, chết không được tử tế." Ả ta chăm chú nhìn hai người. Trong lòng Minh Ngọc cảm thấy cực kỳ chán ghét nhưng cũng đồng ý, nàng ta làm gì nói ra bí mật này chứ, A Cẩn càng thảm thì nàng ta càng vui vẻ. Như thế sẽ chẳng có ai tranh giành Phó công tử với nàng ta. Còn người tên Tô Nhu đứng trước mặt này, trong lòng Minh Ngọc cười nhạt tưởng nàng ta không nhìn ra à? Nàng ta cũng thích Phó công tử nhưng mà không sao, trước tiên cứ xử lý A Cẩn trước, rồi đến Tô Nhu, những thứ này không đáng nhắc đến. Mà A Điệp cũng suy nghĩ giống thế, nàng ta gật đầu: "Đương nhiên ta đồng ý rồi."
Ba người cùng nhau thề, cuối cùng cũng nhìn nhau rồi cười: "Các ngươi cảm thấy, bước tiếp theo nên làm gì?"
Tô Nhu: "Thế này nhé, trước tiên ta sẽ về phủ tính toán với cha ta một chút, ngày mai, chúng ta vẫn hẹn gặp nhau ở chỗ này. Được không?"
"Không được." A Điệp lắc đầu: "Nếu như ta thường xuyên ra ngoài như thế sẽ khiến bọn họ nghi ngờ. Cần tìm một cách khác." Nàng ta khẽ thở dài: "Thật ra Lục Vương phủ cũng như một nhà lao vậy, sao ta có thể so được với các ngươi chứ."
Nàng ta vừa nói như thế thì khiến Triệu Minh Ngọc và Tô Nhu cảm thấy mình tốt hơn hẳn, nên đối với nàng ta cũng không còn cảm giác chán ghét nữa.
"Hay là thế này đi, ta trở về nói chuyện rõ ràng với cha ta, sau đó ta và Minh Ngọc tiểu thư đến nơi này tính toán một chút về kế hoạch, sau khi kế hoạch đã ổn thỏa thì sẽ nói tiểu nha hoàn này đi đến Lục Vương phủ gặp ngươi, ngươi thấy sao?" Tô Nhu chỉ chỉ nha hoàn đang hóng gió.
A Điệp gật đầu: "Được đấy. Nhưng mà nhất định phải cẩn thận. Lục Vương phủ không thoải mái như các ngươi nghĩ đâu."
Tô Nhu: "Ta biết rồi, chỉ là ta nghĩ là hôm nay bọn họ đều đặt suy nghĩ ở nhà ta, nên cũng không rảnh rỗi để ý đến các ngươi."
A Điệp cười: "Thật ra cũng đúng."
Ba người bàn bạc xong xuôi thì nhanh chóng tách nhau ra. Mà ba người lại không biết khi ba người lần lượt rời đi, thì cánh cửa nhỏ của căn phòng phụ nhỏ trong sân bị đẩy ra vang lên tiếng cọt kẹt, mà người đứng ở nơi đó chính là Thôi Mẫn, đi theo bên cạnh Thôi Mẫn chính là Tiểu Thúy mặt mũi đỏ bừng vì tức giận: “Tiểu thư, các nàng ta nghĩ mình là ai vậy chứ? Còn dám tự xưng là danh môn tiểu thư à. Sao lại bỉ ổi như thế.”
Thôi Mẫn cười nhạt: "Từ trước đến giờ các nàng ta đều như thế. Chuyện này, ngươi không được nói với ai cả đấy, thậm chí lão gia cũng không được, biết chưa?"
Tiểu Thuý gật đầu: "Nô tỳ biết rồi ạ."
"Chuẩn bị cho ta một tấm thiệp, tối nay ta muốn hẹn Gia Hoà Quận chúa ở Hỉ Doanh Môn." Thôi Mẫn nắm chặt khăn tay.
Tiểu Thuý lại gật đầu: "Đúng là nên nói với Gia Hoà Quận chúa. Gia Hoà Quận chúa tốt như thế, không thể để nàng ấy bị các nàng ta tính toán được."
Thôi Mẫn gật đầu: "Các nàng ấy còn chẳng thông minh bằng ngươi. Thật sự quá xấu xa."
"Nhưng mà tiểu thư này, chúng ta hẹn Gia Hoà Quận chúa đến Hỉ Doanh Môn, như thế có tốt không? Dù sao cũng là ở bên ngoài chưa chắc Gia Hoà Quận chúa đã bằng lòng đi đúng không ạ?" Tiểu Thuý gãi đầu.
Thôi Mẫn cười: "Chỗ của Phó Thời Hàn, Gia Hoà Quận chúa có gì mà không dám chứ?"
"Hả?" Tiểu Thuý ngạc nhiên: "Chỗ đó không phải nơi của Cảnh công tử a?"
"Cảnh công tử và Phó công tử có mối quan hệ thế nào? Bọn họ là biểu huynh đệ ruột đấy. Hỉ Doanh Môn cũng có phần của Phó Thời Hàn. Gia Hoà Quận chúa không phải không biết."
Tiểu Thuý à một tiếng, nói: "Vậy nô tì lập tức đi ngay."
...
A Cẩn không ngờ Thôi Mẫn vậy mà lại muốn gửi thiệp cho nàng, còn muốn hẹn gặp nàng ở Hỉ Doanh Môn. Nàng nghi ngờ cầm thiệp lật tới lật lui. Khiến Oánh Nguyệt khó hiểu nhìn nàng: "Muội đang nhìn gì đấy? Muốn đi thì đi, không muốn đi thì từ chối là được. Không đến mức xoắn xít như thế chứ?"
A Cẩn nhíu mày: "Nhưng mà nàng ấy dùng từ rất khẩn cấp, hơn nữa rất kiên trì, muội đang suy nghĩ không biết có chuyện gì mới khiến nàng ấy cuống cuồng muốn gặp muội như thế."
Oánh Nguyệt: "Nếu muội không yên tâm thì nói ca ca đi với muội đi."
A Cẩn bỗng nhiên lắc đầu như trống bỏi, nàng chẳng thèm đâu. Ca ca không thể tiếp xúc nhiều với Thôi Mẫn, không thể được!
"Muội nói Thời Hàn ca ca đi với muội."
Oánh Nguyệt lảo đảo một chút nói: "Phó Thời Hàn!"
A Cẩn gật đầu: "Đúng thế, muội nói Thời Hàn ca ca đi cùng." Nhìn tới nhìn lui, lại thấy Phó Thời Hàn thích hợp nhất rồi.
Oánh Nguyệt cảm thấy, muội muội nàng hết thuốc chữa rồi, khẽ lắc đầu: "Muội muốn làm gì thì làm đi." Nàng an ủi bản thân mình, ít nhất, theo Phó Thời Hàn ra ngoài cũng không lỗ, ha ha!
Cẩn Ngôn nghe nói chạng vạng tối A Cẩn muốn cùng Phó Thời Hàn ra ngoài, yên lặng cảm thấy muội muội đã là của nhà người khác rồi. Thở dài!
Mặc dù trong lòng nghĩ như thế, không ngừng trấn an bản thân nhưng lúc Cẩn Ngôn nhìn thấy Thời Hàn thì sắc mặt vẫn chẳng tốt chút nào: "Ngươi phải chăm sóc muội muội ta thật tốt đấy, không được để nàng ấy bị thua thiệt."
Thời Hàn cười khẽ, dáng vẻ đẹp trai tao nhã.
"Đương nhiên ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt, Cẩn Ngôn ca ca yên tâm nhé."
Cẩn Ngôn tức giận nói: "Theo ngươi ra cửa ta mới không yên tâm đấy!"
Thời Hàn cười to: "Ngươi nghĩ nhiều rồi."
Cẩn Ngôn cảm thấy, thật ra hắn chẳng suy nghĩ nhiều chút nào cả, nhìn thấy Phó Thời Hàn tỏ vẻ như thế, nếu như không phải vì gần đây đang bận chuẩn bị hôn sự lại vội vàng tra soát tội trạng của Tô gia, đương nhiên hắn muốn tìm Phó Thời Hàn nói chuyện thật tốt, gần đây người này có chút càn rỡ đó! Không thể nhịn! Cũng không suy nghĩ kỹ mà A Cẩn là bảo bối nhà họ! Sao có thể đơn giản bị người khác lừa gạt cướp đi thế được!
"Cái khác ta không muốn nói, nhưng tiểu tử ngươi, đàng hoàng chút cho ta."
Thời Hàn "Khôn khéo" gật đầu.
Nếu anh vợ đã lên tiếng, hắn vẫn nên chú ý một chút, nếu không để người ta nhìn thấy thì không tốt lắm.
Dáng vẻ này của Thời Hàn, Cẩn Ngôn lại cảm thấy càng tức giận hơn. Phất ống tay áo rời đi.
A Cẩn đứng từ xa nhìn hai người, không hiểu, gần đây ca ca thật sự không bình thường, tức giận tới nhanh như bão...
"Huynh chọc tức ca ca ta à?" Đợi khi đến trước mặt Thời Hàn, A Cẩn hỏi.
Phó Thời Hàn cực kỳ vô tội gật đầu: "Không biết hắn bị gì. Chắc là sắp thành thân nên lo lắng đó."
A Cẩn: = 口 =, quả nhiên ca ca ta mắc chứng sợ hãi trước khi cưới!
"Không phải muội nói muốn đến Hỉ Doanh Môn à? Đi thôi."
A Cẩn: "À đúng thế, đi Hỉ Doanh Môn thôi."
Thời Hàn không hiểu: "Sao lại muốn đi đến đó? Ai hẹn muội thế?" Hắn không phải ngốc, đương nhiên có thể nghĩ tới chuyện này.
A Cẩn: "Thôi Mẫn."
Thời Hàn nhíu mày: "Người này à... Thật sự ta không nghĩ đến đấy."
A Cẩn cười hì hì: "Thật ra thì Thôi Mẫn không phải người xấu. Các huynh cũng không thể nhìn vẻ bề ngoài được." Có lẽ kiếp trước nàng ấy đã trải qua nhiều chuyện nên đời này mới như thế. Hơn nữa, xem bản tính của nàng ấy cũng không giống người ác độc.
Thời Hàn: "Thật không ngờ muội có thể thân thiết với Thôi Mẫn đấy. Nhưng mà thật ra ta cảm thấy Thôi Mẫn không phải người khôn khéo. Hành động cũng hơi không đúng mực. Trừ A Cẩn, ta không thể chịu đựng bất kỳ một người ngu ngốc nào nữa."
A Cẩn: "À!" Nàng suy nghĩ vì sao Thôi Mẫn lại tìm nàng, không phản ứng kịp với lời của Thời Hàn, đợi sau khi phản ứng lại thì đánh người: "Ai bảo huynh nói ta. Huynh là đồ xấu! Ta ngốc chỗ nào chứ!"
Thời Hàn bị nàng đánh cũng không giận trái lại còn cười to: "Nhưng mà vì A Cẩn, ta có thể miễn cưỡng chịu đựng sự ngốc nghếch của nàng một chút."
A Cẩn chu mỏ: "Huynh không thể dùng chỉ số thông minh của huynh mà yêu cầu tất cả mọi người được. Huynh cảm thấy Thôi Mẫn ngu ngốc, mặc dù ta cũng cảm thấy cách làm của nàng ấy cũng không tốt. Nhưng mà huynh không thể chỉ như thế mà đánh giá nàng ấy như thế được!"
Thời Hàn cười: "Không ai nói nàng ấy không tốt cả."
A Cẩn: "Lời nói của huynh cũng thay đổi nhanh quá đó, vừa nãy huynh chính là có ý như thế."
Chẳng qua Thôi Mẫn vì họa diệt môn đời trước dọa sợ, A Cẩn không muốn nói thêm bất kỳ điều gì về hành động của Thôi Mẫn, bởi vì nếu như nàng ở vị trí của Thôi Mẫn, không biết phải làm gì mới tốt.
Nàng có mọi thứ như ngày hôm nay, xét đến cùng thật ra là bởi vì… Tốt số!
Nếu như không phải xuyên thành một tiểu Quận chúa, A Cẩn cảm thấy, chưa chắc nàng có thể sống sung sướng được đến bây giờ. Cho nên nàng chưa bao giờ đánh giá Thôi Mẫn, so với những người khác, bọn họ đều là người mang ký ức, nàng tốt số, chuyển kiếp sống lại, sống ở một nơi lạc quan, đi học, đi ra ngoài chơi, có thêm nhiều kiến thức. Nhưng Thôi Mẫn thì khác, trong trí nhớ của nàng ấy mọi thứ đều là bi kịch, nếu không, nàng ấy cũng sẽ không nơm nớp lo sợ như thế, sẽ không lúc nào cũng như đi trên lớp băng mỏng như thế.
"Nàng ấy không quan trọng, A Cẩn mới quan trọng. Nàng ấy đối với ta mà nói thì không đáng để quan tâm. A Cẩn cảm thấy nàng ấy tốt thì ta nhịn nàng ấy một chút. Nếu như A Cẩn không thích nàng thì ta cũng không thèm quan tâm, đơn giản thế thôi." Thời Hàn mỉm cười.
A Cẩn: "Thời Hàn ca ca quả nhiên là ca ca ruột của ta!" Hu hu, thật cảm động quá đi!
Phó Thời Hàn, ca ca ruột, ha ha, ca ca ruột, ha ha!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm qua mình bị trễ, ít cập nhật, hôm nay bổ sung thêm nhé! Hoan nghênh đến đọc! Wow wow wow!
Thời Hàn: Tác giả này, nếu ngươi đã xuất hiện thì ngươi còn có thể làm được nữa không? Mặc dù trong lòng ta không muốn trèo tường, nhưng mà ngươi sắp xếp người ái mộ ta cũng ít quá rồi! Cái quỷ gì thế! Người sau còn low hơn người trước.
Tác giả: Ngươi muốn có nhân vật nữ phụ thế nào?
Thời Hàn: Cho dù là Ngọc Chân di nương cũng được, ít nhất cũng là nhân vật thật thà, còn bây giờ thật sự không thể nhìn đấy.
A Cẩn yếu ớt: A a!
Thời Hàn: Nhân vật nữ phụ chết đi, người ái mộ đều chết đi, ta trung trinh không hai lòng, ta chỉ thích A Cẩn!
Ngu Kính Chi: Các ngươi có thể suy nghĩ đến tâm trạng của nhân vật nam bị bỏ quên như ta không?
Tác giả: ( ⊙ o ⊙) A! Ta hoàn toàn quên mất ngươi rồi! Trời ạ!
Thời Hàn: Này... Tác giả, nhân vật nữ phụ ít chút cũng được, ít nhất ta còn có cơ hội ra sân!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất