Chương 2: Thực tập sinh (2)
Thật ra thì ban đầu quan hệ thầy trò của họ không đến nỗi gay go như thế này.
Đại học Melz vẫn luôn có một truyền thống, sau ba tháng sinh viên mới nhập học cần phải chọn một vị giáo sư để làm người trực tiếp dẫn dắt mình. Nói cách khác, bọn sinh viên vừa mới thích ứng được với hoàn cảnh mới, chương trình học mới đã phải nhanh chóng ổn định, chọn một con đường rõ ràng cho tương lai của mình.
Điểm xuất phát thì đẹp đấy, nhưng mà hành động thực tế thì cứ như nói giỡn vậy.
Hàng năm tuyển chọn sinh viên mới theo quý, các đàn anh đàn chị sẽ tụ tập ở bên trong chợ điện tử của trường, ân cần rao bán AI(*) nhỏ tự chế, chuyên chữa chứng sợ hãi, chuyên nghiệp đánh số cướp các giáo sư, phục vụ chu đáo thành hàng.
(*) AI viết tắt của artificial intelligence = trí tuệ nhân tạo.
Nhưng mà quá trình quấy rối thì vẫn là quấy rối, nhưng theo kết quả hoặc xu hướng – đa số các sinh viên đều chọn giáo sư có ấn tượng ban đầu tốt đẹp.
Xét về tính cách của Cố Yến, Yên Tuy Chi cảm thấy mình khẳng định không phải là do anh đánh số đánh lệch ra ngoài, mà là chọn chính xác.
Điều này nói rõ trên con đường núi “tôn sư trọng đạo”, bạn học Cố vẫn gắng sức để đi qua, chỉ là không biết giữa đường bị đứa nào đút cho miếng thuốc chuột, không nói tiếng nào đã nhảy vực rồi.
Thình thoảng Yên Tuy Chi vẫn phát hiện mình suy nghĩ về vấn đề này trong lương tâm, nhưng thường mấy phút sau đã bị những chuyện khác cắt đứt, cho tới một khoảng thời gian rất dài anh đều không hiểu rõ được vì sao bạn học Cố này lại có ý kiến với anh như vậy.
Về sau Cố Yến tốt nghiệp, anh cũng chẳng cần phải suy nghĩ nữa.
…
Lên tầng xuống tầng không quá nửa phút, giáo sư Yên Tuy Chi nắm chặt thời gian đi một mình. Đợi đến lúc anh tỉnh hồn lại lần nữa, Cố Yến đã né người nhường cho nhóm thực tập sinh của họ đi qua.
Dù sao cũng đã từng là học sinh của mình, cảnh gặp lại nhau này lại hời hợt như vậy, giáo sư Yên không nhịn được có chút cảm thán.
Vì vậy anh xoay người ở khúc quanh tầng hai, nhìn xuống dưới tầng một cáu, đúng lúc thấy Cố Yến đi xuống bậc thang cuối cùng tháo tai nghe, nâng mắt lên nhìn anh.
Yên Tuy Chi sửng sốt.
Nhưng mà cái nhìn kia của Cố Yến cực kì ngắn ngủi, cũng chỉ là tùy ý liếc một cái rồi lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt. Toàn bộ quá trình này không có biến hóa về sắc mặt nào, thậm chí ngay cả tần số bước chân cũng không có tí sai sót. Lúc thu ánh nhìn kia về, hắn cũng đã đẩy cánh cửa dưới tầng một, đi ra mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Loại biểu hiện này với người hoàn toàn xa lạ cũng rất bình thường, Yên Tuy Chi chỉ nhíu mày một cái rồi ném ra sau não luôn, chuyển gót chân, không nhanh không chậm nhập vào cuối hàng thực tập sinh vào phòng hội nghị trên tầng hai.
“Vừa rồi chúng ta đã đi qua phòng làm việc của các vị luật sư.” Quản lí nhân sự là cô Fizz nói: “Đương nhiên đa số thời gian đều không thể thấy được bọn họ trong phòng làm việc, hôm nay khá may mắn, đúng dịp mấy vị đó đều ở đây, bao gồm cả mấy vị chúng ta vừa gặp lúc đi lên tầng, mọi người cũng đều chào hỏi rồi đó, ngoại trừ một bạn thất thần.”
Bạn Yên Tuy Chi vừa thất thần đã kịp phản ứng lại, giơ tay lên cười một tiếng: “Xin lỗi, chắc em khẩn trương quá.”
Mọi người: “…”
Đây đúng là chuyện hoang đường rồi.
Ở đây ai cũng có thể nhìn ra, anh khẩn trương cái rắm ấy!
Fizz cười khoát tay: “Không sao, đối với những thanh niên đẹp mắt, tôi thường tạm thời quên đi tính tình dữ dằn của mình.”
Chắc là cô Fizz này nhìn rất dễ gần, có hai nữ sinh lấy can đảm hỏi: “Các vị luật sư vừa rồi xuống tầng đều nhận thực tập sinh ạ? Tất cả sao?”
Mặt Fizz đầy vẻ “tôi rất có kinh nghiệm” đáp: “Thật ra tôi cũng muốn trả lời là ‘đúng thế, toàn bộ’, nhưng mà thật đáng tiếc, có một vị là ngoại lệ.”
“Ai ạ?”
Fizz cười: “Tôi cảm thấy sau khi nói ra thì mặt các em đều có thể kéo dài ra gấp đôi, bởi vì ban đầu mặt tôi còn kéo dài hơn bất kì ai khác.”
“Ồ… Vâng ạ.” Hai nữ sinh kia dài giọng ra, hiển nhiên là hiểu ý của cô, chắc đây là sự ăn ý của những người ham sắc đẹp từ bé.
Không biết mấy cậu nam sinh khác có hiểu không, dù sao khẳng định tên lông vàng bị điện giật kia không hiểu, mặt đầy vẻ trống rỗng mà nhìn các cô kia nói tới nói lui.
Yên đại giáo sư từ góc độ sàng lọc nhân tài trong trường học nhìn tên lông vàng kia một cái, cảm thấy nghề nghiệp kiếm sống của đứa bé này đã đến giới hạn rồi, không có sự hiểu biết tâm lý qua đối thoại như vậy, có lên tòa án cũng sẽ bị người ta bắt nạt đến khóc mất thôi.
Nhưng mà khi hai bạn nữ kia đang tiếc nuối, trong lòng Yên Tuy Chi lại vỗ tay cười một cái: Cảm ơn trời đất là bạn học Cố có cái mặt quan tài kia không nhận thực tập sinh, nếu không nhỡ may mình bị dính cái xui xẻo từ trên trời rớt xuống mà vào tay hắn, thân phận thầy trò liền loạn rồi, như thế thì bất tiện lắm.
“Sao thầy ấy lại không nhận thực tập sinh ạ?” Một nữ sinh hoạt bát trong đó hình như còn chưa thỏa mãn với cái đề tài này.
Fizz cũng không cảm thấy phiền: “Chắc sợ thực tập sinh bực bội, anh ta nói với nhân viên hành chính như thế, mặc dù không biết có phải thuận miệng lấy cớ qua loa không, nhưng tôi vẫn cảm thấy có mấy phần lí lẽ.”
“Sao vậy? Tính của thầy ấy xấu lắm à?”
“Cũng không phải, nhưng mà…” Dường như Fizz không thể tìm được một từ gì để hình dung, cuối cùng vẫn nhún vai nói: “Tóm lại là đừng suy nghĩ nữa các cô nương.”
Yên Tuy Chi đứng ở một bên dù bận vẫn nhàn nghe một lúc lâu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lấy tính tình năm đó của bạn học Cố, không nhận thực tập sinh có lẽ không phải do hắn sợ học sinh bị mình làm bực bội, mà rất có thể là do nhân viên hành chính sợ hắn ta bị học sinh chọc giận.
Có thể lắm.
Fizz đứng nói chuyện với mọi người một lát, mấy vị luật sư vừa có việc xuống tầng đã nhộn nhịp đi lên, đẩy cửa vào phòng họp.
Sau khi mọi người ở đây lần lượt ngồi xuống hết rồi, Fizz mới quét mắt một vòng, nghi ngờ hỏi: “Moore đâu? Tôi nhớ anh ta có nói hôm nay có thể đến phòng làm việc gặp thực tập sinh một lần mà, sao còn chưa tới?”
“Hôm nay tôi chưa gặp cậu ấy.” Một vị luật sư tóc xám mắt xám vẻ mặt nghiêm túc trả lời, “Cô có chắc là cậu ta rảnh không đấy?”
“Mọi người cứ trò chuyện trước, tôi đi gọi anh ấy.” Fizz nói xong lập tức đạp giày cao gót ra ngoài.
Nói là trò chuyện, thật ra chính là một cuộc kiểm tra với bầu không khí khá thả lỏng.
Nhưng có thả lỏng đến thế nào thì đây vẫn là một buổi kiểm tra, toàn bộ nội xung đều xoay quanh những việc đã trải qua, mà những việc đó thì đều được ghi trong hồ sơ điện tử phía sau giấy báo danh.
Toàn bộ quá trình Yên đại giáo sư đều thoải mái buông lỏng mỉm cười nhìn những thực tập sinh khác, không nói câu nào. Dù sao giấy báo danh của anh là làm từ chợ đen, tất nhiên hồ sơ điện tử cũng là giả. Nếu đã là sinh viên giả phi pháp thì phải khiêm tốn một chút, dù sao nói nhiều sẽ dễ có sơ hở. Cho nên trên hồ sơ điện tử của Yên Tuy Chi, phần khen thưởng các hoạt động đã làm đều trống không, nhìn một cái rất giống một cái card mạng, trong hồ sơ không còn gì thêm.
Hơn nữa bởi vì dáng vẻ anh quá mức thản nhiên, quá buông lỏng, còn không biết xấu hổ chọn chỗ ngồi gần mấy vị luật sư kia.
Thế nên trong hơn bốn mươi phút “phỏng vấn”, các thực tập sinh theo bản năng đều coi anh là người phỏng vấn, đám luật sư cũng không kịp phát hiện ra có một tên nằm vùng trong trận doanh của mình, thậm chí nhiều lần vui vẻ gật đầu còn quay sang nói với Yên Tuy Chi: “Nhóm thực tập sinh này cũng không tệ nhỉ?”
Yên đại giáo sư mang đuôi sói lớn cũng khách sáo cười một tiếng: “Đúng là không tệ.”
Không khí hòa hợp, chủ khách đều vui mừng.
Cho đến khi mấy vị luật sư kia rời khỏi phòng họp, mọi người cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.
Đương nhiên là Yên Tuy Chi rất vui vẻ với cái kết quả này, anh không theo điều kiện kiểm tra mấy vị luật sư kia đã là kiềm chế lắm rồi đó.
Nhưng mà mười phút sau, anh liền không cười được nữa…
Fizz bước vội qua lại giữa các phòng làm việc của luật sư trên tầng và phòng làm việc của nhân viên hành chính bên dưới, giày cao gót vang lên những tiếng cộp cộp không ngừng, hiển nhiên là đang gặp phải một ít chuyện phiền toái.
“Thật sự muốn làm như thế sao? Anh chắc chắn chứ? Sao tôi vẫn cảm thấy đây là một ý kiến rất không tốt nhỉ?” Giọng nói của Fizz truyền từ ngoài cánh cửa khép hờ, tốc độ nói rất nhanh, còn có chút như… cười trên sự đau khổ của người khác.
“Thật, tôi vừa nói với cậu ta rồi.” Một giọng nam trầm thấp trả lời.
“Có bị châm chọc gì không đó?”
“Chậc…” Người đàn ông kia nói: “Đừng cười như vậy nữa, cứ làm thế đi. Cô cũng mau vào đi thôi, đừng bỏ lại đám sinh viên trẻ tuổi kia ở đó.”
Mọi người trong phòng họp trố mắt nhìn nhau, đầu óc mông lung.
Ngay sau đó, Fizz bước vào cửa, hắng giọng một cái rồi mỉm cười nói: “Biểu hiện của mọi người tốt lắm, mấy vị luật sư cũng rất hài lòng. Nhưng mà có một tin khá tiếc là luật sư Moore vốn định nhận thực tập sinh lại gặp phải tai nạn máy bay, mắc ở giữa hai hành tinh gần đây, trong nửa tháng chắc không về được. Vì vậy, thực tập sinh vốn để dành cho thầy ấy sẽ được một luật sư ưu tú khác nhận.”
Đột nhiên Yên Tuy Chi có dự cảm bất thường.
Giác quan thứ sáu của anh luôn rất linh nghiệm, xác suất đại khái là năm mươi năm mươi, chỉ thấy rõ hiệu quả vào lúc không rõ nhất. Cũng gọi là một lời thành sấm, gọi thô thiển là mồm thối.
Fizz tiếp tục nói: “Tôi sẽ phân chia cụ thể một chút. Em Feilida, luật sư Dean vô cùng tình nguyện làm cộng sự với em trong thời gian này. Henri, chúc mừng em, luật sư Elvis sẽ thành thầy của em…”
Cô báo tên từng người xong rồi, cuối cùng quay lại cười với Yên Tuy Chi một tiếng: “Mặc dù vừa nãy đã nói rồi nhưng mà tôi vẫn cảm thấy vô cùng xin lỗi em, lần nữa xin lỗi thay luật sư Moore. Nhưng cũng chúc mừng em, luật sư Cố sẽ trở thành thầy của em ở đây, chúc em may mắn.”
Yên Tuy Chi: “…”
Câu “chúc em may mắn” sao nghe cái giọng kia lại giống “tự giải quyết ổn thỏa” vậy.
Yên đại giáo sư giống như bị người ta quay lại tạt cho một thùng nitơ lỏng(*), nụ cười trên mặt cũng sắp đông đến nứt ra rồi.
(*)Nitơ lỏng là chất để đóng băng nhanh.
Mấy giây sau anh mới chậm rãi làm tan nó đi, trả lời: “Cảm ơn.”
Tôi sẽ cố gắng không làm vị luật sư ưu tú kia của cô tức đến chạy mất… Nhưng cũng không dám bảo đảm đâu.
Dù sao năm đó cũng từng chạy rồi.
Còn có…
Trong lòng Yên Tuy Chi mỉm cười nói: Cô hẳn nên nói với Cố Yến là, mong cậu trai trẻ này bảo trọng, tự giải quyết ổn thỏa mới đúng.
Vì vậy, nửa giờ sau, Yên Tuy Chi ngồi sau bàn làm việc của thực tập sinh do Fizz cho người sắp xếp, đối mặt với Cố Yến ngồi sau bàn làm việc của đại luật sư.
Yên Tuy Chi yên lặng uống một hớp cà phê: “…”
Cố Yến cũng uống một hớp cà phê: “…”
Bầu không khí thật sự cứ như đưa ma, nhất thời rất khó phán xem được là ai đang đi thăm mộ ai, cốc cà phê trong tay người nào cũng giống như cứt mèo nguyên chất vậy.
Đại học Melz vẫn luôn có một truyền thống, sau ba tháng sinh viên mới nhập học cần phải chọn một vị giáo sư để làm người trực tiếp dẫn dắt mình. Nói cách khác, bọn sinh viên vừa mới thích ứng được với hoàn cảnh mới, chương trình học mới đã phải nhanh chóng ổn định, chọn một con đường rõ ràng cho tương lai của mình.
Điểm xuất phát thì đẹp đấy, nhưng mà hành động thực tế thì cứ như nói giỡn vậy.
Hàng năm tuyển chọn sinh viên mới theo quý, các đàn anh đàn chị sẽ tụ tập ở bên trong chợ điện tử của trường, ân cần rao bán AI(*) nhỏ tự chế, chuyên chữa chứng sợ hãi, chuyên nghiệp đánh số cướp các giáo sư, phục vụ chu đáo thành hàng.
(*) AI viết tắt của artificial intelligence = trí tuệ nhân tạo.
Nhưng mà quá trình quấy rối thì vẫn là quấy rối, nhưng theo kết quả hoặc xu hướng – đa số các sinh viên đều chọn giáo sư có ấn tượng ban đầu tốt đẹp.
Xét về tính cách của Cố Yến, Yên Tuy Chi cảm thấy mình khẳng định không phải là do anh đánh số đánh lệch ra ngoài, mà là chọn chính xác.
Điều này nói rõ trên con đường núi “tôn sư trọng đạo”, bạn học Cố vẫn gắng sức để đi qua, chỉ là không biết giữa đường bị đứa nào đút cho miếng thuốc chuột, không nói tiếng nào đã nhảy vực rồi.
Thình thoảng Yên Tuy Chi vẫn phát hiện mình suy nghĩ về vấn đề này trong lương tâm, nhưng thường mấy phút sau đã bị những chuyện khác cắt đứt, cho tới một khoảng thời gian rất dài anh đều không hiểu rõ được vì sao bạn học Cố này lại có ý kiến với anh như vậy.
Về sau Cố Yến tốt nghiệp, anh cũng chẳng cần phải suy nghĩ nữa.
…
Lên tầng xuống tầng không quá nửa phút, giáo sư Yên Tuy Chi nắm chặt thời gian đi một mình. Đợi đến lúc anh tỉnh hồn lại lần nữa, Cố Yến đã né người nhường cho nhóm thực tập sinh của họ đi qua.
Dù sao cũng đã từng là học sinh của mình, cảnh gặp lại nhau này lại hời hợt như vậy, giáo sư Yên không nhịn được có chút cảm thán.
Vì vậy anh xoay người ở khúc quanh tầng hai, nhìn xuống dưới tầng một cáu, đúng lúc thấy Cố Yến đi xuống bậc thang cuối cùng tháo tai nghe, nâng mắt lên nhìn anh.
Yên Tuy Chi sửng sốt.
Nhưng mà cái nhìn kia của Cố Yến cực kì ngắn ngủi, cũng chỉ là tùy ý liếc một cái rồi lại lạnh nhạt thu hồi ánh mắt. Toàn bộ quá trình này không có biến hóa về sắc mặt nào, thậm chí ngay cả tần số bước chân cũng không có tí sai sót. Lúc thu ánh nhìn kia về, hắn cũng đã đẩy cánh cửa dưới tầng một, đi ra mà không thèm ngoảnh đầu lại.
Loại biểu hiện này với người hoàn toàn xa lạ cũng rất bình thường, Yên Tuy Chi chỉ nhíu mày một cái rồi ném ra sau não luôn, chuyển gót chân, không nhanh không chậm nhập vào cuối hàng thực tập sinh vào phòng hội nghị trên tầng hai.
“Vừa rồi chúng ta đã đi qua phòng làm việc của các vị luật sư.” Quản lí nhân sự là cô Fizz nói: “Đương nhiên đa số thời gian đều không thể thấy được bọn họ trong phòng làm việc, hôm nay khá may mắn, đúng dịp mấy vị đó đều ở đây, bao gồm cả mấy vị chúng ta vừa gặp lúc đi lên tầng, mọi người cũng đều chào hỏi rồi đó, ngoại trừ một bạn thất thần.”
Bạn Yên Tuy Chi vừa thất thần đã kịp phản ứng lại, giơ tay lên cười một tiếng: “Xin lỗi, chắc em khẩn trương quá.”
Mọi người: “…”
Đây đúng là chuyện hoang đường rồi.
Ở đây ai cũng có thể nhìn ra, anh khẩn trương cái rắm ấy!
Fizz cười khoát tay: “Không sao, đối với những thanh niên đẹp mắt, tôi thường tạm thời quên đi tính tình dữ dằn của mình.”
Chắc là cô Fizz này nhìn rất dễ gần, có hai nữ sinh lấy can đảm hỏi: “Các vị luật sư vừa rồi xuống tầng đều nhận thực tập sinh ạ? Tất cả sao?”
Mặt Fizz đầy vẻ “tôi rất có kinh nghiệm” đáp: “Thật ra tôi cũng muốn trả lời là ‘đúng thế, toàn bộ’, nhưng mà thật đáng tiếc, có một vị là ngoại lệ.”
“Ai ạ?”
Fizz cười: “Tôi cảm thấy sau khi nói ra thì mặt các em đều có thể kéo dài ra gấp đôi, bởi vì ban đầu mặt tôi còn kéo dài hơn bất kì ai khác.”
“Ồ… Vâng ạ.” Hai nữ sinh kia dài giọng ra, hiển nhiên là hiểu ý của cô, chắc đây là sự ăn ý của những người ham sắc đẹp từ bé.
Không biết mấy cậu nam sinh khác có hiểu không, dù sao khẳng định tên lông vàng bị điện giật kia không hiểu, mặt đầy vẻ trống rỗng mà nhìn các cô kia nói tới nói lui.
Yên đại giáo sư từ góc độ sàng lọc nhân tài trong trường học nhìn tên lông vàng kia một cái, cảm thấy nghề nghiệp kiếm sống của đứa bé này đã đến giới hạn rồi, không có sự hiểu biết tâm lý qua đối thoại như vậy, có lên tòa án cũng sẽ bị người ta bắt nạt đến khóc mất thôi.
Nhưng mà khi hai bạn nữ kia đang tiếc nuối, trong lòng Yên Tuy Chi lại vỗ tay cười một cái: Cảm ơn trời đất là bạn học Cố có cái mặt quan tài kia không nhận thực tập sinh, nếu không nhỡ may mình bị dính cái xui xẻo từ trên trời rớt xuống mà vào tay hắn, thân phận thầy trò liền loạn rồi, như thế thì bất tiện lắm.
“Sao thầy ấy lại không nhận thực tập sinh ạ?” Một nữ sinh hoạt bát trong đó hình như còn chưa thỏa mãn với cái đề tài này.
Fizz cũng không cảm thấy phiền: “Chắc sợ thực tập sinh bực bội, anh ta nói với nhân viên hành chính như thế, mặc dù không biết có phải thuận miệng lấy cớ qua loa không, nhưng tôi vẫn cảm thấy có mấy phần lí lẽ.”
“Sao vậy? Tính của thầy ấy xấu lắm à?”
“Cũng không phải, nhưng mà…” Dường như Fizz không thể tìm được một từ gì để hình dung, cuối cùng vẫn nhún vai nói: “Tóm lại là đừng suy nghĩ nữa các cô nương.”
Yên Tuy Chi đứng ở một bên dù bận vẫn nhàn nghe một lúc lâu, nhưng trong lòng lại cảm thấy lấy tính tình năm đó của bạn học Cố, không nhận thực tập sinh có lẽ không phải do hắn sợ học sinh bị mình làm bực bội, mà rất có thể là do nhân viên hành chính sợ hắn ta bị học sinh chọc giận.
Có thể lắm.
Fizz đứng nói chuyện với mọi người một lát, mấy vị luật sư vừa có việc xuống tầng đã nhộn nhịp đi lên, đẩy cửa vào phòng họp.
Sau khi mọi người ở đây lần lượt ngồi xuống hết rồi, Fizz mới quét mắt một vòng, nghi ngờ hỏi: “Moore đâu? Tôi nhớ anh ta có nói hôm nay có thể đến phòng làm việc gặp thực tập sinh một lần mà, sao còn chưa tới?”
“Hôm nay tôi chưa gặp cậu ấy.” Một vị luật sư tóc xám mắt xám vẻ mặt nghiêm túc trả lời, “Cô có chắc là cậu ta rảnh không đấy?”
“Mọi người cứ trò chuyện trước, tôi đi gọi anh ấy.” Fizz nói xong lập tức đạp giày cao gót ra ngoài.
Nói là trò chuyện, thật ra chính là một cuộc kiểm tra với bầu không khí khá thả lỏng.
Nhưng có thả lỏng đến thế nào thì đây vẫn là một buổi kiểm tra, toàn bộ nội xung đều xoay quanh những việc đã trải qua, mà những việc đó thì đều được ghi trong hồ sơ điện tử phía sau giấy báo danh.
Toàn bộ quá trình Yên đại giáo sư đều thoải mái buông lỏng mỉm cười nhìn những thực tập sinh khác, không nói câu nào. Dù sao giấy báo danh của anh là làm từ chợ đen, tất nhiên hồ sơ điện tử cũng là giả. Nếu đã là sinh viên giả phi pháp thì phải khiêm tốn một chút, dù sao nói nhiều sẽ dễ có sơ hở. Cho nên trên hồ sơ điện tử của Yên Tuy Chi, phần khen thưởng các hoạt động đã làm đều trống không, nhìn một cái rất giống một cái card mạng, trong hồ sơ không còn gì thêm.
Hơn nữa bởi vì dáng vẻ anh quá mức thản nhiên, quá buông lỏng, còn không biết xấu hổ chọn chỗ ngồi gần mấy vị luật sư kia.
Thế nên trong hơn bốn mươi phút “phỏng vấn”, các thực tập sinh theo bản năng đều coi anh là người phỏng vấn, đám luật sư cũng không kịp phát hiện ra có một tên nằm vùng trong trận doanh của mình, thậm chí nhiều lần vui vẻ gật đầu còn quay sang nói với Yên Tuy Chi: “Nhóm thực tập sinh này cũng không tệ nhỉ?”
Yên đại giáo sư mang đuôi sói lớn cũng khách sáo cười một tiếng: “Đúng là không tệ.”
Không khí hòa hợp, chủ khách đều vui mừng.
Cho đến khi mấy vị luật sư kia rời khỏi phòng họp, mọi người cũng không phát hiện ra có chỗ nào không đúng.
Đương nhiên là Yên Tuy Chi rất vui vẻ với cái kết quả này, anh không theo điều kiện kiểm tra mấy vị luật sư kia đã là kiềm chế lắm rồi đó.
Nhưng mà mười phút sau, anh liền không cười được nữa…
Fizz bước vội qua lại giữa các phòng làm việc của luật sư trên tầng và phòng làm việc của nhân viên hành chính bên dưới, giày cao gót vang lên những tiếng cộp cộp không ngừng, hiển nhiên là đang gặp phải một ít chuyện phiền toái.
“Thật sự muốn làm như thế sao? Anh chắc chắn chứ? Sao tôi vẫn cảm thấy đây là một ý kiến rất không tốt nhỉ?” Giọng nói của Fizz truyền từ ngoài cánh cửa khép hờ, tốc độ nói rất nhanh, còn có chút như… cười trên sự đau khổ của người khác.
“Thật, tôi vừa nói với cậu ta rồi.” Một giọng nam trầm thấp trả lời.
“Có bị châm chọc gì không đó?”
“Chậc…” Người đàn ông kia nói: “Đừng cười như vậy nữa, cứ làm thế đi. Cô cũng mau vào đi thôi, đừng bỏ lại đám sinh viên trẻ tuổi kia ở đó.”
Mọi người trong phòng họp trố mắt nhìn nhau, đầu óc mông lung.
Ngay sau đó, Fizz bước vào cửa, hắng giọng một cái rồi mỉm cười nói: “Biểu hiện của mọi người tốt lắm, mấy vị luật sư cũng rất hài lòng. Nhưng mà có một tin khá tiếc là luật sư Moore vốn định nhận thực tập sinh lại gặp phải tai nạn máy bay, mắc ở giữa hai hành tinh gần đây, trong nửa tháng chắc không về được. Vì vậy, thực tập sinh vốn để dành cho thầy ấy sẽ được một luật sư ưu tú khác nhận.”
Đột nhiên Yên Tuy Chi có dự cảm bất thường.
Giác quan thứ sáu của anh luôn rất linh nghiệm, xác suất đại khái là năm mươi năm mươi, chỉ thấy rõ hiệu quả vào lúc không rõ nhất. Cũng gọi là một lời thành sấm, gọi thô thiển là mồm thối.
Fizz tiếp tục nói: “Tôi sẽ phân chia cụ thể một chút. Em Feilida, luật sư Dean vô cùng tình nguyện làm cộng sự với em trong thời gian này. Henri, chúc mừng em, luật sư Elvis sẽ thành thầy của em…”
Cô báo tên từng người xong rồi, cuối cùng quay lại cười với Yên Tuy Chi một tiếng: “Mặc dù vừa nãy đã nói rồi nhưng mà tôi vẫn cảm thấy vô cùng xin lỗi em, lần nữa xin lỗi thay luật sư Moore. Nhưng cũng chúc mừng em, luật sư Cố sẽ trở thành thầy của em ở đây, chúc em may mắn.”
Yên Tuy Chi: “…”
Câu “chúc em may mắn” sao nghe cái giọng kia lại giống “tự giải quyết ổn thỏa” vậy.
Yên đại giáo sư giống như bị người ta quay lại tạt cho một thùng nitơ lỏng(*), nụ cười trên mặt cũng sắp đông đến nứt ra rồi.
(*)Nitơ lỏng là chất để đóng băng nhanh.
Mấy giây sau anh mới chậm rãi làm tan nó đi, trả lời: “Cảm ơn.”
Tôi sẽ cố gắng không làm vị luật sư ưu tú kia của cô tức đến chạy mất… Nhưng cũng không dám bảo đảm đâu.
Dù sao năm đó cũng từng chạy rồi.
Còn có…
Trong lòng Yên Tuy Chi mỉm cười nói: Cô hẳn nên nói với Cố Yến là, mong cậu trai trẻ này bảo trọng, tự giải quyết ổn thỏa mới đúng.
Vì vậy, nửa giờ sau, Yên Tuy Chi ngồi sau bàn làm việc của thực tập sinh do Fizz cho người sắp xếp, đối mặt với Cố Yến ngồi sau bàn làm việc của đại luật sư.
Yên Tuy Chi yên lặng uống một hớp cà phê: “…”
Cố Yến cũng uống một hớp cà phê: “…”
Bầu không khí thật sự cứ như đưa ma, nhất thời rất khó phán xem được là ai đang đi thăm mộ ai, cốc cà phê trong tay người nào cũng giống như cứt mèo nguyên chất vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất