Lốp Xe Dự Phòng Ooc Mất Rồi
Chương 21
Cho dù vậy thì lúc Trình Mộc Quân đặt tay lên chốt cửa y vẫn hơi run rẩy.
Cái trò chơi vừa nãy thật sự quá biến thái*, lòng y sợ hãi.
⌕ Chú thích
Tần Lý kiên nhẫn trước sau như một, cách một đoạn thời gian lại nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, dường như rất chắc chắn Trình Mộc Quân đứng ngay sau cánh cửa.
Trình Mộc Quân hít sâu một hơi, vẫn có chút sợ: “Hệ thống, nếu tôi bị Tần Lý một dao thọc chết thì có tính là tai nạn lao động không?”
Hệ thống: “Cái này gọi là trừng phạt đúng tội, không phải tai nạn lao động. Nếu cậu không coi Tần Lý thành búp bê thời trang thì sự tình có ra nông nỗi này không? Tôi khuyên cậu vẫn nên khẩn trương hoàn thành 1% còn lại đi, nhanh chóng rời khỏi thế giới này mới là con đường đúng đắn.”
Trình Mộc Quân nghĩ một hồi cảm thấy rất có lý, tiến độ 1% còn lại chậm chạp mãi không có động tĩnh, cũng không thấy cái cơ chế tự động điều chỉnh phục hồi gì đó bổ khuyết lấp đầy 1% tiến độ này.
Xem ra trước hết chỉ có thể duy trì thiết lập, còn có một cốt truyện bắt cóc lớn vẫn chưa xảy ra, bây giờ ổn định hiện trạng 99% vẫn thích hợp hơn.
Trình Mộc Quân nghiền ngẫm một lát, cầm thiết lập hình tượng của mình nhanh chóng nhập vai.
Y mở cửa, lộ ra vẻ mặt do dự mang thêm chút vui mừng: “Tần Lý, sao anh lại tới đây, anh… có phải đã tha thứ cho em không?”
Tần Lý sâu lắng nhìn y một lúc, không nói chuyện mà đi vào phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Có hy vọng. Không một dao thọc chết y, xem ra còn cứu được.
Trình Mộc Quân nhẹ nhõm, y đóng cửa lại đi qua dây dưa: “Ngày đó em còn chưa nói xong, quá khứ chỉ là quá khứ, hiện giờ lòng em chỉ có anh, anh đừng rời xa em được không?”
Nhanh, nhanh từ chối tôi, nhanh chóng sáng suốt nhận ra tôi không đáng. Chẳng qua vì không cam lòng mà tôi quay đầu về liếm, nhanh tỉnh táo một chút!
Tần Lý: “Được.”
“Anh đừng… Hả?” Trình Mộc Quân vốn đang chuẩn bị biểu diễn một phen lì lợm la liếm, vừa mới mở miệng đã nghe Tần Lý trả lời.
Y không dám tin vào lỗ tai mình, chớp chớp mắt.
Tần Lý cong môi cười cười, dường như cảm thấy bộ dáng ngây ngốc hiếm thấy này của Trình Mộc Quân rất đáng yêu. Hắn duỗi tay kéo Trình Mộc Quân ngồi lên đùi mình, ôm chặt y.
“Tôi nói, tôi tha thứ cho em, chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Trình Mộc Quân luống cuống: “Không, anh, sao anh lại tha thứ cho tôi?”
“Không phải chỉ là thế thân sao? Ban đầu tôi cũng vì em hơi giống Tống Cảnh Thần nên mới xem em là thế thân, em cũng xem tôi là thế thân, là công bằng cũng là quả báo của tôi. Hiểu ra rồi đương nhiên tôi biết cái gì là quan trọng nhất.”
“Cái, cái gì…” Trình Mộc Quân lẩm bẩm, trong lòng gào thét, quan trọng nhất chính là thanh tiến trình của tôi nè.
“Để quá khứ ngủ yên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
Trình Mộc Quân ngây người, ngơ ngác nhìn Tần Lý cúi đầu hôn y, sau đó ôm y cùng ngã xuống trong vòng tay hắn.
“Không được, bây giờ…”
Trình Mộc Quân khôi phục lý trí, đang chuẩn bị đẩy người ra bèn nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Đây là… ngủ rồi à?
Y nhớ tới trò chơi nhỏ kia, lại nhớ tới Lisa nói hắn thức suốt đêm gõ mã, thở dài.
***
Ngày hôm sau Trình Mộc Quân thu dọn đồ đạc trở về thành phố B với Tần Lý. Trên đường Tần Lý hỏi Trình Mộc Quân có còn nhất quyết muốn từ chức hay không.
Trình Mộc Quân tự hỏi một lát, gật đầu.
Chuyện y cần làm lúc này là chậm rãi cắt đứt quan hệ với Tần Lý, để cốt truyện tiến vào quỹ đạo nhanh chóng hoàn thành 1% tiến độ còn lại.
Trình Mộc Quân giờ đã không còn hy vọng gì với cốt truyện then chốt nữa. Mỗi một lần đến cốt truyện mấu chốt là mỗi một lần càng thêm trượt sâu xuống vực thẳm không đáy bằng những cách chẳng hề ngờ tới.
Muốn kéo lại cốt truyện như ngựa hoang thoát cương thật sự rất mệt, chi bẳng cứ giữ vững thiết lập, còn lại tùy duyên là được.
Y quyết định cá mặn* một chút, dù gì cũng chỉ còn mỗi 1%, cứ lo duy trì thiết lập nói không chừng có thể hoàn thành được.
Chỉ những người không có ước mơ, không muốn động tay động chân làm gì cả
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, cậu thấy kế hoạch này được không.”
Hệ thống: “Giờ cậu quay lại với Tần Lý, cốt truyện đã sớm bay đến tận chân trời rồi, cậu thích làm gì thì làm đi, tôi mặc kệ.”
Trình Mộc Quân nghe ra chút nản lòng thoái chí từ lời của hệ thống, y kiên nhẫn dỗ dành: “Không thể nói vậy được, lịch sử luôn phát triển theo đường xoáy ốc, tạm thời lùi lại là vì tiến bộ ngày sau.”
“Nói tiếng người.”
“Tôi đồng ý quay lại với Tần Lý đương nhiên là vì thiết lập, cậu ngẫm lại xem, ‘Trình Mộc Quân’ trong kịch bản sau khi bị vứt bỏ vẫn si tâm không đổi mà mặt dày dây dưa. Từ kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, tôi thấy thiết lập còn quan trọng hơn so với cái gọi là cốt truyện mấu chốt. Dù sao lần nào tôi cũng không đi đúng hướng của kịch bản, nhưng thiết lập ổn định, thanh tiến trình cũng tiến về trước đó thôi.”
Hệ thống trầm mặc một lát, cảm thấy logic này tựa hồ xung đột với logic mã của nó, nhưng nó lại không tìm ra được chỗ nào không đúng: “…, cậu nói có lý, vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?”
“Đương nhiên là từ từ trở lại thiết lập như trong kịch bản gốc, chim hoàng yến bị bao nuôi hết thảy sinh hoạt đều ỷ lại Tần Lý.”
Hệ thống: “Tần Lý sẽ không thấy kỳ lạ sao?”
“Tôi chính là muốn hắn không quen, tâm thế hiện giờ của Tần Lý là không cam lòng vì bị lừa gạt, thói hư tật xấu của nhân loại mà thôi, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, vậy cứ để hắn chiếm được tôi là được rồi.”
Hai người tới thành phố A đã đến giữa trưa, Tần Lý rất tự nhiên đi cùng Trình Mộc Quân trở lại công ty.
Tần Lý đi họp, Trình Mộc Quân bắt đầu làm thủ tục từ chức. Tuy rằng quan hệ của y và Tần Lý không minh bạch nhưng thủ tục thì vẫn phải làm.
Trình Mộc Quân cầm đơn từ chức có chữ ký của mình gửi đến bộ phận nhân sự để nộp. Làm xong hết, vừa ra cửa đã thấy được Du Thiếu Ninh ngoài hành lang.
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân, hơi sửng sốt: “Trợ lý Trình, cậu trở lại rồi?”
Trình Mộc Quân gật đầu: “Ừm.”
Du Thiếu Ninh dường như có việc cần làm, Trình Mộc Quân cũng không định trò chuyện nhiều với hắn, ngay lúc này Susan từ bộ phận nhân sự lại đuổi tới.
“Trợ lý Trình, chỗ này còn thiếu chữ ký.”
Trình Mộc Quân xoay người cúi đầu ký tên vào chỗ Susan chỉ, thế là xong. Y đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên bị túm lấy cánh tay.
“Cậu muốn từ chức?” Âm thanh Du Thiếu Ninh vang lên: “Sao lại thế này? Vì bức ảnh kia sao, không phải Tần Lý đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Hàng loạt câu hỏi khiến người ta không biết phải giải thích từ đâu mới tốt, đứng mãi chỗ này giằng co cũng không ổn. Trình Mộc Quân thở dài nói: “Cùng tôi tìm một chỗ tâm sự.”
Hai người tìm một khu tiếp tân sạch sẽ ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
Du Thiếu Ninh chau mày: “Trợ lý Trình, có phải vì bức ảnh kia không, tôi…”
Lời nói đến bên miệng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Buổi tối hôm đó sau khi chơi một trận với Tần Lý rồi về, Du Thiếu Ninh tìm Tống Cảnh Thần chất vấn. Hắn không ngờ Tống Cảnh Thần bây giờ lại trở nên mưu mô thâm hiểm như thế.
Sau khi hai người khắc khẩu Tống Cảnh Thần dọn khỏi nhà Du Thiếu Ninh, quan hệ hai bên đóng băng gần như chấm dứt.
So với phẫn nộ với Tống Cảnh Thần, Du Thiếu Ninh lại tràn ngập cảm giác tội lỗi với Trình Mộc Quân, suốt hai đêm hắn không ngủ được, lúc nằm trên giường trong đầu chỉ nghĩ làm sao để xin lỗi.
Thậm chí suýt chút nữa hắn đã bốc đồng mua vé đến thành phố B tìm người, chỉ là, lúc hắn mua vé chuẩn bị xin nghỉ lại nghe nói Tần Lý đến thành phố B, một lòng ý chí can đảm lập tức nguội lạnh, Du Thiếu Ninh biết tình cảm Trình Mộc Quân dành cho Tần Lý, hiện giờ Tần Lý đã nghĩ thông suốt, còn chuyện gì liên quan đến hắn đâu.
Có lẽ là cận hương tình khiếp*, người hắn nhung nhớ trong lòng bấy lâu đã ngồi trước mắt, nhưng hắn lại không biết phải mở miệng thế nào.
⌕ 近乡情怯
Trình Mộc Quân đợi một lát, không thấy Du Thiếu Ninh nói gì bèn bất đắc dĩ lên tiếng: “Nghe nói giám đốc Du thăng chức?”
Lúc trước y nhìn thấy trong nhóm chat công ty, Du Thiếu Ninh được thăng chức, còn về phần là chức gì thì vẫn chưa có thông báo chính thức.
“Ừm.” Du Thiếu Ninh gật đầu: “Tần Lý đưa tôi lên làm tổng giám đốc chi nhánh, nói tôi suốt ngày ở một chỗ cũng không phải cách hay, rèn luyện một chút vẫn tốt hơn.”
Trình Mộc Quân: “Đi đâu?”
Y chỉ nghĩ là đến công ty con nào đó ở thành phố A, làm tổng giám đốc có thể tiếp xúc với mọi mặt chuyên môn, sau đó sẽ trở lại tập đoàn.
“Tây Bắc.”
Trình Mộc Quân ngạc nhiên ngây ra một lúc mới lặp lại: “Tây Bắc? Tôi nhớ công ty bên đó vẫn đang trong kế hoạch thành lập mà?”
“Ừm, Tần Lý nói bên đó thành lập công ty chi nhánh cần có nhân tài nên phái tôi đi rèn luyện.”
Du Thiếu Ninh không hề tâm cơ, chỉ cảm thấy Tần Lý thật sự là bạn bè tốt, mặc dù sai lầm của hắn suýt chút nữa khiến Tần Lý và Trình Mộc Quân đổ vỡ chia tay nhưng đối phương vẫn không thù dai với hắn.
Trình Mộc Quân lại ngây người, có chút hoảng loạn bối rối.
Công ty điều động nhân sự Trình Mộc Quân không có ý kiến, nhưng sự tình tựa hồ như ngựa hoang thoát cương vượt khỏi tầm kiểm soát.
Thế mà Du Thiếu Ninh offline còn sớm hơn cả Trình Mộc Quân y?
Cái này không hề phù hợp với diễn biến cốt truyện, dựa theo kịch bản, sau khi “Trình Mộc Quân” xuống đài thì Du Thiếu Ninh chính là trợ thủ đắc lực nhất giúp tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần phát triển.
Y nhíu mày, trong lòng có chút loạn, đành phải hỏi lại hệ thống: “Hệ thống, tiến độ hoàn thành sao rồi?”
Hệ thống: “98%…”
Trình Mộc Quân: “Tôi biết mà, trời ạ, Tần Lý rốt cuộc phát điên cái gì vậy, sao đột nhiên lại đưa Du Thiếu Ninh tới Tây Bắc chứ!”
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân không nói chuyện nữa, hắn đột nhiên đứng lên nghiêm túc khom lưng với y: “Trình Mộc Quân, từ trước tới nay tôi thật sự rất xin lỗi cậu!”
Trình Mộc Quân đang mãi lo lắng về thanh tiến trình, đột nhiên bị Du Thiếu Ninh hô một tiếng làm hoảng sợ. Chỗ này tuy thanh tịnh nhưng biết đâu được có nhân viên nào đó đi ngang qua, y đứng dậy kéo Du Thiếu Ninh lên.
“Anh làm gì vậy? Đây là công ty.”
Khuôn mặt trẻ con của Du Thiếu Ninh đỏ bừng, lúc này hắn mới phát hiện mình làm chuyện ngu ngốc, nhưng xin lỗi thì vẫn phải tiếp tục.
Hắn thuận thế ngồi xuống, hạ giọng: “Trợ lý Trình, tôi xin lỗi, bức ảnh kia là lỗi của tôi.”
Trình Mộc Quân nhìn hắn hỏi: “Anh gửi cho Tần Lý à?”
“Không phải, là…” Một câu chưa nói, Du Thiếu Ninh lại ngừng lại: “Là, là tôi.”
Mặc dù hắn và Tống Cảnh Thần đã rạn nứt nhưng hắn vẫn thấy ngọn nguồn mọi chuyện là tại mình, vứt nồi cho người khác không phải là chuyện vẻ vang gì.
Trình Mộc Quân lại bỗng nhiên cười lạnh: “Tôi biết không phải anh làm, là Tống Cảnh Thần đúng không?”
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào ngón tay mình.
Im lặng nặng nề bao trùm khiến Du Thiếu Ninh càng thêm bất an: “Trình…”
“Tôi đổi ý, nếu anh ta đã là người đê tiện như vậy thì hà cớ gì tôi phải nhượng bộ.” Âm thanh Trình Mộc Quân khẽ run: “Tôi đã làm hòa với Tần Lý, phiền anh chuyển lời cho ngài Tống…”
“Trình, trợ lý Trình, cậu sao vậy? Cậu từ từ nói, đừng nóng vội.” Du Thiếu Ninh hoảng rồi, hắn luống cuống tay chân muốn vỗ vai Trình Mộc Quân.
“Hai người đang nói chuyện gì?” Âm thanh lãnh đạm vang lên, bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lý đang đứng cách đó không xa.
“A.” Vẻ mặt Trình Mộc Quân trở nên hơi hoảng loạn, y cụp mắt xuống không nói chuyện nữa.
Tình hình có chút xấu hổ.
Hệ thống: “Cậu nói xấu Tống Cảnh Thần trước mặt Du Thiếu Ninh như vậy sẽ không OOC chứ?”
Trình Mộc Quân khó hiểu: “Cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Mục đích của tôi là gì?”
Hệ thống: “Sửa, sửa cốt truyện?”
“Cậu còn nhớ à, tôi còn tưởng cậu cho rằng mục đích của tôi là yêu đương với Tần Lý chứ.” Trình Mộc Quân trào phúng hệ thống: “Mục đích là chia tay sửa cốt truyện, tôi cần độ thiện cảm của Tần Lý làm gì, hình tượng của tôi trong lòng hắn càng hai mặt càng âm hiểm độc ác không phải càng có lợi cho cốt truyện hay sao?”
Hệ thống: “……”
Biểu cảm của Tần Lý không có gì khác thường, hắn đi tới rất tự nhiên kéo Trình Mộc Quân qua: “Đi thôi, tan tầm.”
Nói xong hắn gật đầu với Du Thiếu Ninh, ôm lấy Trình Mộc Quân xoay người rời đi.
Du Thiếu Ninh đuổi theo hai bước rồi dừng lại, nhìn theo bóng lưng hai người, đột nhiên ủ rũ sụp vai xoay người rời đi theo một hướng khác.
***
Lúc về đến nhà ăn cơm chiều đầu óc Trình Mộc Quân chỉ toàn nghĩ đến chuyện Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc, làm chuyện gì cũng hơi lơ đễnh.
Không thể không nói, chuyện Du Thiếu Ninh bị điều đến chi nhánh Tây Bắc khiến trong lòng Trình Mộc Quân có hơi cấp bách, thậm chí có thể nói là hoàn toàn lật đổ kế hoạch của y.
Y cảm thấy mình không thể cá mặn được nữa, cần phải nhanh chóng hành động.
Ví dụ như, đòi Tống Cảnh Thần trả tiền.
Bây giờ y đã không còn hiểu được Tần Lý, hắn dần dần thoát khỏi khống chế khiến tâm thế y có chút mất cân bằng. Chuyện càng khiến cho Trình Mộc Quân cảm thấy nguy cơ hơn chính là thanh tiến trình của y rớt mất 1%.
Tuy không nhiều lắm nhưng đã đủ chứng minh, Du Thiếu Ninh rời khỏi thành phố A là một dấu hiệu không nên xuất hiện.
“Sao vậy?” Tần Lý bỗng nhiên mở miệng: “Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc em rất không vui sao?”
Trình Mộc Quân định thần lại, lúc ngẩng đầu lên lại thấy trong mắt Tần Lý như dát một tầng băng mỏng.
Y đáp: “Anh ta đến Tây Bắc không liên quan gì đến em, chỉ là chuyện vừa nãy anh ta nói khiến em hơi không vui mà thôi.”
Tần Lý: “Cậu ta nói gì với em?”
Trình Mộc Quân cảm thấy Tần Lý đang giả ngu, khoảng cách lúc nãy không xa, chỗ ấy lại trống trải, y không tin đối phương điếc đến mức không nghe thấy gì.
Chẳng qua, với Trình Mộc Quân mà nói đây là một dấu hiệu tốt, chứng minh Tần Lý có lòng bảo vệ ánh trăng sáng, quay lại gì đó chỉ là không cam lòng vì đã chịu kích thích mà thôi.
Như vậy, chỉ cần y hành động triệt để khiến Tần Lý nhận ra chân ái là được.
Nghĩ đến đây Trình Mộc Quân nói thẳng: “Du Thiếu Ninh nói, bức ảnh kia là Tống Cảnh Thần cho anh xem.”
Tần Lý dường như hơi bất ngờ, qua một lát mới trả lời: “Đúng vậy.”
Trình Mộc Quân buông đũa, thái độ có chút hung hăng: “Tống Cảnh Thần vì sao muốn làm như vậy? Em không nghĩ bạn bè sẽ làm ra những chuyện dư thừa như thế này.”
Tần Lý nâng mắt nhìn y, không nói chuyện.
“Rốt cuộc là do bản chất anh ta ác độc, hay là… có tâm tư khác với anh?”
Trình Mộc Quân có ý xấu vứt ra một câu như vậy, trong lòng lại đang chờ đợi, mau mau trở mặt mau mau trở mặt, lời nói tôi cũng ném hết vào mặt anh rồi, mau nhận ra tốt đẹp của bạch nguyệt quang!
Tần Lý nhíu mày, tung tuyệt chiêu: “Vậy Du Thiếu Ninh giấu giếm ảnh chụp cho em, là vì… có tâm tư khác với em sao?”
Trình Mộc Quân ngây người.
Không phải, sao việc này lại lái sang Du Thiếu Ninh, Du Thiếu Ninh đã đi Tây Bắc rồi, cứ nắm mãi người ta không buông làm gì? Không đúng, cái gì gọi là Du Thiếu Ninh có tâm tư khác với tôi.
Anh đây là đang ăn miếng trả miếng sao?
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, vẻ mặt lại mờ mịt: “Du Thiếu Ninh? Sao có thể, không phải anh ta yêu thầm Tống Cảnh Thần sao?”
Tần Lý nghe đến đó bàn tay buông thõng bên hông yên lặng buông ra: “Ừm, cậu ta vẫn luôn yêu thầm Cảnh Thần, vừa rồi tôi chỉ… thuận miệng nói thôi.”
Trình Mộc Quân không quan tâm Du Thiếu Ninh thích ai, cũng lười hỏi tiếp. Y chắc chắn Tần Lý đây là chột dạ nói sang chuyện khác, vì thế kiên trì nỗ lực tiếp tục chủ đề cho bằng được.
“Tần Lý, anh thật sự đã buông tay Tống Cảnh Thần?”
Tần Lý gật đầu.
Ngón tay Trình Mộc Quân xoắn loạn thành một cục, dường như có điều khó nói.
“Em nói đi, tôi nghe.” Lúc này Tần Lý lại ôn hòa không ngờ.
Trình Mộc Quân: “Nếu chúng ta muốn bỏ qua bắt đầu lần nữa, có phải hẳn nên… dứt khoát chia tay quá khứ hay không.”
Trái tim Tần Lý khẽ động, hạnh phúc nảy lên trong lòng, chỉ là trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì: “Ừm, sau đó thì sao?”
“Vậy ba triệu anh cho Tống Cảnh Thần mượn khi nào trả?”
Tần Lý sững sờ, dường như hắn không ngờ Trình Mộc Quân sẽ nói ra một câu như vậy. Ba triệu với hắn chỉ là một số tiền nhỏ, lúc cho Tống Cảnh Thần mượn cũng không hẹn thời gian trả lại.
Bây giờ nghĩ lại có vẻ hơi không ổn.
Trong lòng hắn có ý tưởng nhưng vẫn cố ý nói: “Ý em là, muốn cậu ta trả tiền? sau khi nhà cậu ta phá sản sống cũng chẳng dư dả mấy, hẳn là không dễ gì gom đủ tiền trả.”
Trình Mộc Quân thấy vẻ mặt Tần Lý không thích hợp càng thêm cảm thấy nước cờ này rất đúng đắn: “Trong khoảng thời gian ngắn trả không được cũng không sao, nhưng không thể nào cứ mượn không kỳ hạn như vậy, phải viết giấy nợ, còn phải tính lãi theo mức bình quân. Suy cho cùng thì hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường mà đúng không?”
Y cố tình nhấn mạnh hai chữ “bình thường”, sau đó chờ mong Tần Lý trở mặt.
Nào ngờ Tần Lý lại cười, không hề tức giận chút nào: “Những việc này đều là của hai bên đúng không?”
“Hai bên?”
Tần Lý không giải thích mà vươn tay nhéo vành tai Trình Mộc Quân, sau đó đứng dậy.
“Tôi ra ngoài trước, tối em không cần chờ tôi.”
Trình Mộc Quân nhìn Tần Lý đứng dậy đóng cửa rời đi. Chờ âm thanh biến mất y mới đứng lên mở cửa nhìn sắc trời bên ngoài.
Thái dương vừa xuống núi, đúng là lúc màn đêm sắp sửa buông xuống.
Hệ thống hỏi: “Tần Lý đi làm gì vậy.”
Trình Mộc Quân: “Hẳn là đi đòi tiền, Tống Cảnh Thần cố lên, lấy ra phong thái ánh trăng sáng của anh giữ Tần Lý lại, ôn chuyện năm xưa uống rượu nhào vào ngực hắn, dùng được thì cứ dùng hết đi.”
Hệ thống: “……”
Ôm loại chờ mong tốt đẹp này Trình Mộc Quân đợi hai tiếng đồng hồ, đợi được một tin nhắn.
Tin nhắn đến từ luật sư Trương của công ty luật đối tác.
Luật sư Trương: [Xin chào trợ lý Trình, hôm nay tôi tư vấn cho chủ tịch Tần về phương diện trả nợ, dưới đây là tình hình cụ thể…]
Trình Mộc Quân:???
Cái quái gì vậy? Tần Lý anh bị khùng hả, mắc gì dẫn theo luật sự đi gặp bạch nguyệt quang?
Trình Mộc Quân hít không được thở cũng không xong, đả kích còn chưa đủ, bên hệ thống lại truyền đến âm thanh run rẩy.
“Thanh tiến trình lại, lại tụt 1%.”
Trình Mộc Quân đần cả người luôn rồi, y không biết làm sao, ngơ ngác ngồi trong phòng khách cho đến khi có người mở cửa tiến vào.
Tần Lý về nhà thấy phòng khách vẫn chưa bật đèn. Lúc hắn rời đi mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng đỏ cam hắt vào phòng khiến căn phòng trở nên ấm áp và mềm mại.
Lúc này lại đen kịt, chỉ có ánh trăng bàng bạc càng thêm vẻ giá lạnh lẻ loi.
Tần Lý đi qua ngồi xuống, ôm lấy Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Tần Lý. Y nhắm mắt lại hôn lên.
Đôi bên im lặng, chỉ có âm thanh quần áo cọ xát, một lúc lâu sau là tiếng cởi khóa thắt lưng.
Một bàn tay mò lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, đóng lại rèm cửa phòng khách, cũng che lại xuân sắc trong phòng.
Sáng hôm sau Trình Mộc Quân thức dậy rất sớm.
Y nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt bên hông ra, đứng dậy xuống giường, không mang giày, lúc hai chân đứng trên mặt đất vẻ mặt y vặn vẹo một chút. Y xoa nhẹ eo, quay đầu nhìn Tần Lý ngủ say sưa chẳng biết gì trên giường, nhẹ giọng mắng một câu.
“Súc sinh.” Mắng xong cũng không đắp chăn cho Tần Lý, để thân hình hoàn mỹ của hắn lộ ra ngoài.
Trình Mộc Quân rửa mặt xong mới bước vào phòng để quần áo. Y theo thói quen hằng ngày phối quần áo cho Tần Lý, giống như mọi ngày trong những năm qua.
“Hệ thống, thế nào.”
Hệ thống: “Cuối cùng cậu cũng thả tôi ra.”
Trình Mộc Quân: “Un huh, thanh tiến trình sao rồi?”
Hệ thống vừa nghe nói bèn tức giận: “Sao cậu không nghĩ lại ngày hôm qua cậu làm ra chuyện gì? Còn dám hỏi đến thanh tiến trình?”
Trình Mộc Quân: “Tôi chỉ muốn thử xem ngủ với Tần Lý rốt cuộc có làm thanh tiến trình tăng lên không.”
Hệ thống: “……”
Nó không hé răng vứt ra thanh tiến trình.
Vẫn là 97%.
Trình Mộc Quân mở tay ngăn kéo ra, dừng một chút rồi mỉm cười: “Xem ra ngủ Tần Lý không thể làm thanh tiến trình tăng lên.”
Xem ra không được. Y trước sau vẫn chưa thể minh bạch, cơ chế sửa chữa của thanh tiến trình tột cùng là chuyện như thế nào.
Nếu là mức độ chệch hướng của cốt truyện, vậy hiện giờ Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc, Tống Cảnh Thần bị Tần Lý dẫn luật sư tìm tới cửa đòi tiền, có thể nói là đã bay đến chân trời góc bể nào đó luôn rồi.
Nhưng thanh tiến trình lại chỉ tụt 2%.
“Sao em dậy sớm vậy?”
Thân thể ấm áp ôm lấy Trình Mộc Quân từ phía sau, y quay lại trả lời: “Phối quần áo cho anh, lát nữa đi làm.”
Ai ngờ vừa mới nói xong hệ thống lại thông báo thanh tiến trình rớt thêm 1%.
“……” Rớt đi rớt đi, có bản lĩnh rớt thành số âm luôn đi.
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, trên mặt vẫn là nhu tình như nước: “Sao vậy, không thích em phối sao?”
Những lời này khi nói ra còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tần Lý hồn nhiên chẳng nhận ra, cúi đầu cọ mặt Trình Mộc Quân: “Tôi nói rồi, có tới có lui, hôm qua tôi đã cắt đứt hết mọi liên hệ với quá khứ, giờ đến lượt em.”
Trình Mộc Quân sửng sốt một chút: “Ý anh là, mấy quần áo này…”
Y không thể nhịn, gu ăn mặc của Tần Lý thật sự xấu đến mức khiến người giận sôi gan.
Trình Mộc Quân tự nhận trang phục mình chọn cho Tần Lý đều là kiểu thích hợp nhất với đối phương, nếu chút niềm vui này cũng không có thì còn không bằng y trở lại thế giới trừng phạt.
Tần Lý dường như hiểu y đang nghĩ gì, thấp giọng cười cười. Hơi thở nóng rực và giọng nói trầm khàn khiến tai Trình Mộc Quân ngứa ngáy.
“Quần áo gì đó cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, nếu em thích thì tôi mặc cho em xem.”
Tần Lý bỗng nhiên đứng thẳng người, nắm lấy bả vai Trình Mộc Quân dùng sức xoay người y lại.
Khoảng cách hai người có hơi gần, hô hấp triền miên, bầu không khí không ám muội lưu luyến mà không hiểu sao lại… khiến người khác thấy sợ hãi.
Trình Mộc Quân đối diện với ánh mắt Tần Lý, trong đó chứa đựng những cảm xúc y không thể hiểu được, nhìn như sóng êm biển lặng nhưng bên dưới lại đang đè nén cảm xúc cuồng nhiệt.
“Anh muốn thế nào?” Trình Mộc Quân dường như không chịu nổi loại áp lực này, y nghiêng mặt sang một bên.
Tần Lý: “Tôi muốn nhìn bức ảnh kia một chút, ảnh gốc.”
Trình Mộc Quân hơi run tay, y cụp mắt không tiếng động từ chối. Tần Lý lại không thúc giục y.
Hồi lâu sau Trình Mộc Quân thở dài: “Được.”
Nói xong y trực tiếp kéo ra một cái ngăn bí mật từ ngăn kéo trong phòng để quần áo. Tần Lý rất ít khi tiến vào căn phòng này, trang hoàng cũng do Trình Mộc Quân một tay xử lý, đương nhiên hắn chưa từng biết ngăn mật này tồn tại.
Trong ngăn bí mật đó, chỉ có bức ảnh kia.
Trình Mộc Quân tạm dừng một chút, sau đó cầm lấy tấm ảnh đưa cho Tần Lý.
Tần Lý nhận ảnh chụp, nhìn một lát, nhìn cánh tay hắn nổi đầy gân xanh có thể thấy được, hắn vẫn rất để ý.
Chỉ là hắn vẫn cố kìm nén cảm xúc, nhắm mắt thở dốc mấy bận rồi trả ảnh lại cho Trình Mộc Quân: “Đến phiên em.”
“……” Trình Mộc Quân thật muốn biểu diễn tại chỗ một màn xin lỗi tôi vẫn còn yêu anh ấy.
Nhưng thanh tiến trình thụt lùi khiến y không dám hành động hấp tấp, cốt truyện đã bay, thiết lập không thể để hỏng nữa.
Trình Mộc Quân nhận tấm ảnh xé thành nhiều mảnh trước mặt Tần Lý. Giống như ngày kia y xé nát thư tình Tần Lý viết cho Tống Cảnh Thần.
Lúc mảnh nhỏ rơi vào thùng rác vẻ mặt căng thẳng của Tần Lý cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Trình Mộc Quân cũng được như nguyện nghe thấy hệ thống thông báo.
“Thanh tiến trình lên 99%.” Rất tốt, quả nhiên chỗ then chốt vẫn nằm tại thiết lập, Trình Mộc Quân sửa chữa thành công lần thứ hai tràn ngập tin tưởng.
Cuộc sống của Tần Lý và Trình Mộc Quân phảng phất khôi phục nguyên trạng như trước khi Tống Cảnh Thần về nước, trừ việc Trình Mộc Quân không còn là cộng sự của Tần Lý.
Mãi đến một buổi sáng nọ, sau khi Tần Lý đi làm khoảng hai tiếng, nhóm WeChat hóng chuyện của công ty đột nhiên bùng nổ.
“Lúc nãy cậu có thấy gì không?”
“Ý anh là người vừa bị cảnh sát bắt đi? Tôi vừa đi lên từ bãi đậu xe đã nhìn thấy đèn cảnh sát. Chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi, tôi, tôi có thấy, có người canh giữ ở bãi đậu xe, chủ tịch Tần vừa xuống xe hình như anh ta cầm dao hay gì đó lao qua, kết quả bị chủ tịch Tần trực tiếp phản kích. Má ơi, trước giờ tôi không nghĩ thân thủ của chủ tịch Tần tốt như vậy, chỉ cần một tay đã đè được người đó lại…”
Thảo luận về sau Trình Mộc Quân không xem, y nhảy thẳng từ trên sô pha xuống, dọn dẹp một chút liền chuẩn bị đi ra cửa.
Quả nhiên kịch bản vẫn chưa từ bỏ!
Kịch bản còn đang nỗ lực, người này xuất hiện đúng là cốt truyện lớn cuối cùng, bắt cóc.
Nói đơn giản là, người nọ vì cạnh tranh kinh doanh nên hận Tần Lý thấu xương, muốn một mình giết Tần Lý nhưng ngược lại bị đưa vào cục cảnh sát. Thực tế hắn còn bao nuôi một tình nhân nhỏ, tình nhân nhỏ là một tên điên, vì trả thù nên bắt trói người yêu cũ và người yêu mới của Tần Lý.
“Trình Mộc Quân” và Tống Cảnh Thần, sau khi cốt truyện này kết thúc chính là đại kết cục.
Trình Mộc Quân cực kỳ tự tin ra cửa, chuẩn bị ra ngoài lắc lư loanh quanh vài ngày, nếu không làm thế thì với trình độ an ninh chặt chẽ của tiểu khu này, phản diện cuối cùng lượn tới lượn lui một năm cũng đừng hòng tiến vào bắt cóc được người ta.
Lúc y ra cửa hệ thống lo lắng sốt ruột hỏi một câu: “Vạn nhất, lúc bắt cóc Tần Lý chọn cậu mà không chọn Tống Cảnh Thần thì sao?”
Trình Mộc Quân cũng không ngu, cốt truyện đã lệch thành như vậy, Tần Lý còn mang cả luật sư đến đòi tiền Tống Cảnh Thần thì đại khái chỉ có hồn xuyên mới có thể khiến Tần Lý lựa chọn Tống Cảnh Thần.
“Chọn ai không quan trọng, quan trọng là cốt truyện phát sinh, cậu quên rồi à? Chỉ cần giữ vững thiết lập, dù chi tiết không giống thì thanh tiến trình cũng sẽ chuyển động. Chỉ còn thiếu mỗi 1%, tôi cũng không tin một cốt truyện lớn như vậy mà còn đẩy không lên, chất không được, thì lượng tới bù.”
Hệ thống: “Cậu nói có lý lắm, cố lên!”
Cái trò chơi vừa nãy thật sự quá biến thái*, lòng y sợ hãi.
⌕ Chú thích
Tần Lý kiên nhẫn trước sau như một, cách một đoạn thời gian lại nhẹ nhàng gõ cửa ba lần, dường như rất chắc chắn Trình Mộc Quân đứng ngay sau cánh cửa.
Trình Mộc Quân hít sâu một hơi, vẫn có chút sợ: “Hệ thống, nếu tôi bị Tần Lý một dao thọc chết thì có tính là tai nạn lao động không?”
Hệ thống: “Cái này gọi là trừng phạt đúng tội, không phải tai nạn lao động. Nếu cậu không coi Tần Lý thành búp bê thời trang thì sự tình có ra nông nỗi này không? Tôi khuyên cậu vẫn nên khẩn trương hoàn thành 1% còn lại đi, nhanh chóng rời khỏi thế giới này mới là con đường đúng đắn.”
Trình Mộc Quân nghĩ một hồi cảm thấy rất có lý, tiến độ 1% còn lại chậm chạp mãi không có động tĩnh, cũng không thấy cái cơ chế tự động điều chỉnh phục hồi gì đó bổ khuyết lấp đầy 1% tiến độ này.
Xem ra trước hết chỉ có thể duy trì thiết lập, còn có một cốt truyện bắt cóc lớn vẫn chưa xảy ra, bây giờ ổn định hiện trạng 99% vẫn thích hợp hơn.
Trình Mộc Quân nghiền ngẫm một lát, cầm thiết lập hình tượng của mình nhanh chóng nhập vai.
Y mở cửa, lộ ra vẻ mặt do dự mang thêm chút vui mừng: “Tần Lý, sao anh lại tới đây, anh… có phải đã tha thứ cho em không?”
Tần Lý sâu lắng nhìn y một lúc, không nói chuyện mà đi vào phòng, ngồi xuống sô pha trong phòng khách.
Có hy vọng. Không một dao thọc chết y, xem ra còn cứu được.
Trình Mộc Quân nhẹ nhõm, y đóng cửa lại đi qua dây dưa: “Ngày đó em còn chưa nói xong, quá khứ chỉ là quá khứ, hiện giờ lòng em chỉ có anh, anh đừng rời xa em được không?”
Nhanh, nhanh từ chối tôi, nhanh chóng sáng suốt nhận ra tôi không đáng. Chẳng qua vì không cam lòng mà tôi quay đầu về liếm, nhanh tỉnh táo một chút!
Tần Lý: “Được.”
“Anh đừng… Hả?” Trình Mộc Quân vốn đang chuẩn bị biểu diễn một phen lì lợm la liếm, vừa mới mở miệng đã nghe Tần Lý trả lời.
Y không dám tin vào lỗ tai mình, chớp chớp mắt.
Tần Lý cong môi cười cười, dường như cảm thấy bộ dáng ngây ngốc hiếm thấy này của Trình Mộc Quân rất đáng yêu. Hắn duỗi tay kéo Trình Mộc Quân ngồi lên đùi mình, ôm chặt y.
“Tôi nói, tôi tha thứ cho em, chúng ta làm lại từ đầu đi.”
Trình Mộc Quân luống cuống: “Không, anh, sao anh lại tha thứ cho tôi?”
“Không phải chỉ là thế thân sao? Ban đầu tôi cũng vì em hơi giống Tống Cảnh Thần nên mới xem em là thế thân, em cũng xem tôi là thế thân, là công bằng cũng là quả báo của tôi. Hiểu ra rồi đương nhiên tôi biết cái gì là quan trọng nhất.”
“Cái, cái gì…” Trình Mộc Quân lẩm bẩm, trong lòng gào thét, quan trọng nhất chính là thanh tiến trình của tôi nè.
“Để quá khứ ngủ yên, chúng ta bắt đầu lại lần nữa.”
Trình Mộc Quân ngây người, ngơ ngác nhìn Tần Lý cúi đầu hôn y, sau đó ôm y cùng ngã xuống trong vòng tay hắn.
“Không được, bây giờ…”
Trình Mộc Quân khôi phục lý trí, đang chuẩn bị đẩy người ra bèn nghe được bên tai truyền đến tiếng hít thở đều đều.
Đây là… ngủ rồi à?
Y nhớ tới trò chơi nhỏ kia, lại nhớ tới Lisa nói hắn thức suốt đêm gõ mã, thở dài.
***
Ngày hôm sau Trình Mộc Quân thu dọn đồ đạc trở về thành phố B với Tần Lý. Trên đường Tần Lý hỏi Trình Mộc Quân có còn nhất quyết muốn từ chức hay không.
Trình Mộc Quân tự hỏi một lát, gật đầu.
Chuyện y cần làm lúc này là chậm rãi cắt đứt quan hệ với Tần Lý, để cốt truyện tiến vào quỹ đạo nhanh chóng hoàn thành 1% tiến độ còn lại.
Trình Mộc Quân giờ đã không còn hy vọng gì với cốt truyện then chốt nữa. Mỗi một lần đến cốt truyện mấu chốt là mỗi một lần càng thêm trượt sâu xuống vực thẳm không đáy bằng những cách chẳng hề ngờ tới.
Muốn kéo lại cốt truyện như ngựa hoang thoát cương thật sự rất mệt, chi bẳng cứ giữ vững thiết lập, còn lại tùy duyên là được.
Y quyết định cá mặn* một chút, dù gì cũng chỉ còn mỗi 1%, cứ lo duy trì thiết lập nói không chừng có thể hoàn thành được.
Chỉ những người không có ước mơ, không muốn động tay động chân làm gì cả
Trình Mộc Quân: “Hệ thống, cậu thấy kế hoạch này được không.”
Hệ thống: “Giờ cậu quay lại với Tần Lý, cốt truyện đã sớm bay đến tận chân trời rồi, cậu thích làm gì thì làm đi, tôi mặc kệ.”
Trình Mộc Quân nghe ra chút nản lòng thoái chí từ lời của hệ thống, y kiên nhẫn dỗ dành: “Không thể nói vậy được, lịch sử luôn phát triển theo đường xoáy ốc, tạm thời lùi lại là vì tiến bộ ngày sau.”
“Nói tiếng người.”
“Tôi đồng ý quay lại với Tần Lý đương nhiên là vì thiết lập, cậu ngẫm lại xem, ‘Trình Mộc Quân’ trong kịch bản sau khi bị vứt bỏ vẫn si tâm không đổi mà mặt dày dây dưa. Từ kinh nghiệm trong khoảng thời gian này, tôi thấy thiết lập còn quan trọng hơn so với cái gọi là cốt truyện mấu chốt. Dù sao lần nào tôi cũng không đi đúng hướng của kịch bản, nhưng thiết lập ổn định, thanh tiến trình cũng tiến về trước đó thôi.”
Hệ thống trầm mặc một lát, cảm thấy logic này tựa hồ xung đột với logic mã của nó, nhưng nó lại không tìm ra được chỗ nào không đúng: “…, cậu nói có lý, vậy tiếp theo cậu định làm như thế nào?”
“Đương nhiên là từ từ trở lại thiết lập như trong kịch bản gốc, chim hoàng yến bị bao nuôi hết thảy sinh hoạt đều ỷ lại Tần Lý.”
Hệ thống: “Tần Lý sẽ không thấy kỳ lạ sao?”
“Tôi chính là muốn hắn không quen, tâm thế hiện giờ của Tần Lý là không cam lòng vì bị lừa gạt, thói hư tật xấu của nhân loại mà thôi, thứ không chiếm được mới là thứ tốt nhất, vậy cứ để hắn chiếm được tôi là được rồi.”
Hai người tới thành phố A đã đến giữa trưa, Tần Lý rất tự nhiên đi cùng Trình Mộc Quân trở lại công ty.
Tần Lý đi họp, Trình Mộc Quân bắt đầu làm thủ tục từ chức. Tuy rằng quan hệ của y và Tần Lý không minh bạch nhưng thủ tục thì vẫn phải làm.
Trình Mộc Quân cầm đơn từ chức có chữ ký của mình gửi đến bộ phận nhân sự để nộp. Làm xong hết, vừa ra cửa đã thấy được Du Thiếu Ninh ngoài hành lang.
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân, hơi sửng sốt: “Trợ lý Trình, cậu trở lại rồi?”
Trình Mộc Quân gật đầu: “Ừm.”
Du Thiếu Ninh dường như có việc cần làm, Trình Mộc Quân cũng không định trò chuyện nhiều với hắn, ngay lúc này Susan từ bộ phận nhân sự lại đuổi tới.
“Trợ lý Trình, chỗ này còn thiếu chữ ký.”
Trình Mộc Quân xoay người cúi đầu ký tên vào chỗ Susan chỉ, thế là xong. Y đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên bị túm lấy cánh tay.
“Cậu muốn từ chức?” Âm thanh Du Thiếu Ninh vang lên: “Sao lại thế này? Vì bức ảnh kia sao, không phải Tần Lý đã nghĩ thông suốt rồi sao?”
Hàng loạt câu hỏi khiến người ta không biết phải giải thích từ đâu mới tốt, đứng mãi chỗ này giằng co cũng không ổn. Trình Mộc Quân thở dài nói: “Cùng tôi tìm một chỗ tâm sự.”
Hai người tìm một khu tiếp tân sạch sẽ ngồi xuống, lúc này mới bắt đầu nói chuyện.
Du Thiếu Ninh chau mày: “Trợ lý Trình, có phải vì bức ảnh kia không, tôi…”
Lời nói đến bên miệng lại không biết nên giải thích như thế nào.
Buổi tối hôm đó sau khi chơi một trận với Tần Lý rồi về, Du Thiếu Ninh tìm Tống Cảnh Thần chất vấn. Hắn không ngờ Tống Cảnh Thần bây giờ lại trở nên mưu mô thâm hiểm như thế.
Sau khi hai người khắc khẩu Tống Cảnh Thần dọn khỏi nhà Du Thiếu Ninh, quan hệ hai bên đóng băng gần như chấm dứt.
So với phẫn nộ với Tống Cảnh Thần, Du Thiếu Ninh lại tràn ngập cảm giác tội lỗi với Trình Mộc Quân, suốt hai đêm hắn không ngủ được, lúc nằm trên giường trong đầu chỉ nghĩ làm sao để xin lỗi.
Thậm chí suýt chút nữa hắn đã bốc đồng mua vé đến thành phố B tìm người, chỉ là, lúc hắn mua vé chuẩn bị xin nghỉ lại nghe nói Tần Lý đến thành phố B, một lòng ý chí can đảm lập tức nguội lạnh, Du Thiếu Ninh biết tình cảm Trình Mộc Quân dành cho Tần Lý, hiện giờ Tần Lý đã nghĩ thông suốt, còn chuyện gì liên quan đến hắn đâu.
Có lẽ là cận hương tình khiếp*, người hắn nhung nhớ trong lòng bấy lâu đã ngồi trước mắt, nhưng hắn lại không biết phải mở miệng thế nào.
⌕ 近乡情怯
Trình Mộc Quân đợi một lát, không thấy Du Thiếu Ninh nói gì bèn bất đắc dĩ lên tiếng: “Nghe nói giám đốc Du thăng chức?”
Lúc trước y nhìn thấy trong nhóm chat công ty, Du Thiếu Ninh được thăng chức, còn về phần là chức gì thì vẫn chưa có thông báo chính thức.
“Ừm.” Du Thiếu Ninh gật đầu: “Tần Lý đưa tôi lên làm tổng giám đốc chi nhánh, nói tôi suốt ngày ở một chỗ cũng không phải cách hay, rèn luyện một chút vẫn tốt hơn.”
Trình Mộc Quân: “Đi đâu?”
Y chỉ nghĩ là đến công ty con nào đó ở thành phố A, làm tổng giám đốc có thể tiếp xúc với mọi mặt chuyên môn, sau đó sẽ trở lại tập đoàn.
“Tây Bắc.”
Trình Mộc Quân ngạc nhiên ngây ra một lúc mới lặp lại: “Tây Bắc? Tôi nhớ công ty bên đó vẫn đang trong kế hoạch thành lập mà?”
“Ừm, Tần Lý nói bên đó thành lập công ty chi nhánh cần có nhân tài nên phái tôi đi rèn luyện.”
Du Thiếu Ninh không hề tâm cơ, chỉ cảm thấy Tần Lý thật sự là bạn bè tốt, mặc dù sai lầm của hắn suýt chút nữa khiến Tần Lý và Trình Mộc Quân đổ vỡ chia tay nhưng đối phương vẫn không thù dai với hắn.
Trình Mộc Quân lại ngây người, có chút hoảng loạn bối rối.
Công ty điều động nhân sự Trình Mộc Quân không có ý kiến, nhưng sự tình tựa hồ như ngựa hoang thoát cương vượt khỏi tầm kiểm soát.
Thế mà Du Thiếu Ninh offline còn sớm hơn cả Trình Mộc Quân y?
Cái này không hề phù hợp với diễn biến cốt truyện, dựa theo kịch bản, sau khi “Trình Mộc Quân” xuống đài thì Du Thiếu Ninh chính là trợ thủ đắc lực nhất giúp tình cảm của Tần Lý và Tống Cảnh Thần phát triển.
Y nhíu mày, trong lòng có chút loạn, đành phải hỏi lại hệ thống: “Hệ thống, tiến độ hoàn thành sao rồi?”
Hệ thống: “98%…”
Trình Mộc Quân: “Tôi biết mà, trời ạ, Tần Lý rốt cuộc phát điên cái gì vậy, sao đột nhiên lại đưa Du Thiếu Ninh tới Tây Bắc chứ!”
Du Thiếu Ninh thấy Trình Mộc Quân không nói chuyện nữa, hắn đột nhiên đứng lên nghiêm túc khom lưng với y: “Trình Mộc Quân, từ trước tới nay tôi thật sự rất xin lỗi cậu!”
Trình Mộc Quân đang mãi lo lắng về thanh tiến trình, đột nhiên bị Du Thiếu Ninh hô một tiếng làm hoảng sợ. Chỗ này tuy thanh tịnh nhưng biết đâu được có nhân viên nào đó đi ngang qua, y đứng dậy kéo Du Thiếu Ninh lên.
“Anh làm gì vậy? Đây là công ty.”
Khuôn mặt trẻ con của Du Thiếu Ninh đỏ bừng, lúc này hắn mới phát hiện mình làm chuyện ngu ngốc, nhưng xin lỗi thì vẫn phải tiếp tục.
Hắn thuận thế ngồi xuống, hạ giọng: “Trợ lý Trình, tôi xin lỗi, bức ảnh kia là lỗi của tôi.”
Trình Mộc Quân nhìn hắn hỏi: “Anh gửi cho Tần Lý à?”
“Không phải, là…” Một câu chưa nói, Du Thiếu Ninh lại ngừng lại: “Là, là tôi.”
Mặc dù hắn và Tống Cảnh Thần đã rạn nứt nhưng hắn vẫn thấy ngọn nguồn mọi chuyện là tại mình, vứt nồi cho người khác không phải là chuyện vẻ vang gì.
Trình Mộc Quân lại bỗng nhiên cười lạnh: “Tôi biết không phải anh làm, là Tống Cảnh Thần đúng không?”
Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào ngón tay mình.
Im lặng nặng nề bao trùm khiến Du Thiếu Ninh càng thêm bất an: “Trình…”
“Tôi đổi ý, nếu anh ta đã là người đê tiện như vậy thì hà cớ gì tôi phải nhượng bộ.” Âm thanh Trình Mộc Quân khẽ run: “Tôi đã làm hòa với Tần Lý, phiền anh chuyển lời cho ngài Tống…”
“Trình, trợ lý Trình, cậu sao vậy? Cậu từ từ nói, đừng nóng vội.” Du Thiếu Ninh hoảng rồi, hắn luống cuống tay chân muốn vỗ vai Trình Mộc Quân.
“Hai người đang nói chuyện gì?” Âm thanh lãnh đạm vang lên, bọn họ quay đầu lại, nhìn thấy Tần Lý đang đứng cách đó không xa.
“A.” Vẻ mặt Trình Mộc Quân trở nên hơi hoảng loạn, y cụp mắt xuống không nói chuyện nữa.
Tình hình có chút xấu hổ.
Hệ thống: “Cậu nói xấu Tống Cảnh Thần trước mặt Du Thiếu Ninh như vậy sẽ không OOC chứ?”
Trình Mộc Quân khó hiểu: “Cái đầu nhỏ của cậu rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Mục đích của tôi là gì?”
Hệ thống: “Sửa, sửa cốt truyện?”
“Cậu còn nhớ à, tôi còn tưởng cậu cho rằng mục đích của tôi là yêu đương với Tần Lý chứ.” Trình Mộc Quân trào phúng hệ thống: “Mục đích là chia tay sửa cốt truyện, tôi cần độ thiện cảm của Tần Lý làm gì, hình tượng của tôi trong lòng hắn càng hai mặt càng âm hiểm độc ác không phải càng có lợi cho cốt truyện hay sao?”
Hệ thống: “……”
Biểu cảm của Tần Lý không có gì khác thường, hắn đi tới rất tự nhiên kéo Trình Mộc Quân qua: “Đi thôi, tan tầm.”
Nói xong hắn gật đầu với Du Thiếu Ninh, ôm lấy Trình Mộc Quân xoay người rời đi.
Du Thiếu Ninh đuổi theo hai bước rồi dừng lại, nhìn theo bóng lưng hai người, đột nhiên ủ rũ sụp vai xoay người rời đi theo một hướng khác.
***
Lúc về đến nhà ăn cơm chiều đầu óc Trình Mộc Quân chỉ toàn nghĩ đến chuyện Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc, làm chuyện gì cũng hơi lơ đễnh.
Không thể không nói, chuyện Du Thiếu Ninh bị điều đến chi nhánh Tây Bắc khiến trong lòng Trình Mộc Quân có hơi cấp bách, thậm chí có thể nói là hoàn toàn lật đổ kế hoạch của y.
Y cảm thấy mình không thể cá mặn được nữa, cần phải nhanh chóng hành động.
Ví dụ như, đòi Tống Cảnh Thần trả tiền.
Bây giờ y đã không còn hiểu được Tần Lý, hắn dần dần thoát khỏi khống chế khiến tâm thế y có chút mất cân bằng. Chuyện càng khiến cho Trình Mộc Quân cảm thấy nguy cơ hơn chính là thanh tiến trình của y rớt mất 1%.
Tuy không nhiều lắm nhưng đã đủ chứng minh, Du Thiếu Ninh rời khỏi thành phố A là một dấu hiệu không nên xuất hiện.
“Sao vậy?” Tần Lý bỗng nhiên mở miệng: “Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc em rất không vui sao?”
Trình Mộc Quân định thần lại, lúc ngẩng đầu lên lại thấy trong mắt Tần Lý như dát một tầng băng mỏng.
Y đáp: “Anh ta đến Tây Bắc không liên quan gì đến em, chỉ là chuyện vừa nãy anh ta nói khiến em hơi không vui mà thôi.”
Tần Lý: “Cậu ta nói gì với em?”
Trình Mộc Quân cảm thấy Tần Lý đang giả ngu, khoảng cách lúc nãy không xa, chỗ ấy lại trống trải, y không tin đối phương điếc đến mức không nghe thấy gì.
Chẳng qua, với Trình Mộc Quân mà nói đây là một dấu hiệu tốt, chứng minh Tần Lý có lòng bảo vệ ánh trăng sáng, quay lại gì đó chỉ là không cam lòng vì đã chịu kích thích mà thôi.
Như vậy, chỉ cần y hành động triệt để khiến Tần Lý nhận ra chân ái là được.
Nghĩ đến đây Trình Mộc Quân nói thẳng: “Du Thiếu Ninh nói, bức ảnh kia là Tống Cảnh Thần cho anh xem.”
Tần Lý dường như hơi bất ngờ, qua một lát mới trả lời: “Đúng vậy.”
Trình Mộc Quân buông đũa, thái độ có chút hung hăng: “Tống Cảnh Thần vì sao muốn làm như vậy? Em không nghĩ bạn bè sẽ làm ra những chuyện dư thừa như thế này.”
Tần Lý nâng mắt nhìn y, không nói chuyện.
“Rốt cuộc là do bản chất anh ta ác độc, hay là… có tâm tư khác với anh?”
Trình Mộc Quân có ý xấu vứt ra một câu như vậy, trong lòng lại đang chờ đợi, mau mau trở mặt mau mau trở mặt, lời nói tôi cũng ném hết vào mặt anh rồi, mau nhận ra tốt đẹp của bạch nguyệt quang!
Tần Lý nhíu mày, tung tuyệt chiêu: “Vậy Du Thiếu Ninh giấu giếm ảnh chụp cho em, là vì… có tâm tư khác với em sao?”
Trình Mộc Quân ngây người.
Không phải, sao việc này lại lái sang Du Thiếu Ninh, Du Thiếu Ninh đã đi Tây Bắc rồi, cứ nắm mãi người ta không buông làm gì? Không đúng, cái gì gọi là Du Thiếu Ninh có tâm tư khác với tôi.
Anh đây là đang ăn miếng trả miếng sao?
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, vẻ mặt lại mờ mịt: “Du Thiếu Ninh? Sao có thể, không phải anh ta yêu thầm Tống Cảnh Thần sao?”
Tần Lý nghe đến đó bàn tay buông thõng bên hông yên lặng buông ra: “Ừm, cậu ta vẫn luôn yêu thầm Cảnh Thần, vừa rồi tôi chỉ… thuận miệng nói thôi.”
Trình Mộc Quân không quan tâm Du Thiếu Ninh thích ai, cũng lười hỏi tiếp. Y chắc chắn Tần Lý đây là chột dạ nói sang chuyện khác, vì thế kiên trì nỗ lực tiếp tục chủ đề cho bằng được.
“Tần Lý, anh thật sự đã buông tay Tống Cảnh Thần?”
Tần Lý gật đầu.
Ngón tay Trình Mộc Quân xoắn loạn thành một cục, dường như có điều khó nói.
“Em nói đi, tôi nghe.” Lúc này Tần Lý lại ôn hòa không ngờ.
Trình Mộc Quân: “Nếu chúng ta muốn bỏ qua bắt đầu lần nữa, có phải hẳn nên… dứt khoát chia tay quá khứ hay không.”
Trái tim Tần Lý khẽ động, hạnh phúc nảy lên trong lòng, chỉ là trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì: “Ừm, sau đó thì sao?”
“Vậy ba triệu anh cho Tống Cảnh Thần mượn khi nào trả?”
Tần Lý sững sờ, dường như hắn không ngờ Trình Mộc Quân sẽ nói ra một câu như vậy. Ba triệu với hắn chỉ là một số tiền nhỏ, lúc cho Tống Cảnh Thần mượn cũng không hẹn thời gian trả lại.
Bây giờ nghĩ lại có vẻ hơi không ổn.
Trong lòng hắn có ý tưởng nhưng vẫn cố ý nói: “Ý em là, muốn cậu ta trả tiền? sau khi nhà cậu ta phá sản sống cũng chẳng dư dả mấy, hẳn là không dễ gì gom đủ tiền trả.”
Trình Mộc Quân thấy vẻ mặt Tần Lý không thích hợp càng thêm cảm thấy nước cờ này rất đúng đắn: “Trong khoảng thời gian ngắn trả không được cũng không sao, nhưng không thể nào cứ mượn không kỳ hạn như vậy, phải viết giấy nợ, còn phải tính lãi theo mức bình quân. Suy cho cùng thì hai người cũng chỉ là bạn bè bình thường mà đúng không?”
Y cố tình nhấn mạnh hai chữ “bình thường”, sau đó chờ mong Tần Lý trở mặt.
Nào ngờ Tần Lý lại cười, không hề tức giận chút nào: “Những việc này đều là của hai bên đúng không?”
“Hai bên?”
Tần Lý không giải thích mà vươn tay nhéo vành tai Trình Mộc Quân, sau đó đứng dậy.
“Tôi ra ngoài trước, tối em không cần chờ tôi.”
Trình Mộc Quân nhìn Tần Lý đứng dậy đóng cửa rời đi. Chờ âm thanh biến mất y mới đứng lên mở cửa nhìn sắc trời bên ngoài.
Thái dương vừa xuống núi, đúng là lúc màn đêm sắp sửa buông xuống.
Hệ thống hỏi: “Tần Lý đi làm gì vậy.”
Trình Mộc Quân: “Hẳn là đi đòi tiền, Tống Cảnh Thần cố lên, lấy ra phong thái ánh trăng sáng của anh giữ Tần Lý lại, ôn chuyện năm xưa uống rượu nhào vào ngực hắn, dùng được thì cứ dùng hết đi.”
Hệ thống: “……”
Ôm loại chờ mong tốt đẹp này Trình Mộc Quân đợi hai tiếng đồng hồ, đợi được một tin nhắn.
Tin nhắn đến từ luật sư Trương của công ty luật đối tác.
Luật sư Trương: [Xin chào trợ lý Trình, hôm nay tôi tư vấn cho chủ tịch Tần về phương diện trả nợ, dưới đây là tình hình cụ thể…]
Trình Mộc Quân:???
Cái quái gì vậy? Tần Lý anh bị khùng hả, mắc gì dẫn theo luật sự đi gặp bạch nguyệt quang?
Trình Mộc Quân hít không được thở cũng không xong, đả kích còn chưa đủ, bên hệ thống lại truyền đến âm thanh run rẩy.
“Thanh tiến trình lại, lại tụt 1%.”
Trình Mộc Quân đần cả người luôn rồi, y không biết làm sao, ngơ ngác ngồi trong phòng khách cho đến khi có người mở cửa tiến vào.
Tần Lý về nhà thấy phòng khách vẫn chưa bật đèn. Lúc hắn rời đi mặt trời đã ngả về tây, ánh sáng đỏ cam hắt vào phòng khiến căn phòng trở nên ấm áp và mềm mại.
Lúc này lại đen kịt, chỉ có ánh trăng bàng bạc càng thêm vẻ giá lạnh lẻ loi.
Tần Lý đi qua ngồi xuống, ôm lấy Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân không nói gì, chỉ đặt tay lên vai Tần Lý. Y nhắm mắt lại hôn lên.
Đôi bên im lặng, chỉ có âm thanh quần áo cọ xát, một lúc lâu sau là tiếng cởi khóa thắt lưng.
Một bàn tay mò lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, đóng lại rèm cửa phòng khách, cũng che lại xuân sắc trong phòng.
Sáng hôm sau Trình Mộc Quân thức dậy rất sớm.
Y nhẹ nhàng gỡ bàn tay đang đặt bên hông ra, đứng dậy xuống giường, không mang giày, lúc hai chân đứng trên mặt đất vẻ mặt y vặn vẹo một chút. Y xoa nhẹ eo, quay đầu nhìn Tần Lý ngủ say sưa chẳng biết gì trên giường, nhẹ giọng mắng một câu.
“Súc sinh.” Mắng xong cũng không đắp chăn cho Tần Lý, để thân hình hoàn mỹ của hắn lộ ra ngoài.
Trình Mộc Quân rửa mặt xong mới bước vào phòng để quần áo. Y theo thói quen hằng ngày phối quần áo cho Tần Lý, giống như mọi ngày trong những năm qua.
“Hệ thống, thế nào.”
Hệ thống: “Cuối cùng cậu cũng thả tôi ra.”
Trình Mộc Quân: “Un huh, thanh tiến trình sao rồi?”
Hệ thống vừa nghe nói bèn tức giận: “Sao cậu không nghĩ lại ngày hôm qua cậu làm ra chuyện gì? Còn dám hỏi đến thanh tiến trình?”
Trình Mộc Quân: “Tôi chỉ muốn thử xem ngủ với Tần Lý rốt cuộc có làm thanh tiến trình tăng lên không.”
Hệ thống: “……”
Nó không hé răng vứt ra thanh tiến trình.
Vẫn là 97%.
Trình Mộc Quân mở tay ngăn kéo ra, dừng một chút rồi mỉm cười: “Xem ra ngủ Tần Lý không thể làm thanh tiến trình tăng lên.”
Xem ra không được. Y trước sau vẫn chưa thể minh bạch, cơ chế sửa chữa của thanh tiến trình tột cùng là chuyện như thế nào.
Nếu là mức độ chệch hướng của cốt truyện, vậy hiện giờ Du Thiếu Ninh đi Tây Bắc, Tống Cảnh Thần bị Tần Lý dẫn luật sư tìm tới cửa đòi tiền, có thể nói là đã bay đến chân trời góc bể nào đó luôn rồi.
Nhưng thanh tiến trình lại chỉ tụt 2%.
“Sao em dậy sớm vậy?”
Thân thể ấm áp ôm lấy Trình Mộc Quân từ phía sau, y quay lại trả lời: “Phối quần áo cho anh, lát nữa đi làm.”
Ai ngờ vừa mới nói xong hệ thống lại thông báo thanh tiến trình rớt thêm 1%.
“……” Rớt đi rớt đi, có bản lĩnh rớt thành số âm luôn đi.
Trình Mộc Quân phỉ nhổ trong lòng, trên mặt vẫn là nhu tình như nước: “Sao vậy, không thích em phối sao?”
Những lời này khi nói ra còn có chút nghiến răng nghiến lợi.
Tần Lý hồn nhiên chẳng nhận ra, cúi đầu cọ mặt Trình Mộc Quân: “Tôi nói rồi, có tới có lui, hôm qua tôi đã cắt đứt hết mọi liên hệ với quá khứ, giờ đến lượt em.”
Trình Mộc Quân sửng sốt một chút: “Ý anh là, mấy quần áo này…”
Y không thể nhịn, gu ăn mặc của Tần Lý thật sự xấu đến mức khiến người giận sôi gan.
Trình Mộc Quân tự nhận trang phục mình chọn cho Tần Lý đều là kiểu thích hợp nhất với đối phương, nếu chút niềm vui này cũng không có thì còn không bằng y trở lại thế giới trừng phạt.
Tần Lý dường như hiểu y đang nghĩ gì, thấp giọng cười cười. Hơi thở nóng rực và giọng nói trầm khàn khiến tai Trình Mộc Quân ngứa ngáy.
“Quần áo gì đó cũng chỉ là vật ngoài thân thôi, nếu em thích thì tôi mặc cho em xem.”
Tần Lý bỗng nhiên đứng thẳng người, nắm lấy bả vai Trình Mộc Quân dùng sức xoay người y lại.
Khoảng cách hai người có hơi gần, hô hấp triền miên, bầu không khí không ám muội lưu luyến mà không hiểu sao lại… khiến người khác thấy sợ hãi.
Trình Mộc Quân đối diện với ánh mắt Tần Lý, trong đó chứa đựng những cảm xúc y không thể hiểu được, nhìn như sóng êm biển lặng nhưng bên dưới lại đang đè nén cảm xúc cuồng nhiệt.
“Anh muốn thế nào?” Trình Mộc Quân dường như không chịu nổi loại áp lực này, y nghiêng mặt sang một bên.
Tần Lý: “Tôi muốn nhìn bức ảnh kia một chút, ảnh gốc.”
Trình Mộc Quân hơi run tay, y cụp mắt không tiếng động từ chối. Tần Lý lại không thúc giục y.
Hồi lâu sau Trình Mộc Quân thở dài: “Được.”
Nói xong y trực tiếp kéo ra một cái ngăn bí mật từ ngăn kéo trong phòng để quần áo. Tần Lý rất ít khi tiến vào căn phòng này, trang hoàng cũng do Trình Mộc Quân một tay xử lý, đương nhiên hắn chưa từng biết ngăn mật này tồn tại.
Trong ngăn bí mật đó, chỉ có bức ảnh kia.
Trình Mộc Quân tạm dừng một chút, sau đó cầm lấy tấm ảnh đưa cho Tần Lý.
Tần Lý nhận ảnh chụp, nhìn một lát, nhìn cánh tay hắn nổi đầy gân xanh có thể thấy được, hắn vẫn rất để ý.
Chỉ là hắn vẫn cố kìm nén cảm xúc, nhắm mắt thở dốc mấy bận rồi trả ảnh lại cho Trình Mộc Quân: “Đến phiên em.”
“……” Trình Mộc Quân thật muốn biểu diễn tại chỗ một màn xin lỗi tôi vẫn còn yêu anh ấy.
Nhưng thanh tiến trình thụt lùi khiến y không dám hành động hấp tấp, cốt truyện đã bay, thiết lập không thể để hỏng nữa.
Trình Mộc Quân nhận tấm ảnh xé thành nhiều mảnh trước mặt Tần Lý. Giống như ngày kia y xé nát thư tình Tần Lý viết cho Tống Cảnh Thần.
Lúc mảnh nhỏ rơi vào thùng rác vẻ mặt căng thẳng của Tần Lý cuối cùng cũng khôi phục bình thường, Trình Mộc Quân cũng được như nguyện nghe thấy hệ thống thông báo.
“Thanh tiến trình lên 99%.” Rất tốt, quả nhiên chỗ then chốt vẫn nằm tại thiết lập, Trình Mộc Quân sửa chữa thành công lần thứ hai tràn ngập tin tưởng.
Cuộc sống của Tần Lý và Trình Mộc Quân phảng phất khôi phục nguyên trạng như trước khi Tống Cảnh Thần về nước, trừ việc Trình Mộc Quân không còn là cộng sự của Tần Lý.
Mãi đến một buổi sáng nọ, sau khi Tần Lý đi làm khoảng hai tiếng, nhóm WeChat hóng chuyện của công ty đột nhiên bùng nổ.
“Lúc nãy cậu có thấy gì không?”
“Ý anh là người vừa bị cảnh sát bắt đi? Tôi vừa đi lên từ bãi đậu xe đã nhìn thấy đèn cảnh sát. Chuyện gì vậy?”
“Tôi, tôi, tôi, tôi có thấy, có người canh giữ ở bãi đậu xe, chủ tịch Tần vừa xuống xe hình như anh ta cầm dao hay gì đó lao qua, kết quả bị chủ tịch Tần trực tiếp phản kích. Má ơi, trước giờ tôi không nghĩ thân thủ của chủ tịch Tần tốt như vậy, chỉ cần một tay đã đè được người đó lại…”
Thảo luận về sau Trình Mộc Quân không xem, y nhảy thẳng từ trên sô pha xuống, dọn dẹp một chút liền chuẩn bị đi ra cửa.
Quả nhiên kịch bản vẫn chưa từ bỏ!
Kịch bản còn đang nỗ lực, người này xuất hiện đúng là cốt truyện lớn cuối cùng, bắt cóc.
Nói đơn giản là, người nọ vì cạnh tranh kinh doanh nên hận Tần Lý thấu xương, muốn một mình giết Tần Lý nhưng ngược lại bị đưa vào cục cảnh sát. Thực tế hắn còn bao nuôi một tình nhân nhỏ, tình nhân nhỏ là một tên điên, vì trả thù nên bắt trói người yêu cũ và người yêu mới của Tần Lý.
“Trình Mộc Quân” và Tống Cảnh Thần, sau khi cốt truyện này kết thúc chính là đại kết cục.
Trình Mộc Quân cực kỳ tự tin ra cửa, chuẩn bị ra ngoài lắc lư loanh quanh vài ngày, nếu không làm thế thì với trình độ an ninh chặt chẽ của tiểu khu này, phản diện cuối cùng lượn tới lượn lui một năm cũng đừng hòng tiến vào bắt cóc được người ta.
Lúc y ra cửa hệ thống lo lắng sốt ruột hỏi một câu: “Vạn nhất, lúc bắt cóc Tần Lý chọn cậu mà không chọn Tống Cảnh Thần thì sao?”
Trình Mộc Quân cũng không ngu, cốt truyện đã lệch thành như vậy, Tần Lý còn mang cả luật sư đến đòi tiền Tống Cảnh Thần thì đại khái chỉ có hồn xuyên mới có thể khiến Tần Lý lựa chọn Tống Cảnh Thần.
“Chọn ai không quan trọng, quan trọng là cốt truyện phát sinh, cậu quên rồi à? Chỉ cần giữ vững thiết lập, dù chi tiết không giống thì thanh tiến trình cũng sẽ chuyển động. Chỉ còn thiếu mỗi 1%, tôi cũng không tin một cốt truyện lớn như vậy mà còn đẩy không lên, chất không được, thì lượng tới bù.”
Hệ thống: “Cậu nói có lý lắm, cố lên!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất