Chương 45
Toàn bộ thị trường chứng khoán Thượng Hải ngày 21 đều điên cuồng tăng, dù cho là nhà đầu tư nhỏ lẻ hay các đại gia cũng đều điên theo.
Trịnh Hải Dương sẽ luôn nhớ rõ bản thân mình vào sáng ngày hôm đó nhìn chằm chằm vào màn hình chỉ thấy toàn bộ thị trường một đường đột phá ngàn điểm. Đời trước tuy là cậu không chơi cổ phiếu nhưng bên cạnh cũng có nhiều bạn bè đầu tư, có không ít người lúc nói chuyện phiếm về cổ phiếu đều cảm khái bản thân sinh chậm, nếu được chơi cổ phiếu vào năm 92 thì đã "đại kiếm nhất bút" (*)
(*)Đại kiếm nhất bút (大赚一笔): bút ở đây là chỉ lợi nhuận á dịch sơ là một lần kiếm được một khoản lời lớn
Cậu khi đó cũng không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, cho đến ngày hôm nay, ngày mà cả một đám người như chơi thuốc kích thích cùng nhau đổ hết tiền vào trò chơi này, mấy trăm tệ chỉ để đổi lấy một tờ cổ phiếu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Đầu năm nay tiền lương của một người bình thường cũng chỉ được 100 200 tệ gì đó, làm buôn bán thì may ra kiếm được nhiều hơn, nhưng đâu ai nghĩ đến năm nay một tờ cổ phiếu lại kiếm được vài trăm tệ?
Tiểu Phi Nhạc, Phượng Hoàng, Dự Viên những chi này cũng đã nhảy lên 400 500 tệ một tờ, những ai không có tiền đều cố gắng gom tiền, hôm đó Trình Bảo Lệ đi ô tô đến Thượng Hải, buổi chiều vội vàng mang tiền đến, lúc đầu cô không hiểu chuỗi số đỏ đỏ trên màn hình.
Cô hỏi Hàn Đình Đình: "Em, mấy con số đỏ đỏ trên màn hình nghĩa là gì?"
Hàn Đình Đình: "Giá của một cổ phiếu."
Trình Bảo Lệ: "Thế một thủ là cái gì?"
Hàn Đình Đình: "Một thủ là 100 cổ phiếu, mỗi lần mua là mấy thủ."
Một cổ phiếu = mấy trăm tệ, một thủ = 100 cổ phiếu, năm nay muốn mua phải tốn tới mấy ngàn, còn lãi hơn gà rán!! Mặt Trịnh Bảo Lệ hưng phấn đến đỏ lên. Chơi cổ phiếu còn lời hơn bán gà rán, chỉ trong phút chốc là kiếm được mấy trăm ngàn!!!
Lúc này, Trịnh Bảo Lệ không bình tĩnh như mấy vị trong phòng đại gia nữa, cầm điện thoại trong tay gọi khắp nơi, gọi cho Trịnh Bình, kêu anh ta mau chóng gọi cho anh trai, chị dâu và em trai lấy tiền. Mang hết tiền để đổ vào cổ phiếu, cúp điện thoại xong lại nghĩ nghĩ, một bên lẩm bẩm nói "Có thể kiếm được tiền thì phải cùng nhau phát tài", một bên lại gọi điện thoại cho Trình Bảo Tuấn đang làm việc ở nhà máy bia nói cậu ta nghe về thị trương chứng khoán Thượng Hải. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trong khoản thời gian này Trình Bảo Lệ tiếp xúc khá nhiều với nhà em trai. Trước đây cô không thân thiết với họ lắm, giờ mới thấy em trai và em dâu này tốt hơn nhiều so với nhà mẹ đẻ kia, trước không nói đến số tiền họ giúp Trình Bảo Tuấn xây nhà ngày trước, thỉnh thoảng Trịnh Bảo Tuấn đến tỉnh thành để công tác cũng thường mang rượu từ nhà máy của mình với mấy món nhẹ từ quê lên biếu.
Con người Trình Bảo Lệ chính là thế này, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại với người đó.
Mọi người ở phòng đại gia ai cũng phấn khởi, nhìn chằm chằm màn hình đến mắt đều đỏ, mỗi giây mỗi phút thị trường chứng khoán đều đang tăng lên như thủy triều, cái loại tâm tình phất phơ dưới ngọn nắng hồng ban mai này thì ai mà bình tĩnh được.
Tình hình thị trường chứng khoán đỏ rực (số đi lên sẽ hiện đỏ á), sàn giao dịch ồn ào hỗn loạn, Hàn Đình Đình cảm thấy hai đứa trẻ ở đây chen chúc, không được chăm sóc, không an toàn nên đành để chúng về nhà Dư Thu.
Trịnh Hải Dương chỉ chăm chăm đến tiền của cậu, Hàn Đình Đình hứa hẹn với cậu: "Có có, yên tâm, tiền của con không chạy đi đâu được."
Hàn Nhất trong mắt đều là ¥_¥, cùng Dương Dương ca của nhóc được đưa về nhà. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Ai ngờ buổi tối hôm đó Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất vừa tắm rửa xong đang nằm trên giường, Hàn Đình Đình cầm túi về đến nhà, moi ra một sấp tiền giấy, đặt 10,000 tệ lên đầu giường, Hàn Nhất lập tức nhào qua ôm lấy, nhét dưới gối đầu, cứ như là sợ cô sẽ lấy tiền lại.
Trịnh Hải Dương dụi mắt, có chút không rõ nói: "Tiền này không phải là phải để ở thị trường chứng khoán sao?"
"Tham tiền!" Hàn Đình Đình chọt chọt đầu quả dưa của nhóc, nhìn nhìn Hàn Nhất đặt mông ở đó gom tiền tính mang đi cất, cười nói: "Hai cái đứa tham tiền tụi bây, ngày mai phải đi về rồi, cô đưa tiền trước cho hai đứa đỡ ngóng trông không lại lo nghĩ ngủ không được."
Trịnh Hải Dương sửng sốt: "Trở về? Sao lại trở về?"
Hàn Đình Đình kéo túi lại, nói: "Đi theo cô hơn một tháng rồi, bà nội với ba con kêu con về kìa."
Trịnh Hải Dương: "Ba con không phải là đi Bắc Kinh rồi sao?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
"Về rồi." Hàn Đình Đình nói: "Mẹ con không nói cho con à? Thiệt tình, sao mà quay qua quay lại kiếm tiền liền quên mất con trai rồi? Con sắp phải đi học rồi! Bây giờ là tháng 5 năm con không phải đi làm thủ tục nhập học chắc? Con nghĩ là muốn đi học là đi chắc? Cũng phải xem người ta có muốn nhận con không chứ."
Trịnh Hải Dương lúc này mới nhớ tới, nửa năm sau là cậu phải đi học rồi, bây giờ là cuối tháng 5, không sai biệt lắm sắp đến lúc phải đi làm thủ tục nhập học. Nhưng là... nhưng là cậu hoàn toàn không nghĩ đến trở về đâu! Cậu muốn ở lại Thượng Hải kiếm tiền nha! Thị trường chứng khoán Thượng Hải chỉ mới bắt đầu khởi sắc thôi!!!
"Không đi!! Con không muốn đi học, con mới 6 tuổi thôi, còn chưa đến tuổi đi học đâu!!" Trịnh hải Dương lập tức phản kháng, với mong muốn sửa đổi lại nhân sinh của mình.
Nhưng mà phản kháng không có tác dụng, bị Trình Bảo Lệ vừa về đến nơi trấn áp, cô đứng ở cửa xoa eo nói: "Cái gì mà không đi học tiểu học? Không cho con đi nhà trẻ rồi giờ con còn ảo tưởng không cần đi học tiểu học à? Gan to quá ha! Ngày mai 2 đứa bây theo mẹ về tỉnh thành!!"
Trịnh Hải Dương lăn lộn làm nũng ý đồ làm mẹ mềm lòng, ở trên giường ôm Hàn Nhất lăn qua lộn lại thành 2 cái kén thiệt to. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Bảo Lệ không hề dao động, chứ như Bao Công chí công vô tư, nói: "Vô dụng thôi, đừng lăn nữa, có lăn đến người thành bướm cũng không có tác dụng đâu! Ngày mai con mà không theo mẹ về thì cũng đừng có mơ mà lấy được tiền, con nghĩ mẹ không biết chỗ con giấu tiền trong nhà ở đâu à? Lại còn trộm nhờ cô cho con đi đầu tư cổ phiếu, lúc mới bắt đầu cô con cho không ít tiền đi! 5000 chứ gì? Không đi học thì nộp tiền lên hết cho mẹ!!"
Trịnh Hải Dương còn đang lăn, Hàn Nhất đột nhiên chậm rì rì ngồi dậy, một bên đẩy đẩy Trịnh Hải Dương, một bên mặt như đưa đám nói: "Ca ca, đứng lăn nữa, sắp mất tiền rồi kìa."
Buổi tối hôm nay Trịnh Hải Dương giựn giựn cực kỳ, bản thân cậu cũng chỉ mới có 6 tuổi, cậu mới không cần trở về, cổ phiếu còn đang đi lên như thế mà cậu lại phải trở về báo danh đi học à!!!!!
Nhưng là ngày hôm sau cậu vẫn như cũ bị Trình Bảo Lệ xách theo vứt lên xe lửa, trước khi xe lửa khởi hành Hàn Đình Đình mua vé xe giúp bọn họ, thấy Trịnh Hải Dương vẻ mặt rầu rĩ im lặng biểu tình, liền đi qua ngồi cạnh rồi ấn đầu cậu xuống kiên nhẫn khai sáng cho cậu: "Con ở đây thì làm được gì? Không phải là ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi xem Hồng Hài Nhi sao? Trở về học nhà học hành cho giỏi đã, có bản lĩnh có năng lục thì làm gì mà chẳng được, con cho rằng đầu tư cổ phiếu là ném tiền vào rồi chờ thị trường tự đi lên sao? Làm gì có việc tiền dễ kiếm như vậy? Trở về đi học rồi sẽ biết kiếm tiền có dễ hay không, trở về đi học mới là việc đúng đắn mà con nên làm!!"
Trịnh Hải Dương nghe xong, khuôn mặt nhỏ cuối cùng không nhăn nhó nữa, nghĩ nghĩ gật đầu, cô lấy quả táo trong giỏ đưa cho cậu xong cô liền xuống xe. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Xe lửa hùng hục hùng hục rời khỏi Thượng Hải, Trịnh Hải Dương một bên gặm táo một bên nhìn ra cửa sổ, vừa nhai vừa ngẫm lại những lời mà Hàn Đình Đình nói cho cậu, càng nhai càng thấy có lý, cô nói rất đúng, cậu ở lại Thượng Hải cũng chẳng làm được gì, chỉ đơn giản là ném tiền vào thị trường chứng khoán, nhìn cổ phiếu dần dần tăng lên rồi hưng phấn theo, ngoài mấy việc đó ra cậu còn làm được gì?
Cậu không hiểu thị trường chứng khoán cổ phiếu như mấy người xào cổ năm nay, cái gì cũng xem không hiểu, chỉ biết cổ phiếu đi lên là kiếm được tiền, rớt thì mất tiền, không hơn.
Quỹ đạo nhân sinh của cậu thay đổi, cũng kéo theo vận mệnh cả nhà bọn họ cũng bất đồng, nhưng giờ phút này Trịnh Hải Dương mới đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân cậu thì không thay đổi chút nào, quá khứ cậu là cái dạng gì thì bây giờ cậu vẫn là cái dạng đó, chỉ có linh hồn trưởng thành trong một thân xác nhỏ bé thôi.
Ở thị trường chứng khoán kiếm tiền đến váng đầu, lời của Hàn Đình Đình nói không khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh với cậu, thời đại vẫn đang không ngừng đổi mới, nhân sinh cũng không ngừng bước, cậu còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, hà tất dây dưa lại mấy tấm cổ phiếu này. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lại nói, Trịnh Hải Dương sờ sờ cái bọc nhỏ trong ngực, cong cong khóe miệng, trong lòng đắc ý nghĩ-- lúc đi 3000 lúc về 10,000; cậu bây giờ có 10,000 tệ!! Cậu bây giờ cũng là nhà giàu mới nổi mini đó!!!
Nhà giàu mới nổi Trịnh Hải Dương về tới tỉnh thành, sau khi về đến nha bị ba cậu giáo dục một hồi, nói cậu chạy đi ra ngoài thì cũng thôi đi, lại còn mang theo đệ đệ ra ngoài chạy loạn, quả thực là quá đáng, bảo cậu ngoan ngoãn chút, mấy ngày sau liền theo mẹ báo danh đi học.
Trịnh Hải Dương ăn chửi xong, cậu ở trong phòng kiếm chỗ mà giấu đống quỹ đen của cậu, Hàn Nhất ngồi một bên xem cậu giấu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Nhất nghe người lớn nói gì đó đi học đi học, trong lòng nhóc không có khái niệm gì, lại hỏi: "Ca ca, anh sắp đi học ạ?"
Trịnh Hải Dương nói: "Đúng vậy, qua mấy tháng nữa là phải đi rồi."
Hàn Nhất có chút không vui, "Thế còn em?"
Trịnh Hải Dương biết chuyện này người lớn cũng đã quyết định xong, họ lo Hàn Nhất không chịu tách khỏi cậu nên đã tính là sẽ để thằng nhỏ đi nhà trẻ lớp 3 tuổi, cậu liền nói: "Em cũng đi, em cùng đi học với anh."
Hàn Nhất nghe xong lời này trong lòng vui vui, không hề cảm thấy bực bội vì mình phải đi học: "Thế em muốn ngồi cùng anh."
Trịnh Hải Dương: "Cái đó không được, ca ca đi học tiểu học, còn em đi học nhà trẻ cơ mà, tan học rồi mình cùng nhau về."
Hàn Nhất liền không vui, còn có chút cáu kỉnh, chạy đi tìm Trình Bảo Lệ, nói nhóc cũng muốn học tiểu học.
Trình Bảo Lệ trước đó đã bị con trai nháo một hồi nói không chịu đi học, bây giờ sao thằng nhỏ này lại chạy đến đòi đi học tiểu học thế không biết, cô cười nói: "Con còn nhỏ quá, 2 năm nữa, 2 năm nữa đưa con đi được không?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
"Không được, không được, con muốn đi cùng anh cơ."
Trình Bảo Lệ dỗ thằng nhỏ nhưng trong lòng biết đến tuổi này không thể cái gì cũng hứa với nó, bởi vì hứa rồi thằng nhỏ sẽ nhớ, hứa rồi mà làm không được, trong lòng thằng nhỏ sẽ cảm thấy người lớn đang lừa nó, sẽ càng khóc càng nháo, cô nói: "Qua 2 năm nữa rồi nhất định sẽ đưa con đi học tiểu học."
"Con muốn đi cùng ca ca."
Trình Bảo Lệ nói: "Chính là con còn nhỏ quá, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ khác, con chơi với họ cũng giống với như chơi với ca ca thôi, được không?"
Không được, không được một chút nào, Hàn Nhất chép miệng, thập phần không vui.
Đầu tháng 6, Trịnh Hải Dương theo Trình Bảo Lệ đi báo danh, Trần Linh Linh lúc này đã từ Bắc Kinh trở về, sợ con trai nháo nên cũng mang Hàn Nhất theo.
Ở những năm này tiểu học được chia thành từng khu, nhìn chung các gia đình sẽ lựa chọn trường gần nhà, bởi vì tiện lợi, vẫn chưa xảy ra việc bỏ 200,000 tệ để cho con đi học tiểu học của 20 năm sau.
Nhà Trình Bảo Lệ không gần với trường này lắm nhưng đây lại là trường tốt nhất ở tỉnh thành, vì vậy họ đi tìm người để kết thân, ăn một bữa tối lại thêm 1 ít tiền là xong việc. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Có quan hệ liền có thể đi học được rồi, nhưng còn phải làm phỏng vấn, quá trình chính là đi gặp giáo viên, hát một bài hay nhảy một chút giao lưu với nhau để xem khả năng giao tiếp của đứa trẻ và trí thông minh của chúng. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương không hát cũng không nhảy, bởi vì cậu không thể nào hát nhảy một cách tràn đầy năng lượng như mấy đứa nhỏ 6 tuổi 7 tuổi được, nhưng để không lưu lại ấn tượng "đứa nhỏ này có hơi ngốc" trong lòng giáo viên thì cậu đọc một bài thơ cổ với bảng cửu chương.
Người giáo viên phỏng vấn cực vui mừng, nói với Trình Bảo Lệ: "Con trai chị thông minh quá, nhỏ như vậy mà đã biết đọc bảng cửu chương rồi!"
Ban nãy khi Trịnh Hải Dương đọc bảng cửu chương cho giáo viên, Hàn Nhất nhỏ giọng hỏi mẹ nhóc: "Mẹ ơi, ca ca đang làm gì thế?"
Trần Linh Linh ôm nhóc nhỏ giọng nói: "Ca ca đang đọc bảng cửu chương, đọc tốt là có thể đi học rồi."
Hàn Nhất ngây thơ gật gật đầu, chờ Trịnh hải Dương đọc xong, giáo viên bắt đầu khen cậu, nhóc đột nhiên ồn ào nói: "Con cũng biết đọc!! 1 với 1 là 1, 1 với 2 là 2... Con cũng biết đọc!!!" Đọc tốt là có thể đi học tiểu học với ca ca rồi.
Giáo viên phỏng vấn kia có hơi lo lắng, cô chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nhỏ như th́ế mà đọc được bảng cửu chương, trẻ nhỏ thế chắc đến số còn chưa nhận ra hết nữa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trần Linh Linh vội vàng dỗ nhóc, che miệng nhóc lại: "Suỵt, suỵt, ngoan ngoan, Nhất Nhất nhà ta ngoan nhất, không nháo không nháo, không đọc không đọc nha."
Phỏng vấn kết thúc, việc Trịnh Hải Dương được nhận là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng Hàn Nhất từ sau cuộc phỏng vấn liền bắt đầu khóc, trong lòng ủy khuất muốn chết, ngày thường đều được người nhà cưng chiều dỗ dành, còn có Trịnh Hải Dương ngày ngày vừa mở mắt ra liền vây quanh lấy nhóc, điều kiện trong nhà càng tốt thì nhóc lại càng muốn gì được nấy, ngày nào cũng có sữa chua để uống, kết quả là chuyện đi học lại không như ý muốn, không thể cùng ca ca học tiểu học. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Nhóc hỏi Trịnh Hải Dương: "Ca ca, em cũng biết đọc bảng cửu chương tại sao giáo viên không cần em?"
Trịnh Hải Dương: "Bởi vì em nhỏ quá."
Hàn Nhất /(ㄒoㄒ)/~~
Trịnh Hải Dương sẽ luôn nhớ rõ bản thân mình vào sáng ngày hôm đó nhìn chằm chằm vào màn hình chỉ thấy toàn bộ thị trường một đường đột phá ngàn điểm. Đời trước tuy là cậu không chơi cổ phiếu nhưng bên cạnh cũng có nhiều bạn bè đầu tư, có không ít người lúc nói chuyện phiếm về cổ phiếu đều cảm khái bản thân sinh chậm, nếu được chơi cổ phiếu vào năm 92 thì đã "đại kiếm nhất bút" (*)
(*)Đại kiếm nhất bút (大赚一笔): bút ở đây là chỉ lợi nhuận á dịch sơ là một lần kiếm được một khoản lời lớn
Cậu khi đó cũng không hiểu câu nói này có nghĩa là gì, cho đến ngày hôm nay, ngày mà cả một đám người như chơi thuốc kích thích cùng nhau đổ hết tiền vào trò chơi này, mấy trăm tệ chỉ để đổi lấy một tờ cổ phiếu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Đầu năm nay tiền lương của một người bình thường cũng chỉ được 100 200 tệ gì đó, làm buôn bán thì may ra kiếm được nhiều hơn, nhưng đâu ai nghĩ đến năm nay một tờ cổ phiếu lại kiếm được vài trăm tệ?
Tiểu Phi Nhạc, Phượng Hoàng, Dự Viên những chi này cũng đã nhảy lên 400 500 tệ một tờ, những ai không có tiền đều cố gắng gom tiền, hôm đó Trình Bảo Lệ đi ô tô đến Thượng Hải, buổi chiều vội vàng mang tiền đến, lúc đầu cô không hiểu chuỗi số đỏ đỏ trên màn hình.
Cô hỏi Hàn Đình Đình: "Em, mấy con số đỏ đỏ trên màn hình nghĩa là gì?"
Hàn Đình Đình: "Giá của một cổ phiếu."
Trình Bảo Lệ: "Thế một thủ là cái gì?"
Hàn Đình Đình: "Một thủ là 100 cổ phiếu, mỗi lần mua là mấy thủ."
Một cổ phiếu = mấy trăm tệ, một thủ = 100 cổ phiếu, năm nay muốn mua phải tốn tới mấy ngàn, còn lãi hơn gà rán!! Mặt Trịnh Bảo Lệ hưng phấn đến đỏ lên. Chơi cổ phiếu còn lời hơn bán gà rán, chỉ trong phút chốc là kiếm được mấy trăm ngàn!!!
Lúc này, Trịnh Bảo Lệ không bình tĩnh như mấy vị trong phòng đại gia nữa, cầm điện thoại trong tay gọi khắp nơi, gọi cho Trịnh Bình, kêu anh ta mau chóng gọi cho anh trai, chị dâu và em trai lấy tiền. Mang hết tiền để đổ vào cổ phiếu, cúp điện thoại xong lại nghĩ nghĩ, một bên lẩm bẩm nói "Có thể kiếm được tiền thì phải cùng nhau phát tài", một bên lại gọi điện thoại cho Trình Bảo Tuấn đang làm việc ở nhà máy bia nói cậu ta nghe về thị trương chứng khoán Thượng Hải. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trong khoản thời gian này Trình Bảo Lệ tiếp xúc khá nhiều với nhà em trai. Trước đây cô không thân thiết với họ lắm, giờ mới thấy em trai và em dâu này tốt hơn nhiều so với nhà mẹ đẻ kia, trước không nói đến số tiền họ giúp Trình Bảo Tuấn xây nhà ngày trước, thỉnh thoảng Trịnh Bảo Tuấn đến tỉnh thành để công tác cũng thường mang rượu từ nhà máy của mình với mấy món nhẹ từ quê lên biếu.
Con người Trình Bảo Lệ chính là thế này, ai đối tốt với cô thì cô sẽ đối tốt lại với người đó.
Mọi người ở phòng đại gia ai cũng phấn khởi, nhìn chằm chằm màn hình đến mắt đều đỏ, mỗi giây mỗi phút thị trường chứng khoán đều đang tăng lên như thủy triều, cái loại tâm tình phất phơ dưới ngọn nắng hồng ban mai này thì ai mà bình tĩnh được.
Tình hình thị trường chứng khoán đỏ rực (số đi lên sẽ hiện đỏ á), sàn giao dịch ồn ào hỗn loạn, Hàn Đình Đình cảm thấy hai đứa trẻ ở đây chen chúc, không được chăm sóc, không an toàn nên đành để chúng về nhà Dư Thu.
Trịnh Hải Dương chỉ chăm chăm đến tiền của cậu, Hàn Đình Đình hứa hẹn với cậu: "Có có, yên tâm, tiền của con không chạy đi đâu được."
Hàn Nhất trong mắt đều là ¥_¥, cùng Dương Dương ca của nhóc được đưa về nhà. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Ai ngờ buổi tối hôm đó Trịnh Hải Dương cùng Hàn Nhất vừa tắm rửa xong đang nằm trên giường, Hàn Đình Đình cầm túi về đến nhà, moi ra một sấp tiền giấy, đặt 10,000 tệ lên đầu giường, Hàn Nhất lập tức nhào qua ôm lấy, nhét dưới gối đầu, cứ như là sợ cô sẽ lấy tiền lại.
Trịnh Hải Dương dụi mắt, có chút không rõ nói: "Tiền này không phải là phải để ở thị trường chứng khoán sao?"
"Tham tiền!" Hàn Đình Đình chọt chọt đầu quả dưa của nhóc, nhìn nhìn Hàn Nhất đặt mông ở đó gom tiền tính mang đi cất, cười nói: "Hai cái đứa tham tiền tụi bây, ngày mai phải đi về rồi, cô đưa tiền trước cho hai đứa đỡ ngóng trông không lại lo nghĩ ngủ không được."
Trịnh Hải Dương sửng sốt: "Trở về? Sao lại trở về?"
Hàn Đình Đình kéo túi lại, nói: "Đi theo cô hơn một tháng rồi, bà nội với ba con kêu con về kìa."
Trịnh Hải Dương: "Ba con không phải là đi Bắc Kinh rồi sao?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
"Về rồi." Hàn Đình Đình nói: "Mẹ con không nói cho con à? Thiệt tình, sao mà quay qua quay lại kiếm tiền liền quên mất con trai rồi? Con sắp phải đi học rồi! Bây giờ là tháng 5 năm con không phải đi làm thủ tục nhập học chắc? Con nghĩ là muốn đi học là đi chắc? Cũng phải xem người ta có muốn nhận con không chứ."
Trịnh Hải Dương lúc này mới nhớ tới, nửa năm sau là cậu phải đi học rồi, bây giờ là cuối tháng 5, không sai biệt lắm sắp đến lúc phải đi làm thủ tục nhập học. Nhưng là... nhưng là cậu hoàn toàn không nghĩ đến trở về đâu! Cậu muốn ở lại Thượng Hải kiếm tiền nha! Thị trường chứng khoán Thượng Hải chỉ mới bắt đầu khởi sắc thôi!!!
"Không đi!! Con không muốn đi học, con mới 6 tuổi thôi, còn chưa đến tuổi đi học đâu!!" Trịnh hải Dương lập tức phản kháng, với mong muốn sửa đổi lại nhân sinh của mình.
Nhưng mà phản kháng không có tác dụng, bị Trình Bảo Lệ vừa về đến nơi trấn áp, cô đứng ở cửa xoa eo nói: "Cái gì mà không đi học tiểu học? Không cho con đi nhà trẻ rồi giờ con còn ảo tưởng không cần đi học tiểu học à? Gan to quá ha! Ngày mai 2 đứa bây theo mẹ về tỉnh thành!!"
Trịnh Hải Dương lăn lộn làm nũng ý đồ làm mẹ mềm lòng, ở trên giường ôm Hàn Nhất lăn qua lộn lại thành 2 cái kén thiệt to. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Bảo Lệ không hề dao động, chứ như Bao Công chí công vô tư, nói: "Vô dụng thôi, đừng lăn nữa, có lăn đến người thành bướm cũng không có tác dụng đâu! Ngày mai con mà không theo mẹ về thì cũng đừng có mơ mà lấy được tiền, con nghĩ mẹ không biết chỗ con giấu tiền trong nhà ở đâu à? Lại còn trộm nhờ cô cho con đi đầu tư cổ phiếu, lúc mới bắt đầu cô con cho không ít tiền đi! 5000 chứ gì? Không đi học thì nộp tiền lên hết cho mẹ!!"
Trịnh Hải Dương còn đang lăn, Hàn Nhất đột nhiên chậm rì rì ngồi dậy, một bên đẩy đẩy Trịnh Hải Dương, một bên mặt như đưa đám nói: "Ca ca, đứng lăn nữa, sắp mất tiền rồi kìa."
Buổi tối hôm nay Trịnh Hải Dương giựn giựn cực kỳ, bản thân cậu cũng chỉ mới có 6 tuổi, cậu mới không cần trở về, cổ phiếu còn đang đi lên như thế mà cậu lại phải trở về báo danh đi học à!!!!!
Nhưng là ngày hôm sau cậu vẫn như cũ bị Trình Bảo Lệ xách theo vứt lên xe lửa, trước khi xe lửa khởi hành Hàn Đình Đình mua vé xe giúp bọn họ, thấy Trịnh Hải Dương vẻ mặt rầu rĩ im lặng biểu tình, liền đi qua ngồi cạnh rồi ấn đầu cậu xuống kiên nhẫn khai sáng cho cậu: "Con ở đây thì làm được gì? Không phải là ngồi nhìn chằm chằm vào ti vi xem Hồng Hài Nhi sao? Trở về học nhà học hành cho giỏi đã, có bản lĩnh có năng lục thì làm gì mà chẳng được, con cho rằng đầu tư cổ phiếu là ném tiền vào rồi chờ thị trường tự đi lên sao? Làm gì có việc tiền dễ kiếm như vậy? Trở về đi học rồi sẽ biết kiếm tiền có dễ hay không, trở về đi học mới là việc đúng đắn mà con nên làm!!"
Trịnh Hải Dương nghe xong, khuôn mặt nhỏ cuối cùng không nhăn nhó nữa, nghĩ nghĩ gật đầu, cô lấy quả táo trong giỏ đưa cho cậu xong cô liền xuống xe. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Xe lửa hùng hục hùng hục rời khỏi Thượng Hải, Trịnh Hải Dương một bên gặm táo một bên nhìn ra cửa sổ, vừa nhai vừa ngẫm lại những lời mà Hàn Đình Đình nói cho cậu, càng nhai càng thấy có lý, cô nói rất đúng, cậu ở lại Thượng Hải cũng chẳng làm được gì, chỉ đơn giản là ném tiền vào thị trường chứng khoán, nhìn cổ phiếu dần dần tăng lên rồi hưng phấn theo, ngoài mấy việc đó ra cậu còn làm được gì?
Cậu không hiểu thị trường chứng khoán cổ phiếu như mấy người xào cổ năm nay, cái gì cũng xem không hiểu, chỉ biết cổ phiếu đi lên là kiếm được tiền, rớt thì mất tiền, không hơn.
Quỹ đạo nhân sinh của cậu thay đổi, cũng kéo theo vận mệnh cả nhà bọn họ cũng bất đồng, nhưng giờ phút này Trịnh Hải Dương mới đột nhiên tỉnh ngộ, bản thân cậu thì không thay đổi chút nào, quá khứ cậu là cái dạng gì thì bây giờ cậu vẫn là cái dạng đó, chỉ có linh hồn trưởng thành trong một thân xác nhỏ bé thôi.
Ở thị trường chứng khoán kiếm tiền đến váng đầu, lời của Hàn Đình Đình nói không khác nào một tiếng chuông cảnh tỉnh với cậu, thời đại vẫn đang không ngừng đổi mới, nhân sinh cũng không ngừng bước, cậu còn rất nhiều việc cần phải hoàn thành, hà tất dây dưa lại mấy tấm cổ phiếu này. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Lại nói, Trịnh Hải Dương sờ sờ cái bọc nhỏ trong ngực, cong cong khóe miệng, trong lòng đắc ý nghĩ-- lúc đi 3000 lúc về 10,000; cậu bây giờ có 10,000 tệ!! Cậu bây giờ cũng là nhà giàu mới nổi mini đó!!!
Nhà giàu mới nổi Trịnh Hải Dương về tới tỉnh thành, sau khi về đến nha bị ba cậu giáo dục một hồi, nói cậu chạy đi ra ngoài thì cũng thôi đi, lại còn mang theo đệ đệ ra ngoài chạy loạn, quả thực là quá đáng, bảo cậu ngoan ngoãn chút, mấy ngày sau liền theo mẹ báo danh đi học.
Trịnh Hải Dương ăn chửi xong, cậu ở trong phòng kiếm chỗ mà giấu đống quỹ đen của cậu, Hàn Nhất ngồi một bên xem cậu giấu. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Hàn Nhất nghe người lớn nói gì đó đi học đi học, trong lòng nhóc không có khái niệm gì, lại hỏi: "Ca ca, anh sắp đi học ạ?"
Trịnh Hải Dương nói: "Đúng vậy, qua mấy tháng nữa là phải đi rồi."
Hàn Nhất có chút không vui, "Thế còn em?"
Trịnh Hải Dương biết chuyện này người lớn cũng đã quyết định xong, họ lo Hàn Nhất không chịu tách khỏi cậu nên đã tính là sẽ để thằng nhỏ đi nhà trẻ lớp 3 tuổi, cậu liền nói: "Em cũng đi, em cùng đi học với anh."
Hàn Nhất nghe xong lời này trong lòng vui vui, không hề cảm thấy bực bội vì mình phải đi học: "Thế em muốn ngồi cùng anh."
Trịnh Hải Dương: "Cái đó không được, ca ca đi học tiểu học, còn em đi học nhà trẻ cơ mà, tan học rồi mình cùng nhau về."
Hàn Nhất liền không vui, còn có chút cáu kỉnh, chạy đi tìm Trình Bảo Lệ, nói nhóc cũng muốn học tiểu học.
Trình Bảo Lệ trước đó đã bị con trai nháo một hồi nói không chịu đi học, bây giờ sao thằng nhỏ này lại chạy đến đòi đi học tiểu học thế không biết, cô cười nói: "Con còn nhỏ quá, 2 năm nữa, 2 năm nữa đưa con đi được không?" Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
"Không được, không được, con muốn đi cùng anh cơ."
Trình Bảo Lệ dỗ thằng nhỏ nhưng trong lòng biết đến tuổi này không thể cái gì cũng hứa với nó, bởi vì hứa rồi thằng nhỏ sẽ nhớ, hứa rồi mà làm không được, trong lòng thằng nhỏ sẽ cảm thấy người lớn đang lừa nó, sẽ càng khóc càng nháo, cô nói: "Qua 2 năm nữa rồi nhất định sẽ đưa con đi học tiểu học."
"Con muốn đi cùng ca ca."
Trình Bảo Lệ nói: "Chính là con còn nhỏ quá, ở nhà trẻ có rất nhiều bạn nhỏ khác, con chơi với họ cũng giống với như chơi với ca ca thôi, được không?"
Không được, không được một chút nào, Hàn Nhất chép miệng, thập phần không vui.
Đầu tháng 6, Trịnh Hải Dương theo Trình Bảo Lệ đi báo danh, Trần Linh Linh lúc này đã từ Bắc Kinh trở về, sợ con trai nháo nên cũng mang Hàn Nhất theo.
Ở những năm này tiểu học được chia thành từng khu, nhìn chung các gia đình sẽ lựa chọn trường gần nhà, bởi vì tiện lợi, vẫn chưa xảy ra việc bỏ 200,000 tệ để cho con đi học tiểu học của 20 năm sau.
Nhà Trình Bảo Lệ không gần với trường này lắm nhưng đây lại là trường tốt nhất ở tỉnh thành, vì vậy họ đi tìm người để kết thân, ăn một bữa tối lại thêm 1 ít tiền là xong việc. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Có quan hệ liền có thể đi học được rồi, nhưng còn phải làm phỏng vấn, quá trình chính là đi gặp giáo viên, hát một bài hay nhảy một chút giao lưu với nhau để xem khả năng giao tiếp của đứa trẻ và trí thông minh của chúng. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trịnh Hải Dương không hát cũng không nhảy, bởi vì cậu không thể nào hát nhảy một cách tràn đầy năng lượng như mấy đứa nhỏ 6 tuổi 7 tuổi được, nhưng để không lưu lại ấn tượng "đứa nhỏ này có hơi ngốc" trong lòng giáo viên thì cậu đọc một bài thơ cổ với bảng cửu chương.
Người giáo viên phỏng vấn cực vui mừng, nói với Trình Bảo Lệ: "Con trai chị thông minh quá, nhỏ như vậy mà đã biết đọc bảng cửu chương rồi!"
Ban nãy khi Trịnh Hải Dương đọc bảng cửu chương cho giáo viên, Hàn Nhất nhỏ giọng hỏi mẹ nhóc: "Mẹ ơi, ca ca đang làm gì thế?"
Trần Linh Linh ôm nhóc nhỏ giọng nói: "Ca ca đang đọc bảng cửu chương, đọc tốt là có thể đi học rồi."
Hàn Nhất ngây thơ gật gật đầu, chờ Trịnh hải Dương đọc xong, giáo viên bắt đầu khen cậu, nhóc đột nhiên ồn ào nói: "Con cũng biết đọc!! 1 với 1 là 1, 1 với 2 là 2... Con cũng biết đọc!!!" Đọc tốt là có thể đi học tiểu học với ca ca rồi.
Giáo viên phỏng vấn kia có hơi lo lắng, cô chưa từng gặp qua đứa trẻ nào nhỏ như th́ế mà đọc được bảng cửu chương, trẻ nhỏ thế chắc đến số còn chưa nhận ra hết nữa. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Trần Linh Linh vội vàng dỗ nhóc, che miệng nhóc lại: "Suỵt, suỵt, ngoan ngoan, Nhất Nhất nhà ta ngoan nhất, không nháo không nháo, không đọc không đọc nha."
Phỏng vấn kết thúc, việc Trịnh Hải Dương được nhận là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng Hàn Nhất từ sau cuộc phỏng vấn liền bắt đầu khóc, trong lòng ủy khuất muốn chết, ngày thường đều được người nhà cưng chiều dỗ dành, còn có Trịnh Hải Dương ngày ngày vừa mở mắt ra liền vây quanh lấy nhóc, điều kiện trong nhà càng tốt thì nhóc lại càng muốn gì được nấy, ngày nào cũng có sữa chua để uống, kết quả là chuyện đi học lại không như ý muốn, không thể cùng ca ca học tiểu học. Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH.
Nhóc hỏi Trịnh Hải Dương: "Ca ca, em cũng biết đọc bảng cửu chương tại sao giáo viên không cần em?"
Trịnh Hải Dương: "Bởi vì em nhỏ quá."
Hàn Nhất /(ㄒoㄒ)/~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất