Chương 174: Tóc xoăn (4)
Tài liệu đã sắp xếp xong được mấy người Yên Tuy Chi cùng nhau mang đến bệnh viện Xuân Đằng.
Đám người ở phòng thí nghiệm của Lâm Nguyên vẫn làm việc cả đêm, toàn bộ đều nhờ cà phê đặc và thuốc tỉnh táo để kéo dài tính mạng. Lần gần đây nhất mà bọn họ phải liều mạng như vậy, vẫn là lúc gấp gáp chế tạo vắc xin bệnh truyền nhiễm.
8 giờ sáng, nút mắc đầu tiên vừa được hoàn thành, Lâm Nguyên liền thúc giục các nghiên cứu viên đến phòng nghỉ bên cạnh tranh thủ ngủ bù, tất cả quy trình phản ứng đều được chuyển đổi thành hình thức mã hóa, chỉ để lại một nghiên cứu viên canh giữ.
Không gian tầng này rất lớn, nhưng thật ra chỉ có phòng của hai vị bác sĩ chủ nhiệm nghiên cứu chính — Lâm Nguyên và Jacques · White tóc xoăn. Ngoài ra, đều là phòng thí nghiệm và phòng nghỉ.
Độ tuổi của hai người bọn họ sàn sàn nhau, cấp bậc giống nhau, đãi ngộ bệnh viện cung cấp cho họ về cơ bản cũng không khác biệt.
Bàn làm việc đầu đối đầu, phòng nghỉ độc lập một cái thì ở phía đông hành lang, một cái ở phía tây hành lang, còn hai phòng nghỉ của các trợ lý các nghiên cứu viên ở giữa.
Qua nhiều năm như thế, Lâm Nguyên đều không cảm thấy có gì đặc biệt, hôm nay lại là một ngoại lệ.
Bởi vì cha nuôi của tóc xoăn – Mervyn · White tới.
Lúc Mervyn · White xuất hiện ở cửa phòng nghỉ, Lâm Nguyên sặc một ngụm cà phê gần chết, ho đến tê tâm liệt phế.
“Làm gì đấy? Tôi đáng sợ như vậy hả?” Mervyn · White tức giận vỗ lưng hắn ta bôm bốp.
Nói thật, thật sự là đáng sợ.
Hai cha con đã từng có quan hệ rất tốt này chưa từng gặp đối phương quá nhiều năm, vẫn luôn cố gắng né tránh tất cả khả năng gặp nhau, nhất là ở bệnh viện Xuân Đằng. Lâm Nguyên bỗng chốc không thể tính được loại trạng thái này đã kéo dài bao nhiêu năm.
Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng hắn ta thật sự đã nghĩ rằng loại trạng thái này sẽ cứ mãi kéo dài, không ngờ rằng thế mà hôm nay Mervyn · White lại phá lệ.
Ông chú buộc tóc này của hắn ta cứ thế mà chủ động bước vào bệnh viện Xuân Đằng, chủ động lên tới tầng này.
Không phải là thấy quỷ giữa ban ngày sao!
Nếu như lúc này tóc xoăn trùng hợp xuất hiện, lại trùng hợp chạm mặt với chủ nhà, đó chính là gặp quỷ thật sự!
Lâm Nguyên không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy có chút kích thích.
Đáng tiếc hắn ta nhìn về phía thang máy mấy lần, tóc xoăn vẫn chưa xuất hiện.
“Đừng nhìn.” Mervyn · White biết rõ suy nghĩ của hắn ta như nắm trong lòng bàn tay, xùy một tiếng, “Màn hình lớn dưới tầng đang hiện lịch làm việc kia kìa.”
Mấy ngày nay Lâm Nguyên bận sấp mặt không nhớ rõ thời gian, sửng sốt một chút mới nhớ tới, dựa theo lịch sắp xếp bình thường, hôm nay là ngày nghỉ của tóc xoăn.
Mẹ nó vì sao lại nghỉ hôm nay chứ?!
Bác sĩ Lâm thầm mắng trong lòng.
Mervyn · White từ chức chừng hai mươi năm, đã gần quên hết những nội dung mang tính chuyên nghiệp, nhưng một vài chi tiết quan trọng bên trong quá trình nghiên cứu, ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng.
Lâm Nguyên rót cà phê, vừa trò chuyện với ông ta vừa tô tô vẽ vẽ lên trên đống tài liệu, lít nha lít nhít rất nhiều. Suy nghĩ vốn đang mơ hồ bỗng được đả thông, đã hiểu ra.
Bọn họ tranh luận cả trong lúc nói chuyện phiếm, mô phỏng ra hai loại phương án. Lâm Nguyên lật ra đủ loại số liệu so sánh nửa ngày, cuối cùng đã đưa ra được bước đầu tiên.
“Phương án này khá ổn thỏa, từ người đến người, chỉ cần dựa vào thiết bị phân tích có sẵn trên máy mô phỏng tiến hành giả lập thí nghiệm thì sẽ có kết quả. Bởi vì quá trình có thể có tính khống chế mạnh, kết quả của thí nghiệm giả lập sẽ gần như không khác với với khi ứng dụng trên cơ thể sống.” Lâm Nguyên giải thích lý do, “Một khi thành công trên thiết bị, sẽ có thể lập tức dùng lên trên người những người già kia, còn có Kha Cẩn, xác suất thành công giống nhau. Còn phương án thứ hai…”
Phương án thứ hai bắt nguồn từ bản thảo nghiên cứu gốc của Mervyn · White.
Lúc bọn họ dựng lại đoạn gen gốc, đã giữ lại một cửa vào, để phòng sau này cần. Về sau nghiên cứu càng ngày càng phức tạp, người tham dự càng ngày càng nhiều, phân công càng ngày càng cẩn thận, không thể làm chung với nhau. Đến mức cái cửa vào này gần như bị người ta quên mất.
Ngay cả Mervyn · White cũng chỉ nhớ tới khi sắp xếp lại tài liệu nghiên cứu.
“Linh cảm của phương án này bắt nguồn từ chim xám. Đúng, chính là loại chim bình thường nhất tầm thường nhất có thể thấy được ở khắp nơi kia.”
Mervyn · White nhớ lại suy nghĩ của bọn họ năm đó, “Mọi người đều biết mặc dù loại chim này không đáng chú ý, nhưng sức sống và năng lực thích nghi của nó mạnh đến mức kinh người. Trước kia chúng tôi nghiên cứu, tốc độ thời gian trôi qua và hoàn cảnh ở những hành tinh khác nhau sẽ chênh lệch rất nhiều, nếu như liên tục thay đổi, đa số sinh vật sẽ có phản ứng khó chịu, ở trong đó, con người đã là một loại có khả năng thích ứng cực mạnh rồi. Nhưng người nào mà yếu cũng có chút triệu chứng hoặc nhiều hoặc ít, ví dụ như buồn nôn choáng váng, sốt cao lặp đi lặp lại, ví dụ như huyết áp bất ổn, sức miễn dịch hạ xuống. Cho dù năng lực thích ứng mạnh, cũng phải được rèn luyện qua thời gian dài, ví dụ như những người luôn phải di chuyển bằng tàu con thoi hàng năm …”
Chủ nhà nói, nhìn về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến, đùa một câu: “Có ai lúc còn bé đi qua những hành tinh khác nhau mà không bị nôn chứ! Lúc tôi trước 15 tuổi, nghe thấy ba chữ tàu con thoi đã bắt đầu tìm toilet, ói năm phút trước rồi nói sau.”
Yên Tuy Chi cười nói: “Ngược lại thật ra tôi chưa từng bị nôn, nhưng sẽ luôn bị sốt, cứ lên tàu con thoi là sẽ bắt đầu nóng lên.”
Anh nói rồi nhìn về phía Cố Yến, “Cậu có bị nôn không?”
Cố Yến nghĩ lại: “Trước kia có say, nhưng sẽ không nôn, chỉ là lúc choáng váng sẽ không thích nói chuyện.”
Yên Tuy Chi: “Cái này có gì khác với lúc bình thường?”
Cố Yến: “…”
Luật sư Cố đơ mặt nhìn anh một lát, quay đầu ra hiệu chủ nhà tiếp tục.
“Tóm lại, chỉ cần là sinh vật sống, gần như đều sẽ có phản ứng không tốt, duy chỉ có chim xám là một ngoại lệ. Loài vật nhỏ này có thể thích ứng với tất cả biến hóa, bởi vì nó tự mang một loại cơ chế cân bằng. Thân thể của nó tựa như một thiết bị lúc nào cũng có thể sao lưu, một khi không vận hành được, sẽ tự động chuyển về thời điểm sao lưu trước đó, trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất. Điều này khiến đa số thời gian bọn chúng đều bừng bừng sức sống, tuổi thọ cực kỳ dài. Đương nhiên, cơ chế cân bằng này mỗi lần vận hành đều phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên bọn chúng có thể ăn rất nhiều.”
Phương án thứ hai của bọn họ chính là mượn tính chất đặc biệt này của chim xám để cấy ghép lên trên người người bị bệnh, để cơ thể của bọn họ tự điều tiết, trở về trạng thái “khỏe mạnh”. Cứ như vậy, vấn đề đoạn gen kia sẽ bị bài xích, lúc này lại nhờ giải phẫu gen bình thường, sẽ có thể an toàn loại trừ hết nó.
Nhưng giai đoạn trước của loại phương án này có tính nguy hiểm rất cao, bởi vì dù sao chim xám và người cũng là hai giống loài hoàn toàn khác biệt, rất có thể tác dụng phụ và phản ứng từ chối cấy ghép sẽ cực kì kịch liệt. Chỉ dựa vào thiết bị phân tích mô phỏng làm thí nghiệm giả lập còn chưa đủ, nhất định phải có một vài cơ thể sống thí nghiệm mới được.
Cơ thể sống thí nghiệm chính quy đều phải cần Liên Minh phê duyệt và công khai chiêu mộ người tình nguyện, bọn họ cần cung cấp thuyết minh chi tiết về tính nguy hiểm.
Có thí nghiệm giả lập giúp đỡ, thật ra cần rất ít người làm thí nghiệm, nhưng quá trình phê duyệt rất nghiêm ngặt, ngắn thì một tháng, lâu là nửa năm. Những người già nội tạng cả người suy yếu trong bệnh viện kia căn bản không đợi được.
Cho nên Lâm Nguyên đã bỏ phương án này qua một bên.
Bọn họ tiếp tục thảo luận đến trưa.
Nhà bếp của bệnh viện đưa tới hai xe cơm hộp, các nghiên cứu viên chưa được nghỉ bao lâu, đứng lên ăn mấy miếng như mộng du, lại chui về phòng ngủ tiếp.
Chủ nhà ăn hết cơm trưa, phủi mông một cái muốn rời đi, bị mấy người Yên Tuy Chi ngăn cản.
“Với tình hình bây giờ của chú, ở một mình có an toàn không?” Lâm Nguyên tỏ vẻ lo lắng.
Cố Yến nói một câu, “Chỗ tôi có một căn phòng cho khách.”
Chủ nhà dở khóc dở cười nói: “Tôi không đi đâu, hai người các cậu chỉ hận không thể nhận được một xấp thư uy hiếp, tôi lại đi tham gia náo nhiệt, một lần tèo cả ba người, có lời biết bao.”
Lâm Nguyên còn nói: “Ở chỗ cháu đi.”
Chủ nhà: “Sau đó mỗi ngày cậu đều ngủ ở phòng thí nghiệm, có khác gì tôi ngủ một mình không?”
Lâm Nguyên: “…”
Chủ nhà hiếm thấy có dáng vẻ thờ dài, chân thành nói: “Cũng không phải lần đầu tiên anh em Manson để mắt đến tôi, tôi có thể bình an sống lâu như thế, cũng không phải dựa vào mặt. Tôi đã tính toán sẵn rồi!”
Ba người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Chủ nhà: “Bây giờ cách làm an toàn nhất, chính là duy trì trạng thái bình thường ở mặt ngoài, đây không phải là điều trước đó các cậu luôn miệng nói sao? Trạng thái bình thường ở mặt ngoài chính là nên ở chỗ nào thì ở chỗ đó, chuyển đến chuyển đi quá rõ ràng. Huống chi, còn có một nhà Xuân Đằng ở đây, chúng ta có thể tới lui an toàn, chuyên tâm giải quyết vấn đề trên tay, không thể thiếu bọn họ âm thầm bảo vệ.”
Ông ta nói, rồi lấy cái máy thông minh ở chợ đen của mình ra, mở một tin nhắn.
Trên hàng người gửi hiện ra một cái tên: Dvor · Eweth.
Trong tin nhắn chỉ có bốn chữ:
[Tất cả đều ổn.]
“Mười phút trước, tôi nhận được tin này.” Chủ nhà nói, “Hiển nhiên, vị tiểu thiếu gia nhiệt tình kia đã truyền đạt phiền phức mà tôi gặp phải cho cha cậu ta. Thật ra tôi vẫn luôn không tin thương nhân lắm, tất cả thương nhân. Tôi cho rằng bọn họ đều là người qua đường, ích lợi luôn lớn hơn tình cảm, thậm chí trước khi vụ nổ xảy ra, tôi cũng còn ôm lấy suy nghĩ này, có chỗ giữ lại với ngài Eweth. Nhưng về sau tôi đã thay đổi suy nghĩ, bây giờ thấy tin nhắn này, lại nghĩ tới lời hứa hẹn của hai vị luật sư trước đó, tôi chỉ cảm thấy không sợ hãi, tất cả lo lắng đều là dư thừa.”
Ông ta nói với Cố Yến, “Nghe nói quan hệ của cậu với vị tiểu thiếu gia Joe kia rất tốt? Sau này nhớ nói một câu giúp tôi, chờ những chuyện ồn ào này kết thúc, tôi sẽ viết một bức thư xin lỗi, đến nhà tìm cha hắn ta làm bản kiểm điểm ba mươi nghìn chữ.”
Cố Yến nói: “Chuyển lời không bằng nói thẳng, tôi đưa số cá nhân của Joe cho ông.”
Chủ nhà vội vàng khoát tay: “Không được không được, chừa cho người lớn chút mặt mũi đi.”
Lâm Nguyên đưa mấy người xuống tầng, chủ nhà vẫy tay về nhà trước. Yên Tuy Chi và Cố Yến thì tiến vào tòa nhà gen, đi xem Horace . Ji bị y tá hãm hại kia.
Cuối cùng trở lại phòng thí nghiệm chỉ có một mình Lâm Nguyên.
Hắn ta cũng đã nhịn không ngủ thật lâu, dự định đi vào phòng nghỉ chợp mắt. Vừa mới mở cửa đi vào, chỉ thấy một bóng người cao gầy từ trong phòng nghỉ ở một đầu khác hành lang đi tới.
Không phải tóc xoăn thì là ai?
“Jacques???” Lâm Nguyên suýt nữa cho rằng mình mệt đến mức xuất hiện ảo giác.
Tóc xoăn giơ tay với hắn ta, “Chào buổi trưa.”
Giọng của hắn ta có vẻ khàn khàn, không giống như đã ngủ đủ ở nhà rồi tới, mà giống như vẫn luôn ở bệnh viện, ít nhất là ở một đêm.
Lâm Nguyên: “Không phải hôm nay là ngày nghỉ của cậu sao?”
Tóc xoăn đi đến gần nói: “Tăng ca.”
Lâm Nguyên rất muốn hỏi hắn ta tăng ca cái gì, rõ ràng gần đây không có chuyện gì của hắn ta. Nhưng lại càng muốn nói: Con mẹ nó vì sao cậu không ra sớm hơn một chút?!
Chỉ cần sớm hơn ba phút, tóc xoăn sẽ có thể gặp được cha hắn ta!
“Cậu làm gì mà có vẻ đấm ngực dậm chân thế?” Tóc xoăn sờ lên chóp mũi, ngáp hai cái. Điều này khiến hắn ta có vẻ mệt mỏi không có tinh thần gì. Nhưng lại không giống kiểu mệt mỏi vì làm việc cả đêm, mà là cảm giác mệt mỏi của bệnh tật.
Nhưng mà lúc này Lâm Nguyên không cảm thấy được loại khác biệt nhỏ xíu này, chỉ vội vã đi đến trước cửa sổ, nhìn quanh bên ngoài cửa bệnh viện thêm vài lần, đáng tiếc chủ nhà đã sớm đi xa, gọi không trở lại.
Lâm Nguyên “xùy” một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm tóc xoăn, lắc đầu nói: “Được rồi, tôi đi ngủ một lát đây. Cậu còn muốn tăng ca? Dự án có tiến triển rồi?”
Hắn ta hỏi xong lời này, xoay đầu lại.
Tóc xoăn cũng vừa thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, vẫn sờ lên mũi, ngáp hai cái nữa, sau đó nhéo nhéo mũi rũ mắt nói: “Ừm, còn lại một ít việc nữa.”
“Tối nay ăn cơm cùng nhau chứ?” Lâm Nguyên hỏi.
“Không được.” Tóc xoăn nói, “Không ăn, sắp đến buổi chiều rồi, tôi phải nhập số liệu kiểm tra vào thiết bị phân tích nữa.”
Trong nháy mắt đó, Lâm Nguyên hơi chần chờ một chút.
Nhưng mà rất nhanh hắn ta đã nhớ tới, ngoại trừ chính hắn ta, quyền hạn với thiết bị của những người khác chỉ có trên dưới 25%, bây giờ những thứ hắn ta đang nghiên cứu đều đã thêm bảo mật, cho dù những người khác sử dụng thiết bị cũng không nhìn thấy nội dung cụ thể, bao gồm cả tóc xoăn.
Ngược lại, hắn ta có thể xem được tất cả tình hình và tiến độ nghiên cứu của những người khác.
Lâm Nguyên gật đầu, “Được thôi, vậy cậu làm xong sớm nghỉ ngơi sớm, tạm biệt.”
“Ừm.” Tóc xoăn dừng một lát, “Tạm biệt.”
Đám người ở phòng thí nghiệm của Lâm Nguyên vẫn làm việc cả đêm, toàn bộ đều nhờ cà phê đặc và thuốc tỉnh táo để kéo dài tính mạng. Lần gần đây nhất mà bọn họ phải liều mạng như vậy, vẫn là lúc gấp gáp chế tạo vắc xin bệnh truyền nhiễm.
8 giờ sáng, nút mắc đầu tiên vừa được hoàn thành, Lâm Nguyên liền thúc giục các nghiên cứu viên đến phòng nghỉ bên cạnh tranh thủ ngủ bù, tất cả quy trình phản ứng đều được chuyển đổi thành hình thức mã hóa, chỉ để lại một nghiên cứu viên canh giữ.
Không gian tầng này rất lớn, nhưng thật ra chỉ có phòng của hai vị bác sĩ chủ nhiệm nghiên cứu chính — Lâm Nguyên và Jacques · White tóc xoăn. Ngoài ra, đều là phòng thí nghiệm và phòng nghỉ.
Độ tuổi của hai người bọn họ sàn sàn nhau, cấp bậc giống nhau, đãi ngộ bệnh viện cung cấp cho họ về cơ bản cũng không khác biệt.
Bàn làm việc đầu đối đầu, phòng nghỉ độc lập một cái thì ở phía đông hành lang, một cái ở phía tây hành lang, còn hai phòng nghỉ của các trợ lý các nghiên cứu viên ở giữa.
Qua nhiều năm như thế, Lâm Nguyên đều không cảm thấy có gì đặc biệt, hôm nay lại là một ngoại lệ.
Bởi vì cha nuôi của tóc xoăn – Mervyn · White tới.
Lúc Mervyn · White xuất hiện ở cửa phòng nghỉ, Lâm Nguyên sặc một ngụm cà phê gần chết, ho đến tê tâm liệt phế.
“Làm gì đấy? Tôi đáng sợ như vậy hả?” Mervyn · White tức giận vỗ lưng hắn ta bôm bốp.
Nói thật, thật sự là đáng sợ.
Hai cha con đã từng có quan hệ rất tốt này chưa từng gặp đối phương quá nhiều năm, vẫn luôn cố gắng né tránh tất cả khả năng gặp nhau, nhất là ở bệnh viện Xuân Đằng. Lâm Nguyên bỗng chốc không thể tính được loại trạng thái này đã kéo dài bao nhiêu năm.
Mặc dù rất đáng tiếc, nhưng hắn ta thật sự đã nghĩ rằng loại trạng thái này sẽ cứ mãi kéo dài, không ngờ rằng thế mà hôm nay Mervyn · White lại phá lệ.
Ông chú buộc tóc này của hắn ta cứ thế mà chủ động bước vào bệnh viện Xuân Đằng, chủ động lên tới tầng này.
Không phải là thấy quỷ giữa ban ngày sao!
Nếu như lúc này tóc xoăn trùng hợp xuất hiện, lại trùng hợp chạm mặt với chủ nhà, đó chính là gặp quỷ thật sự!
Lâm Nguyên không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng đó, cảm thấy có chút kích thích.
Đáng tiếc hắn ta nhìn về phía thang máy mấy lần, tóc xoăn vẫn chưa xuất hiện.
“Đừng nhìn.” Mervyn · White biết rõ suy nghĩ của hắn ta như nắm trong lòng bàn tay, xùy một tiếng, “Màn hình lớn dưới tầng đang hiện lịch làm việc kia kìa.”
Mấy ngày nay Lâm Nguyên bận sấp mặt không nhớ rõ thời gian, sửng sốt một chút mới nhớ tới, dựa theo lịch sắp xếp bình thường, hôm nay là ngày nghỉ của tóc xoăn.
Mẹ nó vì sao lại nghỉ hôm nay chứ?!
Bác sĩ Lâm thầm mắng trong lòng.
Mervyn · White từ chức chừng hai mươi năm, đã gần quên hết những nội dung mang tính chuyên nghiệp, nhưng một vài chi tiết quan trọng bên trong quá trình nghiên cứu, ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng.
Lâm Nguyên rót cà phê, vừa trò chuyện với ông ta vừa tô tô vẽ vẽ lên trên đống tài liệu, lít nha lít nhít rất nhiều. Suy nghĩ vốn đang mơ hồ bỗng được đả thông, đã hiểu ra.
Bọn họ tranh luận cả trong lúc nói chuyện phiếm, mô phỏng ra hai loại phương án. Lâm Nguyên lật ra đủ loại số liệu so sánh nửa ngày, cuối cùng đã đưa ra được bước đầu tiên.
“Phương án này khá ổn thỏa, từ người đến người, chỉ cần dựa vào thiết bị phân tích có sẵn trên máy mô phỏng tiến hành giả lập thí nghiệm thì sẽ có kết quả. Bởi vì quá trình có thể có tính khống chế mạnh, kết quả của thí nghiệm giả lập sẽ gần như không khác với với khi ứng dụng trên cơ thể sống.” Lâm Nguyên giải thích lý do, “Một khi thành công trên thiết bị, sẽ có thể lập tức dùng lên trên người những người già kia, còn có Kha Cẩn, xác suất thành công giống nhau. Còn phương án thứ hai…”
Phương án thứ hai bắt nguồn từ bản thảo nghiên cứu gốc của Mervyn · White.
Lúc bọn họ dựng lại đoạn gen gốc, đã giữ lại một cửa vào, để phòng sau này cần. Về sau nghiên cứu càng ngày càng phức tạp, người tham dự càng ngày càng nhiều, phân công càng ngày càng cẩn thận, không thể làm chung với nhau. Đến mức cái cửa vào này gần như bị người ta quên mất.
Ngay cả Mervyn · White cũng chỉ nhớ tới khi sắp xếp lại tài liệu nghiên cứu.
“Linh cảm của phương án này bắt nguồn từ chim xám. Đúng, chính là loại chim bình thường nhất tầm thường nhất có thể thấy được ở khắp nơi kia.”
Mervyn · White nhớ lại suy nghĩ của bọn họ năm đó, “Mọi người đều biết mặc dù loại chim này không đáng chú ý, nhưng sức sống và năng lực thích nghi của nó mạnh đến mức kinh người. Trước kia chúng tôi nghiên cứu, tốc độ thời gian trôi qua và hoàn cảnh ở những hành tinh khác nhau sẽ chênh lệch rất nhiều, nếu như liên tục thay đổi, đa số sinh vật sẽ có phản ứng khó chịu, ở trong đó, con người đã là một loại có khả năng thích ứng cực mạnh rồi. Nhưng người nào mà yếu cũng có chút triệu chứng hoặc nhiều hoặc ít, ví dụ như buồn nôn choáng váng, sốt cao lặp đi lặp lại, ví dụ như huyết áp bất ổn, sức miễn dịch hạ xuống. Cho dù năng lực thích ứng mạnh, cũng phải được rèn luyện qua thời gian dài, ví dụ như những người luôn phải di chuyển bằng tàu con thoi hàng năm …”
Chủ nhà nói, nhìn về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến, đùa một câu: “Có ai lúc còn bé đi qua những hành tinh khác nhau mà không bị nôn chứ! Lúc tôi trước 15 tuổi, nghe thấy ba chữ tàu con thoi đã bắt đầu tìm toilet, ói năm phút trước rồi nói sau.”
Yên Tuy Chi cười nói: “Ngược lại thật ra tôi chưa từng bị nôn, nhưng sẽ luôn bị sốt, cứ lên tàu con thoi là sẽ bắt đầu nóng lên.”
Anh nói rồi nhìn về phía Cố Yến, “Cậu có bị nôn không?”
Cố Yến nghĩ lại: “Trước kia có say, nhưng sẽ không nôn, chỉ là lúc choáng váng sẽ không thích nói chuyện.”
Yên Tuy Chi: “Cái này có gì khác với lúc bình thường?”
Cố Yến: “…”
Luật sư Cố đơ mặt nhìn anh một lát, quay đầu ra hiệu chủ nhà tiếp tục.
“Tóm lại, chỉ cần là sinh vật sống, gần như đều sẽ có phản ứng không tốt, duy chỉ có chim xám là một ngoại lệ. Loài vật nhỏ này có thể thích ứng với tất cả biến hóa, bởi vì nó tự mang một loại cơ chế cân bằng. Thân thể của nó tựa như một thiết bị lúc nào cũng có thể sao lưu, một khi không vận hành được, sẽ tự động chuyển về thời điểm sao lưu trước đó, trở lại trạng thái khỏe mạnh nhất. Điều này khiến đa số thời gian bọn chúng đều bừng bừng sức sống, tuổi thọ cực kỳ dài. Đương nhiên, cơ chế cân bằng này mỗi lần vận hành đều phải tiêu hao rất nhiều năng lượng, cho nên bọn chúng có thể ăn rất nhiều.”
Phương án thứ hai của bọn họ chính là mượn tính chất đặc biệt này của chim xám để cấy ghép lên trên người người bị bệnh, để cơ thể của bọn họ tự điều tiết, trở về trạng thái “khỏe mạnh”. Cứ như vậy, vấn đề đoạn gen kia sẽ bị bài xích, lúc này lại nhờ giải phẫu gen bình thường, sẽ có thể an toàn loại trừ hết nó.
Nhưng giai đoạn trước của loại phương án này có tính nguy hiểm rất cao, bởi vì dù sao chim xám và người cũng là hai giống loài hoàn toàn khác biệt, rất có thể tác dụng phụ và phản ứng từ chối cấy ghép sẽ cực kì kịch liệt. Chỉ dựa vào thiết bị phân tích mô phỏng làm thí nghiệm giả lập còn chưa đủ, nhất định phải có một vài cơ thể sống thí nghiệm mới được.
Cơ thể sống thí nghiệm chính quy đều phải cần Liên Minh phê duyệt và công khai chiêu mộ người tình nguyện, bọn họ cần cung cấp thuyết minh chi tiết về tính nguy hiểm.
Có thí nghiệm giả lập giúp đỡ, thật ra cần rất ít người làm thí nghiệm, nhưng quá trình phê duyệt rất nghiêm ngặt, ngắn thì một tháng, lâu là nửa năm. Những người già nội tạng cả người suy yếu trong bệnh viện kia căn bản không đợi được.
Cho nên Lâm Nguyên đã bỏ phương án này qua một bên.
Bọn họ tiếp tục thảo luận đến trưa.
Nhà bếp của bệnh viện đưa tới hai xe cơm hộp, các nghiên cứu viên chưa được nghỉ bao lâu, đứng lên ăn mấy miếng như mộng du, lại chui về phòng ngủ tiếp.
Chủ nhà ăn hết cơm trưa, phủi mông một cái muốn rời đi, bị mấy người Yên Tuy Chi ngăn cản.
“Với tình hình bây giờ của chú, ở một mình có an toàn không?” Lâm Nguyên tỏ vẻ lo lắng.
Cố Yến nói một câu, “Chỗ tôi có một căn phòng cho khách.”
Chủ nhà dở khóc dở cười nói: “Tôi không đi đâu, hai người các cậu chỉ hận không thể nhận được một xấp thư uy hiếp, tôi lại đi tham gia náo nhiệt, một lần tèo cả ba người, có lời biết bao.”
Lâm Nguyên còn nói: “Ở chỗ cháu đi.”
Chủ nhà: “Sau đó mỗi ngày cậu đều ngủ ở phòng thí nghiệm, có khác gì tôi ngủ một mình không?”
Lâm Nguyên: “…”
Chủ nhà hiếm thấy có dáng vẻ thờ dài, chân thành nói: “Cũng không phải lần đầu tiên anh em Manson để mắt đến tôi, tôi có thể bình an sống lâu như thế, cũng không phải dựa vào mặt. Tôi đã tính toán sẵn rồi!”
Ba người đều tỏ vẻ nghi ngờ.
Chủ nhà: “Bây giờ cách làm an toàn nhất, chính là duy trì trạng thái bình thường ở mặt ngoài, đây không phải là điều trước đó các cậu luôn miệng nói sao? Trạng thái bình thường ở mặt ngoài chính là nên ở chỗ nào thì ở chỗ đó, chuyển đến chuyển đi quá rõ ràng. Huống chi, còn có một nhà Xuân Đằng ở đây, chúng ta có thể tới lui an toàn, chuyên tâm giải quyết vấn đề trên tay, không thể thiếu bọn họ âm thầm bảo vệ.”
Ông ta nói, rồi lấy cái máy thông minh ở chợ đen của mình ra, mở một tin nhắn.
Trên hàng người gửi hiện ra một cái tên: Dvor · Eweth.
Trong tin nhắn chỉ có bốn chữ:
[Tất cả đều ổn.]
“Mười phút trước, tôi nhận được tin này.” Chủ nhà nói, “Hiển nhiên, vị tiểu thiếu gia nhiệt tình kia đã truyền đạt phiền phức mà tôi gặp phải cho cha cậu ta. Thật ra tôi vẫn luôn không tin thương nhân lắm, tất cả thương nhân. Tôi cho rằng bọn họ đều là người qua đường, ích lợi luôn lớn hơn tình cảm, thậm chí trước khi vụ nổ xảy ra, tôi cũng còn ôm lấy suy nghĩ này, có chỗ giữ lại với ngài Eweth. Nhưng về sau tôi đã thay đổi suy nghĩ, bây giờ thấy tin nhắn này, lại nghĩ tới lời hứa hẹn của hai vị luật sư trước đó, tôi chỉ cảm thấy không sợ hãi, tất cả lo lắng đều là dư thừa.”
Ông ta nói với Cố Yến, “Nghe nói quan hệ của cậu với vị tiểu thiếu gia Joe kia rất tốt? Sau này nhớ nói một câu giúp tôi, chờ những chuyện ồn ào này kết thúc, tôi sẽ viết một bức thư xin lỗi, đến nhà tìm cha hắn ta làm bản kiểm điểm ba mươi nghìn chữ.”
Cố Yến nói: “Chuyển lời không bằng nói thẳng, tôi đưa số cá nhân của Joe cho ông.”
Chủ nhà vội vàng khoát tay: “Không được không được, chừa cho người lớn chút mặt mũi đi.”
Lâm Nguyên đưa mấy người xuống tầng, chủ nhà vẫy tay về nhà trước. Yên Tuy Chi và Cố Yến thì tiến vào tòa nhà gen, đi xem Horace . Ji bị y tá hãm hại kia.
Cuối cùng trở lại phòng thí nghiệm chỉ có một mình Lâm Nguyên.
Hắn ta cũng đã nhịn không ngủ thật lâu, dự định đi vào phòng nghỉ chợp mắt. Vừa mới mở cửa đi vào, chỉ thấy một bóng người cao gầy từ trong phòng nghỉ ở một đầu khác hành lang đi tới.
Không phải tóc xoăn thì là ai?
“Jacques???” Lâm Nguyên suýt nữa cho rằng mình mệt đến mức xuất hiện ảo giác.
Tóc xoăn giơ tay với hắn ta, “Chào buổi trưa.”
Giọng của hắn ta có vẻ khàn khàn, không giống như đã ngủ đủ ở nhà rồi tới, mà giống như vẫn luôn ở bệnh viện, ít nhất là ở một đêm.
Lâm Nguyên: “Không phải hôm nay là ngày nghỉ của cậu sao?”
Tóc xoăn đi đến gần nói: “Tăng ca.”
Lâm Nguyên rất muốn hỏi hắn ta tăng ca cái gì, rõ ràng gần đây không có chuyện gì của hắn ta. Nhưng lại càng muốn nói: Con mẹ nó vì sao cậu không ra sớm hơn một chút?!
Chỉ cần sớm hơn ba phút, tóc xoăn sẽ có thể gặp được cha hắn ta!
“Cậu làm gì mà có vẻ đấm ngực dậm chân thế?” Tóc xoăn sờ lên chóp mũi, ngáp hai cái. Điều này khiến hắn ta có vẻ mệt mỏi không có tinh thần gì. Nhưng lại không giống kiểu mệt mỏi vì làm việc cả đêm, mà là cảm giác mệt mỏi của bệnh tật.
Nhưng mà lúc này Lâm Nguyên không cảm thấy được loại khác biệt nhỏ xíu này, chỉ vội vã đi đến trước cửa sổ, nhìn quanh bên ngoài cửa bệnh viện thêm vài lần, đáng tiếc chủ nhà đã sớm đi xa, gọi không trở lại.
Lâm Nguyên “xùy” một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép lườm tóc xoăn, lắc đầu nói: “Được rồi, tôi đi ngủ một lát đây. Cậu còn muốn tăng ca? Dự án có tiến triển rồi?”
Hắn ta hỏi xong lời này, xoay đầu lại.
Tóc xoăn cũng vừa thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ về, vẫn sờ lên mũi, ngáp hai cái nữa, sau đó nhéo nhéo mũi rũ mắt nói: “Ừm, còn lại một ít việc nữa.”
“Tối nay ăn cơm cùng nhau chứ?” Lâm Nguyên hỏi.
“Không được.” Tóc xoăn nói, “Không ăn, sắp đến buổi chiều rồi, tôi phải nhập số liệu kiểm tra vào thiết bị phân tích nữa.”
Trong nháy mắt đó, Lâm Nguyên hơi chần chờ một chút.
Nhưng mà rất nhanh hắn ta đã nhớ tới, ngoại trừ chính hắn ta, quyền hạn với thiết bị của những người khác chỉ có trên dưới 25%, bây giờ những thứ hắn ta đang nghiên cứu đều đã thêm bảo mật, cho dù những người khác sử dụng thiết bị cũng không nhìn thấy nội dung cụ thể, bao gồm cả tóc xoăn.
Ngược lại, hắn ta có thể xem được tất cả tình hình và tiến độ nghiên cứu của những người khác.
Lâm Nguyên gật đầu, “Được thôi, vậy cậu làm xong sớm nghỉ ngơi sớm, tạm biệt.”
“Ừm.” Tóc xoăn dừng một lát, “Tạm biệt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất