Luật Sư Hạng Nhất

Chương 147: Người giấu tên (1)

Trước Sau
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó

Bọn họ luôn vô ý thức đi tra đống ảnh mà Bunche chủ động đưa cho bọn họ, lại quên mất thật ra trong máy thông minh đã sớm có một phần khác.

Vừa vặn là đống ảnh mà Bunche và Hussey chụp trong một hai năm gần đây.

Nếu như tên Marcus · Bard có mang theo con chim Mục Đinh này không phải chỉ là trùng hợp, mà là một thân phận khác của kẻ dọn đường kia, như vậy gã đến Decama nhất định là có mục đích. Có lẽ Bunche và Hussey từng quay chụp ở một sự kiện hoặc chỗ nào đó sẽ xuất hiện bóng dáng gã ta.

Không chừng bây giờ Marcus · Bard vẫn còn giữ nguyên khuôn mặt phổ thông này thì sao.

Vậy bọn họ sẽ tra được dễ hơn nhiều.

Yên Tuy Chi tìm phần ảnh chụp trước kia trong máy thông minh, lấy khuôn mặt của Marcus · Bard để tìm kiếm, tiến hành sàng lọc tỉ mỉ.

Giao diện tìm kiếm chạy vài giây, thật đáng tiếc, kết quả là trống rỗng —

Không có kết quả phù hợp.

Một chút hy vọng vừa lóe lên của Joe lại bị đánh tan triệt để.

“Chim Mục Đinh thì sao?” Joe lại hỏi, “Mấy người đã tìm chưa?”

Yên Tuy Chi lại lấy chim Mục Đinh làm từ khóa tìm kiếm, đem bộ phận này ảnh chụp si một lần, kết quả vẫn như cũ —

Vẫn là trống rỗng.

Một đêm này, vận may của bọn họ dường như đã dùng hết.

Về sau cho dù là người bạn phụ trách tra lịch sử ra vào cảng, hay là bản thân bọn họ, đều không thể lật ra thêm được thông tin có ích gì.

Giống như lại gặp phải nút thắt lần nữa.

Ngay cả thời tiết cũng cực kì phối hợp, đêm hôm ấy, Tửu Thành liền trở trời, sáng sớm ngày hôm sau, tuyết lớn hạ xuống mà không hề báo trước.



Lúc mọi người rời giường, bên ngoài là một màu tuyết mênh mông, tuyết rơi dày giống sương mù, mà hoàn cảnh ở Tửu Thành luôn luôn bẩn thỉu, ngay cả tuyết cũng hơi vàng xám, tầm nhìn cực kỳ thấp.

Joe thiếu gia tập thể dục buổi sáng xong vốn định mở cửa sổ cho thoáng, kết quả vừa nhấn điều khiển, gió thổi từ tám hướng đến, trong nháy mắt liền thổi hắn ta thành chim ngốc.

Hắn ta bọc hai lớp chăn bông cho Kha Cẩn, lại bọc cho mình một lớp, run lẩy bẩy nằm ngay đơ bên cạnh bàn ăn.

Cho đến khi quý cô Laura mặc áo choàng lớn xuống tầng, từ xa đã xông đến chỗ Yên Tuy Chi lên tiếng chào, “Chào buổi sáng.”

Vừa nhìn thấy Laura đến chỗ Yên Tuy Chi, Joe thiếu gia bị đông lạnh thành thành chim ngốc tỉnh táo tinh thần trong nháy mắt, vùng dậy như xác ướp.

Buổi sáng Yên Tuy Chi bị tụt huyết áp, lúc rời giường không thoải mái lắm, thậm chí phản ứng cũng chậm hơn bình thường, thậm chí không nghe thấy Laura đang chào hỏi với mình.

Anh đứng trước xe thức ăn mà khách sạn đưa tới, kéo ống tay áo sơmi chọn chọn lựa lựa, suy nghĩ nên ăn cái gì.

Người này kén ăn rất nghiêm trọng, dù trên mặt không còn tí huyết sắc nào, vẫn rất kiên cường nhìn bữa sáng mấy lần.

Laura thấy anh không đáp lại, có chút buồn bực đi tới, vừa nhìn liền giật nảy mình: “Ông trời của tôi ơi, sao mặt cậu lại trắng bệch như vậy, tụt huyết áp? Đừng chọn nữa, ăn tạm hai món trước đi.”

Yên Tuy Chi qua loa ừ một tiếng, nhưng hành động lại không có chút ý thỏa hiệp nào.

“Haiz…” Laura thở dài, tình thương của chị cả lại nổi lên, “Cố đâu? Cậu có định quản không nè? Không quản là tui nhét đồ ăn cho cậu ấy nha!”

Xác ướp Joe đứng lên, vội vàng nói: “Đừng! Laura! Tôi khuyên cậu đừng, cậu để cậu ta tự chọn đi.”

Lúc đang nói chuyện, Cố Yến đã đi tới, trong tay hắn cầm một đĩa dâu ngọt vừa rửa sạch, không nói hai lời nhét một quả vào trong miệng Yên Tuy Chi trước, “Không phải thầy nói ngủ thêm một lát nữa sao, sao lại dậy rồi?”

Yên Tuy Chi liếc dâu ngọt một chút, thành thật nuốt xuống, lại uống một ngụm nước ấm, mới nói: “Nhớ ra ít chuyện, liền xuống.”

Có đồ lót bụng, khuôn mặt tái nhợt của anh mới dần hồng hào.

Anh lại uống hai ngụm nước ấm, lúc này mới nhớ lại vừa rồi Laura quan tâm, quay đầu nói với cô: “Cảm ơn, đừng để ý đến tôi nữa, cô chọn bữa sáng ăn đi.”

Laura thấy sắc mặt anh khôi phục bình thường, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nói với Cố Yến: “Người bạn nhỏ này của cậu thật đáng sợ.”

Người bạn nhỏ…



Cố Yến: “…”

Yên Tuy Chi cảm thấy đau răng.

Joe dùng áo bông che mặt mình lại, chỉ lộ hai con mắt.

Nhưng mà dũng sĩ Laura vẫn không thể phát hiện ra không đúng chỗ nào, cô đùa xong thì cầm một miếng bánh ngọt và một cốc hồng trà, đi đến bàn ăn, hoàn toàn không thấy được vẻ mặt của Cố Yến và Yên Tuy Chi sau lưng, chỉ chú ý tới Joe.

Mà hình tượng của Joe thiếu gia ở trong lòng quý cô này chỉ có hai chữ – đồ đần, cho nên cô cũng không cảm thấy kinh ngạc.

“Đúng rồi, thực tập sinh nhỏ —” Laura nói được một nửa, lại dừng lại, “Được rồi, gọi thực tập sinh mãi cũng rất khách khí, khiến cho ai cũng giống như thầy của cậu ý. Cậu bị Cố lừa gạt đến tay, vậy sau này chính là người mình, gọi tôi là chị là được, tôi thích xưng hô thân thiết một chút, thể hiện quan hệ tốt đẹp.”

“…”

Joe lại lôi chăn bông, che kín mít đôi mắt.

Laura nói: “Vậy tôi gọi cậu là gì mới được đây?”

Thật ra quý cô Laura vẫn là người rất tri kỉ, trước khi xác nhận xưng hô sẽ còn hỏi ý kiến đối phương trước, dù sao có người khá dở hơi với cách xưng hô. Ví dụ như Joe tiểu thiếu gia đang nằm ngay đơ kia, sẽ không thích người khác gọi hắn ta là Eweth tiên sinh.

“Cậu thích người khác gọi mình thế nào?” Laura hỏi.

Giáo sư Yên lại ăn một quả dâu ngọt, sau đó không nhanh không chậm xoa xoa ngón tay, uống nước ấm, nói với Laura: “Tùy ý. Yên Tuy Chi là được rồi.”

Laura: “Ờ.”

Hai giây sau, Laura rất giống gặp quỷ, bỗng nhiên ngoảnh đầu lại, “Cậu nói gọi là gì cơ.”

Trong nháy mắt đó, Joe phải nghi rằng vì cường độ chuyển động quá lớn, động tác quá mạnh, mà đầu của cô sẽ rớt xuống ngay lập tức.

Tốt, chắc cũng chẳng kịp mua nghĩa địa công cộng gì đó đâu.

Joe tiểu thiếu gia nghĩ như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau