Lục Địa Bị Mất

Chương 10: Bác sĩ Lâm: VU, ĂN CƠM

Trước Sau
Lều được dựng bằng gỗ, nhiều chỗ thông gió, trong nhà ẩm ướt rét lạnh, trên mặt đất ướt dầm dề. Lâm Nhất từ chỗ mẹ Cáp Y biết được có một loại cây mà vỏ cây khi trải ra rất lớn, cậu liền lột rất nhiều bày ở trong phòng, tuy rằng hơi bừa bộn, ít nhất lúc dẫm chân lên sẽ không dính bùn đất.

Dém tấm mành đan bằng dây mây ngoài cùng lại, che da thú kín mít, Lâm Nhất xoa xoa tay, hà hơi, đi qua đảo muỗng gỗ trong nồi đá. Múc một bát canh và mấy miếng nấm lớn đặt lên phiến đá hơi phẳng, sau đó mới múc cho mình một bát.

Phục Phong ngồi bên đống lửa, ánh lửa nhảy lên trong mắt hắn, làm khuôn mặt góc cạnh nhu hòa của hắn đan xen giữa sáng và tối. Đứng xa xa nhìn lại thì dịu dàng ôn hòa, một khi chạm vào sẽ lạnh run.

Thấy hắn muốn cột tóc lại, Lâm Nhất buông bát trong tay xuống ghé lại gần, chỉ chỉ tóc của hắn, “Tôi giúp anh.”

Nhìn đôi mắt mang theo ý cười của Lâm Nhất, Phục Phong khẽ cau mày, hắn hơi nghiêng đầu, để tiện hơn cho đối phương.

Chất tóc không tệ, sờ đi sờ lại, Lâm Nhất lấy dây cỏ tùy ý buộc lại. Hơi thở mang khí vị nhàn nhạt, mỗi ngày đều ngửi được, cậu bất giác tới gần, đột nhiên nhớ tới hình như chưa từng thấy Phục Phong gội đầu.

Gãi đầu, Lâm Nhất ngồi trở lại trên da thú. Cậu đang do dự buổi tối có nên tắm rửa một cái hay không, cái thùng gỗ to có hình dạng hơi kỳ quái kia sẽ bị rỉ nước, tắm rửa một lần cũng phải chạy đua với thời gian.

Nhìn thấy Phục Phong bưng chén canh kia gần như không nhúc nhích, Lâm Nhất nhắc một tiếng, “Lạnh.”

Biết Phục Phong đang lo lắng điều gì, lại không thể giúp được, cậu đã tận lực. Ở nơi này từ trước đến nay đã mấy tháng, trừ thời gian để thích ứng ra, còn lại đều suy nghĩ cách làm thế nào mang những thứ mình hiểu biết vào trong cuộc sống.

Giúp người trong thôn đào mương, cũng nói cho bọn họ dùng hầm trữ đồ ăn, đã trao đổi rất nhiều lần với những người lớn tuổi nung đất sét trong tộc, nhờ bọn họ làm ra đất để xây nhà bằng đất nhưng không đủ thời gian.

Thật ra cậu muốn giải quyết vấn đề rét lạnh, nhưng chính cậu cũng chưa từng ngủ qua cái loại giường đất phương bắc này. Đến cả phương diện gieo trồng cây nông nghiệp cũng chỉ có thể chờ mùa đông đi qua rồi từ từ tính.

Cái muỗng gõ gõ chén Phục Phong, Lâm Nhất nhíu mày, thấy hắn nhìn qua, mày càng nhíu chặt, “Trời sắp tối rồi.”

Phục Phong im lặng uống canh thịt, nhặt chút củi gỗ bỏ vào trong đống lửa, hắn nhìn khuôn mặt gầy gò của Lâm Nhất, “Vẫn còn.”

“Tôi no rồi.” Lâm Nhất lắc đầu, trộm nuốt một ngụm nước miếng, nhanh chân bò lại lên ổ trong giường lấy kim xương tiếp tục vá lông.

Mãi đến lúc trời tối Phục Phong mới buông chuyện trong tay xuống. Đóng lại nồi canh thịt, vốn định ngủ, đột nhiên nhớ tới người nọ nói muốn đánh răng. Hắn cầm nhánh cây có lông dài lên, thái dương thấp thoáng nổi lên gân xanh, thứ này thật sự dùng không ổn.

Chờ Phục Phong dọn dẹp xong quay lại đã thấy người nọ hơi nghiêng đầu, cằm rúc trong lớp da thú. Hắn lấy chiếc kim xương trong tay đối phương đi, quét mắt nhìn miếng lông được khâu lên kia, “Cậu rất thông minh.”

Những lời này Lâm Nhất không nghe được, cậu đã ngủ mất rồi.

Ban đêm Lâm Nhất tỉnh dậy, sau lưng có hơi ngứa, cậu mơ mơ màng màng vói tay vào trong quần áo gãi gãi, kết quả càng gãi càng ngứa. Móng tay mới mọc chưa đủ dài, sức gãi không đủ mạnh.

Nhịn một lúc, Lâm Nhất không tài nào ngủ được, cậu ghé đầu lại gần, trong bóng tới sờ mó cánh tay của người bên cạnh, "Phục Phong.”

Người đàn ông ngủ giấc nông đã tỉnh từ lâu, nghe được giọng nói thủ thỉ bên tai thì mở mắt ra, phát ra giọng mũi, "Hửm?"

“Người tôi ngứa.” Lật người đưa lưng về phía hắn, Lâm Nhất có hơi xấu hổ. Cũng may duỗi tay không nhìn thấy năm ngón, nhìn không thấy cái vẻ đỏ mặt của cậu, “Anh gãi giúp tôi với.”

Vẻ mặt Phục Phong có chút thất thường, nhưng cũng bị bóng tối che mất. Hắn dựa vào lời của đối phương lần tay lên, đầu ngón tay chạm vào làn da ấm áp. Hắn không dễ phát hiện sững lại một chút mới chậm rãi dời bàn tay đi, cảm nhận được rõ ràng xương sống hơi nhô ra của đối phương, tiếng hừ thoải mái thỉnh thoảng rơi vào trong tai. Phản ứng kỳ lạ thay đổi từ yếu ớt đến rõ ràng.

Hoàn toàn không phát hiện thay đổi trên người Phục Phong, Lâm Nhất thoải mái thở dài, cảm kích nói cảm ơn, cuộn mình thành một cục, hơi thở chầm chậm trở nên vững vàng và dài ra.

Phục Phong thì lại thảm, phản ứng xảy ra thình lình làm hắn cảm thấy không quen, để nửa đêm còn phải nghĩ ngợi.

Ngày hôm sau Lâm Nhất liền chạy ra ngoài dọn tuyết vào nhà, bỏ vào trong nồi đá đun lên. Tới tới lui lui lăn lộn xong đã mồ hôi đầy đầu, cả người đều dính dấp, cậu nhanh chóng tắm rửa một cái, tiện thể gội sạch cả đầu tóc, nhiệt tình tiếp tục nấu nước cho Phục Phong cũng tắm gội một lần.

Hai người ngồi bên đống lửa, đều ướt sũng.

Trên tảng đá đặt hai chén nước thuốc, lần lượt là của bác sĩ thực tập đại học y khoa hạng hai từ thế kỷ 21 và Đại Vu được Hùng thị coi như thần thánh.



Lâm Nhất cầm bát của Phục Phong uống, Phục Phong cầm bát Lâm Nhất uống. Khác biệt giữa từng được đào tạo chuyên môn và kế thừa sức mạnh thần bí là khó tránh khỏi.

Hai người không có cách nào giao lưu sâu, Lâm Nhất quýnh lên không khống chế được xả ra ngôn ngữ bên kia của cậu, dẫn tới kết quả là tự mình ép mình điên.

Lúc này Phục Phong thường sẽ bình tĩnh nhìn nhìn cậu quýnh quáng.

Cào cào tóc, thấy đã gần khô, Lâm Nhất nói: “Tôi đi xem Đại Hắc.”

Khoảng thời gian trước Lâm Nhất dựng túp lều tranh nhỏ, đem cả lá khô cành gãy chống lửa lẫn dễ bắt lửa bó lại chất thành đống, phụ nữ trong thôn nhìn thấy Lâm Nhất làm như vậy, các cô cũng học theo.

Lều còn có một con nghé, vốn là nuôi nhốt trong rào. Cậu quay về đề nghị với Phục Phong lấy con nghé về nuôi, kết quả vào đêm đó nghé bị Cáp Lôi dắt đến luôn.

Mục tiêu của Lâm Nhất là muốn thuần dưỡng con nghé này thành nghé nhà, từ đây suy ra, chó heo đều có thể làm như thế.

Thấy Lâm Nhất đi tới, con nghé lập tức kêu to “Ụm ụm”, nó cao 60 cm, lông đen toàn thân, cũng đã cỡ bốn tháng tuổi, là một con trâu* cái.

(*)Nguyên văn trong raw lẫn qt là tiểu ngưu aka trâu con ấy mng, nhma ở việt nam mình thường gọi trâu con là nghé, bò con là bê.

Ôm một đống cỏ khô đi qua, Lâm Nhất nhìn con nghé ăn xong, cậu ghé sát vào một chút, lau hết thứ chảy ra xung quanh mắt nghé đi, lại sờ sờ lưng nghé, vuốt vuốt lông nó. Dọn sạch cứt trâu trên mặt đất, chờ trời nắng lấy ra phơi khô, có thể dùng để làm phân bón.

“Qua mấy tháng nữa, tao nhất định sẽ tìm cho mày một đối tượng tốt.”

Con nghé nghe không hiểu, đi vòng quanh cây cọc gỗ, giẫm nát hết cả thảm cỏ trên mặt đất.

Nhìn con nghé khỏe như trâu trước mặt, như là một con trâu sẽ chạy như điên bất cứ lúc nào, khóe miệng Lâm Nhất run rẩy, cậu bình tĩnh siết chặt miếng da thú hơn.

Tuy rằng trời giá rét nhưng phụ nữ vẫn không nhàn rỗi, các cô ở trong nhà đan dây thừng làm võng.

Đàn ông vẫn sẽ vào rừng săn thú, chẳng qua thời gian kéo dài hơn nhiều. Đa số mọi lúc là tay không quay về, cảm xúc của một đám người đều không vui.

Giữa trưa Lâm Nhất nấu cơm, những hạt kê nhỏ vàng là mẹ Cáp Y cho, cậu đun nóng phần canh tối qua rồi cho thêm một ít rau dại.

Khi mùi hương bay trong phòng, Lâm Nhất thỏa mãn thở dài. Xuyên qua đến nơi đây, cậu không chết đói, sống an ổn, còn có thể vỗ no Phục Phong, rất có cảm giác thành tựu.

Thấy Lâm Nhất có vẻ sắp chảy nước miếng, trong mắt Phục Phong xẹt qua một tia ý cười, “Rất đói bụng?”

Chưa trả lời, tiếng rồn rột trong bụng đã xuất hiện trước. Lâm Nhất cười cười, thấy Phục Phong còn đang nhìn mình, lại cười cười tiếp, mặt sắp rút gân tới nơi mà đối phương vẫn không rời mắt.

“Vu, ăn cơm.”

Phục Phong nhướng nhẹ mày, chỉ có khi tức giận mới kêu hắn như vậy, “Lâm, ăn cơm.”

Mấy chữ đó là tiếng phổ thông mình vốn quen thuộc, có chút vụng về. Lâm Nhất kinh ngạc, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, cậu cong cong khóe môi.

Buổi chiều Lâm Nhất đội tuyết ra khỏi cửa, cậu nói chuyện phiến với một ông lão trong thôn, mọi người đều gọi ông lão là chú Man.

Gian lều so với của Phục Phong kia thì nhỏ hơn nhiều, cũng lạnh hơn. Lúc Lâm Nhất đến, ông lão đưa lưng về phía cậu, gọi rất nhiều lần mới phản ứng, “Chú Man? Không thoải mái ạ?” Cậu vừa nói liền phải kiểm tra ngay cho ông lão.

Ông lão xua tay, “Vẫn khỏe.”

Lâm Nhất bĩu môi, đưa một chút thịt khô mang đến cho ông.

Hàm răng không quá nhanh nhẹn nhai thịt khô, ông lão nhìn vào mắt Lâm Nhất thật sâu, “Vu là một đứa nhỏ tốt.”



Vội vàng đốt đống lửa, Lâm Nhất đặt thảo dược trong lồng ngực sang bên cạnh, “Vâng.”

Ngồi xổm trên mặt đất nhìn ánh lửa, ông lão nói, “Nó rất tốt với cậu.”

Lâm Nhất “…” Ông chú ơi, đừng có mà nói chuyện như thật thế.

“Chú Man, chuyện lần trước chú còn chưa kể xong.”

“Ngày xửa ngày xưa…”

Mở đầu kinh điển của truyện cổ tích, lại muốn kể lại từ đầu. Lâm Nhất không lộ ra vẻ nôn nóng, nghiêm túc nghe nội dung mình có thể nhớ được.

Chú Man kể thật lâu trước đây có một truyền thuyết, trong chỗ sâu nhất nơi cánh rừng kia có một thôn làng. Nhưng không chắc chắn được có thật sự tồn tại hay không, quá nguy hiểm, người đi vào đều chưa từng quay trở lại.

Về sau không còn có người dám chạy xa, cho dù là không săn được mồi không thể không đi xa hơn đi chăng nữa, nhiều nhất cũng chỉ ở bên ngoài nghỉ một ngày đã vội vàng trở về.

Nói rất nhiều, nói đông nói tây, gần như tưởng là kể hết chuyện cả đời mình ra, ông lão có vẻ như hơi mệt. Lão ném qua một vật, “Cầm lấy.”

“Đây là cái gì ạ?” Lâm Nhất duỗi tay tiếp được, chiếc răng thú này so ra còn lớn hơn cái treo trên cổ Đức Lỗ, không biết là con gì.

Ông lão không nói gì nữa, lão đuổi Lâm Nhất ra ngoài.

Sau khi trở về Lâm Nhất đưa chiếc răng thú kia cho Phục Phong xem, Phục Phong treo chiếc răng thú lên bức tường đầu giường.

“Vì sao chú Man lại đưa răng thú cho tôi?”

“Vinh quang.” Phục Phong đơn giản giới thiệu qua quá khứ huy hoàng của chú Man. Dũng sĩ đệ nhất Hùng thị, nhưng chuyện sau này của chú Man Phục Phong lại không nói.

Lâm Nhất nhíu mày, không hỏi nhiều. Cậu thoáng cảm thấy bất an, ông lão kia ngày thường rất keo kiệt, thích giành đồ ăn trong bát của cậu còn không chịu nhận, sao đột nhiên lại đưa thứ quan trọng như vậy cho cậu?

Thật sự không yên tâm, trước khi trời tối Lâm Nhất lại đi ra ngoài một chuyếnm ông lão vừa nói vừa cười với cậu, có thể là cậu nghĩ nhiều, đều là đạo lý mong người sống tốt, không mong người xảy ra chuyện.

Mấy ngày sau lão cực kỳ chăm chỉ tránh né*. Trong thôn trừ Phục Phong ra, chỉ có một mình lão là người độc thân. Không có con cái, hẳn là cô độc, sinh ra chút nóng nảy, tình cảnh này lúc Lâm Nhất thực tập ở bệnh viện đã từng gặp rồi, phải kề cạnh ở bên.

(*) chữ 跑 ở đây t cũng kh biết tác giả dùng với nghĩa gì.

Sau khi tuyết ngừng rơi, người già và trẻ em trong thôn đều bước ra khỏi nhà. Bọn họ mang theo công cụ ra bờ sông, cầm cục đá đục lên mặt băng, qua một lúc lâu mặt băng mới nứt ra một lỗ nhỏ.

Lâm Nhất chống cằm nhìn chằm chằm lỗ thủng phía xa, thỉnh thoảng nói hai câu với Bố Cốc. Tiếng hoan hô và gầm nhẹ vang lên cùng lúc ở bờ sông, cậu nheo mắt đến xem chỗ cá nhảy lên mặt băng.

Thấy đã đủ, Lâm Nhất tìm người phụ một tay, cùng lấp kín cái lỗ lại.

“Sao hôm nay chú Man lại không đến thế?” Cậu nhớ lão hôm qua còn ồn ào muốn dạy cậu cách nướng cá vừa nhanh vừa thơm. Mỗi lần đều mang vẻ cực kỳ vênh váo, cho dù lười chọc đến cũng nghe được đối phương khoe khoang.

Bỏ cá vào trong sọt, môi thô ráp của mẹ Cáp Y giật giật, “…Chú Man đi rồi."

Lâm Nhất không nghe rõ, “Cái gì?”

Mẹ Cáp Y nói người già đến tuổi nhất định sẽ bị ném ra bên ngoài tự sinh tự diệt, cho dù trong tộc không làm, bọn họ cũng vì sinh tồn của toàn bộ lạc mà cũng sẽ tự mình cầm gậy và quả dại rời đi. Đi vào cánh rừng, mãi cho đến cuối cùng khi đi cũng chẳng nổi nữa…

“Chú Man già rồi.” Bị thương trong mắt mẹ Cáp Y chỉ dừng lại trong chớp mắt, có lẽ cô đã quen với những việc này, cũng biết bản thân về sau cũng sẽ giống như chú Man.

Lâm Nhất ngơ ngác đứng tại chỗ, mũi đau xót, cậu ngồi xổm xuống chôn mặt trong lòng bàn tay, bật khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau