Chương 180: Đêm trước (2)
Edit: Bonnie
Hành tinh Thiên Cầm, chạng vạng tối.
Joe vuốt ve máy thông minh trên ngón tay, đẩy cửa phòng gặp mặt “Giúp tôi tìm Triệu Trạch Mộc một lần nữa đi.”
Cả ngày nay, đám quản giáo đã quen thuộc với vị thiếu gia này rồi, nghe thấy lời này cũng không ngạc nhiên lắm. Bọn họ thán phục với nghị lực của vị thiếu gia này ở trong lòng, mặc dù quệt miệng lắc đầu, nhưng vẫn đưa Triệu Trạch Mộc vào phòng gặp mặt.
Nếu như Yên Tuy Chi hoặc là Cố Yến ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc với biến hóa của Triệu Trạch Mộc.
Triệu Trạch Mộc ban đầu ở trên đảo Yaba, mặc dù thỉnh thoảng sẽ ngẩn người nhìn bờ biển, nhưng đa số thời gian đều là chuyện trò vui vẻ, anh ta ăn mặc chỉn chu, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ của một thương nhân thành công.
Nhưng bây giờ, sắc mặt anh ta u ám tiều tụy, trên cằm đều là râu ria, mái tóc đã không được xử lý một khoảng thời gian, tóc ở hai bên thái dương dài qua tai, tóc mái ngang trán rũ xuống, hai mắt bị giấu đằng sau tóc mái.
Cả ngày, mỗi lần Joe nhìn thấy anh ta đều có xúc động muốn tìm một cái kéo cắt hết tóc tai của anh ta đi, hắn ta luôn cảm thấy lọn tóc kia có thể đâm vào mắt Triệu Trạch Mộc bất cứ lúc nào.
Quản giáo đưa người đến, chào hỏi một tiếng với Joe rồi rời khỏi phòng gặp mặt, thuận tay giúp bọn họ đóng chặt cửa.
Những người khác vừa đi, toàn bộ phòng gặp mặt liền trở nên yên tĩnh.
Triệu Trạch Mộc hoàn toàn như trước đây, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời. Không biết là đang mất tập trung, hay đơn giản vẫn là không muốn phối hợp.
Nếu lúc trước anh ta làm lơ, Joe sẽ vừa đấm vừa xoa, tận tình khuyên bảo, phát huy trình độ lải nhải không ngừng, muốn dựa vào miệng lưỡi không xương để thuyết phục anh ta, nhưng cuối cùng kiểu gì cũng sẽ bị dáng vẻ này của anh ta làm cho tức đến mức không thể thở nổi, sau đó đóng sập cửa mà ra.
Nhưng lần này lại khác, lần này từ lúc vào cửa Joe liền không mở miệng.
Hắn ta ngồi dựa vào ghế, rũ mắt chuyển động hai ngón tay, yên tĩnh thật lâu.
Ngoài cửa sổ có chim bay qua, Triệu Trạch Mộc chậm rãi nháy mắt một cái, trong chớp mắt như vậy, anh ta gần như sinh ra một loại ảo giác — Joe đã bỏ đi.
Triệu Trạch Mộc đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn thu hồi lại, đổi thành nhìn về phía Joe.
“Nhìn tôi làm gì?” Joe dừng việc gảy ngón tay, ngẩng đầu hỏi anh ta.
“…Hình như cậu không có ý định hỏi cái gì từ chỗ tôi cả.” Ngoại trừ buổi sáng vừa gặp mặt chào hỏi nhau, đây là câu nói đầu tiên của Triệu Trạch Mộc.
Ngồi lâu trong tù, anh ta đã trở nên mất tiếng, nghe vào giống như chứa cả sự mệt mỏi và tâm sự.
Joe ngẫm nghĩ, gật đầu, “Cũng không khác mấy, lằng nhằng với anh cả ngày mà chẳng được gì. Anh biết tính tôi rồi đấy, chuyện làm tôi thấy phiền nhất là lăn qua lộn lại mãi mà không xong, không có ý nghĩa, thật đấy.”
Hắn ta mở tay ra, chỉ về phía Triệu Trạch Mộc, “Vừa rồi tôi cũng đã nghĩ thông, nếu anh thật sự không muốn nói, cho dù tôi ép được anh mở miệng, cũng có thể sẽ nhận được một đống lời nói dối. Dưa hái xanh không ngọt, tôi vẫn hiểu đạo lý kia.”
Triệu Trạch Mộc chần chờ hỏi: “Vậy vì sao cậu còn ở chỗ này?”
Joe nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nói: “9 giờ tối tôi có một chuyến bay về Decama, anh biết đấy, để Kha Cẩn ở nơi khác quá lâu khiến tôi không yên lòng.”
“Ừm, tôi biết.”
Joe còn nói, “Từ buổi sáng khi tôi đi vào trại giam đến lúc vào phòng gặp mặt trước đó, tôi đã khuyên anh gần 8 giờ, rất mệt mỏi, cũng không còn sức mà tức nữa. Nhưng mà đó là lấy thân phận người liên quan đến vụ án. Bây giờ cách lúc xuất phát ra cảng còn có hơn hai giờ, lần này tôi về Decama, cũng không biết lúc nào có rảnh quay lại, cho nên mới đến ngồi một lát với anh. Không liên quan gì đến vụ án cả, đơn giản là lấy một… thân phận bạn chơi nhiều năm đi.”
Triệu Trạch Mộc không biết nghĩ tới điều gì, hơi nhíu mày lại. Điều này khiến anh mắt của anh ta khá phức tạp, giống như có một bụng lời muốn nói, lại như không thể nói ra một câu nào.
Joe lại nói: “Đừng quá cảm động, bạn bè còn phải thêm một từ giới hạn nữa — đã từng. Mấy năm này đừng nói tới bạn bè, tụ tập một chỗ đều là giả mù sa mưa nói lời khách sáo, bây giờ lại rơi vào tình trạng này, lời xã giao không nói được, tôi cũng không có gì để nói cả, chỉ có thể ngồi với anh, ý nghĩa trên mặt chữ đấy.”
Hắn ta nói lời này rất thẳng thắn, nhưng lại không biết đâm trúng dây thần kinh nào của Triệu Trạch Mộc. Anh ta trầm mặc nghe xong, bỗng nhiên cười một tiếng.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.” Triệu Trạch Mộc lắc đầu, “Chính là thử nhớ một chút, là từ lúc nào bắt đầu không có gì để nói chuyện nữa.”
Joe bật cười một tiếng, nửa thật nửa giả tách ra mấy ngón tay, nói: “Vậy thật sự là quá lâu, lâu đến mức không tính rõ nữa. Hình như hồi cấp ba có hẹn riêng anh đi đua ngựa thì phải? Nói thật ra, lần kia cũng không có gì để hàn huyên, đến trưa khá là gian nan. Sau khi trở về tôi liền nghĩ, về sau nhất định không thể tìm riêng anh nữa, quá lúng túng.”
Triệu Trạch Mộc hơi nhíu mày lại.
Lúc làm ra vẻ mặt này, anh ta lại như có dáng vẻ ngày thường, “Đúng vậy, về sau tôi cũng không còn hẹn riêng cậu nữa.”
Joe dứt khoát tính mấy năm trên đầu ngón tay, “Sau đại học tôi vẫn chơi cùng mấy người Cố Yến, nhưng mà nếu có tiệc rượu tụ tập thì vẫn mời các anh.”
“Mời xã giao đúng không?” Triệu Trạch Mộc đâm thủng.
“Đúng vậy, xã giao.” Joe cười một tiếng, lại thuận miệng hỏi: “Khi đó ai đến với anh nhỉ?”
“Manson.” Triệu Trạch Mộc ngừng một lúc, lại bổ sung: “Brewer, Miro… Còn có George, toàn bộ nhà Manson đi.”
Nghe thấy tên của Brewer và Miro, Joe hừ lạnh một tiếng, lại không dừng lại thêm ở đề tài này, “Điều này ai nấy cũng thấy được, tôi hỏi là bạn bè, bạn bè thật.”
Triệu Trạch Mộc lắc đầu: “Không có, ở đâu ra bạn bè thật.”
Joe khẽ gật đầu, đánh giá, “Tôi cũng đoán thế, vận may của mấy người đúng là có chút chênh lệch. Cảm giác có mấy người bạn thật sự rất là kì diệu, không thể tụ tập đúng là đáng tiếc.”
Triệu Trạch Mộc nói: “Tôi biết.”
Nói xong lời này, anh ta đột nhiên rơi vào trầm mặc lâu dài, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết nhớ đến cái gì.
Rất lâu sau, Triệu Trạch Mộc đột nhiên thấp giọng nói: “Con người đúng là kỳ quái…”
Ở trong định nghĩa cho đến bây giờ của anh ta, có thể thoải mái nói thật mới được tính là bạn bè. Nhưng nếu tính như vậy, trước đó thật sự không có nổi một người bạn. Nhưng bây giờ anh ta đột nhiên ý thức được, bắt đầu từ một câu nào đó vừa rồi, cuộc đối thoại của anh ta và Joe đã không có ngụy trang hư tình giả ý, toàn bộ đều là nói thật tùy theo suy nghĩ, anh đến tôi đi, thế mà hai người bọn họ ai cũng không ngại.
Bỗng nhiên sẽ cho người ta một loại ảo giác “vẫn là bạn bè”.
Cho nên mới nói con người thật sự là kỳ quái…
Năm sáu tuổi hùng hùng hổ hổ, có thể bắt rắn đánh nhau vì đối phương, phấn đấu quên mình, giống như cả một đời chỉ có một hai người bạn sống chết có nhau như vậy là đủ rồi.
Nhưng đợi đến mười lăm mười sáu tuổi, chỉ có mỗi mười năm, bọn họ đã dần dần đi đến từng bước mỗi người đi một ngả. Xưng hô với nhau chậm rãi từ “sống chết có nhau” biến thành bạn thân, lại biến thành bạn chơi khi còn bé, lại biến thành người quen biết cũ khách sáo, hình như cả một đời cũng chỉ có thể như vậy.
Mà bây giờ, Triệu Trạch Mộc bốn mươi tuổi, Joe và tiểu thiếu gia Manson ba mươi lăm ba mươi sáu, bọn họ lá mặt lá trái hơn hai mươi năm, một người vừa ra viện đang tĩnh dưỡng, một người phải bôn ba bốn phía vì bản án khổng lồ, còn có một người lại bị bắt tromng trại giam. Cách biệt một trời, lại mơ hồ tìm về một cảm giác bạn bè.
Triệu Trạch Mộc im lặng rất lâu.
Joe nhìn anh ta nửa ngày, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Anh đang dao động, tôi đã nhìn ra.”
Triệu Trạch Mộc giương mắt, trầm mặc một lát mới thừa nhận: “…Đúng, tôi đang dao động.”
“Dao động mãi mà không choáng sao?” Joe thiếu gia hỏi, “Có gì mà phải do dự mãi chứ? Nếu là tôi, đã sớm nói tuột hết ra rồi.”
“Chuyện đã đến mức này, nói hay không thì có ai để ý?” Triệu Trạch Mộc nói, “Đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.”
“Nói hươu nói vượn không quả quyết!” Joe không khách khí chút nào, nói, “Trước kia anh bắt rắn lưu loát như vậy, tại sao bây giờ lại thế này?!”
Triệu Trạch Mộc lắc đầu, “Cậu không biết, Brewer và Miro Manxon cắm rễ quá sâu, dính líu đến quá nhiều người, xách mỗi một người ra đều có thể gây ra chấn động, bọn họ giăng lưới gần ba mươi năm, không phải mấy câu của tôi là có thể phá vỡ được.”
Joe: “Ồ.”
Triệu Trạch Mộc: “…”
“Rắc rối khó gỡ ba mươi năm sao, tôi biết.” Joe nói, “Tôi không chỉ biết, còn cực kì rõ ràng. Người nào nộp mạng ở trong tay bọn họ, người nào đang gặp nguy hiểm, người nào cùng chiến tuyến cấu kết làm việc xấu với bọn họ, người nào đang cố gắng kiểm chứng, có lẽ anh không biết những việc này, nhưng tôi lại cực kỳ rõ ràng. Tôi không chỉ rõ ràng, còn có chứng cứ.”
“Cậu có chứng cứ?” Rốt cuộc Triệu Trạch Mộc đã nghiêm mặt lại.
“Đúng thế, còn không ít đâu.”
“Không ít là bao nhiêu?” Triệu Trạch Mộc suy nghĩ một lát, lại không nhịn được nhắc nhở, “Bọn họ không dễ bị đánh bại như vậy, một hai chuyện không thể lật đổ được bọn họ.”
“Cũng tạm.” Joe khiêm tốn nói một câu, “Đủ để bọn họ ngồi trong tù đến tận thế, hoặc là mỗi người ăn một viên đạn.”
Triệu Trạch Mộc: “…”
“Nói đi, chứng cứ cấp bậc này có đủ để cạy mở miệng anh hay không?” Joe thiếu gia hỏi như đùa.
Không đợi Triệu Trạch Mộc mở miệng, Joe lại mở màn hình máy thông minh của mình ra, lấy ảnh chụp màn hình Cố Yến gửi cho hắn ta, “Nếu như chứng cứ không đủ, vậy lại thêm cái này.”
Triệu Trạch Mộc thấy được các loại số liệu từ bên trong tấm đồ kia, cái gì mà “tín hiệu nguyên gốc tầng ngoài” “tín hiệu gốc thật sự”, làm cho anh ta có chút khó hiểu, “Đây là cái gì?”
“Nanh vuốt dưới tay Manson vẫn luôn gửi thư uy hiếp cho người của chúng tôi.” Joe nói, “Anh biết loại đồ có tính chất này một khi bị tra ra, sẽ có hậu quả gì không?”
Triệu Trạch Mộc: “Biết.”
“Biết là được, bức ảnh này có nghĩa là cho dù nhà anh có hy sinh cho nhà Manson nhiều như vậy, nhưng bọn họ hố nhà anh lại không có chút áy náy nào, cho dù liên tiếp gửi thư đe dọa, quấy nhiễu mấy cái máy thông minh, cũng đều muốn khoác cái xác của nhà anh, chỉ sợ một nhà các anh chết được không đủ hoàn toàn.”
Sắc mặt Triệu Trạch Mộc trầm xuống, Joe lại để một vật lên bàn, “Nếu như những thứ này còn chưa đủ, vậy lại thêm cái này.”
Hành tinh Thiên Cầm, chạng vạng tối.
Joe vuốt ve máy thông minh trên ngón tay, đẩy cửa phòng gặp mặt “Giúp tôi tìm Triệu Trạch Mộc một lần nữa đi.”
Cả ngày nay, đám quản giáo đã quen thuộc với vị thiếu gia này rồi, nghe thấy lời này cũng không ngạc nhiên lắm. Bọn họ thán phục với nghị lực của vị thiếu gia này ở trong lòng, mặc dù quệt miệng lắc đầu, nhưng vẫn đưa Triệu Trạch Mộc vào phòng gặp mặt.
Nếu như Yên Tuy Chi hoặc là Cố Yến ở chỗ này, nhất định sẽ kinh ngạc với biến hóa của Triệu Trạch Mộc.
Triệu Trạch Mộc ban đầu ở trên đảo Yaba, mặc dù thỉnh thoảng sẽ ngẩn người nhìn bờ biển, nhưng đa số thời gian đều là chuyện trò vui vẻ, anh ta ăn mặc chỉn chu, giơ tay nhấc chân đều có dáng vẻ của một thương nhân thành công.
Nhưng bây giờ, sắc mặt anh ta u ám tiều tụy, trên cằm đều là râu ria, mái tóc đã không được xử lý một khoảng thời gian, tóc ở hai bên thái dương dài qua tai, tóc mái ngang trán rũ xuống, hai mắt bị giấu đằng sau tóc mái.
Cả ngày, mỗi lần Joe nhìn thấy anh ta đều có xúc động muốn tìm một cái kéo cắt hết tóc tai của anh ta đi, hắn ta luôn cảm thấy lọn tóc kia có thể đâm vào mắt Triệu Trạch Mộc bất cứ lúc nào.
Quản giáo đưa người đến, chào hỏi một tiếng với Joe rồi rời khỏi phòng gặp mặt, thuận tay giúp bọn họ đóng chặt cửa.
Những người khác vừa đi, toàn bộ phòng gặp mặt liền trở nên yên tĩnh.
Triệu Trạch Mộc hoàn toàn như trước đây, nhìn ra ngoài cửa sổ không nói một lời. Không biết là đang mất tập trung, hay đơn giản vẫn là không muốn phối hợp.
Nếu lúc trước anh ta làm lơ, Joe sẽ vừa đấm vừa xoa, tận tình khuyên bảo, phát huy trình độ lải nhải không ngừng, muốn dựa vào miệng lưỡi không xương để thuyết phục anh ta, nhưng cuối cùng kiểu gì cũng sẽ bị dáng vẻ này của anh ta làm cho tức đến mức không thể thở nổi, sau đó đóng sập cửa mà ra.
Nhưng lần này lại khác, lần này từ lúc vào cửa Joe liền không mở miệng.
Hắn ta ngồi dựa vào ghế, rũ mắt chuyển động hai ngón tay, yên tĩnh thật lâu.
Ngoài cửa sổ có chim bay qua, Triệu Trạch Mộc chậm rãi nháy mắt một cái, trong chớp mắt như vậy, anh ta gần như sinh ra một loại ảo giác — Joe đã bỏ đi.
Triệu Trạch Mộc đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ hơn nửa ngày, cuối cùng vẫn thu hồi lại, đổi thành nhìn về phía Joe.
“Nhìn tôi làm gì?” Joe dừng việc gảy ngón tay, ngẩng đầu hỏi anh ta.
“…Hình như cậu không có ý định hỏi cái gì từ chỗ tôi cả.” Ngoại trừ buổi sáng vừa gặp mặt chào hỏi nhau, đây là câu nói đầu tiên của Triệu Trạch Mộc.
Ngồi lâu trong tù, anh ta đã trở nên mất tiếng, nghe vào giống như chứa cả sự mệt mỏi và tâm sự.
Joe ngẫm nghĩ, gật đầu, “Cũng không khác mấy, lằng nhằng với anh cả ngày mà chẳng được gì. Anh biết tính tôi rồi đấy, chuyện làm tôi thấy phiền nhất là lăn qua lộn lại mãi mà không xong, không có ý nghĩa, thật đấy.”
Hắn ta mở tay ra, chỉ về phía Triệu Trạch Mộc, “Vừa rồi tôi cũng đã nghĩ thông, nếu anh thật sự không muốn nói, cho dù tôi ép được anh mở miệng, cũng có thể sẽ nhận được một đống lời nói dối. Dưa hái xanh không ngọt, tôi vẫn hiểu đạo lý kia.”
Triệu Trạch Mộc chần chờ hỏi: “Vậy vì sao cậu còn ở chỗ này?”
Joe nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, nói: “9 giờ tối tôi có một chuyến bay về Decama, anh biết đấy, để Kha Cẩn ở nơi khác quá lâu khiến tôi không yên lòng.”
“Ừm, tôi biết.”
Joe còn nói, “Từ buổi sáng khi tôi đi vào trại giam đến lúc vào phòng gặp mặt trước đó, tôi đã khuyên anh gần 8 giờ, rất mệt mỏi, cũng không còn sức mà tức nữa. Nhưng mà đó là lấy thân phận người liên quan đến vụ án. Bây giờ cách lúc xuất phát ra cảng còn có hơn hai giờ, lần này tôi về Decama, cũng không biết lúc nào có rảnh quay lại, cho nên mới đến ngồi một lát với anh. Không liên quan gì đến vụ án cả, đơn giản là lấy một… thân phận bạn chơi nhiều năm đi.”
Triệu Trạch Mộc không biết nghĩ tới điều gì, hơi nhíu mày lại. Điều này khiến anh mắt của anh ta khá phức tạp, giống như có một bụng lời muốn nói, lại như không thể nói ra một câu nào.
Joe lại nói: “Đừng quá cảm động, bạn bè còn phải thêm một từ giới hạn nữa — đã từng. Mấy năm này đừng nói tới bạn bè, tụ tập một chỗ đều là giả mù sa mưa nói lời khách sáo, bây giờ lại rơi vào tình trạng này, lời xã giao không nói được, tôi cũng không có gì để nói cả, chỉ có thể ngồi với anh, ý nghĩa trên mặt chữ đấy.”
Hắn ta nói lời này rất thẳng thắn, nhưng lại không biết đâm trúng dây thần kinh nào của Triệu Trạch Mộc. Anh ta trầm mặc nghe xong, bỗng nhiên cười một tiếng.
“Cười cái gì?”
“Không có gì.” Triệu Trạch Mộc lắc đầu, “Chính là thử nhớ một chút, là từ lúc nào bắt đầu không có gì để nói chuyện nữa.”
Joe bật cười một tiếng, nửa thật nửa giả tách ra mấy ngón tay, nói: “Vậy thật sự là quá lâu, lâu đến mức không tính rõ nữa. Hình như hồi cấp ba có hẹn riêng anh đi đua ngựa thì phải? Nói thật ra, lần kia cũng không có gì để hàn huyên, đến trưa khá là gian nan. Sau khi trở về tôi liền nghĩ, về sau nhất định không thể tìm riêng anh nữa, quá lúng túng.”
Triệu Trạch Mộc hơi nhíu mày lại.
Lúc làm ra vẻ mặt này, anh ta lại như có dáng vẻ ngày thường, “Đúng vậy, về sau tôi cũng không còn hẹn riêng cậu nữa.”
Joe dứt khoát tính mấy năm trên đầu ngón tay, “Sau đại học tôi vẫn chơi cùng mấy người Cố Yến, nhưng mà nếu có tiệc rượu tụ tập thì vẫn mời các anh.”
“Mời xã giao đúng không?” Triệu Trạch Mộc đâm thủng.
“Đúng vậy, xã giao.” Joe cười một tiếng, lại thuận miệng hỏi: “Khi đó ai đến với anh nhỉ?”
“Manson.” Triệu Trạch Mộc ngừng một lúc, lại bổ sung: “Brewer, Miro… Còn có George, toàn bộ nhà Manson đi.”
Nghe thấy tên của Brewer và Miro, Joe hừ lạnh một tiếng, lại không dừng lại thêm ở đề tài này, “Điều này ai nấy cũng thấy được, tôi hỏi là bạn bè, bạn bè thật.”
Triệu Trạch Mộc lắc đầu: “Không có, ở đâu ra bạn bè thật.”
Joe khẽ gật đầu, đánh giá, “Tôi cũng đoán thế, vận may của mấy người đúng là có chút chênh lệch. Cảm giác có mấy người bạn thật sự rất là kì diệu, không thể tụ tập đúng là đáng tiếc.”
Triệu Trạch Mộc nói: “Tôi biết.”
Nói xong lời này, anh ta đột nhiên rơi vào trầm mặc lâu dài, nhìn ra ngoài cửa sổ không biết nhớ đến cái gì.
Rất lâu sau, Triệu Trạch Mộc đột nhiên thấp giọng nói: “Con người đúng là kỳ quái…”
Ở trong định nghĩa cho đến bây giờ của anh ta, có thể thoải mái nói thật mới được tính là bạn bè. Nhưng nếu tính như vậy, trước đó thật sự không có nổi một người bạn. Nhưng bây giờ anh ta đột nhiên ý thức được, bắt đầu từ một câu nào đó vừa rồi, cuộc đối thoại của anh ta và Joe đã không có ngụy trang hư tình giả ý, toàn bộ đều là nói thật tùy theo suy nghĩ, anh đến tôi đi, thế mà hai người bọn họ ai cũng không ngại.
Bỗng nhiên sẽ cho người ta một loại ảo giác “vẫn là bạn bè”.
Cho nên mới nói con người thật sự là kỳ quái…
Năm sáu tuổi hùng hùng hổ hổ, có thể bắt rắn đánh nhau vì đối phương, phấn đấu quên mình, giống như cả một đời chỉ có một hai người bạn sống chết có nhau như vậy là đủ rồi.
Nhưng đợi đến mười lăm mười sáu tuổi, chỉ có mỗi mười năm, bọn họ đã dần dần đi đến từng bước mỗi người đi một ngả. Xưng hô với nhau chậm rãi từ “sống chết có nhau” biến thành bạn thân, lại biến thành bạn chơi khi còn bé, lại biến thành người quen biết cũ khách sáo, hình như cả một đời cũng chỉ có thể như vậy.
Mà bây giờ, Triệu Trạch Mộc bốn mươi tuổi, Joe và tiểu thiếu gia Manson ba mươi lăm ba mươi sáu, bọn họ lá mặt lá trái hơn hai mươi năm, một người vừa ra viện đang tĩnh dưỡng, một người phải bôn ba bốn phía vì bản án khổng lồ, còn có một người lại bị bắt tromng trại giam. Cách biệt một trời, lại mơ hồ tìm về một cảm giác bạn bè.
Triệu Trạch Mộc im lặng rất lâu.
Joe nhìn anh ta nửa ngày, bỗng nhiên lên tiếng nói: “Anh đang dao động, tôi đã nhìn ra.”
Triệu Trạch Mộc giương mắt, trầm mặc một lát mới thừa nhận: “…Đúng, tôi đang dao động.”
“Dao động mãi mà không choáng sao?” Joe thiếu gia hỏi, “Có gì mà phải do dự mãi chứ? Nếu là tôi, đã sớm nói tuột hết ra rồi.”
“Chuyện đã đến mức này, nói hay không thì có ai để ý?” Triệu Trạch Mộc nói, “Đã không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.”
“Nói hươu nói vượn không quả quyết!” Joe không khách khí chút nào, nói, “Trước kia anh bắt rắn lưu loát như vậy, tại sao bây giờ lại thế này?!”
Triệu Trạch Mộc lắc đầu, “Cậu không biết, Brewer và Miro Manxon cắm rễ quá sâu, dính líu đến quá nhiều người, xách mỗi một người ra đều có thể gây ra chấn động, bọn họ giăng lưới gần ba mươi năm, không phải mấy câu của tôi là có thể phá vỡ được.”
Joe: “Ồ.”
Triệu Trạch Mộc: “…”
“Rắc rối khó gỡ ba mươi năm sao, tôi biết.” Joe nói, “Tôi không chỉ biết, còn cực kì rõ ràng. Người nào nộp mạng ở trong tay bọn họ, người nào đang gặp nguy hiểm, người nào cùng chiến tuyến cấu kết làm việc xấu với bọn họ, người nào đang cố gắng kiểm chứng, có lẽ anh không biết những việc này, nhưng tôi lại cực kỳ rõ ràng. Tôi không chỉ rõ ràng, còn có chứng cứ.”
“Cậu có chứng cứ?” Rốt cuộc Triệu Trạch Mộc đã nghiêm mặt lại.
“Đúng thế, còn không ít đâu.”
“Không ít là bao nhiêu?” Triệu Trạch Mộc suy nghĩ một lát, lại không nhịn được nhắc nhở, “Bọn họ không dễ bị đánh bại như vậy, một hai chuyện không thể lật đổ được bọn họ.”
“Cũng tạm.” Joe khiêm tốn nói một câu, “Đủ để bọn họ ngồi trong tù đến tận thế, hoặc là mỗi người ăn một viên đạn.”
Triệu Trạch Mộc: “…”
“Nói đi, chứng cứ cấp bậc này có đủ để cạy mở miệng anh hay không?” Joe thiếu gia hỏi như đùa.
Không đợi Triệu Trạch Mộc mở miệng, Joe lại mở màn hình máy thông minh của mình ra, lấy ảnh chụp màn hình Cố Yến gửi cho hắn ta, “Nếu như chứng cứ không đủ, vậy lại thêm cái này.”
Triệu Trạch Mộc thấy được các loại số liệu từ bên trong tấm đồ kia, cái gì mà “tín hiệu nguyên gốc tầng ngoài” “tín hiệu gốc thật sự”, làm cho anh ta có chút khó hiểu, “Đây là cái gì?”
“Nanh vuốt dưới tay Manson vẫn luôn gửi thư uy hiếp cho người của chúng tôi.” Joe nói, “Anh biết loại đồ có tính chất này một khi bị tra ra, sẽ có hậu quả gì không?”
Triệu Trạch Mộc: “Biết.”
“Biết là được, bức ảnh này có nghĩa là cho dù nhà anh có hy sinh cho nhà Manson nhiều như vậy, nhưng bọn họ hố nhà anh lại không có chút áy náy nào, cho dù liên tiếp gửi thư đe dọa, quấy nhiễu mấy cái máy thông minh, cũng đều muốn khoác cái xác của nhà anh, chỉ sợ một nhà các anh chết được không đủ hoàn toàn.”
Sắc mặt Triệu Trạch Mộc trầm xuống, Joe lại để một vật lên bàn, “Nếu như những thứ này còn chưa đủ, vậy lại thêm cái này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất