Chương 97: Đương sự (2)
“Làm sao? Người bệnh này có vấn đề gì à?”
Có thể bác sĩ Lâm Nguyên e ngại vì lễ nghi nghề nghiệp, liền thu lại vẻ mặt, có chút lúng túng nói: “Cũng không phải có vấn đề, ừm… vẫn tốt. Không vọng nghị, không vọng nghị.”
Hắn ta khoát tay một cái, “Hai ngày nay cảnh sát vẫn canh ở chỗ này, tôi không nghĩ luật sư biện hộ sẽ là các cậu. Qua lại mấy lần dù sao cũng coi là bạn, vụ án này có vẻ rất dễ gây phiền toái, mấy ngày nay bệnh viện đều bị làm cho không thể yên tĩnh, hai người… vẫn nên cẩn thận chút đi.”
“Cảm ơn.”
Thang máy cửa kính đi xuống, đưa đám người Lâm Nguyên xuống dưới tầng.
Yên Tuy Chi liếc mắt một cái, rồi cùng Cố Yến xuyên qua hành lang.
“Hình như lời cuối cùng mà bác sĩ Lâm muốn nói, cũng không phải là bảo chúng ta cẩn thận một chút.” Anh nói.
Cố Yến “ừ” một tiếng, “Nhìn ra được, nửa đường thì chuyển lời.”
“Hắn ta định nói gì?” Yên Tuy Chi như có điều suy nghĩ.
Khẩu hình đó hình như là muốn nói từ “đừng”, chỉ là Lâm Nguyên vừa nhấp môi buông ra, cuối cùng lại nói “Cẩn thận một chút”.
Nhưng hắn muốn nói đừng cái gì?
Đừng dính vào? Đừng nhận vụ án này? Đừng bào chữa cho ngài Ji đó?
“Đây cũng không phải điểm chính.” Cố Yến nói.
Điểm chính là tại sao hắn ta phải nhắc nhở những điều này.
Nói như vậy, có lúc biểu hiện của Lâm Nguyên quả thật rất đáng để suy nghĩ. Hai người hơi nghĩ lại một phen —
Lúc khám bỏng ở Tửu Thành, Lâm Nguyên đã thuận tay giúp một lần.
Lúc đó ghi chép chữa bệnh của Yên Tuy Chi trống rỗng, thật ra thì điều này có chút khác thường. Người bình thường, ví dụ như nhóc Joshua phát hiện ra đầu tiên, hơn nữa còn rất kinh ngạc. Nhưng Lâm Nguyên lại không, nếu như không phải là Joshua rêu rao, thậm chí hắn ta cũng không chú ý tới vấn đề này.
Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc là hắn ta thật sự không chú ý, hay là thấy được nhưng cố gắng không nói?
Cho dù được Joshua nhắc nhở, hắn ta cũng không truy cứu “tại sao ghi chép chữa bệnh lại trống rỗng”, thậm chí còn chia một lần chẩn đoán ra thành ba lần để viết, giúp ghi chép của Yên Tuy Chi dễ nhìn hơn một chút.
Bác sĩ ở bệnh viện Xuân Đằng đã thân thiết đến trình độ này?
Còn có lần kiểm tra gen trước đó.
Lâm Nguyên nói, bác sĩ vốn được sắp xếp không phải hắn ta mà là tóc xoăn, chỉ vì bác sĩ tóc xoăn có chị họ chết trong tai nạn y tế, hai ngày đó không rảnh, cho nên ngẫu nhiên đổi thành hắn ta tới làm dùm.
Kết quả có phải ngẫu nhiên thật hay không?
Lúc ấy hắn ta rời khỏi phòng thí nghiệm, cũng nói câu “Cẩn thận một chút” với bọn Yên Tuy Chi. Khi đó, Yên Tuy Chi theo bản năng cho là hắn ta bảo bọn họ cẩn thận khi sử dụng thiết bị, nhưng nếu như không phải thì sao?
Nếu như hắn thật sự đang nhắc nhở Yên Tuy Chi và Cố Yến cẩn thận một chút thì sao?
…
Yên Tuy Chi ngẫm nghĩ chốc lát, lại lắc đầu nói: “Không nghĩ lại nữa.”
“Hửm?”
“Ôm phỏng đoán nào đó để nhìn vấn đề, càng xem càng cảm thấy chỗ nào cũng ăn khớp, nghi người trộm rìu mà.” Yên Tuy Chi nhướng mày nói, “Nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ cũng đều là thứ tôi chủ quan bịa ra thôi.”
“Thầy cũng sẽ chủ quan bịa ra?” Cố Yến liếc anh một cái.
Ở trong mắt đám sinh viên học viện pháp luật, Yên Tuy Chi làm chuyện gì cũng không nhanh không chậm, ung dung ổn định, ít khi có lúc cảm tính hoặc chủ quan quá đáng.
Yên giáo sư nghiêm trang nói: “Dĩ nhiên, ví dụ như bây giờ tôi nhìn thấy cậu liền chủ quan nghĩ ra rất nhiều thứ, muốn biết không?”
Cố Yến cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nói như chặt đinh chém sắt: “Không muốn.”
Yên Tuy Chi: “...”
Tại sao cậu lại như vậy?
Phòng bệnh cuối hành lang ở tầng này có nhiều người nhất, cũng yên tĩnh nhất.
Cửa phòng bệnh có 6 cảnh sát trông coi, trái ba phải ba, đều ngồi ở trên băng ghế dài, hai tên phụ trách nhìn chằm chằm người bên trong phòng, hai tên phụ trách nhìn người lui tới trên hành lang, còn có hai tên cảnh sát đang nói chuyện với bác sĩ y tá.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến đi tới, hai tên cảnh sát phụ trách nhìn hành lang nháy mắt cảnh giác, hất cằm lên với bọn họ từ xa, hỏi: “Người nào? Tìm phòng bệnh đừng tìm ở chỗ này, đi trước mặt!”
Lực chú ý của Liên Minh về án “Ông lắc đầu” ở mọi nơi đều không thấp, áp lực của những cảnh sát này cũng không nhỏ, chắc không được nghỉ ngơi nhiều, dưới mắt ai nấy đều có quầng thâm chiếm nửa khuôn mặt, đương nhiên giọng điệu không thể ôn hòa được.
“Luật sư.”
Cố Yến lời ít ý nhiều chứng minh thân phận.
“À — anh chính là vị luật sư biện hộ kia?” Sáu tên cảnh sát canh giữ ở cửa đều nhìn sang, ngay cả y bác sĩ đang trò chuyện cũng ném một ánh mắt sang.
Nghe nói miệng của đương sự – ngài Ji kia còn chặt hơn bất kì thứ gì, cạy thế nào cũng không ra, nhất định phải chờ luật sư đến mới nói, là một tên lõi đời chính hiệu. Điều này khiến cảnh sát trông coi và y bác sĩ liên quan cực kì đau đầu.
Trước khi luật sư thật sự vào vị trí, bọn họ cũng đã giận cá chém thớt một lần, vào lúc này thấy Cố Yến, tất cả mọi người đều bưng ra vẻ mặt mẻ ghẻ, giống như ăn cơm để qua đêm.
Dĩ nhiên, loại giận cá chém thớt này chẳng qua chỉ là trạng thái bốc hơi.
Bị sắc mặt Cố Yến đông một cái, liền lập tức giải tán.
Bác sĩ hòa hoãn sắc mặt, gật đầu tỏ ý với hai người, “Người mắc bệnh vừa kiểm tra xong, y tá đang truyền dịch dinh dưỡng cho gã, bây giờ hai người có thể vào.”
“Tình hình lây nhiễm trước mắt của gã như thế nào?” Cố Yến hỏi.
Nói đến chỗ này, bác sĩ liền đơ mặt: “Phản ứng của người bệnh chậm hơn những người khác nhiều, mặc dù kiểm tra ra dương tính, nhưng trước mắt cũng không xuất hiện triệu chứng tương ứng gì.”
Trong trung tâm lây nhiễm này, tất cả người bị lây nhiễm đều là dáng vẻ đau khổ muốn chết, cố tình nghi phạm liên quan đến vụ án này lại không, sớm trưa tối vẫn không thể thiếu ba lần truyền dinh dưỡng theo như quy định, xong xuôi gã lại nằm trên bệ cửa sổ trêu chọc chim chóc.
Sáng nay còn nói thêm câu đặc biệt thiếu đòn, gã nói: “Tới bệnh viện chưa được mấy ngày, tôi đã béo ra ba cân.”
Đây cơ bản đều là công lao của dịch dinh dưỡng.
Nhưng bác sĩ chính là bác sĩ, chức trách ở đây, cho dù nghi phạm số hai – ngài Ji kia chỉ nói chuyện liên quan đến “lây nhiễm”, ông ta vẫn dựa theo quy định của bệnh viện để chữa trị cho nghi phạm này.
“Cũng không có gì khác.” Ông ta nói.
Cố Yến: “Được.”
Yên Tuy Chi đúng lúc nói: “Vừa rồi mấy người đang nói chuyện gì?”
Dù sao không phải mấy câu lẻ tẻ này là có thể giới thiệu xong bệnh tình.
Bác sĩ chần chờ một chút, giống như đang do dự có nến nói với Yên Tuy Chi hay không. Ngược lại tên cảnh sát ở một bên lại thản nhiên không cố kị gì mà châm chọc: “Không có gì, chỉ tìm hiểu vài khả năng có thể lây bệnh thôi. CMN lần đầu tiên tôi thấy nằm viện còn béo ra, quá không bình thường.”
Yên Tuy Chi gật đầu: “Lỗ mãng hỏi một câu, thảo luận có kết quả chưa?”
“Khả năng ngụy trang gần như bằng 0.” Bác sĩ nói, “Sai số ở máy đo lường không đáng kể, hơn nữa chúng tôi cũng cho đối phương làm mấy lần kiểm tra nghiêm khắc hơn rồi, đúng là gã dương tính.”
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến vào phòng bệnh, y tá đang cầm bình dinh dưỡng và một ống kim, nói với người bên cửa sổ: “Mong anh nghiêng đầu phối hợp một chút, cái kim cuối cùng phải đâm vào bên tai.”
Y tá còn khua tay múa chân chỉ một vị trí bên tai mình, tiếp tục bảo bệnh nhân cúi đầu xuống.
Người nọ có mái tóc ngắn màu đen, cái đầu coi như cao, nhưng vóc người không đều đặn lắm, bắp tay căng phồng, trừ quần áo bệnh nhân ra, cả người trên dưới đều không tìm ra điểm thứ liên quan đến “bệnh nhân”.
Gã trêu chọc nháy mắt một cái với y tá, “Có khách tới, tôi đi tiếp khách đã.”
Nói xong, quay đầu đi đến chỗ Cố Yến.
Y tá vẫn không châm được một kim kia, đầy vẻ bất đắc dĩ đuổi theo phía sau.
Gã thân cao chân dài, đi ba bốn bước, y tá phải chạy một mạch mới có thể đuổi kịp, còn cần bệnh nhân phối hợp cúi thấp đầu, nếu không cũng không thể châm được.
Cố Yến nhẹ nhàng nhíu mày.
Mới vừa gặp mặt mà đã thấy ghét như vậy, cũng coi là một loại bản lĩnh.
“A, lại là cậu, hân hạnh hân hạnh.” Gã chìa tay ra với Cố Yến, “Horace · Ji.”
“Cố Yến.”
Mượn cơ hội hai người bọn họ nói chuyện, Yên Tuy Chi mỉm cười một cái với y tá, vẫy vẫy tay, không tiếng động nói: “Đưa cho tôi.”
Y tá còn chưa phản ứng kịp, đã bị nụ cười của anh làm cho rơi vào trong sương mù, sững sờ đưa một ống kim cuối cùng trong tay cho anh.
Horace · Ji lại nhìn ra chỗ Yên Tuy Chi, nhíu mày hỏi: “Cậu là…”
Yên Tuy Chi: “Tôi là thực tập sinh của luật sư Cố.”
“Ồ, hân hạnh.” Horace · Ji vừa nói vừa chìa tay ra.
Yên Tuy Chi thản nhiên nắm lấy, lúc túm lấy đối phương thì không nhẹ không nặng kéo một cái.
Horace · Ji hơi lảo đảo nửa bước, bị Yên Tuy Chi đâm một kim lên mang tai.
“...”
Anh ghim kim cũng không chú trọng nặng nhẹ như phái nữ, nhắm ngay vị trí là được, cho nên trải nghiệm sẽ không tốt lắm.
“Ssh ——” Horace · Ji bị đâm một cái, đột nhiên rút tay ra khỏi tay Yên Tuy Chi, theo bản năng che bên tai, hít một hơi.
Yên Tuy Chi quay đầu hỏi y tá: “Châm đúng không?”
Y tá gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Chính xác.”
Yên Tuy Chi lại nói với Horace · Ji đang trừng mắt: “Không cần cảm ơn.”
Horace · Ji: “...”
Ai cần cảm ơn cậu???
Có thể bác sĩ Lâm Nguyên e ngại vì lễ nghi nghề nghiệp, liền thu lại vẻ mặt, có chút lúng túng nói: “Cũng không phải có vấn đề, ừm… vẫn tốt. Không vọng nghị, không vọng nghị.”
Hắn ta khoát tay một cái, “Hai ngày nay cảnh sát vẫn canh ở chỗ này, tôi không nghĩ luật sư biện hộ sẽ là các cậu. Qua lại mấy lần dù sao cũng coi là bạn, vụ án này có vẻ rất dễ gây phiền toái, mấy ngày nay bệnh viện đều bị làm cho không thể yên tĩnh, hai người… vẫn nên cẩn thận chút đi.”
“Cảm ơn.”
Thang máy cửa kính đi xuống, đưa đám người Lâm Nguyên xuống dưới tầng.
Yên Tuy Chi liếc mắt một cái, rồi cùng Cố Yến xuyên qua hành lang.
“Hình như lời cuối cùng mà bác sĩ Lâm muốn nói, cũng không phải là bảo chúng ta cẩn thận một chút.” Anh nói.
Cố Yến “ừ” một tiếng, “Nhìn ra được, nửa đường thì chuyển lời.”
“Hắn ta định nói gì?” Yên Tuy Chi như có điều suy nghĩ.
Khẩu hình đó hình như là muốn nói từ “đừng”, chỉ là Lâm Nguyên vừa nhấp môi buông ra, cuối cùng lại nói “Cẩn thận một chút”.
Nhưng hắn muốn nói đừng cái gì?
Đừng dính vào? Đừng nhận vụ án này? Đừng bào chữa cho ngài Ji đó?
“Đây cũng không phải điểm chính.” Cố Yến nói.
Điểm chính là tại sao hắn ta phải nhắc nhở những điều này.
Nói như vậy, có lúc biểu hiện của Lâm Nguyên quả thật rất đáng để suy nghĩ. Hai người hơi nghĩ lại một phen —
Lúc khám bỏng ở Tửu Thành, Lâm Nguyên đã thuận tay giúp một lần.
Lúc đó ghi chép chữa bệnh của Yên Tuy Chi trống rỗng, thật ra thì điều này có chút khác thường. Người bình thường, ví dụ như nhóc Joshua phát hiện ra đầu tiên, hơn nữa còn rất kinh ngạc. Nhưng Lâm Nguyên lại không, nếu như không phải là Joshua rêu rao, thậm chí hắn ta cũng không chú ý tới vấn đề này.
Bây giờ nghĩ lại, rốt cuộc là hắn ta thật sự không chú ý, hay là thấy được nhưng cố gắng không nói?
Cho dù được Joshua nhắc nhở, hắn ta cũng không truy cứu “tại sao ghi chép chữa bệnh lại trống rỗng”, thậm chí còn chia một lần chẩn đoán ra thành ba lần để viết, giúp ghi chép của Yên Tuy Chi dễ nhìn hơn một chút.
Bác sĩ ở bệnh viện Xuân Đằng đã thân thiết đến trình độ này?
Còn có lần kiểm tra gen trước đó.
Lâm Nguyên nói, bác sĩ vốn được sắp xếp không phải hắn ta mà là tóc xoăn, chỉ vì bác sĩ tóc xoăn có chị họ chết trong tai nạn y tế, hai ngày đó không rảnh, cho nên ngẫu nhiên đổi thành hắn ta tới làm dùm.
Kết quả có phải ngẫu nhiên thật hay không?
Lúc ấy hắn ta rời khỏi phòng thí nghiệm, cũng nói câu “Cẩn thận một chút” với bọn Yên Tuy Chi. Khi đó, Yên Tuy Chi theo bản năng cho là hắn ta bảo bọn họ cẩn thận khi sử dụng thiết bị, nhưng nếu như không phải thì sao?
Nếu như hắn thật sự đang nhắc nhở Yên Tuy Chi và Cố Yến cẩn thận một chút thì sao?
…
Yên Tuy Chi ngẫm nghĩ chốc lát, lại lắc đầu nói: “Không nghĩ lại nữa.”
“Hửm?”
“Ôm phỏng đoán nào đó để nhìn vấn đề, càng xem càng cảm thấy chỗ nào cũng ăn khớp, nghi người trộm rìu mà.” Yên Tuy Chi nhướng mày nói, “Nghĩ tiếp nữa, chỉ sợ cũng đều là thứ tôi chủ quan bịa ra thôi.”
“Thầy cũng sẽ chủ quan bịa ra?” Cố Yến liếc anh một cái.
Ở trong mắt đám sinh viên học viện pháp luật, Yên Tuy Chi làm chuyện gì cũng không nhanh không chậm, ung dung ổn định, ít khi có lúc cảm tính hoặc chủ quan quá đáng.
Yên giáo sư nghiêm trang nói: “Dĩ nhiên, ví dụ như bây giờ tôi nhìn thấy cậu liền chủ quan nghĩ ra rất nhiều thứ, muốn biết không?”
Cố Yến cảm thấy không phải chuyện gì tốt, nói như chặt đinh chém sắt: “Không muốn.”
Yên Tuy Chi: “...”
Tại sao cậu lại như vậy?
Phòng bệnh cuối hành lang ở tầng này có nhiều người nhất, cũng yên tĩnh nhất.
Cửa phòng bệnh có 6 cảnh sát trông coi, trái ba phải ba, đều ngồi ở trên băng ghế dài, hai tên phụ trách nhìn chằm chằm người bên trong phòng, hai tên phụ trách nhìn người lui tới trên hành lang, còn có hai tên cảnh sát đang nói chuyện với bác sĩ y tá.
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến đi tới, hai tên cảnh sát phụ trách nhìn hành lang nháy mắt cảnh giác, hất cằm lên với bọn họ từ xa, hỏi: “Người nào? Tìm phòng bệnh đừng tìm ở chỗ này, đi trước mặt!”
Lực chú ý của Liên Minh về án “Ông lắc đầu” ở mọi nơi đều không thấp, áp lực của những cảnh sát này cũng không nhỏ, chắc không được nghỉ ngơi nhiều, dưới mắt ai nấy đều có quầng thâm chiếm nửa khuôn mặt, đương nhiên giọng điệu không thể ôn hòa được.
“Luật sư.”
Cố Yến lời ít ý nhiều chứng minh thân phận.
“À — anh chính là vị luật sư biện hộ kia?” Sáu tên cảnh sát canh giữ ở cửa đều nhìn sang, ngay cả y bác sĩ đang trò chuyện cũng ném một ánh mắt sang.
Nghe nói miệng của đương sự – ngài Ji kia còn chặt hơn bất kì thứ gì, cạy thế nào cũng không ra, nhất định phải chờ luật sư đến mới nói, là một tên lõi đời chính hiệu. Điều này khiến cảnh sát trông coi và y bác sĩ liên quan cực kì đau đầu.
Trước khi luật sư thật sự vào vị trí, bọn họ cũng đã giận cá chém thớt một lần, vào lúc này thấy Cố Yến, tất cả mọi người đều bưng ra vẻ mặt mẻ ghẻ, giống như ăn cơm để qua đêm.
Dĩ nhiên, loại giận cá chém thớt này chẳng qua chỉ là trạng thái bốc hơi.
Bị sắc mặt Cố Yến đông một cái, liền lập tức giải tán.
Bác sĩ hòa hoãn sắc mặt, gật đầu tỏ ý với hai người, “Người mắc bệnh vừa kiểm tra xong, y tá đang truyền dịch dinh dưỡng cho gã, bây giờ hai người có thể vào.”
“Tình hình lây nhiễm trước mắt của gã như thế nào?” Cố Yến hỏi.
Nói đến chỗ này, bác sĩ liền đơ mặt: “Phản ứng của người bệnh chậm hơn những người khác nhiều, mặc dù kiểm tra ra dương tính, nhưng trước mắt cũng không xuất hiện triệu chứng tương ứng gì.”
Trong trung tâm lây nhiễm này, tất cả người bị lây nhiễm đều là dáng vẻ đau khổ muốn chết, cố tình nghi phạm liên quan đến vụ án này lại không, sớm trưa tối vẫn không thể thiếu ba lần truyền dinh dưỡng theo như quy định, xong xuôi gã lại nằm trên bệ cửa sổ trêu chọc chim chóc.
Sáng nay còn nói thêm câu đặc biệt thiếu đòn, gã nói: “Tới bệnh viện chưa được mấy ngày, tôi đã béo ra ba cân.”
Đây cơ bản đều là công lao của dịch dinh dưỡng.
Nhưng bác sĩ chính là bác sĩ, chức trách ở đây, cho dù nghi phạm số hai – ngài Ji kia chỉ nói chuyện liên quan đến “lây nhiễm”, ông ta vẫn dựa theo quy định của bệnh viện để chữa trị cho nghi phạm này.
“Cũng không có gì khác.” Ông ta nói.
Cố Yến: “Được.”
Yên Tuy Chi đúng lúc nói: “Vừa rồi mấy người đang nói chuyện gì?”
Dù sao không phải mấy câu lẻ tẻ này là có thể giới thiệu xong bệnh tình.
Bác sĩ chần chờ một chút, giống như đang do dự có nến nói với Yên Tuy Chi hay không. Ngược lại tên cảnh sát ở một bên lại thản nhiên không cố kị gì mà châm chọc: “Không có gì, chỉ tìm hiểu vài khả năng có thể lây bệnh thôi. CMN lần đầu tiên tôi thấy nằm viện còn béo ra, quá không bình thường.”
Yên Tuy Chi gật đầu: “Lỗ mãng hỏi một câu, thảo luận có kết quả chưa?”
“Khả năng ngụy trang gần như bằng 0.” Bác sĩ nói, “Sai số ở máy đo lường không đáng kể, hơn nữa chúng tôi cũng cho đối phương làm mấy lần kiểm tra nghiêm khắc hơn rồi, đúng là gã dương tính.”
Lúc Yên Tuy Chi và Cố Yến vào phòng bệnh, y tá đang cầm bình dinh dưỡng và một ống kim, nói với người bên cửa sổ: “Mong anh nghiêng đầu phối hợp một chút, cái kim cuối cùng phải đâm vào bên tai.”
Y tá còn khua tay múa chân chỉ một vị trí bên tai mình, tiếp tục bảo bệnh nhân cúi đầu xuống.
Người nọ có mái tóc ngắn màu đen, cái đầu coi như cao, nhưng vóc người không đều đặn lắm, bắp tay căng phồng, trừ quần áo bệnh nhân ra, cả người trên dưới đều không tìm ra điểm thứ liên quan đến “bệnh nhân”.
Gã trêu chọc nháy mắt một cái với y tá, “Có khách tới, tôi đi tiếp khách đã.”
Nói xong, quay đầu đi đến chỗ Cố Yến.
Y tá vẫn không châm được một kim kia, đầy vẻ bất đắc dĩ đuổi theo phía sau.
Gã thân cao chân dài, đi ba bốn bước, y tá phải chạy một mạch mới có thể đuổi kịp, còn cần bệnh nhân phối hợp cúi thấp đầu, nếu không cũng không thể châm được.
Cố Yến nhẹ nhàng nhíu mày.
Mới vừa gặp mặt mà đã thấy ghét như vậy, cũng coi là một loại bản lĩnh.
“A, lại là cậu, hân hạnh hân hạnh.” Gã chìa tay ra với Cố Yến, “Horace · Ji.”
“Cố Yến.”
Mượn cơ hội hai người bọn họ nói chuyện, Yên Tuy Chi mỉm cười một cái với y tá, vẫy vẫy tay, không tiếng động nói: “Đưa cho tôi.”
Y tá còn chưa phản ứng kịp, đã bị nụ cười của anh làm cho rơi vào trong sương mù, sững sờ đưa một ống kim cuối cùng trong tay cho anh.
Horace · Ji lại nhìn ra chỗ Yên Tuy Chi, nhíu mày hỏi: “Cậu là…”
Yên Tuy Chi: “Tôi là thực tập sinh của luật sư Cố.”
“Ồ, hân hạnh.” Horace · Ji vừa nói vừa chìa tay ra.
Yên Tuy Chi thản nhiên nắm lấy, lúc túm lấy đối phương thì không nhẹ không nặng kéo một cái.
Horace · Ji hơi lảo đảo nửa bước, bị Yên Tuy Chi đâm một kim lên mang tai.
“...”
Anh ghim kim cũng không chú trọng nặng nhẹ như phái nữ, nhắm ngay vị trí là được, cho nên trải nghiệm sẽ không tốt lắm.
“Ssh ——” Horace · Ji bị đâm một cái, đột nhiên rút tay ra khỏi tay Yên Tuy Chi, theo bản năng che bên tai, hít một hơi.
Yên Tuy Chi quay đầu hỏi y tá: “Châm đúng không?”
Y tá gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: “Chính xác.”
Yên Tuy Chi lại nói với Horace · Ji đang trừng mắt: “Không cần cảm ơn.”
Horace · Ji: “...”
Ai cần cảm ơn cậu???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất