Chương 197: Chờ đợi (6)
Edit: Bonnie
Việc liên quan đến Cố Yến, ban đầu Yên Tuy Chi cũng không muốn huyên náo quá lớn.
Thế là anh hỏi Bunche:
Ông lấy tin tức này từ người nào? Giúp đỡ bắc cầu, hoặc là bảo đối phương trực tiếp nói giá đi.
Bunche rất ngạc nhiên trả lời anh:
Oa một thực tập sinh như cậu mà giọng điệu thật lớn, còn trực tiếp nói giá. Cậu nhiều tiền đến bỏng tay à?
Đúng là giáo sư Yên khoác túi da của thực tập sinh thì nghèo rớt mùng tơi, điều này đa phần là do cách tiêu tiền cực kì không khoa học của anh đưa đến.
Bây giờ anh đã khôi phục lại khuôn mặt, mặc dù còn chưa viết đơn cho Uỷ ban di sản, nhưng đa số tài sản chưa xử lý sớm muộn gì cũng sẽ về đến tay anh. Cũng chỉ cần vài ngày, đương nhiên anh muốn dùng giọng điệu như thế nào liền dùng giọng điệu thế đó.
Nhưng Bunche cách máy thông minh lại không biết.
Đầu tiên là ông ta nghi ngờ thực tập sinh này đọc được tin tức đã giận điên lên, nói nhăng nói cuội.
Về sau lại suy đoán có phải là Cố Yến bảo thực tập sinh hỏi, người thật sự muốn vung tiền chính là Cố Yến hay không.
Lúc vị phóng viên này sử dụng đầu óc luôn có tốc độ kinh người, gửi liền tù tì mấy tin nhắn liền đến cho Yên Tuy Chi, chấn động đến mức khiến anh tê cả tay.
Viện trưởng đang nhắn tin hẳn hoi, bị những đợt rung này làm cho có chút không kiên nhẫn, cuối cùng khách khí hỏi một câu:
[Ngài phóng viên, có phải ngài đã coi hòm thư của tôi thành nền tảng để đăng tiểu thuyết không? Dự định viết một hơi đến kết thúc luôn?]
Máy thông minh không rung lên nữa.
Trong một khách sạn nào đó cách bệnh viện không đến nửa giờ đường xe, Bunche dựng râu trừng mắt chỉ vào màn hình: “Thực tập sinh này lại trào phúng tôi! Lần thứ mấy rồi?”
“Ồ…”
Hussey ngồi trên ghế nghịch máy móc cũng không thèm nhấc mắt, trong lòng tự nhủ nếu thầy thật sự muốn bịa chuyện thì cứ yên lặng bịa trong lòng mình là được, cứ nhất định phải gửi từng câu cho người trong cuộc nhìn làm gì, không trào phúng thầy thì trào phúng ai?
Nhưng Hussey miễn cưỡng cho thầy mình một chút mặt mũi, nói: “Quá đáng, đừng nóng giận.”
Bunche: “…Giọng điệu này của cậu rất qua loa.”
Ông ta phàn nàn thì phàn nàn, nhưng không làm chậm trễ việc chính. Chỉ trong mấy câu, ông ta đã thương lượng với người thả ra tin tức kia mấy hiệp. Sau đó nhận được một kết quả rất đáng tiếc.
Ông ta chuyển kết quả này cho thực tập sinh:
Lại bán cho cậu một cái ơn tình đi, tôi giúp lại hai người hỏi thăm một chút, việc này quả thật có chút khó khăn, bây giờ người cầm nội dung không chỉ có một, nói chính xác là không biết có bao nhiêu người. Cậu chỉ muốn thương lượng với một người nào đó là vô dụng, người này rút lui còn có người kia, muốn dùng tiền giải quyết một lần duy nhất, chỉ sợ có chút khó.
Gửi xong tin nhắn này, Bunche liền vểnh khóe miệng lên bắt đầu ung dung chờ.
Có chút khó cũng không có nghĩa là không có biện pháp, chỉ là quanh co giày vò thôi.
Là một tay già đời lăn lộn trong giới truyền thông rất nhiều năm, mặc dù không có thành tựu đặc biệt lớn, nhưng kinh nghiệm vẫn rất đủ. Bunche lắc lắc ngón trỏ với Hussey đang hiếu kì, sâu xa nói: “Thật ra tôi đã nghĩ ra mấy phương án cho bọn họ rồi, nhưng không thể nói, cứ để bọn họ chờ một lát. Đó là kinh nghiệm, cậu phải nhớ kỹ, có một số việc cần phải kéo dài, làm cho đối phương sốt ruột một khoảng thời gian, bọn họ mới càng dễ ý thức được tầm quan trọng của cậu.”
Hussey: “Cho nên bây giờ thầy đang…”
“Tôi chờ cậu ta cầu xin tôi hai câu.” Bunche nâng cái cằm đầy đặn gần như không nhìn ra biên giới, nói: “Thực tập sinh nhỏ này quá kiêu ngạo, không biết lấy sức mạnh ở đâu ra. Tôi muốn chèn ép cậu ta. Cậu ta chỉ cần cúi đầu nói vài lời lời dễ nghe, thái độ lịch sự một chút, tôi sẽ chỉ đường sáng cho cậu ta. Cậu cứ xem đi, không đến hai phút cậu ta sẽ nhắn lại.”
Hussey nhìn chằm chằm máy thông minh.
Quả nhiên, vẫn chưa tới một phút, máy thông minh của Bunche đã rung lên rồi.
“Cậu xem! Tôi biết nhất định cậu ta sẽ phải chịu thua mà.” Bunche nói rồi ấn mở tin nhắn.
Chỉ thấy thực tập sinh kia nhắn lại một chữ:
Ừm.
“…”
Hussey yên lặng nhìn về phía Bunche, Bunche tí nữa thì nghẹn một hơi, đã sắp nghẹn chết.
Ông ta không tin trừng mắt nhìn máy thông minh đợi đến nửa đêm, thế mà thực tập sinh kia lại thật sự không có động tĩnh, đến mức Bunche lướt tin nhắn cả một đêm, đến mất cả ngủ, đã được trải nghiệm cảm giác gấp gáp Hoàng đế không vội thái giám vội rồi.
Ông ta tự nhủ: “Chờ đến 8 giờ, nếu như đến 8 giờ sáng, thực tập sinh kia còn không biết điều, tôi sẽ nể mặt một chút, lại chủ động chỉ điểm cậu ta một lần.”
Loại tâm lý đắn đo này khiến Hussey có chút không hiểu được: “Không phải thầy có quan hệ rất bình thường với hai vị luật sư kia sao? Làm sao bây giờ lại bắt đầu sốt ruột thay bọn họ rồi?”
Thật ra chính Bunche cũng không rõ đây là một loại tâm gì lý.
Thẳng đến buổi sáng, ông ta ngáp liên tiếp mấy cái, nước mắt lưng tròng ngồi bên giường xem tin nhắn. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ngâm cả người ông ta ở trong đó, ông ta bỗng nhiên ý thức được tại sao mình lại như vậy.
Cho dù ông ta đã sớm trở thành một tay già đời chẳng mấy vui vẻ ở trong hiện thực, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại suy nghĩ lúc còn trẻ…
Hy vọng người ở sau lưng chơi ám chiêu chơi ngáng chân sẽ vĩnh viễn không đạt được, hy vọng người có năng lực có thể thuận lợi đứng ở độ cao xứng đáng.
Có lẽ đây chính là một chút mộng tưởng không còn thừa nhiều lắm của ông ta đi.
Bunche căn thời gian tới 8 giờ sáng, đang muốn dứt khoát gửi tin cho luật sư Cố và thực tập sinh, lại phát hiện các trang web lớn đã thả ra tin tức trước ông ta một bước rồi.
Tiêu đề mà bọn họ sử dụng không hoàn toàn giống nhau, nội dung cũng có chút chênh lệch, nhưng chủ đề chính đều không khác mấy, dùng cách nói thông tục chính là “Luật sư hạng nhất đang nổi tiếng toàn Liên Minh – Cố Yến, ở cùng với thực tập sinh của mình “.
Thật ra lấy ý chính trong đó ra cũng không trở thành việc phản cảm lắm.
Nhất định có người sẽ nghĩ: Không chừng người ta không phải giao dịch quy tắc ngầm gì cả, mà là quan hệ nghiêm túc thì sao? Quản trời quản trời còn quản người ta tìm ai yêu đương nữa à?
Cho nên những bài báo kia rất có kỹ xảo, muốn khen phải chê trước. Trước tiên bọn họ ném ra phần mở đầu là luật sư Cố và thực tập sinh có quan hệ thân mật, kết hợp một ít ảnh chụp, ví dụ như cùng nhau ăn cơm, cùng lên xe xuống xe, cùng vào cùng ra, thậm chí còn có ảnh chụp lén căn biệt thự trong hoa viên thành phố của Cố Yến.
Lúc này có lẽ quần chúng sẽ hóng hớt, có lẽ sẽ tìm tòi nghiên cứu, nhưng ác cảm cũng không nặng, dù sao không bài trừ là quan hệ đứng đắn.
Ngay sau đó bài báo sẽ đưa ra vài thứ mang tính dẫn dắt, ví dụ như vừa gặp mặt một ngày đã dẫn đi công tác, hai ngày đã cho lên toà án, kiên quyết bắt giảm bài trắc nghiệm mô phỏng toà án, đủ loại ưu đãi đặc biệt vân vân. Tất cả nội dung đều đang nói: Quan hệ nghiêm túc cũng nên có một khoảng thời gian lên men mà, đâu có thể nhanh như vậy? Cho nên đừng có nằm mơ cũng đừng cãi chày cãi cối nữa.
Một vài ảnh chụp và video không biết từ nơi nào tới lại thêm mắm thêm muối cho những nội dung này, “Đại luật sư đưa ra điều kiện làm mồi nhử thực tập sinh”, ý nghĩa cơ bản này coi như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Loại chuyện này nếu như đặt ở bình thường, bị người ta nghị luận một trận thì thôi, thật ra cũng không có ảnh hưởng mấy đến hình tượng. Chỉ khi nào có liên quan đến “luật sư hạng nhất”, cái này sẽ bị phóng đại vô hạn.
Nhất là đang ở trong kỳ công bố danh sách sơ tuyển, ấn tượng cực kỳ bại hoại, cơ bản không chết cũng tèo.
Nhưng đưa tin này xong còn chưa đã nghiền, lại thêm động tĩnh gần đây của Cố Yến.
Kéo dài thời hạn án Ông lắc đầu vốn đã đưa tới rất nhiều nghị luận, trong đó không thiếu người đầy nghi ngờ ác ý suy đoán, cho rằng Cố Yến làm luật sư biện hộ cố ý kéo dài, không chừng còn có giao dịch gì đó phức tạp hơn, căn bản cũng không định xử lý vụ án này.
Những bài báo kia rất có tính kích động kéo chuyện này ra, kéo đủ ác cảm rồi lại cho thêm một đống ảnh chụp…
Trước hết để cho người ta hiểu được, kéo dài thời hạn thẩm vấn là bởi vì Cố Yến đang ở bệnh viện.
Tiếp đó thả ra bằng chứng, chứng minh bản thân Cố Yến cũng không có bất kỳ bệnh tật gì, ngược lại là thực tập sinh nhỏ kia có vấn đề gì đó.
Về phần thực tập sinh kia nghiêm trọng đến mức nào?
Bài báo lại tung ra mấy bức ảnh, chính là Cố Yến hai tay trống trơn ra khỏi bệnh viện, lúc trở về trong tay lại xách mấy túi quần áo hàng hiệu.
Mà về sau cũng không thấy hắn mặc những quần áo này, ai mặc không cần nói cũng biết.
Nếu thật sự có bệnh nặng, không phải mặc quần áo bệnh nhân sao?
Không thể nào.
Những bài báo kia tự hỏi tự trả lời đã hoàn thành toàn bộ suy đoán, cố tình còn có ảnh có video, càng làm cho người ta tin tưởng. Thật sự đã tạo ra được tình tiết khiến người ta buồn nôn.
Bunche xem hết mấy bài, chụp màn hình gửi cho thực tập sinh:
Nhìn đi, vẫn là chậm.
Tin nhắn vừa gửi ra ngoài, yêu cầu trò chuyện của thực tập sinh liền hiện ra.
Bunche quệt miệng, vừa bắt máy liền không nhịn được bới móc đối phương: “Gọi cho tôi làm gì? Gọi cho tôi có ích sao? Lúc này mới biết gấp, vậy phải sớm làm gì đi chứ? Nói thật với cậu nhé, những bài báo này phát ra ngoài nhất định sẽ gây ra sóng gió, kéo theo cả án Ông lắc đầu cũng có ảnh hưởng theo. Bây giờ cho dù có là thiên thần xuống đây cũng không cứu được.”
Thực tập sinh im lặng một lát, không chút hoang mang mở miệng: “Đừng vội ồn ào, tôi có nghe thấy. Có thời gian rảnh không, cho ông một tin tức lớn nhé?”
Trong chớp mắt, Bunche cảm giác giọng của thực tập không giống trước lắm. Rất kỳ quái, tuy giọng điệu này vẫn cực kì quen thuộc, nghe xong liền biết là ai, nhưng âm sắc lại thay đổi một chút.
Bên trong giọng nói này mang theo một vẻ ấm ấm lành lạnh, khiến cho người ta có thể nhẫn nhịn nghe anh nói ngay lập tức.
Nhưng mà Bunche không hề nghĩ nhiều, sự chú ý của ông ta đều ở trên “tin tức lớn”.
“Ồ…” Bunche kéo dài giọng, “Là tin tức lớn lần trước cậu nói? Bản thân còn chưa lo xong mà còn rảnh rỗi làm cái này? Cậu nói cho tôi xem rốt cuộc là tin tức lớn gì?”
Thực tập sinh nói: “Ông cứ tới gặp tôi liền biết.”
Bunche: “Ha ha, nghe lời này của cậu, chẳng lẽ lại là tin tức lớn trên mặt cậu sao?”
Cho đến khi ông ta dẫn Hussey đến trụ sở chính của bệnh viện Xuân Đằng, lại dùng mật khẩu mà thực tập sinh cho lên trên vườn hoa sân thượng, vẫn còn không ngừng phàn nàn: “Tôi uống lộn thuốc mới thật sự chạy đến đây, nếu thực tập sinh kia mà lấy ra được tin tức lớn thật, tôi sẽ chặt đầu cho cậu ta đá bóng!”
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa thang máy sau lưng mở ra, giọng nói giống trong máy thông minh như đúc kèm theo ý cười vang lên: “Tôi vừa vặn nghe được, nói lời giữ lời nhé?”
“Nói nhảm!”
Bunche nói liền quay đầu, trùng hợp đối mặt với Yên Tuy Chi.
… … …
… …
Yên Tuy Chi: “Chào buổi sáng.”
Bunche: “…”
Yên Tuy Chi: “Đã lâu không gặp hai vị.”
Bunche: “…”
Yên Tuy Chi: “Trà hay là cà phê? Tôi còn phải tuân theo lời dặn của bác sĩ hai ngày nữa, không uống những thứ này với hai người được.”
Bunche: “…”
Yên Tuy Chi đánh giá tư thế khựng lại của bọn họ từ trên xuống dưới, tức giận cười một tiếng, sau đó dứt khoát làm ra động tác “mời”, nói: “Được rồi, nếu không hai người chặt đầu trước đi, tôi nhìn?”
Bunche: “…”
Lại qua mấy giây, Bunche mới hấp hối nghĩ:
Trời ạ…
Xác chết vùng dậy…
Liên quan tới đủ loại tin tức về Cố Yến và thực tập sinh đã truyền khắp toàn bộ Liên Minh chỉ trong mấy tiếng, nhiệt độ tăng vọt lên cao, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Một nhóm phóng viên lớn tạm thời chưa có việc chính chen chúc đến khu Pháp Vượng của Decama, tụ tập xung quanh trụ sở chính bệnh viện Xuân Đằng. Thậm chí còn ngang nhiên canh giữ ở cầu thang lên cửa chính tòa nhà gen.
Vì để tránh gây ra phiền phức và hỗn loạn không cần thiết, Yên Tuy Chi và Lâm Nguyên đã bàn bạc, quyết định vẫn nên quay về chỗ ở sau khi hoàn thành việc nghỉ ngơi.
5 giờ chiều hôm đó, trời xanh mây trắng.
Có một nhóm “phóng viên” nóng lòng ngồi chờ đã nhận được tin tức — thực tập sinh của Cố Yến sắp xuất viện, đang xử lý thủ tục sau cùng.
Bọn họ điều chỉnh tốt thiết bị chuyên dụng, chuẩn bị xong toàn bộ ống kính, nhắm ngay vào cửa lớn tòa nhà gen.
Năm phút sau, một chiếc xe bay màu đen chống phản quang lái vào bệnh viện, lặng lẽ dừng ở dưới bậc thang. Ngay sau đó, một trong những nhân vật chính của chủ đề hai ngày nay – Cố Yến đi ra từ bên trong tòa nhà.
Hắn thấy được đủ loại người ngồi xổm ở phía xa, ánh mắt khẽ quét qua, vẫn hoàn toàn bình tĩnh lãnh đạm như trước đây.
Cố Yến đi ra thì không lập tức xuống cầu thang, mà quay đầu nhìn vào trong tòa nhà. Mấy giây sau, một bóng người khác đi ra từ bên trong, lọt vào tầm ống kính của đám người kia.
Thời gian này khu Pháp Vượng đang rét đậm, bên ngoài tòa nhà không có điều hòa giống như trong phòng và vườn hoa sân thượng, trước mặt anh là lớp sương mù theo động tác hô hấp, gần như muốn hòa vào làn da, đều lộ ra màu trắng lạnh lùng.
Anh mặc áo khoác màu xám đậm, tôn lên người cao chân dài. Áo khoác mở vạt trước, để lộ áo sơ mi màu xanh khói bên trong, cùng với vòng eo hẹp gầy.
Ánh sáng bên ngoài tòa nhà quá rực rỡ, dường như anh có chút không thích ứng, hơi híp mắt một chút. Tiếp theo, anh như cảm nhận được cái gì, ánh mắt quét về phía ống kính.
…
Từ khi người này đi ra khỏi cửa, chỗ những “phóng viên” kia ngồi chờ trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Bọn họ nhìn chằm chằm người bên cạnh Cố Yến, mờ mịt lâu như một thế kỷ, sau đó như có một giọt nước rơi vào chảo dầu, bỗng nhiên sôi trào lên.
Khi bọn họ điên cuồng dụi mắt, điên cuồng nghị luận, điên cuồng lắc đầu để mong mình không bị mộng du, một tài khoản có tên “Bunche và Hussey” liền xuất hiện trên mạng, thông báo cho tất cả mọi người…
Viện trưởng trẻ tuổi nhất của học viện pháp luật đại học Metz, luật sư hạng nhất kiệt xuất của Liên Minh – Yên Tuy Chi, đã trở về.
Việc liên quan đến Cố Yến, ban đầu Yên Tuy Chi cũng không muốn huyên náo quá lớn.
Thế là anh hỏi Bunche:
Ông lấy tin tức này từ người nào? Giúp đỡ bắc cầu, hoặc là bảo đối phương trực tiếp nói giá đi.
Bunche rất ngạc nhiên trả lời anh:
Oa một thực tập sinh như cậu mà giọng điệu thật lớn, còn trực tiếp nói giá. Cậu nhiều tiền đến bỏng tay à?
Đúng là giáo sư Yên khoác túi da của thực tập sinh thì nghèo rớt mùng tơi, điều này đa phần là do cách tiêu tiền cực kì không khoa học của anh đưa đến.
Bây giờ anh đã khôi phục lại khuôn mặt, mặc dù còn chưa viết đơn cho Uỷ ban di sản, nhưng đa số tài sản chưa xử lý sớm muộn gì cũng sẽ về đến tay anh. Cũng chỉ cần vài ngày, đương nhiên anh muốn dùng giọng điệu như thế nào liền dùng giọng điệu thế đó.
Nhưng Bunche cách máy thông minh lại không biết.
Đầu tiên là ông ta nghi ngờ thực tập sinh này đọc được tin tức đã giận điên lên, nói nhăng nói cuội.
Về sau lại suy đoán có phải là Cố Yến bảo thực tập sinh hỏi, người thật sự muốn vung tiền chính là Cố Yến hay không.
Lúc vị phóng viên này sử dụng đầu óc luôn có tốc độ kinh người, gửi liền tù tì mấy tin nhắn liền đến cho Yên Tuy Chi, chấn động đến mức khiến anh tê cả tay.
Viện trưởng đang nhắn tin hẳn hoi, bị những đợt rung này làm cho có chút không kiên nhẫn, cuối cùng khách khí hỏi một câu:
[Ngài phóng viên, có phải ngài đã coi hòm thư của tôi thành nền tảng để đăng tiểu thuyết không? Dự định viết một hơi đến kết thúc luôn?]
Máy thông minh không rung lên nữa.
Trong một khách sạn nào đó cách bệnh viện không đến nửa giờ đường xe, Bunche dựng râu trừng mắt chỉ vào màn hình: “Thực tập sinh này lại trào phúng tôi! Lần thứ mấy rồi?”
“Ồ…”
Hussey ngồi trên ghế nghịch máy móc cũng không thèm nhấc mắt, trong lòng tự nhủ nếu thầy thật sự muốn bịa chuyện thì cứ yên lặng bịa trong lòng mình là được, cứ nhất định phải gửi từng câu cho người trong cuộc nhìn làm gì, không trào phúng thầy thì trào phúng ai?
Nhưng Hussey miễn cưỡng cho thầy mình một chút mặt mũi, nói: “Quá đáng, đừng nóng giận.”
Bunche: “…Giọng điệu này của cậu rất qua loa.”
Ông ta phàn nàn thì phàn nàn, nhưng không làm chậm trễ việc chính. Chỉ trong mấy câu, ông ta đã thương lượng với người thả ra tin tức kia mấy hiệp. Sau đó nhận được một kết quả rất đáng tiếc.
Ông ta chuyển kết quả này cho thực tập sinh:
Lại bán cho cậu một cái ơn tình đi, tôi giúp lại hai người hỏi thăm một chút, việc này quả thật có chút khó khăn, bây giờ người cầm nội dung không chỉ có một, nói chính xác là không biết có bao nhiêu người. Cậu chỉ muốn thương lượng với một người nào đó là vô dụng, người này rút lui còn có người kia, muốn dùng tiền giải quyết một lần duy nhất, chỉ sợ có chút khó.
Gửi xong tin nhắn này, Bunche liền vểnh khóe miệng lên bắt đầu ung dung chờ.
Có chút khó cũng không có nghĩa là không có biện pháp, chỉ là quanh co giày vò thôi.
Là một tay già đời lăn lộn trong giới truyền thông rất nhiều năm, mặc dù không có thành tựu đặc biệt lớn, nhưng kinh nghiệm vẫn rất đủ. Bunche lắc lắc ngón trỏ với Hussey đang hiếu kì, sâu xa nói: “Thật ra tôi đã nghĩ ra mấy phương án cho bọn họ rồi, nhưng không thể nói, cứ để bọn họ chờ một lát. Đó là kinh nghiệm, cậu phải nhớ kỹ, có một số việc cần phải kéo dài, làm cho đối phương sốt ruột một khoảng thời gian, bọn họ mới càng dễ ý thức được tầm quan trọng của cậu.”
Hussey: “Cho nên bây giờ thầy đang…”
“Tôi chờ cậu ta cầu xin tôi hai câu.” Bunche nâng cái cằm đầy đặn gần như không nhìn ra biên giới, nói: “Thực tập sinh nhỏ này quá kiêu ngạo, không biết lấy sức mạnh ở đâu ra. Tôi muốn chèn ép cậu ta. Cậu ta chỉ cần cúi đầu nói vài lời lời dễ nghe, thái độ lịch sự một chút, tôi sẽ chỉ đường sáng cho cậu ta. Cậu cứ xem đi, không đến hai phút cậu ta sẽ nhắn lại.”
Hussey nhìn chằm chằm máy thông minh.
Quả nhiên, vẫn chưa tới một phút, máy thông minh của Bunche đã rung lên rồi.
“Cậu xem! Tôi biết nhất định cậu ta sẽ phải chịu thua mà.” Bunche nói rồi ấn mở tin nhắn.
Chỉ thấy thực tập sinh kia nhắn lại một chữ:
Ừm.
“…”
Hussey yên lặng nhìn về phía Bunche, Bunche tí nữa thì nghẹn một hơi, đã sắp nghẹn chết.
Ông ta không tin trừng mắt nhìn máy thông minh đợi đến nửa đêm, thế mà thực tập sinh kia lại thật sự không có động tĩnh, đến mức Bunche lướt tin nhắn cả một đêm, đến mất cả ngủ, đã được trải nghiệm cảm giác gấp gáp Hoàng đế không vội thái giám vội rồi.
Ông ta tự nhủ: “Chờ đến 8 giờ, nếu như đến 8 giờ sáng, thực tập sinh kia còn không biết điều, tôi sẽ nể mặt một chút, lại chủ động chỉ điểm cậu ta một lần.”
Loại tâm lý đắn đo này khiến Hussey có chút không hiểu được: “Không phải thầy có quan hệ rất bình thường với hai vị luật sư kia sao? Làm sao bây giờ lại bắt đầu sốt ruột thay bọn họ rồi?”
Thật ra chính Bunche cũng không rõ đây là một loại tâm gì lý.
Thẳng đến buổi sáng, ông ta ngáp liên tiếp mấy cái, nước mắt lưng tròng ngồi bên giường xem tin nhắn. Ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, ngâm cả người ông ta ở trong đó, ông ta bỗng nhiên ý thức được tại sao mình lại như vậy.
Cho dù ông ta đã sớm trở thành một tay già đời chẳng mấy vui vẻ ở trong hiện thực, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ nhớ lại suy nghĩ lúc còn trẻ…
Hy vọng người ở sau lưng chơi ám chiêu chơi ngáng chân sẽ vĩnh viễn không đạt được, hy vọng người có năng lực có thể thuận lợi đứng ở độ cao xứng đáng.
Có lẽ đây chính là một chút mộng tưởng không còn thừa nhiều lắm của ông ta đi.
Bunche căn thời gian tới 8 giờ sáng, đang muốn dứt khoát gửi tin cho luật sư Cố và thực tập sinh, lại phát hiện các trang web lớn đã thả ra tin tức trước ông ta một bước rồi.
Tiêu đề mà bọn họ sử dụng không hoàn toàn giống nhau, nội dung cũng có chút chênh lệch, nhưng chủ đề chính đều không khác mấy, dùng cách nói thông tục chính là “Luật sư hạng nhất đang nổi tiếng toàn Liên Minh – Cố Yến, ở cùng với thực tập sinh của mình “.
Thật ra lấy ý chính trong đó ra cũng không trở thành việc phản cảm lắm.
Nhất định có người sẽ nghĩ: Không chừng người ta không phải giao dịch quy tắc ngầm gì cả, mà là quan hệ nghiêm túc thì sao? Quản trời quản trời còn quản người ta tìm ai yêu đương nữa à?
Cho nên những bài báo kia rất có kỹ xảo, muốn khen phải chê trước. Trước tiên bọn họ ném ra phần mở đầu là luật sư Cố và thực tập sinh có quan hệ thân mật, kết hợp một ít ảnh chụp, ví dụ như cùng nhau ăn cơm, cùng lên xe xuống xe, cùng vào cùng ra, thậm chí còn có ảnh chụp lén căn biệt thự trong hoa viên thành phố của Cố Yến.
Lúc này có lẽ quần chúng sẽ hóng hớt, có lẽ sẽ tìm tòi nghiên cứu, nhưng ác cảm cũng không nặng, dù sao không bài trừ là quan hệ đứng đắn.
Ngay sau đó bài báo sẽ đưa ra vài thứ mang tính dẫn dắt, ví dụ như vừa gặp mặt một ngày đã dẫn đi công tác, hai ngày đã cho lên toà án, kiên quyết bắt giảm bài trắc nghiệm mô phỏng toà án, đủ loại ưu đãi đặc biệt vân vân. Tất cả nội dung đều đang nói: Quan hệ nghiêm túc cũng nên có một khoảng thời gian lên men mà, đâu có thể nhanh như vậy? Cho nên đừng có nằm mơ cũng đừng cãi chày cãi cối nữa.
Một vài ảnh chụp và video không biết từ nơi nào tới lại thêm mắm thêm muối cho những nội dung này, “Đại luật sư đưa ra điều kiện làm mồi nhử thực tập sinh”, ý nghĩa cơ bản này coi như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Loại chuyện này nếu như đặt ở bình thường, bị người ta nghị luận một trận thì thôi, thật ra cũng không có ảnh hưởng mấy đến hình tượng. Chỉ khi nào có liên quan đến “luật sư hạng nhất”, cái này sẽ bị phóng đại vô hạn.
Nhất là đang ở trong kỳ công bố danh sách sơ tuyển, ấn tượng cực kỳ bại hoại, cơ bản không chết cũng tèo.
Nhưng đưa tin này xong còn chưa đã nghiền, lại thêm động tĩnh gần đây của Cố Yến.
Kéo dài thời hạn án Ông lắc đầu vốn đã đưa tới rất nhiều nghị luận, trong đó không thiếu người đầy nghi ngờ ác ý suy đoán, cho rằng Cố Yến làm luật sư biện hộ cố ý kéo dài, không chừng còn có giao dịch gì đó phức tạp hơn, căn bản cũng không định xử lý vụ án này.
Những bài báo kia rất có tính kích động kéo chuyện này ra, kéo đủ ác cảm rồi lại cho thêm một đống ảnh chụp…
Trước hết để cho người ta hiểu được, kéo dài thời hạn thẩm vấn là bởi vì Cố Yến đang ở bệnh viện.
Tiếp đó thả ra bằng chứng, chứng minh bản thân Cố Yến cũng không có bất kỳ bệnh tật gì, ngược lại là thực tập sinh nhỏ kia có vấn đề gì đó.
Về phần thực tập sinh kia nghiêm trọng đến mức nào?
Bài báo lại tung ra mấy bức ảnh, chính là Cố Yến hai tay trống trơn ra khỏi bệnh viện, lúc trở về trong tay lại xách mấy túi quần áo hàng hiệu.
Mà về sau cũng không thấy hắn mặc những quần áo này, ai mặc không cần nói cũng biết.
Nếu thật sự có bệnh nặng, không phải mặc quần áo bệnh nhân sao?
Không thể nào.
Những bài báo kia tự hỏi tự trả lời đã hoàn thành toàn bộ suy đoán, cố tình còn có ảnh có video, càng làm cho người ta tin tưởng. Thật sự đã tạo ra được tình tiết khiến người ta buồn nôn.
Bunche xem hết mấy bài, chụp màn hình gửi cho thực tập sinh:
Nhìn đi, vẫn là chậm.
Tin nhắn vừa gửi ra ngoài, yêu cầu trò chuyện của thực tập sinh liền hiện ra.
Bunche quệt miệng, vừa bắt máy liền không nhịn được bới móc đối phương: “Gọi cho tôi làm gì? Gọi cho tôi có ích sao? Lúc này mới biết gấp, vậy phải sớm làm gì đi chứ? Nói thật với cậu nhé, những bài báo này phát ra ngoài nhất định sẽ gây ra sóng gió, kéo theo cả án Ông lắc đầu cũng có ảnh hưởng theo. Bây giờ cho dù có là thiên thần xuống đây cũng không cứu được.”
Thực tập sinh im lặng một lát, không chút hoang mang mở miệng: “Đừng vội ồn ào, tôi có nghe thấy. Có thời gian rảnh không, cho ông một tin tức lớn nhé?”
Trong chớp mắt, Bunche cảm giác giọng của thực tập không giống trước lắm. Rất kỳ quái, tuy giọng điệu này vẫn cực kì quen thuộc, nghe xong liền biết là ai, nhưng âm sắc lại thay đổi một chút.
Bên trong giọng nói này mang theo một vẻ ấm ấm lành lạnh, khiến cho người ta có thể nhẫn nhịn nghe anh nói ngay lập tức.
Nhưng mà Bunche không hề nghĩ nhiều, sự chú ý của ông ta đều ở trên “tin tức lớn”.
“Ồ…” Bunche kéo dài giọng, “Là tin tức lớn lần trước cậu nói? Bản thân còn chưa lo xong mà còn rảnh rỗi làm cái này? Cậu nói cho tôi xem rốt cuộc là tin tức lớn gì?”
Thực tập sinh nói: “Ông cứ tới gặp tôi liền biết.”
Bunche: “Ha ha, nghe lời này của cậu, chẳng lẽ lại là tin tức lớn trên mặt cậu sao?”
Cho đến khi ông ta dẫn Hussey đến trụ sở chính của bệnh viện Xuân Đằng, lại dùng mật khẩu mà thực tập sinh cho lên trên vườn hoa sân thượng, vẫn còn không ngừng phàn nàn: “Tôi uống lộn thuốc mới thật sự chạy đến đây, nếu thực tập sinh kia mà lấy ra được tin tức lớn thật, tôi sẽ chặt đầu cho cậu ta đá bóng!”
Trong lúc nói chuyện, cánh cửa thang máy sau lưng mở ra, giọng nói giống trong máy thông minh như đúc kèm theo ý cười vang lên: “Tôi vừa vặn nghe được, nói lời giữ lời nhé?”
“Nói nhảm!”
Bunche nói liền quay đầu, trùng hợp đối mặt với Yên Tuy Chi.
… … …
… …
Yên Tuy Chi: “Chào buổi sáng.”
Bunche: “…”
Yên Tuy Chi: “Đã lâu không gặp hai vị.”
Bunche: “…”
Yên Tuy Chi: “Trà hay là cà phê? Tôi còn phải tuân theo lời dặn của bác sĩ hai ngày nữa, không uống những thứ này với hai người được.”
Bunche: “…”
Yên Tuy Chi đánh giá tư thế khựng lại của bọn họ từ trên xuống dưới, tức giận cười một tiếng, sau đó dứt khoát làm ra động tác “mời”, nói: “Được rồi, nếu không hai người chặt đầu trước đi, tôi nhìn?”
Bunche: “…”
Lại qua mấy giây, Bunche mới hấp hối nghĩ:
Trời ạ…
Xác chết vùng dậy…
Liên quan tới đủ loại tin tức về Cố Yến và thực tập sinh đã truyền khắp toàn bộ Liên Minh chỉ trong mấy tiếng, nhiệt độ tăng vọt lên cao, mọi người nghị luận ầm ĩ.
Một nhóm phóng viên lớn tạm thời chưa có việc chính chen chúc đến khu Pháp Vượng của Decama, tụ tập xung quanh trụ sở chính bệnh viện Xuân Đằng. Thậm chí còn ngang nhiên canh giữ ở cầu thang lên cửa chính tòa nhà gen.
Vì để tránh gây ra phiền phức và hỗn loạn không cần thiết, Yên Tuy Chi và Lâm Nguyên đã bàn bạc, quyết định vẫn nên quay về chỗ ở sau khi hoàn thành việc nghỉ ngơi.
5 giờ chiều hôm đó, trời xanh mây trắng.
Có một nhóm “phóng viên” nóng lòng ngồi chờ đã nhận được tin tức — thực tập sinh của Cố Yến sắp xuất viện, đang xử lý thủ tục sau cùng.
Bọn họ điều chỉnh tốt thiết bị chuyên dụng, chuẩn bị xong toàn bộ ống kính, nhắm ngay vào cửa lớn tòa nhà gen.
Năm phút sau, một chiếc xe bay màu đen chống phản quang lái vào bệnh viện, lặng lẽ dừng ở dưới bậc thang. Ngay sau đó, một trong những nhân vật chính của chủ đề hai ngày nay – Cố Yến đi ra từ bên trong tòa nhà.
Hắn thấy được đủ loại người ngồi xổm ở phía xa, ánh mắt khẽ quét qua, vẫn hoàn toàn bình tĩnh lãnh đạm như trước đây.
Cố Yến đi ra thì không lập tức xuống cầu thang, mà quay đầu nhìn vào trong tòa nhà. Mấy giây sau, một bóng người khác đi ra từ bên trong, lọt vào tầm ống kính của đám người kia.
Thời gian này khu Pháp Vượng đang rét đậm, bên ngoài tòa nhà không có điều hòa giống như trong phòng và vườn hoa sân thượng, trước mặt anh là lớp sương mù theo động tác hô hấp, gần như muốn hòa vào làn da, đều lộ ra màu trắng lạnh lùng.
Anh mặc áo khoác màu xám đậm, tôn lên người cao chân dài. Áo khoác mở vạt trước, để lộ áo sơ mi màu xanh khói bên trong, cùng với vòng eo hẹp gầy.
Ánh sáng bên ngoài tòa nhà quá rực rỡ, dường như anh có chút không thích ứng, hơi híp mắt một chút. Tiếp theo, anh như cảm nhận được cái gì, ánh mắt quét về phía ống kính.
…
Từ khi người này đi ra khỏi cửa, chỗ những “phóng viên” kia ngồi chờ trong nháy mắt rơi vào tĩnh mịch.
Bọn họ nhìn chằm chằm người bên cạnh Cố Yến, mờ mịt lâu như một thế kỷ, sau đó như có một giọt nước rơi vào chảo dầu, bỗng nhiên sôi trào lên.
Khi bọn họ điên cuồng dụi mắt, điên cuồng nghị luận, điên cuồng lắc đầu để mong mình không bị mộng du, một tài khoản có tên “Bunche và Hussey” liền xuất hiện trên mạng, thông báo cho tất cả mọi người…
Viện trưởng trẻ tuổi nhất của học viện pháp luật đại học Metz, luật sư hạng nhất kiệt xuất của Liên Minh – Yên Tuy Chi, đã trở về.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất