Luật Sư Hạng Nhất

Chương 206: Án Ông lắc đầu (5)

Trước Sau
Edit: Bonnie

Sau khi chuyên gia kiểm tra vết tích Glow rời đi, Gaunt lại lập tức mời một nhân chứng nữa lên, nóng lòng muốn đánh trả Cố Yến.

Đến mức thậm chí hắn ta không chú ý tới, nhịp điệu mà mình am hiểu nhất đã bị làm lệch đi, toàn bộ phiên toà bắt đầu đi theo nhịp điệu của Cố Yến.

Nhân chứng này là một người đàn ông trung niên, hơi mập, bọng mắt to, nếu không cố thể hiện ra vẻ mặt gì thì trông có vẻ không có tinh thần, có thể nhìn ra được không thường xuyên vận động.

Ông ta là quản lý thung lũng Phỉ Thúy, tên là Matthew · Klaw.

Gaunt hít sâu một hơi, đứng lên gật đầu chào hỏi với Matthew · Klaw, hỏi: “Ông Klaw phải không?”

“Là tôi.” Matthew · Klaw chậm rãi nói.

Có thể là không có biểu cảm cộng thêm giọng điệu, ông ta mang đến cho người ta một cảm giác kiêu ngạo.

Nhưng luật sư Gaunt không để ý.

Chỉ cần có thể tăng tính đảm bảo cho luận cứ của hắn ta, nói kiểu gì cũng được.

“Ông là quản lý thung lũng Phỉ Thúy?” Gaunt hơi cười, “Có tiện giới thiệu với chúng tôi về công việc của ông không?”

Matthew · Klaw nói: “Được. Mọi người đều biết, thung lũng Phỉ Thúy của hành tinh Hách Lan nhiều mưa nhiều sấm, cực kỳ ẩm ướt. Tới mức độ nào đây? Chính là hồ nhiên liệu không thể chống đỡ được, hai ba ngày là xảy ra trục trặc, đến mức camera theo dõi ở chỗ chúng tôi không còn dùng được. Chức trách của tôi chính là ở trong phòng trực ban, cả ngày nhìn chằm chằm làn xe qua thung lũng. Nếu như hồ nhiên liệu xảy ra trục trặc đơn giản, tôi có thể sửa chữa, phiền toái lớn thì tôi có thể kịp thời báo sửa, đồng thời cũng giám sát người qua lại luôn.”

“Nói cách khác, ông cũng có thể nhìn thấy những chiếc xe đi qua phải không?” Luật sư Gaunt chọn ra trọng điểm, hỏi một lần nữa để bảo đảm tất cả mọi người đều biết.

Matthew · Klaw gật đầu: “Đúng, không sai.”

“Cùng ngày với hôm xảy ra chuyện, cũng chính là ngày 19 tháng 9, ông trông thấy cái gì?” Gaunt hỏi.

Matthew · Klaw không hề do dự: “Một chiếc xe Ngân Báo gtx3 màu trắng, lái từ đường núi 013 tới.”

Gaunt hỏi: “Có ghi chép gì khác không? Ví dụ như camera?”

Matthew · Klaw xùy một tiếng: “Tôi chỉ có thể nói bị cáo cực kì khôn khéo, đặc biệt chọn ngày mưa, biết cái camera đáng chết kia kiểu gì cũng sẽ xảy ra trục trặc, cho nên không có ghi chép gì khác.”

Gaunt gật gật đầu: “Đường núi này thông đến nơi nào?”

“Nối thẳng đến nhà kho bỏ hoang phía tây thung lũng Phỉ Thúy.”

“Còn có thể thông đến chỗ khác không?”

Matthew · Klaw ngẫm nghĩ, bĩu môi nói: “Vốn là có thể đến được nơi khác, nhưng trước đó mưa to dẫn đến đường núi phía trước bị lở, phá hỏng con đường, cho nên nếu đi qua chỗ tôi trực ban, chỉ có thể đến nhà kho thôi. Ờm… Hoặc là trở về theo đường cũ.”

“Gần đó còn có đường nào khác đến hiện trường số 7, cũng chính là nhà kho kia không?” Gaunt luật sư hỏi.

“Vốn dĩ có, đi từ một hướng khác tới là được.” Có lẽ Matthew · Klaw cảm thấy vấn đề này hơi ngốc, tức giận nói: “Nhưng vừa rồi tôi đã qua, ngọn núi bị lở, một bên khác bị phá hỏng, chỉ còn con đường này.”



“Được rồi.” Luật sư Gaunt gật đầu, lại hỏi: “Ông thấy chiếc Ngân Báo gtx3 kia là vào lúc nào?”

“Chạng vạng tối 5 giờ 15 phút, đi qua tháp trực ban, lái về hướng nhà kho, sau bốn tiếng mới đi, 9 giờ 10 giờ đêm gì đó.” Matthew · Klaw nói.

Gaunt thỏa mãn gật đầu, sau đó nhìn về phía bồi thẩm đoàn, lễ phép nói: “Mạo muội lặp lại một lần, chứng cứ ban đầu cho thấy thời gian xảy ra vụ án ở hiện trường số 7 có thể xác định chính xác là vào từ 6 đến 7 giờ tối ngày 19 tháng 9. Nói cách khác, thời gian chiếc Ngân Báo gtx3 này dừng lại đủ để hoàn thành toàn bộ quá trình xâm hại.”

Hắn ta dừng lại một chút, lại nhắc đến cuộc nói chuyện của Cố Yến và Glow trước đó, “Đồng thời, bị cáo còn có đầy đủ thời gian ở lại hiện trường, chậm rãi thưởng thức kiệt tác của mình.”

Nói rồi, hắn ta lại lật báo cáo kiểm tra vết tích ra, đưa lên toàn bộ màn hình, bôi đỏ toàn bộ từ khoá để cho mọi người xem rõ ràng: “Vì để giải thích toàn bộ quá trình một cách trôi chảy, tôi đã giữ bản báo cáo này lại, phối hợp với lời khai của ông Crow. Đây là chiếc xe mà cảnh sát giao thông phát hiện ở đoạn đường nào đó trên đường núi số 013 sau khi vụ án xảy ra được ba ngày.”

Gaunt “a” một tiếng, bổ sung: “Đáng nhấn mạnh là, ba ngày sau không hề có mưa, mà lúc đó cảnh sát giao thông không ý thức được chiếc xe này liên quan đến vụ án. Nhưng đó không phải điểm chính, điểm chính là chiếc xe này bị người ta vứt bỏ ở ven đường trong rừng cây, loại hình là Ngân Báo gtx3, kiểm tra được tóc và sợi quần áo của bị cáo Horace Ji trong xe.”

Trên màn hình lớn liên tiếp hiện ra mấy bức ảnh chụp xe, thân xe rất bẩn, bám đây nước bùn khô cứng, bánh xe cũng cực kì bẩn thỉu.

“Được rồi, tôi chỉ hỏi đến đây thôi.” Luật sư Gaunt nói xong thì ngồi xuống.

Hắn ta tựa ở thành ghế, dù bận vẫn ung dung nhìn ghế biện hộ.

Vòng chứng cứ này không có chuyện gì của bị cáo số một, luật sư Dean chỉ đứng dậy nói: “Tôi không có vấn đề gì.”

Thế là ánh mắt của mọi người lại tập trung lên trên người Cố Yến lần nữa.

Thẩm phán đưa tay ra hiệu, Cố Yến đứng lên.

Trên màn hình, chiếc Ngân Báo gtx3 bị vứt bỏ kia vẫn chưa bị kéo đi, hiện rõ ra trước mặt đám người, giống như đang không ngừng nhắc nhở mọi người: Chiếc xe này thuộc về Horace Ji, lúc xảy ra vụ án, nó ở ngay hiện trường.

Cố Yến đứng dậy, ánh mắt tỉnh táo tập trung lên trên mấy bức ảnh kia, hơi dừng lại một lát, sau đó lại thản nhiên thu về.

Hắn nhìn về phía Matthew · Klaw, lễ phép gật đầu xem như chào hỏi, sau đó lạnh nhạt hỏi: “Ông mới vừa nói, nội dung công việc của ngươi chính là ở trong nhà trực ban, cả ngày nhìn chằm chằm làn xe qua thung lũng đúng không?”

“Đúng.”

“Làm theo ca?”

“Đúng, tôi và một đồng nghiệp khác, hai ca.”

Cố Yến: “Thời gian thay ca cụ thể?”

“Bình thường là một người làm ca sáng, trực ban đến chạng vạng tối, sau đó một người khác làm từ chạng vạng tối đến buổi sáng. Thật ra thời gian cụ thể cũng không cố định, phải cân nhắc đến rất nhiều tình huống, dù sao nơi đó thường xuyên có mưa, còn thường xuyên có động đất.”

“Như vậy thời gian trực ban của ông vào ngày xảy ra vụ án là gì?”

“2 giừ chiều đến 6 giờ sáng hôm sau. Hôm đó dự báo tối sẽ có mưa, tôi đến sớm.” Klaw nói.

“Trong lúc trực ban, bên cạnh có những người khác không?”

“Không có, chỉ có một mình tôi.”



“Hôm đó thời gian trực ban của ông rất dài, có thể vì mệt nhọc mà ngủ mất không?” Cố Yến hỏi.

Matthew · Klaw gần như là lập tức phủ nhận: “Không có!”

“Trong đêm cũng không ngủ?”

Matthew · Klaw lại lập tức phủ nhận lần nữa: “Không hề, tôi không ngủ.”

Cố Yến lẳng lặng nhìn ông ta một lát, sau đó thu hồi ánh mắt.

“Ngày 19 tháng 9, đến bây giờ đã là hơn 3 tháng, ông có thể bảo đảm ký ức ngày đó hoàn chỉnh mà rõ ràng chứ?” Hắn đổi đề tài, tiếp tục hỏi: “Có thể sẽ nhớ nhầm ngày giờ, thời gian cụ thể không? Hoặc là nhầm với một ngày nào đó trước hoặc sau đó?”

Matthew · Klaw bật cười một tiếng, nhướng mày lên. Đôi mắt sưng luôn luôn không có tinh thần kia thế mà lại có vẻ hùng hổ dọa người: “Ngài luật sư, có lẽ cậu có chút hiểu nhầm với tình hình ở thung lũng Phỉ Thúy. Nơi đó một năm cũng không có nhiều người đi qua, hai cánh tay là có thể đếm hết được!”

Giọng điệu của ông ta có hơi khó chịu, lại có chút trào phúng: “Thử hỏi mỗi ngày cậu phải nhìn chằm chằm những thứ dài liên miên bất tập, cách ba mươi năm mươi ngày mới gặp được một người sống, còn có thể nhớ nhầm thời gian sao? Nếu cách ba năm năm quên mất thì thôi. Lúc này mới mấy tháng chứ, sao tôi có thể không nhớ được? Hay là cậu cho rằng năng lực ghi nhớ của tôi có vấn đề nghiêm trọng, quay đầu là quên?”

Cố Yến bị mỉa mai một đoạn như vậy, không thể hiện ra tâm trạng gì, chỉ khẽ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

Hắn vẫn rất trấn định tự nhiên, lật tiếp một tài tư liệu, sau đó bình tĩnh hỏi vấn đề kế tiếp: “Nhân chứng trước đó là anh Glow, và cả vừa rồi ông cũng có nhắc đến, hôm xảy ra vụ án có mưa phải không?”

“Đúng.” Matthew · Klaw trả lời.

“Tôi cũng đã điều tra dự báo thời tiết cùng ngày rồi, trên đó nói hôm ấy có hai trận mưa?” Cố Yến hỏi.

Matthew sửng sốt một lát, nhưng rất nhanh đã đáp: “Chạng vạng tối một trận, khoảng bốn giờ đã bắt đầu mưa rồi, kéo dài đến ban đêm, sau khi chiếc xe kia rời đi không bao lâu liền ngừng, đại khái là 9 giờ 20? Nửa đêm lại có một trận.”

“Mưa rất lớn?”

“Cực kì lớn, gió cũng rất lớn, thổi nghiêng, cửa kính phòng trực ban bị đập ròng rã năm tiếng, tôi còn lo nó sẽ bị hỏng.” Vì để thể hiện mình nhớ rất rõ ràng, ông ta còn miêu tả thêm vài câu.

Cố Yến nhấc mắt lên từ tờ tài liệu cuối cùng: “Như vậy tôi có một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Trước đó ông cực kì chắc chắn, nói rằng hôm xảy ra vụ án đã chính mắt trông thấy chiếc xe kia là Ngân Báo màu trắng, thậm chí còn xác định chính xác loại hình là gtx3. Mời ông nói cho tôi, ông làm thế nào để thấy rõ được loại hình trong vài giây chiếc xe lao nhanh qua màn mưa to như tên bắn?”

Matthew · Klaw sửng sốt một lát, sau đó cất cao giọng: “Chức trách của tôi chính là nhìn đường! Tôi làm việc gần 60 năm, 60 năm qua mỗi ngày nhìn chằm chằm xe cộ đi ngang qua, nói thực ra đã không cần dựa vào mắt để nhìn nữa! Chỉ cần nghe tiếng của động cơ, kết hợp với hình dáng đại khái, tôi nhắm hai mắt cũng có thể biết là xe gì, kinh nghiệm của tôi đủ để làm được điều này.”

Cố Yến nghe xong, từ chối cho ý kiến.

Hắn chỉ đặt tờ tài liệu trong tay qua một bên, nhìn Matthew · Klaw, nói: “Vậy có lẽ ông cần giải thích lại một chút.”

“Giải thích cái gì?” Klaw gần như không theo kịp.

Cố Yến mở ghi chép lời khai trên toà ra, đưa lên trên màn hình, kéo xuống mấy dòng, gạch một câu trong đó, “Ba phút trước, ông vừa nói, có lẽ tôi có chút hiểu nhầm với tình hình ở thung lũng. Nơi đó một năm cũng không có nhiều người đi qua, hai cánh tay là có thể đếm hết được, cách ba mươi năm mươi ngày mới gặp người sống một lần. Theo tần suất này, thứ cho tôi nói thẳng, đa số người đang ngồi ở đây còn thấy nhiều xe hơn công việc 60 năm qua của ông đấy.”

“Xin hỏi, kinh nghiệm phong phú của ông ở đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau