Lục Địa Bị Mất

Chương 24

Trước Sau
Khoảng cuối chương này sẽ đổi xưng hô nha, thật ra đổi ở đây vẫn chưa "chín" lắm nhma để về sau thì t lại kh biết chừng nào để đổi nên đổi ở đây luôn.

Nhân đây xin chúc mừng giải phóng, chúng ta đã đọc được thịt đàng hoàng của Tây Tây Đặc.

- ----------

Giọng Phục Phong trầm thấp khàn, không chắc chắn lặp lại một lần nữa: “Muốn?”

Suýt nữa thì buột miệng thốt ra một câu “Check it out”*. Lâm Nhất cho rằng Phục Phong vẫn tỉnh táo, cậu hít vào một hơi, định tự mò mẫm xuống giường lại bị một bàn tay đè lại, không thể cử động.

(*)văn hóa hip hop trung quốc họ hay nói là yo yo, check it out, thì chữ 药 (thuốc) ở đây có pinyin là yào, hai chữ 药 là yào yào cũng tựa tựa như kêu yo yo.

“Buông ra.”

Bàn tay Phục Phong khẽ nhúc nhích, ngừng trên eo Lâm Nhất, “Không muốn?”

“Mẹ nó, ông đây nói là thuốc! Thuốc!” Hiểu ra thì mặt già của Lâm Nhất đỏ lên, duỗi phắt chân. Kết quả vô tình đụng trúng một vật đã căng cứng, cậu lập tức im bặt, trong bóng đêm không dám thở mạnh.

Đã qua một lúc lâu, sao vẫn còn phấn khởi như vậy? Thằng em của cậu đã ngủ từ lâu rồi.

Sau khi xác nhận là muốn, Phục Phong rũ mắt, tìm hô hấp phả trên mặt mình để lần ra mục tiêu.

“Sau lưng tôi đau, anh đi lấy thuốc lại đây trước đi.” Lâm Nhất bị hắn hôn mà hơi thở có chút loạn lên.

Phục Phong dừng lại động tác hôn lên trán, tay sờ sờ phía sau lưng Lâm Nhất, để cậu nằm im, tự mò mẫm xuống giường.

Trừ ra Lâm Nhất, người ở nơi này đều thích ứng với bóng tối, sẽ không xuất hiện phản ứng bối rối.

Thuốc đặt trên hòn đá thấp đối diện, Phục Phong đi đến, đưa tay lấy bát đá.

Một lát sau, Lâm Nhất nằm trên giường, chóp mũi quanh quẩn mùi thuốc, cả người đều bất ổn.

Phục Phong ngủ bên cạnh Lâm Nhất, hơi thở không loạn, nhưng tình trạng của hắn ngày càng tệ.

Trên giường im ắng, hơi thở hai người rõ ràng có thể nghe thấy. Bên dưới da thú, Lâm Nhất dịch tay đi, Phục Phong nắm lấy.

“Trừ trán ra, những chỗ khác đều có thể làm như vậy.”

Lâm Nhất chậm rì rì nói xong, bên người vang lên tiếng động, tuy rằng nhìn không thấy, nhưng cậu biết ánh mắt Phục Phong nhìn xuống lại càng sâu hơn so với ngày thường.

Có hơi thở quen thuộc chầm chậm lại gần, cuối cùng che đậy hoàn toàn hơi thở cậu.

Giữa hai người là tiếng chạm môi mang theo âm thanh ướt át. Đầu lưỡi Phục Phong nhẹ nhàng đảo qua từng chỗ một, tò mò nghiên cứu, không tốn bao nhiêu thời gian đã khống chế được nhược điểm của Lâm Nhất.

Lâm Nhất nhanh chóng không nổi nữa, cả người mềm nhũn ra trong lồng ngực Phục Phong. Đại não thiếu oxy có chút choáng váng, cậu mở miệng thở dốc, “Anh không chóng mặt sao?”

“Không.” Phục Phong nắm lấy cằm Lâm Nhất, lại một lần nữa phủ lên.



Miệng bị hôn sưng tấy, có chút hít thở không thông, Lâm Nhất cảm thấy như vậy không được, phải nghĩ cách dời đi lực chú ý. Cậu đưa cổ lại gần, Phục Phong liếm liếm, “Mặn.”

“…” Lâm Nhất cũng liếm hắn, cao giọng, “Anh cũng mặn!”

Phục Phong lại trầm mặc, bắt đầu cúi đầu chuyên chú liếm cổ Lâm Nhất. Cũng giống như ngày thường hắn hôn lên trán Lâm Nhất, nghiêm túc lại tập trung.

Lâm Nhất thoải mái rên rỉ, chân câu lên, tùy ý đặt lên eo Phục Phong, bàn tay luồn vào bên trong quần áo vuốt ve bộ ngực tinh tráng của hắn. Cảm thán xúc cảm thật tốt, căn bản đã quên mất mình đang ở thế yếu, nguy hiểm đến bao nhiêu.

Sau khi làm theo các bước tương tự để cởi đồ Lâm Nhất, Phục Phong đã quen với khống chế mọi thứ ở trong tay mình lại lần đầu tiên bối rối. Hắn tạm dừng một lát, như đang tìm kiếm gì đó, tay nâng chân Lâm Nhất lên, một bên lại sờ soạng lần mò. Đáy mắt chợt trầm xuống, tìm được rồi.

“A —”

Đột nhiên không kịp chuẩn bị, quái vật khổng lồ bất ngờ xâm chiếm, Lâm Nhất như nghe được một âm thanh giống như là xé lát thịt nướng. Mặt cậu lập tức trắng bệch, tay nắm chặt lấy bả vai Phục Phong, cong lưng đau đớn kêu thảm thiết: “Đi ra ngoài! Mau đi ra!”

“Đừng nhúc nhích.” Giọng nói Phục Phong trong bóng đêm càng thêm ám trầm, mỗi thớ cơ trên người đều căng chặt, như đang đè nén gì đó.

Kẹt bên trong, tiến lùi không xong.

Lâm Nhất cũng phát hiện, cậu hít sâu vài lần, thử thả lỏng ra.

Đau quá, so với cái lần vì kiếm tiền sinh hoạt mà đi tham gia một cuộc thí nghiệm trải nghiệm đau đớn của thai phụ sinh nở trong trí nhớ, sao lại đau đến như vậy?

Mẹ nó, có phải là lỡ mất một bước quan trọng nào hay không không? Bôi trơn đâu?! Giọng Lâm Nhất run rẩy không thành lời, khóe mắt chảy ra nước mắt sinh lý.

“… Chờ sau khi tôi chết, anh lấy sổ tay, thẻ công tác và áo blouse trắng đốt hết cho tôi.”

Tình trạng trước mắt có chút khó giải quyết. Phục Phong mím môi, mày nhăn chặt, nhìn người như sắp thoi thóp nhưng thực tế lại ác độc mà cắn. Hắn ôm cái người vẫn không nhả vai hắn ra vào trong ngực, lau nước mắt trên mặt cậu, bàn tay từng chút một chút khẽ vuốt tóc của cậu.

“Rất đau?”

“Ừm.”

Không khí vốn ái muội lập tức trở nên thê thảm, hai người trên giường đều đang chịu đựng cảm giác xa lạ, đau đớn, nhưng lại không chỉ có vậy.

Bọn họ giống như hai con thú ngây dại, theo bản năng liếm lấy vết thương của nhau.

“Lâm…”

Hố hấp ấm áp phất qua bên tai, giọng nói từ tính khàn khàn chứa đựng tình cảm dịu dàng chưa từng nghe qua, làm Lâm Nhất thất thần mê đắm. Đến khi cậu hồi thần lại thì chủ nhân của giọng nói đã mang theo vũ khí sắc bén dẹp dọn hết thảy chướng ngại, binh đã đến cửa thành.

Càng cắn mạnh hơn, nắm lấy bả vai Phục Phong, Lâm Nhất ở trong lòng ngực hắn khẽ run rẩy.

Đè lại người lộn xộn dưới thân, Phục Phong thử vài lần, lần mò tìm được tiết tấu, tập trung công thành chiếm đất.

Lâm Nhất nhanh chóng không thể suy nghĩ được nữa. Nắm lấy bả vai Phục Phong, trong mũi phát ra tiếng mơ hồ, khoái cảm bao lấy sau khi cơn đau che trời lấp đất qua đi, kéo cậu không ngừng chìm nổi.

Dần dần, tiếng xin tha đè nén trong phòng biến thành rên rỉ nhỏ vụn, giữa tiếng thở dốc thô nặng.

Không biết qua bao lâu, Lâm Nhất đã mệt sắp rã thành từng mảnh, Phục Phong vẫn không có chút dấu hiệu tước vũ khí. Cậu có chút hoảng sợ, còn có hơi ghen tị.



“Tôi…tôi nói chứ…sao anh lại...sao lại còn chưa…”

Phục Phong vẫn luôn giữ tư thế cúi xuống, tóc dài xõa hết ra, dính ở trên cổ mướt mồ hôi, có vài sợi rũ xuống thân mật quấn quýt với tóc Lâm Nhất. Hai tay của hắn chống ở hai bên, môi thơm thơm trán Lâm Nhất, “Không vội.”

Đến lúc này còn có thể bình tĩnh như vậy. Lâm Nhất nhắm đôi mắt chỉ chừa ra một khe hở, lông mi ướt át chớp chớp, thân thể cố ý co rút lại một chút, hơi thở trên đỉnh đầu dừng lại, sau đó trở nên dồn dập.

Sau khi đắc ý, nghênh đón chính là đợt tấn công càng thêm mãnh liệt. Bắt đầu thở không nổi, Lâm Nhất mơ mơ màng màng bị sức chịu đựng "khủng" của Phục Phong kéo chốc lát thì bay lên trời, chốc lát lại rơi xuống đất.

Một đêm tình cảm mãnh liệt.

Lâm Nhất bị đói tỉnh, trong phòng trống rỗng, cậu khẽ cử động cơ thể, khó chịu thở hốc vì kinh ngạc, eo đau nhức kinh khủng.

Bên ngoài mành da thú lọt vào ánh sáng và gió lạnh, Lâm Nhất híp mắt chờ đại não hỗn loạn tỉnh táo.

Sau khi phát sinh quan hệ dường như không sốt ruột và xấu hổ như mình nghĩ, nhưng mà...kỹ thuật của người đàn ông kia thật sự không ổn.

Tuy rằng cậu cũng không ổn.

Chỗ mông dính nhớp, Lâm Nhất đưa tay ra phía sau sờ, mặt ngay lập tức tái đi, run run xuống giường, lại phát hiện thứ bên trong rất nhiều, ào ào chảy xuống. Cậu tức đến mức gân xanh trên trán cũng nổi lên.

“Phục Phong!”

Một tiếng quát giận dữ làm trâu đen đang ăn cỏ cách vách sợ hãi, nó vươn đầu nhìn lại lần nữa, khịt mũi tiếp tục ăn cỏ.

Một lát sau, mành da thú vén lên, Phục Phong đi vào. Trán có chút mồ hôi mỏng, trong tay còn cầm một gốc cây mang theo bùn đất, dường như là gấp gáp quay về.

Mùi trong không khí rất nồng, hắn thấy thanh niên không một mảnh vải ngồi xổm trên mặt đất, cả người đều bị cóng nổi lên một lớp da gà, ôm cánh tay nhíu mày nhìn một cái vũng lớn sền sệt màu trắng, còn đang nhỏ từng giọt bên cạnh.

Thấy trên khuôn mặt luôn không đổi của Phục Phong lần đầu tiên lộ ra vẻ sững sờ. Lâm Nhất chẳng có lòng nào để trêu ghẹo, cậu lạnh run bần bật, bắp chân run lên, giọng mũi đặc nghẹn: “… Em không đứng lên nổi.”

Ngay sau đó Lâm Nhất được một đôi tay ôm về trên giường, da thú bọc lấy. Chờ lạnh lẽo trên người từ từ biến mất, quét mắt nhìn cái cây Phục Phong cầm, cậu xoay người nằm sấp.

Phục Phong ngắt ba chiếc lá của cây ra giã nát, đắp lên chỗ phía sau của Lâm Nhất, ngón tay thon dài từng chút một thoa lên.

Trong quá trình Lâm Nhất đều giả chết, chịu đựng lòng bàn tay đối phương chầm chậm xoa ấn để nước thuốc thẩm thấu vào.

Hai người đều là tay mơ trong chuyện tình sự ở chung với nhau, lần đầu tiên thật sự trải qua không tốt đẹp, hoàn toàn không có ý định hồi tưởng.

Toàn thân Phục Phong đều là vết thương, đặc biệt là bả vai và phần lưng, bị cào thảm không nỡ nhìn.

Tuy rằng Lâm Nhất chỉ bị thương một nơi, nhưng lại bị thương tương đối nặng, nửa người dưới như là bị xe tải cán qua.

“Lần sau đến lượt em!”

Nơi mẫn cảm bị móng tay đối phương chạm vào, Lâm Nhất không nhịn được duỗi chân kẹp chặt, “Em biết anh nghe thấy…”

Câu nói kế tiếp đột dừng lại, bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, “Vu.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau