Luật Sư Hạng Nhất

Chương 172: Tóc xoăn (2)

Trước Sau
Edit: Bonnie/Reup là cờ hó

“Thật ra cũng không phải là bởi vì một chuyện nào đó, thậm chí rất khó nói rõ là năm nào. Nếu như nhất định phải vẽ ra một đường ranh giới…”

Chủ nhà như đang nhớ lại, qua một hồi lâu, ông ta nói: “Sau khi tôi tham gia hạng mục của sở nghiên cứu, có một khoảng thời gian bận đến mức chân không chạm đất, tôi rất lo lắng trong nhà quá vắng vẻ, sẽ khiến tên nhóc Jacques kia suy nghĩ nhiều.”

Ông ta nở nụ cười: “Cậu biết đấy, bọn tiểu quỷ sẽ có một độ tuổi khó chiều như thế. Độ tuổi đó của tôi là dài nhất, từ mười tuổi đến đầu hai mươi mới hết, dài đến tầm mười năm, đến nỗi cái gì cũng ghét, tôi rất lo Jacques cũng sẽ như thế. Cho nên đã nuôi một vài con chó mèo cho nó, nó cực kì thích bọn chúng.”

Không chỉ Jacques, thật ra Mervyn · White cũng rất thích những con thú nhỏ kia, cho nên nuôi chúng rất tốt.

Vì thế về sau, ông ta bị phòng thí nghiệm của sở nghiên cứu ảnh hưởng, bắt đầu sinh ra bóng ma với đám động vật nhỏ, ông ta còn đau khổ hơn bất kì ai khác.

Ông ta cực kì thích bọn chúng, thích đến mức coi chúng là thành viên quan trọng trong gia đình, nhưng cũng chính vì vậy mới không thể không rời xa bọn chúng.

Bằng không ông ta rất sợ mình ở trong tra tấn tâm lý quá lâu, sẽ tiêu hao hết những tình cảm tốt đẹp kia.

“Bởi vì tiễn đám chó mèo đi, nên hắn ta mới giận ông?” Yên Tuy Chi suy đoán.

Ai ngờ chủ nhà lắc đầu, “Đúng là nó không vui, nhưng nó cũng không giận tôi.”

Khi đó, thậm chí Mervyn · White đã chuẩn bị tâm lý tốt, cho rằng nhất định Jacques sẽ làm ầm ĩ chuyện này rất lâu, thậm chí còn sinh ra sự ngăn cách vi diệu với ông ta. Có lẽ phải vượt qua rất nhiều năm, cho đến một ngày nào đó mới có thể hiểu được ông ta không còn cách nào, sự ngăn cách vào năm niên thiếu mười mấy tuổi mới có thể chậm rãi biến mất.

Nhưng mà Jacques cũng không làm ầm lên, điều này khiến Mervyn · White lúc đó cũng cực kì kinh ngạc.

Mặc dù Jacques mới mười tuổi rất khó chịu, nhưng không ầm ĩ, mà cố chấp cho rằng Mervyn · White làm như vậy nhất định có lí do của ông ta.

Ở trình độ nào đó mà nói, thật ra hắn ta cực kì hiểu chuyện, hoặc có thể nói, hắn ta cực kì tin tưởng cha nuôi của mình, biết đối phương tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện đưa đồ hắn ta quý trọng ra ngoài, nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ.

“Nhưng tích cách thích khám phá của tên nhóc này cực kì mạnh.” Chủ nhà có chút bất đắc dĩ, “Có lẽ là thiên phú bẩm sinh? Thật ra đây là ưu điểm, tuyệt đối không nên bị trách phạt. Nhưng khi đó đúng là tôi không muốn để cho nó biết nguyên nhân.”

Những hành động điên lọan của đám động vật trong phòng thí nghiệm, tuyệt đối không phải là chủ đề làm cho người ta vui vẻ. Thậm chí sẽ khiến tinh thần sa sút đè nén.



Đây không phải là một cảnh tượng thích hợp để một đứa trẻ mười một mười hai tuổi nhìn thấy. Cho nên Mervyn · White tìm vài lí do khác lấp liếm cho qua.

“Mấy năm sau, tôi từ chức khỏi sở nghiên cứu.” Chủ nhà có chút bất đắc dĩ, “Hành động này cũng rất đột ngột ở trong mắt tên nhóc kia, cho nên càng kích thích tâm lý tìm hiểu của nó. Nhưng tôi không giải thích rõ, khi đó tôi bài xích sở nghiên cứu chỉ là một loại trực giác, không có chứng cứ thực chất gì cả. Thậm chí khi đó tôi còn không nói rõ được rốt cuộc mục đích của sở nghiên cứu là cái gì.”

Cho nên đối với việc tò mò của Jacques, Mervyn · White lại lựa chọn qua loa một lần nữa.

Một phương diện là ông ta không muốn nhắc lại, một phương diện khác là ông ta cũng không hy vọng Jacques tiếp xúc với những chuyện kia.

Jacques · White thời thiếu niên lại ở bên cạnh hỏi thăm, mà Mervyn · White thì lại cho ra lý do giả dối một lần nữa.

“Thật ra về sau tôi nghĩ tới, ngăn cách cũng là bởi vì chuyện này đi.” Chủ nhà nói, “Nó cực kì tin tưởng tôi, tôi lại không nói thật cho nó, luôn dùng lí do như trò đùa để đối phó với nó, cho dù là có ý gì, chí ít ở trên việc tin tưởng, tôi đã phụ lòng nó rồi. “

Chủ nhà ngẫm nghĩ: “Về sau nó không thân với tôi như trước nữa, cũng có thể là đến kỳ phản nghịch thật sự? Có đôi khi bất ngờ nói ra một câu, nghe thì bình thường, không tìm ra điểm bất thường nào cả, nhưng nghe xong lại khiến lòng người nôn ra máu.”

“Có điều khi đó tôi không nhận ra được, còn tưởng rằng độ tuổi cái gì cũng ghét của tên nhóc kia cuối cùng đã tới, mặc dù chậm hơn tôi sự đoán rất lâu. Nửa năm đó, chúng tôi thường xuyên xích mích vì vài chuyện nhỏ, tuy không kịch liệt, cũng không có người nào ồn ào, nhưng đều giận nhau. Giống như đột nhiên từ người nhà chỗ nào cũng ăn ý, biến thành khách trọ cùng phòng cái gì cũng không hợp nhau.”

Yên Tuy Chi nghe thấy cách hình dung “khách trọ cùng phòng” này, trấn an một câu: “Không trở thành tình trạng khách trọ được đâu, dù sao cũng là cha con.”

“Đúng vậy.” Chủ nhà nói, “Lúc tỉnh táo sẽ nghĩ như vậy, nhưng khi nổi nóng, thỉnh thoảng sẽ có ý nghĩ đó, thật sự không thú vị. Lúc đó nó vừa vào đại học, không thường về nhà. Trong lúc vô tình tôi nghe nói, cha mẹ ruột của nó vẫn luôn lặng lẽ tìm nó, thể hiện ra vẻ áy náy và lòng tốt với nó, có ý muốn nhận nó về. Nói thật, bình thường tôi rất có bản lĩnh, nhưng lúc cãi nhau lại cảm thấy mình còn thiếu một chút cơ sở máu mủ.”

“Về sau, chắc là vào lúc nó học kì II đại học năm nhất, có một lần nghỉ về nhà, trong lúc vô tình tôi đã thấy được một tài liệu của nó…”

Ông ta nói đến đây, nhíu mày một cái. Giống như qua nhiều năm, lại nhớ tới khoảnh khắc kia, trong lòng vẫn không thể tỏ vẻ không dao động được.

“Những đồ thị và số liệu kia, tôi nhìn một chút liền biết là cái gì. Tất cả đều là những thứ tôi tiếp xúc trong lúc nghiên cứu năm đó! Đầu tiên tôi cho rằng nó to gan, lại dám vụng trộm lấy của tôi. Nhưng khi cẩn thận nhìn mấy lần, mới phát hiện những chi tiết số liệu nghiên cứu kia có rất nhiều điều khác biệt. Nói như thế nào đây… cực kì non nớt. Vừa nhìn liền biết là do một người có thiên phú cực cao, nhưng kinh nghiệm lại cực ít mân mê ra.”

Chủ nhà thở dài, “Lúc ấy tôi tức đến đơ người. So với việc vụng trộm điều tra tôi, tự nó nghiên cứu mới càng làm cho tôi nghĩ mà sợ. Cậu căn bản khó có thể tưởng tượng được, với thiên phú kia, nếu thật sự đi nhầm đường, sẽ gây ra hậu quả gì. Chắc đây là một lần cãi vã nghiêm trọng nhất của tôi và nó, cũng là một lần cuối cùng.”

Mervyn · White không ngờ rằng, việc ông ta qua loa lấy lệ hết lần này đến lần khác lại đổi lấy kết quả như vậy. Jacques chẳng những không hết hy vọng, còn tự mình tìm kiếm ra.

Lần cãi vã kia, Jacques xóa hết toàn bộ tài liệu trước mặt Mervyn · White, xóa hoàn toàn. Sau đó thu dọn đồ đạc trở về trường học, rồi không trở về nữa.

“Tôi vốn cho rằng, lần cãi vã đó chỉ như trước, chỉ là cáu kỉnh trong khoảng thời gian dài một chút thôi. Có lẽ đợi đến ngày nghỉ kế tiếp, nó sẽ xách hành lý, đeo ba lô, không nói tiếng nào xuất hiện ở cửa. Kết quả không bao lâu, tôi liền nghe nói nó đến ở tạm nhà cha mẹ ruột.”



Chủ nhà trầm mặc một hồi, lại nói: “Ban đầu tôi rất tức giận, cực kì tức giận, có một loại cảm giác phí công nuôi ong tay áo hai mươi năm. Tức giận đến mức ruột gan đau đớn, khi đó đã nói với Lâm Nguyên, không được nhắc đến tên nhóc kia trước mặt tôi, một câu cũng không được. Có một lần, tôi tự an ủi mình – tâm tư của tên nhóc kia quá nặng, có lẽ đã hiểu sai vài việc vô ích, cho nên đang cố ý giận tôi. Tôi nghĩ đến việc không thèm để ý đến mặt mũi nữa, chủ động tìm nó nói chuyện. Nhưng rất không khéo, lúc đó tôi bị anh em Manson theo dõi.”

Lúc đó Mervyn · White đột nhiên cảm giác được, Jacques trở về gia đình ruột thịt, xa cách với ông ta như vậy cũng không tính là chuyện xấu, ít ra sẽ không bị ông ta liên luỵ.

Thế là mấy năm kia, Mervyn · White diễn kịch không ít, làm trái ý mình đẩy con nuôi càng ngày càng xa.

Cái rãnh vốn chỉ sâu một chút xíu đã bị tách thành rãnh trời, dần dà, liền không khép lại được.

“Tôi rất lo lắng, nó sẽ không dừng những việc nghiên cứu kia lại, mà sẽ theo chân tôi, bị kéo vào những chuyện ngổn ngang.” Chủ nhà nói, “May mà…”

Nghe được câu này, ánh mắt Yên Tuy Chi khẽ động, lại rũ xuống trong phút chốc, vẫn đùa bỡn lá bạc hà trong đĩa ăn.

Anh vốn muốn nhắc vài câu về việc nhìn thấy Jacques · White trong trạm nghỉ cho chủ nhà. Nhưng bây giờ anh bỗng nhiên lại đổi ý, nuốt những câu hỏi kia về.

Chủ nhà không chú ý tới vẻ mặt anh, mất tập trung trong chốc lát, nói: “Cũng may mà sau khi nó tốt nghiệp đã vào trong Xuân Đằng, chắc đây là chuyện đáng để tôi vui mừng nhất.”

Ông ta chợt nhớ tới một buổi chiều vào rất nhiều rất nhiều năm trước.

Ông ta ngồi trong sân khắc gỗ, cửa sổ phòng đọc ở tầng hai sáng sủa sạch sẽ. Lúc ông ta thư giãn gân cốt, ngẫu nhiên nhấc mắt, chỉ thấy Jacques đang tựa lên ghế, đeo tai nghe, trước mặt là tài liệu điện tử chồng chất.

Đó là ngày nghỉ ngắn cuối cùng thời cấp ba của Jacques, không bao lâu sau, hắn ta sẽ vào đại học.

Lúc đó Mervyn · White nhìn bóng người sau cửa sổ, bỗng nhiên nhận ra được, hình như đã rất lâu rồi Jacques không hỏi lại những chuyện liên quan tới phòng thí nghiệm và từ chức nữa.

Tiểu quỷ có tâm lý muốn khám phá rất mạnh, ồn ào ầm ĩ kia, không biết từ bao giờ đã trưởng thành thành một dáng vẻ khác, chín chắn hơn rất nhiều, cũng thu mình rất nhiều.

Đến mức có đôi khi Mervyn · White cũng không nhận ra hắn ta đang suy nghĩ cái gì.

Trưởng thành vốn nên khiến người ta vui mừng, nhưng trong chớp mắt đó, Mervyn · White bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác…

Giống như tiểu quỷ mà ông ta nuôi lớn kia, cuối cùng sẽ có một ngày càng ngày càng cách xa ông ta, trở nên càng ngày càng lạ lẫm, có lẽ một ngày nào đó, hắn ta sẽ không về nhà nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau