Chương 184: Đêm trước (7)
Edit: Bonnie
Bóng đêm sâu thẳm, mây đen buông xuống.
Trên đường cao tốc, hai chiếc xe bay một trước một sau, chiếc phía trước là màu đỏ tươi rực rỡ, chiếc đằng sau là màu đen chống phản quang khiêm tốn. Đèn xe chiếu xuống như ánh sáng lướt qua mặt nước lặng yên.
Yên Tuy Chi nhớ kỹ Fizz đã từng nói: “Cho dù Cố Yến nghĩ như thế nào, chí ít tôi đơn phương coi hắn là bạn rất thân.”
Anh vẫn luôn muốn nói với cô câu này: “Không phải đơn phương, Cố Yến cũng giống vậy.”
Tại một số thời điểm, giữa bạn bè chắc chắn sẽ có một sự ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.
Lúc anh và Cố Yến xuống đến tầng một, Fizz cũng không nói gì cả.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào hai người thật lâu, sau đó đột nhiên bật cười, là nụ cười như trút được gánh nặng. Tiếp đó lấy chìa khóa xe ra, hơi lắc lắc: “Văn phòng ngột ngạt kinh khủng, tôi muốn đua xe. Có đi không?”
Lúc ấy Cố Yến nghi ngờ nhìn cô một lát, lên tầng cầm áo khoác: “Đi thôi.”
Khi đó Yên Tuy Chi còn không có hiểu rõ vì sao hắn lại có vẻ mặt nghi ngờ, thẳng đến khi lên đường cao tốc trên không.
Cô nàng luôn mồm nói muốn đua xe này, lại sử dụng tốc độ chậm nhất chạy cả một quãng đường, trong quá trình này, lái được bốn vòng vẫn có thể vượt lên xe cô.
Cứ như vậy, cô còn dám can đảm điều khiển xe bay rẽ vào trong con đường có tốc độ nhanh hơn, sau đó vẫn dùng tốc độ chậm nhất như cũ.
Trong lúc đó luật sư Cố không nhịn được, mở truyền tin trong xe, kết nối online với Fizz đang dẫn đường phía trước, bình tĩnh hỏi: “Tiểu thư, cô có biết ý nghĩa của đua xe không? Tôi nghi ngờ lúc trước mình nghe nhầm, chắc cô nói là tản bộ?”
Tiếng cười của Fizz truyền tới, “Đừng dùng giọng cay nghiệt đó hù dọa người ta, ngay cả thực tập sinh còn không sợ, sao tôi có thể sợ anh được. Nói thật nhé, bình thường tôi lái xe căn bản sẽ không lên đường cao tốc trên không. Đây đã là tốc độ nhanh như điện chớp của tôi rồi. Có gì bất mãn cứ việc nói, dù sao tôi sẽ không tăng tốc.”
Cố Yến trầm mặc một lát: “Vậy lúc trước cô đã có ý tưởng thế nào mà lại mua xe bay?”
“Bởi vì ngầu.”
“…”
Cố Yến ngẫm nghĩ, tắt truyền tin.
Đối với tính tình của luật sư Cố, Yên Tuy Chi hiểu rất rõ. Hắn cũng chỉ là ngoài miệng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo mà thôi, hơn nữa quan hệ càng tốt càng không khách khí. Bạn nhìn hắn cay nghiệt nửa ngày, sau khi cúp máy xong còn không phải đàng hoàng đi theo sau xe Fizz, vẫn luôn đi theo đến điểm cuối cùng sao.
Bọn họ đi trên đường cao tốc hơn một giờ, đã sớm ra khỏi khu Pháp Vượng, tiến vào đường rừng ở ngoại ô.
Nơi này kém hơn trung tâm khu Pháp Vượng nhiều, lúc bọn họ lái xe vòng quanh đường núi lên đỉnh núi, thời gian đã là 12 giờ đúng.
Ngọn núi này có độ cao so với mức nước biển lớn nhất ở vùng này, trên đỉnh có một tháp gió, cửa lớn rộng mở mọi lúc. Chỉ cần có hứng thú, lúc nào cũng có thể lên đài ngắm cảnh ở tầng cao nhất, quan sát toàn bộ khu rừng không bờ bến.
Tháp gió vào hai mùa xuân hạ luôn luôn rất náo nhiệt, đến đêm khuya thu đông mới có thể vắng vẻ hơn.
Bọn họ lựa chọn thời gian rất tốt, khu ngắm cảnh ở tầng cao nhất không có một ai.
Fizz quen cửa quen nẻo mở cửa sổ ra, kéo tất cả màn che nắng sang hai bên, chỉ để lại giá đỡ to lớn không có bất kỳ cái gì và cửa kính, bầu trời sao trên đỉnh đầu như đổ ập xuống.
Thậm chí Fizz không cần tìm, đã chỉ vào một ngôi sao xa xôi nào đó: “Ài thấy không, hai người nhìn thấy ngôi sao kia chưa, đó là quê nhà của tôi, từ đời cụ tổ đã bắt đầu định cư ở đó, nhưng mà tôi đã không trở về rất nhiều năm rồi.”
Yên Tuy Chi làm phái lạc đường có thâm niên, trời sinh đã có thù với vị trí, rời bản đồ là vĩnh viễn không tìm ra nam bắc.
Anh nhìn thấy ánh mắt của Fizz, mỉm cười gật đầu, sau đó xoay mặt gẩy gẩy tai Cố Yến, dùng khẩu hình lặng lẽ đặt câu hỏi: “Hướng nam hay bắc? Hành tinh nào thế?”
Cố Yến giật giật bờ môi: “Tây. Ngôi sao sáng nhất ở phương tây vào mùa đông chính là hành tinh Cầu Mây.”
Đó là một hành tinh thích hợp cư trú nhất trong Liên Minh, một trong mấy kỳ quan lớn. Bởi vì khí quyển đặc biệt, bầu trời nơi đó vĩnh viễn có màu vàng như lửa. Hành tinh cách nó gần nhất kiểu gì cũng sẽ bị thiên thể quay quanh nó che chắn hơn nửa, giống như một vầng trăng cong, vĩnh viễn treo ngược vắt ngang qua toàn bộ bầu trời, giống như một cái cầu bằng mây.
Bởi vậy mà hành tinh đó có tên như thế.
Nghe nói người ở hành tinh Cầu Mây luôn luôn ngây thơ thẳng thắn, nhiệt tình mà lãng mạn giống như bầu trời vĩnh hằng của bọn họ.
Yên Tuy Chi không quen nhiều người ở hành tinh Cầu Mây lắm, nhưng từ mấy người ít ỏi, nhất là cô Fizz, lời này đúng là cũng có lý.
Anh hỏi Fizz: “Cô thường xuyên nửa đêm tới đây?”
Kết quả cô nàng này lập tức lắc đầu nói: “Không, khu rừng này quá sâu, không dám tới một mình, tôi sợ sau đó sẽ lên báo luôn.”
Cô trừng mắt nhìn hai vị luật sư, không khách khí chút nào nói: “Vẫn đang đợi đến ngày nào đó dỗ dành một hai người có cảm giác an toàn đến đây với tôi một chuyến. Khung cảnh về đêm ở đây rất hiếm thấy, tôi đã muốn nhìn từ rất lâu rồi, khổ nỗi lại không lừa gạt được người nào cả, cuối cùng hôm nay cũng có dịp.”
Yên Tuy Chi chống hai tay lên lan can nhìn về phía hành tinh có vành đai xa xa, nghe vậy lắc đầu cười nói: “Tiểu thư, không dễ lên tin tức xã hội như vậy đâu.”
“Đúng vậy, nhưng cậu hiểu đấy, làm một công việc lâu rồi, kiểu gì cũng sẽ sinh ra một chút hiểu lầm với thế giới này, biến thái gì đó luôn luôn đặc biệt nhiều, cách trăm mét lại có một loại.” Fizz chìa tay ra đếm, “Giống như sở cảnh sát, tòa án, sở tra cứu, luật sở, đều thuộc về loại này.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Mặc dù tôi không thưa kiện, chỉ phụ trách hành chính, nhưng mỗi ngày cũng sẽ tiếp xúc với đủ loại án, lại thêm nguyên nhân gia đình… Có đôi khi rất dễ dàng cực đoan, nhất là hai năm vừa tới Nam Thập Tự, đã từng suýt có một lần mắc chứng hoang tưởng bị hại. Về sau phát hiện ra một biện pháp tốt, lúc này mới tránh khỏi việc mắc bệnh tâm thần.”
Yên Tuy Chi thuận miệng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Cuối tuần đi nghỉ ngơi, đi Decama thậm chí là các quảng trường trong Liên Minh, hoặc là viện mồ côi. Mua chút đồ uống, loại mà ngọt một chút ấy, tìm một nơi hẻo lánh an bình, ngồi một buổi chiều.”
Yên Tuy Chi hơi sửng sốt.
Đây là phương pháp giảm sức ép mà anh đã từng đề cập với học sinh từ rất lâu trước kia. Chỉ là lúc ấy ở trong âm thầm, trong tiệc rượu sinh nhật của anh, người nghe cũng đều là học sinh trực hệ của anh.
Fizz cũng không phải là một trong số đó, lại làm được những chuyện tương tự, cũng coi như một loại duyên phận \ giữa bạn bè.
“Ngồi ở những chỗ đó, kiểu gì cậu cũng sẽ nhìn thấy rất nhiều.” Fizz nheo mắt lại hồi tưởng.
Có rất nhiều người sẽ đứng trước mặt một nghệ sĩ lang thang nào đó, lặng lẽ nghe xong một bài, sau đó đưa ra một chút tấm lòng và khích lệ. Có người bởi vì ngồi chung cùng một cái ghế nghỉ chân mà cười đùa trò chuyện. Có người sẽ đỡ một đứa trẻ bị ngã lúc đang chơi, có người sẽ lộ ra nụ cười hiểu ý với một con thú cưng của người khác đi ngang qua.
“Mỗi lần nhìn thấy những khoảnh khắc kia, sẽ triệt tiêu được rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, sẽ cảm thấy hình như biến thái cũng không nhiều như vậy, người dịu dàng tràn ngập thiện ý vĩnh viễn chiếm đa số.” Fizz nhún vai, “Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ phiến diện của tôi thôi. Nhưng mà khi đó đã có chuyện để cho tôi vui vẻ thật lâu.”
Cô nói rồi liếc qua chỗ Cố Yến.
Cứ có liên quan đến Cố Yến là Yên Tuy Chi luôn luôn có hứng thú: “Ồ? Chuyện nào?”
“Hàng năm trong đám người mới tới luật sở, chắc chắn sẽ có một nhóm si mê khuôn mặt đẹp trai của luật sư Cố của chúng ta. Nam nữ đều có, nhưng hắn cứ như luôn tắt hết mọi tín hiệu ấy. Chính là thế này — không phân biệt cả người lẫn vật trong phạm vi tám cây số, tất cả đều được gọi là vật sống, cái gì mà nam nam nữ nữ… Trên thế giới có nam nữ sao?” Fizz mô tả Cố Yến như thật.
“…Chính là loại này. Dù sao lúc tôi vừa vào, hắn căn bản không để ý tới tôi. Tôi còn nghi ngờ lúc ấy ngay cả hành chính nhân sự mới tới là nam hay là nữ hắn cũng không biết.”
Cô Fizz mượn cơ hội cáo trạng.
Yên Tuy Chi vẫn luôn cong mắt cười.
Cố Yến rất muốn phản bác “còn chưa đến mức đó, dù sao tôi không mù”, nhưng hắn không thích ngắt lời người khác, cho nên đành phải để mặc đối phương nói hươu nói vượn tiếp.
“Về sau có một lần, rất khéo, tôi đến viện mồ côi ngồi nhìn những người bạn nhỏ kia đùa giỡn, nhìn những người quyên góp, người tình nguyện nói chuyện với những bạn nhỏ không quen không biết, kết quả bị Cố thấy được. Tôi không biết hành động này của tôi khiến hắn liên tưởng đến người nào hoặc là chuyện gì, dù sao từ đó về sau thái độ của hắn đối với tôi đã dịu đi chút ít. Khiến cho có lần tôi còn cho là hắn coi trọng tôi, về sau mới phát hiện tôi nghĩ nhiều rồi.”
“…”
Cố Yến yên lặng nhéo nhéo mũi, cực kì bất đắc dĩ.
“Trước khi lên xe cô uống rượu à?” Cố Yến hỏi.
“Không có.” Fizz nói, “Sao thế?”
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đêm nay có vẻ như cô rất… hưng phấn.” Cố Yến nói.
Fizz gật đầu: “Không phải là có vẻ, đúng là tôi đang rất hưng phấn. Biết hai người đang làm chuyện giống như tôi, tôi thực sự rất vui vẻ.”
“Trước kia cô không biết?” Như thế có chút vượt qua dự đoán của bọn họ.
“Không định biết.” Fizz nói, “Hai người không có nhiều hành động trong luật sở, sao tôi có thể biết rốt cuộc hai người đang làm gì được? Nhưng từng có rất nhiều suy đoán…”
Cô nói với Yên Tuy Chi, “Lúc trước cậu cầm giấy báo đến, tôi đã bắt đầu suy đoán. Bởi vì tôi thực sự rất ít nhận được người có lý lịch thậm chí là những ghi chép khác đều trống rỗng như cậu. Khi đó tôi cũng không biết cậu ở bên nào, cũng không rõ cậu là tốt hay là xấu. Nhưng tôi đang muốn cho Nam Thập Tự ít phiền phức, nhận một hai nhân tố không ổn định, cho nên tôi không hỏi một tiếng đã nhận luôn giấy báo của cậu. Sự thật chứng minh, ánh mắt của tôi vẫn tốt chán.”
“Vì sao?” Cố Yến nhìn về phía cô.
Vì sao lại đứng ở bên chúng tôi? Vì sao lại vào Nam Thập Tự? Đây là vấn đề mà bọn họ đã muốn hỏi lúc ở trong luật sở rồi.
Fizz nói: “Bởi vì cha mẹ tôi đi.”
“Cha mẹ cô?”
Fizz khẽ gật đầu, cô nhìn hành tinh ở phương tây xa xôi kia, có vẻ như đang nhớ lại rất nhiều chuyện: “Cha mẹ tôi… Chủ yếu là mẹ của tôi, lúc còn trẻ có rất nhiều vốn liếng, tiền tiêu không hết. Về sau bà kế thừa tư duy của mấy cụ nhà tôi, nhân lúc có tiền liền đầu tư khắp nơi. Bà tham gia vào rất nhiều ngành nghề, cái gì mà chữa bệnh, giao thông, vật liệu thậm chí quân sự vân vân. Về sau đầu tư mua hai mỏ thuốc ở hành tinh Hách Lan. Nhưng… chính hai mỏ thuốc này đã phá hủy nhà tôi.”
“Về sau mẹ tôi bị bắt vào tù, đã qua đời. Cha tôi bởi vì chuyện này mà liên tục sinh bệnh ba năm, khiến cơ thể quá kém, cấy ghép diệt khuẩn gì đều không có tác dụng, cũng không thể vượt qua nổi.”
Mỏ thuốc?
Bị bắt vào tù?
Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn nhau, càng nghe càng cảm thấy giống như đã từng quen biết. Bọn họ cau mày hồi tưởng một lát, thử hỏi Fizz: “Cha mẹ cô tên là gì?”
Fizz nói: “Cha tôi tên là Gogley · Fizz, là một thầy giáo. Mẹ tôi tên là Maggie · Luce.”
“Luce?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Yên Tuy Chi và Cố Yến không hẹn mà cùng nhớ tới thứ Joe đã cho bọn họ xem, đó là video nhật ký của chị gái Younis của hắn ta, bên trong quay lại tiệc trà xã giao trong trang viên nhà Manson.
Quý và trẻ tuổi già dặn, khí chất xuất sắc kia tên là Luce…
(Dành cho ai không nhớ, hãy đọc lại chương 130)
Cũng có hai mỏ thuốc, cũng được gả cho một vị giáo sư bình thường, cũng bị bắt vào tù, không lâu sau đó đã tự sát trong ngục.
Lúc trước nghe nói đến chuyện của bà Luce, Yên Tuy Chi và Cố Yến đều có chút cảm khái.
Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, thế mà bà lại là mẹ của Fizz.
Fizz khẽ nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy rất khổ sở, bây giờ Liên Minh có kỹ thuật chữa bệnh tốt như vậy, dự án tốt như vậy, vì sao ngay cả cha mẹ tôi cũng không thể cứu được? Nhất định là có âm mưu quỷ kế gì ở bên trong. Nhưng về sau tôi phát hiện, có lẽ âm mưu quỷ kế cũng không ở chỗ này, mà là ở nơi khác.”
“Lúc tôi sắp tốt nghiệp đại học đã biết được một chút tin tức — hai mỏ thuốc lúc trước cha mẹ tôi để lại, đã bị một công ty ma thu mua, mà trên thực tế công ty kia thuộc về đối tác của Nam Thập Tự, cho nên tôi liền vào luật sở.”
Những năm gần đây, cô vẫn luôn ẩn thân bên trong hệ thống hành chính nhân sự ở Nam Thập Tự, chậm rãi để cho mình trở thành mắt xích quan trọng của các loại tin tức trong đây. Nhưng quá nhiều quấy nhiễu khiến cô khó mà nhảy ra khỏi cơ cấu Nam Thập Tự, khó mà đi làm những chuyện bên ngoài, điều tra những nhân vật quan trọng liên lụy ở trong đó, đương nhiên cũng sẽ không biết còn có người đứng trên một đường thẳng với cô.
“Có một khoảng thời gian rất dài, tôi vẫn cảm thấy mình cực kì, cực kì cô độc. Không biết tôi có thể đến giúp ai, cũng không biết ai có thể đến giúp tôi.” Fizz nhìn ra phía xa, bên trong đôi mắt xinh đẹp đựng lấy ánh sao, “Nhưng rất kỳ quái, tôi lại không sợ hãi. Tôi có một loại tự tin khó hiểu, cảm thấy chuyện mình đang làm nhất định là có ích, chắc chắn sẽ có người đứng cùng với tôi, chỉ cần chờ.”
“Cho nên hai người đã biết vì sao đêm nay tôi lại phấn khởi như thế chưa? Bởi vì tôi nhìn thấy những nhật ký vận hành kia, biết cuối cùng, cuối cùng mình không cần phải đợi thêm nữa.”
Fizz nở nụ cười, cô quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến: “Cuối cùng tôi không phải lẻ loi trơ trọi một mình, còn có cái gì đáng để vui vẻ hơn đây không?”
Yên Tuy Chi nghĩ, ấm giọng nói, “Thế thì thật sự là không có.”
Ngoài cửa sổ là khu rừng vắng vẻ yên tĩnh dài dằng dặc.
Đêm tối vô biên, giống như ẩn giấu rất nhiều thứ khó mà đoán được.
Nhưng mà ánh sao trên đỉnh đầu, những hành tinh không biết cách xa bao nhiêu năm ánh sáng lao vút qua chân trời, giống như một con sông dài rực rỡ vô tận, mà trong lúc này, sao trời lại gặp nhau.
Tựa như thế gian này luôn có một vài con đường, mà khi bạn đi lên đó, sẽ biết mình vĩnh viễn không cô đơn.
Bóng đêm sâu thẳm, mây đen buông xuống.
Trên đường cao tốc, hai chiếc xe bay một trước một sau, chiếc phía trước là màu đỏ tươi rực rỡ, chiếc đằng sau là màu đen chống phản quang khiêm tốn. Đèn xe chiếu xuống như ánh sáng lướt qua mặt nước lặng yên.
Yên Tuy Chi nhớ kỹ Fizz đã từng nói: “Cho dù Cố Yến nghĩ như thế nào, chí ít tôi đơn phương coi hắn là bạn rất thân.”
Anh vẫn luôn muốn nói với cô câu này: “Không phải đơn phương, Cố Yến cũng giống vậy.”
Tại một số thời điểm, giữa bạn bè chắc chắn sẽ có một sự ăn ý, ngầm hiểu lẫn nhau.
Lúc anh và Cố Yến xuống đến tầng một, Fizz cũng không nói gì cả.
Cô chỉ nhìn chằm chằm vào hai người thật lâu, sau đó đột nhiên bật cười, là nụ cười như trút được gánh nặng. Tiếp đó lấy chìa khóa xe ra, hơi lắc lắc: “Văn phòng ngột ngạt kinh khủng, tôi muốn đua xe. Có đi không?”
Lúc ấy Cố Yến nghi ngờ nhìn cô một lát, lên tầng cầm áo khoác: “Đi thôi.”
Khi đó Yên Tuy Chi còn không có hiểu rõ vì sao hắn lại có vẻ mặt nghi ngờ, thẳng đến khi lên đường cao tốc trên không.
Cô nàng luôn mồm nói muốn đua xe này, lại sử dụng tốc độ chậm nhất chạy cả một quãng đường, trong quá trình này, lái được bốn vòng vẫn có thể vượt lên xe cô.
Cứ như vậy, cô còn dám can đảm điều khiển xe bay rẽ vào trong con đường có tốc độ nhanh hơn, sau đó vẫn dùng tốc độ chậm nhất như cũ.
Trong lúc đó luật sư Cố không nhịn được, mở truyền tin trong xe, kết nối online với Fizz đang dẫn đường phía trước, bình tĩnh hỏi: “Tiểu thư, cô có biết ý nghĩa của đua xe không? Tôi nghi ngờ lúc trước mình nghe nhầm, chắc cô nói là tản bộ?”
Tiếng cười của Fizz truyền tới, “Đừng dùng giọng cay nghiệt đó hù dọa người ta, ngay cả thực tập sinh còn không sợ, sao tôi có thể sợ anh được. Nói thật nhé, bình thường tôi lái xe căn bản sẽ không lên đường cao tốc trên không. Đây đã là tốc độ nhanh như điện chớp của tôi rồi. Có gì bất mãn cứ việc nói, dù sao tôi sẽ không tăng tốc.”
Cố Yến trầm mặc một lát: “Vậy lúc trước cô đã có ý tưởng thế nào mà lại mua xe bay?”
“Bởi vì ngầu.”
“…”
Cố Yến ngẫm nghĩ, tắt truyền tin.
Đối với tính tình của luật sư Cố, Yên Tuy Chi hiểu rất rõ. Hắn cũng chỉ là ngoài miệng khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo mà thôi, hơn nữa quan hệ càng tốt càng không khách khí. Bạn nhìn hắn cay nghiệt nửa ngày, sau khi cúp máy xong còn không phải đàng hoàng đi theo sau xe Fizz, vẫn luôn đi theo đến điểm cuối cùng sao.
Bọn họ đi trên đường cao tốc hơn một giờ, đã sớm ra khỏi khu Pháp Vượng, tiến vào đường rừng ở ngoại ô.
Nơi này kém hơn trung tâm khu Pháp Vượng nhiều, lúc bọn họ lái xe vòng quanh đường núi lên đỉnh núi, thời gian đã là 12 giờ đúng.
Ngọn núi này có độ cao so với mức nước biển lớn nhất ở vùng này, trên đỉnh có một tháp gió, cửa lớn rộng mở mọi lúc. Chỉ cần có hứng thú, lúc nào cũng có thể lên đài ngắm cảnh ở tầng cao nhất, quan sát toàn bộ khu rừng không bờ bến.
Tháp gió vào hai mùa xuân hạ luôn luôn rất náo nhiệt, đến đêm khuya thu đông mới có thể vắng vẻ hơn.
Bọn họ lựa chọn thời gian rất tốt, khu ngắm cảnh ở tầng cao nhất không có một ai.
Fizz quen cửa quen nẻo mở cửa sổ ra, kéo tất cả màn che nắng sang hai bên, chỉ để lại giá đỡ to lớn không có bất kỳ cái gì và cửa kính, bầu trời sao trên đỉnh đầu như đổ ập xuống.
Thậm chí Fizz không cần tìm, đã chỉ vào một ngôi sao xa xôi nào đó: “Ài thấy không, hai người nhìn thấy ngôi sao kia chưa, đó là quê nhà của tôi, từ đời cụ tổ đã bắt đầu định cư ở đó, nhưng mà tôi đã không trở về rất nhiều năm rồi.”
Yên Tuy Chi làm phái lạc đường có thâm niên, trời sinh đã có thù với vị trí, rời bản đồ là vĩnh viễn không tìm ra nam bắc.
Anh nhìn thấy ánh mắt của Fizz, mỉm cười gật đầu, sau đó xoay mặt gẩy gẩy tai Cố Yến, dùng khẩu hình lặng lẽ đặt câu hỏi: “Hướng nam hay bắc? Hành tinh nào thế?”
Cố Yến giật giật bờ môi: “Tây. Ngôi sao sáng nhất ở phương tây vào mùa đông chính là hành tinh Cầu Mây.”
Đó là một hành tinh thích hợp cư trú nhất trong Liên Minh, một trong mấy kỳ quan lớn. Bởi vì khí quyển đặc biệt, bầu trời nơi đó vĩnh viễn có màu vàng như lửa. Hành tinh cách nó gần nhất kiểu gì cũng sẽ bị thiên thể quay quanh nó che chắn hơn nửa, giống như một vầng trăng cong, vĩnh viễn treo ngược vắt ngang qua toàn bộ bầu trời, giống như một cái cầu bằng mây.
Bởi vậy mà hành tinh đó có tên như thế.
Nghe nói người ở hành tinh Cầu Mây luôn luôn ngây thơ thẳng thắn, nhiệt tình mà lãng mạn giống như bầu trời vĩnh hằng của bọn họ.
Yên Tuy Chi không quen nhiều người ở hành tinh Cầu Mây lắm, nhưng từ mấy người ít ỏi, nhất là cô Fizz, lời này đúng là cũng có lý.
Anh hỏi Fizz: “Cô thường xuyên nửa đêm tới đây?”
Kết quả cô nàng này lập tức lắc đầu nói: “Không, khu rừng này quá sâu, không dám tới một mình, tôi sợ sau đó sẽ lên báo luôn.”
Cô trừng mắt nhìn hai vị luật sư, không khách khí chút nào nói: “Vẫn đang đợi đến ngày nào đó dỗ dành một hai người có cảm giác an toàn đến đây với tôi một chuyến. Khung cảnh về đêm ở đây rất hiếm thấy, tôi đã muốn nhìn từ rất lâu rồi, khổ nỗi lại không lừa gạt được người nào cả, cuối cùng hôm nay cũng có dịp.”
Yên Tuy Chi chống hai tay lên lan can nhìn về phía hành tinh có vành đai xa xa, nghe vậy lắc đầu cười nói: “Tiểu thư, không dễ lên tin tức xã hội như vậy đâu.”
“Đúng vậy, nhưng cậu hiểu đấy, làm một công việc lâu rồi, kiểu gì cũng sẽ sinh ra một chút hiểu lầm với thế giới này, biến thái gì đó luôn luôn đặc biệt nhiều, cách trăm mét lại có một loại.” Fizz chìa tay ra đếm, “Giống như sở cảnh sát, tòa án, sở tra cứu, luật sở, đều thuộc về loại này.”
Cô dừng một chút, lại nói: “Mặc dù tôi không thưa kiện, chỉ phụ trách hành chính, nhưng mỗi ngày cũng sẽ tiếp xúc với đủ loại án, lại thêm nguyên nhân gia đình… Có đôi khi rất dễ dàng cực đoan, nhất là hai năm vừa tới Nam Thập Tự, đã từng suýt có một lần mắc chứng hoang tưởng bị hại. Về sau phát hiện ra một biện pháp tốt, lúc này mới tránh khỏi việc mắc bệnh tâm thần.”
Yên Tuy Chi thuận miệng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Cuối tuần đi nghỉ ngơi, đi Decama thậm chí là các quảng trường trong Liên Minh, hoặc là viện mồ côi. Mua chút đồ uống, loại mà ngọt một chút ấy, tìm một nơi hẻo lánh an bình, ngồi một buổi chiều.”
Yên Tuy Chi hơi sửng sốt.
Đây là phương pháp giảm sức ép mà anh đã từng đề cập với học sinh từ rất lâu trước kia. Chỉ là lúc ấy ở trong âm thầm, trong tiệc rượu sinh nhật của anh, người nghe cũng đều là học sinh trực hệ của anh.
Fizz cũng không phải là một trong số đó, lại làm được những chuyện tương tự, cũng coi như một loại duyên phận \ giữa bạn bè.
“Ngồi ở những chỗ đó, kiểu gì cậu cũng sẽ nhìn thấy rất nhiều.” Fizz nheo mắt lại hồi tưởng.
Có rất nhiều người sẽ đứng trước mặt một nghệ sĩ lang thang nào đó, lặng lẽ nghe xong một bài, sau đó đưa ra một chút tấm lòng và khích lệ. Có người bởi vì ngồi chung cùng một cái ghế nghỉ chân mà cười đùa trò chuyện. Có người sẽ đỡ một đứa trẻ bị ngã lúc đang chơi, có người sẽ lộ ra nụ cười hiểu ý với một con thú cưng của người khác đi ngang qua.
“Mỗi lần nhìn thấy những khoảnh khắc kia, sẽ triệt tiêu được rất nhiều suy nghĩ tiêu cực, sẽ cảm thấy hình như biến thái cũng không nhiều như vậy, người dịu dàng tràn ngập thiện ý vĩnh viễn chiếm đa số.” Fizz nhún vai, “Đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩ phiến diện của tôi thôi. Nhưng mà khi đó đã có chuyện để cho tôi vui vẻ thật lâu.”
Cô nói rồi liếc qua chỗ Cố Yến.
Cứ có liên quan đến Cố Yến là Yên Tuy Chi luôn luôn có hứng thú: “Ồ? Chuyện nào?”
“Hàng năm trong đám người mới tới luật sở, chắc chắn sẽ có một nhóm si mê khuôn mặt đẹp trai của luật sư Cố của chúng ta. Nam nữ đều có, nhưng hắn cứ như luôn tắt hết mọi tín hiệu ấy. Chính là thế này — không phân biệt cả người lẫn vật trong phạm vi tám cây số, tất cả đều được gọi là vật sống, cái gì mà nam nam nữ nữ… Trên thế giới có nam nữ sao?” Fizz mô tả Cố Yến như thật.
“…Chính là loại này. Dù sao lúc tôi vừa vào, hắn căn bản không để ý tới tôi. Tôi còn nghi ngờ lúc ấy ngay cả hành chính nhân sự mới tới là nam hay là nữ hắn cũng không biết.”
Cô Fizz mượn cơ hội cáo trạng.
Yên Tuy Chi vẫn luôn cong mắt cười.
Cố Yến rất muốn phản bác “còn chưa đến mức đó, dù sao tôi không mù”, nhưng hắn không thích ngắt lời người khác, cho nên đành phải để mặc đối phương nói hươu nói vượn tiếp.
“Về sau có một lần, rất khéo, tôi đến viện mồ côi ngồi nhìn những người bạn nhỏ kia đùa giỡn, nhìn những người quyên góp, người tình nguyện nói chuyện với những bạn nhỏ không quen không biết, kết quả bị Cố thấy được. Tôi không biết hành động này của tôi khiến hắn liên tưởng đến người nào hoặc là chuyện gì, dù sao từ đó về sau thái độ của hắn đối với tôi đã dịu đi chút ít. Khiến cho có lần tôi còn cho là hắn coi trọng tôi, về sau mới phát hiện tôi nghĩ nhiều rồi.”
“…”
Cố Yến yên lặng nhéo nhéo mũi, cực kì bất đắc dĩ.
“Trước khi lên xe cô uống rượu à?” Cố Yến hỏi.
“Không có.” Fizz nói, “Sao thế?”
“Không có gì, chẳng qua là cảm thấy đêm nay có vẻ như cô rất… hưng phấn.” Cố Yến nói.
Fizz gật đầu: “Không phải là có vẻ, đúng là tôi đang rất hưng phấn. Biết hai người đang làm chuyện giống như tôi, tôi thực sự rất vui vẻ.”
“Trước kia cô không biết?” Như thế có chút vượt qua dự đoán của bọn họ.
“Không định biết.” Fizz nói, “Hai người không có nhiều hành động trong luật sở, sao tôi có thể biết rốt cuộc hai người đang làm gì được? Nhưng từng có rất nhiều suy đoán…”
Cô nói với Yên Tuy Chi, “Lúc trước cậu cầm giấy báo đến, tôi đã bắt đầu suy đoán. Bởi vì tôi thực sự rất ít nhận được người có lý lịch thậm chí là những ghi chép khác đều trống rỗng như cậu. Khi đó tôi cũng không biết cậu ở bên nào, cũng không rõ cậu là tốt hay là xấu. Nhưng tôi đang muốn cho Nam Thập Tự ít phiền phức, nhận một hai nhân tố không ổn định, cho nên tôi không hỏi một tiếng đã nhận luôn giấy báo của cậu. Sự thật chứng minh, ánh mắt của tôi vẫn tốt chán.”
“Vì sao?” Cố Yến nhìn về phía cô.
Vì sao lại đứng ở bên chúng tôi? Vì sao lại vào Nam Thập Tự? Đây là vấn đề mà bọn họ đã muốn hỏi lúc ở trong luật sở rồi.
Fizz nói: “Bởi vì cha mẹ tôi đi.”
“Cha mẹ cô?”
Fizz khẽ gật đầu, cô nhìn hành tinh ở phương tây xa xôi kia, có vẻ như đang nhớ lại rất nhiều chuyện: “Cha mẹ tôi… Chủ yếu là mẹ của tôi, lúc còn trẻ có rất nhiều vốn liếng, tiền tiêu không hết. Về sau bà kế thừa tư duy của mấy cụ nhà tôi, nhân lúc có tiền liền đầu tư khắp nơi. Bà tham gia vào rất nhiều ngành nghề, cái gì mà chữa bệnh, giao thông, vật liệu thậm chí quân sự vân vân. Về sau đầu tư mua hai mỏ thuốc ở hành tinh Hách Lan. Nhưng… chính hai mỏ thuốc này đã phá hủy nhà tôi.”
“Về sau mẹ tôi bị bắt vào tù, đã qua đời. Cha tôi bởi vì chuyện này mà liên tục sinh bệnh ba năm, khiến cơ thể quá kém, cấy ghép diệt khuẩn gì đều không có tác dụng, cũng không thể vượt qua nổi.”
Mỏ thuốc?
Bị bắt vào tù?
Yên Tuy Chi và Cố Yến nhìn nhau, càng nghe càng cảm thấy giống như đã từng quen biết. Bọn họ cau mày hồi tưởng một lát, thử hỏi Fizz: “Cha mẹ cô tên là gì?”
Fizz nói: “Cha tôi tên là Gogley · Fizz, là một thầy giáo. Mẹ tôi tên là Maggie · Luce.”
“Luce?”
“Đúng vậy, sao thế?”
Yên Tuy Chi và Cố Yến không hẹn mà cùng nhớ tới thứ Joe đã cho bọn họ xem, đó là video nhật ký của chị gái Younis của hắn ta, bên trong quay lại tiệc trà xã giao trong trang viên nhà Manson.
Quý và trẻ tuổi già dặn, khí chất xuất sắc kia tên là Luce…
(Dành cho ai không nhớ, hãy đọc lại chương 130)
Cũng có hai mỏ thuốc, cũng được gả cho một vị giáo sư bình thường, cũng bị bắt vào tù, không lâu sau đó đã tự sát trong ngục.
Lúc trước nghe nói đến chuyện của bà Luce, Yên Tuy Chi và Cố Yến đều có chút cảm khái.
Nhưng bọn họ lại không ngờ rằng, thế mà bà lại là mẹ của Fizz.
Fizz khẽ nói: “Có đôi khi tôi cảm thấy rất khổ sở, bây giờ Liên Minh có kỹ thuật chữa bệnh tốt như vậy, dự án tốt như vậy, vì sao ngay cả cha mẹ tôi cũng không thể cứu được? Nhất định là có âm mưu quỷ kế gì ở bên trong. Nhưng về sau tôi phát hiện, có lẽ âm mưu quỷ kế cũng không ở chỗ này, mà là ở nơi khác.”
“Lúc tôi sắp tốt nghiệp đại học đã biết được một chút tin tức — hai mỏ thuốc lúc trước cha mẹ tôi để lại, đã bị một công ty ma thu mua, mà trên thực tế công ty kia thuộc về đối tác của Nam Thập Tự, cho nên tôi liền vào luật sở.”
Những năm gần đây, cô vẫn luôn ẩn thân bên trong hệ thống hành chính nhân sự ở Nam Thập Tự, chậm rãi để cho mình trở thành mắt xích quan trọng của các loại tin tức trong đây. Nhưng quá nhiều quấy nhiễu khiến cô khó mà nhảy ra khỏi cơ cấu Nam Thập Tự, khó mà đi làm những chuyện bên ngoài, điều tra những nhân vật quan trọng liên lụy ở trong đó, đương nhiên cũng sẽ không biết còn có người đứng trên một đường thẳng với cô.
“Có một khoảng thời gian rất dài, tôi vẫn cảm thấy mình cực kì, cực kì cô độc. Không biết tôi có thể đến giúp ai, cũng không biết ai có thể đến giúp tôi.” Fizz nhìn ra phía xa, bên trong đôi mắt xinh đẹp đựng lấy ánh sao, “Nhưng rất kỳ quái, tôi lại không sợ hãi. Tôi có một loại tự tin khó hiểu, cảm thấy chuyện mình đang làm nhất định là có ích, chắc chắn sẽ có người đứng cùng với tôi, chỉ cần chờ.”
“Cho nên hai người đã biết vì sao đêm nay tôi lại phấn khởi như thế chưa? Bởi vì tôi nhìn thấy những nhật ký vận hành kia, biết cuối cùng, cuối cùng mình không cần phải đợi thêm nữa.”
Fizz nở nụ cười, cô quay đầu nhìn về phía Yên Tuy Chi và Cố Yến: “Cuối cùng tôi không phải lẻ loi trơ trọi một mình, còn có cái gì đáng để vui vẻ hơn đây không?”
Yên Tuy Chi nghĩ, ấm giọng nói, “Thế thì thật sự là không có.”
Ngoài cửa sổ là khu rừng vắng vẻ yên tĩnh dài dằng dặc.
Đêm tối vô biên, giống như ẩn giấu rất nhiều thứ khó mà đoán được.
Nhưng mà ánh sao trên đỉnh đầu, những hành tinh không biết cách xa bao nhiêu năm ánh sáng lao vút qua chân trời, giống như một con sông dài rực rỡ vô tận, mà trong lúc này, sao trời lại gặp nhau.
Tựa như thế gian này luôn có một vài con đường, mà khi bạn đi lên đó, sẽ biết mình vĩnh viễn không cô đơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất