Chương 194: Chờ đợi (3)
Edit: Bonnie
Có lẽ đây là một đêm an nhàn nhất của tòa nhà gen.
Yên Tuy Chi và Kha Cẩn bởi vì hiệu quả của thuốc mê giải phẫu, từ đầu đến cuối vẫn đang ngủ say.
Theo lời bác sĩ, vừa phẫu thuật xong vẫn còn chưa nhìn ra được biến hóa thực tế gì, chỉ mới giữ được mạng. Hiệu quả trị liệu đều chậm rãi sinh ra, cái này cần một quá trình, mà đi ngủ là phương thức điều dưỡng tốt nhất.
Cũng giống như những người già của án Ông lắc đầu, bọn họ được sắp xếp trong phòng bệnh mã hóa tại tầng cao nhất, ngoại trừ người phụ trách chữa bệnh chăm sóc và người có quan hệ thân thiết, những người khác không thể thăm.
Thế là…
Luật sư Cố tiến vào.
Joe tiểu thiếu gia bị nhốt ở ngoài cửa.
Joe: “…”
“Không phải chứ, ê này.” Tiểu thiếu gia rất bất mãn với kết quả này, hắn ta nắm chặt cửa phòng bệnh chất vấn Lâm Nguyên, “Anh nói cho tôi xem, rốt cuộc người có quan hệ thân thiết này là phạm trù gì? Vì sao Cố có thể đi vào mà tôi không thể vào?”
Bác sĩ Lâm gõ gõ nội quy, “Ừm… muốn giải thích người có quan hệ thân thiết cũng không khó, chính là người thừa kế di sản hợp pháp, và… là người thừa kế di sản hợp pháp chắc chắn – mắt thường có thể thấy.”
Joe: “…”
“Hiển nhiên luật sư Cố là chắc chắn.” Lâm Nguyên nói.
“Làm sao anh biết?”
“Lúc viện trưởng Yên nói chuyện phiếm với tôi có đề cập qua, chính miệng chứng nhận người thừa kế hợp pháp chắc chắn, đương nhiên đi vào không có vấn đề gì rồi.” Bác sĩ Lâm tài cao gan cũng lớn, nói rất có lí, “Mà cậu thì không phải.”
Joe tiểu thiếu gia bám vào cửa mật mã, yên lặng phun ra một ngụm máu, “Ai đặt ra quy định ngu xuẩn này?”
Lâm Nguyên ngẫm nghĩ: “Cậu nhất định phải hỏi?”
Joe: “…”
Được, không phải Younis thì chính là lão hồ ly.
Hắn ta yên lặng nuốt hai chữ “ngu xuẩn” vào, trừng mắt im lặng lên án bác sĩ Lâm: “Trước kia anh không nói chuyện kiểu này.”
Lâm Nguyên gật đầu, “Phải biết, không thể đi ngủ trong thời gian dài dễ dàng dẫn đến thay đổi tính tình.”
“…”
Nhưng mà cuối cùng Joe tiểu thiếu gia vẫn được cho vào phòng bệnh mã hóa, dựa vào chơi xấu và bán thảm.
Vốn dĩ Cố Yến còn muốn chống đỡ tiếp, chờ Yên Tuy Chi tỉnh. Kết quả bị Lâm Nguyên vụng trộm tiêm cho một liều thuốc ngủ, trực tiếp bị đánh ngã.
Cũng may bác sĩ Lâm tâm địa thiện lương, hắn ta để y tá đưa thêm một cái giường cho người nhà vào trong phòng bệnh, sắp xếp Cố Yến ở đó.
Lúc đầu Lâm Nguyên cũng muốn cho Joe tiểu thiếu gia một mũi, về sau nhớ tới đối phương ít nhiều cũng được tính là ông chủ, lúc này mới miễn cưỡng khống chế được bàn tay kích động của mình.
Hắn ta vốn cho rằng, với tính cách lắm lời kia của tiểu thiếu gia, ít nhất cũng phải phấn khởi cả đêm mới có thể yên tĩnh, không ngờ Joe lại yên tĩnh lạ thường. Hắn ta canh giữ ở phòng bệnh của Kha Cẩn, ngồi trên ghế bên cửa sổ, cứ dùng tay chống cằm lặng lẽ chờ như vậy.
So với hai gian phòng bệnh này, cảnh tượng trong phòng nghỉ cực kì hùng vĩ.
Tất cả đám người tham gia thí nghiệm và giải phẫu tê liệt một chỗ, đa số bọn họ đều đã liên tục phẫu thuật không ngừng.
Mặt nạ phòng khuẩn ném ở một bên, khẩu trang cởi một nửa treo trên tai, găng tay còn đang tháo dở, có mấy người đã đặt tay lên giường rồi, bây giờ lại lười cởi giày leo lên, cứ thế nửa dựng nửa nằm mà ngủ, chân còn đè lên chân người khác.
Bọn họ chưa bao giờ được ngủ say như vậy, ngon như vậy trong phòng nghỉ.
Có hai bác sĩ béo ngáy như sấm, kẻ xướng người hoạ, những người khác lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Y tá phụ trách trực ban rón rén sang xem một chút, lúc này liền bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng chấn động đến mức trợn mắt há hốc mồm. Cô làm ra vẻ mặt líu lưỡi, lại rón rén đóng cửa đã lại, xem như giữ vững hình tượng sau cùng cho những bác sĩ này.
Lâm Nguyên dùng lượng thuốc ngủ không nhỏ, nhưng Cố Yến vẫn không nỡ ngủ, nửa đường tỉnh lại nhiều lần.
Một lần tỉnh táo nhất, thậm chí hắn còn xuống giường đi rửa mặt, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Yên Tuy Chi. Nhưng mà còn chưa kiên trì được bao lâu, hắn đã phải nằm sấp xuống ngủ dưới sự ảnh hưởng của thuốc.
Vừa nằm như vậy, ngược lại trở thành một giấc ngủ lâu nhất của hắn, đến mức tỉnh lại còn không phân rõ hôm nay là ngày nào.
Cố Yến nhíu mày nhéo nhéo mũi, mở mắt ra trong một vài động tĩnh nhỏ xíu.
Màn cửa được kéo rất kín, trong phòng chỉ có một chiếc đèn dịu nhẹ, nhiệt độ trong phòng vừa đủ, có gió không biết từ chỗ nào tới, thổi sợi tóc trên đỉnh đầu hắn bay bay.
Hắn sửng sốt hai giây, bỗng nhiên kịp phản ứng — cửa sổ bị đóng, nhiệt độ trong phòng có mặt đất và mặt tường chậm rãi điều tiết, căn bản sẽ không có gió.
Trong nháy mắt suy nghĩ này xuất hiện, Cố Yến hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu ngồi dậy, đã nhìn thấy bệnh nhân nào đó gần trong gang tấc đang thu tay lại từ đỉnh đầu hắn.
Yên Tuy Chi tỉnh.
Lâm Nguyên nói, mặc dù giải phẫu không có vết thương mặt ngoài đúng nghĩa, nhưng vẫn phải điều dưỡng. Dù sao biến động trên gen phức tạp hơn tổn thương trên da nhiều. Cho nên lúc Yên Tuy Chi và Kha Cẩn ra khỏi phòng giải phẫu, có thể phải ngủ một lát mới tỉnh táo từng bước được.
Nhất là đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi là cái ban đầu, càng bá đạo phiền toái hơn một chút. Kha Cẩn ngủ một ngày, anh phải ngủ đến ba bốn ngày.
Nhưng bây giờ, cách lúc giải phẫu kết thúc chỉ mới một ngày một đêm, Yên Tuy Chi đã mở mắt ra rồi.
Những ngày giày vò này khiến anh gầy hơn một chút, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, đôi mắt đen mà trong suốt, độ lên một tầng ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.
Cố Yến yên lặng nhìn anh, nửa ngày vẫn không lên tiếng.
“Thế nào, ngủ đến choáng váng?” Yên Tuy Chi đã lâu không nói chuyện, giọng điệu chậm hơn ngày thường rất nhiều, tiếng nói nhẹ mà khàn khàn.
Cố Yến vẫn không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, bờ môi khẽ nhúc nhích nhưng lại không thể nói ra lời.
Lại qua rất lâu, hắn bỗng nhiên rũ mắt cười một tiếng tự giễu. Tiếng nói khàn khàn: “Tôi lại có chút nghi ngờ mình vẫn còn trong mộng…”
Nếu không…
Vì sao vừa mở mắt lại nhìn thấy mặt của Yên Tuy Chi chứ.
Bỏ đi ảnh hưởng của sửa đổi gen, giống với bức ảnh trên bờ tường danh nhân của học viện pháp luật như đúc.
Là gương mặt đã từng cách bàn làm việc chọc hắn tức giận chọc hắn cười, về sau ở lại trong đầu hắn rất lâu, tận dụng mọi lúc hắn rảnh rỗi mất tập trung hoặc là bận rộn để chui ra ngoài.
Lúc nói chuyện khẽ nhíu hoặc giãn mày, trong đôi mắt có ánh sáng bình tĩnh dịu dàng, đường cong khóe miệng lúc hơi buồn bực hoặc lúc vui vẻ, chính diện, bên cạnh, ngẩng đầu, cúi đầu…
Mỗi một chi tiết, Cố Yến đều nhớ rất rõ, chỉ là quá lâu, quá lâu chưa được nhìn thấy.
Lâu đến mức bỗng nhiên trông thấy, hắn liền vô ý thức cảm thấy mình vẫn còn chưa tỉnh.
Giống như lúc trước vừa xác nhận Yên Tuy Chi còn sống vậy.
Loại cảm giác lâu dài, không tính là chân thật kia lại tới…
Chỉ là lần này, có người nắm lấy tay hắn.
Yên Tuy Chi chuyển ánh mắt ấp áp đến, bóng mờ dưới đôi mi khiến ánh sáng trong mắt anh bị chia thành từng điểm nhỏ, giống như là sao trời rơi xuống hồ sâu thăm thẳm.
Anh nắm tay Cố Yến, dịu dàng cong mắt lên nói: “Tôi sợ một bạn học nào đó chờ quá lâu tức giận, nên mới đặc biệt cố gắng tỉnh lại sớm. Nhưng đối phương lại cảm thấy mình đang nằm mơ, có phải có chút oan ức hay không?”
Anh còn chưa lấy lại được sức, lúc nói chuyện luôn luôn nhẹ mà chậm, mang theo một vẻ mệt mỏi chưa tiêu.
Nói xong, anh khẽ hôn một cái lên đầu ngón tay gầy gò của Cố Yến, lại ngước mắt hỏi: “Có thể cảm giác được tôi đang làm cái gì không? Cậu có thể nằm mơ chân thực như thế?”
Đôi mắt Cố Yến giật giật. Hắn bỗng nhiên trở tay giữ chặt tay Yên Tuy Chi, cúi đầu trầm mặc mấy giây. Lúc ngẩng đầu, tia máu bởi vì mỏi mệt mà sinh ra ở đáy đã tản ra, dưới ánh đèn màu ấm này, giống như đôi mắt đang dần dần ửng đỏ.
Hắn duỗi một cái tay khác sờ lên mặt Yên Tuy Chi, đầu ngón tay lướt từ mặt mày đến mũi lại đến khóe miệng, hắn dùng ngón cái vuốt ve nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Yên Tuy Chi, sau đó thò người ra hôn lên nơi đó.
Yên Tuy Chi cảm giác được cảm xúc và nhiệt độ cơ thể ở khóe mắt, đưa tay ôm lấy Cố Yến, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ đã tỉnh?”
Cố Yến “Ừ” một tiếng trầm thấp, “Tỉnh.”
“Có muốn ngủ thêm một lát không? Tôi biết đã rất lâu cậu không ngủ ngon giấc.” Yên Tuy Chi ấm giọng nói.
“Không được.” Cố Yến nói.
Đúng là đã rất lâu hắn không ngủ ngon giấc, hắn biết Yên Tuy Chi cũng giống vậy.
Lúc ráng chống đỡ còn không cảm thấy mệt mỏi, bây giờ ngủ đủ tỉnh lại, tất cả sự mệt mỏi khốn đốn trước đó đều chậm rãi bốc lên đầu, quấn cả người ở bên trong.
Nhưng không sao cả, tất cả những chuyện này cũng sẽ không khiến người ta khó mà vượt qua được nữa.
Rèm cửa dày ngăn cách ánh nắng chiếu vào trong phòng, bọn họ không có chú ý tới ngoài cửa sổ, chân trời đã lộ ra một tầng ánh vàng.
Trong phòng bệnh khác cách đó không xa, Joe ngồi cả đêm trên ghế, cuối cùng không thể chống đỡ nữa, nghiêng đầu lấy một tư thế cực kì không thoải mái ngủ thiếp đi.
Hắn ta gật đầu như gà mổ thóc mấy chục cái, vẫn luôn ngủ đến khi có ánh sáng từ khe rèm cửa chiếu vào, vừa vặn ánh lên trên mắt hắn ta.
Joe đưa tay che lại, híp mắt thích ứng một lát, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh.
Phản ứng đầu tiên là vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dòng xe đã nối đuôi nhau trên con đường trên không nơi xa, nhưng ánh sáng chiếu xuống mặt đất còn lộ ra màu vàng nhạt.
Hẳn là mới sáng sớm.
Đúng lúc máy thông minh rung mấy lần, tung ra một nhắc nhở báo thức: 8 giờ sáng.
Lâm Nguyên nói, Kha Cẩn có thể sẽ tỉnh vào lúc này. Nhưng sau khi tỉnh lại, chưa chắc có thể lập tức khôi phục tinh thần.
Hơn nữa người ở trong loại tình huống này tỉnh lại, thường thường ý thức sẽ dừng lại trước khi tinh thần bất bình thường. Sau đó chậm rãi nhớ lại một chút chuyện về sau, sẽ dần dần tiếp nhận.
Nhưng khả năng này vẫn cần một quá trình thích ứng. Có lẽ là mấy giờ, có lẽ là mấy ngày, có lẽ là mấy tháng…
Joe thả nhẹ tay chân đi đến bên giường, Kha Cẩn cuộn tròn trên đó, chăn mền kéo lên đến cằm, đây là một loại tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn, cũng là tư thế ngủ thường thấy nhất mấy năm nay của cậu ta.
Joe ngồi quỳ xuống bên giường, để cho ánh mắt mình và Kha Cẩn song song.
Hắn ta nhìn một hồi, kéo ngón tay bị lộ ra khỏi chăn của Kha Cẩn vào trong chăn, sau đó nói liên miên: “…Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi vừa mở cửa sổ ngửi một cái, không khí cũng rất sạch sẽ. Có lẽ sẽ hơi lạnh, nhưng ánh nắng rất đẹp. Lâm Nguyên nói hôm nay cậu sẽ tỉnh, chỉ là không biết lúc nào.”
“Như vậy đi, nếu như buổi sáng tỉnh lại, chúng ta sẽ đi kiểm tra tổng hợp trước, sau đó đi nài nỉ Lâm Nguyên, nhìn xem có thể dẫn cậu xuống vườn hoa dưới tầng hít thở không khí mới mẻ một chút hay không. Nếu như giữa trưa tỉnh lại, vậy có lẽ chúng ta chỉ kịp làm kiểm tra tổng hợp, nải nỉ Lâm Nguyên xong thì trời đã tối rồi. Nếu như đêm mới tỉnh… có lẽ chỉ có thể nghe tôi nói một tiếng ngủ ngon, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với tôi.”
Nếu như hắn ta không nhét tay Kha Cẩn vào trong chăn, có lẽ sẽ phát hiện, khi hắn tỉ mỉ nói xong những lời này, ngón tay Kha Cẩn đã động hai lần, có vẻ như sắp tỉnh.
Đáng tiếc tiểu thiếu gia này không trông thấy.
Hắn ta chỉ nhìn mặt Kha Cẩn một lát, sau đó còn nói: “Nhưng mà không sao, thật ra tỉnh lại lúc nào cũng không sao, về sau có nhiều thời gian, cậu nói đúng không?”
Trong dự đoán, vẫn không có hồi âm.
Sau một lát, Joe đứng lên. Một màn này giống vô số sáng sớm bình thường của hắn ta, đã quá quen thuộc. Hắn ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày nhíu lại trong khi ngủ của Kha Cẩn, nói: “Tôi đi rửa mặt, chờ cậu tỉnh dậy.”
“Buổi sáng tốt lành, Kha Cẩn.”
Nói xong, hắn ta xoay người đi qua bên giường, đi qua cái ghế bên cửa sổ mà hắn ta đã ngồi một đêm, kéo kín màn cửa.
Thật ra đây chỉ là một chuyện trong mười mấy giây hoặc là nửa phút, nhưng một cái chớp mắt này dường như đã bị kéo đến thật dài.
Joe sẽ mãi mãi nhớ kỹ, lúc hắn ta còn chưa rời tay khỏi rèm cửa, bỗng nhiên nghe thấy trên giường bệnh sau lưng, một giọng nói đã không nghe thấy thật lâu, một loại giọng mơ màng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đáp lại.
Joe ngơ ngác đứng tại chỗ, mờ mịt thật lâu, mới nhận ra cậu ta đang nói cái gì.
Cậu ta nói: “Buổi sáng tốt lành… Joe.”
Có lẽ đây là một đêm an nhàn nhất của tòa nhà gen.
Yên Tuy Chi và Kha Cẩn bởi vì hiệu quả của thuốc mê giải phẫu, từ đầu đến cuối vẫn đang ngủ say.
Theo lời bác sĩ, vừa phẫu thuật xong vẫn còn chưa nhìn ra được biến hóa thực tế gì, chỉ mới giữ được mạng. Hiệu quả trị liệu đều chậm rãi sinh ra, cái này cần một quá trình, mà đi ngủ là phương thức điều dưỡng tốt nhất.
Cũng giống như những người già của án Ông lắc đầu, bọn họ được sắp xếp trong phòng bệnh mã hóa tại tầng cao nhất, ngoại trừ người phụ trách chữa bệnh chăm sóc và người có quan hệ thân thiết, những người khác không thể thăm.
Thế là…
Luật sư Cố tiến vào.
Joe tiểu thiếu gia bị nhốt ở ngoài cửa.
Joe: “…”
“Không phải chứ, ê này.” Tiểu thiếu gia rất bất mãn với kết quả này, hắn ta nắm chặt cửa phòng bệnh chất vấn Lâm Nguyên, “Anh nói cho tôi xem, rốt cuộc người có quan hệ thân thiết này là phạm trù gì? Vì sao Cố có thể đi vào mà tôi không thể vào?”
Bác sĩ Lâm gõ gõ nội quy, “Ừm… muốn giải thích người có quan hệ thân thiết cũng không khó, chính là người thừa kế di sản hợp pháp, và… là người thừa kế di sản hợp pháp chắc chắn – mắt thường có thể thấy.”
Joe: “…”
“Hiển nhiên luật sư Cố là chắc chắn.” Lâm Nguyên nói.
“Làm sao anh biết?”
“Lúc viện trưởng Yên nói chuyện phiếm với tôi có đề cập qua, chính miệng chứng nhận người thừa kế hợp pháp chắc chắn, đương nhiên đi vào không có vấn đề gì rồi.” Bác sĩ Lâm tài cao gan cũng lớn, nói rất có lí, “Mà cậu thì không phải.”
Joe tiểu thiếu gia bám vào cửa mật mã, yên lặng phun ra một ngụm máu, “Ai đặt ra quy định ngu xuẩn này?”
Lâm Nguyên ngẫm nghĩ: “Cậu nhất định phải hỏi?”
Joe: “…”
Được, không phải Younis thì chính là lão hồ ly.
Hắn ta yên lặng nuốt hai chữ “ngu xuẩn” vào, trừng mắt im lặng lên án bác sĩ Lâm: “Trước kia anh không nói chuyện kiểu này.”
Lâm Nguyên gật đầu, “Phải biết, không thể đi ngủ trong thời gian dài dễ dàng dẫn đến thay đổi tính tình.”
“…”
Nhưng mà cuối cùng Joe tiểu thiếu gia vẫn được cho vào phòng bệnh mã hóa, dựa vào chơi xấu và bán thảm.
Vốn dĩ Cố Yến còn muốn chống đỡ tiếp, chờ Yên Tuy Chi tỉnh. Kết quả bị Lâm Nguyên vụng trộm tiêm cho một liều thuốc ngủ, trực tiếp bị đánh ngã.
Cũng may bác sĩ Lâm tâm địa thiện lương, hắn ta để y tá đưa thêm một cái giường cho người nhà vào trong phòng bệnh, sắp xếp Cố Yến ở đó.
Lúc đầu Lâm Nguyên cũng muốn cho Joe tiểu thiếu gia một mũi, về sau nhớ tới đối phương ít nhiều cũng được tính là ông chủ, lúc này mới miễn cưỡng khống chế được bàn tay kích động của mình.
Hắn ta vốn cho rằng, với tính cách lắm lời kia của tiểu thiếu gia, ít nhất cũng phải phấn khởi cả đêm mới có thể yên tĩnh, không ngờ Joe lại yên tĩnh lạ thường. Hắn ta canh giữ ở phòng bệnh của Kha Cẩn, ngồi trên ghế bên cửa sổ, cứ dùng tay chống cằm lặng lẽ chờ như vậy.
So với hai gian phòng bệnh này, cảnh tượng trong phòng nghỉ cực kì hùng vĩ.
Tất cả đám người tham gia thí nghiệm và giải phẫu tê liệt một chỗ, đa số bọn họ đều đã liên tục phẫu thuật không ngừng.
Mặt nạ phòng khuẩn ném ở một bên, khẩu trang cởi một nửa treo trên tai, găng tay còn đang tháo dở, có mấy người đã đặt tay lên giường rồi, bây giờ lại lười cởi giày leo lên, cứ thế nửa dựng nửa nằm mà ngủ, chân còn đè lên chân người khác.
Bọn họ chưa bao giờ được ngủ say như vậy, ngon như vậy trong phòng nghỉ.
Có hai bác sĩ béo ngáy như sấm, kẻ xướng người hoạ, những người khác lại không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Y tá phụ trách trực ban rón rén sang xem một chút, lúc này liền bị cảnh tượng hỗn loạn trong phòng chấn động đến mức trợn mắt há hốc mồm. Cô làm ra vẻ mặt líu lưỡi, lại rón rén đóng cửa đã lại, xem như giữ vững hình tượng sau cùng cho những bác sĩ này.
Lâm Nguyên dùng lượng thuốc ngủ không nhỏ, nhưng Cố Yến vẫn không nỡ ngủ, nửa đường tỉnh lại nhiều lần.
Một lần tỉnh táo nhất, thậm chí hắn còn xuống giường đi rửa mặt, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của Yên Tuy Chi. Nhưng mà còn chưa kiên trì được bao lâu, hắn đã phải nằm sấp xuống ngủ dưới sự ảnh hưởng của thuốc.
Vừa nằm như vậy, ngược lại trở thành một giấc ngủ lâu nhất của hắn, đến mức tỉnh lại còn không phân rõ hôm nay là ngày nào.
Cố Yến nhíu mày nhéo nhéo mũi, mở mắt ra trong một vài động tĩnh nhỏ xíu.
Màn cửa được kéo rất kín, trong phòng chỉ có một chiếc đèn dịu nhẹ, nhiệt độ trong phòng vừa đủ, có gió không biết từ chỗ nào tới, thổi sợi tóc trên đỉnh đầu hắn bay bay.
Hắn sửng sốt hai giây, bỗng nhiên kịp phản ứng — cửa sổ bị đóng, nhiệt độ trong phòng có mặt đất và mặt tường chậm rãi điều tiết, căn bản sẽ không có gió.
Trong nháy mắt suy nghĩ này xuất hiện, Cố Yến hoàn toàn tỉnh táo.
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu ngồi dậy, đã nhìn thấy bệnh nhân nào đó gần trong gang tấc đang thu tay lại từ đỉnh đầu hắn.
Yên Tuy Chi tỉnh.
Lâm Nguyên nói, mặc dù giải phẫu không có vết thương mặt ngoài đúng nghĩa, nhưng vẫn phải điều dưỡng. Dù sao biến động trên gen phức tạp hơn tổn thương trên da nhiều. Cho nên lúc Yên Tuy Chi và Kha Cẩn ra khỏi phòng giải phẫu, có thể phải ngủ một lát mới tỉnh táo từng bước được.
Nhất là đoạn gen trong cơ thể Yên Tuy Chi là cái ban đầu, càng bá đạo phiền toái hơn một chút. Kha Cẩn ngủ một ngày, anh phải ngủ đến ba bốn ngày.
Nhưng bây giờ, cách lúc giải phẫu kết thúc chỉ mới một ngày một đêm, Yên Tuy Chi đã mở mắt ra rồi.
Những ngày giày vò này khiến anh gầy hơn một chút, nhưng tinh thần cũng không tệ lắm, đôi mắt đen mà trong suốt, độ lên một tầng ánh sáng dịu dàng dưới ánh đèn.
Cố Yến yên lặng nhìn anh, nửa ngày vẫn không lên tiếng.
“Thế nào, ngủ đến choáng váng?” Yên Tuy Chi đã lâu không nói chuyện, giọng điệu chậm hơn ngày thường rất nhiều, tiếng nói nhẹ mà khàn khàn.
Cố Yến vẫn không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, bờ môi khẽ nhúc nhích nhưng lại không thể nói ra lời.
Lại qua rất lâu, hắn bỗng nhiên rũ mắt cười một tiếng tự giễu. Tiếng nói khàn khàn: “Tôi lại có chút nghi ngờ mình vẫn còn trong mộng…”
Nếu không…
Vì sao vừa mở mắt lại nhìn thấy mặt của Yên Tuy Chi chứ.
Bỏ đi ảnh hưởng của sửa đổi gen, giống với bức ảnh trên bờ tường danh nhân của học viện pháp luật như đúc.
Là gương mặt đã từng cách bàn làm việc chọc hắn tức giận chọc hắn cười, về sau ở lại trong đầu hắn rất lâu, tận dụng mọi lúc hắn rảnh rỗi mất tập trung hoặc là bận rộn để chui ra ngoài.
Lúc nói chuyện khẽ nhíu hoặc giãn mày, trong đôi mắt có ánh sáng bình tĩnh dịu dàng, đường cong khóe miệng lúc hơi buồn bực hoặc lúc vui vẻ, chính diện, bên cạnh, ngẩng đầu, cúi đầu…
Mỗi một chi tiết, Cố Yến đều nhớ rất rõ, chỉ là quá lâu, quá lâu chưa được nhìn thấy.
Lâu đến mức bỗng nhiên trông thấy, hắn liền vô ý thức cảm thấy mình vẫn còn chưa tỉnh.
Giống như lúc trước vừa xác nhận Yên Tuy Chi còn sống vậy.
Loại cảm giác lâu dài, không tính là chân thật kia lại tới…
Chỉ là lần này, có người nắm lấy tay hắn.
Yên Tuy Chi chuyển ánh mắt ấp áp đến, bóng mờ dưới đôi mi khiến ánh sáng trong mắt anh bị chia thành từng điểm nhỏ, giống như là sao trời rơi xuống hồ sâu thăm thẳm.
Anh nắm tay Cố Yến, dịu dàng cong mắt lên nói: “Tôi sợ một bạn học nào đó chờ quá lâu tức giận, nên mới đặc biệt cố gắng tỉnh lại sớm. Nhưng đối phương lại cảm thấy mình đang nằm mơ, có phải có chút oan ức hay không?”
Anh còn chưa lấy lại được sức, lúc nói chuyện luôn luôn nhẹ mà chậm, mang theo một vẻ mệt mỏi chưa tiêu.
Nói xong, anh khẽ hôn một cái lên đầu ngón tay gầy gò của Cố Yến, lại ngước mắt hỏi: “Có thể cảm giác được tôi đang làm cái gì không? Cậu có thể nằm mơ chân thực như thế?”
Đôi mắt Cố Yến giật giật. Hắn bỗng nhiên trở tay giữ chặt tay Yên Tuy Chi, cúi đầu trầm mặc mấy giây. Lúc ngẩng đầu, tia máu bởi vì mỏi mệt mà sinh ra ở đáy đã tản ra, dưới ánh đèn màu ấm này, giống như đôi mắt đang dần dần ửng đỏ.
Hắn duỗi một cái tay khác sờ lên mặt Yên Tuy Chi, đầu ngón tay lướt từ mặt mày đến mũi lại đến khóe miệng, hắn dùng ngón cái vuốt ve nốt ruồi nhỏ ở khóe mắt Yên Tuy Chi, sau đó thò người ra hôn lên nơi đó.
Yên Tuy Chi cảm giác được cảm xúc và nhiệt độ cơ thể ở khóe mắt, đưa tay ôm lấy Cố Yến, nhẹ giọng hỏi: “Bây giờ đã tỉnh?”
Cố Yến “Ừ” một tiếng trầm thấp, “Tỉnh.”
“Có muốn ngủ thêm một lát không? Tôi biết đã rất lâu cậu không ngủ ngon giấc.” Yên Tuy Chi ấm giọng nói.
“Không được.” Cố Yến nói.
Đúng là đã rất lâu hắn không ngủ ngon giấc, hắn biết Yên Tuy Chi cũng giống vậy.
Lúc ráng chống đỡ còn không cảm thấy mệt mỏi, bây giờ ngủ đủ tỉnh lại, tất cả sự mệt mỏi khốn đốn trước đó đều chậm rãi bốc lên đầu, quấn cả người ở bên trong.
Nhưng không sao cả, tất cả những chuyện này cũng sẽ không khiến người ta khó mà vượt qua được nữa.
Rèm cửa dày ngăn cách ánh nắng chiếu vào trong phòng, bọn họ không có chú ý tới ngoài cửa sổ, chân trời đã lộ ra một tầng ánh vàng.
Trong phòng bệnh khác cách đó không xa, Joe ngồi cả đêm trên ghế, cuối cùng không thể chống đỡ nữa, nghiêng đầu lấy một tư thế cực kì không thoải mái ngủ thiếp đi.
Hắn ta gật đầu như gà mổ thóc mấy chục cái, vẫn luôn ngủ đến khi có ánh sáng từ khe rèm cửa chiếu vào, vừa vặn ánh lên trên mắt hắn ta.
Joe đưa tay che lại, híp mắt thích ứng một lát, sau đó bỗng nhiên bừng tỉnh.
Phản ứng đầu tiên là vén rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, dòng xe đã nối đuôi nhau trên con đường trên không nơi xa, nhưng ánh sáng chiếu xuống mặt đất còn lộ ra màu vàng nhạt.
Hẳn là mới sáng sớm.
Đúng lúc máy thông minh rung mấy lần, tung ra một nhắc nhở báo thức: 8 giờ sáng.
Lâm Nguyên nói, Kha Cẩn có thể sẽ tỉnh vào lúc này. Nhưng sau khi tỉnh lại, chưa chắc có thể lập tức khôi phục tinh thần.
Hơn nữa người ở trong loại tình huống này tỉnh lại, thường thường ý thức sẽ dừng lại trước khi tinh thần bất bình thường. Sau đó chậm rãi nhớ lại một chút chuyện về sau, sẽ dần dần tiếp nhận.
Nhưng khả năng này vẫn cần một quá trình thích ứng. Có lẽ là mấy giờ, có lẽ là mấy ngày, có lẽ là mấy tháng…
Joe thả nhẹ tay chân đi đến bên giường, Kha Cẩn cuộn tròn trên đó, chăn mền kéo lên đến cằm, đây là một loại tư thế ngủ thiếu cảm giác an toàn, cũng là tư thế ngủ thường thấy nhất mấy năm nay của cậu ta.
Joe ngồi quỳ xuống bên giường, để cho ánh mắt mình và Kha Cẩn song song.
Hắn ta nhìn một hồi, kéo ngón tay bị lộ ra khỏi chăn của Kha Cẩn vào trong chăn, sau đó nói liên miên: “…Hôm nay thời tiết rất tốt, tôi vừa mở cửa sổ ngửi một cái, không khí cũng rất sạch sẽ. Có lẽ sẽ hơi lạnh, nhưng ánh nắng rất đẹp. Lâm Nguyên nói hôm nay cậu sẽ tỉnh, chỉ là không biết lúc nào.”
“Như vậy đi, nếu như buổi sáng tỉnh lại, chúng ta sẽ đi kiểm tra tổng hợp trước, sau đó đi nài nỉ Lâm Nguyên, nhìn xem có thể dẫn cậu xuống vườn hoa dưới tầng hít thở không khí mới mẻ một chút hay không. Nếu như giữa trưa tỉnh lại, vậy có lẽ chúng ta chỉ kịp làm kiểm tra tổng hợp, nải nỉ Lâm Nguyên xong thì trời đã tối rồi. Nếu như đêm mới tỉnh… có lẽ chỉ có thể nghe tôi nói một tiếng ngủ ngon, sau đó mắt to trừng mắt nhỏ với tôi.”
Nếu như hắn ta không nhét tay Kha Cẩn vào trong chăn, có lẽ sẽ phát hiện, khi hắn tỉ mỉ nói xong những lời này, ngón tay Kha Cẩn đã động hai lần, có vẻ như sắp tỉnh.
Đáng tiếc tiểu thiếu gia này không trông thấy.
Hắn ta chỉ nhìn mặt Kha Cẩn một lát, sau đó còn nói: “Nhưng mà không sao, thật ra tỉnh lại lúc nào cũng không sao, về sau có nhiều thời gian, cậu nói đúng không?”
Trong dự đoán, vẫn không có hồi âm.
Sau một lát, Joe đứng lên. Một màn này giống vô số sáng sớm bình thường của hắn ta, đã quá quen thuộc. Hắn ta đưa tay nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày nhíu lại trong khi ngủ của Kha Cẩn, nói: “Tôi đi rửa mặt, chờ cậu tỉnh dậy.”
“Buổi sáng tốt lành, Kha Cẩn.”
Nói xong, hắn ta xoay người đi qua bên giường, đi qua cái ghế bên cửa sổ mà hắn ta đã ngồi một đêm, kéo kín màn cửa.
Thật ra đây chỉ là một chuyện trong mười mấy giây hoặc là nửa phút, nhưng một cái chớp mắt này dường như đã bị kéo đến thật dài.
Joe sẽ mãi mãi nhớ kỹ, lúc hắn ta còn chưa rời tay khỏi rèm cửa, bỗng nhiên nghe thấy trên giường bệnh sau lưng, một giọng nói đã không nghe thấy thật lâu, một loại giọng mơ màng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ đáp lại.
Joe ngơ ngác đứng tại chỗ, mờ mịt thật lâu, mới nhận ra cậu ta đang nói cái gì.
Cậu ta nói: “Buổi sáng tốt lành… Joe.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất