Lũ Mùa Xuân

Chương 75

Trước Sau
Bản tin thời sự chưa phát xong, Triển Hồng Vũ ăn bữa cơm, mấy ngày nay lịch trình gấp rút, phải lên máy bay.

Mẹ Sở Tấn đặc biệt không nỡ, lúc từ biệt, còn đưa một tác phẩm hội họa tâm đắc của mình cho Triển Hồng Vũ.

Đến khung giờ vàng tám giờ, phim truyền hình đang hot được phát sóng.

Gương mặt Triển Hồng Vũ xuất hiện ở trên ti vi.

Lận Diễm Trần vốn không hiểu một chuyện: Không phải nói Sở Tiểu Béo trừ người nhà, ai tiếp cận Thu Thu đều sủa sao? Tại sao không sủa Triển Hồng Vũ chứ?

Lần này có thể coi như hiểu rõ, con Tiểu Béo kia, đàng hoàng nằm trên mặt đất, cũng xem ti vi, phảng phất như xem hiểu. Khi nhân vật Triển Hồng Vũ đóng gặp phải nguy hiểm, nó còn khẩn trương đến mức kêu gâu gâu.

Fuck, chẳng trách không sủa Triển Hồng Vũ, mà còn vẫy đuôi với Triển Hồng Vũ nữa

Sở Tiểu Béo chưa tính, ngay cả Thu Thu cũng làm phản theo, khi có Triển Hồng Vũ xuất hiện trong ống kính bé lại kích động đến mức vỗ tay nhỏ.

Lận Diễm Trần tức cười, quay video lại, gửi cho Triển Hồng Vũ: Con trai của tôi cũng là tiểu lông chim đấy.

Triển Hồng Vũ bị moe không chịu nổi, chuyển tiếp đến trong đám ba nuôi để khoe khoang: Xem ra tôi đã bước ra một bước quan trọng trước các ông rồi

Lữ Hạo: Chà chà, Triển lão cẩu ông vẫn luôn là một tên nham hiểm như vậy a...

Lận Diễm Trần hỏi mẹ vợ: "Sở Tiểu Béo mỗi ngày đều cùng ngài xem ti vi sao?"

Mẹ vợ nói: "Đúng a, Tiểu Béo rất thông minh, nó cũng sẽ xem ti vi, khi nó nhìn thấy trong ti vi, có người xấu hại người, đều sẽ sủa."

Trong lòng Lận Diễm Trần có linh cảm không lành: "Vậy còn Thu Thu?"

Mẹ vợ nói: "Thu Thu cũng xem a, Thu Thu rất là thích xem."

Lận Diễm Trần: "..."

Chẳng trách Sở Tiểu Béo và Thu Thu thích Triển Hồng Vũ như vậy, bọn họ mỗi ngày xem ti vi đều nhìn thấy Triển Hồng Vũ, nói không chừng so với người ba ruột như hắn, còn không quen thuộc bằng Triển Hồng Vũ.

Sở Tấn nhìn ra tâm tình phiền muộn của hắn, lén lút kéo tay hắn, nhỏ giọng nói chuyện với hắn: "Tiểu Lận, làm sao vậy nha."

Lận Diễm Trần thất vọng nói: "Tôi vẫn cảm thấy mình rất được yêu thích, tại sao đến nơi này, lại trở nên người chê chó ghét, làm người phiền chán cỡ nào."

Mặc dù có hơi cảm thấy có lỗi với Lận Diễm Trần, Sở Tấn lại thấy buồn cười, còn cảm thấy Tiểu Lận như vậy đặc biệt đáng yêu, anh nhìn hai bên một chút, mẹ thì đang xem ti vi một cách chăm chú, ba ba ở nhà bếp rửa bát. Sở Tấn nhích tới gần, thật nhanh hôn trên gò má Lận Diễm Trần một cái.

Sở Tấn dỗ dành hắn: "Không cần nghi ngờ, cậu dĩ nhiên làm người yêu thích, làm tôi rất thích, tôi chỉ thích cậu."

Lỗ tai Lận Diễm Trần hồng thấu, chỉ cần một cái hôn, tức giận uể oải đều tan thành mây khói.

Hai người lén lút nắm tay, mười ngón đan vào nhau, lòng bàn tay dính vào nhau, bởi vì có cha mẹ ở đây, chỉ là dắt tay cũng có vẻ như đang vụng trộm.

Sở Tấn hỏi hắn: "Tối nay ngủ lại không?"



Lận Diễm Trần gật đầu, tâm sinh xấu xa: "Chúng ta ngủ chung."

Sở Tấn nói: "Chúng ta ngủ chung với Thu Thu."

Lận Diễm Trần: Cái bóng đèn nhỏ này... Không biết còn phải sáng bao lâu.

Thu Thu vẫn là bảo bảo, không thể không ngủ sớm. Để thân thể mau lớn lên a.

Bọn họ xem một tập phim truyền hình, đến tám giờ rưỡi, đã đến giờ Thu Thu đi ngủ.

Sở Tấn bế Thu Thu dỗ ngủ, Thu Thu dựa sát ở trong ngực của anh, Sở Tấn đã có kinh nghiệm ru bé ngủ, không bao lâu Thu Thu lại dựa đầu vào bờ vai anh, mơ mơ màng màng ngủ.

Sở Tấn rón rén thả bé vào trong giường trẻ em, Thu Thu ngủ với tư thế hình chữ X, vù vù, như con heo con, anh đắp kín mền cho bé.

Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ đã có rảnh, Sở Tấn nhẹ giọng nói chuyện với Lận Diễm Trần, mang theo ý cười hỏi hắn: "Cả ngày hôm nay có cảm giác gì? Ba ba Tiểu Lận, có cảm thấy mình và bảo bảo gần gũi hơn chút nào không?"

Lận Diễm Trần gật đầu, ngượng ngùng nói: "Cảm thấy... Cảm thấy rất mệt mỏi, nhưng đã gần gũi với bảo bảo hơn một ít."

Cuối cùng dỗ đứa nhỏ ngủ rồi, hiện tại có tính là thế giới của hai người bọn họ hay không? Lận Diễm Trần ôn nhu nói: "A Tấn, ngày hôm nay cám ơn em..."

Sở Tấn không hiểu ý hắn: "Cám ơn tôi? Cảm ơn tôi cái gì? Ngày hôm nay không phải cậu theo đứa nhỏ cả một ngày sao?"

Lận Diễm Trần nói: "Cám ơn em ngày hôm nay đồng ý mang bí mật em mang thai sinh con nói với bạn của tôi... Lúc trước tôi chưa được sự đồng ý của em, dù sao vẫn có chút kinh thế hãi tục*, chưa nói cho bọn họ biết."

(*) Kinh thế hãi tục: việc đi ngược quy tắc, khiến cho cả thế gian phải kinh hãi

Nói đến chuyện này, Sở Tấn lại muốn cười: "Không nói cho bọn họ biết, vậy chẳng phải cậu sẽ rất thảm, còn bị hiểu lầm là tra nam bắt cá nhiều tay. Bọn họ là mấy người bạn tốt nhất của cậu, không giống như những người bạn bình thường khác, cậu dám tin tưởng bọn họ, vậy tôi cũng dám."

"Bây giờ không phải là rất tốt?" Đôi mắt Sở Tấn cười cong cong, "Thu Thu không duyên cớ có thêm mấy người ba nuôi thương yêu nó."

Như là một dòng nước ấm trào dâng ở trong lòng, Lận Diễm Trần rất cảm động, không kìm lòng được, cúi đầu để lại trên gương mặt anh một nụ hôn.

Sở Tấn mặt đỏ tim đập: "Được rồi, chúng ta cũng ngủ thôi, tôi bận bịu cả ngày, mệt mỏi quá."

Rửa mặt, thay áo ngủ, lên giường, đắp chăn.

Hiện giờ đang ở trong nhà Sở Tấn, cảm thấy hiệu quả cách âm của vách tường không quá tốt, trong phòng chỉ có Thu Thu, Lận Diễm Trần ngửi mùi thơm ở trên người Sở Tấn, cầm thú chôn vùi ở trong lòng dần rục rịch, vẫn phải kiềm chế lại thôi.

Chẳng qua cũng không phải nhắm mắt lại là ngủ được, hắn chợt nhớ tới một chuyện, nói: "Quân Quân, em đã ngủ chưa?"

Sở Tấn như bị chọt trúng tử huyệt, đột nhiên ngồi dậy, nhìn hắn chằm chằm: "Cậu đang kêu loạn cái gì?"

Phản ứng này có bao nhiêu thú vị! Có thể chọc Sở Tấn khí định thần nhàn tức giận xấu hổ không thôi, Lận Diễm Trần tiếp tục tìm đường chết, ôm lấy anh, kéo vào trong chăn, vừa hôn một bên tóc mai anh, vừa nhỏ giọng nói chuyện: "Tôi nghe cha em nói ra, đó là nhũ danh của em sao? Tôi cảm thấy rất đáng yêu, Quân Quân, Quân Quân, Quân Quân..."

Gương mặt già nua của Sở Tấn đều đỏ bừng: "Đừng gọi cái tên này."

Lận Diễm Trần hiếm thấy chiếm thượng phong, không thể từ bỏ ưu thế được, chơi xấu nói: "Tại sao, rất đáng yêu a, Quân Quân, rất là đáng yêu... Tại sao cha em lại đặt cho em nhũ danh này?"

Sở Tấn nói: "Tôi cũng không có hỏi, có thể là hi vọng sau này sẽ trở thành chính nhân quân tử? Hoặc là chỉ bởi vì tôi là con trai."



Lận Diễm Trần hỏi: "Quân Quân, sau này tôi cũng có thể gọi em là Quân Quân sao?"

Một lát sau, Sở Tấn do dự nói: "Cậu thật sự rất thích? Nhưng là... Tôi càng yêu thích cậu gọi tôi là "A Tấn" hơn."

Lận Diễm Trần nói: " "A Tấn" không đáng yêu bằng "Quân Quân"?"

Bọn họ mặt dán mặt nói chuyện, Lận Diễm Trần cảm thấy hai má Sở Tấn nóng lên, Sở Tấn nói: "Nhưng toàn thế giới chỉ có cậu kêu tôi là "A Tấn", đó là tên cậu dành để gọi tôi, tôi rất thích..."

Lận Diễm Trần sửng sốt một chút, vươn mình đặt Sở Tấn ở dưới thân, lừa gạt nói: "A Tấn, chúng ta nhẹ tiếng chút, tuyệt đối không đánh thức Thu Thu và cha mẹ em, có được hay không?"

Sở Tấn mặt đỏ tới mang tai, đơn giản tắt đèn, thấy không rõ lắm.

Lận Diễm Trần làm việc bất chính, đột nhiên cảm thấy được có chỗ nào đó không đúng, hắn thò đầu ra khỏi ổ chăn, quay đầu nhìn lại.

Thu Thu không biết tỉnh vào lúc nào, đang vịn lan can đứng lên, bị Lận Diễm Trần phát hiện nhìn lén, bé cũng không biết ngại, còn cười khanh khách.

Lận Diễm Trần: "..."

Sở Tấn: "..."

Sở Tấn: "Hay là yên phận ngủ thôi, cậu bế Thu Thu tới đi."

Lận Diễm Trần đành phải coi như thôi, bế Thu Thu tới, thả bé ở giữa bọn họ.

Thu Thu đạp đạp cẳng chân, vỗ vỗ tay nhỏ: "Ba ba, ba ba."

Sở Tấn cười nói: "Đủ hai ba ba nha."

Sở Tấn nghiêng người, vỗ vỗ Thu Thu, dỗ bé ngủ.

Lận Diễm Trần nói: "Không phải có thể mở nhạc dỗ nó ngủ sao?"

Sở Tấn chần chờ: "Cũng được... Vậy cậu thử xem."

Lẽ nào lời thầy Sở nói không phải thật? Lận Diễm Trần download khúc nhạc của Mozart, hắn mở bằng âm lượng thấp, không bao lâu, Thu Thu ngáp một cái buồn ngủ.

... Sở Tấn cũng đang ngủ.

Lận Diễm Trần ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Sở Tấn, cười cười.

Thôi, hắn cũng ngủ thôi.

Thu Thu dựa vào trong lồng ngực Sở Tấn, Sở Tấn ôm Thu Thu dựa vào trong ngực của hắn, bọn họ tựa sát vào nhau, cực kỳ an tâm và ấm áp.

Đây là gia đình của hắn.

Trên đời sao có những ngày tháng hạnh phúc như vậy, hắn mong mỗi tháng mỗi năm, mãi mãi về sau, mỗi một ngày đều trôi qua như ngày hôm nay vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau