Luân Hồi Chi Dạ (Đêm Luân Hồi)

Chương 5: Tân thủ thôn (5)

Trước Sau
Ngô Dĩ đang đứng trong một cái tổ chim, chính là điểm sinh ra của Tinh linh tộc. Cậu ngạc nhiên phát hiện ra trong cái tổ chim này vậy mà lại có vỏ trứng, là kiểu hình dạng khi các loài chim non vừa phá vỏ chui ra để lại, chẳng qua vỏ trứng ở đây vụn nát hơn, nằm hỗn độn trong các góc tổ chim. Vỏ trứng này như được gắn thêm hiệu ứng xinh đẹp nào đó nên phát ra ánh huỳnh quang mỏng manh, chiếu sáng cả tổ chim.

Ngô Dĩ lần đầu tiên bước vào một thế giới thần kỳ như vậy, khiến cậu có cảm giác kỳ quái dường như mình chính là chim non vừa được sinh ra trong tổ chim. Cậu dùng một góc độ trước nay chưa từng có để quan sát thế giới diệu kỳ này, mỗi một sự việc sự vật gặp phải đều dễ dàng kích phát trí tâm lý tò mò của cậu. Mà làm cho cậu chấn động sâu sắc chính là, một thế giới thần kỳ như vậy, thế nhưng lại là một trò chơi internet.

Ngô Dĩ đi lại một vòng trong tổ chim, dưới chân chính là các cành khô cùng dây mây bện lại mà thành, khi dẫm lên phát ra âm thanh kẽo kẹt. Hơn nữa tổ chim rất lớn, khiến cậu phải dùng cả tay lẫn chân mới leo lên được mép trên của nó, sau đó phát hiện chính mình cùng cả cái tổ chim này đều được đặt trên một cái cây đại thụ hết sức to lớn.

Cây đại thụ này lớn đến mức Ngô Dĩ không biết hình dung thế nào, nói trắng ra chính là một mảnh lá cây của cái cây nào cũng có thể phủ kín toàn thân Ngô Dĩ, nhánh cây và thân cây đương nhiên còn to lớn hơn, vì thế có thể tưởng tượng được, cái cây này đến cùng có bao nhiêu khổng lồ.

Đây là lần đầu tiên Ngô Dĩ sâu sắc cảm nhận được chính mình lại nhỏ bé đến thế, cậu ghé vào bên mép tổ chim nhìn xuống dưới, phía dưới là một mảnh sương mù mông lung, mơ hồ có thể nhìn thấy lá rụng trên mặt đất, cỏ dại, còn có cả nấm, tất cả đều nhỏ như con kiến.

Sau đó Ngô Dĩ quay đầu nhìn lên bầu trời, tầng lá cây rậm rạp gần như che khuất tầm nhìn của cậu, cũng che mất ánh sáng phía trên, làm cả khu rừng rậm này tràn đầy cảm giác u tối quỷ dị. Nhưng làm cậu ngạc nhiên chính là giữa những tán cây rậm rạp đó, ngẫu nhiên sẽ phát ra ánh sáng xanh biếc xinh đẹp, giống như ánh sáng của đom đóm, tràn ngập khắp nơi trong rừng cây, lấp lánh một mảnh, đem đến sự sống mộng ảo cũng như trải nghiệm phi phàm cho cả khu rừng.

Ngô Dĩ chú ý tới trên đỉnh đầu mình lúc này đột nhiên xuất hiện một tinh linh, có thể là một người chơi của Tinh linh tộc. Người này có đôi cánh tinh linh trong suốt màu tím, khi bay để lại một dải điểm sáng màu tím, hoàn mỹ hòa vào bối cảnh huyền ảo, khiến Ngô Dĩ liên tưởng đến những câu chuyện cổ tích Châu Âu xa xưa.

Cảnh tượng tinh mỹ tuyệt luân khiến cho Ngô Dĩ muốn dại ra, cho dù đã làm tốt chuẩn bị tâm lý vẫn không thể tránh được một phen kinh động trước quang cảnh này. Cậu không thể nào tưởng tượng được, thật sự có người ngay trong chính thời đại này có thể làm ra một trò chơi hoàn mỹ đến đáng sợ như vậy.

Mà giờ khắc này, Ngô Dĩ hoàn toàn bị trò chơi này hấp dẫn, khiến cậu dường như quên mất mục đích đến đây ban đầu là vì nam thần. Cậu hiện tại đối với trò chơi này có cảm giác rung động như ngũ lôi oanh đỉnh, lần đầu tiên có ý nghĩ, chính mình có phải hay không có thể vứt bỏ những mục đích khác, hoàn toàn dung nhập vào thế giới kì diệu và huyền bí, chơi trò chơi một cách thống khoái.

Ý nghĩ như vậy vừa sinh ra liền khiến sự kích động cùng chờ mong trong lòng Ngô Dĩ dâng lên mãnh liệt như thủy triều, khiến cho cậu muốn nhanh cấp làm được cái gì đó.

Giống như có tâm linh tương thông, tinh linh dẫn đường của cậu, Tiểu Nhất đúng lúc này liền xuất hiện ở bên người, đầu tiên bay vòng quanh Ngô Dĩ một vòng, sau đó đứng trên bờ vai cậu, dùng thanh âm bình thản không chút gợn sóng nói, "Hoan nghênh người chơi Diệc Vô đổ bộ thế giới trò chơi Luân hồi chi dạ, ngài hiện tại đang ở vị trí sinh ra của Tinh linh tộc – tổ chim Phượng."

Không đợi Ngô Dĩ phản ứng, Tiểu Nhất lại tiếp tục nói, "Là một người chơi Tinh linh tộc mới, tôi hy vọng ngài có thể thể nghiệm những điều kỳ diệu của Tinh linh tộc. Ngài hiện tại đã có được kỹ năng phi hành mà không bất kỳ chủng tộc nào khác có được, ngài hãy cảm nhận một chút đôi cánh sau lưng, ngài có thể khống chế nó giống như khống chế tay chân của mình, nó có thể giúp ngài tự do bay lượn trong thế giới này.

Ngô Dĩ nghe lời nói của Tiểu Nhất, theo bản năng quay đầu nhìn đôi cánh trên lưng mình. Cánh của Tinh linh tộc có thiết kế hết sức đa dạng, có dạng như cánh bướm, lại có dạng như cánh chuồn chuồn, cũng có cả cánh các loài chim, chính là loại cánh có lông vũ, thậm chí có cả loại cánh có hình dạng tương tự như cánh hoa vậy.

Cánh Ngô Dĩ chọn chính là loại bình thường nhất, có bốn cánh hoa, giống như bốn phiến lá giống nhau tạo thành, màu sắc chính là màu trắng. Tuy rằng hình thức bình thường nhưng vẫn rất hút mắt, hơn nữa tựa hồ tất cả các loại cánh đều là bán trong suốt, cho nên cánh của cậu cũng là màu bạc nửa trong suốt, có thể nhìn thấy rõ ràng các đường vân trên cánh, lại lộ ra một chút ánh sáng, tản ra tầng tầng quang điểm mỏng manh.

Đôi cánh này sinh trưởng trên lưng Ngô Dĩ, cậu có thể cảm nhận được nó, cảm giác như có thêm một đôi tay, dường như có thể khống chế bằng bản năng. Ngô Dĩ chỉ cần ngẫm nghĩ trong lòng, cánh phía sau sẽ theo ý niệm mà nhúc nhích, ở phía sau lưng cậu mà run rẩy một chút.



Cảm giác này khiến Ngô Dĩ cảm thấy thật mới lạ, cậu bắt đầu thử lệnh cho đôi cánh chuyển động, cậu phát hiện khi cậu dùng sức run run đôi cánh, thân thể liền trở nên nhẹ nhàng, sau đó bắt đầu rời khỏi mặt đất, lòng bàn chân cách mặt đất vài cm. Cảm giác rời khỏi mặt đất khiến Ngô Dĩ đột nhiên trở nên hoảng hốt, vì thế rất nhanh lại rơi xuống.

Tiểu Nhất ở bên cạnh chậm rãi hướng dẫn Ngô Dĩ khống chế đôi cánh cùng với một số điều quan trọng khi phi hành. Cô nói cho Ngô Dĩ biết cho dù trong lúc phi hành mắc sai lầm ngã xuống, có thể mở to hết cỡ đôi cánh, sau đó cánh của cậu sẽ biến đặc biệt to, giúp cho Ngô Dĩ có thể làm giảm lực tác động, chậm rãi rơi xuống, giảm bớt tổn thương khi ngã xuống đất.

Chẳng qua Tiểu Nhất một bên giải thích một bên lại cố tình thêm mắm dặm muối một câu, "Đương nhiên cho dù khống chế phi thường tốt, thời điểm ban đầu học phi hành, cũng thường xuyên có trường hợp ngã chết phát sinh, ở trong Luân hồi chi dạ, tử vong chỉ là một loại trừng phạt, chính là làm giảm bớt giá trị kinh nghiệm. Kinh nghiệm có thể rơi về không, nhưng cũng sẽ không trực tiếp rơi cấp."

"Tôi hiện tại cần phải cung cấp cho người chơi toàn bộ tin tức. Trên thực tế phương thức của trò chơi này chính là bắt chước cảm quan của người chơi, nói cách khác chính là một trò chơi cảm quan lừa gạt đại não. Ở trong trò chơi này, mỗi một cảm giác ngài nhận được đều là do khoang trò chơi thông qua việc xử lý tin tức của đại não của người chơi từ đó mô phỏng lại, cho nên trong thế giới thực, thân thể của ngài sẽ không có ảnh hưởng gì."

"Ngài nhìn thấy, nghe thấy, sờ thấy trong trò chơi hết thảy đều là sự mô phỏng về mặt cảm quan, đồng thời cảm giác đau cũng là do bắt chước mà có, nên khi ngài bị quái vật, boss hoặc người chơi khác trong trò chơi tập kích, ngài nhất định sẽ cảm thấy thống khổ ở một trình độ nhất định."

"Vì cam đoan đảm bảo tinh thần người chơi luôn khỏe mạnh, cảm giác đau trong trò chơi bình thường sẽ được điều chỉnh ở mức khoảng 30%, nói cách khác, đau đớn mà ngài cảm nhận được chỉ bằng 30% bình thường, trị số này có thể nâng lên cao nhất 50%, thấp nhất 0%."

Ngô Dĩ yên lặng nghe Tiểu Nhất giải thích, xuất phát từ một loại suy nghĩ nào đó không thể lý giải, cậu kỳ quái hỏi, "Vì cái gì cảm giác đau cao nhất chỉ có 50%? Có phải nếu vượt qua trị số này sẽ phát sinh chuyện gì không tốt không?"

Tiểu Nhất nói, " Ở trong trò chơi, bị thương chính là thường xuyên, tuy rằng miệng vết thương sẽ không trực tiếp hình thành bên ngoài thế giới thực, nhưng cảm giác đau mô phỏng vẫn có ảnh hưởng đến đại não. Vì thế nếu trị số này vượt quá 50%, đại não của người chơi sẽ phát sinh dị trạng, nói cách khác, ngài có thể bởi vì thống khổ trong trò chơi mà đầu váng mắt hoa, thậm chí có thể tử vong một cách đột ngột."

"Vì để ngăn loại tình huống này phát sinh, đồng thời cũng là đảm bảo cho thân thể và tinh thần của người chơi được khỏe mạnh, trò chơi sẽ đặt ra phòng tuyến, trong trò chơi, mức độ cảm nhận đau đớn chỉ khoảng 30%, nếu như trị số này ngài cảm thấy không thể thừa nhận, tôi có thể giúp ngài điều chỉnh trị số."

Ngô Dĩ nghe đến đây, trong lòng kỳ thật cũng có chút sợ hãi. Nghĩ đến mình muốn học phi hành thì sẽ phải sẵn sàng cho tình huống ngã chết. Vạn nhất "chết", liền nhất định có thể cảm nhận được cảm giác thống khổ thật sự, tuy rằng chỉ có 30%, nhưng Ngô Dĩ trong lòng vẫn là không có tiền đồ mà sợ hãi.

Ngô - nhát gan lại không có tiền đồ - Dĩ liền yếu ớt hỏi Tiểu Nhất, "Tôi có thể đem cảm giác đau chỉnh thành 0 không?"

Tiểu Nhất còn thật sự nói, "Có thể, nhưng tôi không kiến nghị chỉnh thành 0."

"Vì sao?"

"Bởi vì khi chiến đấu, ngài sẽ không thể đúng lúc cảm nhận được quái vật hoặc địch nhân công kích, phản ứng của ngài sẽ chậm đi nửa nhịp. Cảm giác đau là thứ tất yếu, có thể giúp ngài né tránh một số việc hoặc vật nguy hiểm, không có cảm giác đau sẽ tạo thành một số ảnh hưởng cho ngài trong trò chơi."



Tiểu Nhất nói thật sự có lý, không có cảm giác đau sẽ không thể cảm nhận được tập kích, không có cảm giác đau sẽ không cảm nhận được nguy hiểm, không cảm nhận được thống khổ, làm sao rút ra được bài học cho lần sau?

Ngô Dĩ gật gật đầu, nói, "Được rồi, vậy không đổi, chúng ta bắt đầu học phi hành đi."

Vì học phi hành, tinh linh dẫn đường yêu cầu Ngô Dĩ thực hiện ba chuyện. Thứ nhất, chính là dùng cánh lơ lửng trong không trung vượt quá một phút đồng hồ, điểm này Ngô Dĩ rất dễ dàng liền thực hiện được. Cậu run run cánh bay lên, tuy rằng vẫn còn hơi hoảng hốt, nhưng vẫn là thành công trôi nổi giữa không trung, chân rời khỏi tổ chim, ở trên không trung quan sát cánh rừng rậm này.

Tuy rằng Tiểu Nhất nói số người chơi Luân hồi chi dạ trong nước rất nhiều, nhưng từ lúc Ngô Dĩ "sinh ra" đến gườ, cậu đều chưa từng thấy qua được mấy người, hơn nữa, những người Ngô Dĩ nhìn thấy cũng đều là cảnh tượng vội vàng bay qua đỉnh đầu cậu. Ngô Dĩ nghĩ, có lẽ có liên quan đến khoang trò chơi siêu cấp đắt tiền kia, tuy rằng toàn bộ danh tiếng trò chơi này rất tốt, cũng hot trên toàn cầu, nhưng chi phí người chơi bỏ ra cũng rất cao. Cho nên muốn nhìn thấy cảnh tượng một biển người trong trò chơi này, có lẽ còn phải qua một đoạn thời gian nữa.

Ngô Dĩ trôi nổi trong không trung một phút đồng hồ, liền có cảm giác không kiềm chế được. Tuy rằng lúc mới đầu còn có chút sợ độ cao, thân thể vì mất trọng lực mà cảm thấy khủng hoảng, làm cậu thời thời khắc khắc đều có ảo giác chính mình sắp rơi xuống, nhưng một lát sau sẽ phát hiện đôi cánh tinh linh của mình kỳ thật an toàn hơn tưởng tượng.

Đôi cánh này cảm giác phi thường hữu lực, mỗi lần động đều có thể giúp cậu vững vàng đứng trong không trung, làm cho cậu có thể đứng ở một góc độ mới mà quan sát thế giới.

Bay lượn cơ hồ chính là giấc mộng của toàn bộ nhân loại đi.

Vì vậy, để theo đuổi giấc mộng, con người không ngừng sáng tạo ra các loại công cụ có thể bay lượn, tỷ dụ như máy bay.

Nhưng máy bay suy cho cùng cũng không thể đem đến cảm giác giống Ngô Dĩ hiện tại. Phi công có thể ngồi trong khoang điều khiển làm cho phi cơ bay lên trời cách mặt đất nhiều cây số, nhưng nói chung vẫn mang cách một tầng bảo hộ, không thể chân thực mà cảm nhận được sự chuyển động của không khí, không thể cảm nhận được cảm giác tự do cùng tuyệt diệu.

Cho nên mới sinh ra các loại cực hạn vận động như nhảy dù.

Ngô Dĩ cho dù là máy bay hay nhảy dù đều chưa từng tiếp xúc qua, cậu đại khái chính là một trạch nam không có việc quan trọng sẽ không đi đâu quá phạm vi cổng nhà mình, cũng không có ý định du lịch vòng quanh thế giới, càng không muốn tham gia những loại vận động mạo hiểm lại kích thích.

Nhưng như vậy không có nghĩa là cậu không có tinh thần muốn mạo hiểm.

Trong lúc Ngô Dĩ trôi nổi trong không trung, cậu cảm nhận được hướng đi của làn gió, cảm thụ được đôi cánh hữu lực đang cử động, sau đó cậu mở rộng hai tay, làm cho đôi cánh đình chỉ hoạt động.

Sau đó liền trực tiếp ngã xuống.

Từ trên cây đại thụ cao hơn trăm mét, trực tiếp ngã xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau