Chương 191: Nhắn lại (7)
Edit: Bonnie
Ngày 17 tháng 8 năm 1255 công lịch Ema.
Trời đầy mây, cực kì xấu.
Thí nghiệm chuỗi gen chim xám đã gác lại 3 năm, tôi định khởi động lại. Thiết bị mới này đã quen thuộc, có thể giúp một tay trong thí nghiệm, đúng là thứ tốt. Hôm nay định ra kế hoạch thí nghiệm, hy vọng lần này sẽ không hỏng bét giống 3 năm trước.
…
Ngày 21 tháng 8
Trời nắng, nhiệt độ 22 độ, độ ẩm 60%
Buổi sáng 9 giờ, đã thành công lấy ra chuỗi gen của chim xám, bắt đầu dẫn dắt phản ứng biến dị.
3:12:33 chiều, máy nhiệt độ trong phòng thí nghiệm trục trặc, tiếp tục 5 phút, nhiệt độ tăng trở lại là 27 độ, phản ứng biến dị bị quấy rầy, nhưng sau khi nhiệt độ hạ xuống 25 độ trở thì đã từng bước ổn định.
Đối tượng thí nghiệm xuất hiện triệu chứng nhóm B lần thứ 12 — miễn dịch giảm, dị ứng nặng, ngực, lưng, đùi và mắt cá chân xuất hiện phát ban theo cụm, nhiệt độ cơ thể là 38,5 độ, tiếp tục sốt 5 giờ.
…
Ngày 17 tháng 9
Trời bão, nhiệt độ trong phòng 22 độ, độ ẩm 62%
Trong 100 nhóm chuỗi gen chim xám, thành công định hướng phản ứng biến dị là 85 nhóm, ngoài ra có 15 nhóm bởi vì quấy nhiễu mà đã lệch khỏi quỹ đạo từ 1-7 giờ không giống nhau, sau khi tình hình ổn định, xác suất khôi phục là 93.33%, xem như là số lượng làm cho người ta vui mừng.
11:12:38 đêm, đối tượng thí nghiệm xuất hiện triệu chứng nhóm A lần 31 — co giật cấp trung, nhai nuốt khó khăn, nhiệt độ cơ thể là 38.1 độ, tiếp tục sốt 3 giờ.
…
Ngày 23 tháng 11
Tuyết lớn, nhiệt độ trong phòng 20 độ, độ ẩm 57%
Bởi vì thiết bị chuyển đổi chức năng gen đã gác lại một tháng, thí nghiệm trên cơ thể sống không thể không tiếp tục lùi về sau. Hôm nay liên lạc được với một cô gái, tôi không biết cô ta dùng phương pháp gì, tóm lại, cô ta đã thành công trà trộn vào làm một y tá, mỗi ngày đều gặp được, thật ra là gián tiếp theo dõi.
Điều này khiến tôi cực kì bối rối, hy vọng cô ta sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến trình thí nghiệm của tôi.
4:02:18 chiều, đối tượng thí nghiệm xuất hiện triệu chứng nhóm A lần thứ 37 — co giật cấp trung, chảy nước mắt, nghẹt mũi, nhiệt độ cơ thể là 39.0 độ, tiếp tục sốt 5 giờ.
Trong một tuần gần đây, tần suất triệu chứng xuất hiện cao hơn trước.
…
Ngày 14 tháng 12
Trời nắng, nhiệt độ trong phòng 23 độ, độ ẩm 60%
Hôm nay nhiệt độ độ ẩm phù hợp, thiết bị chuyển đổi chức năng cơ bản ổn định, thích hợp phụ trợ cho thí nghiệm.
Buổi sáng 10 giở, kiểm tra triệu chứng đồng đều tại phạm vi trị số bình thường, chuỗi gen chim xám hoàn thành định hướng biến dị được dẫn vào trong cơ thể, 2 giờ 15 phút sau có triệu chứng phát sốt, nhiệt độ cơ thể 38.6 độ, kéo dài 1 giờ.
Kỳ cần quan sát — 7 ngày.
…
Ngày 16 tháng 12
Lại là một ngày mưa dầm cực kì tệ hại
Đối tượng thí nghiệm xuất hiện phản ứng bài trừ, chuỗi gen chim xám dung hợp không hoàn toàn. Phán đoán sơ bộ là do sức miễn dịch giảm xuống trong lúc quan sát, xuất hiện một lần triệu chứng dị ứng, dẫn đến việc dung hợp gặp sai sót.
Biểu hiện bài trừ — con ngươi đổi màu, tay phải xuất hiện vảy.
Loại hiện tượng bài trừ ở mặt ngoài này không khó sửa đổi, đại khái cần một tuần.
Ghi chú: Gần đây triệu chứng của đối tượng thí nghiệm giao giữa A và B, tần suất một ngày một lần.
…
Nội dung trên màn hình đang phát ra theo thứ tự, một số người bên trong đoàn đội thí nghiệm của Lâm Nguyên đã cau mày phát ra âm thanh thổn thức.
Bọn họ là nghiên cứu viên Dvor · Eweth lặng lẽ điều tới từ nơi khác, tạm thời phối hợp hành động với Lâm Nguyên, cũng không quen thuộc với Jacques · White.
Những ghi chép về thí nghiệm này khiến bọn họ cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì giọng điệu và cách dùng từ đều quá mức lý tính.
Mỗi lần miêu tả về đối tượng thí nghiệm kia, Jacques · White đều không mang theo bất kì tâm trạng chủ quan nào.
Điều này cho người ta một loại ảo giác, giống như đối tượng thí nghiệm này đối với hắn ta mà nói, không giống một người đang sống sờ sờ, mà giống một vật phẩm. Từ đầu đến cuối hắn ta luôn đứng ở góc độ người xem, lạnh lùng quan sát từng li từng tí.
Tác dụng duy nhất của “vật phẩm” này là cung cấp một phần số liệu tham khảo. Một khi thí nghiệm trên cơ thể sống kết thúc, sứ mệnh của đối tượng thí nghiệm sẽ hoàn thành, từ đây, sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa.
Có một chút… máu lạnh.
Trên màn hình, Jacques · White giấu sau nhật ký kia không cảm giác được loại đánh giá này, vẫn ghi chép kỹ càng mỗi đoạn số liệu biến hóa, cho đến khi thí nghiệm kết thúc.
Một đoạn ghi chép cuối cùng thể hiện thời gian chỉnh sửa trước đây không lâu, là ngày cuối cùng Lâm Nguyên thấy hắn ta ở bệnh viện.
Phần này ghi chép có chút đặc biệt, không phải bản chữ, mà là ghi âm.
Chắc hẳn là trước đó hắn ta đã ghi chép xong, tìm cơ hội đưa số liệu vào bên trong thiết bị.
“Nhiệt độ trong phòng là 20 độ, độ ẩm 57%
Đối tượng thí nghiệm từng có 3 lần phát tác trong 24 giờ, triệu chứng AB hỗn hợp, kèm thêm nhịp tim ngừng đập vài giây, ảo giác cường độ thấp và xương cốt đau nhức. Rất xin lỗi bởi vì tôi sơ sẩy, mỗi một lần phát tác không thể ghi chép lại chính xác được.
Thí nghiệm trên cơ thể sống đã tới giai đoạn kết thúc, điều tôi muốn làm chính là chờ đợi, 3 đến sau 5 ngày hẳn là sẽ có kết quả cuối cùng.
Đến lúc đó có lẽ tôi sẽ cập nhật nhật ký lần nữa, có lẽ là không, phải xem tình huống đã, tôi không có cách nào cam đoan được.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng.
Lâm, năng lực của cậu từ trước đến nay luôn làm cho người ta yên tâm, tin chắc những thứ này đã đủ để cậu vượt qua trở ngại, thuận lợi tiến triển thêm.”
Trong phòng thí nghiệm lặng im.
Không biết Lâm Nguyên nhớ ra cái gì, sắc mặt bỗng nhiên rất xấu. Hắn ta chưa kịp đóng bản ghi âm nhật ký thí nghiệm lại, đã vội vàng mở phần “tệp số liệu” kia ra.
Bên trong bao gồm từng biểu đổ giai đoạn phản ứng, bảng số liệu cực kì kỹ càng, cùng một ít ảnh chụp.
Trong phòng thí nghiệm, có người phát ra một tiếng sợ hãi thán phục, “Đầy đủ như thế?”
Cho dù là những người cảm thấy máu lạnh kia, cũng không thể không thừa nhận Jacques · White nói đúng, những nội dung này rất quý giá, kết quả sau cùng đã không còn quan trọng.
Những thứ mà hắn ta để lại, đủ để mấy người Lâm Nguyên tránh khỏi thất bại và nguy hiểm, tính toán ra xác suất thành công chính xác nhất.
Nói cách khác, những người bệnh kia được cứu rồi!
Các nghiên cứu viên trẻ tuổi phát ra một trận reo hò, nhưng thoáng qua lại bình tĩnh.
“Bác sĩ Jacques · White đâu?”
“Đúng! Hắn ta ở đâu? Cho dù như thế nào, lần này hắn ta đã giúp một ơn lớn!”
“Không sai, nhưng vì sao hắn ta không ở trong đội nghiên cứu này của chúng ta?”
“Bác sĩ Lâm, sắc mặt của anh… sao thế?”
Vừa nói xong, tiếng nghị luận ồn ào im bặt, ánh mắt của mọi người tập trung trên người Lâm Nguyên, lại thuận theo ánh mắt của hắn ta mà nhìn về phía màn hình một lần nữa.
Chỉ thấy hắn ta ấn mở mấy bức ảnh trong đó, bộ phận đặc biệt của đối tượng thí nghiệm xuất hiện ở trên màn hình lớn.
Bức ảnh thứ nhất là một đôi mắt màu lam nhạt, ghi chú: Con ngươi đổi màu, tiếp tục 7 ngày 4 giờ.
Bức thứ hai chính là gang bàn tay phải, phía trên xuất hiện vảy cứng như móng tay giống của chim xám.
Bức tấm thứ ba vẫn là gang bàn tay phải, lớp vảy đã bị vết thương thay thế, ảnh chụp ghi chú: Lớp vảy chỉ ở mặt ngoài, có thể thanh trừ. Bởi vì đối tượng thí nghiệm có chứng tăng hồng cầu, vết thương khép lại chậm chạp.
Nếu như lúc này Yên Tuy Chi và Cố Yến ở đây, bọn họ sẽ phát hiện, mắt xanh và vết thương ở gang bàn tay trong tấm ảnh rất quen…
“Đối tượng thí nghiệm này là…” Có người nhìn chằm chằm những hình kia, chần chờ mở miệng.
“…Là bản thân Jacques · White.” Sắc mặt Lâm Nguyên trắng bệch, “Có lẽ đồng tử đổi màu sẽ không nhìn ra, nhưng tay thì tôi lại nhận ra.”
Hắn ta nói không quá trôi chảy, đến cuối cùng gần như nhẹ đến mức không nghe rõ. Vừa nói xong, hắn ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mervyn · White bên cạnh: “Chú tóc bím, Jacques…”
Sắc mặt của Mervyn · White còn kém hơn cả Lâm Nguyên.
Ông ta ngạc nhiên nhìn màn ảnh, khẽ nhếch đôi môi tái nhợt.
Cố tình vào lúc này, sau năm phút yên tĩnh, một đoạn ghi âm cuối nhật ký thí nghiệm đột nhiên phát sáng lên. Giọng nói của Jacques · White lại vang lên một lần nữa.
Giống như hắn ta trầm mặc cực kỳ lâu, cuối cùng không nhịn được cho thêm một câu vào cuối, đây là một đoạn mang theo nhiệt độ duy nhất trong mấy trăm dòng nhật ký to to nhỏ nhỏ kia—
“Lâm, không biết cậu có thể nghe đến đây hay không, nếu như nghe được, hãy thay tôi…”
“…Thay tôi nói lời xin lỗi với ba ba.”
Lại một trận lặng im, tiếng thở dài nhẹ nhàng của Jacques · White vang lên.
“Thôi được rồi, giúp tôi giữ bí mật đi, đừng nói với ông ấy.”
Đôi mắt vẫn luôn sáng ngời của Mervyn · White đột nhiên ảm đạm xuống, lại dần đỏ rực lên.
Ông ta ngây người một lát, nói với Lâm Nguyên: “Cậu ở lại làm tiếp.” Sau đó quay đầu rời đi.
Trong nháy mắt đó, bước chân ông ta lao ra cửa gần như là hốt hoảng.
Ông ta hiểu rõ hơn bất kì ai khác, trên người Jacques · White đang xảy ra cái gì — trong vài đoạn nhật ký thí nghiệm cuối cùng, Jacques đã bắt đầu xuất hiện tạm dừng nhịp tim và ảo giác cường độ thấp. Nếu như thí nghiệm hắn ta làm trên người mình chậm chạp không thành công, những tình huống này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Ông ta đơn giản không dám tưởng tượng, bây giờ rốt cuộc Jacques đang nơi nào, bên cạnh có người chăm sóc hay không, triệu chứng phát triển đến trình độ nào rồi…
Rạng sáng 3 giờ.
Người mà Younis điều động đến thông báo, nói bọn họ ở dưới tầng canh gác mấy ngày, không trông thấy Jacques · White đi ra ngoài, nhưng mấy phút trước, bọn họ đi theo Mervyn · White về khu chung cư, phòng trọ của Jacques rỗng tuếch, người đã không thấy.
Cuối đường rừng.
Trại tạm giam y tá Amy · Boro nhận được tin tức, đánh thức cô ta dậy để tiến hành một cuộc hỏi cung khẩn cấp.
Hỏi về manh mối mà cô ta biết, cũng hỏi về tình huống mà Jacques · White tham gia và hướng đi có khả năng.
Ngay lúc đó, trong phòng thí nghiệm tòa nhà gen.
Lâm Nguyên ép mình bình tĩnh lại, nhập số liệu mà Jacques trăm cay nghìn đắng lưu lại vào thiết bị phân tích.
Thiết bị cao cấp nhất hiện nay liên tiếp sáng lên đèn tính toán, số liệu của thí nghiệm giả lập và thí nghiệm trên cơ thể sống lít nha lít nhít tụ tập vào cùng một chỗ, giống như dòng xe cộ vô tận lao vùn vụt ở hai đầu khác trong đêm, cuối cùng lao tới một điểm.
Đám người không ngủ không nghỉ bận rộn trong phòng thí nghiệm, loại trừ điều kiện nguy hiểm tăng thêm.
Cuối cùng màn hình kéo dài mấy chục trang, nhảy ra kết quả to mà rõ ràng:
Xác suất thành công chuyển thành 73.81%
Lâm Nguyên đập bàn tại chỗ, lập tức đưa vào trị liệu.
Nửa giờ sau, phương án trị liệu hoàn chỉnh được đưa ra khẩn cấp.
Bệnh viện Xuân Đằng tiếp nhận những người già kia nhiều nhất, những người bị hại trong vụ án Ông lắc đầu được cẩn thận đưa lên cáng cứu thương.
Trụ sợ chính của bệnh viện Xuân Đằng ở khu Pháp Vượng, Joe Eweth lái xe bay màu xanh da trời dẫn Kha Cẩn chạy nhanh đến, đi thang máy từ hầm đỗ xe lên.
Cố Yến hôn lên đốt ngón tay tái nhợt của Yên Tuy Chi, đi cùng với anh từ tầng trên xuống dưới.
Trong lúc đó, mấy chục phòng phẫu thuật đặc biệt dần dần sáng đèn, cả một khu vực sáng chói.
Biển báo ngoài cửa lấp lóe ba lần, cuối cùng đã đổi chữ:
Đang trong quá trình cố gắng chữa trị, xin hãy chờ đợi.
Ngày 17 tháng 8 năm 1255 công lịch Ema.
Trời đầy mây, cực kì xấu.
Thí nghiệm chuỗi gen chim xám đã gác lại 3 năm, tôi định khởi động lại. Thiết bị mới này đã quen thuộc, có thể giúp một tay trong thí nghiệm, đúng là thứ tốt. Hôm nay định ra kế hoạch thí nghiệm, hy vọng lần này sẽ không hỏng bét giống 3 năm trước.
…
Ngày 21 tháng 8
Trời nắng, nhiệt độ 22 độ, độ ẩm 60%
Buổi sáng 9 giờ, đã thành công lấy ra chuỗi gen của chim xám, bắt đầu dẫn dắt phản ứng biến dị.
3:12:33 chiều, máy nhiệt độ trong phòng thí nghiệm trục trặc, tiếp tục 5 phút, nhiệt độ tăng trở lại là 27 độ, phản ứng biến dị bị quấy rầy, nhưng sau khi nhiệt độ hạ xuống 25 độ trở thì đã từng bước ổn định.
Đối tượng thí nghiệm xuất hiện triệu chứng nhóm B lần thứ 12 — miễn dịch giảm, dị ứng nặng, ngực, lưng, đùi và mắt cá chân xuất hiện phát ban theo cụm, nhiệt độ cơ thể là 38,5 độ, tiếp tục sốt 5 giờ.
…
Ngày 17 tháng 9
Trời bão, nhiệt độ trong phòng 22 độ, độ ẩm 62%
Trong 100 nhóm chuỗi gen chim xám, thành công định hướng phản ứng biến dị là 85 nhóm, ngoài ra có 15 nhóm bởi vì quấy nhiễu mà đã lệch khỏi quỹ đạo từ 1-7 giờ không giống nhau, sau khi tình hình ổn định, xác suất khôi phục là 93.33%, xem như là số lượng làm cho người ta vui mừng.
11:12:38 đêm, đối tượng thí nghiệm xuất hiện triệu chứng nhóm A lần 31 — co giật cấp trung, nhai nuốt khó khăn, nhiệt độ cơ thể là 38.1 độ, tiếp tục sốt 3 giờ.
…
Ngày 23 tháng 11
Tuyết lớn, nhiệt độ trong phòng 20 độ, độ ẩm 57%
Bởi vì thiết bị chuyển đổi chức năng gen đã gác lại một tháng, thí nghiệm trên cơ thể sống không thể không tiếp tục lùi về sau. Hôm nay liên lạc được với một cô gái, tôi không biết cô ta dùng phương pháp gì, tóm lại, cô ta đã thành công trà trộn vào làm một y tá, mỗi ngày đều gặp được, thật ra là gián tiếp theo dõi.
Điều này khiến tôi cực kì bối rối, hy vọng cô ta sẽ không làm ảnh hưởng đến tiến trình thí nghiệm của tôi.
4:02:18 chiều, đối tượng thí nghiệm xuất hiện triệu chứng nhóm A lần thứ 37 — co giật cấp trung, chảy nước mắt, nghẹt mũi, nhiệt độ cơ thể là 39.0 độ, tiếp tục sốt 5 giờ.
Trong một tuần gần đây, tần suất triệu chứng xuất hiện cao hơn trước.
…
Ngày 14 tháng 12
Trời nắng, nhiệt độ trong phòng 23 độ, độ ẩm 60%
Hôm nay nhiệt độ độ ẩm phù hợp, thiết bị chuyển đổi chức năng cơ bản ổn định, thích hợp phụ trợ cho thí nghiệm.
Buổi sáng 10 giở, kiểm tra triệu chứng đồng đều tại phạm vi trị số bình thường, chuỗi gen chim xám hoàn thành định hướng biến dị được dẫn vào trong cơ thể, 2 giờ 15 phút sau có triệu chứng phát sốt, nhiệt độ cơ thể 38.6 độ, kéo dài 1 giờ.
Kỳ cần quan sát — 7 ngày.
…
Ngày 16 tháng 12
Lại là một ngày mưa dầm cực kì tệ hại
Đối tượng thí nghiệm xuất hiện phản ứng bài trừ, chuỗi gen chim xám dung hợp không hoàn toàn. Phán đoán sơ bộ là do sức miễn dịch giảm xuống trong lúc quan sát, xuất hiện một lần triệu chứng dị ứng, dẫn đến việc dung hợp gặp sai sót.
Biểu hiện bài trừ — con ngươi đổi màu, tay phải xuất hiện vảy.
Loại hiện tượng bài trừ ở mặt ngoài này không khó sửa đổi, đại khái cần một tuần.
Ghi chú: Gần đây triệu chứng của đối tượng thí nghiệm giao giữa A và B, tần suất một ngày một lần.
…
Nội dung trên màn hình đang phát ra theo thứ tự, một số người bên trong đoàn đội thí nghiệm của Lâm Nguyên đã cau mày phát ra âm thanh thổn thức.
Bọn họ là nghiên cứu viên Dvor · Eweth lặng lẽ điều tới từ nơi khác, tạm thời phối hợp hành động với Lâm Nguyên, cũng không quen thuộc với Jacques · White.
Những ghi chép về thí nghiệm này khiến bọn họ cảm thấy có chút không thoải mái, bởi vì giọng điệu và cách dùng từ đều quá mức lý tính.
Mỗi lần miêu tả về đối tượng thí nghiệm kia, Jacques · White đều không mang theo bất kì tâm trạng chủ quan nào.
Điều này cho người ta một loại ảo giác, giống như đối tượng thí nghiệm này đối với hắn ta mà nói, không giống một người đang sống sờ sờ, mà giống một vật phẩm. Từ đầu đến cuối hắn ta luôn đứng ở góc độ người xem, lạnh lùng quan sát từng li từng tí.
Tác dụng duy nhất của “vật phẩm” này là cung cấp một phần số liệu tham khảo. Một khi thí nghiệm trên cơ thể sống kết thúc, sứ mệnh của đối tượng thí nghiệm sẽ hoàn thành, từ đây, sống hay chết cũng không còn quan trọng nữa.
Có một chút… máu lạnh.
Trên màn hình, Jacques · White giấu sau nhật ký kia không cảm giác được loại đánh giá này, vẫn ghi chép kỹ càng mỗi đoạn số liệu biến hóa, cho đến khi thí nghiệm kết thúc.
Một đoạn ghi chép cuối cùng thể hiện thời gian chỉnh sửa trước đây không lâu, là ngày cuối cùng Lâm Nguyên thấy hắn ta ở bệnh viện.
Phần này ghi chép có chút đặc biệt, không phải bản chữ, mà là ghi âm.
Chắc hẳn là trước đó hắn ta đã ghi chép xong, tìm cơ hội đưa số liệu vào bên trong thiết bị.
“Nhiệt độ trong phòng là 20 độ, độ ẩm 57%
Đối tượng thí nghiệm từng có 3 lần phát tác trong 24 giờ, triệu chứng AB hỗn hợp, kèm thêm nhịp tim ngừng đập vài giây, ảo giác cường độ thấp và xương cốt đau nhức. Rất xin lỗi bởi vì tôi sơ sẩy, mỗi một lần phát tác không thể ghi chép lại chính xác được.
Thí nghiệm trên cơ thể sống đã tới giai đoạn kết thúc, điều tôi muốn làm chính là chờ đợi, 3 đến sau 5 ngày hẳn là sẽ có kết quả cuối cùng.
Đến lúc đó có lẽ tôi sẽ cập nhật nhật ký lần nữa, có lẽ là không, phải xem tình huống đã, tôi không có cách nào cam đoan được.
Nhưng mà điều này cũng không quan trọng.
Lâm, năng lực của cậu từ trước đến nay luôn làm cho người ta yên tâm, tin chắc những thứ này đã đủ để cậu vượt qua trở ngại, thuận lợi tiến triển thêm.”
Trong phòng thí nghiệm lặng im.
Không biết Lâm Nguyên nhớ ra cái gì, sắc mặt bỗng nhiên rất xấu. Hắn ta chưa kịp đóng bản ghi âm nhật ký thí nghiệm lại, đã vội vàng mở phần “tệp số liệu” kia ra.
Bên trong bao gồm từng biểu đổ giai đoạn phản ứng, bảng số liệu cực kì kỹ càng, cùng một ít ảnh chụp.
Trong phòng thí nghiệm, có người phát ra một tiếng sợ hãi thán phục, “Đầy đủ như thế?”
Cho dù là những người cảm thấy máu lạnh kia, cũng không thể không thừa nhận Jacques · White nói đúng, những nội dung này rất quý giá, kết quả sau cùng đã không còn quan trọng.
Những thứ mà hắn ta để lại, đủ để mấy người Lâm Nguyên tránh khỏi thất bại và nguy hiểm, tính toán ra xác suất thành công chính xác nhất.
Nói cách khác, những người bệnh kia được cứu rồi!
Các nghiên cứu viên trẻ tuổi phát ra một trận reo hò, nhưng thoáng qua lại bình tĩnh.
“Bác sĩ Jacques · White đâu?”
“Đúng! Hắn ta ở đâu? Cho dù như thế nào, lần này hắn ta đã giúp một ơn lớn!”
“Không sai, nhưng vì sao hắn ta không ở trong đội nghiên cứu này của chúng ta?”
“Bác sĩ Lâm, sắc mặt của anh… sao thế?”
Vừa nói xong, tiếng nghị luận ồn ào im bặt, ánh mắt của mọi người tập trung trên người Lâm Nguyên, lại thuận theo ánh mắt của hắn ta mà nhìn về phía màn hình một lần nữa.
Chỉ thấy hắn ta ấn mở mấy bức ảnh trong đó, bộ phận đặc biệt của đối tượng thí nghiệm xuất hiện ở trên màn hình lớn.
Bức ảnh thứ nhất là một đôi mắt màu lam nhạt, ghi chú: Con ngươi đổi màu, tiếp tục 7 ngày 4 giờ.
Bức thứ hai chính là gang bàn tay phải, phía trên xuất hiện vảy cứng như móng tay giống của chim xám.
Bức tấm thứ ba vẫn là gang bàn tay phải, lớp vảy đã bị vết thương thay thế, ảnh chụp ghi chú: Lớp vảy chỉ ở mặt ngoài, có thể thanh trừ. Bởi vì đối tượng thí nghiệm có chứng tăng hồng cầu, vết thương khép lại chậm chạp.
Nếu như lúc này Yên Tuy Chi và Cố Yến ở đây, bọn họ sẽ phát hiện, mắt xanh và vết thương ở gang bàn tay trong tấm ảnh rất quen…
“Đối tượng thí nghiệm này là…” Có người nhìn chằm chằm những hình kia, chần chờ mở miệng.
“…Là bản thân Jacques · White.” Sắc mặt Lâm Nguyên trắng bệch, “Có lẽ đồng tử đổi màu sẽ không nhìn ra, nhưng tay thì tôi lại nhận ra.”
Hắn ta nói không quá trôi chảy, đến cuối cùng gần như nhẹ đến mức không nghe rõ. Vừa nói xong, hắn ta bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mervyn · White bên cạnh: “Chú tóc bím, Jacques…”
Sắc mặt của Mervyn · White còn kém hơn cả Lâm Nguyên.
Ông ta ngạc nhiên nhìn màn ảnh, khẽ nhếch đôi môi tái nhợt.
Cố tình vào lúc này, sau năm phút yên tĩnh, một đoạn ghi âm cuối nhật ký thí nghiệm đột nhiên phát sáng lên. Giọng nói của Jacques · White lại vang lên một lần nữa.
Giống như hắn ta trầm mặc cực kỳ lâu, cuối cùng không nhịn được cho thêm một câu vào cuối, đây là một đoạn mang theo nhiệt độ duy nhất trong mấy trăm dòng nhật ký to to nhỏ nhỏ kia—
“Lâm, không biết cậu có thể nghe đến đây hay không, nếu như nghe được, hãy thay tôi…”
“…Thay tôi nói lời xin lỗi với ba ba.”
Lại một trận lặng im, tiếng thở dài nhẹ nhàng của Jacques · White vang lên.
“Thôi được rồi, giúp tôi giữ bí mật đi, đừng nói với ông ấy.”
Đôi mắt vẫn luôn sáng ngời của Mervyn · White đột nhiên ảm đạm xuống, lại dần đỏ rực lên.
Ông ta ngây người một lát, nói với Lâm Nguyên: “Cậu ở lại làm tiếp.” Sau đó quay đầu rời đi.
Trong nháy mắt đó, bước chân ông ta lao ra cửa gần như là hốt hoảng.
Ông ta hiểu rõ hơn bất kì ai khác, trên người Jacques · White đang xảy ra cái gì — trong vài đoạn nhật ký thí nghiệm cuối cùng, Jacques đã bắt đầu xuất hiện tạm dừng nhịp tim và ảo giác cường độ thấp. Nếu như thí nghiệm hắn ta làm trên người mình chậm chạp không thành công, những tình huống này sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Ông ta đơn giản không dám tưởng tượng, bây giờ rốt cuộc Jacques đang nơi nào, bên cạnh có người chăm sóc hay không, triệu chứng phát triển đến trình độ nào rồi…
Rạng sáng 3 giờ.
Người mà Younis điều động đến thông báo, nói bọn họ ở dưới tầng canh gác mấy ngày, không trông thấy Jacques · White đi ra ngoài, nhưng mấy phút trước, bọn họ đi theo Mervyn · White về khu chung cư, phòng trọ của Jacques rỗng tuếch, người đã không thấy.
Cuối đường rừng.
Trại tạm giam y tá Amy · Boro nhận được tin tức, đánh thức cô ta dậy để tiến hành một cuộc hỏi cung khẩn cấp.
Hỏi về manh mối mà cô ta biết, cũng hỏi về tình huống mà Jacques · White tham gia và hướng đi có khả năng.
Ngay lúc đó, trong phòng thí nghiệm tòa nhà gen.
Lâm Nguyên ép mình bình tĩnh lại, nhập số liệu mà Jacques trăm cay nghìn đắng lưu lại vào thiết bị phân tích.
Thiết bị cao cấp nhất hiện nay liên tiếp sáng lên đèn tính toán, số liệu của thí nghiệm giả lập và thí nghiệm trên cơ thể sống lít nha lít nhít tụ tập vào cùng một chỗ, giống như dòng xe cộ vô tận lao vùn vụt ở hai đầu khác trong đêm, cuối cùng lao tới một điểm.
Đám người không ngủ không nghỉ bận rộn trong phòng thí nghiệm, loại trừ điều kiện nguy hiểm tăng thêm.
Cuối cùng màn hình kéo dài mấy chục trang, nhảy ra kết quả to mà rõ ràng:
Xác suất thành công chuyển thành 73.81%
Lâm Nguyên đập bàn tại chỗ, lập tức đưa vào trị liệu.
Nửa giờ sau, phương án trị liệu hoàn chỉnh được đưa ra khẩn cấp.
Bệnh viện Xuân Đằng tiếp nhận những người già kia nhiều nhất, những người bị hại trong vụ án Ông lắc đầu được cẩn thận đưa lên cáng cứu thương.
Trụ sợ chính của bệnh viện Xuân Đằng ở khu Pháp Vượng, Joe Eweth lái xe bay màu xanh da trời dẫn Kha Cẩn chạy nhanh đến, đi thang máy từ hầm đỗ xe lên.
Cố Yến hôn lên đốt ngón tay tái nhợt của Yên Tuy Chi, đi cùng với anh từ tầng trên xuống dưới.
Trong lúc đó, mấy chục phòng phẫu thuật đặc biệt dần dần sáng đèn, cả một khu vực sáng chói.
Biển báo ngoài cửa lấp lóe ba lần, cuối cùng đã đổi chữ:
Đang trong quá trình cố gắng chữa trị, xin hãy chờ đợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất