Luật Sư Hạng Nhất

Chương 158: Đoạn gen (2)

Trước Sau
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó

Mức độ đèn cảnh báo đau đớn này thật sự quá chướng mắt, trái tim của Cố Yến như bị siết chặt, “Có cách giảm đau không?”

“Phải nói như thế nào đây…” Lâm Nguyên chần chờ, “Giống như vừa rồi tôi đã giải thích, loại đau đớn này của anh ta bắt nguồn từ sự xung đột giữa hai lần sửa đổi gen, nếu truy đến cùng, thì chính là bởi vì đoạn gen kì lạ kia. Trước khi chưa thể phân tích rõ được đoạn gen này, tốt nhất đừng tùy tiện làm gì, để tránh biến khéo thành vụng. Biện pháp tương đối ổn thỏa duy nhất là khiến nó chậm đi.”

Nói ngắn gọn chính là nếu nó không tác quái, sự xung đột giữa hai lần sửa đổi sẽ không kịch liệt như vậy nữa, đương nhiên đau đớn sẽ hòa hoãn hơn.

“Nhưng mà?” Cố Yến nhìn thấy vẻ mặt do dự của Lâm Nguyên, liền biết hắn ta còn có điều chưa nói.

“Nhưng chuyện này chỉ có thể làm tạm thời.” Lâm Nguyên nói.

“Không thể làm lâu dài?” Cố Yến hỏi.

“Thứ nhất, nếu muốn lâu dài thì cần một liều lượng lớn, phương pháp phức tạp, ra tay nặng, số lần nhiều, lại không dễ xác định rốt cuộc có thể duy trì bao lâu. Một khi nó nhân bản, không biết tốc độ có thể tăng gấp bội không, có thể càng khó khống chế hay không.” Lâm Nguyên cười khổ một tiếng, “Sao tôi có thể để cho người ta mạo hiểm như vậy được.”

Hắn ta dừng một chút, lại nói: “Thứ hai, dù sao làm chậm lại cũng không phải thanh trừ. Trước khi chưa thể phân tích rõ được đoạn gen này, sẽ không có cách xác định phương pháp loại bỏ nó. Nhưng nếu làm nó chậm lại, sẽ khiến thiết bị gen khó mà kiểm tra ra được, không thể tìm thấy nó nữa. Điều này tương đương với việc chôn bom trong cơ thể, vẫn nên đừng.”

Cố Yến nhíu mày hỏi: “Vậy nếu làm ngắn hạn có nguy hiểm không?”

Lâm Nguyên khoát tay, “Ngắn hạn thì cậu có thể yên tâm.”

Cố Yến gật đầu, ánh mắt rơi vào trên mặt Yên Tuy Chi một lần nữa, không hề chuyển đi.

Lâm Nguyên lấy ra hai giao diện từ trong quang não, đưa cho hắn nhìn: “Đây là những điều cần chú ý và các tờ đơn cần ký tên…”

Hắn ta nói, nhìn thoáng qua khoang thí nghiệm bằng kính, “Việc giữ lại đoạn gen đột biến và sự hỗn loạn do sửa đổi gen này… có phải không cần nói cho anh ta biết thì tốt hơn không?”

Cố Yến đang muốn đi đẩy cửa khoang kính, nghe vậy thì dừng động tác lại, “Vì sao?”

“Bình thường loại tình trạng cơ thể phiền phức phát triển theo hướng khó mà đoán trước này, không phải đều cần giấu người bệnh sao, sợ bọn họ suy nghĩ nhiều hoặc là hoảng sợ.” Lâm Nguyên làm ra vẻ đương nhiên.

“…” Cố Yến im lặng hai giây, trầm giọng nói: “Thầy ấy là một người trưởng thành cực kì lý tính, sự giấu giếm mà anh nói có khả năng không phải là bảo vệ gì với em ấy, mà là mỉa mai.”

Lâm Nguyên: “…”

Khoang thí nghiệm được mở ra, những cái kim và dây dẫn bằng kim loại được gỡ xuống khỏi người Yên Tuy Chi.

Lâm Nguyên một năm một mười nói tình huống về gen cho anh, lại thuận mồm thêm một câu: “Lúc đầu không có ý nói luôn cho anh biết, tốt nhất là chờ tôi phân tích ra kết quả rồi mới nói, miễn cho anh lo lắng và suy nghĩ nhiều.”

Yên Tuy Chi tháo bịt mắt, miễn cưỡng cười một tiếng: “Cái này có gì mà phải giấu giếm, trào phúng tôi à?”

“…”

Lâm Nguyên dở khóc dở cười giơ tay lên: “Được được được, tôi không quen dỗ bệnh nhân mà! Thầy trò hai người rất ăn ý, làm tôi cạn lời rồi. Vậy tôi đi chế thuốc…”

“À khoan.” Yên Tuy Chi còn nói, “Thật ra cũng có thể bớt đi một bước này, chút đau nhức ấy nhịn một chút là được rồi, con muỗi hôn một cái cũng chỉ có mức độ này thôi.”

Đây chính là nói hươu nói vượn, mẹ nó chứ con muỗi hôn một cái.

Bác sĩ Lâm không nhịn được: “…Tôi đề nghị anh tự nhìn màn hình, màu đỏ cam đại diện cho cái gì anh biết không, bẻ gãy xương cùng cấp bậc với cái này đấy, huống chi anh còn phải gặp suốt ngày. Con muỗi nhà anh hôn một cái có thể làm gãy xương sao?”

Yên Tuy Chi ấn huyệt thái dương: “Không khoa trương như vậy, có phải thiết bị đo sai rồi không?”



Bác sĩ Lâm quay đầu nhìn Cố Yến, “Lý tính, trưởng thành.”

Cố Yến: “…”

Bác sĩ Lâm: “Có phải người thầy này của cậu có chút quá lố không?”

Cố Yến đơ mặt, không nói hai lời rút hai tờ đơn cần ký tên trong tay Lâm Nguyên.

Lâm Nguyên nhận tài liệu, nhanh chóng đi chế thuốc.

Trong phòng thí nghiệm đã có sẵn các loại dược liệu, đỡ mất công đến bệnh viện lấy thuốc.

Không lâu sau, hắn ta lấy kim tiêm rút một ít thuốc trong ống nghiệm ra.

“Nghiêng đầu sang phải một chút.” Lâm Nguyên đứng bên cạnh Yên Tuy Chi, lắc lắc kim tiêm, “Cần tiêm vào tai bên này.”

“Chỉ đơn giản như vậy sao?” Cố Yến vẫn có chút không yên lòng.

Lâm Nguyên gật đầu, dùng lực đẩy kim tiêm, “Bây giờ không phải vài thập niên trước, mọi chuyện không cần dựa vào tay. Cậu yên tâm, đơn giản mới ổn thỏa.”

Tiêm thuốc xong lại đợi hai phút, Lâm Nguyên để Yên Tuy Chi ngồi vào khoang thí nghiệm một lần nữa, nối dây.

Kết quả kiểm tra lần này ra rất nhanh, Lâm Nguyên chỉ vào hình ảnh thứ nhất nói với Cố Yến, “Nhìn đi, bắt đầu có hiệu quả rồi, gần như không nhìn ra đoạn gen kia nữa, nếu dùng thiết bị bình thường để kiểm tra, căn bản không nhìn ra còn có đoạn gen như thế.”

“Nhưng đau đớn chỉ giảm nửa cấp.” Cố Yến nhíu mày lại.

Nhắc nhở màu đỏ cam đang chuyển qua màu vàng, còn phải trải qua hai cấp lớn nữa mới có thể trở về màu xanh đại diện cho “Không có đau đớn về mặt sinh lý”.

“Đang chậm lại, còn cần một chút thời gian.” Lâm Nguyên trấn an nói, “Tôi cam đoan, lúc ngủ anh ấy sẽ không còn có chút đau đớn nào.”

Yên Tuy Chi ra khỏi khoang thí nghiệm, dựa vào vai Cố Yến, câu được câu không nghe Lâm Nguyên dặn dò những gì cần chú ý.

Lâm Nguyên dặn xong, lại về bên cạnh thiết bị phân tích, nhìn tiến trình, nói, “Thật ra… nếu như có thể tìm được đoạn gen tương tự thì tốt hơn, cùng phân tích hai đối tượng trở lên, có thể kết quả sẽ chính xác hơn chút.”

“Khả năng rất nhỏ.” Yên Tuy Chi nói.

Lâm Nguyên làm vẻ tiếc nuối.

Phân tích đoạn gen kia cũng không thể có kết quả trong chốc lát được, chỉ là chạy số liệu trên thiết bị thôi cũng phải mất một hai ngày rồi.

Thế là hai người không trì hoãn nữa, rời khỏi phòng thí nghiệm.

Trên đường về, Cố Yến dứt khoát mở lái tự động hoàn toàn, kéo Yên Tuy Chi ra chỗ ngồi phía sau, chỉnh toàn bộ buồng xe thành hình thức thoải mái dễ chịu.

Hắn ngồi vào ghế phía sau đã được chỉnh thành ghế sô pha, để Yên Tuy Chi dựa vào, ngón tay thon dài dùng lực vừa đủ xoa bóp huyệt thái dương cho Yên Tuy Chi.

“Không nhìn ra luật sư Cố của chúng ta còn biết mát xa đấy.” Yên Tuy Chi điều chỉnh một tư thế dễ chịu, hoàn toàn thả lỏng gối lên trên đùi hắn,

“Vốn là không.” Cố Yến rũ mắt, nhìn khuôn mặt tái nhợt đã hơi hồng hào của đối phương, lạnh nhạt nói: “Gặp phải thầy, không ai dạy cũng biết rõ.”

Nghe theo lời của bác sĩ Lâm, tốt nhất Yên Tuy Chi có thể tranh thủ thời gian để ngủ, nghỉ ngơi càng đầy đủ, đau đớn càng biến mất nhanh hơn.



Nhưng người nào đó nhắm mắt một hồi lâu, lông mi vẫn còn động.

Cố Yến trầm giọng hỏi: “Vẫn đau không ngủ được?”

Yên Tuy Chi hơi nhếch khóe miệng, “Không phải, thuốc vẫn có chút tác dụng, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi. Chỉ là tôi đang nghĩ vài chuyện.”

Cố Yên đưa tay gẩy lông mi của anh, không mặn không nhạt nói: “Nếu tôi mà là bác sĩ Lâm, sẽ thêm thầy vào sổ đen, chưa thấy bệnh nhân nào lại không phối hợp như thế cả.”

Yên Tuy Chi giả bộ bất mãn: “Cậu đứng bên ai thế?”

“Bác sĩ.”

Yên Tuy Chi chậc một tiếng, “Vậy đêm nay tôi lên gác ngủ.”

Cố Yến: “…”

Luật sư Cố: “Xin hỏi ngài bao nhiêu tuổi rồi?”

Yên Tuy Chi không nhịn được, lộ ra ý cười đầu tiên, “Sao không hỏi tôi đang suy nghĩ gì?”

“Đang suy nghĩ gì?”

“Chuyện đứng đắn.” Yên Tuy Chi chậm rãi nói: “Vừa rồi nghe bác sĩ Lâm nói mới nhớ tới… Tôi đang suy nghĩ còn ai có thể sẽ xuất hiện tình huống giống như tôi.”

Nói đến đoạn gen kia, Cố Yến liền nhịn không được nhíu mày, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến suy nghĩ của hắn: “Những người bị anh em Manson nhúng tay vào giải phẫu gen.”

Đoạn gen kia có nguồn gốc từ lần giải phẫu gen thứ nhất của Yên Tuy Chi, lần giải phẫu đó có người của Manson tham gia, chắc hẳn kết quả bên ngoài dự kiến này không thoát khỏi liên quan với đối phương.

Nói một cách khác, những người từng bị anh em Manson can thiệp vào giải phẫu gen, có lẽ sẽ xuất hiện tình huống tương tự với Yên Tuy Chi.

“Nhưng xác suất rất khó nói.” Cố Yến lại nói, “Dựa theo tình huống của thầy, đoạn gen này không hoạt động vào hơn hai mươi năm trước, gần đây mới xuất hiện, hẳn là một điều không lường trước được.”

“Đúng, cho nên tôi đang suy nghĩ một việc —” Yên Tuy Chi nói, “Cậu nói xem anh em Manson yên tĩnh nhiều năm như vậy, bỗng nhiên lại nổi hứng muốn khiến tôi biến mất, có phải là muốn thanh trừ cái này hay không? Lúc ấy dùng vụ nổ để diệt hết tất cả, so với những cách mưu sát khác, đây đúng là một loại hủy thi diệt tích sạch sẽ nhất, bao gồm cả gen.”

Cố Yến nhíu mày càng chặt hơn.

Yên Tuy Chi vẫn đang nhắm mắt dưỡng thần, nhưng lại giơ tay sờ đúng được lên giữa trán hắn, “Tuổi còn trẻ sao lại thích nhíu mày như thế? Nếu như đây chính là điều Manson muốn loại trừ, ngược lại là chuyện tốt, không phải sao? Chứng cứ đưa tới cửa, muốn tra thế nào thì tra thế đó.”

Cố Yến trầm mặc nửa ngày, không nói gì.

Yên Tuy Chi mở mắt ra, “Sao vậy?”

Cố Yến nhìn anh: “Giọng điệu vừa rồi của thầy giống như ngồi trong nhà không tốn chút sức nào mà vẫn thu được một thùng tư liệu ấy nhỉ… Đó là cơ thể của thầy, không phải chứng cứ để trưng bày gì cả.”

Hắn nhíu mày, lại nói: “Chuyện của Kha Cẩn thầy nặng nề như vậy. Nhưng đến vụ án nổ thì lại… nhẹ nhàng như không.”

Yên Tuy Chi dùng ánh mắt ôn hòa nhìn hắn một hồi lâu, mở miệng nói: “Tôi đã từng u ám, Cố Yến.”

Bàn tay đặt trên mi tâm của Cố Yến trượt xuống một chút, sờ lên mặt của hắn, ấm giọng nói: “Nếu như cậu gặp tôi vào ngày tôi vừa mở mắt, sẽ biết sắc mặt lúc đó của tôi có bao nhiêu khó coi. Lúc ấy tôi nghĩ phải trà trộn vào Nam Thập Tự trước, xem hồ sơ, lại tìm điểm đáng ngờ, tra rõ người nổ tôi, từng bước từng bước đưa bọn chúng vào ngục giam, lại đưa mắt nhìn bọn chúng lên pháp trường. Mấy ngày đó tôi cực kì nhàm chán, lên kế hoạch một đường báo thù cứng nhắc không thú vị, không chừng đó sẽ là trọng tâm sinh hoạt trong một khoảng thời gian rất dài của tôi. Ai ngờ vào Nam Thập Tự lại gặp cậu.”

Yên Tuy Chi nhìn vào mắt Cố Yến, cười một cái nói, “Nói đến chắc cậu không tin, thậm chí tôi còn muốn cảm ơn vụ nổ kia, không có nó, có thể tôi vẫn sẽ cho rằng mình luôn ở trong danh sách đen trong danh bạ của cậu, sau đó qua mười mấy hai mươi năm, sẽ nghe được tin cậu kết hôn ở chỗ Laura hoặc là ai đó.”

Anh đột nhiên dừng lại, trầm mặc chốc lát, lại chậc một tiếng nói, “Bây giờ giả sử như vậy khiến tôi rất không thoải mái.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau