Chương 144: Giăng lưới (4)
Edit: Bonnie/Nghiêm cấm reup!
Bởi vì chuyện tạt nước, mà từ đầu đến cuối Chester vẫn rất áy náy đối với Yên Tuy Chi, cho nên trong cả bữa cơm tối, là đầu bếp chính, cậu ta vẫn luôn gắp những món ăn tốt nhất vào trong đĩa của Yên Tuy Chi.
Mà ở trong mắt bà Kitty · Bell, mấy vị khách này đều còn trẻ, nhất là Yên Tuy Chi nhìn trẻ tuổi nhất. Vì vậy lúc bà gọt hoa quả, luôn từ ái để vào trong đĩa của anh một đống.
Còn có Joshua · Dale nói một đằng làm một nẻo…
Cùng với Rosi · Dale đơn giản là tham gia náo nhiệt.
Tóm lại, dưới sự cố gắng của cả bốn người này, đĩa thức ăn của Yên Tuy Chi chất đống như núi, lấy mắt thường để đánh giá, đại khái là gấp ba lần lượng thức ăn ngày thường của anh.
“…”
Tình cảm khó chối từ, giáo sư Yên mỉm cười cầm bát đũa lên, mặt cũng cười đến xanh mét.
Bà Kitty rất thương những chàng trai luôn phải bận rộn này, cứ luôn hỏi Cố Yến “Công việc có nhiều hay không, có phải ngủ rất ít hay không, ăn cơm có đúng giờ không, thân thể như thế nào?”
Trí nhớ của bà không tốt lắm, thỉnh thoảng còn lặp lại.
Cố Yến không nói nhiều, nhưng lại cực kì kiên nhẫn. Cho dù là câu hỏi đã trả lời, khi hỏi lại, hắn vẫn sẽ ổn định đáp lại như lần đầu tiên nghe thấy.
Mà giáo sư Yên quan tâm đến học sinh, luôn len lén chuyển đồ ăn trong đĩa của mình qua bên hắn lúc hắn ngẩng đầu lên trả lời bà lão, giống như một chú hamster chăm chỉ vận chuyển.
Một khi bà lão dừng lại, giáo sư Yên sẽ tỉnh bơ ngồi yên.
Nhưng khi Cố Yến lại bị lôi đi trò chuyện, người nào đó lại bắt đầu lặng lẽ vận chuyển thức ăn.
Mới đầu, luật sư Cố còn nhắm một mắt mở một mắt, rất hợp tác làm như không thấy.
Thành thật mà nói, thật ra thì hắn rất hưởng thụ loại động tác nhỏ lén lút này.
Cho đến khi người nào đó ở dưới sự dung túng được voi đòi tiên, cực kì bình tĩnh chuyển “cả ngọn núi” sang.
“…”
Thừa dịp mấy người Kitty · Bell bị Joe thiếu gia chọc cho ồn ào, Cố Yến tranh thủ liếc nhìn đĩa thức ăn của mình, sau khi im lặng một lát mới nhấc mắt lên, bình tĩnh hỏi: “Thầy Yên, có phải thầy cảm thấy tôi mù không?”
Giáo sư Yên chống cằm nhìn hắn, giả bộ vô tội hai giây, rốt cuộc không nhịn được, cong mắt mỉm cười.
Cố Yến đành cam chịu số phận nĩa lên.
…
Lúc rời khỏi nhà Joshua · Dale cũng không muộn lắm, khu dân cư thấp bé vừa mới lên đèn.
Từ trong hẻm nhỏ đi ra ngoài, tiếng người ồn ào cùng với tiếng xe cộ của đường Song Nguyệt liền đập vào mặt. Rõ ràng chỉ cách mười mấy bước, nhưng lại giống như hai thế giới không liên quan gì đến nhau.
Lấy bản thân Joe thiếu gia mà nói, hiển nhiên hắn ta càng quen thuộc với nơi như đường Song Nguyệt hơn.
Nhưng hắn ta đứng ở đầu đường, lại không nhịn được quay đầu nhìn con ngõ cũ nát sau lưng, lầu bầu nói: “Bầu không khí nhà tiểu quỷ kia không tệ, tôi lại có chút không nỡ.”
Thật ra thì chỉ là ăn một bữa tối rất bình thường, trò chuyện những chủ đề không hề khoa trương. Vì cân nhắc đến thính lực dần thoái hóa của bà lão, thỉnh thoảng bọn họ còn phải lặp lại vài câu, cố gắng nâng cao âm lượng.
Nhưng ai nấy đều rất buông lỏng.
Ngay cả trạng thái của Kha Cẩn cũng không tệ.
“Hình như Kha Cẩn đã khá lên một chút, cậu xem, còn cho tôi một viên kẹo nữa.” Joe lại vui vẻ tung vật nhỏ trong tay lên, khoe khoang lần thứ 180.
“Tôi không phải cá vàng, trí nhớ tạm được, hơn nữa vừa vặn mọc cả mắt.” Luật sư Cố vừa sỉ vả, vừa ấn hắn ta vào trong xe, giống như đuổi một con hoẵng vào lồng.
Cửa xe đóng lại rầm một tiếng, Joe thò nửa người ra khỏi cửa xe, “Hai người không lên xe sao?”
“Bọn tôi đi dạo chốc lát.” Cố Yến dừng lại, lại nghiêm mặt bổ sung, “Tiêu cơm.”
Joe không nhịn được bật cười, bám vào cửa xe nói: “Cậu cũng có ngày hôm nay.”
“…”
Cố Yến không thay đổi sắc mặt nhấn nút chạy thay hắn, tiễn hắn ta và Kha Cẩn đi.
Chỗ ở Joe đặt trước nằm ở một đầu khác của đường Song Nguyệt, gần sông, thật ra cũng không xa lắm, đi dọc theo đường Song Nguyệt, năm phút là đến. Nhưng Cố Yến lại đi một vòng lớn, chọn một con đường dọc bờ sông.
So với đường Song Nguyệt, con đường dọc theo bờ sông này ít người hơn nhiều. Trừ vài đôi tình nhân trẻ tuổi rảnh rỗi tản bộ, còn đi cách nhau rất xa, cả con đường dài không còn một bóng người nào nữa.
Yên Tuy Chi đi mấy bước, đột nhiên đưa tay ra với Cố Yến, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay thon dài đẹp mắt hơi cong, giống như một lời mời ưu nhã.
Cố Yến nhướng mày.
“Nghe nói trên tay có một huyệt vị, ấn một cái sẽ giúp dễ tiêu hóa.” Yên Tuy Chi nói cứ như thật vậy, “Tôi thử một chút.”
Một vài giáo sư đã nói mình dốt đặc cán mai với đống huyệt vị, có quỷ mới tin anh.
Cố Yến đang đút hai tay vào túi quần, rũ mắt nhìn lời mời đó, sau đó đưa ra một cái tay nắm lấy, ngón tay đan nhau.
Mùa đông ở Tửu Thành rất khắc nghiệt, cũng may bờ sông không có gió, ngược lại cũng không lạnh.
Hai người tản bộ, cũng không vội trở về khách sạn.
“Lúc trước ở viện mồ côi, trạng thái của em có chút khác thường.” Cố Yến nói, “Lúc lão viện trưởng nói đến tập đoàn kia, em mất tập trung rất nhiều lần.”
“Rõ ràng như vậy? Từ trước đến nay tôi mất tập trung đều giấu rất tốt.”
“Ai cho em ảo giác đó?” Tay của Cố Yến rất ấm, nhưng cách nói chuyện vẫn không khách khí chút nào.
Yên Tuy Chi bất mãn “xùy” một tiếng.
“Lời của lão viện trưởng có vấn đề gì sao?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái: “Cũng không hẳn, chẳng qua là… muốn lấy được thông tin những người sau lưng tập đoàn kia nắm trong tay, chắc sẽ có chút khó khăn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì một trong hai bên hợp tác ẩn danh kia đã không có trên đời nữa rồi.” Yên Tuy Chi nói, “Thông tin của người còn lại quá ít, hơi khó tra.”
Đã không có trên đời nữa?
Cố Yến còn chưa kịp phản ứng từ trong giọng nói bình tĩnh của anh, máy thông minh đã vang lên.
Người truyền tin đến là lão viện trưởng, ông báo cho Cố Yến biết mình đã lấy được câu trả lời từ người bạn, lấy được một số tài liệu của người ẩn danh kia, đang gửi tới cho Cố Yến.
Hiệu suất truyền đi rất cao, vừa cúp máy, giao diện tài liệu đã nhảy ra ngoài.
Cố Yến nhìn Yên Tuy Chi một cái, trực tiếp bấm vào.
Màn hình máy thông minh của hắn được cài đặt chia sẻ với Yên Tuy Chi, trên đó có gì hai người đều có thể thấy rất rõ ràng.
Lão viện trưởng truyền tới không ít tài liệu, có chừng mười phần chứng cứ, đa số là phản hồi đã nhận tiền vốn, còn có một phần là thư cảm ơn, cùng với hai phần hóa đơn không có vấn đề gì.
Trong tài liệu có kèm theo tin nhắn của lão viện trưởng:
[Thông tin về người ẩn danh kia, phần lớn đều được bảo mật. Đây là tối đa mà tôi có thể lấy được, hy vọng có thể cung cấp một ít sự trợ giúp cho các cậu. Ngoài ra, về “Kẻ dọn đường” mà các cậu gọi, tôi rất xin lỗi, dẫu sao gã đã từng lớn lên dưới sự giám hộ của tôi.]
Cố Yến mở tài liệu ra, đúng như lão viện trưởng trước nói, người ẩn danh vẫn luôn bảo vệ thông tin về thân phận mình khá tốt. Trong đám tài liệu này, thứ liên quan đến bọn họ chỉ có chữ ký ở cuối.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được lão viện trưởng nói “Chữ ký rất… ừm” kia là ý gì.”
Phần thứ nhất là phản hồi thư xác nhận đã thu vốn, chỗ ký tên có hai bút tích rõ ràng, nội dung là:
Người & Người Người
Thứ hai là phản hồi thư cảm ơn:
Tôi & Tôi Tôi
Thứ ba:
Ai & không biết ai
Thứ tư:
Bạn già cũ & Người bạn nhỏ
Thứ năm:
X&Y
Thứ sáu…
Luật sư Cố yên lặng thu màn hình về, đúng là không thể nhìn nổi.
Chỉ nhìn từ chữ ký, hai nhà ẩn danh đều không coi việc này ra gì, cũng thật sự không muốn để lại chút thông tin nào, mỗi lần ký tên cứ như làm trò đùa vậy. Khiến người xem dở khóc dở cười, cực kì bất đắc dĩ.
Cố Yến day trán, lại mở màn hình ra lần nữa.
Điều khiến hắn bất ngờ là, chữ ký ở phần tài liệu phía sau đã xảy ra biến hóa rõ ràng —
Từ hai người biến thành một người, hơn nữa nội dung ký tên đổi thành nghiêm chỉnh, ký tên tập đoàn giả tưởng mà hai nhà liên hiệp. Trực tiếp lấy tên tập đoàn để đại diện cho hai nhà.
Tài liệu được xếp theo năm, hai kiểu chữ ký là ban đầu, trải qua mấy năm, một chữ ký là sau này.
Cố Yến chú ý tới năm xuất hiện một kiểu chữ ký lần đầu tiên, nếu như là trước kia, hắn sẽ không hề nhạy cảm với năm này. Nhưng bây giờ đã khác, hắn nhìn thấy số năm thì sẽ nhớ đến theo bản năng, đây là năm thứ hai sau khi cha mẹ Yên Tuy Chi qua đời.
Cố Yến cầm phần tài liệu kia, nhìn chằm chằm số năm mấy giây, ngẩng đầu lên, “Một bên trong đó là —”
Yên Tuy Chi: “Cha mẹ tôi.”
“Thầy đã điều tra từ sớm rồi?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, anh kéo mấy phần tài liệu có hai chữ ký đến trước mặt, “Thật ra thì vẫn có một chút thông tin.”
Anh chỉ “Người Người” ở phần thứ nhất, nói: “Lâm tiên sinh và bà Lư, hai người.”
Lại chỉ “Tôi Tôi” nói: “Vẫn là Lâm tiên sinh và bà Lư. Còn có ‘Không biết ai’ này, cũng là bọn họ. Nhưng thật ra lần đầu tiên tôi thấy loại tài liệu này lại rất sớm —”
Yên Tuy Chi chỉ “Người bạn nhỏ” phần thứ tư, nói: “Lúc bọn họ ký cái này, tôi ở bên cạnh. Cụ thể làm gì thì không nhớ, hình như là tìm cha tôi để hỏi chuyện gì đó, cho nên vào thư phòng. Bọn họ nói ‘Tới rất đúng lúc, đang không biết ký cái gì’.”
“Tôi rất có ấn tượng với nội dung chữ ký này, cũng may mà có ấn tượng, cho nên sau khi trưởng thành mới thuận tiện điều tra hơn nhiều.” Yên Tuy Chi phe phẩy tờ giấy ảo, nói: “Nếu như dùng kho bút tích để tìm, chắc cả đời sẽ không tìm được, bởi vì cha tôi viết bằng tay trái.”
Anh lại nhìn lướt qua những chữ ký kia, nói: “Có phải rất xấu không?”
Cố Yến lại chú ý tới một điểm khác, “Lúc thầy quyên tiền cho viện mồ côi, ký Y…”
Yên Tuy Chi cười, “Không phải viết tắt của ‘Yên’. Thật ra là chỉ muốn kéo dài chữ ký của cha mẹ tôi, ở chỗ khác còn dùng Người Người với Tôi Tôi, có quỷ mới biết là ai. Chỉ là Y có chút trùng hợp mà thôi.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Lão viện trưởng gửi cho cậu mấy thứ này, không khác những thứ tôi lấy được lúc trước lắm, nhiều thêm được một tí. Nhưng cậu cũng thấy đấy, thông tin rất có hạn. Cha tôi không viết bằng tay thuận, đối phương cũng sẽ, tôi đã sớm so sánh với kho bút tích rồi, không có kết quả.”
Bởi vì chuyện tạt nước, mà từ đầu đến cuối Chester vẫn rất áy náy đối với Yên Tuy Chi, cho nên trong cả bữa cơm tối, là đầu bếp chính, cậu ta vẫn luôn gắp những món ăn tốt nhất vào trong đĩa của Yên Tuy Chi.
Mà ở trong mắt bà Kitty · Bell, mấy vị khách này đều còn trẻ, nhất là Yên Tuy Chi nhìn trẻ tuổi nhất. Vì vậy lúc bà gọt hoa quả, luôn từ ái để vào trong đĩa của anh một đống.
Còn có Joshua · Dale nói một đằng làm một nẻo…
Cùng với Rosi · Dale đơn giản là tham gia náo nhiệt.
Tóm lại, dưới sự cố gắng của cả bốn người này, đĩa thức ăn của Yên Tuy Chi chất đống như núi, lấy mắt thường để đánh giá, đại khái là gấp ba lần lượng thức ăn ngày thường của anh.
“…”
Tình cảm khó chối từ, giáo sư Yên mỉm cười cầm bát đũa lên, mặt cũng cười đến xanh mét.
Bà Kitty rất thương những chàng trai luôn phải bận rộn này, cứ luôn hỏi Cố Yến “Công việc có nhiều hay không, có phải ngủ rất ít hay không, ăn cơm có đúng giờ không, thân thể như thế nào?”
Trí nhớ của bà không tốt lắm, thỉnh thoảng còn lặp lại.
Cố Yến không nói nhiều, nhưng lại cực kì kiên nhẫn. Cho dù là câu hỏi đã trả lời, khi hỏi lại, hắn vẫn sẽ ổn định đáp lại như lần đầu tiên nghe thấy.
Mà giáo sư Yên quan tâm đến học sinh, luôn len lén chuyển đồ ăn trong đĩa của mình qua bên hắn lúc hắn ngẩng đầu lên trả lời bà lão, giống như một chú hamster chăm chỉ vận chuyển.
Một khi bà lão dừng lại, giáo sư Yên sẽ tỉnh bơ ngồi yên.
Nhưng khi Cố Yến lại bị lôi đi trò chuyện, người nào đó lại bắt đầu lặng lẽ vận chuyển thức ăn.
Mới đầu, luật sư Cố còn nhắm một mắt mở một mắt, rất hợp tác làm như không thấy.
Thành thật mà nói, thật ra thì hắn rất hưởng thụ loại động tác nhỏ lén lút này.
Cho đến khi người nào đó ở dưới sự dung túng được voi đòi tiên, cực kì bình tĩnh chuyển “cả ngọn núi” sang.
“…”
Thừa dịp mấy người Kitty · Bell bị Joe thiếu gia chọc cho ồn ào, Cố Yến tranh thủ liếc nhìn đĩa thức ăn của mình, sau khi im lặng một lát mới nhấc mắt lên, bình tĩnh hỏi: “Thầy Yên, có phải thầy cảm thấy tôi mù không?”
Giáo sư Yên chống cằm nhìn hắn, giả bộ vô tội hai giây, rốt cuộc không nhịn được, cong mắt mỉm cười.
Cố Yến đành cam chịu số phận nĩa lên.
…
Lúc rời khỏi nhà Joshua · Dale cũng không muộn lắm, khu dân cư thấp bé vừa mới lên đèn.
Từ trong hẻm nhỏ đi ra ngoài, tiếng người ồn ào cùng với tiếng xe cộ của đường Song Nguyệt liền đập vào mặt. Rõ ràng chỉ cách mười mấy bước, nhưng lại giống như hai thế giới không liên quan gì đến nhau.
Lấy bản thân Joe thiếu gia mà nói, hiển nhiên hắn ta càng quen thuộc với nơi như đường Song Nguyệt hơn.
Nhưng hắn ta đứng ở đầu đường, lại không nhịn được quay đầu nhìn con ngõ cũ nát sau lưng, lầu bầu nói: “Bầu không khí nhà tiểu quỷ kia không tệ, tôi lại có chút không nỡ.”
Thật ra thì chỉ là ăn một bữa tối rất bình thường, trò chuyện những chủ đề không hề khoa trương. Vì cân nhắc đến thính lực dần thoái hóa của bà lão, thỉnh thoảng bọn họ còn phải lặp lại vài câu, cố gắng nâng cao âm lượng.
Nhưng ai nấy đều rất buông lỏng.
Ngay cả trạng thái của Kha Cẩn cũng không tệ.
“Hình như Kha Cẩn đã khá lên một chút, cậu xem, còn cho tôi một viên kẹo nữa.” Joe lại vui vẻ tung vật nhỏ trong tay lên, khoe khoang lần thứ 180.
“Tôi không phải cá vàng, trí nhớ tạm được, hơn nữa vừa vặn mọc cả mắt.” Luật sư Cố vừa sỉ vả, vừa ấn hắn ta vào trong xe, giống như đuổi một con hoẵng vào lồng.
Cửa xe đóng lại rầm một tiếng, Joe thò nửa người ra khỏi cửa xe, “Hai người không lên xe sao?”
“Bọn tôi đi dạo chốc lát.” Cố Yến dừng lại, lại nghiêm mặt bổ sung, “Tiêu cơm.”
Joe không nhịn được bật cười, bám vào cửa xe nói: “Cậu cũng có ngày hôm nay.”
“…”
Cố Yến không thay đổi sắc mặt nhấn nút chạy thay hắn, tiễn hắn ta và Kha Cẩn đi.
Chỗ ở Joe đặt trước nằm ở một đầu khác của đường Song Nguyệt, gần sông, thật ra cũng không xa lắm, đi dọc theo đường Song Nguyệt, năm phút là đến. Nhưng Cố Yến lại đi một vòng lớn, chọn một con đường dọc bờ sông.
So với đường Song Nguyệt, con đường dọc theo bờ sông này ít người hơn nhiều. Trừ vài đôi tình nhân trẻ tuổi rảnh rỗi tản bộ, còn đi cách nhau rất xa, cả con đường dài không còn một bóng người nào nữa.
Yên Tuy Chi đi mấy bước, đột nhiên đưa tay ra với Cố Yến, lòng bàn tay hướng lên trên, ngón tay thon dài đẹp mắt hơi cong, giống như một lời mời ưu nhã.
Cố Yến nhướng mày.
“Nghe nói trên tay có một huyệt vị, ấn một cái sẽ giúp dễ tiêu hóa.” Yên Tuy Chi nói cứ như thật vậy, “Tôi thử một chút.”
Một vài giáo sư đã nói mình dốt đặc cán mai với đống huyệt vị, có quỷ mới tin anh.
Cố Yến đang đút hai tay vào túi quần, rũ mắt nhìn lời mời đó, sau đó đưa ra một cái tay nắm lấy, ngón tay đan nhau.
Mùa đông ở Tửu Thành rất khắc nghiệt, cũng may bờ sông không có gió, ngược lại cũng không lạnh.
Hai người tản bộ, cũng không vội trở về khách sạn.
“Lúc trước ở viện mồ côi, trạng thái của em có chút khác thường.” Cố Yến nói, “Lúc lão viện trưởng nói đến tập đoàn kia, em mất tập trung rất nhiều lần.”
“Rõ ràng như vậy? Từ trước đến nay tôi mất tập trung đều giấu rất tốt.”
“Ai cho em ảo giác đó?” Tay của Cố Yến rất ấm, nhưng cách nói chuyện vẫn không khách khí chút nào.
Yên Tuy Chi bất mãn “xùy” một tiếng.
“Lời của lão viện trưởng có vấn đề gì sao?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái: “Cũng không hẳn, chẳng qua là… muốn lấy được thông tin những người sau lưng tập đoàn kia nắm trong tay, chắc sẽ có chút khó khăn.”
“Tại sao?”
“Bởi vì một trong hai bên hợp tác ẩn danh kia đã không có trên đời nữa rồi.” Yên Tuy Chi nói, “Thông tin của người còn lại quá ít, hơi khó tra.”
Đã không có trên đời nữa?
Cố Yến còn chưa kịp phản ứng từ trong giọng nói bình tĩnh của anh, máy thông minh đã vang lên.
Người truyền tin đến là lão viện trưởng, ông báo cho Cố Yến biết mình đã lấy được câu trả lời từ người bạn, lấy được một số tài liệu của người ẩn danh kia, đang gửi tới cho Cố Yến.
Hiệu suất truyền đi rất cao, vừa cúp máy, giao diện tài liệu đã nhảy ra ngoài.
Cố Yến nhìn Yên Tuy Chi một cái, trực tiếp bấm vào.
Màn hình máy thông minh của hắn được cài đặt chia sẻ với Yên Tuy Chi, trên đó có gì hai người đều có thể thấy rất rõ ràng.
Lão viện trưởng truyền tới không ít tài liệu, có chừng mười phần chứng cứ, đa số là phản hồi đã nhận tiền vốn, còn có một phần là thư cảm ơn, cùng với hai phần hóa đơn không có vấn đề gì.
Trong tài liệu có kèm theo tin nhắn của lão viện trưởng:
[Thông tin về người ẩn danh kia, phần lớn đều được bảo mật. Đây là tối đa mà tôi có thể lấy được, hy vọng có thể cung cấp một ít sự trợ giúp cho các cậu. Ngoài ra, về “Kẻ dọn đường” mà các cậu gọi, tôi rất xin lỗi, dẫu sao gã đã từng lớn lên dưới sự giám hộ của tôi.]
Cố Yến mở tài liệu ra, đúng như lão viện trưởng trước nói, người ẩn danh vẫn luôn bảo vệ thông tin về thân phận mình khá tốt. Trong đám tài liệu này, thứ liên quan đến bọn họ chỉ có chữ ký ở cuối.
Cho đến lúc này, hắn mới hiểu được lão viện trưởng nói “Chữ ký rất… ừm” kia là ý gì.”
Phần thứ nhất là phản hồi thư xác nhận đã thu vốn, chỗ ký tên có hai bút tích rõ ràng, nội dung là:
Người & Người Người
Thứ hai là phản hồi thư cảm ơn:
Tôi & Tôi Tôi
Thứ ba:
Ai & không biết ai
Thứ tư:
Bạn già cũ & Người bạn nhỏ
Thứ năm:
X&Y
Thứ sáu…
Luật sư Cố yên lặng thu màn hình về, đúng là không thể nhìn nổi.
Chỉ nhìn từ chữ ký, hai nhà ẩn danh đều không coi việc này ra gì, cũng thật sự không muốn để lại chút thông tin nào, mỗi lần ký tên cứ như làm trò đùa vậy. Khiến người xem dở khóc dở cười, cực kì bất đắc dĩ.
Cố Yến day trán, lại mở màn hình ra lần nữa.
Điều khiến hắn bất ngờ là, chữ ký ở phần tài liệu phía sau đã xảy ra biến hóa rõ ràng —
Từ hai người biến thành một người, hơn nữa nội dung ký tên đổi thành nghiêm chỉnh, ký tên tập đoàn giả tưởng mà hai nhà liên hiệp. Trực tiếp lấy tên tập đoàn để đại diện cho hai nhà.
Tài liệu được xếp theo năm, hai kiểu chữ ký là ban đầu, trải qua mấy năm, một chữ ký là sau này.
Cố Yến chú ý tới năm xuất hiện một kiểu chữ ký lần đầu tiên, nếu như là trước kia, hắn sẽ không hề nhạy cảm với năm này. Nhưng bây giờ đã khác, hắn nhìn thấy số năm thì sẽ nhớ đến theo bản năng, đây là năm thứ hai sau khi cha mẹ Yên Tuy Chi qua đời.
Cố Yến cầm phần tài liệu kia, nhìn chằm chằm số năm mấy giây, ngẩng đầu lên, “Một bên trong đó là —”
Yên Tuy Chi: “Cha mẹ tôi.”
“Thầy đã điều tra từ sớm rồi?” Cố Yến hỏi.
Yên Tuy Chi lắc đầu một cái, anh kéo mấy phần tài liệu có hai chữ ký đến trước mặt, “Thật ra thì vẫn có một chút thông tin.”
Anh chỉ “Người Người” ở phần thứ nhất, nói: “Lâm tiên sinh và bà Lư, hai người.”
Lại chỉ “Tôi Tôi” nói: “Vẫn là Lâm tiên sinh và bà Lư. Còn có ‘Không biết ai’ này, cũng là bọn họ. Nhưng thật ra lần đầu tiên tôi thấy loại tài liệu này lại rất sớm —”
Yên Tuy Chi chỉ “Người bạn nhỏ” phần thứ tư, nói: “Lúc bọn họ ký cái này, tôi ở bên cạnh. Cụ thể làm gì thì không nhớ, hình như là tìm cha tôi để hỏi chuyện gì đó, cho nên vào thư phòng. Bọn họ nói ‘Tới rất đúng lúc, đang không biết ký cái gì’.”
“Tôi rất có ấn tượng với nội dung chữ ký này, cũng may mà có ấn tượng, cho nên sau khi trưởng thành mới thuận tiện điều tra hơn nhiều.” Yên Tuy Chi phe phẩy tờ giấy ảo, nói: “Nếu như dùng kho bút tích để tìm, chắc cả đời sẽ không tìm được, bởi vì cha tôi viết bằng tay trái.”
Anh lại nhìn lướt qua những chữ ký kia, nói: “Có phải rất xấu không?”
Cố Yến lại chú ý tới một điểm khác, “Lúc thầy quyên tiền cho viện mồ côi, ký Y…”
Yên Tuy Chi cười, “Không phải viết tắt của ‘Yên’. Thật ra là chỉ muốn kéo dài chữ ký của cha mẹ tôi, ở chỗ khác còn dùng Người Người với Tôi Tôi, có quỷ mới biết là ai. Chỉ là Y có chút trùng hợp mà thôi.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Lão viện trưởng gửi cho cậu mấy thứ này, không khác những thứ tôi lấy được lúc trước lắm, nhiều thêm được một tí. Nhưng cậu cũng thấy đấy, thông tin rất có hạn. Cha tôi không viết bằng tay thuận, đối phương cũng sẽ, tôi đã sớm so sánh với kho bút tích rồi, không có kết quả.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất