Luật Sư Hạng Nhất

Chương 175: Ảnh hậu (1)

Trước Sau
Edit: Bonnie

Tiến vào tòa nhà gen, Cố Yến liền mở màn hình máy thông minh ra.

Nhìn kỹ vào?

Đang muốn gửi ba chữ này đi, tin nhắn của Joe đã nhảy ra:

[Đã sắp xếp xong xuôi, trong phòng thí nghiệm có một người trông coi. Đang điều chỉnh mấy chỗ camera, lát nữa tôi sẽ đồng bộ cho cậu.]

Thật ra bọn họ vẫn duy trì liên lạc với Joe, tìm người thích hợp tiếp cận Jacques · White. Bên cạnh có một tai hoạ ngầm, rốt cuộc làm việc gì cũng thấy gò bó.

Nhất là Jacques · White lại có quan hệ với chủ nhà và Lâm Nguyên, nếu như hắn ta thật sự có vấn đề, nhất định sẽ là đả kích rất lớn với hai người kia.

Joe: [Vừa lúc! Tôi vừa đồng bộ xong nội dung giám sát, tôi đã thấy hắn ta đi ra từ trong phòng nghỉ, Lâm Nguyên cũng ở đó!]

Bên trong máy thông minh của Cố Yến nhận được nhiều góc độ camera được đồng bộ tới, trong đó có hành lang ở khu thí nghiệm. Lâm Nguyên vừa tiễn bọn họ về xong, đang trở lại tầng, liền đụng phải Jacques · White.

Cố Yến nhìn một hồi, lại chuyển về giao diện tin nhắn, xóa ba chữ còn chưa gửi đi, gửi lại bằng một tin khác:

[Ai đang trông coi trong phòng thí nghiệm? Đừng để Jacques · White nghi ngờ.]

Joe: [Tên là Tiêu Nhân, là một nghiên cứu viên, vốn ở trong đội của Lâm Nguyên, thường xuyên thay phiên trông coi phòng thí nghiệm với người khác. Quan sát số liệu thí nghiệm và quá trình phản ứng vốn là chức trách của cậu ta, có cậu ta ở đó, Jacques sẽ không cảm thấy kỳ quái.]

[Nếu như Jacques thật sự động tay chân với số liệu nghiên cứu hoặc thí nghiệm của bọn họ, cậu ta sẽ giữ lại chứng cứ, lập tức thông báo cho các cậu.]

“Sao vậy?” Khóe miệng Yên Tuy Chi mang theo ý cười, nhìn thoáng qua màn hình của hắn.

Ở trong mắt những người trong đại sảnh, đây giống như là một cuộc nói chuyện phiếm bình thường nhất.

Cố Yến chia sẻ quyền hạn xem giao diện tin nhắn với anh, cuộc trò chuyện hiện ra rất rõ ràng.

“Thông báo cho chúng ta?” Yên Tuy Chi khẽ nói: “Nhắc nhở cậu ta một tiếng, thông báo cho cậu là được rồi, máy thông minh của tôi còn đang bị đám chuột kia nhìn chằm chằm mà.”

Cố Yến dặn dò như vậy, rất nhanh Joe đã trả lời: Nhớ kỹ rồi, không có vấn đề gì.

Yên Tuy Chi nhẹ nhàng gật đầu, lại thu hồi tầm mắt, khen Joe một câu: “Vào lúc quan trọng, tiểu thiếu gia làm việc vẫn rất đáng tin cậy.”

Anh đi ra phía trước ấn thang máy, sau lưng có mấy cô gái đang nói chuyện rôm rả đi đến.

Cố Yến đang gửi tin cho Joe, có một cô gái không cẩn thận va vào cánh tay hắn.

“Ôi trời, tôi xin lỗi!” Cô gái kia luôn mồm xin lỗi, tiếp đó lại sững sờ: “Là hai người sao?”

Yên Tuy Chi nghe tiếng quay đầu, đôi mắt hơi híp lại.

Lại là Amy · Boro — y tá mà hôm qua bọn anh theo dõi cả một đường.

Hôm nay Amy · Boro lại khôi phục thành dáng vẻ bình thường, tóc xoã tung, tóc mái bằng che mất trán, khẩu trang kéo đến tận cằm. Cô ta không trang điểm, hoặc là trang điểm rất nhẹ, khuôn mặt dịu dàng bình tĩnh, khác hẳn với dáng vẻ lúc xuất hiện ở trạm nghỉ chân trên đường cao tốc hôm qua.

Đúng là một ảnh hậu đạt tiêu chuẩn.

Cũng may Cố Yến cũng không phải người nói nhiều hay có nhiều cảm xúc, hắn chỉ dừng động tác một chút, có hơi kinh ngạc.

Loại kinh ngạc này không ảnh hưởng đến tình hình, giống như hắn chỉ không nghĩ ra cô gái đang chào hỏi mình là ai.

Thang máy tinh một tiếng, mở cửa.

Một đám y tá lại ríu rít tràn vào thang máy, người cuối cùng tiện tay kéo Amy · Boro một cái, kêu lên: “Amy! Đừng ngây ra đó, mau vào đi, sắp trễ rồi!”

“Amy?” Yên Tuy Chi tựa như được nhắc nhở, “a” một tiếng, cười rạng rỡ: “Cô chính là cô bé suốt ngày bị Horace· Ji chọc cho phát khóc kia?”

Ảnh hậu chính là ảnh hậu, thế mà Amy · Boro lại có vẻ hơi xấu hổ.

Yên Tuy Chi thật sự cực kỳ bội phục.

Thang máy lặng lẽ lên cao.

Amy · Boro hỏi: “Hai người lại đến thăm ngài Ji sao?”

Cố Yến gật đầu, lạnh nhạt nói: “Xem tình huống hôm nay của gã thế nào.”

Amy · Boro: “Nghe nói buổi sáng đã hạ sốt, tình trạng nôn mửa và nổi mần đỏ cũng đã chuyển biến tốt một chút —”



Cô ta nói, quay đầu huých đồng nghiệp bên cạnh, hỏi: “Bác sĩ Tiêu nói như vậy đúng không nhỉ?”

Hai y tá khác cùng tầng gật đầu phụ họa: “Đúng, tình trạng trước mắt đã tốt hơn rất nhiều, sáng nay y tá trưởng còn dặn chúng tôi sau khi nhận ca thì chú ý giám sát, nếu như cả ngày hôm nay không tiếp tục phát sốt nữa, vậy sẽ ở bên trong phạm vi khống chế.”

Cố Yến: “Như thế là tốt nhất, giảm bớt rất nhiều phiền phức. Nếu không…”

Amy · Boro tò mò hỏi: “Nếu không cái gì?”

“Không có gì.” Cố Yến nói, “Chỉ là nếu như triệu chứng cứ lặp đi lặp lại, mãi mà không dịu đi, tôi có khuynh hướng đề nghị đương sự chuyển đến trung tâm trị liệu lây nhiễm.”

Nếu là Yên Tuy Chi biết hết mọi chuyện nghe được câu này, cảm thấy đúng là cực kì vớ vẩn, nhưng Amy · Boro lại không biết.

Sau khi cô ta nghe thấy lời này, bả vai hơi thả lỏng một chút, khóe miệng cũng nhếch lên rất nhỏ.

Những phản ứng nhỏ bé này đều bị Yên Tuy Chi thu vào trong mắt, điều này chứng tỏ cô ta rất thả lỏng…

Hoặc có thể nói, Cố Yến khiến cô ta rất yên tâm.

Cố Yến rũ mắt, vẫn gửi tin nhắn trên máy thông minh như cũ. Màn hình đã đổi thành hình thức cá nhân, những người khác căn bản không nhìn thấy nội dung giao diện.

Ở trong mắt người không biết chuyện, hắn tựa như đang xử lý thư điện tử sáng sớm, vẻ mặt bình tĩnh. Thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu trò chuyện hai câu với Amy · Boro.

Thái độ lạnh lùng lịch sự lễ phép, tựa như thường ngày.

Nhưng trên thực tế, tin nhắn tới lui trên máy thông minh của hắn đều là thế này:

Joe: [Cũng đã tiếp cận y tá kia rồi, hai người ghi chú lại mấy địa điểm để tôi đưa cho chị tôi. Quý cô Younis am hiểu nhất là làm cái này. Cậu biết đấy, năm đó tôi chưa từng thành công trốn khỏi nhà, đều là nhờ quý cô Younis ban tặng, bả để cho tôi cảm nhận được cái gì gọi là ở khắp mọi nơi.]

Cố Yến: [Những thứ Horace· Ji từng tiếp xúc, vẫn là Jacques · White kiểm tra?]

Joe: [Không phải, thay người rồi. Nhắc tới cũng trùng hợp, tôi còn đang phát rầu làm thế nào mới không đột ngột, thế mà Jacques lại chủ động tìm tôi, nói số liệu nghiên cứu của hắn ta xảy ra chút vấn đề, cần tăng giờ làm việc, không có thời gian kiểm tra, tôi liền thuận theo mà thay người.]

Cố Yến: [Chuyện khi nào?]

Joe: [Vừa mới. Cậu nói xem rốt cuộc hắn ta có phải người của Manson không? Nếu không thì có quá nhiều sự trùng hợp. Nếu có, tại sao hắn ta phải từ chối việc kiểm tra chứ? Hắn ta hoàn toàn có thể kiểm tra toàn bộ một lần, sau đó cho tôi một kết quả giả. Hay là hắn ta đã cảm giác được chúng ta nghi ngờ, đang cố ý tách rời quan hệ của mình ra?]

Cố Yến: [Có lẽ chúng ta phải chuẩn bị tốt là không kiểm tra ra được cái gì hết.]

Joe: [Ý cậu là… thật ra bọn họ đã xử lý vết tích sạch sẽ, cho nên mới yên tâm để mặc cho người ngoài kiểm tra? Vậy làm sao mới lấy được chứng cứ đây.]

Cố Yến: [Hôm nay theo sát Amy · Boro.]

Joe: [Vì sao? Hôm nay cô ta sẽ có hành động khác?]

Cố Yến: [Vừa rồi y tá nói tình trạng của Horace· Ji đã chuyển biến tốt đẹp, nếu như cả ngày hôm nay đều không phát sốt, chứng tỏ tình huống đang ở trong phạm vi khống chế, không cần chuyển viện nữa.]

Joe: [A! Tôi hiểu rồi! Vì để thúc đẩy Horace· Ji chuyển viện, hôm nay y tá Amy · Boro kia nhất định sẽ khiến hắn ta xuất hiện triệu chứng tiếp.]

Thang máy dừng ở tầng bệnh đặc biệt, mở cửa.

“Chúng tôi đi trước đây.” Ba cô nàng y tác lên tiếng chào với những đồng nghiệp khác trong thang máy.

Amy · Boro thì khoát tay nói với Cố Yến và Yên Tuy Chi: “Chúng tôi đến phòng thay đồ đã, hai người vào phòng bệnh thì nhớ phải đeo khẩu trang.”

“Được rồi, cảm ơn.” Hai người gật đầu, đi về hướng phòng bệnh.

“Tiểu thiếu gia nói thế nào?” Yên Tuy Chi hỏi.

Cố Yến trực tiếp đưa cuộc trò chuyện cho anh nhìn.

Yên Tuy Chi nhìn lướt qua, lại dùng một loại ánh mắt sâu xa nhìn Cố Yến.

“Sao thế?” Cố Yến hỏi.

“Không có gì.” Yên Tuy Chi hơi cong mắt.

Chỉ là nghĩ tới vừa rồi Amy · Boro đứng ở bên cạnh Cố Yến, cười hì hì nói chuyện phiếm với hắn, mà hắn lại cứ bình tĩnh nói với Joe làm sao để tóm được cô ta.

Chuyện kích thích như thế mà luật sư Cố vẫn lạnh lùng bền lòng vững dạ.

Thật sự là quá…

Giáo sư Yên nhã nhặn ngẫm nghĩ, “xùy” một tiếng nói: “Tôi thật là một tên lưu manh.”



Cố Yến: “…”

Cố Yến: “???”

Lúc này Amy · Boro đang thay đồ y tá trong phòng thay đồ, máy thông minh vốn đang im bặt của cô ta bỗng nhiên rung một cái.

Cô ta nắm chặt đai lưng, không nhanh không chậm chỉnh mũ màu trắng ngay ngắn, lúc này mới mở khóa màn nhìn thoáng qua.

Trong tin nhắn chỉ có một câu:

[Hôm nay ở bệnh viện thế nào? Có người nghi ngờ không? Hôm nay có thể giải quyết hay không? Nắm chặt đi, sắp mở phiên toà rồi.]

Amy · Boro nghĩ đến cuộc trò chuyện trong thang máy, trả lời: [Bình thường, không có, ít lo điều thừa đi.]

Hôm nay có đầy đủ thời gian để cô ta tìm kiếm thời cơ thích hợp nhất để ra tay.

Chỉ cần thuốc của Horace· Ji qua tay cô ta, chỉ cần bên cạnh không có những đồng nghiệp khác đi theo, chỉ cần hai vị luật sư kia không có mặt, mà nhân viên cảnh sát giữ cửa không chú ý…

Cơ hội như vậy thực sự nhiều lắm! Amy · Boro nghĩ thầm, mà cô ta chỉ cần tùy ý bắt được một cái.

8 giờ 45 phút.

Các y tá đổi ca bắt đầu kiểm tra các phòng lần thứ nhất.

Trước kia đi kiểm tra đều là mỗi người một phòng, kiểm tra sức khoẻ, nhìn xem số liệu chạy trên máy dinh dưỡng có gì khác thường hay không, lại đưa ra một số lượng thuốc vừa phải, nhìn bệnh nhân uống hết mới tính là hoàn thành.

Amy · Boro tính toán một đêm, khiến mình trở thành y tá kiểm tra phòng Horace· Ji một cách hợp lý. Nhưng khi cô ta bước vào cửa phòng, trước mặt cô ta là bác sĩ Tiêu phụ trách, đi theo phía sau là y tá trưởng không yên lòng, trong phòng bệnh là Yên Tuy Chi và Cố Yến đang hỏi chuyện, bên ngoài phòng bệnh là nhân viên cảnh sát nhìn chằm chằm.

“…”

Amy · Boro rất muốn mắng người.

10 giờ.

Các y tá bắt đầu kiểm tra phòng lần thứ hai.

Amy · Boro nhận lấy khay nhôm từ trong tay y tá phát thuốc, bước vào phòng bệnh của Horace· Ji, Yên Tuy Chi và Cố Yến dừng việc hỏi thăm lại, gật đầu cười với cô ta, cảnh sát ngoài cửa lại thò đầu vào nhìn lần nữa.

Mà tên khốn Horace· Ji này lại tiếp tục đi theo kiểu hình rắn, lấy vẻ mặt bệnh tật sắp chết, kiên quyết không cho cô ta đến gần tiêm.

Yên Tuy Chi lại lịch sự lễ phép hỏi: “Cô bé, có cần giúp một tay không?”

Nói rồi, anh nhẹ nhàng lặng lẽ đi lấy thuốc tiêm, đọc chú thích về liều lượng, trước lạ sau quen tiêm vào trong cánh tay của Horace· Ji.

“…”

Amy · Boro đã sắp không duy trì được nụ cười trên mặt.

Buổi chiều 2 giờ.

Các y tá bắt đầu kiểm tra phòng sau giờ trưa.

Kiểm tra phòng vào giờ này cũng không phải là để phân phát thuốc men hay ghi chép số liệu, mà là để xem bệnh nhân có nghe theo lời dặn của bác sĩ hay không. Ví dụ như có vụng trộm hút thuốc không, có vụng trộm giấu thuốc không chịu uống không, có rút kim truyền dịch ra lung tung hay không, có tuân theo quy định về ăn hay uống nước không.

Buổi chiều hôm đó, Horace· Ji cần làm kiểm tra sức khoẻ theo thông lệ, trước khi kiểm tra phải uống đủ lượng nước.

Amy · Boro giấu viên thuốc nhỏ bằng nửa hạt gạo bên trong khớp nối ngón út đang gập cong, lúc cô ta đưa nước cho Horace· Ji, chỉ cần hơi thả lỏng ngón tay, viên thuốc trong suốt kia sẽ lặng lẽ rơi vào bên trong cốc nước

“Anh có muốn uống nước không anh Ji? Đừng quên lát nữa còn phải kiểm tra sức khoẻ, nhất định bàng quang phải phồng lên mắc tiểu mới —” Amy · Boro vừa vào cửa, Yên Tuy Chi và Cố Yến ngẩng đầu lên khỏi trang giấy điện tử, lễ phép gật đầu với cô ta.

Amy · Boro liền bị nghẹn.

“Sao thế?” Yên Tuy Chi ngạc nhiên, “Sắc mặt cô có vẻ không tốt lắm, giữa trưa không nghỉ ngơi tốt sao?”

“Không, chỉ là vừa rồi nói năng như thế không quá phù hợp, tôi không ngờ hai người vẫn còn ở đây.”

Trên mặt ảnh hậu Amy · Boro hiện lên màu ửng đỏ, nhưng trong lòng lại đang mắng mấy đời tổ tông—

Vì sao hai người vẫn còn ở đây?!

Hôm nay hai người định ở đây mãi sao?!

Hai người có thể để cho đương sự này một chút xíu không gian thở dốc không? Không nhìn thấy gã sắp phiền chết sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau