Chương 192: Chờ đợi (1)
Edit: Bonnie
Vào lúc vốn nên là đêm khuya thanh vắng, bầu không khí trong phòng lấy khẩu cung của trại tạm giam lại cực kì căng thẳng.
Amy · Boro giả y tá trầm mặc ngồi ở chỗ đó, làm như không thấy đám cảnh sát ở đối diện.
Từ lúc cô ta đi vào nơi này, không có một ngày nào là phối hợp.
Mới đầu còn có ý đồ dùng thiết bị bỏ túi truyền tin cho người của Manson, thứ đồ kia được khảm bên trong gót giày của cô ta, không thể bảo là không kín đáo. Đáng tiếc đạo cao một thước ma cao một trượng, cảnh sát trưởng trực tiếp cắt đứt tất cả tín hiệu liên lạc ở trên người cô ta.
Dù có muốn như thế nào, kế hoạch thông báo của Amy · Boro vẫn mắc cạn.
Về sau cô ta lại có ý đồ giả vờ mình bị bệnh nặng, thuốc tạo ra đau tim và cơn sốc giả giấu ở bên trong hàm răng của cô ta. Cô ta muốn mượn cái này để tạo một cơ hội rời khỏi trại tạm giam.
Nhưng vị cảnh sát trưởng và cấp dưới phụ trách cô ta lại có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, vào lúc quan trọng đã ra tay, bắt được cả “tang chứng lẫn vật chứng”.
Suýt nữa khiến Amy · Boro tức đến ngất đi.
“Có phải cô cảm thấy người trong sở cảnh sát đều là đồ đần hay không? Giở mấy trò thông minh vặt thì chúng tôi sẽ không có cách nào? Đừng có nằm mơ, thật sự nghĩ rằng chúng tôi là kẻ bất tài sao?”
Cảnh sát trưởng bị mấy trò kia của cô ta làm cho vô cùng phiền phức, dứt khoát tìm mấy nữ cảnh sát sát và y tá đến, cầm thiết bị rà soát và thiết bị y học kiểm tra cô ta từ đầu tới đuôi một lần, một centimet cũng không bỏ qua.
Làm như thế, tất cả thứ cô ta có thể dựa vào cũng mất.
Trong tuyệt vọng, cô ta liền bắt đầu “giữ yên lặng”.
“Mẹ nhà nó chứ, tôi biết mà… lại nữa rồi!” Bên ngoài cửa kính phòng lấy khẩu cung, cảnh sát trưởng mắng to, đấm mạnh một cú lên tường, “Ông xem đi!”
Bên cạnh cảnh sát trưởng là mấy cảnh sát phụ trách tìm kiếm người cần theo dõi, cùng với một người đàn ông tóc dài màu bạc.
Đó là Mervyn · White.
Sau khi Jacques · White biến mất khỏi nhà trọ, ông ta đã đi theo người của Younis đến nhiều chỗ mà vẫn không thu hoạch được gì. Theo kế hoạch, bên Younis liên hệ với sở cảnh sát đang giam giữ Amy · Boro, trong sự rối bời, ông ta cũng đi theo, muốn biết được một chút manh mối từ trong miệng người phụ nữ này.
Kết quả chờ hơn nửa giờ, vẫn không nghe thấy Amy · Boro nói một chữ nào.
“Nhưng mà hôm nay cũng đã được tính là tương đối tốt rồi.” Cảnh sát trưởng nheo mắt lại, “Lúc nhắc đến Jacques · White, cô ta có một ít động tác nhỏ, không giống trạng thái thờ ơ như trước kia, như thế cũng coi như một sự đột phá.”
Cổ áo của ông ta có cài máy bộ đàm, đám cảnh sát trong phòng lấy khẩu cung đều có thể nghe thấy lời này, bây giờ lại có lòng tin, bắt đầu một vòng thăm hỏi mới.
Trong đó một cảnh sát cực kì lợi hại, anh ta giống như đột nhiên tìm được chỗ then chốt, sau khi hỏi mấy câu liên tiếp, Amy · Boro lại có hai lần giật giật môi, dường như có xúc động muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nén về.
Loại động tác này đương nhiên không thể gạt được đôi mắt của cảnh sát, lúc này thừa thắng xông lên.
“…Vẫn không nói? Thật ra cô chống cự như vậy cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản như việc về Jacques · White đi, cô cho rằng ngoại trừ cô ra, chúng tôi không còn ai để hỏi sao? Đừng quên cậu ta còn có một người cha nuôi, còn có cha mẹ ruột.”
Lời này không biết đâm trúng dây thần kinh nào của Amy · Boro, không đợi cảnh sát nói xong, thế mà Amy · Boro đã giương mắt, dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn cảnh sát một hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
“Cho dù…” Cảnh sát nheo mắt, dừng câu chuyện lại, “Cô cười cái gì?”
Amy · Boro lắc đầu, có vẻ lười trả lời. Nhưng qua một hồi lâu, cô ta lại đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: “Hắn ta đã sớm cắt đứt liên lạc với cha nuôi rồi, tôi nhìn chằm chằm hắn ta như vậy lâu cũng không thấy bọn họ qua lại. Còn cha mẹ ruột…”
Cô ta xùy một tiếng, “Lấy ở đâu nhiều cha mẹ ruột như vậy, sau khi vứt con đi lại khổ sở tìm về, đóng phim chắc?”
“Có ý gì?”
“Không hề có cha mẹ ruột gì hết, năm đó lừa được Jacques vừa lên đại học thì thôi, không nghĩ tới thế mà còn lừa được cả mấy người.” Amy · Boro châm chọc nói, “Có thể lừa được Jacques · White là bởi vì năm đó hắn ta đang giận dỗi với cha nuôi, nên mới thừa cơ mà vào. Có thể lừa mấy người thì tôi thật sự không thể hiểu được, mấy người cũng ngây thơ đến đáng sợ như cha nuôi hắn ta sao?”
Cảnh sát bị chửi thật oan, mới được bao nhiêu ngày chứ, bọn họ vẫn luôn theo dõi quan hệ bên ngoài của Amy · Boro, đêm nay mới kéo thêm được một Jacques · White, sao có thời gian để tìm hiểu.
Nhưng vì không ngốc, bọn họ vừa nghe thấy Amy · Boro nói vậy, liền đoán được đại khái: “Cho nên cái gọi là cha mẹ ruột… Từ ban đầu chính là một âm mưu? Vì để kéo Jacques · White vào, liền lấy danh nghĩa người nhà tiếp cận hắn ta?”
Cảnh sát nói xong, lại bỗng nhiên lắc đầu lẩm bẩm nói: “Không đúng…”
Năm đó Jacques · White vừa mới vào đại học lấy đâu ra vốn liếng để gây nên sự chú ý? Còn để cho người ta phải tốn sức kéo hắn ta gia nhập?
Anh ta lại tung ra một loại phỏng đoán khác càng tiếp cận sự thật hơn: Năm đó đột nhiên xuất hiện “gia đình ruột thịt”, mục tiêu ban đầu rất có thể là Mervyn · White, con nuôi Jacques · White chỉ là một cánh cửa đột phá để tiếp cận Mervyn. Chỉ là rất nhanh bọn họ đã phát hiện, cái “cửa đột phá” này lại là thiên tài hiếm thấy, thậm chí giá trị còn vượt qua Mervyn · White, cho nên bọn họ mới thuận thế sửa lại mục tiêu.
Về phần Jacques · White, từ giây phút nhìn thấy “cha mẹ ruột” trở đi, hắn ta đã bước một chân vào vũng bùn rồi.
Ở bên ngoài tấm kính một chiều, cả người Mervyn · White cứng ngắc.
Cảnh sát có thể đoán được, ông ta cũng có thể, thậm chí còn biết được sự thật nhanh hơn đối phương.
Ông ta như bị sét đánh ngây người một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì mà nhấc chân rời đi.
“Ê? Ông đi đâu đấy?” Cảnh sát trưởng sửng sốt một chút, nhanh chóng kêu lên.
“Xin lỗi, tôi đi tìm nó.” Mervyn · White cũng không quay đầu lại.
“Cái gì? Ông biết hắn ta đi đâu?” Cảnh sát trưởng lại kêu lên, nhưng mà Mervyn · White đã vội vàng đi xa.
Ông ta chậc một tiếng, nói vào bộ đàm: “Đội một tiếp tục hỏi! Đội hai đuổi theo Mervyn · White!”
Rạng sáng trong rừng tùng, gió lớn gào thét.
Khu vực trại tạm giam vẫn là trời quang mây tạnh, nơi này lại từng trận sấm rền, đổ mưa to.
Hai tay Mervyn · White trống trơn, lúc đi vào trong rừng tùng cực kì chật vật. Nhưng ông ta không để ý, thậm chí ông ta còn không ý thức được mình đang dầm mưa.
Khu rừng tùng này không tính là rộng lớn, cách trung tâm khu Pháp Vượng có chút xa, nhưng cách căn nhà trắng mà ông ta đã từng ở rất gần. Lúc ông ta còn ở trong căn nhà trắng đó, ngẫu nhiên cuối tuần tới đây dã ngoại, sẽ đi dọc theo con đường bên ngoài sân vườn đến khu rừng này, chưa đến hai cây số.
Căn nhà trắng nhỏ là nơi tất cả bắt đầu, ông ta nhặt được Jacques ở chỗ này.
Khi Jacques còn bé, thỉnh thoảng sẽ bởi vì một vài thứ kì quái mà phiền não.
Đó đúng là điều phiền muộn của bọn trẻ con, mỗi lần Mervyn · White nghe được đều rất muốn cười, nhưng lại nghĩ đến lòng tự trọng của tiểu quỷ, kiểu gì ông ta cũng sẽ cố gắng nhịn xuống, sau đó dùng một loại biện pháp cũng ngây thơ như vậy để xử lý.
Có một lần, Jacques bởi vì chuyện nào đó mà cảm thấy hối hận uể oải, rầu rĩ không vui hai ba ngày. Mervyn · White liền giành ra một buổi chiều, dẫn hắn ta đi vào trong rừng tùng.
Ông ta nói: “Về sau nếu còn gặp phải chuyện gì không vui, cứ đi dọc theo con đường này để vào rừng, trong rừng có một căn cứ bí mật, cha cam đoan con có gào khóc bù lu bù loa ở nơi đó cũng sẽ không có ai khác nghe thấy, không cần cảm thấy ngại ngùng.”
Đúng là trong rừng tùng có một cái nhà trên cây, không biết do ai xây, dù sao lúc Mervyn · White nhìn thấy nó đã ở trạng thái bị vứt bỏ, không có chủ nhân.
Năm đó ông ta nói trụ sở bí mật gì đó, thật sự đều là chuyện ma quỷ để dỗ trẻ con thôi. Mục đích thực sự chính là để Jacques · White đi lên con đường kia một chút.
Phong cảnh dọc đường luôn luôn bừng bừng sức sống, quan trọng nhất chính là cực kì thoáng đãng. Cho dù có phiền lòng thế nào, đi lên con đường kia đều có thể thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất lực chú ý đã bị dời đi.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Jacques lại nhớ kỹ căn nhà trên cây đó.
Về sau, thỉnh thoảng có tâm sự không muốn để cho người nào biết, hoặc là cảm thấy chật vật và thẹn thùng, Jacques sẽ lên nhà trên cây ngồi ngẩn ngơ.
Nhưng mà hắn ta cũng không đi quá nhiều lần, cũng không ngẩn ngơ quá lâu. Đến mức nhiều năm sau Mervyn · White suýt nữa đã quên mất nơi này.
May mắn, cuối cùng ông ta vẫn nhớ lại.
Mưa quá to, trong quá trình Mervyn · White leo lên cây bị trượt mấy lần.
Cuối cùng lúc đứng ở cửa, trong lòng ông ta lại có chút hoảng hốt.
Cánh cửa của căn nhà trên cây bị đẩy ra trong một tiếng sấm rền, tiếp theo lại là hai tia sét xẹt qua. Ánh sáng trắng bệch chiếu vào trong căn nhà, Mervyn · White thấy rõ một bóng người đang co ro ở góc tường.
Ông ta không biết mình di chuyển bước chân kiểu gì, đến khi ông ta ý thức được, ông ta đã ngồi xổm ở trước mặt người kia, gần như mờ mịt đưa tay ra chạm vào đối phương.
“…Jacques?” Ông ta gọi một tiếng rất nhẹ, thậm chí còn không thể khẳng định có phải giọng nói phát ra từ cổ họng hay không.
Đối phương vùi đầu vào trong đầu gối, đang run rẩy bởi vì một loại đau khổ nào đó, thỉnh thoảng sẽ nặng nề rùng mình một cái.
Co giật, xương đau nhức, phát sốt, ảo giác…
Những từ nghĩ lạnh như băng trong nhật ký thí nghiệm đang thật sự diễn ra trên người Jacques · White, mà hắn ta vẫn có thể lặng im được.
“… Jacques? Có phải rất khó chịu không?” Mervyn · White luống cuống chân tay.
Ông ta thử nhiệt độ trên trán đối phương, lại sờ soạng nhịp tim mạch đập, cũng muốn kéo tay hắn ta ra, sau đó tìm một tấm thảm hoặc quần áo bọc đối phương lại…
Một loạt những độc tác này gần như là phản xạ có điều kiện, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Jacques · White sinh bệnh, ông ta đều làm như vậy.
Jacques · White mơ màng tỉnh táo trong loại động tác quen thuộc làm cho người khác hoảng hốt này, lúc được Mervyn · White dùng quần áo ướt nhẹp ôm lấy, rốt cuộc hắn ta mới phát ra một tiếng nức nở trầm thấp.
Hắn ta đã không phân rõ được thời gian địa điểm, trong ảo giác, hắn ta đang ở một ngày nào đó mấy chục năm trước, bởi vì giận dỗi chui vào trong nhà trên cây, ít nhất là cả một buổi chiều, cho đến khi Mervyn · White cầm đồ ăn đến dỗ tên tiểu quỷ này về nhà.
“Jacques, có phải rất khó chịu hay không?”
Đúng vậy.
Hắn ta cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy, ở cơ thể, ở trong lòng.
Rõ ràng hắn ta chỉ giận dỗi khó chịu một chút, nhưng lại giống như trong một thời không nào đó mà hắn ta không biết, đã khó chịu rất nhiều rất nhiều năm.
Hắn ta không nghe rõ Mervyn · White đang nói cái gì, chỉ biết mình thực sự muốn mở miệng. Hắn ta muốn nói: “Xin lỗi, con hối hận rồi ba ba, không nên giận dỗi với người…”
Hắn ta không rõ mình có há miệng hay không, có nói ra tiếng thật hay không.
Hẳn là có nhỉ?
Bởi vì không biết vì sao người cầm đồ ăn đến dỗ hắn ta về nhà lại đột nhiên ôm hắn ta khóc, nói xin lỗi, nói mình cũng rất hối hận…
Xin lỗi cái gì chứ? Hối hận cái gì chứ?
Jacques · White rất khó hiểu.
Dường như hắn ta không nhớ được rất nhiều chuyện, đến mức không hiểu rõ vì sao trời đã tối như vậy, vì sao trên người Mervyn · White lại ướt, vì sao trên người hắn ta lại đau như thế, vì sao… hắn ta lại nhớ nhung một người mới chỉ không gặp có nửa ngày như vậy.
Vào lúc vốn nên là đêm khuya thanh vắng, bầu không khí trong phòng lấy khẩu cung của trại tạm giam lại cực kì căng thẳng.
Amy · Boro giả y tá trầm mặc ngồi ở chỗ đó, làm như không thấy đám cảnh sát ở đối diện.
Từ lúc cô ta đi vào nơi này, không có một ngày nào là phối hợp.
Mới đầu còn có ý đồ dùng thiết bị bỏ túi truyền tin cho người của Manson, thứ đồ kia được khảm bên trong gót giày của cô ta, không thể bảo là không kín đáo. Đáng tiếc đạo cao một thước ma cao một trượng, cảnh sát trưởng trực tiếp cắt đứt tất cả tín hiệu liên lạc ở trên người cô ta.
Dù có muốn như thế nào, kế hoạch thông báo của Amy · Boro vẫn mắc cạn.
Về sau cô ta lại có ý đồ giả vờ mình bị bệnh nặng, thuốc tạo ra đau tim và cơn sốc giả giấu ở bên trong hàm răng của cô ta. Cô ta muốn mượn cái này để tạo một cơ hội rời khỏi trại tạm giam.
Nhưng vị cảnh sát trưởng và cấp dưới phụ trách cô ta lại có kinh nghiệm cực kỳ phong phú, vào lúc quan trọng đã ra tay, bắt được cả “tang chứng lẫn vật chứng”.
Suýt nữa khiến Amy · Boro tức đến ngất đi.
“Có phải cô cảm thấy người trong sở cảnh sát đều là đồ đần hay không? Giở mấy trò thông minh vặt thì chúng tôi sẽ không có cách nào? Đừng có nằm mơ, thật sự nghĩ rằng chúng tôi là kẻ bất tài sao?”
Cảnh sát trưởng bị mấy trò kia của cô ta làm cho vô cùng phiền phức, dứt khoát tìm mấy nữ cảnh sát sát và y tá đến, cầm thiết bị rà soát và thiết bị y học kiểm tra cô ta từ đầu tới đuôi một lần, một centimet cũng không bỏ qua.
Làm như thế, tất cả thứ cô ta có thể dựa vào cũng mất.
Trong tuyệt vọng, cô ta liền bắt đầu “giữ yên lặng”.
“Mẹ nhà nó chứ, tôi biết mà… lại nữa rồi!” Bên ngoài cửa kính phòng lấy khẩu cung, cảnh sát trưởng mắng to, đấm mạnh một cú lên tường, “Ông xem đi!”
Bên cạnh cảnh sát trưởng là mấy cảnh sát phụ trách tìm kiếm người cần theo dõi, cùng với một người đàn ông tóc dài màu bạc.
Đó là Mervyn · White.
Sau khi Jacques · White biến mất khỏi nhà trọ, ông ta đã đi theo người của Younis đến nhiều chỗ mà vẫn không thu hoạch được gì. Theo kế hoạch, bên Younis liên hệ với sở cảnh sát đang giam giữ Amy · Boro, trong sự rối bời, ông ta cũng đi theo, muốn biết được một chút manh mối từ trong miệng người phụ nữ này.
Kết quả chờ hơn nửa giờ, vẫn không nghe thấy Amy · Boro nói một chữ nào.
“Nhưng mà hôm nay cũng đã được tính là tương đối tốt rồi.” Cảnh sát trưởng nheo mắt lại, “Lúc nhắc đến Jacques · White, cô ta có một ít động tác nhỏ, không giống trạng thái thờ ơ như trước kia, như thế cũng coi như một sự đột phá.”
Cổ áo của ông ta có cài máy bộ đàm, đám cảnh sát trong phòng lấy khẩu cung đều có thể nghe thấy lời này, bây giờ lại có lòng tin, bắt đầu một vòng thăm hỏi mới.
Trong đó một cảnh sát cực kì lợi hại, anh ta giống như đột nhiên tìm được chỗ then chốt, sau khi hỏi mấy câu liên tiếp, Amy · Boro lại có hai lần giật giật môi, dường như có xúc động muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng lại nén về.
Loại động tác này đương nhiên không thể gạt được đôi mắt của cảnh sát, lúc này thừa thắng xông lên.
“…Vẫn không nói? Thật ra cô chống cự như vậy cũng không có ý nghĩa gì, đơn giản như việc về Jacques · White đi, cô cho rằng ngoại trừ cô ra, chúng tôi không còn ai để hỏi sao? Đừng quên cậu ta còn có một người cha nuôi, còn có cha mẹ ruột.”
Lời này không biết đâm trúng dây thần kinh nào của Amy · Boro, không đợi cảnh sát nói xong, thế mà Amy · Boro đã giương mắt, dùng một loại ánh mắt kì quái nhìn cảnh sát một hồi lâu, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.
“Cho dù…” Cảnh sát nheo mắt, dừng câu chuyện lại, “Cô cười cái gì?”
Amy · Boro lắc đầu, có vẻ lười trả lời. Nhưng qua một hồi lâu, cô ta lại đột nhiên nhẹ giọng mở miệng nói: “Hắn ta đã sớm cắt đứt liên lạc với cha nuôi rồi, tôi nhìn chằm chằm hắn ta như vậy lâu cũng không thấy bọn họ qua lại. Còn cha mẹ ruột…”
Cô ta xùy một tiếng, “Lấy ở đâu nhiều cha mẹ ruột như vậy, sau khi vứt con đi lại khổ sở tìm về, đóng phim chắc?”
“Có ý gì?”
“Không hề có cha mẹ ruột gì hết, năm đó lừa được Jacques vừa lên đại học thì thôi, không nghĩ tới thế mà còn lừa được cả mấy người.” Amy · Boro châm chọc nói, “Có thể lừa được Jacques · White là bởi vì năm đó hắn ta đang giận dỗi với cha nuôi, nên mới thừa cơ mà vào. Có thể lừa mấy người thì tôi thật sự không thể hiểu được, mấy người cũng ngây thơ đến đáng sợ như cha nuôi hắn ta sao?”
Cảnh sát bị chửi thật oan, mới được bao nhiêu ngày chứ, bọn họ vẫn luôn theo dõi quan hệ bên ngoài của Amy · Boro, đêm nay mới kéo thêm được một Jacques · White, sao có thời gian để tìm hiểu.
Nhưng vì không ngốc, bọn họ vừa nghe thấy Amy · Boro nói vậy, liền đoán được đại khái: “Cho nên cái gọi là cha mẹ ruột… Từ ban đầu chính là một âm mưu? Vì để kéo Jacques · White vào, liền lấy danh nghĩa người nhà tiếp cận hắn ta?”
Cảnh sát nói xong, lại bỗng nhiên lắc đầu lẩm bẩm nói: “Không đúng…”
Năm đó Jacques · White vừa mới vào đại học lấy đâu ra vốn liếng để gây nên sự chú ý? Còn để cho người ta phải tốn sức kéo hắn ta gia nhập?
Anh ta lại tung ra một loại phỏng đoán khác càng tiếp cận sự thật hơn: Năm đó đột nhiên xuất hiện “gia đình ruột thịt”, mục tiêu ban đầu rất có thể là Mervyn · White, con nuôi Jacques · White chỉ là một cánh cửa đột phá để tiếp cận Mervyn. Chỉ là rất nhanh bọn họ đã phát hiện, cái “cửa đột phá” này lại là thiên tài hiếm thấy, thậm chí giá trị còn vượt qua Mervyn · White, cho nên bọn họ mới thuận thế sửa lại mục tiêu.
Về phần Jacques · White, từ giây phút nhìn thấy “cha mẹ ruột” trở đi, hắn ta đã bước một chân vào vũng bùn rồi.
Ở bên ngoài tấm kính một chiều, cả người Mervyn · White cứng ngắc.
Cảnh sát có thể đoán được, ông ta cũng có thể, thậm chí còn biết được sự thật nhanh hơn đối phương.
Ông ta như bị sét đánh ngây người một lát, đột nhiên nhớ tới cái gì mà nhấc chân rời đi.
“Ê? Ông đi đâu đấy?” Cảnh sát trưởng sửng sốt một chút, nhanh chóng kêu lên.
“Xin lỗi, tôi đi tìm nó.” Mervyn · White cũng không quay đầu lại.
“Cái gì? Ông biết hắn ta đi đâu?” Cảnh sát trưởng lại kêu lên, nhưng mà Mervyn · White đã vội vàng đi xa.
Ông ta chậc một tiếng, nói vào bộ đàm: “Đội một tiếp tục hỏi! Đội hai đuổi theo Mervyn · White!”
Rạng sáng trong rừng tùng, gió lớn gào thét.
Khu vực trại tạm giam vẫn là trời quang mây tạnh, nơi này lại từng trận sấm rền, đổ mưa to.
Hai tay Mervyn · White trống trơn, lúc đi vào trong rừng tùng cực kì chật vật. Nhưng ông ta không để ý, thậm chí ông ta còn không ý thức được mình đang dầm mưa.
Khu rừng tùng này không tính là rộng lớn, cách trung tâm khu Pháp Vượng có chút xa, nhưng cách căn nhà trắng mà ông ta đã từng ở rất gần. Lúc ông ta còn ở trong căn nhà trắng đó, ngẫu nhiên cuối tuần tới đây dã ngoại, sẽ đi dọc theo con đường bên ngoài sân vườn đến khu rừng này, chưa đến hai cây số.
Căn nhà trắng nhỏ là nơi tất cả bắt đầu, ông ta nhặt được Jacques ở chỗ này.
Khi Jacques còn bé, thỉnh thoảng sẽ bởi vì một vài thứ kì quái mà phiền não.
Đó đúng là điều phiền muộn của bọn trẻ con, mỗi lần Mervyn · White nghe được đều rất muốn cười, nhưng lại nghĩ đến lòng tự trọng của tiểu quỷ, kiểu gì ông ta cũng sẽ cố gắng nhịn xuống, sau đó dùng một loại biện pháp cũng ngây thơ như vậy để xử lý.
Có một lần, Jacques bởi vì chuyện nào đó mà cảm thấy hối hận uể oải, rầu rĩ không vui hai ba ngày. Mervyn · White liền giành ra một buổi chiều, dẫn hắn ta đi vào trong rừng tùng.
Ông ta nói: “Về sau nếu còn gặp phải chuyện gì không vui, cứ đi dọc theo con đường này để vào rừng, trong rừng có một căn cứ bí mật, cha cam đoan con có gào khóc bù lu bù loa ở nơi đó cũng sẽ không có ai khác nghe thấy, không cần cảm thấy ngại ngùng.”
Đúng là trong rừng tùng có một cái nhà trên cây, không biết do ai xây, dù sao lúc Mervyn · White nhìn thấy nó đã ở trạng thái bị vứt bỏ, không có chủ nhân.
Năm đó ông ta nói trụ sở bí mật gì đó, thật sự đều là chuyện ma quỷ để dỗ trẻ con thôi. Mục đích thực sự chính là để Jacques · White đi lên con đường kia một chút.
Phong cảnh dọc đường luôn luôn bừng bừng sức sống, quan trọng nhất chính là cực kì thoáng đãng. Cho dù có phiền lòng thế nào, đi lên con đường kia đều có thể thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất lực chú ý đã bị dời đi.
Nhưng ông ta không ngờ rằng Jacques lại nhớ kỹ căn nhà trên cây đó.
Về sau, thỉnh thoảng có tâm sự không muốn để cho người nào biết, hoặc là cảm thấy chật vật và thẹn thùng, Jacques sẽ lên nhà trên cây ngồi ngẩn ngơ.
Nhưng mà hắn ta cũng không đi quá nhiều lần, cũng không ngẩn ngơ quá lâu. Đến mức nhiều năm sau Mervyn · White suýt nữa đã quên mất nơi này.
May mắn, cuối cùng ông ta vẫn nhớ lại.
Mưa quá to, trong quá trình Mervyn · White leo lên cây bị trượt mấy lần.
Cuối cùng lúc đứng ở cửa, trong lòng ông ta lại có chút hoảng hốt.
Cánh cửa của căn nhà trên cây bị đẩy ra trong một tiếng sấm rền, tiếp theo lại là hai tia sét xẹt qua. Ánh sáng trắng bệch chiếu vào trong căn nhà, Mervyn · White thấy rõ một bóng người đang co ro ở góc tường.
Ông ta không biết mình di chuyển bước chân kiểu gì, đến khi ông ta ý thức được, ông ta đã ngồi xổm ở trước mặt người kia, gần như mờ mịt đưa tay ra chạm vào đối phương.
“…Jacques?” Ông ta gọi một tiếng rất nhẹ, thậm chí còn không thể khẳng định có phải giọng nói phát ra từ cổ họng hay không.
Đối phương vùi đầu vào trong đầu gối, đang run rẩy bởi vì một loại đau khổ nào đó, thỉnh thoảng sẽ nặng nề rùng mình một cái.
Co giật, xương đau nhức, phát sốt, ảo giác…
Những từ nghĩ lạnh như băng trong nhật ký thí nghiệm đang thật sự diễn ra trên người Jacques · White, mà hắn ta vẫn có thể lặng im được.
“… Jacques? Có phải rất khó chịu không?” Mervyn · White luống cuống chân tay.
Ông ta thử nhiệt độ trên trán đối phương, lại sờ soạng nhịp tim mạch đập, cũng muốn kéo tay hắn ta ra, sau đó tìm một tấm thảm hoặc quần áo bọc đối phương lại…
Một loạt những độc tác này gần như là phản xạ có điều kiện, từ nhỏ đến lớn, mỗi lần Jacques · White sinh bệnh, ông ta đều làm như vậy.
Jacques · White mơ màng tỉnh táo trong loại động tác quen thuộc làm cho người khác hoảng hốt này, lúc được Mervyn · White dùng quần áo ướt nhẹp ôm lấy, rốt cuộc hắn ta mới phát ra một tiếng nức nở trầm thấp.
Hắn ta đã không phân rõ được thời gian địa điểm, trong ảo giác, hắn ta đang ở một ngày nào đó mấy chục năm trước, bởi vì giận dỗi chui vào trong nhà trên cây, ít nhất là cả một buổi chiều, cho đến khi Mervyn · White cầm đồ ăn đến dỗ tên tiểu quỷ này về nhà.
“Jacques, có phải rất khó chịu hay không?”
Đúng vậy.
Hắn ta cũng không biết vì sao lại khó chịu như vậy, ở cơ thể, ở trong lòng.
Rõ ràng hắn ta chỉ giận dỗi khó chịu một chút, nhưng lại giống như trong một thời không nào đó mà hắn ta không biết, đã khó chịu rất nhiều rất nhiều năm.
Hắn ta không nghe rõ Mervyn · White đang nói cái gì, chỉ biết mình thực sự muốn mở miệng. Hắn ta muốn nói: “Xin lỗi, con hối hận rồi ba ba, không nên giận dỗi với người…”
Hắn ta không rõ mình có há miệng hay không, có nói ra tiếng thật hay không.
Hẳn là có nhỉ?
Bởi vì không biết vì sao người cầm đồ ăn đến dỗ hắn ta về nhà lại đột nhiên ôm hắn ta khóc, nói xin lỗi, nói mình cũng rất hối hận…
Xin lỗi cái gì chứ? Hối hận cái gì chứ?
Jacques · White rất khó hiểu.
Dường như hắn ta không nhớ được rất nhiều chuyện, đến mức không hiểu rõ vì sao trời đã tối như vậy, vì sao trên người Mervyn · White lại ướt, vì sao trên người hắn ta lại đau như thế, vì sao… hắn ta lại nhớ nhung một người mới chỉ không gặp có nửa ngày như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất