Chương 17
Chương 17
Tuế Hàn bị Cố Triều ép lùi về phía sau hai bước, giống như đang mời người ta vào phòng.
"Cố Triều, cậu..."
Nói chưa dứt lời, liền bị hôn "Bẹp" một cái lên mặt.
"Anh ơi, cảm ơn."
Tuế Hàn: "..."
Cố Triều vòng tay ra sau đóng cửa lại, xem như anh đã đồng ý, ôm lấy vai anh đẩy vào bên trong.
Chỗ bắp chân của Tuế Hàn bị đụng vào xương không nhẹ, bầm tím một vùng, cảm giác tê dại lan ra toàn bộ cẳng chân. Mất thăng bằng, suýt chút nữa anh đã ngã về phía trước, may mà Cố Triều kịp thời kéo lại.
Cố Triều hiển nhiên không biết mình chỉ đẩy vai Tuế Hàn nhẹ một cái cũng làm đối phương suýt nữa ngã, cậu hoảng sợ: "Không sao chứ?"
Tuế Hàn lắc đầu: "Không sao, lúc nãy không cẩn thận bị vấp, giờ hơi đau."
"Đụng vào chỗ nào?"
"Chỗ bắp chân thôi."
Anh nói rất tùy ý, nhưng chỗ giữa cẳng chân và bắp chân là chỗ ít da thịt nhất, nếu va vào thì chạm ngay vào xương, không cần nghĩ liền biết rất là đau.
Cố Triều cúi người, tay vòng qua chân bế đối phương ngồi lên mép giường.
Cậu ngồi xổm xuống dất kiểm tra chỗ bị thương, lấy điện thoại gọi cho quầy lễ tân: "Mang một hộp thuốc y tế lên phòng 1208."
Tuế Hàn muốn nói không cần phiền như vậy, nhưng thấy Cố Triều cau mày liền nuốt lời vào trong, đổi thành: "Cậu muốn ngủ ở đây cũng được. Giữa thảm và sopha chọn một cái đi."
Cố Triều: "Em có thể ngủ trên giường được không?"
"Không thể."
"Thảm quá bẩn, sopha lại quá nhỏ."
"Nếu không cậu đến phòng khác hỏi thử xem, có thể họ sẽ đồng ý để cậu ngủ chung giường đấy."
Cố Triều thả tay anh ra, đứng dậy nói: "Thế thôi vậy."
"Đợi tý nữa bôi thuốc xong cho anh em sẽ đi."
Tuế Hàn phát hiện giọng điệu của cậu không đúng, nhíu mày hỏi: "Tức giận à?"
"Không có." Cố Triều quay đầu về phía cửa, "Tại sao vẫn chưa đến, em đi xem."
Nhìn thấy Cố Triều biến mất khỏi tầm mắt, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy trống rỗng. Anh xoa xoa giữa lông mày, duỗi tay lấy máy sấy trên đầu giường, cắm điện xong thì mở mức gió to nhất.
Âm thanh ù ù át đi tiếng động xung quanh, cũng thành công không làm anh nghĩ đến chuyện khác.
Năm phút sau, Tuế Hàn sấy khô tóc, cất máy sấy xong xuôi.
Vừa lúc Cố Triều cầm theo hộp thuốc đi vào. Cậu ngồi xốm dưới giường, cúi đầu lấy lọ thuốc mỡ và bình xịt sương làm giảm đầu, không nói lời nào.
Tuế Hàn nghiêng đầu, duỗi chân đá nhẹ cậu một cái, vốn định làm cậu chú ý, lại bị đối phương giơ tay nắm lấy mắt cá chân.
Tắm xong, trên người Tuế Hàn chỉ mặc mỗi áo somi, theo động tác duỗi chân làm cho vạt áo kéo lên tận bắp đùi, đột nhiên bị Cố Triều nắm lấy chân đành phải để tư thế duỗi thẳng.
Cố Triều mở nắp lọ thuốc mỡ, lấy một ít bôi lên vết thương trên chân của Tuế Hàn, chỗ tiếp xúc cảm thấy lành lạnh.
Trong suốt quá trình, cậu vẫn cúi đầu, không liếc mắt nhìn Tuế Hàn một cái, làm cho người ta cảm thấy đỡ lo lắng.
Bôi thuốc mỡ xong, Cố Triều thu dọn hộp thuốc, đứng dậy nói: "Em đi đây, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nói xong câu này, dừng lại một chút, Tuế Hàn lại nói: "Cậu muốn ngủ với tôi à, có thể ngủ trên giường."
Cố Triều dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Xốc một bên chăn lên, Tuế Hàn nói: "Cậu ngủ bên này."
Cố Triều cười cong cong đôi mắt đào hào: "Vâng."
Cậu để hộp thuốc bừa sang một chỗ, đi đến bên kia giường rồi bò lên, làm cho nệm giường trùng xuống một ít.
"Tôi tắt đèn nha?"
"Vâng vâng!"
Tuế Hàn không nhịn được cười. Ấn công tắc tắt đèn, anh sờ soạng trong bóng tối, chạm được một sợi tóc của Cố Triều, tiếp theo vẫn là tóc, rồi chạm đến mặt của đối phương.
Mặt mềm thật đấy, sờ rất sướng tay.
Đột nhiên anh nhớ đến video sờ đầu chó trên mạng, không không chế được, một tay sờ mặt Cố Triều, một tay xoa mái tóc xù của đối phương.
Cho đến khi Cố Triều bắt được tay đang làm loạn của anh, dựa theo đà liền ôm đối phương vào lòng.
Cho dù là đứng hay nằm, Cố Triều vẫn cao hơn Tuế Hàn một chút, lúc nào cũng thích cúi đầu cọ vào cổ ảnh, nhưng lúc này Tuế Hàn đàng dựa vào ngực cậu, có cảm giác khó hiểu, vừa chắc chắn, vừa ấm áp.
"Anh ơi." Cố Triều gắc cằm lên đầu anh, nhẹ nhàng nói, "Nếu anh còn sợ lung tung, em sẽ..."
"Sẽ cái gì?" Tuế Hàn hiển nhiên không sợ cậu, giọng nói còn mang theo ý cười.
"Em cũng sờ lung tung."
Tay di chuyển xuống, Có Triều trong chăn mở mở một khuya áo của anh.
Tuế Hàn hơi rùng mình.
Nhưng Cố Triều lại không làm tiếp gì nữa.
Cậu cài lại khuya áo, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, sáng mai anh còn phải đi huấn luyện nữa."
"...Ừm."
Xoay người lại, Tuế Hàn dịch sang bên cạnh một chút, kéo giãn khoảng cách.
Cố Triều không dịch lại gần, chỉ với tay sang, nắm lấy hai ngón tay của anh.
Mặc dù phải cố gắng nhẫn nại, cậu vẫn không nhin được tưởng tượng tiếp xúc thân mật với người nằm bên cạnh, cho dù chỉ là chạm ngón tay cũng tốt.
Nhiệt độ trong phòng khách sạn rất ấm, trong chăn tràn ngập mùi hương của sữa tắm, hai người ngủ một giấc rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, đến khi Lâm Ngữ Điệt đến gõ cửa mới đánh thức Tuế Hàn dậy.
Xoa xoa đôi mắt, Tuế Hàn ngồi dậy, phát hiện nửa bàn tay đang bị Cố Triều nắm lấy. Anh vừa gỡ ngón tay Cố Triều vừa lên tiếng nói: "Sao thế? Tôi vừa mới ngủ dậy."
Lâm Ngữ Điệt nói: "Mọi người đã xong rồi, chuẩn bị lên xe về nhà huấn luyện, chỉ thiếu mỗi mình cậu."
"À, không đúng, còn Cố tổng nữa, tối qua cậu ấy cũng ở lại khách sạn, nhưng tôi gõ cửa không thấy ai trả lời, không biết có phải đến công ty từ sớm hay không."
Cố Triều lúc này cũng bị đánh thức, đang mơ màng có nghe người khách tìm mình, đang định lên tiếng trả lời, liền bị Tuế Hàn vội vàng che miệng lại.
"Mọi người xuống tầng đợi tôi, tôi xuống luôn đấy." Tuế Hàn nói.
"Được, vậy cậu nhanh lên đấy." Tiếng bước chân ngoài hành lang nhỏ dần.
Cố Triều duỗi tay ôm lấy Tuế Hàn, mềm oặt như bông bám trên người anh, giọng nói cũng mềm mại: "Anh ơi, tại sao không nói cho bọn họ?"
Tuế Hàn hỏi: "Nói như nào, nói cậu đang ở trên giường của tôi?"
"Đúng thế, nói như vậy cũng được mà."
Tuế Hàn cười gỡ tay cậu ra: "Mau đứng dậy, tôi phải về nhà huấn luyện."
"Anh ơi, anh hôn em một cái, em sẽ đứng dứng." Cố Triều làm nũng nói.
Tuế Hàn không để ý đến cậu, cúi người xuống, thành công tránh được tay Cố Triều, xuống giường đi rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài, thấy Cố Triều vẫn ngồi yên trên giường nhìn mình.
Cầm áo khoác đồng phục của đội khoác lên người, kéo khóa xong xuôi, Tuế Hàn tiện tay vuốt lại tóc, liền bước ra ngoài.
Phía sau lưng vang lên tiếng trầm thấp.
Anh dừng chân quay lại nhìn, thấy Cố Triều ủ rũ bò nằm sấp vào trong chăn, giống như một con chó to lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Tuế Hàn đành phải quay lại, một tay chống lên đầu giường, kéo Cố Triều ra khỏi chăn. Mái tóc xinh đẹp của chàng trai vểnh lên, cả người đều không có tinh thần.
Anh cúi đầu, hôn lướt qua lên môi Cố Triều một cái.
Đối phương lập tức cười sáng lạn.
Tuế Hàn nói: "Tôi đi đây."
Cố Triều ngoan ngoãn ngồi trong chăn, đôi mắt đào hoa cong cong, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh ơi, đi đường cẩn thận."
...
Ngày 16 tháng 1, LPL mùa xuân.
"Chào buổi tối tất cả mọi người! Chào mừng mọi người đến giải đấu Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp mùa xuân 2028, tôi là bình luận viên Tạp Tạp."
"Tôi là bình luận viên Ngải Khắc."
"Giải đấu đã diễn ra được ba ngày, có thể nhìn thấy dưới sân khấu là người hâm mộ đến cổ vũ hai đội thi đấu hôm nay, đội NMP và đội LR..."
Hình ảnh chuyển xuống dưới sân khấu, ngoại trừ bảng điện tử tên đội, còn có "Bloom, nói không với thất bại", "Bơ nhỏ yên tâm bay, bướm con mãi mãi theo cậu", cùng với băng rôn "Muốn mẹ nam, muốn mẹ nam."
NMP không phải là một đội mạnh, người cổ vũ rất ít, mà fans của Bloom và Lâm Ngữ Điệt chủ yếu từ năm họ đạt chức vô địch.
Sau đó hình ảnh chuyển sang cảnh khác.
"Có thể thấy trên màn hình đã chuyển đến hình ảnh thành viên hai đôi...Đầu tiên là đường trên của cả hai đội, NMP Tigi, chắc chắn mọi nười đều không cảm thấy xa lạ, trong mùa giải năm ngoái, Tigi đã cho chúng ta thấy rất nhiều thao tác đẹp mắt, hy vọng lần này anh ta vẫn mang bất ngờ đến cho chúng ta."
"Đúng thế, này Tạp Tạp, cậu có để ý không, năm nay LR đã thay đổi đội hình, cặp mid rừng Bloom và Lâm Ngữ Điệt đều có giá trị nhan sắc cao, nhưng trên màn hình là đường trên mới, nhìn còn đẹp trai hơn, bọn họ đang tính xây dựng một đội hình nam thần Esports sao?"
Bên phải trên màn hình, tuyển thủ nhuộm tóc bạc, đeo kính viền bạc, được trang trí bởi một dây đeo kính mắt màu đen.
Trong miệng anh ta ngậm một cây kẹo mút, hình như nghe thấy đồng đội nói gì đó, hơi quay đầu sang cười tuoi.
Trong kênh phát sóng trực tiếp, bình luận bay ngập trời.
<Mẹ ơi, mẹ ơi, đường trên mới của LR đẹp trai thế.>
<Từ từ đã, tôi không nhầm đó chứ, ID của tuyển thủ này là Loser á?? Hahaha, hay lắm.>
<Cảm giác không ổn lắm? Anh ta nhìn đẹp trai như vậy, chơi game chắc chắn rất gà.>
- --
T1 – Gumayusi, EDG – Scout, EDG – Viper. Chồng iu của mị ????
Tuế Hàn bị Cố Triều ép lùi về phía sau hai bước, giống như đang mời người ta vào phòng.
"Cố Triều, cậu..."
Nói chưa dứt lời, liền bị hôn "Bẹp" một cái lên mặt.
"Anh ơi, cảm ơn."
Tuế Hàn: "..."
Cố Triều vòng tay ra sau đóng cửa lại, xem như anh đã đồng ý, ôm lấy vai anh đẩy vào bên trong.
Chỗ bắp chân của Tuế Hàn bị đụng vào xương không nhẹ, bầm tím một vùng, cảm giác tê dại lan ra toàn bộ cẳng chân. Mất thăng bằng, suýt chút nữa anh đã ngã về phía trước, may mà Cố Triều kịp thời kéo lại.
Cố Triều hiển nhiên không biết mình chỉ đẩy vai Tuế Hàn nhẹ một cái cũng làm đối phương suýt nữa ngã, cậu hoảng sợ: "Không sao chứ?"
Tuế Hàn lắc đầu: "Không sao, lúc nãy không cẩn thận bị vấp, giờ hơi đau."
"Đụng vào chỗ nào?"
"Chỗ bắp chân thôi."
Anh nói rất tùy ý, nhưng chỗ giữa cẳng chân và bắp chân là chỗ ít da thịt nhất, nếu va vào thì chạm ngay vào xương, không cần nghĩ liền biết rất là đau.
Cố Triều cúi người, tay vòng qua chân bế đối phương ngồi lên mép giường.
Cậu ngồi xổm xuống dất kiểm tra chỗ bị thương, lấy điện thoại gọi cho quầy lễ tân: "Mang một hộp thuốc y tế lên phòng 1208."
Tuế Hàn muốn nói không cần phiền như vậy, nhưng thấy Cố Triều cau mày liền nuốt lời vào trong, đổi thành: "Cậu muốn ngủ ở đây cũng được. Giữa thảm và sopha chọn một cái đi."
Cố Triều: "Em có thể ngủ trên giường được không?"
"Không thể."
"Thảm quá bẩn, sopha lại quá nhỏ."
"Nếu không cậu đến phòng khác hỏi thử xem, có thể họ sẽ đồng ý để cậu ngủ chung giường đấy."
Cố Triều thả tay anh ra, đứng dậy nói: "Thế thôi vậy."
"Đợi tý nữa bôi thuốc xong cho anh em sẽ đi."
Tuế Hàn phát hiện giọng điệu của cậu không đúng, nhíu mày hỏi: "Tức giận à?"
"Không có." Cố Triều quay đầu về phía cửa, "Tại sao vẫn chưa đến, em đi xem."
Nhìn thấy Cố Triều biến mất khỏi tầm mắt, không hiểu sao trong lòng anh lại thấy trống rỗng. Anh xoa xoa giữa lông mày, duỗi tay lấy máy sấy trên đầu giường, cắm điện xong thì mở mức gió to nhất.
Âm thanh ù ù át đi tiếng động xung quanh, cũng thành công không làm anh nghĩ đến chuyện khác.
Năm phút sau, Tuế Hàn sấy khô tóc, cất máy sấy xong xuôi.
Vừa lúc Cố Triều cầm theo hộp thuốc đi vào. Cậu ngồi xốm dưới giường, cúi đầu lấy lọ thuốc mỡ và bình xịt sương làm giảm đầu, không nói lời nào.
Tuế Hàn nghiêng đầu, duỗi chân đá nhẹ cậu một cái, vốn định làm cậu chú ý, lại bị đối phương giơ tay nắm lấy mắt cá chân.
Tắm xong, trên người Tuế Hàn chỉ mặc mỗi áo somi, theo động tác duỗi chân làm cho vạt áo kéo lên tận bắp đùi, đột nhiên bị Cố Triều nắm lấy chân đành phải để tư thế duỗi thẳng.
Cố Triều mở nắp lọ thuốc mỡ, lấy một ít bôi lên vết thương trên chân của Tuế Hàn, chỗ tiếp xúc cảm thấy lành lạnh.
Trong suốt quá trình, cậu vẫn cúi đầu, không liếc mắt nhìn Tuế Hàn một cái, làm cho người ta cảm thấy đỡ lo lắng.
Bôi thuốc mỡ xong, Cố Triều thu dọn hộp thuốc, đứng dậy nói: "Em đi đây, anh ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Nói xong câu này, dừng lại một chút, Tuế Hàn lại nói: "Cậu muốn ngủ với tôi à, có thể ngủ trên giường."
Cố Triều dừng chân, quay đầu lại nhìn.
Xốc một bên chăn lên, Tuế Hàn nói: "Cậu ngủ bên này."
Cố Triều cười cong cong đôi mắt đào hào: "Vâng."
Cậu để hộp thuốc bừa sang một chỗ, đi đến bên kia giường rồi bò lên, làm cho nệm giường trùng xuống một ít.
"Tôi tắt đèn nha?"
"Vâng vâng!"
Tuế Hàn không nhịn được cười. Ấn công tắc tắt đèn, anh sờ soạng trong bóng tối, chạm được một sợi tóc của Cố Triều, tiếp theo vẫn là tóc, rồi chạm đến mặt của đối phương.
Mặt mềm thật đấy, sờ rất sướng tay.
Đột nhiên anh nhớ đến video sờ đầu chó trên mạng, không không chế được, một tay sờ mặt Cố Triều, một tay xoa mái tóc xù của đối phương.
Cho đến khi Cố Triều bắt được tay đang làm loạn của anh, dựa theo đà liền ôm đối phương vào lòng.
Cho dù là đứng hay nằm, Cố Triều vẫn cao hơn Tuế Hàn một chút, lúc nào cũng thích cúi đầu cọ vào cổ ảnh, nhưng lúc này Tuế Hàn đàng dựa vào ngực cậu, có cảm giác khó hiểu, vừa chắc chắn, vừa ấm áp.
"Anh ơi." Cố Triều gắc cằm lên đầu anh, nhẹ nhàng nói, "Nếu anh còn sợ lung tung, em sẽ..."
"Sẽ cái gì?" Tuế Hàn hiển nhiên không sợ cậu, giọng nói còn mang theo ý cười.
"Em cũng sờ lung tung."
Tay di chuyển xuống, Có Triều trong chăn mở mở một khuya áo của anh.
Tuế Hàn hơi rùng mình.
Nhưng Cố Triều lại không làm tiếp gì nữa.
Cậu cài lại khuya áo, nhẹ nhàng nói: "Ngủ đi, sáng mai anh còn phải đi huấn luyện nữa."
"...Ừm."
Xoay người lại, Tuế Hàn dịch sang bên cạnh một chút, kéo giãn khoảng cách.
Cố Triều không dịch lại gần, chỉ với tay sang, nắm lấy hai ngón tay của anh.
Mặc dù phải cố gắng nhẫn nại, cậu vẫn không nhin được tưởng tượng tiếp xúc thân mật với người nằm bên cạnh, cho dù chỉ là chạm ngón tay cũng tốt.
Nhiệt độ trong phòng khách sạn rất ấm, trong chăn tràn ngập mùi hương của sữa tắm, hai người ngủ một giấc rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, đến khi Lâm Ngữ Điệt đến gõ cửa mới đánh thức Tuế Hàn dậy.
Xoa xoa đôi mắt, Tuế Hàn ngồi dậy, phát hiện nửa bàn tay đang bị Cố Triều nắm lấy. Anh vừa gỡ ngón tay Cố Triều vừa lên tiếng nói: "Sao thế? Tôi vừa mới ngủ dậy."
Lâm Ngữ Điệt nói: "Mọi người đã xong rồi, chuẩn bị lên xe về nhà huấn luyện, chỉ thiếu mỗi mình cậu."
"À, không đúng, còn Cố tổng nữa, tối qua cậu ấy cũng ở lại khách sạn, nhưng tôi gõ cửa không thấy ai trả lời, không biết có phải đến công ty từ sớm hay không."
Cố Triều lúc này cũng bị đánh thức, đang mơ màng có nghe người khách tìm mình, đang định lên tiếng trả lời, liền bị Tuế Hàn vội vàng che miệng lại.
"Mọi người xuống tầng đợi tôi, tôi xuống luôn đấy." Tuế Hàn nói.
"Được, vậy cậu nhanh lên đấy." Tiếng bước chân ngoài hành lang nhỏ dần.
Cố Triều duỗi tay ôm lấy Tuế Hàn, mềm oặt như bông bám trên người anh, giọng nói cũng mềm mại: "Anh ơi, tại sao không nói cho bọn họ?"
Tuế Hàn hỏi: "Nói như nào, nói cậu đang ở trên giường của tôi?"
"Đúng thế, nói như vậy cũng được mà."
Tuế Hàn cười gỡ tay cậu ra: "Mau đứng dậy, tôi phải về nhà huấn luyện."
"Anh ơi, anh hôn em một cái, em sẽ đứng dứng." Cố Triều làm nũng nói.
Tuế Hàn không để ý đến cậu, cúi người xuống, thành công tránh được tay Cố Triều, xuống giường đi rửa mặt.
Lúc đi ra ngoài, thấy Cố Triều vẫn ngồi yên trên giường nhìn mình.
Cầm áo khoác đồng phục của đội khoác lên người, kéo khóa xong xuôi, Tuế Hàn tiện tay vuốt lại tóc, liền bước ra ngoài.
Phía sau lưng vang lên tiếng trầm thấp.
Anh dừng chân quay lại nhìn, thấy Cố Triều ủ rũ bò nằm sấp vào trong chăn, giống như một con chó to lớn bị chủ nhân vứt bỏ.
Tuế Hàn đành phải quay lại, một tay chống lên đầu giường, kéo Cố Triều ra khỏi chăn. Mái tóc xinh đẹp của chàng trai vểnh lên, cả người đều không có tinh thần.
Anh cúi đầu, hôn lướt qua lên môi Cố Triều một cái.
Đối phương lập tức cười sáng lạn.
Tuế Hàn nói: "Tôi đi đây."
Cố Triều ngoan ngoãn ngồi trong chăn, đôi mắt đào hoa cong cong, nở nụ cười ngọt ngào: "Anh ơi, đi đường cẩn thận."
...
Ngày 16 tháng 1, LPL mùa xuân.
"Chào buổi tối tất cả mọi người! Chào mừng mọi người đến giải đấu Liên minh huyền thoại chuyên nghiệp mùa xuân 2028, tôi là bình luận viên Tạp Tạp."
"Tôi là bình luận viên Ngải Khắc."
"Giải đấu đã diễn ra được ba ngày, có thể nhìn thấy dưới sân khấu là người hâm mộ đến cổ vũ hai đội thi đấu hôm nay, đội NMP và đội LR..."
Hình ảnh chuyển xuống dưới sân khấu, ngoại trừ bảng điện tử tên đội, còn có "Bloom, nói không với thất bại", "Bơ nhỏ yên tâm bay, bướm con mãi mãi theo cậu", cùng với băng rôn "Muốn mẹ nam, muốn mẹ nam."
NMP không phải là một đội mạnh, người cổ vũ rất ít, mà fans của Bloom và Lâm Ngữ Điệt chủ yếu từ năm họ đạt chức vô địch.
Sau đó hình ảnh chuyển sang cảnh khác.
"Có thể thấy trên màn hình đã chuyển đến hình ảnh thành viên hai đôi...Đầu tiên là đường trên của cả hai đội, NMP Tigi, chắc chắn mọi nười đều không cảm thấy xa lạ, trong mùa giải năm ngoái, Tigi đã cho chúng ta thấy rất nhiều thao tác đẹp mắt, hy vọng lần này anh ta vẫn mang bất ngờ đến cho chúng ta."
"Đúng thế, này Tạp Tạp, cậu có để ý không, năm nay LR đã thay đổi đội hình, cặp mid rừng Bloom và Lâm Ngữ Điệt đều có giá trị nhan sắc cao, nhưng trên màn hình là đường trên mới, nhìn còn đẹp trai hơn, bọn họ đang tính xây dựng một đội hình nam thần Esports sao?"
Bên phải trên màn hình, tuyển thủ nhuộm tóc bạc, đeo kính viền bạc, được trang trí bởi một dây đeo kính mắt màu đen.
Trong miệng anh ta ngậm một cây kẹo mút, hình như nghe thấy đồng đội nói gì đó, hơi quay đầu sang cười tuoi.
Trong kênh phát sóng trực tiếp, bình luận bay ngập trời.
<Mẹ ơi, mẹ ơi, đường trên mới của LR đẹp trai thế.>
<Từ từ đã, tôi không nhầm đó chứ, ID của tuyển thủ này là Loser á?? Hahaha, hay lắm.>
<Cảm giác không ổn lắm? Anh ta nhìn đẹp trai như vậy, chơi game chắc chắn rất gà.>
- --
T1 – Gumayusi, EDG – Scout, EDG – Viper. Chồng iu của mị ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất