Chương 150: Người giấu tên (4)
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó
Sự thật chứng minh, quyết định đi vào trung tâm trị liệu của bọn họ vô cùng chính xác.
Trung tâm trị liệu lây nhiễm ở Tửu Thành, cũng giống với những trung tâm trị liệu khác xuất hiện trên các hành tinh trong một đêm.
Đều là một kiến trúc hình tròn, dưới mái vòm kính là mấy tòa nhà hình trụ đan xen.
Phòng khám bệnh, cấp cứu và khu thuốc đều ở cùng một chỗ, khu nội trú bình thường cũng có hành lang nối với những chỗ đó.
Nhưng chỉ có hai khu vực là ngoại lệ.
Một là khu cách ly, một là trung tâm nghiên cứu thuốc.
Cửa ra vào khu cách ly được khống chế vô cùng nghiêm ngặt, cũng không phải là đi hai bậc thang hay là đi qua một cái hành lang là có thể vào.
Mà trung tâm nghiên cứu thuốc thì ở đằng sau khu cách ly, muốn đi vào trung tâm nghiên cứu, trước hết phải đi qua khu cách ly.
Bọn Yên Tuy Chi bị ngăn lại.
“Mấy người có thẻ không?” Áo blouse canh giữ ở cổng khu cách ly nhắc nhở một câu, “Nơi này là khu cách ly, không thể đi vào lung tung.”
Hôm nay là ngày đầu tiên trung tâm trị liệu chính thức mở ra, trật tự bên trong trung tâm cực kì hỗn loạn, khắp nơi đều là người.
Người máy dẫn đường cũng bận đến mức không chịu nổi, phải thay mấy cái, không thể không điều nhân viên đến các nơi để giúp.
Nếu tình trạng hỗn loạn này xảy ra ở Decama hay hành tinh Hồng Thạch, sẽ rất dễ giải quyết, nhưng Tửu Thành thì thua kém quá nhiều.
Cũng chính vì như thế, bọn Yên Tuy Chi mới muốn lợi dụng một chút.
Không ngờ quản lý ở đây không tốt, nhưng người ở khu cách ly lại rất cảnh giác.
Laura vô ý thức tìm cho mình một lý do xuất hiện ở đây, “A không có, tôi chỉ là đến vứt gót giày.”
Cô nói rồi định rẽ vào chỗ thùng rác ở cổng khu cách ly.
Áo blouse sững sờ, “Vứt cái gì?”
Laura không sợ hãi lắc lắc thứ đồ trong tay, chính là hai cái gót giày cao gót.
Áo blouse: “????”
“Bậc thang ở cổng quá trơn, suýt nữa là tôi ngã rách mồm, gãy mất gót giày một bên, tôi liền dứt bẻ gãy luôn bên khác.” Quý cô Laura giải thích.
“…” Áo blouse dùng một loại ánh mắt bội phục đánh giá Laura, “Rất xin lỗi, tuyết quá lớn, tôi sẽ thông báo cho bọn họ xử lý cổng.”
Lúc Laura đi vứt gót giày, Yên Tuy Chi chạy tới trước mặt áo blouse trò chuyện: “Đi vào khu cách ly phải cần thẻ? Thẻ gì?”
Áo blouse chỉ chỉ logo trên đỉnh đầu, có trời mới biết đây là lần thứ mấy hắn ta làm loại động tác nhắc nhở này rồi, trong giọng nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, “Ở đây đều là những người bị nhiễm nặng cần cách ly với bên ngoài, hoặc người không có cách nào chữa trị, chắc chắn không thể ra vào tự do. Nếu như là người thân thì cần phải đi làm kiểm tra thân phận trước, hồ sơ thông qua mới có thể nhận một tấm thẻ dùng trong ngày.”
Yên Tuy Chi nhìn bàn đăng ký kiểm tra xa xa, “Nếu như không phải người thân mà là đồng nghiệp bạn bè thì sao?”
Đây cũng không phải là hồ sơ gia tộc gì có thể kiểm tra ra được.
Áo blouse rất có kiên nhẫn: “À, vậy thì đi bên kia, trông thấy cái bảng hiệu kia không? Báo ra số điều trị của bệnh nhân mà mấy người muốn đi thăm là được.”
Hắn ta chỉ chỉ một bàn đăng ký cách hơn mười mét, cũng tốt bụng hô lên với đồng nghiệp bên đó một tiếng: “Lưu, bên này có ba người muốn lấy thẻ.”
Lưu: “A — được, đến đây đi!”
“…”
Hai vị nhân viên công tác này tự chủ trương đưa khách lên lưng hổ, lần này thì hay rồi, không đăng ký cũng không được, quay đầu bước đi càng kỳ quái hơn.
Yên Tuy Chi hơi cười với áo blouse, ba người quay đầu đi đến chỗ đăng ký.
Laura thấp giọng: “Haiz… tôi thật sự cảm ơn hắn ta, chúng ta đi đâu bịa ra số điều trị cho hắn ta đây.”
Cố Yến bình tĩnh mở miệng: “MS56224807.”
Laura: “????”
“Vừa rồi đi ngang qua phòng khám bệnh, có một người đang được dỗ dành vào khu cách ly, thuận tiện nhìn qua.” Cố Yến nói.
Yên Tuy Chi đi đầu tiên không tiện quay đầu, liền chìa tay ra sau lưng lắc lắc ngón cái cổ vũ hắn.
Laura: “…”
Cô gái này đã cảm nhận được sâu sắc khoảng thời gian mình còn học ở đại học Metz, tất cả sinh viên đều muốn thể hiện ra trước mặt giáo sư, để tranh đua một sự khích lệ. Duy chỉ có Cố Yến rất đặc biệt —
Đặc biệt dễ khiến giáo sư tức giận, cũng đặc biệt dễ bị giáo sư làm cho tức giận.
Bọn họ thường xuyên nói đùa rằng bạn học Cố còn chưa bị đuổi khỏi trường, đều nhờ bản chất ưu tú cả.
Hiện tại xem ra…
Cái gì mà tức giận với không tức giận, đều là giả cả, chỉ cần ưu tú vào lúc quan trọng, cho dù người ta có cảm thấy lạnh lẽo thế nào thì đều khiến giáo sư thích thôi.
Giống như vừa rồi có cảnh người bệnh được khuyên vào khu cách ly, bọn họ đều nhìn thấy, nhưng sự chú ý của người bình thường đều ở trong cuộc cãi vã giữa người bệnh và gia đình, trong đầu toàn là cái gì mà “chưa lấy xe” “kéo dài không chậm trễ việc kiếm tiền” “đánh chết cũng không vào khu cách ly”, ai còn để ý được số điều trị chứ.
Quý cô Laura yên lặng oán thầm.
Trong chớp mắt, bọn họ đã đứng trước bàn đăng ký.
Áo blouse chào hỏi Lưu đeo găng tay, ngăn cản bọn họ muốn thao tác tay, điểm mấy cái trên màn hình, nói: “Báo số điều trị đi.”
Luật sư Cố không có áp lực chút nào, lặp lại một lần.
Màn hình lóe lên, số điều trị tương ứng với bệnh nhân gần như hiện ra, đúng là có người này, ảnh chụp chính là người vừa rồi, nghề nghiệp là tài xế taxi, lây nhiễm đến cấp S, bên trên ghi chú viết còn kèm cả tình hình phản ứng với thuốc.
Thấy Lưu đã cầm ba tấm thẻ đi thăm lên, Yên Tuy Chi duỗi tay ra.
Nhưng Lưu lại không lập tức cho bọn họ, mà chọn “liên hệ với người bệnh ở trên màn hình”.
Lưu giải thích một câu: “Xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên, có hơi loạn, thủ tục sẽ phức tạp một chút, cần xác nhận lại với người bệnh.”
Laura: “…”
Xác nhận cái rắm, vừa xác nhận liền không giấu được, cảm ơn.
Quý cô Laura tự nhận là người to gan, nhưng cho dù cô có trà trộn vào tàu bay tư nhân mà không thèm nháy mắt, thì cũng là thành thật trốn ở nơi hẻo lánh không liên hệ với bất kì ai cả. Nào có giống thế này, làm cái gì cũng đều bị nhìn chằm chằm!
Như thế mà tối qua còn nói cô không sợ chết chứ.
Laura không phục.
Cô muốn nói hay là mượn cớ đi thôi, nhưng mà cuộc gọi đã được kết nối. Lưu cầm thiết bị kết nối nói: “Chào ngài, có khách tới thăm, cần ngài xác nhận có gặp hay không.”
“Khách tới thăm?” Giọng nói khàn khàn của bệnh nhân truyền đến, “Ai?”
Tiếp theo, Laura trơ mắt nhìn nhìn giáo sư kính yêu của cô ung dung tiếp nhận thiết bị, “Là tôi.”
Laura: “…”
Luật sư Cố đút hai tay vào túi quần nhìn gáy Yên Tuy Chi, thưởng thức người nào đó biểu diễn nói hươu nói vượn.
Có lẽ bệnh nhân cũng rất ngơ ngác, sửng sốt hai giây vẫn không kịp phản ứng.
Yên Tuy Chi không có cho hắn ta cơ hội phản ứng, anh vịn một tay lên bàn, một tay cầm thiết bị, tiếp tục dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên lại quen thuộc nói: “Lần trước uống rượu xong vẫn chưa gặp lại, không ngờ anh lại mắc bệnh này. Vào khu cách ly, vậy xe của anh làm sao đây, tạm thời không lái nữa hả?”
Hiển nhiên vấn đề này chính là nguyên nhân phiền toái của đối phương, bệnh nhân kia “haiz” một tiếng, thấp giọng chửi: “ĐM! Thôi đừng nói nữa, việc này sầu chết tôi rồi! Được rồi, đi lên rồi nói sau.”
Cuộc đối thoại của bọn họ quá tự nhiên, ở giữa còn không nói lắp tí nào. Đến mức Lưu ở bên cạnh nghe mà không phát hiện ra vấn đề gì.
“Vậy tôi sẽ phát thẻ cho các bạn anh.” Lưu nói.
“Ừ phát đi phát đi, tôi đang chán chết đây!” Bệnh nhân nói xong liền cắt đứt truyền tin.
Năm phút sau, lúc ba người mặc đồ cách ly, tự nhiên đi trong khu cách ly, rốt cuộc Laura vẫn không nhịn được: “Giáo sư, lần sau nếu như sớm có kế hoạch, có thể báo trước được không?”
Yên Tuy Chi đeo chặt găng tay, nghe vậy cười nói: “Không có kế hoạch. Hôm qua cô lên tàu bay có kế hoạch không?”
“Không có.”
“Vậy đó.”
“Ặc — vậy xem ra tôi to gan là học từ giáo sư rồi.”
“…”
Luật sư Cố ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng tự nhủ cái gì gọi là gần mực thì đen, chính là đây.
Yên Tuy Chi nắm chặt găng tay, liếc hắn, “Lại tại vụng trộm nói gì tôi đó?”
Cố Yến: “…Giáo sư Yên, tôi có há mồm sao?”
“Không há mồm là tôi không biết?” Yên Tuy Chi nhíu mày nói.
Cố Yến: “…”
Hung hăng càn quấy, không thèm nói đạo lý.
Nhờ phúc của bệnh nhân kia, cuối cùng bọn họ còn đi vào được tầng một trung tâm nghiên cứu thuốc.
Nhưng nhà Manson cũng không ngốc, cửa thang máy ở trung tâm nghiên có thiết bị rà quét con ngươi, bọn họ không thể đi qua được.
Một khi báo động, vậy thì phiền phức liền lớn.
Yên Tuy Chi đang suy nghĩ về khả năng làm con ngươi giả, một đám người cũng mặc đồ cách ly tiến vào sảnh lớn.
Có một số người sau khi tiến vào sảnh lớn liền kéo khẩu trang xuống để thở.
Bọn họ coi ba người Yên Tuy Chi thành đồng nghiệp từ trên tầng đi xuống, đang chuẩn bị tiến vào khu cách ly, gật đầu lên tiếng chào, rồi lần lượt tiến vào thang máy.
Máy quét con ngươi vang lên tích tích, đèn báo động vẫn luôn xanh.
“Người phụ nữ đi đầu kia —” Laura dùng giọng chỉ có bọn họ mới nghe thấy nói, “Thấy không? Người buộc tóc đuôi ngựa đó.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến mượn khẩu trang che mặt, nhìn thoáng qua bên kia, tìm được người phụ nữ đang đi vào thang máy kia.
Đó hẳn là một cô gái rất trẻ, nhưng lớp trang điểm làm tăng khí thế, cũng khiến cô ta trông có vẻ trưởng thành không ít.
Laura vẫn còn tiếp tục: “Tối hôm qua ở trên tàu bay, tôi có nhìn thấy cô ta, vẫn luôn truyền tin với ai đó. Tôi cảm thấy ít nhất cô ta là lão đại trong chuyến bay đó. Cho nên chúng ta không đoán sai, đống thuốc được lặng lẽ vận chuyển kia được đưa vào chỗ này, nhưng mà… dùng để làm gì vậy?”
Cô nói một lát mới phát hiện hai người đều không trả lời, đành hỏi: “Giáo sư, Cố? Hai người có nghe thấy tôi nói không?”
“Nghe đây.”
Cửa thang máy khép lại, Yên Tuy Chi và Cố Yến quay đầu về.
“Vậy sao không đáp?” Laura buồn bực.
“Không, chỉ là tôi cảm thấy cô gái kia… khá quen.” Yên Tuy Chi nói, “Đương nhiên, cũng có thể là ảo giác.”
Ai ngờ sau khi anh nói xong, Cố Yến cũng mở miệng: “Không phải là ảo giác, tôi cũng cảm thấy quen mắt.”
Chỉ là đã gặp ở đâu…
Sự thật chứng minh, quyết định đi vào trung tâm trị liệu của bọn họ vô cùng chính xác.
Trung tâm trị liệu lây nhiễm ở Tửu Thành, cũng giống với những trung tâm trị liệu khác xuất hiện trên các hành tinh trong một đêm.
Đều là một kiến trúc hình tròn, dưới mái vòm kính là mấy tòa nhà hình trụ đan xen.
Phòng khám bệnh, cấp cứu và khu thuốc đều ở cùng một chỗ, khu nội trú bình thường cũng có hành lang nối với những chỗ đó.
Nhưng chỉ có hai khu vực là ngoại lệ.
Một là khu cách ly, một là trung tâm nghiên cứu thuốc.
Cửa ra vào khu cách ly được khống chế vô cùng nghiêm ngặt, cũng không phải là đi hai bậc thang hay là đi qua một cái hành lang là có thể vào.
Mà trung tâm nghiên cứu thuốc thì ở đằng sau khu cách ly, muốn đi vào trung tâm nghiên cứu, trước hết phải đi qua khu cách ly.
Bọn Yên Tuy Chi bị ngăn lại.
“Mấy người có thẻ không?” Áo blouse canh giữ ở cổng khu cách ly nhắc nhở một câu, “Nơi này là khu cách ly, không thể đi vào lung tung.”
Hôm nay là ngày đầu tiên trung tâm trị liệu chính thức mở ra, trật tự bên trong trung tâm cực kì hỗn loạn, khắp nơi đều là người.
Người máy dẫn đường cũng bận đến mức không chịu nổi, phải thay mấy cái, không thể không điều nhân viên đến các nơi để giúp.
Nếu tình trạng hỗn loạn này xảy ra ở Decama hay hành tinh Hồng Thạch, sẽ rất dễ giải quyết, nhưng Tửu Thành thì thua kém quá nhiều.
Cũng chính vì như thế, bọn Yên Tuy Chi mới muốn lợi dụng một chút.
Không ngờ quản lý ở đây không tốt, nhưng người ở khu cách ly lại rất cảnh giác.
Laura vô ý thức tìm cho mình một lý do xuất hiện ở đây, “A không có, tôi chỉ là đến vứt gót giày.”
Cô nói rồi định rẽ vào chỗ thùng rác ở cổng khu cách ly.
Áo blouse sững sờ, “Vứt cái gì?”
Laura không sợ hãi lắc lắc thứ đồ trong tay, chính là hai cái gót giày cao gót.
Áo blouse: “????”
“Bậc thang ở cổng quá trơn, suýt nữa là tôi ngã rách mồm, gãy mất gót giày một bên, tôi liền dứt bẻ gãy luôn bên khác.” Quý cô Laura giải thích.
“…” Áo blouse dùng một loại ánh mắt bội phục đánh giá Laura, “Rất xin lỗi, tuyết quá lớn, tôi sẽ thông báo cho bọn họ xử lý cổng.”
Lúc Laura đi vứt gót giày, Yên Tuy Chi chạy tới trước mặt áo blouse trò chuyện: “Đi vào khu cách ly phải cần thẻ? Thẻ gì?”
Áo blouse chỉ chỉ logo trên đỉnh đầu, có trời mới biết đây là lần thứ mấy hắn ta làm loại động tác nhắc nhở này rồi, trong giọng nói tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, “Ở đây đều là những người bị nhiễm nặng cần cách ly với bên ngoài, hoặc người không có cách nào chữa trị, chắc chắn không thể ra vào tự do. Nếu như là người thân thì cần phải đi làm kiểm tra thân phận trước, hồ sơ thông qua mới có thể nhận một tấm thẻ dùng trong ngày.”
Yên Tuy Chi nhìn bàn đăng ký kiểm tra xa xa, “Nếu như không phải người thân mà là đồng nghiệp bạn bè thì sao?”
Đây cũng không phải là hồ sơ gia tộc gì có thể kiểm tra ra được.
Áo blouse rất có kiên nhẫn: “À, vậy thì đi bên kia, trông thấy cái bảng hiệu kia không? Báo ra số điều trị của bệnh nhân mà mấy người muốn đi thăm là được.”
Hắn ta chỉ chỉ một bàn đăng ký cách hơn mười mét, cũng tốt bụng hô lên với đồng nghiệp bên đó một tiếng: “Lưu, bên này có ba người muốn lấy thẻ.”
Lưu: “A — được, đến đây đi!”
“…”
Hai vị nhân viên công tác này tự chủ trương đưa khách lên lưng hổ, lần này thì hay rồi, không đăng ký cũng không được, quay đầu bước đi càng kỳ quái hơn.
Yên Tuy Chi hơi cười với áo blouse, ba người quay đầu đi đến chỗ đăng ký.
Laura thấp giọng: “Haiz… tôi thật sự cảm ơn hắn ta, chúng ta đi đâu bịa ra số điều trị cho hắn ta đây.”
Cố Yến bình tĩnh mở miệng: “MS56224807.”
Laura: “????”
“Vừa rồi đi ngang qua phòng khám bệnh, có một người đang được dỗ dành vào khu cách ly, thuận tiện nhìn qua.” Cố Yến nói.
Yên Tuy Chi đi đầu tiên không tiện quay đầu, liền chìa tay ra sau lưng lắc lắc ngón cái cổ vũ hắn.
Laura: “…”
Cô gái này đã cảm nhận được sâu sắc khoảng thời gian mình còn học ở đại học Metz, tất cả sinh viên đều muốn thể hiện ra trước mặt giáo sư, để tranh đua một sự khích lệ. Duy chỉ có Cố Yến rất đặc biệt —
Đặc biệt dễ khiến giáo sư tức giận, cũng đặc biệt dễ bị giáo sư làm cho tức giận.
Bọn họ thường xuyên nói đùa rằng bạn học Cố còn chưa bị đuổi khỏi trường, đều nhờ bản chất ưu tú cả.
Hiện tại xem ra…
Cái gì mà tức giận với không tức giận, đều là giả cả, chỉ cần ưu tú vào lúc quan trọng, cho dù người ta có cảm thấy lạnh lẽo thế nào thì đều khiến giáo sư thích thôi.
Giống như vừa rồi có cảnh người bệnh được khuyên vào khu cách ly, bọn họ đều nhìn thấy, nhưng sự chú ý của người bình thường đều ở trong cuộc cãi vã giữa người bệnh và gia đình, trong đầu toàn là cái gì mà “chưa lấy xe” “kéo dài không chậm trễ việc kiếm tiền” “đánh chết cũng không vào khu cách ly”, ai còn để ý được số điều trị chứ.
Quý cô Laura yên lặng oán thầm.
Trong chớp mắt, bọn họ đã đứng trước bàn đăng ký.
Áo blouse chào hỏi Lưu đeo găng tay, ngăn cản bọn họ muốn thao tác tay, điểm mấy cái trên màn hình, nói: “Báo số điều trị đi.”
Luật sư Cố không có áp lực chút nào, lặp lại một lần.
Màn hình lóe lên, số điều trị tương ứng với bệnh nhân gần như hiện ra, đúng là có người này, ảnh chụp chính là người vừa rồi, nghề nghiệp là tài xế taxi, lây nhiễm đến cấp S, bên trên ghi chú viết còn kèm cả tình hình phản ứng với thuốc.
Thấy Lưu đã cầm ba tấm thẻ đi thăm lên, Yên Tuy Chi duỗi tay ra.
Nhưng Lưu lại không lập tức cho bọn họ, mà chọn “liên hệ với người bệnh ở trên màn hình”.
Lưu giải thích một câu: “Xin lỗi, hôm nay là ngày đầu tiên, có hơi loạn, thủ tục sẽ phức tạp một chút, cần xác nhận lại với người bệnh.”
Laura: “…”
Xác nhận cái rắm, vừa xác nhận liền không giấu được, cảm ơn.
Quý cô Laura tự nhận là người to gan, nhưng cho dù cô có trà trộn vào tàu bay tư nhân mà không thèm nháy mắt, thì cũng là thành thật trốn ở nơi hẻo lánh không liên hệ với bất kì ai cả. Nào có giống thế này, làm cái gì cũng đều bị nhìn chằm chằm!
Như thế mà tối qua còn nói cô không sợ chết chứ.
Laura không phục.
Cô muốn nói hay là mượn cớ đi thôi, nhưng mà cuộc gọi đã được kết nối. Lưu cầm thiết bị kết nối nói: “Chào ngài, có khách tới thăm, cần ngài xác nhận có gặp hay không.”
“Khách tới thăm?” Giọng nói khàn khàn của bệnh nhân truyền đến, “Ai?”
Tiếp theo, Laura trơ mắt nhìn nhìn giáo sư kính yêu của cô ung dung tiếp nhận thiết bị, “Là tôi.”
Laura: “…”
Luật sư Cố đút hai tay vào túi quần nhìn gáy Yên Tuy Chi, thưởng thức người nào đó biểu diễn nói hươu nói vượn.
Có lẽ bệnh nhân cũng rất ngơ ngác, sửng sốt hai giây vẫn không kịp phản ứng.
Yên Tuy Chi không có cho hắn ta cơ hội phản ứng, anh vịn một tay lên bàn, một tay cầm thiết bị, tiếp tục dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên lại quen thuộc nói: “Lần trước uống rượu xong vẫn chưa gặp lại, không ngờ anh lại mắc bệnh này. Vào khu cách ly, vậy xe của anh làm sao đây, tạm thời không lái nữa hả?”
Hiển nhiên vấn đề này chính là nguyên nhân phiền toái của đối phương, bệnh nhân kia “haiz” một tiếng, thấp giọng chửi: “ĐM! Thôi đừng nói nữa, việc này sầu chết tôi rồi! Được rồi, đi lên rồi nói sau.”
Cuộc đối thoại của bọn họ quá tự nhiên, ở giữa còn không nói lắp tí nào. Đến mức Lưu ở bên cạnh nghe mà không phát hiện ra vấn đề gì.
“Vậy tôi sẽ phát thẻ cho các bạn anh.” Lưu nói.
“Ừ phát đi phát đi, tôi đang chán chết đây!” Bệnh nhân nói xong liền cắt đứt truyền tin.
Năm phút sau, lúc ba người mặc đồ cách ly, tự nhiên đi trong khu cách ly, rốt cuộc Laura vẫn không nhịn được: “Giáo sư, lần sau nếu như sớm có kế hoạch, có thể báo trước được không?”
Yên Tuy Chi đeo chặt găng tay, nghe vậy cười nói: “Không có kế hoạch. Hôm qua cô lên tàu bay có kế hoạch không?”
“Không có.”
“Vậy đó.”
“Ặc — vậy xem ra tôi to gan là học từ giáo sư rồi.”
“…”
Luật sư Cố ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng tự nhủ cái gì gọi là gần mực thì đen, chính là đây.
Yên Tuy Chi nắm chặt găng tay, liếc hắn, “Lại tại vụng trộm nói gì tôi đó?”
Cố Yến: “…Giáo sư Yên, tôi có há mồm sao?”
“Không há mồm là tôi không biết?” Yên Tuy Chi nhíu mày nói.
Cố Yến: “…”
Hung hăng càn quấy, không thèm nói đạo lý.
Nhờ phúc của bệnh nhân kia, cuối cùng bọn họ còn đi vào được tầng một trung tâm nghiên cứu thuốc.
Nhưng nhà Manson cũng không ngốc, cửa thang máy ở trung tâm nghiên có thiết bị rà quét con ngươi, bọn họ không thể đi qua được.
Một khi báo động, vậy thì phiền phức liền lớn.
Yên Tuy Chi đang suy nghĩ về khả năng làm con ngươi giả, một đám người cũng mặc đồ cách ly tiến vào sảnh lớn.
Có một số người sau khi tiến vào sảnh lớn liền kéo khẩu trang xuống để thở.
Bọn họ coi ba người Yên Tuy Chi thành đồng nghiệp từ trên tầng đi xuống, đang chuẩn bị tiến vào khu cách ly, gật đầu lên tiếng chào, rồi lần lượt tiến vào thang máy.
Máy quét con ngươi vang lên tích tích, đèn báo động vẫn luôn xanh.
“Người phụ nữ đi đầu kia —” Laura dùng giọng chỉ có bọn họ mới nghe thấy nói, “Thấy không? Người buộc tóc đuôi ngựa đó.”
Yên Tuy Chi và Cố Yến mượn khẩu trang che mặt, nhìn thoáng qua bên kia, tìm được người phụ nữ đang đi vào thang máy kia.
Đó hẳn là một cô gái rất trẻ, nhưng lớp trang điểm làm tăng khí thế, cũng khiến cô ta trông có vẻ trưởng thành không ít.
Laura vẫn còn tiếp tục: “Tối hôm qua ở trên tàu bay, tôi có nhìn thấy cô ta, vẫn luôn truyền tin với ai đó. Tôi cảm thấy ít nhất cô ta là lão đại trong chuyến bay đó. Cho nên chúng ta không đoán sai, đống thuốc được lặng lẽ vận chuyển kia được đưa vào chỗ này, nhưng mà… dùng để làm gì vậy?”
Cô nói một lát mới phát hiện hai người đều không trả lời, đành hỏi: “Giáo sư, Cố? Hai người có nghe thấy tôi nói không?”
“Nghe đây.”
Cửa thang máy khép lại, Yên Tuy Chi và Cố Yến quay đầu về.
“Vậy sao không đáp?” Laura buồn bực.
“Không, chỉ là tôi cảm thấy cô gái kia… khá quen.” Yên Tuy Chi nói, “Đương nhiên, cũng có thể là ảo giác.”
Ai ngờ sau khi anh nói xong, Cố Yến cũng mở miệng: “Không phải là ảo giác, tôi cũng cảm thấy quen mắt.”
Chỉ là đã gặp ở đâu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất