Luận Như Thế Nào Dụ Dỗ Sai Cách Giáo Chủ Ma Giáo
Chương 66
Trong thư phòng, lúc Triệu Kiếm Quy cùng Quý Hàn xử lý công vụ xong xuôi, thì trời đã về chiều.
Từ phòng luyện công trở về, hai người không hề mở miệng nói chuyện, Triệu Kiếm Quy vẫn thầm suy tính chuyện của Hạo Nhiên Minh, hắn thật không biết nên đứng bên ai trong cuộc giằng co này, chẳng qua hắn biết rõ bản thân hắn chỉ muốn giữ lấy tính mạng của Quý Hàn, đợi việc này qua đi, vô luận Quý Hàn trách hắn như thế nào, hắn cũng sẽ nhận.
Đại thị nữ bưng thức ăn vào, Triệu Kiếm Quy liền ở lại dùng cơm với Quý Hàn. Quý Hàn vì thương thế nên phải ăn kiêng, thứ y được ăn chỉ có cháo trắng cải thảo, y nhìn bát cháo hoa trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên buông đũa, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta không muốn ăn.”
“Vậy làm sao được.” Triệu Kiếm Quy nói, hắn gắp cho Quý Hàn một đũa đồ ăn, bỏ vào trong bát của y, “Ngươi dù sao cũng nên ăn một ít.”
Quý Hàn nói chuyện rất là đáng thương: “Ta muốn ăn mì trứng.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn thật sự không rõ vì sao Quý Hàn lại cố chấp với mì trứng như thế, làm một giáo chủ êm ấm, không thích sơn hào hải vị thì thôi, làm sao lại cứ phải si mê mì trứng.
Quý Hàn lại nói: “Hôm nay, ta muốn ăn mì trứng.”
Triệu Kiếm Quy trầm mặc một lát, gọi đại thị nữ tiến vào, nhờ nàng đi hỏi ý Diêm đại phu.
Chỗ Diêm đại phu ở cách nơi này hơi xa, Triệu Kiếm Quy nhịn không được mà hỏi Quý Hàn: “Ngươi thực thích mì trứng sao?”
Quý Hàn nói với hắn: “Trước đây, nếu ta lười luyện công, nghĩa phụ sẽ không cho ta ăn cơm, nhưng ta rất đói, rồi ma ma sẽ lén nấu cho ta một chén mì trứng luộc.”
Triệu Kiếm Quy thở dài: “Nghĩa phụ của ngươi cũng quá nghiêm khắc rồi.”
Quý Hàn nói: “Nhưng nếu hắn không như thế, ta tuyệt sẽ sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.”
Triệu Kiếm Quy không tỏ rõ ý kiến.
Yên tĩnh một lát, Triệu Kiếm Quy lại hỏi: “Vị ma ma kia của ngươi đâu rồi?”
Quý Hàn nhếch đôi môi, không chịu nói thêm nữa.
Triệu Kiếm Quy cũng đành phải ngậm miệng.
Đại thị nữ đã trở lại, Diêm đại phu hiển nhiên cũng không cảm thấy ăn một chén mì trứng sẽ có ảnh hưởng gì đến thương thế của Quý Hàn, đại thị nữ đang muốn đi tìm trù nương, Quý Hàn đã gọi nàng trở lại.
Quý Hàn: “Ta tự làm cũng được.”
Dứt lời, y liền kéo Triệu Kiếm Quy cùng đi đến phòng bếp.
Triệu Kiếm Quy thật sự không hề ngờ được rằng Quý Hàn thế mà lại tự mình xuống bếp.
Y rất thuần thục nấu ra hai chén mì trứng, còn mời Triệu Kiếm Quy ngồi xuống cùng ăn, Triệu Kiếm Quy không khỏi nhớ tới buổi tối ngày đó hắn thấy cảnh tượng Quý Hàn ăn mì trong phòng bếp, vậy ra mì kia cũng là tự tay y nấu.
Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi, Quý Hàn liền nói: “Thực ra ta cũng chỉ nấu được thế, đây là ma ma dạy ta.”
Y lại hỏi Triệu Kiếm Quy: “Ngươi uống cùng ta hai ly được không?”
Triệu Kiếm Quy không khỏi lại nhớ lần say rượu trước đây.
Quý Hàn: “Không uống nhiều, chỉ hai ly.”
Triệu Kiếm Quy hơi hơi do dự: “Thương thế của ngươi……”
Quý Hàn bĩu môi: “Vậy ngươi uống rượu, ta uống trà.”
Triệu Kiếm Quy nhăn mi: “Ngươi uống nước.”
Quý Hàn: “……”
Hạ nhân bưng tới rượu ngon, Triệu Kiếm Quy rót đầy một ly, lại thay Quý Hàn rót thêm một ly nước ấm.
Quý Hàn nhấp một ngụm nước ấm, còn diễn trò: “Rượu ngon.”
Triệu Kiếm Quy khó hiểu: “Các ngươi vì sao lại thích uống rượu, rõ ràng uống rượu không tốt.”
Quý Hàn nói: “Rượu có thể tiêu sầu, ít nhất có thể quên sầu.”
Triệu Kiếm Quy nhìn về phía y, hắn cảm thấy lời này của Quý Hàn lại có ý khác.
Quý Hàn không chịu nói thêm.
Có lẽ là người trong lòng có sầu càng dễ uống say, vài chén rượu vào bụng, Triệu Kiếm Quy đã hơi hơi cảm thấy choáng váng.
Quý Hàn hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?”
Triệu Kiếm Quy ngẫm nghĩ, lắc đầu.
Quý Hàn nói: “Hôm nay là Trung thu.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Tuy hắn không nhớ rõ ngày, nhưng trong Ma Giáo sẽ có người nhớ, cũng không biết vì sao toàn giáo lại yên tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không giống như là mừng lễ.
Hắn muốn hỏi Quý Hàn, Quý Hàn lại giành nói trước: “Ta nghe nói đêm nay trên trấn sẽ phóng pháo hoa.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Ngươi muốn đi xem? Ta có thể đi cùng ……”
Quý Hàn bỗng nhiên trừng hắn, nói: “Ta đã nói, không cho ngươi lại xuống núi.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn lại nói: “Trên nóc nhà cũng thấy được pháo hoa.”
Từ phòng luyện công trở về, hai người không hề mở miệng nói chuyện, Triệu Kiếm Quy vẫn thầm suy tính chuyện của Hạo Nhiên Minh, hắn thật không biết nên đứng bên ai trong cuộc giằng co này, chẳng qua hắn biết rõ bản thân hắn chỉ muốn giữ lấy tính mạng của Quý Hàn, đợi việc này qua đi, vô luận Quý Hàn trách hắn như thế nào, hắn cũng sẽ nhận.
Đại thị nữ bưng thức ăn vào, Triệu Kiếm Quy liền ở lại dùng cơm với Quý Hàn. Quý Hàn vì thương thế nên phải ăn kiêng, thứ y được ăn chỉ có cháo trắng cải thảo, y nhìn bát cháo hoa trầm mặc hồi lâu, bỗng nhiên buông đũa, vẻ mặt đau khổ nói: “Ta không muốn ăn.”
“Vậy làm sao được.” Triệu Kiếm Quy nói, hắn gắp cho Quý Hàn một đũa đồ ăn, bỏ vào trong bát của y, “Ngươi dù sao cũng nên ăn một ít.”
Quý Hàn nói chuyện rất là đáng thương: “Ta muốn ăn mì trứng.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Hắn thật sự không rõ vì sao Quý Hàn lại cố chấp với mì trứng như thế, làm một giáo chủ êm ấm, không thích sơn hào hải vị thì thôi, làm sao lại cứ phải si mê mì trứng.
Quý Hàn lại nói: “Hôm nay, ta muốn ăn mì trứng.”
Triệu Kiếm Quy trầm mặc một lát, gọi đại thị nữ tiến vào, nhờ nàng đi hỏi ý Diêm đại phu.
Chỗ Diêm đại phu ở cách nơi này hơi xa, Triệu Kiếm Quy nhịn không được mà hỏi Quý Hàn: “Ngươi thực thích mì trứng sao?”
Quý Hàn nói với hắn: “Trước đây, nếu ta lười luyện công, nghĩa phụ sẽ không cho ta ăn cơm, nhưng ta rất đói, rồi ma ma sẽ lén nấu cho ta một chén mì trứng luộc.”
Triệu Kiếm Quy thở dài: “Nghĩa phụ của ngươi cũng quá nghiêm khắc rồi.”
Quý Hàn nói: “Nhưng nếu hắn không như thế, ta tuyệt sẽ sẽ không có thành tựu như ngày hôm nay.”
Triệu Kiếm Quy không tỏ rõ ý kiến.
Yên tĩnh một lát, Triệu Kiếm Quy lại hỏi: “Vị ma ma kia của ngươi đâu rồi?”
Quý Hàn nhếch đôi môi, không chịu nói thêm nữa.
Triệu Kiếm Quy cũng đành phải ngậm miệng.
Đại thị nữ đã trở lại, Diêm đại phu hiển nhiên cũng không cảm thấy ăn một chén mì trứng sẽ có ảnh hưởng gì đến thương thế của Quý Hàn, đại thị nữ đang muốn đi tìm trù nương, Quý Hàn đã gọi nàng trở lại.
Quý Hàn: “Ta tự làm cũng được.”
Dứt lời, y liền kéo Triệu Kiếm Quy cùng đi đến phòng bếp.
Triệu Kiếm Quy thật sự không hề ngờ được rằng Quý Hàn thế mà lại tự mình xuống bếp.
Y rất thuần thục nấu ra hai chén mì trứng, còn mời Triệu Kiếm Quy ngồi xuống cùng ăn, Triệu Kiếm Quy không khỏi nhớ tới buổi tối ngày đó hắn thấy cảnh tượng Quý Hàn ăn mì trong phòng bếp, vậy ra mì kia cũng là tự tay y nấu.
Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi, Quý Hàn liền nói: “Thực ra ta cũng chỉ nấu được thế, đây là ma ma dạy ta.”
Y lại hỏi Triệu Kiếm Quy: “Ngươi uống cùng ta hai ly được không?”
Triệu Kiếm Quy không khỏi lại nhớ lần say rượu trước đây.
Quý Hàn: “Không uống nhiều, chỉ hai ly.”
Triệu Kiếm Quy hơi hơi do dự: “Thương thế của ngươi……”
Quý Hàn bĩu môi: “Vậy ngươi uống rượu, ta uống trà.”
Triệu Kiếm Quy nhăn mi: “Ngươi uống nước.”
Quý Hàn: “……”
Hạ nhân bưng tới rượu ngon, Triệu Kiếm Quy rót đầy một ly, lại thay Quý Hàn rót thêm một ly nước ấm.
Quý Hàn nhấp một ngụm nước ấm, còn diễn trò: “Rượu ngon.”
Triệu Kiếm Quy khó hiểu: “Các ngươi vì sao lại thích uống rượu, rõ ràng uống rượu không tốt.”
Quý Hàn nói: “Rượu có thể tiêu sầu, ít nhất có thể quên sầu.”
Triệu Kiếm Quy nhìn về phía y, hắn cảm thấy lời này của Quý Hàn lại có ý khác.
Quý Hàn không chịu nói thêm.
Có lẽ là người trong lòng có sầu càng dễ uống say, vài chén rượu vào bụng, Triệu Kiếm Quy đã hơi hơi cảm thấy choáng váng.
Quý Hàn hỏi hắn: “Ngươi còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?”
Triệu Kiếm Quy ngẫm nghĩ, lắc đầu.
Quý Hàn nói: “Hôm nay là Trung thu.”
Triệu Kiếm Quy không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Tuy hắn không nhớ rõ ngày, nhưng trong Ma Giáo sẽ có người nhớ, cũng không biết vì sao toàn giáo lại yên tĩnh lạnh lùng, hoàn toàn không giống như là mừng lễ.
Hắn muốn hỏi Quý Hàn, Quý Hàn lại giành nói trước: “Ta nghe nói đêm nay trên trấn sẽ phóng pháo hoa.”
Triệu Kiếm Quy hỏi: “Ngươi muốn đi xem? Ta có thể đi cùng ……”
Quý Hàn bỗng nhiên trừng hắn, nói: “Ta đã nói, không cho ngươi lại xuống núi.”
Triệu Kiếm Quy: “……”
Quý Hàn lại nói: “Trên nóc nhà cũng thấy được pháo hoa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất