Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường

Chương 1: Trò lên giường

Sau
Tình yêu không chỉ là hai con chữ mà đó là rung cảm đến từ con tim và không nên chỉ vì những nhiễm sắc thể giới tính mà quyết định đúng sai.

Tại một căn phòng bệnh của bệnh viện tâm thần Đại Nhân.

Sự hỗn loạn bao trùm nơi ít khi nhận được sự yên ắng. Một bệnh nhân mới đang ném đồ vào bác sĩ và quậy phá làm rối tung cả phòng.

Một căn phòng bệnh với đầy đủ thiết bị tiện nghi, sạch sẽ, thoáng mát như một phòng nghỉ hạng cao cấp. Không có bác sĩ nào có thể đến gần, trong lúc đó có một vị bác sĩ phong thái nhẹ nhàng, điềm tĩnh với cái áo blouse trắng đầy sáng ngời đi vào.

Nhìn vào bệnh án trống trơn rồi lại quan sát dáng vẻ chống đối đó thì bác sĩ này lại tiến tới. Cậu bệnh nhân liền ném gối tới, bác sĩ cầm lấy lại cười vô cùng rạng rỡ như tia nắng ấm áp ngày hạ:

- Vui quá! Mình chơi cùng nhau đi?

Người bệnh này như bị chậm lại vài nhịp chảy của thời gian. Đôi mắt long lanh nhưng lòng lại gợn sóng ngắm nhìn người đàn ông trước mặt.

Thật muốn bế vị bác sĩ này lên giường!

Với vẻ mặt không chút phòng bị kết hợp với nụ cười vô cùng ngờ nghệch, không lẫn "tạp chất" thì cậu cất giọng nói:

- Người dễ thương thì được chơi cùng nha!

Vị bác sĩ này cũng nhẹ nhõm đi tới gần xoa mái tóc bồng bềnh đó ra hiệu ánh mắt cho mọi người rời đi. Những bác sĩ, y tá cũng thở phào mà an lòng đi ra. Ai cũng đều tin tưởng vào năng lực của bác sĩ Tản Lưu Niên.

Anh là bác sĩ có tiếng trong ngành với độ tuổi hai chín. Gương mặt với đường nét thanh thoát, đẹp đẽ còn có phần mềm mại vô cùng gây thiện cảm.

Sở hữu khuôn mặt trẻ hơn với tuổi rất nhiều, khiến đông đảo người mới cứ nghĩ vị bác sĩ này là sinh viên đến thực tập. Vóc dáng thon thả, có vẻ tương đối ốm, sở hữu một chiều cao chỉ ở mức tầm trung là 1m77

Tính cách lại nhã nhặn, gần gũi, vui vẻ và rất thân thiện nên được cả đồng nghiệp và bệnh nhân đều yêu thích.

Quay về với vị bệnh nhân cũng không quá khó nuông chiều này. Lưu Niên ngồi xuống, gần lại và nhìn vào người này:

- Cậu tên gì?

- Tôi là Trác Thiên Chương

Đột nhiên đang nói thì chàng trai này đứng lên chỉ tay ra cửa sổ nhưng điều khiến vị bác sĩ bất ngờ là cái chiều cao đấy:

- Đó là những điều đẹp đẽ, rực rỡ như trăng sao trên trời

Nói đến bệnh nhân mới này về khuôn mặt hay mái tóc hay bất cứ thứ gì cũng đều khiến người khác ngưỡng mộ. Đặc biệt là đôi mắt sáng rất hút hồn nhưng lại ẩn chứa nhiều bí mật. Thật đáng tiếc cho nhan sắc hoàn mỹ này.

Đẹp trai nhưng bị khùng!

Tuy có vấn đề về tâm lý nhưng vóc dáng của cậu vô cùng chuẩn, vai rộng, bắp tay săn chắc và cả chiều cao không tầm thường 1m88.

Lưu Niên cũng đứng lên nhìn vào dáng lưng này mà khẽ mỉm cười nhưng trong đó lại là sự tiếc nuối. Chàng trai mới 24 tuổi lại gặp phải vấn đề gì để thành ra thế này đây?

Ở phương diện khác thì Thiên Chương lại đang khẽ mỉm cười vô cùng giảo hoạt.

Lần đi nghỉ ngơi này không uổng phí chút nào. Lừa được bác sĩ này ngoan ngoãn ngã vào lòng thì lại quá tuyệt rồi.



Người đàn ông ấy mới nhẹ nhàng vỗ vào vai của chàng trai cao, to đấy. Lời nói phát ra lại êm dịu, tạo cảm giác gần gũi khó tả:

- Cậu ở đây ngoan, chút tôi sẽ quay lại.

- Thật không? Không lừa tôi chứ?

Bàn tay ấm ấy lại nhẹ nhàng chạm vào má của người bệnh nhân mới này, vẻ mặt vô cùng đáng tin:

- Tôi làm bác sĩ điều trị, là người ở cạnh cậu được không?

Đôi mắt của Thiên Chương cứ mãi không rời khỏi được khuôn mặt ấy nhưng lại đột nhiên vui mừng nắm lấy tay bác sĩ:

- Tôi vui lắm! Có người ở cùng thì chắc chắn sẽ rất vui.

- Vậy cậu phải nghe lời, bác sĩ ra ngoài tìm đồ chơi rồi quay lại cùng chơi với cậu

- Phải nhanh đó!

Người bác sĩ cũng đã đi ra khỏi phòng, Thiên Chương mới ngồi xuống giường để lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh có phần đáng sợ:

- Bác sĩ Tản Lưu Niên này xem mình là trẻ con sao? Bác sĩ cứ chờ mà xem...

Dáng vẻ đáng yêu, tuấn tú của bệnh nhân mới này đang biểu hiện ra bên ngoài cũng đã thu hút được sự chú ý của vị bác sĩ tài năng. Lưu Niên vừa mới ra ngoài đã gặp được cậu bác sĩ trẻ điều trị cho người mới này, tươi cười đi lại:

- Anh giúp em giải quyết ca khó này được không?

- Để suy nghĩ...

Người bác sĩ này đã nhanh chóng nắm tay cánh tay của Lưu Niên lắc lư, gương mặt khẩn thiết, trân thành:

- Giúp người mới vào nghề đáng thương này đi mà bác sĩ Lưu Niên!

- Thôi được rồi! Chỉ đùa chút với cậu thôi. Tôi cũng đã có ý định này rồi.

- Cảm ơn bác sĩ. Chuyện này quyết định thế đi.

Cậu bác sĩ để lại hồ sơ bệnh án vào tay của người đàn ông này rồi liền rời khỏi đó.

Cũng thật lạ! Sao lại không có mấy thông tin về người này ngoài tên, tuổi, giới tính?

Không lâu sau thì người bác sĩ này cũng quay về phòng bệnh của người bệnh nhân quậy phá đó. Thiên Chương lại ngồi trên cái ghế dài đôi mắt đăm chiêu nhìn thẳng vào cửa, nhìn thẳng vào người bác sĩ mới đi vào này.

Lưu Niên đặt bệnh án lên kệ trong phòng rồi dần bước đến trước mặt chỗ cậu ngồi:

- Sao lại không vui rồi? Nói bác sĩ nghe được không?

- Bác sĩ nói dối, bác sĩ thất hứa không đáng tin cậy chút nào!



Người đàn ông này này tuy không hiểu gì nhưng vẫn ngồi lên ghế cạnh cậu để xoa dịu tâm trạng ấy:

- Bác sĩ làm gì sai sao?

Không hiểu sao cảnh tượng này lại thật giống người vợ nhỏ làm sai mà vẫn ngờ nghệch tìm nguyên do. Cậu phụng phịu, bĩu môi tỏ ra tội nghiệp:

- Bác sĩ đi ra ngoài nói chuyện với người khác. Bác sĩ không muốn chơi cùng Thiên Chương nữa.

Sự ngốc nghếch này khiến Lưu Niên phải bật cười. Sao cứ như mình đang lừa trẻ con vậy?

- Lưu Niên sẽ dẫn Thiên Chương ra ngoài chơi để bù đắp được không?

- Cái gì mà dẫn! Không phải trẻ mới lớn đâu

Chàng trai này đứng bật dậy rồi chầm chậm đưa bàn tay của mình ra. Bác sĩ cười lên đầy tươi tắn mà nắm tay cậu đi ra ngoài

Những bệnh nhân tuy không nhận thức được bản thân, không rõ hành động, lời nói là có ý nghĩa gì nhưng họ được sống không phải lo âu, suy nghĩ cho bao bộn bề, toan tính ngoài xã hội kia.

Khi nhìn thấy vị bác sĩ Lưu Niên này đi ra thì có khá nhiều người chào đón, lại có một số người cười cợt:

- Cậu ta làm gì mà cứ nắm tay bác sĩ Lưu Niên vậy? Nhìn khờ khạo quá đi thôi!

- Hai người họ đang đóng kịch như trên phim đó... là siêu nhân

- Nhìn cũng hay nhưng lại mắc cười nhiều hơn

Người đàn ông này không cắt ngang, không khó chịu mà vẫn nhẹ nhàng trả lời thắc mắc của bệnh nhân:

- Đây là bạn mới tên là Trác Thiên Chương. Mọi người chơi cùng nhau phải thật vui vẻ

Lại có một bệnh nhân nam ở độ tuổi trung niên chỉ tay thẳng về hướng của người bạn mới này:

- Khuôn mặt tên này kì lạ ghê đó!

Mặt mình đẹp không tì vết chứ kì lạ chỗ nào chứ? Nghe lời nói đó thì cậu lại có vẻ e dè đứng ra sau lưng ôm lấy eo của bác sĩ:

- Thiên Chương không thích chơi cùng họ. Thích chơi bác sĩ Lưu Niên.

Cái ôm đó khiến anh không khỏi mê mẩn bởi cái eo thon. Và hành động của cậu làm cho người bác sĩ này lúng túng một lúc mới định thần lại được:

- Không sao hết, dần sẽ quen. Giờ mình về phòng chơi.

Thiên Chương lại nắm lấy tay người bác sĩ này để cùng đi vào. Nhưng lúc này Lưu Niên lại cứ ngờ ngợ ra gì đó không phải.

Sao cứ cảm thấy lời nói của mình cứ là lạ? Giờ mình về phòng chơi... không được nghĩ linh tinh

Đi vào trong phòng thì người bệnh nhân mới này lại tràn đầy sức sống mà nằm lên trên giường còn vỗ tay lên chỗ bên cạnh:

- Mình cùng chơi trò lên giường

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau

Lừa Anh Bác Sĩ Lên Giường

Chương 1: Trò lên giường

Trước Sau
Tình yêu không chỉ là hai con chữ mà đó là rung cảm đến từ con tim và không nên chỉ vì những nhiễm sắc thể giới tính mà quyết định đúng sai.

Tại một căn phòng bệnh của bệnh viện tâm thần Đại Nhân.

Sự hỗn loạn bao trùm nơi ít khi nhận được sự yên ắng. Một bệnh nhân mới đang ném đồ vào bác sĩ và quậy phá làm rối tung cả phòng.

Một căn phòng bệnh với đầy đủ thiết bị tiện nghi, sạch sẽ, thoáng mát như một phòng nghỉ hạng cao cấp. Không có bác sĩ nào có thể đến gần, trong lúc đó có một vị bác sĩ phong thái nhẹ nhàng, điềm tĩnh với cái áo blouse trắng đầy sáng ngời đi vào.

Nhìn vào bệnh án trống trơn rồi lại quan sát dáng vẻ chống đối đó thì bác sĩ này lại tiến tới. Cậu bệnh nhân liền ném gối tới, bác sĩ cầm lấy lại cười vô cùng rạng rỡ như tia nắng ấm áp ngày hạ:

- Vui quá! Mình chơi cùng nhau đi?

Người bệnh này như bị chậm lại vài nhịp chảy của thời gian. Đôi mắt long lanh nhưng lòng lại gợn sóng ngắm nhìn người đàn ông trước mặt.

Thật muốn bế vị bác sĩ này lên giường!

Với vẻ mặt không chút phòng bị kết hợp với nụ cười vô cùng ngờ nghệch, không lẫn "tạp chất" thì cậu cất giọng nói:

- Người dễ thương thì được chơi cùng nha!

Vị bác sĩ này cũng nhẹ nhõm đi tới gần xoa mái tóc bồng bềnh đó ra hiệu ánh mắt cho mọi người rời đi. Những bác sĩ, y tá cũng thở phào mà an lòng đi ra. Ai cũng đều tin tưởng vào năng lực của bác sĩ Tản Lưu Niên.

Anh là bác sĩ có tiếng trong ngành với độ tuổi hai chín. Gương mặt với đường nét thanh thoát, đẹp đẽ còn có phần mềm mại vô cùng gây thiện cảm.

Sở hữu khuôn mặt trẻ hơn với tuổi rất nhiều, khiến đông đảo người mới cứ nghĩ vị bác sĩ này là sinh viên đến thực tập. Vóc dáng thon thả, có vẻ tương đối ốm, sở hữu một chiều cao chỉ ở mức tầm trung là 1m77

Tính cách lại nhã nhặn, gần gũi, vui vẻ và rất thân thiện nên được cả đồng nghiệp và bệnh nhân đều yêu thích.

Quay về với vị bệnh nhân cũng không quá khó nuông chiều này. Lưu Niên ngồi xuống, gần lại và nhìn vào người này:

- Cậu tên gì?

- Tôi là Trác Thiên Chương

Đột nhiên đang nói thì chàng trai này đứng lên chỉ tay ra cửa sổ nhưng điều khiến vị bác sĩ bất ngờ là cái chiều cao đấy:

- Đó là những điều đẹp đẽ, rực rỡ như trăng sao trên trời

Nói đến bệnh nhân mới này về khuôn mặt hay mái tóc hay bất cứ thứ gì cũng đều khiến người khác ngưỡng mộ. Đặc biệt là đôi mắt sáng rất hút hồn nhưng lại ẩn chứa nhiều bí mật. Thật đáng tiếc cho nhan sắc hoàn mỹ này.

Đẹp trai nhưng bị khùng!

Tuy có vấn đề về tâm lý nhưng vóc dáng của cậu vô cùng chuẩn, vai rộng, bắp tay săn chắc và cả chiều cao không tầm thường 1m88.

Lưu Niên cũng đứng lên nhìn vào dáng lưng này mà khẽ mỉm cười nhưng trong đó lại là sự tiếc nuối. Chàng trai mới 24 tuổi lại gặp phải vấn đề gì để thành ra thế này đây?

Ở phương diện khác thì Thiên Chương lại đang khẽ mỉm cười vô cùng giảo hoạt.

Lần đi nghỉ ngơi này không uổng phí chút nào. Lừa được bác sĩ này ngoan ngoãn ngã vào lòng thì lại quá tuyệt rồi.



Người đàn ông ấy mới nhẹ nhàng vỗ vào vai của chàng trai cao, to đấy. Lời nói phát ra lại êm dịu, tạo cảm giác gần gũi khó tả:

- Cậu ở đây ngoan, chút tôi sẽ quay lại.

- Thật không? Không lừa tôi chứ?

Bàn tay ấm ấy lại nhẹ nhàng chạm vào má của người bệnh nhân mới này, vẻ mặt vô cùng đáng tin:

- Tôi làm bác sĩ điều trị, là người ở cạnh cậu được không?

Đôi mắt của Thiên Chương cứ mãi không rời khỏi được khuôn mặt ấy nhưng lại đột nhiên vui mừng nắm lấy tay bác sĩ:

- Tôi vui lắm! Có người ở cùng thì chắc chắn sẽ rất vui.

- Vậy cậu phải nghe lời, bác sĩ ra ngoài tìm đồ chơi rồi quay lại cùng chơi với cậu

- Phải nhanh đó!

Người bác sĩ cũng đã đi ra khỏi phòng, Thiên Chương mới ngồi xuống giường để lộ ra khuôn mặt trầm tĩnh có phần đáng sợ:

- Bác sĩ Tản Lưu Niên này xem mình là trẻ con sao? Bác sĩ cứ chờ mà xem...

Dáng vẻ đáng yêu, tuấn tú của bệnh nhân mới này đang biểu hiện ra bên ngoài cũng đã thu hút được sự chú ý của vị bác sĩ tài năng. Lưu Niên vừa mới ra ngoài đã gặp được cậu bác sĩ trẻ điều trị cho người mới này, tươi cười đi lại:

- Anh giúp em giải quyết ca khó này được không?

- Để suy nghĩ...

Người bác sĩ này đã nhanh chóng nắm tay cánh tay của Lưu Niên lắc lư, gương mặt khẩn thiết, trân thành:

- Giúp người mới vào nghề đáng thương này đi mà bác sĩ Lưu Niên!

- Thôi được rồi! Chỉ đùa chút với cậu thôi. Tôi cũng đã có ý định này rồi.

- Cảm ơn bác sĩ. Chuyện này quyết định thế đi.

Cậu bác sĩ để lại hồ sơ bệnh án vào tay của người đàn ông này rồi liền rời khỏi đó.

Cũng thật lạ! Sao lại không có mấy thông tin về người này ngoài tên, tuổi, giới tính?

Không lâu sau thì người bác sĩ này cũng quay về phòng bệnh của người bệnh nhân quậy phá đó. Thiên Chương lại ngồi trên cái ghế dài đôi mắt đăm chiêu nhìn thẳng vào cửa, nhìn thẳng vào người bác sĩ mới đi vào này.

Lưu Niên đặt bệnh án lên kệ trong phòng rồi dần bước đến trước mặt chỗ cậu ngồi:

- Sao lại không vui rồi? Nói bác sĩ nghe được không?

- Bác sĩ nói dối, bác sĩ thất hứa không đáng tin cậy chút nào!



Người đàn ông này này tuy không hiểu gì nhưng vẫn ngồi lên ghế cạnh cậu để xoa dịu tâm trạng ấy:

- Bác sĩ làm gì sai sao?

Không hiểu sao cảnh tượng này lại thật giống người vợ nhỏ làm sai mà vẫn ngờ nghệch tìm nguyên do. Cậu phụng phịu, bĩu môi tỏ ra tội nghiệp:

- Bác sĩ đi ra ngoài nói chuyện với người khác. Bác sĩ không muốn chơi cùng Thiên Chương nữa.

Sự ngốc nghếch này khiến Lưu Niên phải bật cười. Sao cứ như mình đang lừa trẻ con vậy?

- Lưu Niên sẽ dẫn Thiên Chương ra ngoài chơi để bù đắp được không?

- Cái gì mà dẫn! Không phải trẻ mới lớn đâu

Chàng trai này đứng bật dậy rồi chầm chậm đưa bàn tay của mình ra. Bác sĩ cười lên đầy tươi tắn mà nắm tay cậu đi ra ngoài

Những bệnh nhân tuy không nhận thức được bản thân, không rõ hành động, lời nói là có ý nghĩa gì nhưng họ được sống không phải lo âu, suy nghĩ cho bao bộn bề, toan tính ngoài xã hội kia.

Khi nhìn thấy vị bác sĩ Lưu Niên này đi ra thì có khá nhiều người chào đón, lại có một số người cười cợt:

- Cậu ta làm gì mà cứ nắm tay bác sĩ Lưu Niên vậy? Nhìn khờ khạo quá đi thôi!

- Hai người họ đang đóng kịch như trên phim đó... là siêu nhân

- Nhìn cũng hay nhưng lại mắc cười nhiều hơn

Người đàn ông này không cắt ngang, không khó chịu mà vẫn nhẹ nhàng trả lời thắc mắc của bệnh nhân:

- Đây là bạn mới tên là Trác Thiên Chương. Mọi người chơi cùng nhau phải thật vui vẻ

Lại có một bệnh nhân nam ở độ tuổi trung niên chỉ tay thẳng về hướng của người bạn mới này:

- Khuôn mặt tên này kì lạ ghê đó!

Mặt mình đẹp không tì vết chứ kì lạ chỗ nào chứ? Nghe lời nói đó thì cậu lại có vẻ e dè đứng ra sau lưng ôm lấy eo của bác sĩ:

- Thiên Chương không thích chơi cùng họ. Thích chơi bác sĩ Lưu Niên.

Cái ôm đó khiến anh không khỏi mê mẩn bởi cái eo thon. Và hành động của cậu làm cho người bác sĩ này lúng túng một lúc mới định thần lại được:

- Không sao hết, dần sẽ quen. Giờ mình về phòng chơi.

Thiên Chương lại nắm lấy tay người bác sĩ này để cùng đi vào. Nhưng lúc này Lưu Niên lại cứ ngờ ngợ ra gì đó không phải.

Sao cứ cảm thấy lời nói của mình cứ là lạ? Giờ mình về phòng chơi... không được nghĩ linh tinh

Đi vào trong phòng thì người bệnh nhân mới này lại tràn đầy sức sống mà nằm lên trên giường còn vỗ tay lên chỗ bên cạnh:

- Mình cùng chơi trò lên giường

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau