Lột Xác Sống Lại

Chương 38: Nhã Phương tiểu thư

Trước Sau


Chương 38: Nhã Phương tiểu thư

Edit: Nham Nham

Beta: Uyên

-------------------------------------------------

Hàn Đình Đình mấy ngày nay có chút kì lạ, ban ngày cũng không ngủ nướng, rời giường rất sớm, rửa mặt ăn sáng xong liền đi ra ngoài, buổi trưa cũng không trở lại ăn cơm, đến tận buổi chiều mới trở về, mỗi lần trở về trong tay đều có một đống mỹ phẩm "Nhã Phương".

Trong nhà ban đầu không ai phát hiện ra Hàn Đình Đình khác lạ, chỉ khi cô tâm huyết dâng trào muốn đi tìm kiếm việc làm, về nhà bày ra một đống "Nhã Phương" mới có người cảm giác cô thay đổi.

Hàn Trì Quân hai ngày nay còn chưa đi Bắc Kinh, nhìn thấy em gái mỗi ngày tiêu tiền như nước mua đủ thứ mỹ phẩm rốt cục cũng có ý kiến. Kỳ thực hắn từ khi nghe nói Hàn Đình Đình có người yêu người Mỹ trong lòng vẫn không an tâm, nhưng dù sao em gái cũng đã trưởng thành rồi, hắn không tiện nói thêm cái gì, ngày hôm nay rốt cuộc cũng phát hỏa.

Hắn cau mày lấy một đống mỹ phẩm cùng dưỡng da từ bên trong phòng vệ sinh đặt trên bàn, cau mày nói: "Em cả ngày cái gì cũng không làm, chỉ biết ăn ăn uống uống vui chơi, giờ khi còn biết mang một đống đồ rách nát về đây? Em có hiểu đây là tiền anh trai và chị dâu em cực khổ kiếm được? Bộ đi đường nhặt được hay sao?"

Hàn Đình Đình cũng không sợ anh trai cô, vội vàng cầm một những đồ vật trên bàn lên, quan sát kỹ từng lọ, tựa hồ rất sợ những lọ mỹ phẩm này bị đụng tới sứt mẻ, nhíu mày nói: "Đồ của phụ nữ anh không hiểu đâu, anh không cần quan tâm."

"Anh không cần quan tâm?" Hàn Trì Quân nín nhịn trong lòng bao lâu nay rốt cuộc tìm được nơi khởi nguồn, hắn chỉ tay về phía Hàn Đình Đình, nói: " Vậy đưa tiền tiêu vặt của em trả lại đây! Em mua một đống đồ vật này không phải dùng tiền của ông đây chắc? Hiện tại học đại học nước ngoài liền lớn tiếng rồi phải không? Cư nhiên nói anh không cần lo? Còn dám cùng anh tranh luận?"

Hàn Đình Đình là thật sự không có chút nào sợ Hàn Trì Quân, không đáng kể nhún nhún vai, ôm lấy một đống đồ vật trở về phòng, Hàn Trì Quân tức đến giờ chân, ở phía sau lớn tiếng nói: "Đang nói chuyện cùng em đấy cái thái độ gì vậy hả? A, hiện tại em thì bản lĩnh rồi! Lông còn chưa mọc đủ liền biết kết giao với người khác, còn là người Mỹ! Hiện tại em gan lớn quá rồi?!"

Trần Linh Linh vốn còn muốn tới khuyên vài câu, để Hàn Trì Quân không cần nói lớn cùng em gái ồn ào, kết quả vừa nghe thấy lời này liền cùng Trình Bảo Lệ đồng thời lùi về sau, hai người phụ nữ liếc nhìn nhau, cùng nở nụ cười. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Tai bay vạ gió, Hàn Trì Quân liền quay đầu trừng mắt nhìn Trần Linh Linh một cái nói: "Cười cái gì? Có cái gì hay mà cười? Chẳng lẽ anh nói sai chắc?!"

Hàn Đình Đình đầu cũng không quay lại, ôm một đống đồ vật trở về phòng, lúc trở ra chỉ thấy Trần Linh Linh và Trình Bảo Lệ cười đến mức nằm sấp trên bàn.

Hàn Nhất cùng Trịnh Hải Dương hai đứa nhỏ ngồi an vị trên ghế sa-lông, chứng kiến hai anh em nhà này cãi nhau, Hàn Nhất lần đầu tiên thấy dáng vẻ tức giận của ba nó, nhất thời có chút sợ hãi, thân thể nhỏ bé co lại, quay về phía Trịnh Hải Dương nhỏ giọng nói: "Anh, ba ba tức rồi sao?"

Trịnh Hải Dương tự cho là nhỏ tiếng đáp lại: "Đừng sợ, cha em là đang ghen thôi, bởi vì cô có người thương, ba ba em cảm thấy nuôi con gái lớn liền phải gả đi, không vui nên cố ý phát hỏa đấy."

Vừa mới dứt lời, Trình Bảo Lệ đã ngồi sụp xuống đất, Trần Linh Linh nghẹn cười đế đỏ cả mặt, Hàn Đình Đình giơ tay vuốt vuốt mũi, nhìn Hàn Trì Quân đang chột dạ đáng yêu thì cười lên, Hàn Trì Quân bị náo loạn đến mức mặt đen xì. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Trình Bảo Lệ cười chết, Trịnh Bình từ trong phòng đi ra, cầm báo trong tay: "Cười gì vậy? Ở trong phòng cũng có thể nghe được tiếng em cười to như vậy."

"Ai u ai u, cười chết em rồi!" Trình Bảo Lệ một bên bò lên nói: "Ai u, buồn cười quá, lão Hàn mau nhìn lại mình đi, đến cái lí do để tức giận nghe cũng thiệt là nát quá đi, đến Dương Dương nhà chúng ta còn nhìn ra được cậu không có việc gì để tức giận, Đình Đình mua những thứ mỹ phẩm kia của "Nhã Phương" có tốn mấy đồng tiền đâu?"

Hàn Trì Quân mặt đen xì, bị Trịnh Hải Dương đâm thủng tâm tư, nhất thời mặt lại xanh trắng, hắn hừ một tiếng, lôi kéo quần ngồi vào trên ghế, nghiêng đầu nâng cằm lên, đặc biệt kiêu căng nói: "Đúng vậy, tôi cố ý tìm lí do để tức giận thì thế nào, tôi tức giận em gái mình có người yêu thì sao? Tôi chỉ có một đứa em gái nhọc nhẵn khổ sở nuôi nó đến lớn dễ dàng sao? Nói chuyện yên đương với người Trung Quốc thì cũng coi như xong, đằng này lại là người Mỹ, sau đó gả tới nước Mỹ một năm có thể nhìn thấy mấy lần?"

Hàn Đình Đình sốc, Hàn Nhất vốn dĩ cái gì cũng không hiểu giờ mới nhận ra cha nó không phải thực sự tức giận, liền ở trên ghế sa-lông ngã trái ngã phải vào người Dương Dương ca.

Hàn Đình Đình không nghĩ tới anh trai cô tức giận vì yêu đương với người nước ngoài, nhìn anh trai cô mang vẻ mặt "em gái tôi có người thương liền không cần tôi nữa, không vui", liền cười ầm lên, cô chạy đến bên cạnh Hàn Trì Quân, ôm vai anh trai lay lay. Hàn Trì Quân đẩy đẩy vai không nhìn cô, cô liền níu lấy vai hắn, cười nói: "Ai nha, em bây giờ, cho dù có nói chuyện yêu đương cũng chưa chắc đã lập gia đình, em chắc chắn với anh là sẽ bắt người ta ở rể nè, coi như gả cho người Mỹ, thì cũng là người Mỹ kia phải đến đây ở rể, sao em có thể đi xa chứ!"

Trần Linh Linh tỏ vẻ hùa theo: "Cái này rất hiếm nha, bắt người nước ngoài ở rể sao?"

Hàn Đình Đình ôm lấy cổ anh cô làm nũng: "Vậy thì sao chứ, ngược lại anh trai và chị dâu em đều có tiền mà."

Trần Linh Linh cười, Hàn Trì Quân lúc này mới tìm được một chút mặt mũi, quay đầu im lặng nhìn Hàn Đình Đình, vẻ mặt nghiêm túc liếc mắt nói: "Thật sự?"

Hàn Đình Đình cùng Hàn Trì Quân hai con mắt nhìn thẳng nhau, đột nhiên "Phốc" một cái cười nghiêng ngả, khom người một bên cười một bên xua tay, Hàn Trì Quân thẹn quá thành giận, cảm giác mình bị trêu đùa, phẫn hận nổi giận đùng đùng trở về phòng. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Trần Linh Linh hướng Hàn Đình Đình nháy nháy mắt, trở về phòng khai thông tư tưởng cho người đàn ông không nỡ gả em gái đi kia. Trong phòng khách Trịnh Bình đặc biệt bình tĩnh ngồi đọc báo, vẻ mặt "đa mưu túc trí" nói: "Bảo Lệ a, em xem nhà chúng ta thật tốt, sinh ra con trai, Trịnh gia cũng chỉ có ba người con trai, một chút cũng không cần quan tâm đến việc gả con gái thế nào."

Trình Bảo Lệ cười ha hả nói: "Đúng đấy đúng đấy, nhìn anh hả hê kìa."

Hàn Nhất chán ngán ngồi cạnh Trịnh Hải Dương, ôm cánh tay của hắn, ở trong phòng khách lớn tiếng nói: "Anh trai là của con."

Trịnh Bình giương mắt nhìn: "Được được, Dương Dương là của Hàn Nhất, sau này gả làm vợ cho con có muốn hay không?"

Hàn Nhất nói đặc biệt lớn: "Muốn!" Sau khi nói xong dừng một chút, nói: "Chú nói phải giữ lời."

Trịnh Bình thuận miệng nói: "Đương nhiên sẽ giữ lời a."

Hàn Nhất thả ra Trịnh Hải Dương ra, từ trên ghế sa lông giãy giụa đứng dậy, nhảy xuống, bước nhỏ chạy đến bên cạnh ghế Trịnh Bình, duỗi ra cánh tay nhỏ, nhón chân hướng về Trịnh Bình nói: "Ngoéo tay, chú ngoéo tay."

Trịnh Bình cảm thấy buồn cười, dụ dỗ tiểu bảo bảo, duỗi ngón tay út ra móc vào ngón tay bé bé đầy thịt, nói: "Được, ngoéo tay, ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không cho thay đổi."

Hàn Nhất kéo xong vui sướng chạy nhảy quanh phòng khách: "Hoan hô, anh trai là của con!"

Bên này Hàn Đình Đình mua một đống phẩm mỹ phẩm bảo dưỡng đương nhiên không phải mua không, cô cơ hồ đem đồ "Nhã Phương" có thể mua được trên thị trường mua về hết, bản thân cân nhắc rất lâu, mỗi ngày đều ra ngoài, xem xét thị trường ở các tiệm tạp hóa một chuyến, phân tích tình huống thị trường mỹ phẩm.



Ý nghĩ của cô gần như chính xác, đồ trang điểm của phụ nữ không nhiều, mỹ phẩm dưỡng da cũng không phải đồ người bình thường hay dùng, trên thị trường bán cũng chủ yếu là kem bảo dưỡng da, mỹ phẩm chuyên nghiệp cũng chỉ có "Nhã Phương" cùng mấy hãng trong nước sản xuất.

Hàn Đình Đình trải qua cuộc sống ở nước ngoài, trên thị trường mỹ phẩm bán khắp các quầy hàng, nhãn hiệu nào cũng có, phụ nữ ở nước ngoài trang điểm là chuyện rất phổ biến, son môi, bút kẻ lông mày có cách dùng riêng, mỹ phẩm chính là hàng tiêu dùng thông thường, dùng không hết cũng ném đi mua đồ mới, giá cả có giá rẻ chất lượng bình thường, cũng có hàng cao cấp, loại nào cũng có.

Nhìn Trung Quốc bây giờ, so với khi cô rời đi còn giàu có hơn rất nhiều, bên ngoài những nơi bán lẻ thương phẩm cũng rất đầy đủ, nhưng chủ yếu là phụ nữ dùng mĩ phẩm hầu như không thấy.

Hàn Đình Đình nhớ đến hình ảnh Trịnh Hải Dương vẽ mặt Hàn Nhất thành cái mông con khỉ, trong đầu chợt lóe lên suy nghĩ, tại sao không thử kinh doanh mĩ phẩm? Hiện tại mọi người đều có tiền, phụ nữ vốn dĩ thích chưng diện, tô son, kẻ lông mày cả khuôn mặt lập tức xinh đẹp hơn, nếu có tiền mua son môi mỹ phẩm phụ nữ nào có thể cự tuyệt?

Hàn Đình Đình cảm thấy có hi vọng, thị trường mỹ phẩm ở Trung Quốc trong tương lai nhất định có thể kiếm một món hời, nếu như bây giờ có thể nắm lấy thời cơ, còn lo không kiếm được tiền sao?

Vài ngày sau khi mua một đống mĩ phẩm trên thị trường, một buổi tối Hàn Đình Đình quyết định nói với mọi người trong nhà ý nghĩ của mình, cô nói: "Em muốn làm mỹ phẩm."

Trịnh Bình cùng Hàn Trì Quân hai người đàn ông phản ứng đầu tiên đều là—— cái thứ đồ chơi vớ vẩn kia làm sao có khả năng kiếm tiền?

Nhưng đàn ông vĩnh viễn không hiểu đồ của phụ nữ, không hiểu phụ nữ tại sao yêu thích quần áo đẹp, cũng vĩnh viễn không thể phân biệt được mấy chục thậm chí mấy trăm loại màu sắc rực rỡ, chỉ có phụ nữ mới có thể rõ ràng sắc thái mỹ lệ và cách phối hợp chúng.

Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ hai người phụ nữ đều cảm thấy rất mới mẻ thú vị, cùng nhau quay đầu trừng mắt mấy người đàn ông, để bọn họ toàn bộ câm miệng. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Hàn Đình Đình tiếp tục nói: "Em cảm thấy mỹ phẩm dưỡng da nhất định có thể kiếm ra tiền, trước tiên để em nói cho mọi người nghe một chút tình hình mỹ phẩm ở nước ngoài. Ở nước ngoài, phụ nữ trang điểm rất phổ biến, mỹ phẩm không đáng giá mấy, thế nhưng tiêu phí đặc biệt nhiều tiền, rửa mặt phải dùng sữa rửa mặt, sau đó phải thoa kem dưỡng ẩm, giống như chúng ta trong nước bôi kem bảo vệ da, tiếp theo chính là trang điểm. Quốc gia chúng ta không có những cái này, nhưng mọi người nghĩ xem, trước đây chúng ta nghèo, ăn không đủ no, ai còn quản xem mặt mình ra sao, nhưng hiện tại điều kiện mọi người ngày càng tốt, kiếm được cũng ngày càng nhiều tiền, phụ nữ yêu thích cái đẹp, ngoại trừ mặc quần áo đẹp ra còn có thể làm gì nữa? Không phải là trang điểm sao?"

Hàn Trì Quân nói: "Ý của em là giờ chúng ta cũng mở nhà xưởng sản xuất son môi?"

Hàn Đình Đình nghe xong liền lắc đầu: "Anh cho rằng giống mở cửa hàng gà rán sao? Mở ra là sẽ có người đến mua? Cửa hàng gà rán của mọi người có KFC mở trước lót đường. Son môi không giống thế, em đã suy nghĩ kĩ, "Nhã Phương" đã mở ra thị trường, cũng được xem là tiên phong trong ngành, em đã hỏi thăm, bọn họ hiện tại đang tìm thêm người, em dự định đến đó làm một thời gian, nếu như thật sự có thể mở rộng ra thị trường, có nhiều phụ nữ mua son môi, rõ ràng là có thể phát triển, đến lúc đó chúng ta tự mình nghĩ cách sản xuất son môi."

Trịnh Bình nói: "Son môi cùng gà rán đương nhiên không giống nhau, lúc trước làm gà rán vẫn là hai chị dâu của em tự mình ở nhà mua đi bán lại tìm ra khẩu vị, khoai tây nghiền là Dương Dương làm được, bằng không đến hiện tại chúng ta cũng không biết khoai tây nghiền phải làm thế nào. Thế nhưng son môi làm thế nào chúng ta nào có ai biết?"

Điều này đương nhiên không ai biết, son môi lại không phải gà rán, bọn họ ngay cả nguyên liệu là cái gì cũng không rõ ràng, Trình Bảo Lệ đúng lúc mở miệng: "Chỗ nào quản nhiều như vậy, trước hết để cho Đình Đình đi làm xem sao chứ, cũng không phải làm không, cũng có thể kiếm tiền. Nếu như không kiếm được tiền, thì lúc đó tìm chuyện khác làm là được rồi."

Hàn Trì Quân suy nghĩ một chút nói: "Cũng được, vậy Đình Đình trước hết em đi làm ở chỗ Nhã Phương tiểu thư, có thể phải chịu khổ cực, anh thấy phải đến từng nhà, nếu khó quá thì đừng làm nữa, anh cũng không để ý chỗ tiền kia của em." Tuy rằng trên miệng nói cánh cứng rồi còn tìm lý do tức giận, nhưng thực ra trong lòng lại thương nhất đước em gái này. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Hàn Đình Đình một mặt không đổi sắc, vỗ ngực một cái, nói: "Hãy chờ xem, sau này mọi người đưa cửa hàng thức ăn nhanh phát triển thành gà rán vương, em khẳng định cũng là nữ hoàng của ngành mỹ phẩm!"

Còn là nữ hoàng?! Mọi người đều nở nụ cười, cảm thấy Hàn Đình Đình chỉ nói khoác cho vui, chỉ có Trịnh Hải Dương cảm thấy, nếu như làm tốt cô thực sự có thể trở thành bà hoàng của ngành mỹ phẩm Trung Quốc.

Hàn Đình Đình tính cách hấp tấp, cùng Hàn Trì Quân rất giống, nói làm liền làm, ngày thứ hai liền mặc một bộ váy nước ngoài, đi giày cao gót xách túi đi xin việc ở nhã phương tiểu thư.

Nhã Phương tiểu thư lúc này tuyển người không nghiêm khắc, suy cho cùng làm nghề này các cô gái trẻ tuổi cũng không nhiều, mọi người hoặc là đi làm buôn bán lẻ, hoặc là làm việc trong cơ quan nhà nước, một là ổn định, hai là không chạy đông chạy tây, làm cho nhã phương tiểu thư hầu hết là những người vừa bắt đầu không biết đánh bậy đánh bạ thế nào lại vào cái nghề này, sau đó cũng bở vì kiếm được không ít, những cô gái này bắt đầu lôi kéo chị em gái vào, dần dần nhiều người tài hơn.

Hàn Đình Đình vóc dáng không cao không thấp lại vừa vặn, một đầu tóc ngắn này đã dài qua vai, nhìn qua thướt tha hơn nhiều, bản thân lại dung mạo xinh đẹp, gương mặt trái xoan, mắt to tròn, dáng người cũng cực kỳ tốt, lúc không nói chuyện thì cũng đượ xem là "Yểu điệu thục nữ", liền dễ dàng thành công được nhận vào.

Bất quá khi đó điền đơn cô cố tình ghi sai cột bằng cấp, không nói mình tốt nghiệp đại học nước ngoài, trực tiếp điền trình độ tiểu học, một mặt sợ điền trình độ học vấn cao người khác không cần mình, một mặt cũng sợ bằng cấp tạo thành ngăn cách ảnh hưởng quan hệ đồng nghiệp.

Hàn Đình Đình thuận lợi tiến vào Nhã Phương, thành công đến từng nhà chào hàng mỹ phẩm bảo dưỡng phẩm "Nhã Phương tiểu thư", mỗi sáng sớm liền rời giường trang điểm ăn điểm tâm rồi đeo túi xách ra ngoài, buổi tối sáu, bảy giờ mới có thể trở về, chậm một chút nữa khả năng muốn chín mười giờ, mỗi ngày lúc trở lại đều là một bộ mệt muốn chết, không nói câu nào chỉ nằm trên ghế salong một hồi, liếc mắt nhìn liền biết đặc biệt khổ cực, đi giày da thường thường đi tới phù chân, cổ họng mấy ngày liền nói không ra tiếng, người rất nhanh sẽ gầy đi trông thấy.

Hàn Đình Đình nói cô muốn làm nữ vương của ngành mỹ phẩm, liền quả thực như một nữ vương như thế nâng cao cằm ra ngoài, ở bên ngoài chạy nhảy, liền mười ngày không được nghỉ ngơi qua, trong nhà cũng không ai nghe cô oán hận một câu, coi như chân đi sưng lên cũng chỉ hơi hơi rên hừ hừ, không có cằn nhằn với ai.

Trần Linh Linh cùng Hàn Trì Quân nói thầm: "Nhìn em gái anh, trước đây anh thấy ngại không nói với nó, khổ cực như vậy lại không oán giận một câu, chính là kiểu người có thể chịu được khó khăn vất vả."

Hàn Trì Quân hút thuốc không lên tiếng, qua nửa ngày mới nói: "Thực ra thấy cực khổ liền đừng làm nữa, ai muốn nó dựa vào son môi kiếm tiền."

Trần Linh Linh nói: "Anh liền chờ xem, nhìn em gái anh sau này chắc chắn không kém anh đâu, nói không chừng so với anh còn nhiều tiền hơn."

Hàn Đình Đình cực khổ ra sao người trong nhà đều có thể nhìn thấy, nhưng không nhìn thấy những khó khăn người khác không cách nào tưởng tượng nổi, mỗi ngày đi ra khỏi cửa sẽ vào cửa hàng lấy hàng, rồi chạy loạn khắp nơi, lúc này người không có tiền và có tiền ở cùng một chỗ vô cùng hỗn loạn, không có khu đặc biệt chia ra cho người giàu, cô phải đến từng khu nhà một, bị đóng sầm cửa trước mặt là chuyện thường tình, có lúc đến nhà người ta phải nói đến miệng khô mới có thể chào hàng xong, có khi lại bị đuổi ra, gặp ánh mắt hèn mọn là chuyện bình thường, còn phải nghĩ biện pháp tự mình trốn, không ăn cơm đúng giờ không có đủ thời gian uống nước là chuyện như cơm bữa, bao nhiêu khổ cực như thế chỉ có mình cô biết. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Cộng thêm hiện tại rất nhiều cô gái từ trong nhà xưởng đi ra, biết Nhã Phương tiểu thư kiếm được tiền, bán mỹ phẩm kiếm được tiền, lập tức người vào nghề cũng nhiều, Hàn Đình Đình được tính là vào muộn, lúc này cạnh tranh đã rất kịch liệt, thường thường gõ cửa chủ nhà sẽ dùng vẻ mặt căm ghét nói: "Tại sao lại là cái này? Đi ra đi ra, các người ngày hôm qua không cũng đã tới sao?"Tuy rằng khổ cực, nhưng nếu như gặp phải khách hàng là kim chủ có tiền hào phóng cũng thật sự có thể bán được rất nhiều, hiện tại người có tiền đều không thể hiện ra giá trị bản thân, thường thường mở cửa chính là một người phụ nữ ăn mặc đặc biệt bình thường, nhưng vào cửa mới có thể phát hiện trong nhà không phải bình thường, chờ đến lúc tính tiền, tư thế vung tiền đúng là đẹp đến rối tung rối mù.

Hàn Đình Đình có một lần nhắc đến một khách hàng của cô với Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ: "Vậy người ta mới chắc chắn có tiền, đặc biệt có tiền, em cũng không biết nhà họ làm gì, nhưng chắc chắn có tiền. Ví tiền là một nhãn hiệu nước ngoài đặc biệt nổi tiếng, bên trong một xấp tiền một trăm, một tay cầm ra rồi trực tiếp ném trên bàn trà, cũng không tự mình đếm, để em đếm, thối tiền lẻ lại cũng không lấy, nói coi như cho em tiền xe đi lại, để em tự mua nước uống." Trình Bảo Lệ cảm giác mình hiện tại đã xem như là phụ nữ có tiền, nhưng không kiếm ra được bao nhiêu tiền, cũng không quen biết mấy vị có tiền trong cái tỉnh thành này, nhất thời cực kỳ hiếu kỳ, hỏi: "Thế cô ấy mua bao nhiêu? Mua ít hay nhiều?"

Hàn Đình Đình kể: "Có thể hơn nhiều, một đống đồ vật, bình bình lon lon, ai, không được, hôm nào em phải đi mua điện thoại di động, cô ấy còn hỏi số điện thoại em, nhà cô ấy có điện thoại, nói là muốn mua tặng người, sợ tìm em không tìm được."

Trần Linh Linh liền nói: "Điện thoại em cứ việc đi mua, không đủ chị dâu cho em tiền, tuy rằng chỉ đi chào hàng, nhưng ra ngoài ở bên ngoài đừng để bị người ta xem thường."

Hàn Đình Đình làm nũng: "Chị dâu chị thật tốt, em ngày mai sẽ đi mua."

Hàn Đình Đình ở người khách hàng kiếm lời không ít, phụ nữ có tiền liền mua một đống đồ vật, con mắt đều không chớp, qua mấy ngày liền cho gọi cho Hàn Đình Đình, bảo là muốn mua son môi, làm những người xung quanh Hàn Đình Đình ở "Nhã Phương tiểu thư" ước ao chết thôi. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Chỗ nào kiếm được tiền chỗ đó có người theo, có mấy người ở Nhã Phương tiểu thư liền lén lén lút lút đi theo Hàn Đình Đình, muốn tìm được nơi phú bà kia ở để tới cửa chào hàng, Hàn Đình Đình trong lòng cười lạnh, trên mặt không chút biến sắc, căn bản không lo lắng bị người theo, cũng không lo lắng chuyện làm ăn bị cướp đi, tại sao ư?

Bởi vì Hàn Đình Đình đặc biệt biết lợi dụng tài nguyên trong tay, khi đó "Nhất Dương Gay" ở bản địa đã làm ăn được rất lớn, danh tiếng vang xa, còn ra rất nhiều thẻ giảm giá ăn uống, Trần Linh Linh cho Hàn Đình Đình một đống lớn, cô liền trực tiếp đưa cho khách hàng, ngược lại gà rán lại không đáng giá mấy đồng tiền, ăn nhiều hơn nữa cũng không mất bao nhiêu tiền.

Phú bà kia nhìn Hàn Đình Đình đưa cô nhiều "phiếu giảm giá của Nhất Dương" như vậy liền hỏi cô lấy ở đâu, Hàn Đình Đình không nói thẳng, nhưng quanh co lòng vòng mà biểu đạt ra cửa tiệm kia chính là nhà bọn họ.

Thời đại này có thể ở người nghèo bên trong bộc lộ tài năng biến thành người có tiền đều không phải người thông minh bình thường, phú bà vừa nghe liền rõ ràng, cửa hàng kia chính là của nhà Hàn Đình Đình.



Phú bà đối với Hàn Đình Đình trong nháy mắt càng thêm thân mật, lôi kéo cô hỏi hết đông tới tây, Hàn Đình Đình "không cẩn thận" để lộ ra "Nhất Dương Gay" chính là sản nghiệp của chính anh trai và chị dâu mình.

Chồng phú bà tuy rằng không làm sản nghiệp về ăn uống, nhưng người có tiền thích giao thiệp cùng người có tiền, như vậy mới có thể biểu hiện tư thái, từ đó liền đối xử với Hàn Đình Đình đương nhiên không bình thường, người chỗ cô muốn mua mỹ phẩm liền chuyên môn gọi điện thoại cho Hàn Đình Đình, chuyện làm ăn đều cho cô làm.

Hàn Đình Đình học ở trường nước ngoài nhiều năm, không phải đứa ngốc ngâm mình trong bình mật, tài nguyên đổi tài nguyên đạo lý này cô hiểu, huống hồ cô cũng cảm thấy Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ có thể cùng người như vậy nhận thức mới có lợi, đường muốn chạy càng rộng, tiền cũng kiếm được càng ngày càng nhiều.

Phú bà sau khi được Hàn Đình Đình giới thiệu gặp Trần Linh Linh cùng Trình Bảo Lệ, ba người phụ nữ trải qua cùng hoàn cảnh tương đồng, tự nhiên có thể tán gẫu nhiều hơn, lập tức liền thành trà hữu, thỉnh thoảng còn cùng nhau đi dạo uống trà.

Những thứ này đương nhiên không phải người bình thường có thể so sánh, Hàn Đình Đình có kinh nghiệm đối nhân xử thế và ở nước ngoài học tập, những việc trải qua cùng với một người bình thường không thể so sánh về điều kiện hậu đãi gia đình, dựa trên những cơ sở này, cô đương nhiên có thể làm được rất tốt. Làm ra thành tích tốt, tự nhiên sẽ có người ghen tị, ao ước, có người câu tam đáp tứ, nhưng Hàn Đình Đình toàn bộ mặc kệ, con đường cô phải đi còn rất dài, chỉ có thể liên tục hướng về phía trước, mới có thể bỏ người khác lại đằng sau.

Thời tiết vô cùng nóng nực lúc người khác lười biếng cô cũng đi chào hàng, người khác ngủ nướng đến muộn cô đã đến cửa hàng lấy xong sản phẩm, người khác chỗ này đau bụng nơi kia không thoải mái cũng xin nghỉ không đi, nhưng cô vẫn miệt mài tiếp tục. Hàn Đình ĐÌnh không cho phép mình tìm bất kỳ lí do gì, một lòng một dạ chăm chỉ làm việc của mình, trong thời gian hai tháng ngắn ngủi, đã trở thành người có công trạng tốt nhất của "Nhã Phương tiểu thư" trong tỉnh thành.

Trịnh Hải Dương xưa nay chưa từng thấy người nào cố gắng như vậy, coi như lúc trước cha mẹ hắn cùng cha mẹ Hàn Nhất ở Bắc Kinh mở cửa hàng gà rán cũng chưa từng nỗ lực như thế, đối với Hàn Đình Đình xem như là hoàn toàn bội phục.

Có lúc Hàn Đình Đình ở nhà, Trịnh Hải Dương cũng sẽ đặc biệt chạy tới, hỏi cô: "Cô ơi, tại sao cô lại cố gắng như vậy?"

Hàn Đình Đình liền xoa bóp mặt hắn nói: "Con hiện tại còn quá nhỏ, không hiểu chuyện, sau này con sẽ hiểu rõ, con đứng trước sự nghiệp của bản thân sẵn sàng bỏ sức lực, vì đặt mục đích của chính mình mà người bên cạnh phải thỏa hiệp, con nhất định phải nỗ lực lên."

Câu nói này thật sự là quá hàm hồ, coi như là người trưởng thành như Trịnh Hải Dương đều có chút mơ hồ không hiểu rõ, nhưng hắn nghe được Hàn Đình Đình tựa hồ muốn làm chuyện gì, nhưng chuyện kia khả năng người ở bên cạnh cô đều sẽ phản đối, liền vì tranh thủ quyền lên tiếng, cô không thể không liều mạng như vậy, để trong tương lai một ngày nào đó, để bên người thân của cô đều không thể không thỏa hiệp. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Trịnh Hải Dương lý giải là như thế, nhưng hắn lại nghĩ không ra, đến cùng là chuyện gì khiến Hàn Đình Đình như thế liều mạng như vậy?

Tháng bảy, khí trời dần dần nóng lên, Hàn Trì Quân tập hợp một khoản cùng Trần Linh Linh trở về Bắc Kinh mua nhà, có người nói mua chậm vốn cho rằng để có thể xem xét lại việc chọn nhà, nhưng lại không nghĩ tới nhà ở Bắc Kinh Trịnh Bình định mua sát vách bọn họ vẫn không bán đi, do người dân chê giá phòng hơn hai ngàn quá mắc, vẫn không có người nào mua.

Vừa vặn Hàn Trì Quân lượm được tiện nghi, mua căn nhà kia, hai nhà lại làm hàng xóm, chẳng qua mua sau chút thời gian giá tiền lại tăng lên một chút, tuy rằng tăng không nhiều, nhưng đối với người dân vào thời điểm đó, hai ngàn cho một căn nhà quả thực quá mức, mua không nổi.

Nhưng chỉ có Trịnh Hải Dương không nghĩ như thế, hắn hiện tại mỗi ngày đều đang tích tiền, đã nghĩ tốt nhất chính mình hiện tại cũng có thể mua ngay ở Bắc Kinh một gian nhà, đợi đến hai mươi năm nữa, giá phòng một loạt tăng cao, giá phòng kia mới thật sự không mua nổi!

Hàn Đình Đình lúc này đã hơn hai tháng không nghỉ ngơi qua, liều mạng một cỗ sức lực bây giờ đã đạt đượcngười có công trạng lớn nhất ở "Nhà Phương tiểu thư", trong tay có một nhóm khách hàng nữ rất có tiền. Những nữ khách hàng bình thường đều không thể hiện giá trị bản thân, lén lén lút lút phát tài, có người trong nhà ở Hải Nam phát tài, có người là tư nhân buôn bán, có người dựa vào quan hệ chính phủ làm một buôn bán nhập khẩu, đều vô cùng có tiền.

Hàn Đình Đình gặp những người này đều giới thiệu tất cả cho Trình Bảo Lệ và Trần Linh Linh, kết thành một vòng phú bà nho nhỏ. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Trình Bảo Lệ còn lo lắng, nói: "Chúng ta như vậy có tốt hay không? Cảm giác như một vòng tròn nhà tư bản."

Trịnh Hải Dương ra dáng nói: "Mẹ, mẹ đi chợ bán thức ăn cùng các bà các cô bán hàng kia làm bạn, người ta cũng chê mẹ quá có tiền, không muốn đáp lại mẹ đâu."

Trình Bảo Lệ lập tức đáp lại: "Mau lượn ra đi còn nhỏ mà ranh thế."

Có thể nói là như vậy, Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh cũng tỉ mỉ kinh doanh trong cái vòng tròng phú bà nho nhỏ này, hiện tại "Nhất Dương Gay" đã mời đầy đủ người phục vụ, chuyện làm ăn hết sức tốt, em trai Trịnh Bình Trịnh Khâu đã có thể một mình gánh vác một phương, không cần hai người bọn họ phụ nữ bận tâm, liền thời gian sau, họ cùng một vòng phụ nữ này liền tụ tập cùng một chỗ ăn ăn uống uống tán gẫu.

Tán gẫu chuyện đàn ông thế nào, tán gẫu chuyện con cái, chuyện làm ăn, có lúc có thể tán gẫu một chút những tin tức ngầm quan trọng, tỷ như bên trên có chính sách gì mới, nơi nào có hạng mục ưu đãi phổ biến, nơi nào có thể kiếm tiền. Trình Bảo Lệ cùng Trần Linh Linh hiện tại có tiền, tình cờ có thể cầm tiền của mình đi đầu tư buôn bán lẻ, kiếm được không nhiều nhưng so với đem tiền gửi ngân hàng cũng có lời, liền để đầu tư, chính mình lại kiếm lời nhỏ.

Tháng tám chớp mắt một cái cũng đã đến rồi, khí trời lúc này nóng nhất, nữ vương bận rộn Hàn Đình Đình đột nhiên ở công ty bị xa lánh, bởi vì nghiệp vụ quá tốt lại nhận thức rất nhiều phú bà, không ít người đỏ mắt bên dưới liền bắt đầu tuyên truyền rằng cô là người không đứng đắn, còn có người nói cô quen biết mấy lão đàn ông có tiền, ông chủ này mua mỹ phẩm của cô nên mới có công trạng như bây giờ.

Càng lâu càng có người nói những lời khó nghe: "Các người nói cô ta sao có thể quen biết nhiều phú bà như vậy? Nói không chừng chính là công phu lên giường đem người đàn ông của những phú bà này hầu hạ ngoan ngoãn, những phú bà kia cảm kích cô ta còn không kịp! Còn có các người thấy điện thoại cô ta chưa? Món đồ kia quý như vậy, ai cam lòng mua chứ? Chẳng lẽ là cô ta mua? Nói cô ta không quen ông chủ lớn tôi cũng không tin, bằng không cái điện thoại kia ở đâu đến?!"

Kẻ nổi tiếng thì dễ bị ghen ghét, làm người làm công trạng quá ưu tú đột nhiên sẽ gặp chê trách, trong công ty nói bóng nói gió Hàn Đình Đình cũng chỉ mở một con mắt nhắm một con mắt, mãi đến tận một ngày nào đó, Nhã Phương công ty thượng tầng nói muốn ở tỉnh thành này đề bạt một quản lý nghiệp vụ khu vực "Nhã Phương tiểu thư" bên này, cũng chính là muốn lên cấp làm lãnh đạo.

Tin tức này vừa ra tới lập tức làm "Nhã Phương tiểu thư" ở địa phương sôi sùng sục, lại có tin tức truyền tới nói Hàn Đình Đình có khả năng được tuyển lớn nhất, bởi vì cô có thành tích tốt nhất. Tin tức truyền ra, những cô gái vào công ty cùng lúc đương nhiên không phục, bắt đầu nói này Hàn Đình Đình không được, có người lén lút viết thư gửi cấp trên vạch trần, nói Hàn Đình Đình tác phong có vấn đề nói cô là người không đứng đắn.

Trời tháng tám,Hàn Đình Đình mỗi ngày mặt trời lên đỉnh mới ra ngoài, vừa nóng vừa buồn bực, trước đây nghe xong câu nói như thế này liền làm như không có nghe thấy, hiện ở nghe đến mấy câu này trong lòng cảm thấy vừa oan ức vừa tức giận.

Hàn Đình Đình tức không nhịn nổi, cũng không thể nói với ai, ở nhà cũng không nói với Hàn Trí Quân, chỉ có thể tố khổ với hai đứa bé không hiểu chuyện. Hàn Nhất là một đứa nhỏ, Trịnh Hải Dương hoàn toàn chính là người trưởng thành đội lốt đứa nhóc, nghe xong Hàn Đình Đình oán hận liền bình tĩnh gợi mở: "Muốn làm lãnh đạo đương nhiên phải tranh thủ, đâu ai muốn làm lính tôm lính cua đâu chứ, mấy đứa nhỏ tụ tập lại còn tranh nhau chứ đừng nói là người lớn. Cô là du học sinh mà, trực tiếp mang văn bằng ra liền vượt xa bọn họ sáu con phố, sợ gì chứ?!" Lại nói, trong lòng Trình Hải Dương thầm nghĩ, người nào mà không phải đi đường, không giống người bình thường lại nói người khác lập dị, lúc này nên cầm cái văn bằng kia đập vào mặt họ cho biết tay. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Hàn Đình Đình nghe xong thì sửng sốt, Trịnh Hải Dương lập tức giả vờ ngây thơ, ôm lấy Hàn Nhất sang một bên, nói: "Đứa nhóc này, anh trai dẫn em đi tiểu nha, chúng ta đi giữ chim nhỏ!" Để lại một mình Hàn Đình Đình ngồi nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.

Ngày thứ hai, Hàn Đình Đình thu thập hết thảy văn bằng, giấy chứng nhận của bản thân, cho vào túi mang đến công ty; bọn họ mỗi tuần đều có một buổi tổng kết công tác của cả tuần, Hàn Đình Đình ở trước mặt tất cả nhân viên của "Nhã Phương tiểu thư", lấy ra túi giấy đưa cho người phụ trách, nói: "Tôi muốn trở thành người phụ trách tiêu thụ khu vực, đây là giấy chứng nhận văn bằng của tôi."

Lúc đó cũng có người lấy văn bằng đưa lên, tự mình chủ động cạnh tranh chức vụ, nhưng người ta cơ bản đều là văn bằng sơ trung trở lên, thậm chí chỉ có vài văn bằng cao trung, Hàn Đình Đình vừa nói như vậy, không ít người ngồi bên dưới chế giễu, bởi vì mọi người biết, cô chỉ có văn bằng tiểu học.

Có người ở phía dưới dùng thanh âm không lớn không nhỏ trào phúng: "Tiểu Hàn a, văn bằng tiểu học thì dựa vào cái gì lấy ra cho chúng ta nhìn a, mọi người đều quên nó hình dáng như thế nào mất rồi haha!"

Xung quanh có không ít người cười, đương nhiên cũng có những người có quan hệ tốt cùng Hàn Đình Đình, vì cô mà lo lắng.

Hàn Đình Đình đứng ở trên bục, trong tay là túi giấy ngăn cách không cho người khác biết đựng gì, cô quay xuống phía dưới, nở một nụ cười kiêu ngạo, hơi nâng cằm lên, lại cụp mắt đem tất cả học vị Anh ăn trong túi lấy ra, lười biếng giơ lên, cười nói: "Tôi lấy ra, chỉ sợ các người xem không hiểu? Chúng ta ở đây có người hiểu tiếng anh sao? Thật khó xử, văn bằng tiểu học tôi thật sự không có, chỗ này chỉ có bằng tốt nghiệp đại học Yale của Mỹ chuyên ngành kinh tế học. Vừa rồi ai là ai mở miệng nói, mời đứng lên nhìn?"

Tất cả mọi người giống như chết lặng, ánh mắt đều nhìn đăm đăm vào tấm bằng tốt nghiệp ghi toàn bằng tiếng Anh kia, người phụ nữ vừa mở miệng trào phúng trông như vừa bị tát một cái vô mặt, đỏ bừng núp vào chỗ ngồi. TRUYỆN CHỈ CÓ TẠI Ý VỊ NHÂN SINH

Hàn Đình Đình dựa vào bục giảng, lạnh lùng nở nụ cười kiêu ngạo, nói: "Tôi biết khoảng thời gian này có rất nhiều lời nói bóng gió liên quan tới tôi, chẳng qua các chị em không cần vì tôi lao lực, bằng tốt nghiệp đại học nước Mỹ tôi cầm trong tay, không làm ở "Nhã Phương tiểu thư" cùng lắm tôi đi làm ở cơ quan phiên dịch cho vui, đúng không?"

~~end chương 38 ~~

p/s: Chu choa, ta nói, chương đợt này dài lắm nghen các bà con cô bác. Mau vote, cmt cho editor và beta-er có động lực đi các bạn. Chương này gần 7k chữ:>>>

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau