Chương 123: Di chứng (6)
"Tôi chưa từng thấy bài báo này." Cố Yến đột nhiên nói.
Joe không phản ứng kịp, hắn ta đang mở ngẫu nhiên, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bình thường mà, không phải đã nói sao, bài bào này năm đó vừa đăng đã bị xóa, chắc cũng không có mấy ai nhìn thấy. Huống chi tài liệu mà cậu tìm để viết báo cáo phân tích đã là rất nhiều năm sau, đi đâu mà nhìn thấy được."
Năm đó bài báo này sống sót không được mấy giây, không ai nhìn thấy, cũng không ai hỏi đến.
Cho nên lúc Cố Yến tìm hiểu vụ án cũ đó, chỉ thấy được bản án đã xong xuôi, dư luận hỗn loạn, cùng với vài lời của Yên Tuy Chi được nhắc đến trong các bài báo.
Ví dụ như có phóng viên hỏi tại sao anh phải giữ vững vô tội, anh chỉ ném ra mấy chữ: Tại sao không? Lấy tiền làm việc.
Còn có những lời thẳng thừng sắc bén khác, cũng chính là vì những câu trả lời này mà khiến một khoảng thời gian sau, anh luôn ở đầu sóng gió, bị mắng chửi không ngừng.
Những câu trả lời kia sẽ khiến bạn sinh ra một loại ảo giác, giống như ôn hòa ưu nhã, bao gồm cả lúc hướng dẫn học sinh, đều là vỏ ngoài.
Điều này giống như một thân cây thẳng tắp đột nhiên mọc ra những nhánh con, tuy đột ngột nhưng lại bắt mắt, hoàn toàn khác biệt với ấn tượng anh cho người ta sau này.
Nhưng không thể không thừa nhận, hai loại hình tượng đó, ít nhất có một cái là gần bản chất của anh nhất.
Năm đó đám dư luận mắng anh chỉ thấy được một mặt.
Sau đó đến khi hoàn toàn quên đi vụ án cũ, lại một lòng tán dương mặt khác họ thấy được từ anh.
"Cậu gửi cả đống này đi." Cố Yến nói.
Joe không cảm nhận được biến hóa cảm xúc của hắn, hoặc có thể là hắn giấu quá tốt.
"Bây giờ luôn? Được thôi, cậu chờ một chút, tôi gửi qua cho."
Trên máy thông minh của Joe hiện lên quá nhiều giao diện, hắn ta vội vàng giãy giụa ra khỏi núi tài liệu đó, lại mở giao diện tin nhắn ra, thao tác mấy lần, bấm gửi cho một người trong đó.
Mới vừa gửi xong, Joe thiếu gia liền sửng sốt một chút.
Hắn ta nhìn thông báo đang gửi, trong nháy mắt đầu óc trống không, sau đó luống cuống tay chân đâm chọc màn hình, suýt nữa thì làm rớt cả máy thông minh.
Động tĩnh lớn như vậy quả thực rất khó làm lơ.
Cố Yến dời mắt khỏi bài báo cũ kia, cau mày nhìn về phía hắn ta: "Cậu làm gì đấy?"
Joe đứng ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, sau đó dùng hai tay ôm mặt, há miệng sợ hãi kêu lên, giống như vừa chạy ra khỏi bức tranh "Gào thét" nổi tiếng vậy.
"Tôi... Tôi làm chuyện ngu xuẩn rồi... Cậu đừng mắng tôi..." Joe thấp thỏm nói.
Cố Yến: "...Cậu từng làm ít lắm sao? Tôi và Kha Cẩn đã bao giờ mắng cậu chưa?"
Joe: "Được, cậu bám vào lan can đi đã."
Cố Yến: "..."
Joe nhắm mắt lại, đạp chân một cái, bắt đầu sám hối: "Tôi gửi nhầm người..."
Cố Yến cảnh giác nhíu mày: "Gửi cho người nào?"
Joe: "Viện trưởng..."
Cố Yến: "..."
Hai người đồng thời cảm thấy nghẹt thở.
Một người là bị đồng đảng dại dột đến mức nghẹt thở, một người là sợ hãi đến mức nghẹt thở.
"Tại sao lại gửi sai cho tnầy ấy?" Mặt luật sư Cố sắp đông đến nứt.
Joe: "Tôi ghi tên thầy ấy là "Thực tập sinh của Cố", gần ngay tên cậu... Tôi trượt tay một cái..."
"Joe?" Giọng nói của Yên Tuy Chi từ bên kia truyền tới.
Joe thiếu gia như đang nghe được tử thần đang vẫy gọi.
Hắn ta căng cứng cổ, cười khan từ từ xoay người, trong lòng điên cuồng thét chói tai "Không — mình không đi qua đâu—", nhưng đôi chân đã máy móc đi theo Cố Yến đến khu ghế ngồi.
Yên Tuy Chi mở máy thông minh, gạt một hàng giao diện ra trước mặt.
Hiển nhiên, anh không biết Joe gửi gì cho mình, theo bản năng mở ra mấy cái để xem.
Ánh đèn ở khu ghế ngồi chiếu nghiêng vào mặt anh, tạo thành bóng mờ khiến người ngoài không nhìn thấy rõ vẻ mặt, đương nhiên cũng không biết được tâm trạng anh thế nào.
Mà từ một hàng giao diện kia... có vẻ như anh không định liếc mắt một cái rồi cho qua.
Joe thiếu gia như trở lại lúc kết thúc giờ học tự chọn mười năm trước, hai chân nhũn ra, bước chân loạng choạng, trong lòng thấp thỏm.
Cố Yến ngồi xuống bên cạnh Yên Tuy Chi.
Joe nhìn chằm chằm động tác của hắn, lần đầu tiên trong đời mong được ăn cẩu lương đến vậy. Hắn ta hy vọng Cố Yến đừng quan tâm đến cẩu độc thân là hắn ta, mà cứ nắm tay Yên Tuy Chi trực tiếp hôn lên luôn đi, đừng để anh nhìn thấy những thứ kia. Hoặc là trực tiếp ôm ngang Yên Tuy Chi, không nói hai lời liền trở về phòng.
Rất đáng tiếc, đồng đảng của hắn ta không có tính cách này.
Joe thiếu gia bỗng nhiên như cha mẹ chết.
Động tĩnh ghế hơi lún xuống khiến Yên Tuy Chi động mắt một chút, anh thu hồi tầm mắt từ đống báo chí, lại thuận tay rạch một cái, đóng một hàng giao diện kia lại, liếc Joe và Cố Yến, "Vừa rồi hai người bỏ trốn ra chỗ lan can, là để nghiên cứu những thứ này?"
Hình như... vẫn bình thường?
Đúng như Cố Yến nói lúc trước, không đến nỗi bài xích, cũng không kiêng dè gì cả.
Joe sờ ngực, trái tim vừa sợ đến bay ra ngoài đang từ từ ổn định lại.
Cố Yến chống khuỷu tay lên đầu gối, sờ cằm, đang muốn nói gì thì Joe đã đặt mông ngồi bên cạnh Kha Cẩn, bất chấp tất cả mà nói: "Haiz... Kệ đi, chỉ trách tôi trượt tay, nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Viện trưởng... tôi và chị muốn nhờ thầy giúp một chuyện."
Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Joe đã đứng đắn hẳn lên, còn có chút tha thiết.
Nhưng lúc nói như vậy, hắn ta vẫn phải cầm tay Kha Cẩn để lấy thêm can đảm.
Yên Tuy Chi liếc hắn ta một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Ồ? Giúp cái gì?"
Joe: "Nói ra rất dài dòng."
Yên Tuy Chi: "..."
"Cho nên tôi sẽ chọn điểm chính để nói." Joe thấp giọng nói, "Tôi và chị... vẫn cảm thấy trong những năm cáo già cấu kết với đám Manson, đã làm một ít... một ít chuyện không tốt lắm. Điều này khiến mấy năm nay tôi và cáo già đối chọi tương đối gay gắt, gặp mặt không nói một câu. Nhưng gần đây chị tôi phát hiện ra một ít đầu mối, khiến cô ấy nghi ngờ suy đoán của chúng tôi với cáo già nhiều năm như vậy đều là hiểu lầm."
Joe có chút bất đắc dĩ nói: "Nói trắng ra... chỉ là một ít chuyện nhà lặt vặt thôi. Nhưng nếu quả thật có thể tìm được thứ chứng minh chúng tôi hiểu lầm lão, vậy... ít nhất chúng tôi vẫn còn kịp cho lão một câu xin lỗi."
Hắn ta cúi thấp đầu, hai tay giao nhau, trầm mặc chốc lát, lại nói: "...Thật ra tôi còn rất mong chờ câu xin lỗi đó. Dĩ nhiên, nếu như sự thật chứng minh không phải hiểu lầm, ông ta chính là một lão vô liêm sỉ, vậy tôi và chị... sẽ... chắc sẽ không bao che cho lão."
Yên Tuy Chi gật đầu một cái: "Cho nên cần tôi giúp gì?"
"Chị tôi muốn tra lại những vụ án mà năm đó chúng tôi cho rằng có liên quan đến cáo già, nhưng không muốn kinh động quá nhiều người." Joe nói, "Cho nên quanh co lòng vòng muốn ra tay từ những bản án có liên quan. Vụ án mà viện trưởng đã từng làm cũng ở trong đó."
Vẻ mặt Yên Tuy Chi có chút biến hóa vi diệu, đôi mắt giật giật dưới đèn.
Anh không nói chuyện ngay, mà nhìn Joe một cái thật sâu, mới quơ quơ máy thông minh trên ngón tay, hỏi: "Ý cậu là những thứ gửi đến này?"
"Hoặc là viện trưởng còn từng làm những vụ án về chưa bệnh khác không?" Joe hỏi.
"Không còn." Yên Tuy Chi nói, "Tôi đọc nhiều, nhưng làm rất ít."
"Vậy... chinh là vụ này." Joe nói.
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, vẫn không để lộ ra vẻ không vui gì, giọng anh cũng rất bình tĩnh, giống như Joe chỉ hỏi mượn anh chút lửa, "Là muốn biết cụ thể hơn?"
Joe: "Đúng. Có thể không?"
"Dĩ nhiên." Có thể là Joe tỏ ra quá dè đặt, Yên Tuy Chi hơi cười, giọng nói cũng dịu đi không ít, "Nhưng trực tiếp bảo tôi nói, có thể là tôi sẽ là không biết kể từ đâu. Cậu hỏi đi, hỏi gì tôi đáp đó. Nếu như tôi còn nhớ."
Joe: "..."
Hắn ta yên lặng suy nghĩ, phát hiện sự hiểu biết của mình đối với vụ án cũ đó quá ít ỏi, nếu bảo hắn ta kể thì chắc hắn ta chỉ có thể dùng vài ba lời để khái quát—
Cũng chỉ là tai nạn giải phẫu gen, nhưng tai nạn này lại không hề đơn giản, bị nghi ngờ là bệnh viện có ý đồ mượn cơ hội giải phẫu cho người mắc bệnh để làm thí nghiệm về gen. Mà người mắc bệnh chết đi lại là người chưa thành niên, người nhà đau thương dẫn đến đa số người động lòng, khiến độ chú ý cao chưa từng có.
Nhưng bị cáo là phó viện trưởng lại không thừa nhận, thái độ không thành thật, mới dẫn ra một loạt dư luận sau này.
Mà mấy nội dung này vẫn là năm đó xem báo cáo phân tích của Cố Yến mới biết, loại cưỡi ngựa ngắm hoa vừa rồi tựa như quét sạch căn bản không còn thấy gì.
Dưới trình độ hiểu biết như vậy, Joe phát hiện mình có muốn đặt câu hỏi cũng không biết mở miệng thế nào.
Hắn ta im lặng, mở ra mấy phần tài liệu trong máy thông minh, nhanh chóng nhìn một hồi, thử hỏi mấy vấn đề.
Yên Tuy Chi giải thích mấy câu đơn giản, sau đó lại nói: "Thật ra thì mấy thứ này đều có trên những bài báo cậu gửi đến cả."
Quan trọng nhất chính là, loại câu hỏi như vậy có hỏi 180 câu cũng không nghiên cứu ra được Dvor • Eweth có liên quan hay không đâu.
Joe đỏ hết cả hai tai.
Hắn ta bực bội uống một hớp rượu, lại lật mấy bài báo bữa.
Yên Tuy Chi không nhịn nổi, có chút buồn cười nhắc nhở hắn ta: "Hỏi đông một búa tây một gậy như vậy tôi cũng không biết cái gì mới là điểm chính trong mắt cậu và chị cậu, không bằng cậu đọc tài liệu đã có trong tay trước, bàn bạc với chị rồi hỏi lại cũng không muộn."
Joe sửng sốt: "Có thể không? Nếu như... sau đó mới tới hỏi, có được không?"
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, "Dĩ nhiên, chẳng lẽ chỉ có tác dụng trong một thời gian giới hạn thôi à?"
Có lẽ là có chuyện bận rộn, Joe không đợi thêm trong đại sảnh nữa, nhìn anh em nhà Manson đen mặt còn không bằng về đọc tài liệu. Kha Cẩn dừng thìa ăn cơm một cái là mấy người liền trở về phòng trên tầng.
Trong quá trình này, Cố Yến vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Yên Tuy Chi, ít nhất lúc có mặt những người khác, từ đầu đến cuối anh không để lộ bất kì tâm trạng gì.
Kha Cẩn có vẻ không buồn ngủ lắm, không muốn vào phòng ngủ, Joe sắp xếp cậu ta ngồi trong phòng khách, mình thì ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, giống như một học sinh vừa quay lại trường, đọc tài liệu chăm chú từng chữ từng chữ.
Ánh mắt Yên Tuy Chi lướt qua tay hắn ta, dừng một chút liền vào phòng ngủ.
"Mệt?" Cố Yến cũng không ở lâu trong phòng khách, đi theo sau lưng anh vào phòng.
"Không, tôi đi rửa tay." Yên Tuy Chi nói.
Trong phòng ngủ còn chưa bật đèn, cửa phòng được Cố Yến khép lại sau lưng. Bên trong phòng cũng không tối lắm, ánh đèn ngoài vườn hoa và đèn xe phía xa vẫn chiếu vào trong.
Yên Tuy Chi cầm điều khiển từ xa bật đèn, dạo một vòng trong tay, lại giống như quên mất, anh liền gác lại.
Sau đó anh xuyên qua ánh sáng như nước trong phòng, đi vào nhà vệ sinh, trong chốc lát tiếng nước chảy rào rào đã vang lên.
Cố Yến nhìn điều khiển từ xa, cũng không vội vã bật đèn.
Hắn đứng tại chỗ một hồi, sau đó men theo tiếng nước chảy đi vào trong phòng.
Cửa kính chỗ rửa tay không đóng, Yên Tuy Chi cẩn thận cọ rửa tay mình giống như thói quen trước kia. Qua một lúc lâu, anh mới ngừng tay, chống dọc theo bồn rửa, thất thần trong bóng tối.
Mấy giây sau, anh đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Cố Yến."
"Tôi đây." Cố Yến nhấc chân lên bậc thang của bồn rửa.
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn hắn một hồi, đột nhiên đưa tay quàng qua bả vai hắn, sau đó ôm lấy hắn.
Joe không phản ứng kịp, hắn ta đang mở ngẫu nhiên, cũng không ngẩng đầu lên nói: "Bình thường mà, không phải đã nói sao, bài bào này năm đó vừa đăng đã bị xóa, chắc cũng không có mấy ai nhìn thấy. Huống chi tài liệu mà cậu tìm để viết báo cáo phân tích đã là rất nhiều năm sau, đi đâu mà nhìn thấy được."
Năm đó bài báo này sống sót không được mấy giây, không ai nhìn thấy, cũng không ai hỏi đến.
Cho nên lúc Cố Yến tìm hiểu vụ án cũ đó, chỉ thấy được bản án đã xong xuôi, dư luận hỗn loạn, cùng với vài lời của Yên Tuy Chi được nhắc đến trong các bài báo.
Ví dụ như có phóng viên hỏi tại sao anh phải giữ vững vô tội, anh chỉ ném ra mấy chữ: Tại sao không? Lấy tiền làm việc.
Còn có những lời thẳng thừng sắc bén khác, cũng chính là vì những câu trả lời này mà khiến một khoảng thời gian sau, anh luôn ở đầu sóng gió, bị mắng chửi không ngừng.
Những câu trả lời kia sẽ khiến bạn sinh ra một loại ảo giác, giống như ôn hòa ưu nhã, bao gồm cả lúc hướng dẫn học sinh, đều là vỏ ngoài.
Điều này giống như một thân cây thẳng tắp đột nhiên mọc ra những nhánh con, tuy đột ngột nhưng lại bắt mắt, hoàn toàn khác biệt với ấn tượng anh cho người ta sau này.
Nhưng không thể không thừa nhận, hai loại hình tượng đó, ít nhất có một cái là gần bản chất của anh nhất.
Năm đó đám dư luận mắng anh chỉ thấy được một mặt.
Sau đó đến khi hoàn toàn quên đi vụ án cũ, lại một lòng tán dương mặt khác họ thấy được từ anh.
"Cậu gửi cả đống này đi." Cố Yến nói.
Joe không cảm nhận được biến hóa cảm xúc của hắn, hoặc có thể là hắn giấu quá tốt.
"Bây giờ luôn? Được thôi, cậu chờ một chút, tôi gửi qua cho."
Trên máy thông minh của Joe hiện lên quá nhiều giao diện, hắn ta vội vàng giãy giụa ra khỏi núi tài liệu đó, lại mở giao diện tin nhắn ra, thao tác mấy lần, bấm gửi cho một người trong đó.
Mới vừa gửi xong, Joe thiếu gia liền sửng sốt một chút.
Hắn ta nhìn thông báo đang gửi, trong nháy mắt đầu óc trống không, sau đó luống cuống tay chân đâm chọc màn hình, suýt nữa thì làm rớt cả máy thông minh.
Động tĩnh lớn như vậy quả thực rất khó làm lơ.
Cố Yến dời mắt khỏi bài báo cũ kia, cau mày nhìn về phía hắn ta: "Cậu làm gì đấy?"
Joe đứng ngẩn ngơ tại chỗ hồi lâu, sau đó dùng hai tay ôm mặt, há miệng sợ hãi kêu lên, giống như vừa chạy ra khỏi bức tranh "Gào thét" nổi tiếng vậy.
"Tôi... Tôi làm chuyện ngu xuẩn rồi... Cậu đừng mắng tôi..." Joe thấp thỏm nói.
Cố Yến: "...Cậu từng làm ít lắm sao? Tôi và Kha Cẩn đã bao giờ mắng cậu chưa?"
Joe: "Được, cậu bám vào lan can đi đã."
Cố Yến: "..."
Joe nhắm mắt lại, đạp chân một cái, bắt đầu sám hối: "Tôi gửi nhầm người..."
Cố Yến cảnh giác nhíu mày: "Gửi cho người nào?"
Joe: "Viện trưởng..."
Cố Yến: "..."
Hai người đồng thời cảm thấy nghẹt thở.
Một người là bị đồng đảng dại dột đến mức nghẹt thở, một người là sợ hãi đến mức nghẹt thở.
"Tại sao lại gửi sai cho tnầy ấy?" Mặt luật sư Cố sắp đông đến nứt.
Joe: "Tôi ghi tên thầy ấy là "Thực tập sinh của Cố", gần ngay tên cậu... Tôi trượt tay một cái..."
"Joe?" Giọng nói của Yên Tuy Chi từ bên kia truyền tới.
Joe thiếu gia như đang nghe được tử thần đang vẫy gọi.
Hắn ta căng cứng cổ, cười khan từ từ xoay người, trong lòng điên cuồng thét chói tai "Không — mình không đi qua đâu—", nhưng đôi chân đã máy móc đi theo Cố Yến đến khu ghế ngồi.
Yên Tuy Chi mở máy thông minh, gạt một hàng giao diện ra trước mặt.
Hiển nhiên, anh không biết Joe gửi gì cho mình, theo bản năng mở ra mấy cái để xem.
Ánh đèn ở khu ghế ngồi chiếu nghiêng vào mặt anh, tạo thành bóng mờ khiến người ngoài không nhìn thấy rõ vẻ mặt, đương nhiên cũng không biết được tâm trạng anh thế nào.
Mà từ một hàng giao diện kia... có vẻ như anh không định liếc mắt một cái rồi cho qua.
Joe thiếu gia như trở lại lúc kết thúc giờ học tự chọn mười năm trước, hai chân nhũn ra, bước chân loạng choạng, trong lòng thấp thỏm.
Cố Yến ngồi xuống bên cạnh Yên Tuy Chi.
Joe nhìn chằm chằm động tác của hắn, lần đầu tiên trong đời mong được ăn cẩu lương đến vậy. Hắn ta hy vọng Cố Yến đừng quan tâm đến cẩu độc thân là hắn ta, mà cứ nắm tay Yên Tuy Chi trực tiếp hôn lên luôn đi, đừng để anh nhìn thấy những thứ kia. Hoặc là trực tiếp ôm ngang Yên Tuy Chi, không nói hai lời liền trở về phòng.
Rất đáng tiếc, đồng đảng của hắn ta không có tính cách này.
Joe thiếu gia bỗng nhiên như cha mẹ chết.
Động tĩnh ghế hơi lún xuống khiến Yên Tuy Chi động mắt một chút, anh thu hồi tầm mắt từ đống báo chí, lại thuận tay rạch một cái, đóng một hàng giao diện kia lại, liếc Joe và Cố Yến, "Vừa rồi hai người bỏ trốn ra chỗ lan can, là để nghiên cứu những thứ này?"
Hình như... vẫn bình thường?
Đúng như Cố Yến nói lúc trước, không đến nỗi bài xích, cũng không kiêng dè gì cả.
Joe sờ ngực, trái tim vừa sợ đến bay ra ngoài đang từ từ ổn định lại.
Cố Yến chống khuỷu tay lên đầu gối, sờ cằm, đang muốn nói gì thì Joe đã đặt mông ngồi bên cạnh Kha Cẩn, bất chấp tất cả mà nói: "Haiz... Kệ đi, chỉ trách tôi trượt tay, nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói thẳng. Viện trưởng... tôi và chị muốn nhờ thầy giúp một chuyện."
Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Joe đã đứng đắn hẳn lên, còn có chút tha thiết.
Nhưng lúc nói như vậy, hắn ta vẫn phải cầm tay Kha Cẩn để lấy thêm can đảm.
Yên Tuy Chi liếc hắn ta một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Ồ? Giúp cái gì?"
Joe: "Nói ra rất dài dòng."
Yên Tuy Chi: "..."
"Cho nên tôi sẽ chọn điểm chính để nói." Joe thấp giọng nói, "Tôi và chị... vẫn cảm thấy trong những năm cáo già cấu kết với đám Manson, đã làm một ít... một ít chuyện không tốt lắm. Điều này khiến mấy năm nay tôi và cáo già đối chọi tương đối gay gắt, gặp mặt không nói một câu. Nhưng gần đây chị tôi phát hiện ra một ít đầu mối, khiến cô ấy nghi ngờ suy đoán của chúng tôi với cáo già nhiều năm như vậy đều là hiểu lầm."
Joe có chút bất đắc dĩ nói: "Nói trắng ra... chỉ là một ít chuyện nhà lặt vặt thôi. Nhưng nếu quả thật có thể tìm được thứ chứng minh chúng tôi hiểu lầm lão, vậy... ít nhất chúng tôi vẫn còn kịp cho lão một câu xin lỗi."
Hắn ta cúi thấp đầu, hai tay giao nhau, trầm mặc chốc lát, lại nói: "...Thật ra tôi còn rất mong chờ câu xin lỗi đó. Dĩ nhiên, nếu như sự thật chứng minh không phải hiểu lầm, ông ta chính là một lão vô liêm sỉ, vậy tôi và chị... sẽ... chắc sẽ không bao che cho lão."
Yên Tuy Chi gật đầu một cái: "Cho nên cần tôi giúp gì?"
"Chị tôi muốn tra lại những vụ án mà năm đó chúng tôi cho rằng có liên quan đến cáo già, nhưng không muốn kinh động quá nhiều người." Joe nói, "Cho nên quanh co lòng vòng muốn ra tay từ những bản án có liên quan. Vụ án mà viện trưởng đã từng làm cũng ở trong đó."
Vẻ mặt Yên Tuy Chi có chút biến hóa vi diệu, đôi mắt giật giật dưới đèn.
Anh không nói chuyện ngay, mà nhìn Joe một cái thật sâu, mới quơ quơ máy thông minh trên ngón tay, hỏi: "Ý cậu là những thứ gửi đến này?"
"Hoặc là viện trưởng còn từng làm những vụ án về chưa bệnh khác không?" Joe hỏi.
"Không còn." Yên Tuy Chi nói, "Tôi đọc nhiều, nhưng làm rất ít."
"Vậy... chinh là vụ này." Joe nói.
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, vẫn không để lộ ra vẻ không vui gì, giọng anh cũng rất bình tĩnh, giống như Joe chỉ hỏi mượn anh chút lửa, "Là muốn biết cụ thể hơn?"
Joe: "Đúng. Có thể không?"
"Dĩ nhiên." Có thể là Joe tỏ ra quá dè đặt, Yên Tuy Chi hơi cười, giọng nói cũng dịu đi không ít, "Nhưng trực tiếp bảo tôi nói, có thể là tôi sẽ là không biết kể từ đâu. Cậu hỏi đi, hỏi gì tôi đáp đó. Nếu như tôi còn nhớ."
Joe: "..."
Hắn ta yên lặng suy nghĩ, phát hiện sự hiểu biết của mình đối với vụ án cũ đó quá ít ỏi, nếu bảo hắn ta kể thì chắc hắn ta chỉ có thể dùng vài ba lời để khái quát—
Cũng chỉ là tai nạn giải phẫu gen, nhưng tai nạn này lại không hề đơn giản, bị nghi ngờ là bệnh viện có ý đồ mượn cơ hội giải phẫu cho người mắc bệnh để làm thí nghiệm về gen. Mà người mắc bệnh chết đi lại là người chưa thành niên, người nhà đau thương dẫn đến đa số người động lòng, khiến độ chú ý cao chưa từng có.
Nhưng bị cáo là phó viện trưởng lại không thừa nhận, thái độ không thành thật, mới dẫn ra một loạt dư luận sau này.
Mà mấy nội dung này vẫn là năm đó xem báo cáo phân tích của Cố Yến mới biết, loại cưỡi ngựa ngắm hoa vừa rồi tựa như quét sạch căn bản không còn thấy gì.
Dưới trình độ hiểu biết như vậy, Joe phát hiện mình có muốn đặt câu hỏi cũng không biết mở miệng thế nào.
Hắn ta im lặng, mở ra mấy phần tài liệu trong máy thông minh, nhanh chóng nhìn một hồi, thử hỏi mấy vấn đề.
Yên Tuy Chi giải thích mấy câu đơn giản, sau đó lại nói: "Thật ra thì mấy thứ này đều có trên những bài báo cậu gửi đến cả."
Quan trọng nhất chính là, loại câu hỏi như vậy có hỏi 180 câu cũng không nghiên cứu ra được Dvor • Eweth có liên quan hay không đâu.
Joe đỏ hết cả hai tai.
Hắn ta bực bội uống một hớp rượu, lại lật mấy bài báo bữa.
Yên Tuy Chi không nhịn nổi, có chút buồn cười nhắc nhở hắn ta: "Hỏi đông một búa tây một gậy như vậy tôi cũng không biết cái gì mới là điểm chính trong mắt cậu và chị cậu, không bằng cậu đọc tài liệu đã có trong tay trước, bàn bạc với chị rồi hỏi lại cũng không muộn."
Joe sửng sốt: "Có thể không? Nếu như... sau đó mới tới hỏi, có được không?"
Yên Tuy Chi gật đầu một cái, "Dĩ nhiên, chẳng lẽ chỉ có tác dụng trong một thời gian giới hạn thôi à?"
Có lẽ là có chuyện bận rộn, Joe không đợi thêm trong đại sảnh nữa, nhìn anh em nhà Manson đen mặt còn không bằng về đọc tài liệu. Kha Cẩn dừng thìa ăn cơm một cái là mấy người liền trở về phòng trên tầng.
Trong quá trình này, Cố Yến vẫn luôn chú ý đến vẻ mặt của Yên Tuy Chi, ít nhất lúc có mặt những người khác, từ đầu đến cuối anh không để lộ bất kì tâm trạng gì.
Kha Cẩn có vẻ không buồn ngủ lắm, không muốn vào phòng ngủ, Joe sắp xếp cậu ta ngồi trong phòng khách, mình thì ngồi trên ghế sa lon bên cạnh, giống như một học sinh vừa quay lại trường, đọc tài liệu chăm chú từng chữ từng chữ.
Ánh mắt Yên Tuy Chi lướt qua tay hắn ta, dừng một chút liền vào phòng ngủ.
"Mệt?" Cố Yến cũng không ở lâu trong phòng khách, đi theo sau lưng anh vào phòng.
"Không, tôi đi rửa tay." Yên Tuy Chi nói.
Trong phòng ngủ còn chưa bật đèn, cửa phòng được Cố Yến khép lại sau lưng. Bên trong phòng cũng không tối lắm, ánh đèn ngoài vườn hoa và đèn xe phía xa vẫn chiếu vào trong.
Yên Tuy Chi cầm điều khiển từ xa bật đèn, dạo một vòng trong tay, lại giống như quên mất, anh liền gác lại.
Sau đó anh xuyên qua ánh sáng như nước trong phòng, đi vào nhà vệ sinh, trong chốc lát tiếng nước chảy rào rào đã vang lên.
Cố Yến nhìn điều khiển từ xa, cũng không vội vã bật đèn.
Hắn đứng tại chỗ một hồi, sau đó men theo tiếng nước chảy đi vào trong phòng.
Cửa kính chỗ rửa tay không đóng, Yên Tuy Chi cẩn thận cọ rửa tay mình giống như thói quen trước kia. Qua một lúc lâu, anh mới ngừng tay, chống dọc theo bồn rửa, thất thần trong bóng tối.
Mấy giây sau, anh đột nhiên nhẹ nhàng nói: "Cố Yến."
"Tôi đây." Cố Yến nhấc chân lên bậc thang của bồn rửa.
Yên Tuy Chi quay đầu nhìn hắn một hồi, đột nhiên đưa tay quàng qua bả vai hắn, sau đó ôm lấy hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất