Luận Như Thế Nào Dụ Dỗ Sai Cách Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 60
Triệu Kiếm Quy không nghĩ rằng Quý Hàn sẽ mang hắn đến nơi này.
Mấy tầng kệ gỗ trước mặt đặt đầy những linh vị của tiền nhiệm giáo chủ Ma Giáo, chính giữa để lư hương, trong phòng có vài tia sáng rụng rơi, hương khói lượn lờ.
Triệu Kiếm Quy không biết lúc này bản thân nên nói cái gì mới tốt, đành chỉ có thể ngậm miệng đợi Quý Hàn lên tiếng.
Quý Hàn nâng mắt nhìn lên kệ, bỗng nhiên nói: “Nghĩa phụ của ta cũng có ở đó.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Vì sao ngươi lại mang ta đến đây?”
“Không có gì.” Quý Hàn nói, “Chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, ta đã có mấy ngày chưa tới chỗ này dâng hương.”
Y quả thực thắp một nén nhang, đi đến trước những linh vị kia, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Triệu Kiếm Quy cảm thấy cảnh tượng lúc này có hơi ngượng ngập, tuy nói nghĩa tử là nghĩa tận, nhưng bất luận như thế nào những người này đều là ma đầu Ma Giáo, hắn tuyệt sẽ không cúi đầu với bọn họ, tiền nhiệm giáo chủ không hề nhân từ hay nương tay như Quý Hàn, người nào người nấy nhe nanh múa vuốt y như cọp.
May mà Quý Hàn hoàn toàn không có ý này.
Y lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Những tiền bối này có đến một nửa là chết trong tay chính phái.” Dường như y lo rằng Triệu Kiếm Quy hiểu lầm, liền lại bù lại một câu, “Ta cũng không phải người không rõ lý lẽ, ta biết chính phái cũng có không ít người bị giáo chúng của ta giết chết.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta hiểu.”
Từ xưa chính tà không dây dưa, chuyện này là đạo lý ngàn năm bất biến.
Quý Hàn nói: “Lúc ta còn rất nhỏ, nghĩa phụ từng dạy ta một câu.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Câu gì?”
Quý Hàn: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.”
Triệu Kiếm Quy tất nhiên cũng được nghe qua những lời này.
Trên thực tế, hắn còn không rõ hắn đã nghe qua câu này từ miệng bao nhiêu người.
Phiêu du giang hồ cũng không phải là tự do.
Triệu Kiếm Quy nghĩ rằng Quý Hàn nói những lời này có dụng ý, đại khái là hi vọng sau này Triệu Kiếm Quy có thể hiểu cho y, y ra tay với Hạo Nhiên Minh cũng do thân phận giáo chủ Ma Giáo, không phải do bản thân y muốn làm.
Triệu Kiếm Quy cảm thấy vốn ngôn từ của mình thoáng trống rỗng, những chuyện hắn từng và đang làm cũng đâu tránh khỏi sự ràng buộc của câu nói kia, hắn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nói được một câu khô khốc: “Mệnh của ngươi, nên do chính ngươi nắm giữ.”
Quý Hàn lại hỏi hắn một câu: “Một đời này của ngươi, chẳng lẽ không có chuyện nào ngươi bị cưỡng ép làm?”
Triệu Kiếm Quy nói không nên lời.
“Nếu thật sự là như thế, ta rất hâm mộ ngươi.” Quý Hàn nói,“Mệnh của ta, chưa bao giờ do ta quyết định.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Vì sao ngươi lại nói như vậy?”
Quý Hàn lại quay đầu đi: “Đi thôi, chúng ta đi gặp Vệ Kỳ.”
Mấy tầng kệ gỗ trước mặt đặt đầy những linh vị của tiền nhiệm giáo chủ Ma Giáo, chính giữa để lư hương, trong phòng có vài tia sáng rụng rơi, hương khói lượn lờ.
Triệu Kiếm Quy không biết lúc này bản thân nên nói cái gì mới tốt, đành chỉ có thể ngậm miệng đợi Quý Hàn lên tiếng.
Quý Hàn nâng mắt nhìn lên kệ, bỗng nhiên nói: “Nghĩa phụ của ta cũng có ở đó.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Vì sao ngươi lại mang ta đến đây?”
“Không có gì.” Quý Hàn nói, “Chỉ là bỗng nhiên nhớ ra, ta đã có mấy ngày chưa tới chỗ này dâng hương.”
Y quả thực thắp một nén nhang, đi đến trước những linh vị kia, cung kính dập đầu lạy ba cái.
Triệu Kiếm Quy cảm thấy cảnh tượng lúc này có hơi ngượng ngập, tuy nói nghĩa tử là nghĩa tận, nhưng bất luận như thế nào những người này đều là ma đầu Ma Giáo, hắn tuyệt sẽ không cúi đầu với bọn họ, tiền nhiệm giáo chủ không hề nhân từ hay nương tay như Quý Hàn, người nào người nấy nhe nanh múa vuốt y như cọp.
May mà Quý Hàn hoàn toàn không có ý này.
Y lẳng lặng đứng đó một lúc lâu, bỗng nhiên mở miệng nói.
“Những tiền bối này có đến một nửa là chết trong tay chính phái.” Dường như y lo rằng Triệu Kiếm Quy hiểu lầm, liền lại bù lại một câu, “Ta cũng không phải người không rõ lý lẽ, ta biết chính phái cũng có không ít người bị giáo chúng của ta giết chết.”
Triệu Kiếm Quy nói: “Ta hiểu.”
Từ xưa chính tà không dây dưa, chuyện này là đạo lý ngàn năm bất biến.
Quý Hàn nói: “Lúc ta còn rất nhỏ, nghĩa phụ từng dạy ta một câu.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Câu gì?”
Quý Hàn: “Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ.”
Triệu Kiếm Quy tất nhiên cũng được nghe qua những lời này.
Trên thực tế, hắn còn không rõ hắn đã nghe qua câu này từ miệng bao nhiêu người.
Phiêu du giang hồ cũng không phải là tự do.
Triệu Kiếm Quy nghĩ rằng Quý Hàn nói những lời này có dụng ý, đại khái là hi vọng sau này Triệu Kiếm Quy có thể hiểu cho y, y ra tay với Hạo Nhiên Minh cũng do thân phận giáo chủ Ma Giáo, không phải do bản thân y muốn làm.
Triệu Kiếm Quy cảm thấy vốn ngôn từ của mình thoáng trống rỗng, những chuyện hắn từng và đang làm cũng đâu tránh khỏi sự ràng buộc của câu nói kia, hắn nhất thời không biết phải trả lời như thế nào, suy nghĩ hồi lâu cũng chỉ nói được một câu khô khốc: “Mệnh của ngươi, nên do chính ngươi nắm giữ.”
Quý Hàn lại hỏi hắn một câu: “Một đời này của ngươi, chẳng lẽ không có chuyện nào ngươi bị cưỡng ép làm?”
Triệu Kiếm Quy nói không nên lời.
“Nếu thật sự là như thế, ta rất hâm mộ ngươi.” Quý Hàn nói,“Mệnh của ta, chưa bao giờ do ta quyết định.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Vì sao ngươi lại nói như vậy?”
Quý Hàn lại quay đầu đi: “Đi thôi, chúng ta đi gặp Vệ Kỳ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất