Chương 141: Giăng lưới (1)
Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Trong biệt thự Xuân Dã ở Decama, Younis đang truyền tin với người ta.
Đầu kia là một người bạn ở cảng tư vận của Younis, báo cho cô biết có một nhóm tàu con thoi vận chuyển hạng nặng vừa cập cảng, thứ vận chuyển là gạch nén, kiểm tra chi tiết là dùng cho y học.
Loại gạch nén này, nói trắng ra là gạch xây cao ốc đã làm sẵn từ trước, dùng hỗn hợp đặc biệt của kim loại thông minh và vật liệu xây dựng, có thể nén, tiện cho việc vận chuyển, cũng có thể khôi phục lại trong nháy mắt.
Trong vòng mấy giờ có thể hợp lại thành một tòa thành.
“Bắt đầu từ khi nào?” Younis hỏi.
“Rạng sáng bắt đầu vào cảng, đến bây giờ đã là lượt thứ tư rồi.” Đối phương nói, “Đồng thời vào cảng còn có một nhóm thiết bị y học và khoang cách ly.”
“Dùng tàu con thoi của nhà Clift?”
“Đúng vậy, dù sao cũng là nhà giàu, xác suất bị kiểm tra thấp hơn nhiều.”
“Còn có loại tàu con thoi hạng nặng nào cập cảng nữa không?” Younis liệt kê, “Để tôi đoán một chút, hành tinh Thiên Cầm? Hành tinh Hồng Thạch? Hành tinh có tình hình lây nhiễm nghiêm trọng đều phải có động tĩnh chứ?”
“Đúng vậy.”
Younis lại nói, “Sau khi đến cảng thì những thứ đó được chở đi đâu, tôi lại đoán chút nữa nhé?”
Tuy cô nói là đoán, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, liên tiếp báo ra mấy địa chỉ.
Mấy địa chỉ kia đều là những tòa nhà cũ, phần lớn là bị bỏ hoang. Vị trí khu vực này cũng rất kỳ quái, được gọi là “Khu ổ chuột trong trung tâm thương mại”, ở sâu nhất trong khu dân cư, nhưng lại luôn chiếm một góc loạn nhất.
Tóm lại, nơi nào dễ xảy ra chuyện phiền toái nhất thì những tòa nhà cũ kia sẽ ở đó.
Những tòa nhà cũ này trừ vị trí kỳ quái ra, còn có một điểm giống nhau khác —
Chính là đều bị anh em Manson mua lại.
Đối phương lại nói: “Đúng vậy, chính là những chỗ đó. Trước kia không có động tĩnh gì, bây giờ lại không hề che giấu, đây còn không phải là điệu bộ của Manson sao.”
Lúc trước Manson mua những tòa nhà này, bọn họ đã có vô số suy đoán, nhưng cố tình đối phương mua xong lại không có động tác tiếp theo, giống như là mua về để trang trí vậy.
Bây giờ lại xuất hiện máy nổ, gạch nén dùng cho y học, còn có đủ loại thiết bị y tế và khoang cách ly, kết hợp với thông báo nghiên cứu ra thuốc chữa của Tây Phổ, mục đích của anh em Manson cực kì dễ thấy.
Younis đứng trước cửa sổ, khoanh tay xùy một tiếng, lại có chút chán nản, “Mình đúng là… tại sao lại không nghĩ ra sớm chứ.”
Mặc dù chán nản, nhưng thật ra cô rất rõ ràng, nếu như thời gian trở về trước, cô vẫn rất khó mà nghĩ ra được mục đích của anh em Manson là như vậy.
Nhà Manson muốn được chia một bát canh trong lĩnh vực chữa bệnh, điều này thể hiện rất rõ sau khi anh em Manson ló đầu ra, nhưng có Xuân Đằng của nhà Younis ở đó, bọn họ muốn chui vào cũng không dễ dàng.
Không ai nghĩ đến bọn họ lại dùng cách này.
Vô cùng đột nhiên, nhưng đúng là thời cơ tốt nhất.
Lúc này những người khác làm gì cũng không kịp nữa. Huống chi dưới tình huống lây nhiễm diện rộng, trực tiếp đưa thuốc ra, người khác có muốn ngăn cản, dân chúng bị nhiễm cũng sẽ không đồng ý.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chưa đến mấy giờ là có thể thấy được logo trung tâm chữa lây nhiễm của nhà Manson xuất hiện trên các hành tinh.” Người bạn bên kia truyền tin nói, “Chiếm hết thời cơ, còn thắng ở danh tiếng. Một thời gian sau, những trung tâm chữa trị khẩn cấp đó sẽ thuận lý thành chương nâng cấp lên thành bệnh viện, triệt để hoàn thành.”
Trò chuyện xong, Younis ngồi bên bàn làm việc, cau mày suy nghĩ cái gì.
Lại một yêu cầu truyền tin nữa xuất hiện.
“Em trai cậu điên rồi à?” Lần này là bạn của Younis và Joe, vừa bắt máy đã ném ra một câu như vậy.
“Sao thế?” Younis hỏi.
Giọng đối phương cũng rất mông lung, “Cậu ta bảo tôi kiểm tra lại tất cả tài liệu an ninh ở cảng mấy năm gần đây, chỉ để tìm một con chim.”
“Nó không nói lí do với anh sao?” Ngược lại Younis rất bình tĩnh.
“Tâm trạng của tiểu thiếu gia khá kích động, không biết là tức giận hay là cái gì, tôi nghĩ cậu ta đã quên mất. Gọi lại thì toàn máy bận, tôi đoán bằng sức một mình tôi thì không làm nổi, cho nên mới tìm cô.”
Younis nói: “Nó có thể há mồm nhờ anh giúp, tôi đã thấy rất bất ngờ rồi. Nửa giờ trước nó truyền tin cho tôi, tôi còn muốn bảo nó đi khám kìa.”
“Cho nên tại sao phải tìm một con chim?”
“Bởi vì con chim kia có liên quan đến mấy chục vụ án mạng gần 30 năm trước.” Younis nói, “Hơn nữa anh biết Kha Cẩn không, trước kia cũng đã nhờ anh giúp không ít đó. Joe và người bạn luật sư của nó vừa tìm được vài manh mối bỏ sót…”
“Hả? Thế nào?”
“Có thể là nguyên nhân khiến tinh thần của luật sư Kha xảy ra vấn đề.”
“Nguyên nhân?” Đối phương kinh ngạc nói, “Không phải cô nói bởi vì không chịu được việc tên tội phạm Conor · Li kia vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Lại là bị người khác hãm hại?”
Younis nói: “Cũng gần như thế.”
…
Trên thực tế, chiều hôm đó, trong mạng lưới quan hệ của Joe và Younis, những người có thể tin tưởng đều nhận được truyền tin.
Hệ thống chữa bệnh, hệ thống báo động, phương diện truyền thông, còn có một số người bạn khác. Đám người này đều từng giúp Joe điều tra chuyện của Kha Cẩn, cũng đã từng cũng có một ít tiến triển, nhưng bởi vì thiếu chỗ quan trọng nên không thể tiến được thêm, hai năm gần đây vẫn không có động tĩnh gì.
Bọn họ vốn tưởng rằng chuyện của Kha Cẩn đến đây là chấm dứt, không nghĩ tới lại còn còn tiến triển mới.
Kì quái nhất chính là, tiến triển mới là một con chim.
“Được rồi, vậy tôi có thể hiểu được vì sao tâm trạng của Joe lại tệ đến thế.” Đối phương nói, “Tôi sẽ cố gắng, nếu thật là bị hãm hại… ĐM, vậy cũng thật khiến người ta ghê tởm.”
“Đừng nói đến tên ngốc kia, lúc tôi nghe được chuyện này cũng rất tức giận.” Younis vừa nghĩ lại, liền không nhịn được cười lạnh.
“Tức giận cái gì?” Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang lên trong phòng.
Younis chợt quay đầu, chỉ thấy cha mình – Dvor · Eweth đang đứng trước cửa, nâng tay lên chuẩn bị gõ.
“Không có gì.” Younis nói theo bản năng.
Những người bạn mà cô và Joe nhờ giúp đều có độ tuổi xấp xỉ với họ, là mối quan hệ bọn họ tự phát triển vòng qua cha mình mấy năm nay. Điều tra những chuyện về Dvor · Eweth tiên sinh cũng phần lớn là dựa vào sự giúp đỡ của mấy người này.
Younis nhìn đôi mắt sau cặp kính của Eweth, có chút chột dạ khó hiểu, lại có một chút áy náy.
Chuyện của Kha Cẩn vốn không liên quan gì, nhưng bây giờ bởi vì chim Mục Đinh và kẻ dọn đường mà bị kéo vào, còn liên quan đến những bất hòa của Dvor · Eweth và nhà Manson nữa, cho nên không tiện nói thẳng.
“Cứ vậy đi, vất vả.” Younis cúp truyền tin, quay đầu giải thích với cha mình, “Vừa lấy được thông tin từ cảng, điểm chữa bệnh của Tây Phổ, người hợp tác chắc là Manson. Nhưng vì nhận được thông tin hơi muộn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chắc hẳn buổi chiểu sẽ thông báo lên mạng. Nếu quả thật bọn họ có thể thuận lợi chiếm được một phần trong phương diện chữa bệnh, Xuân Đằng…”
Dvor · Eweth đỡ kiếng, không nhanh không chậm gõ cửa hai cái, lúc này mới đi vào không gian làm việc của con gái.
Tóc của ông ta đã biến từ màu vàng khi còn trẻ thành màu xám, nếp nhăn năm này lại dày hơn năm trước, nhưng vẫn để mình trông rất gọn gàng, giống như một quý ông lịch thiệp.
Thật ra thì Younis cảm thấy tên ngốc Joe hình dung vẫn khá đúng —
Cáo già, Dvor · Eweth lớn tuổi hơn có lúc trông giống như một con cáo bạc thật.
Khi còn bé, lúc nào Younis cũng cảm thấy cha mình sẽ không bao giờ làm ra chuyện mất đi phong độ, yêu thương dạy dỗ cô, lúc bất đắc dĩ cũng chỉ biết cười.
Cho khi tên ngốc Joe ra đời, luôn luôn ép cha phải ném gạt tàn thuốc…
“Xuân Đằng sẽ bị ảnh hưởng, điều này là không thể tránh khỏi.” Dvor · Eweth ngồi xuống trên ghế sô pha tiếp khách, thuận tay thưởng thức đồ trang trí trên bàn, “Con lại theo dõi Manson?”
“…Vâng.”
Dvor · Eweth cười một cái, nhưng trong giọng lại đầy vẻ bất đắc dĩ, “Con bé này, không phải ba đã nói đừng quan tâm đến Manson sao?”
Younis bĩu môi, “Làm sao? Ba còn muốn hợp tác với anh em họ? Con nói thật, tình hình như bây giờ, cho dù chúng ta có hợp tác như thế nào thì cũng chỉ là trợ lực cho anh em họ thôi, càng khiến họ thêm ngang ngược, sau đó cướp mất địa bàn của chúng ta, chẳng có một nửa chỗ tốt nào, cần gì chứ?”
Khoảng thời gian gần đây, số lần nói chuyện hẳn hoi của hai cha con cô không nhiều, gần như đều bị Manson làm loạn lên.
Younis chống bàn làm việc, hiếm thấy lải nhải phân tích về tình hình bây giờ của Xuân Đằng cùng nhà Manson, cùng với con đường ngày sau, cách phát triển và thời cơ thích hợp nhất của Xuân Đằng, giữ quan hệ với nhà Manson như thế nào là thích hợp nhất vân vân…
Trong lúc đó Dvor · Eweth vẫn nhìn cô, lắng nghe rất nghiêm túc.
Thỉnh thoảng sẽ uốn nắn lại vài lời của Younis. Thật ra thì cũng không thể gọi là uốn nắn, mà là nói lên cái nhìn của ông ta. Ví dụ như Younis cho rằng một khi Manson chiếm một chỗ trong lĩnh vực chữa bệnh, sẽ cố hết sức để khuếch trương lãnh địa. Đến khi số lượng có thể đối đầu được với Xuân Đằng, đương nhiên thực lực cũng có thể xứng đôi, sau đó chính là thuận lý thành chương đè áp Xuân Đằng.
Nhưng Dvor · Eweth lại chắc chắn bọn họ trong thời gian ngắn sẽ không khuếch trương điểm chữa bệnh, mà là dồn sức vào trung tâm nghiên cứu.
Điều này phù hợp với hình tượng liên hiệp với Tây Phổ để nghiên cứu chất thuốc của bọn họ hơn.
“Đánh cuộc không?” Dvor · Eweth nói.
Younis liếc nhìn cha già của mình.
Eweth bật cười.
Có lúc thậm chí Younis còn có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo từ trong vẻ mặt của ông ta.
Ba tán đồng.
Younis nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng mà sau khi nói xong, Dvor · Eweth vẫn giữ vững ý tưởng trước đó của mình, “Vẫn là câu nói kia, con đừng nhúng tay.”
Younis nghi ngờ trợn mắt nhìn ông ta.
Dvor · Eweth giơ tay lên cản lại tầm mắt của cô, giống như chọc cô khi còn bé vậy, lầu bầu nói: “Haiz — biết mắt con to rồi, trừng nữa con ngươi rơi ra ba còn phải nhặt cho con đấy.”
Ông ta cười một tiếng, rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Younis còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng cô lại không gọi thư ký vào.
Cô ngồi một mình ở phía sau bàn làm việc, xoay tròn cái ghế, nhìn ra cái hồ bao la ngoài cửa sổ, có một chút khổ sở không nói ra được. Không nói được là bởi vì cuộc gọi của em trai, hay là bởi vì lời đùa giỡn của cha mình.
Cô biết lúc này gọi cho Joe chưa chắc đã được, cô cũng không biết nên biểu đạt thế nào.
Trầm mặc chốc lát, cô vẫn lựa chọn gửi tin cho em.
[Có thể là chị suy nghĩ nhiều, nhưng chị cảm thấy… hình như ba đang cố ý đang phối hợp với Manson.]
Trong biệt thự Xuân Dã ở Decama, Younis đang truyền tin với người ta.
Đầu kia là một người bạn ở cảng tư vận của Younis, báo cho cô biết có một nhóm tàu con thoi vận chuyển hạng nặng vừa cập cảng, thứ vận chuyển là gạch nén, kiểm tra chi tiết là dùng cho y học.
Loại gạch nén này, nói trắng ra là gạch xây cao ốc đã làm sẵn từ trước, dùng hỗn hợp đặc biệt của kim loại thông minh và vật liệu xây dựng, có thể nén, tiện cho việc vận chuyển, cũng có thể khôi phục lại trong nháy mắt.
Trong vòng mấy giờ có thể hợp lại thành một tòa thành.
“Bắt đầu từ khi nào?” Younis hỏi.
“Rạng sáng bắt đầu vào cảng, đến bây giờ đã là lượt thứ tư rồi.” Đối phương nói, “Đồng thời vào cảng còn có một nhóm thiết bị y học và khoang cách ly.”
“Dùng tàu con thoi của nhà Clift?”
“Đúng vậy, dù sao cũng là nhà giàu, xác suất bị kiểm tra thấp hơn nhiều.”
“Còn có loại tàu con thoi hạng nặng nào cập cảng nữa không?” Younis liệt kê, “Để tôi đoán một chút, hành tinh Thiên Cầm? Hành tinh Hồng Thạch? Hành tinh có tình hình lây nhiễm nghiêm trọng đều phải có động tĩnh chứ?”
“Đúng vậy.”
Younis lại nói, “Sau khi đến cảng thì những thứ đó được chở đi đâu, tôi lại đoán chút nữa nhé?”
Tuy cô nói là đoán, nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn, liên tiếp báo ra mấy địa chỉ.
Mấy địa chỉ kia đều là những tòa nhà cũ, phần lớn là bị bỏ hoang. Vị trí khu vực này cũng rất kỳ quái, được gọi là “Khu ổ chuột trong trung tâm thương mại”, ở sâu nhất trong khu dân cư, nhưng lại luôn chiếm một góc loạn nhất.
Tóm lại, nơi nào dễ xảy ra chuyện phiền toái nhất thì những tòa nhà cũ kia sẽ ở đó.
Những tòa nhà cũ này trừ vị trí kỳ quái ra, còn có một điểm giống nhau khác —
Chính là đều bị anh em Manson mua lại.
Đối phương lại nói: “Đúng vậy, chính là những chỗ đó. Trước kia không có động tĩnh gì, bây giờ lại không hề che giấu, đây còn không phải là điệu bộ của Manson sao.”
Lúc trước Manson mua những tòa nhà này, bọn họ đã có vô số suy đoán, nhưng cố tình đối phương mua xong lại không có động tác tiếp theo, giống như là mua về để trang trí vậy.
Bây giờ lại xuất hiện máy nổ, gạch nén dùng cho y học, còn có đủ loại thiết bị y tế và khoang cách ly, kết hợp với thông báo nghiên cứu ra thuốc chữa của Tây Phổ, mục đích của anh em Manson cực kì dễ thấy.
Younis đứng trước cửa sổ, khoanh tay xùy một tiếng, lại có chút chán nản, “Mình đúng là… tại sao lại không nghĩ ra sớm chứ.”
Mặc dù chán nản, nhưng thật ra cô rất rõ ràng, nếu như thời gian trở về trước, cô vẫn rất khó mà nghĩ ra được mục đích của anh em Manson là như vậy.
Nhà Manson muốn được chia một bát canh trong lĩnh vực chữa bệnh, điều này thể hiện rất rõ sau khi anh em Manson ló đầu ra, nhưng có Xuân Đằng của nhà Younis ở đó, bọn họ muốn chui vào cũng không dễ dàng.
Không ai nghĩ đến bọn họ lại dùng cách này.
Vô cùng đột nhiên, nhưng đúng là thời cơ tốt nhất.
Lúc này những người khác làm gì cũng không kịp nữa. Huống chi dưới tình huống lây nhiễm diện rộng, trực tiếp đưa thuốc ra, người khác có muốn ngăn cản, dân chúng bị nhiễm cũng sẽ không đồng ý.
“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chưa đến mấy giờ là có thể thấy được logo trung tâm chữa lây nhiễm của nhà Manson xuất hiện trên các hành tinh.” Người bạn bên kia truyền tin nói, “Chiếm hết thời cơ, còn thắng ở danh tiếng. Một thời gian sau, những trung tâm chữa trị khẩn cấp đó sẽ thuận lý thành chương nâng cấp lên thành bệnh viện, triệt để hoàn thành.”
Trò chuyện xong, Younis ngồi bên bàn làm việc, cau mày suy nghĩ cái gì.
Lại một yêu cầu truyền tin nữa xuất hiện.
“Em trai cậu điên rồi à?” Lần này là bạn của Younis và Joe, vừa bắt máy đã ném ra một câu như vậy.
“Sao thế?” Younis hỏi.
Giọng đối phương cũng rất mông lung, “Cậu ta bảo tôi kiểm tra lại tất cả tài liệu an ninh ở cảng mấy năm gần đây, chỉ để tìm một con chim.”
“Nó không nói lí do với anh sao?” Ngược lại Younis rất bình tĩnh.
“Tâm trạng của tiểu thiếu gia khá kích động, không biết là tức giận hay là cái gì, tôi nghĩ cậu ta đã quên mất. Gọi lại thì toàn máy bận, tôi đoán bằng sức một mình tôi thì không làm nổi, cho nên mới tìm cô.”
Younis nói: “Nó có thể há mồm nhờ anh giúp, tôi đã thấy rất bất ngờ rồi. Nửa giờ trước nó truyền tin cho tôi, tôi còn muốn bảo nó đi khám kìa.”
“Cho nên tại sao phải tìm một con chim?”
“Bởi vì con chim kia có liên quan đến mấy chục vụ án mạng gần 30 năm trước.” Younis nói, “Hơn nữa anh biết Kha Cẩn không, trước kia cũng đã nhờ anh giúp không ít đó. Joe và người bạn luật sư của nó vừa tìm được vài manh mối bỏ sót…”
“Hả? Thế nào?”
“Có thể là nguyên nhân khiến tinh thần của luật sư Kha xảy ra vấn đề.”
“Nguyên nhân?” Đối phương kinh ngạc nói, “Không phải cô nói bởi vì không chịu được việc tên tội phạm Conor · Li kia vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật sao? Lại là bị người khác hãm hại?”
Younis nói: “Cũng gần như thế.”
…
Trên thực tế, chiều hôm đó, trong mạng lưới quan hệ của Joe và Younis, những người có thể tin tưởng đều nhận được truyền tin.
Hệ thống chữa bệnh, hệ thống báo động, phương diện truyền thông, còn có một số người bạn khác. Đám người này đều từng giúp Joe điều tra chuyện của Kha Cẩn, cũng đã từng cũng có một ít tiến triển, nhưng bởi vì thiếu chỗ quan trọng nên không thể tiến được thêm, hai năm gần đây vẫn không có động tĩnh gì.
Bọn họ vốn tưởng rằng chuyện của Kha Cẩn đến đây là chấm dứt, không nghĩ tới lại còn còn tiến triển mới.
Kì quái nhất chính là, tiến triển mới là một con chim.
“Được rồi, vậy tôi có thể hiểu được vì sao tâm trạng của Joe lại tệ đến thế.” Đối phương nói, “Tôi sẽ cố gắng, nếu thật là bị hãm hại… ĐM, vậy cũng thật khiến người ta ghê tởm.”
“Đừng nói đến tên ngốc kia, lúc tôi nghe được chuyện này cũng rất tức giận.” Younis vừa nghĩ lại, liền không nhịn được cười lạnh.
“Tức giận cái gì?” Một giọng nói trầm thấp bất thình lình vang lên trong phòng.
Younis chợt quay đầu, chỉ thấy cha mình – Dvor · Eweth đang đứng trước cửa, nâng tay lên chuẩn bị gõ.
“Không có gì.” Younis nói theo bản năng.
Những người bạn mà cô và Joe nhờ giúp đều có độ tuổi xấp xỉ với họ, là mối quan hệ bọn họ tự phát triển vòng qua cha mình mấy năm nay. Điều tra những chuyện về Dvor · Eweth tiên sinh cũng phần lớn là dựa vào sự giúp đỡ của mấy người này.
Younis nhìn đôi mắt sau cặp kính của Eweth, có chút chột dạ khó hiểu, lại có một chút áy náy.
Chuyện của Kha Cẩn vốn không liên quan gì, nhưng bây giờ bởi vì chim Mục Đinh và kẻ dọn đường mà bị kéo vào, còn liên quan đến những bất hòa của Dvor · Eweth và nhà Manson nữa, cho nên không tiện nói thẳng.
“Cứ vậy đi, vất vả.” Younis cúp truyền tin, quay đầu giải thích với cha mình, “Vừa lấy được thông tin từ cảng, điểm chữa bệnh của Tây Phổ, người hợp tác chắc là Manson. Nhưng vì nhận được thông tin hơi muộn, bọn họ đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, chắc hẳn buổi chiểu sẽ thông báo lên mạng. Nếu quả thật bọn họ có thể thuận lợi chiếm được một phần trong phương diện chữa bệnh, Xuân Đằng…”
Dvor · Eweth đỡ kiếng, không nhanh không chậm gõ cửa hai cái, lúc này mới đi vào không gian làm việc của con gái.
Tóc của ông ta đã biến từ màu vàng khi còn trẻ thành màu xám, nếp nhăn năm này lại dày hơn năm trước, nhưng vẫn để mình trông rất gọn gàng, giống như một quý ông lịch thiệp.
Thật ra thì Younis cảm thấy tên ngốc Joe hình dung vẫn khá đúng —
Cáo già, Dvor · Eweth lớn tuổi hơn có lúc trông giống như một con cáo bạc thật.
Khi còn bé, lúc nào Younis cũng cảm thấy cha mình sẽ không bao giờ làm ra chuyện mất đi phong độ, yêu thương dạy dỗ cô, lúc bất đắc dĩ cũng chỉ biết cười.
Cho khi tên ngốc Joe ra đời, luôn luôn ép cha phải ném gạt tàn thuốc…
“Xuân Đằng sẽ bị ảnh hưởng, điều này là không thể tránh khỏi.” Dvor · Eweth ngồi xuống trên ghế sô pha tiếp khách, thuận tay thưởng thức đồ trang trí trên bàn, “Con lại theo dõi Manson?”
“…Vâng.”
Dvor · Eweth cười một cái, nhưng trong giọng lại đầy vẻ bất đắc dĩ, “Con bé này, không phải ba đã nói đừng quan tâm đến Manson sao?”
Younis bĩu môi, “Làm sao? Ba còn muốn hợp tác với anh em họ? Con nói thật, tình hình như bây giờ, cho dù chúng ta có hợp tác như thế nào thì cũng chỉ là trợ lực cho anh em họ thôi, càng khiến họ thêm ngang ngược, sau đó cướp mất địa bàn của chúng ta, chẳng có một nửa chỗ tốt nào, cần gì chứ?”
Khoảng thời gian gần đây, số lần nói chuyện hẳn hoi của hai cha con cô không nhiều, gần như đều bị Manson làm loạn lên.
Younis chống bàn làm việc, hiếm thấy lải nhải phân tích về tình hình bây giờ của Xuân Đằng cùng nhà Manson, cùng với con đường ngày sau, cách phát triển và thời cơ thích hợp nhất của Xuân Đằng, giữ quan hệ với nhà Manson như thế nào là thích hợp nhất vân vân…
Trong lúc đó Dvor · Eweth vẫn nhìn cô, lắng nghe rất nghiêm túc.
Thỉnh thoảng sẽ uốn nắn lại vài lời của Younis. Thật ra thì cũng không thể gọi là uốn nắn, mà là nói lên cái nhìn của ông ta. Ví dụ như Younis cho rằng một khi Manson chiếm một chỗ trong lĩnh vực chữa bệnh, sẽ cố hết sức để khuếch trương lãnh địa. Đến khi số lượng có thể đối đầu được với Xuân Đằng, đương nhiên thực lực cũng có thể xứng đôi, sau đó chính là thuận lý thành chương đè áp Xuân Đằng.
Nhưng Dvor · Eweth lại chắc chắn bọn họ trong thời gian ngắn sẽ không khuếch trương điểm chữa bệnh, mà là dồn sức vào trung tâm nghiên cứu.
Điều này phù hợp với hình tượng liên hiệp với Tây Phổ để nghiên cứu chất thuốc của bọn họ hơn.
“Đánh cuộc không?” Dvor · Eweth nói.
Younis liếc nhìn cha già của mình.
Eweth bật cười.
Có lúc thậm chí Younis còn có thể nhìn thấy sự kiêu ngạo từ trong vẻ mặt của ông ta.
Ba tán đồng.
Younis nghĩ như vậy trong lòng.
Nhưng mà sau khi nói xong, Dvor · Eweth vẫn giữ vững ý tưởng trước đó của mình, “Vẫn là câu nói kia, con đừng nhúng tay.”
Younis nghi ngờ trợn mắt nhìn ông ta.
Dvor · Eweth giơ tay lên cản lại tầm mắt của cô, giống như chọc cô khi còn bé vậy, lầu bầu nói: “Haiz — biết mắt con to rồi, trừng nữa con ngươi rơi ra ba còn phải nhặt cho con đấy.”
Ông ta cười một tiếng, rồi đứng dậy rời khỏi phòng làm việc.
Younis còn có rất nhiều chuyện phải xử lý, nhưng cô lại không gọi thư ký vào.
Cô ngồi một mình ở phía sau bàn làm việc, xoay tròn cái ghế, nhìn ra cái hồ bao la ngoài cửa sổ, có một chút khổ sở không nói ra được. Không nói được là bởi vì cuộc gọi của em trai, hay là bởi vì lời đùa giỡn của cha mình.
Cô biết lúc này gọi cho Joe chưa chắc đã được, cô cũng không biết nên biểu đạt thế nào.
Trầm mặc chốc lát, cô vẫn lựa chọn gửi tin cho em.
[Có thể là chị suy nghĩ nhiều, nhưng chị cảm thấy… hình như ba đang cố ý đang phối hợp với Manson.]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất