Chương 50: Thổi thổi không đau nữa
Đứa nhỏ và đứa lớn vẫn luôn như hình với bóng, nhưng có vẻ như không tương thân tương ái, lại thấp thoáng có dấu hiệu tương ái tương sát.
Lâm Nhất thậm chí còn có ảo giác, mấy đứa con trai đáng yêu đang lén cậu tranh nhau cái gì đó...
Khi hai anh em mở miệng nói chuyện là cùng một ngày. Khi đó trời đã lạnh cóng, Lâm Nhất đang dùng khăn sợi thô* tắm nước nóng cho bọn nó. Nghe được giọng nói mềm mại thì sửng sốt một hồi lâu mới kêu to với Phục Phong. Chờ khi bọn họ cùng ghé vào, con trai lớn thấp giọng kêu lên rõ ràng: “Ba.”
(*)Raw 藤帕 (Đằng Bạc) chữ 藤 là dây mây, dây song, các loại dây đằng này kia, 帕 là khăn, đây chỉ là tên tạm dịch thôi nha.
Lâm Nhất đắc ý nhướng mày với Phục Phong, cười cực kỳ vui vẻ, kích động ôm đứa lớn hôn mạnh vài cái. "Đại bảo, lại gọi lần nữa đi.”
Đứa lớn ngước khuôn mặt bị nước ấm xông đỏ bừng, “Ba.”
Lâm Nhất cười cong mắt, “Lại gọi lần nữa.”
“Lâm.”
Đột nhiên nhảy ra một âm thanh giòn tan làm Lâm Nhất ngạc nhiên. Cậu lần theo giọng nói kia nhìn sang, thấy đứa nhỏ đang vọc nước trong thùng gỗ, môi nhỏ đỏ thắm mềm mại cười toe, vui vẻ gọi: “Lâm! Lâm!”
Câu đầu tiên con trai nhỏ kêu không phải ba, cũng không phải cha, mà là Lâm. Lâm Nhất dở khóc dở cười, chắc chắn là thằng nhỏ học được từ người khác.
“Gọi ba.”
“Lâm.”
Lâm Nhất đen mặt hỏi lại vài lần, kết quả càng đau đớn. Cậu dùng sức xoa đỉnh đầu đứa nhỏ, xoa thành cái ổ gà.
Thấy một ánh mắt đảo qua, đứa nhỏ ngước cái đầu bé xíu, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, nghiêm túc gọi: “Cha.”
Phục Phong nhàn nhạt đáp lại, “Ừ.”
Thì ra không phải không thể mà là không muốn nói. Lâm Nhất bi thương nhoài lên người Phục Phong, tỏ vẻ quá mệt mỏi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất nghe được vô vàn âm tiết từ trong miệng hai đứa. Phát âm chính xác, dùng đúng chỗ, có cái cậu còn chẳng dạy. Cậu càng nghe càng cảm thấy không thể tin nổi, ngơ ngác quay đầu hỏi Phục Phong: “Anh dạy à?”
“Không cần dạy.” Phục Phong vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Lâm Nhất u oán trừng hắn, “Vậy tại sao Nhị Bảo không gọi em là ba?”
Có lẽ là bị câu hỏi này đánh đố, Phục Phong trầm ngâm một lát, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Nhất chậm rãi nói: “Lâm.”
Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, “Ừa.”
“Tôi đói bụng.”
“…”
Lâm Nhất yên lặng bế đứa lớn cục cưng ngoan lên lau khô người cho nhóc rồi dùng chăn bọc lại, xoay người nhanh chân rời đi. Để lại đứa nhỏ trẻ hư đang khua khoắng trong thùng gỗ và cha nó ở cạnh thùng gỗ.
Gia chủ không vui, người đàn ông của gia chủ cũng cảm xúc không tốt. Thằng bé đáng thương bị ném ở thùng gỗ, đầu tiên là vui sướng đập nước lênh láng, sau đó bả vai nhỏ lạnh run lên, cái tay nhỏ xíu nắm lấy thùng gỗ bên cạnh, muốn bò ra ngoài. Kết quả phịch cái ngã trở về, nó lại bò dậy, lại bị ngã. Liên tục vài lần sau, cái trán bị đụng sưng lên, khuỷu tay cũng đỏ. Nó nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lau lau đôi mắt tiếp tục bò.
Lâm Nhất đứng ở cạnh cửa cảm thấy mình một chút cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu đứa con nhỏ nghĩ cái gì. Tính cố chấp đến người trưởng thành cũng không có này chẳng biết là di truyền từ ai.
Thấy con trai nhỏ còn muốn bò, Lâm Nhất thở dài, bước ra từ cạnh cửa. Nhìn đôi mắt trừng lớn đỏ hoe của nó, giương miệng cả hai cái răng nanh nhỏ đều lộ ra ngoài, cực kỳ đáng yêu. Nhịn không được nhếch khóe miệng, “Bí đao lùn, đừng bò nữa.”
Đứa nhỏ tự mình ngẫm nghĩ ý nghĩa của bí đao lùn, có vẻ như là hiểu ra, mông nó ngã phịch vào thùng gỗ. Bao nhiêu nước bắn lên trên mặt, trên người, cực kỳ đáng thương, lại đầy chật vật, “Ba về làm gì?” Giọng sữa ngây ngô, còn mang nức nở, hoàn toàn không còn một chút vẻ hung tợn nào mà giống một đứa nhỏ biệt nữu bướng bỉnh.
Lâm Nhất xách nó như xách gà con ra khỏi nước đã có hơi lạnh. Lấy khăn sợi thô lau lau đầu tóc ướt nước của nó, khuôn mặt nhỏ ra vẻ hung dữ, sau đó tới cổ, rồi lau hết cơ thể nhỏ gầy. “Bỏ tay ra.”
Đứa nhỏ dùng tay che lại thằng nhỏ của mình, vẫn không chịu buông tay.
“Xì, chẳng phải chưa từng thấy, cũng chỉ dài bằng ngọn cỏ non, con che cái gì.” Lâm Nhất liếc mắt nhìn lỗ tai ngày càng đỏ của thằng con nhỏ, điểm này là di truyền từ cậu, rất đơn thuần.
Màu đỏ kia lan đến trên mặt, cả cổ cũng đỏ, cả người đứa nhỏ cứ như con tôm luộc chín. Lâm Nhất nhìn mà lắc đầu, oắt con này nghĩ bậy nghĩ bạ gì trong lòng đây?
Rùm beng một hồi, hai cha con lại khôi phục hình thức ở chung trước kia. Đừng nói là thù qua đêm, thù ngắt quãng còn chẳng có.
Trong thôn rất khó có bí mật, chẳng bao lâu mọi người đều biết hai bé con nhà Lâm Nhất có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa nói vừa nhiều vừa rõ. Nhà ai có con cái đều cực kỳ hâm mộ, không có con thì muốn ké thần quang.
Vì thế hàng rào Phục Phong vừa sửa lại bị xô hỏng.
Mọi người đều thích cả đứa lớn lẫn đứa nhỏ, ôm một cái hôn một cái, gặp là cho đồ ăn đồ chơi. Đặc biệt là người già trong thôn, bọn họ nói hai đứa nhỏ sẽ trở thành nhân vật lớn ghê gớm.
Lâm Nhất chỉ cười cười, con có thể trở thành nhân vật lớn hay không còn khó nói. Nhưng chắc chắn không chỉ có được chỉ số thông minh cao của cha chúng nó mà còn bao gồm cả cái sức lực quái vật kia, cậu tận mắt chứng kiến.
Nhưng đứa nhỏ lại có tật xấu đa phần con nít tuổi này đều có, kén ăn. Không ăn rau không ăn cơm chỉ ăn thịt, ăn miếng thịt kho tàu lớn vừa dầu vừa béo, lượng ăn của nó còn nhiều hơn so với ba người ba nó, cha nó, anh nó.
Đũa Lâm Nhất gõ gõ miệng chén, nghiêm khắc nói: “Ăn rau xanh vào.”
Thằng nhỏ nhanh chóng gắp thịt mỡ trong chén, sắp vùi luôn cả mặt vào, một vẻ tám đời chưa từng được ăn thịt, “Không muốn!”
Lâm Nhất không ngừng đưa mắt ra hiệu với Phục Phong.
Phục Phong ở bên cạnh đã buông chén đũa. Hắn thấy Lâm Nhất nhìn qua, duỗi tay lau sạch dầu trên miệng đối phương.
Lâm Nhất giật giật khóe mắt, người này có đôi khi còn nghiêm khắc, lạnh nhạt hơn cả cậu. Cho cậu một ảo giác không giống như cha con mà là giống như kẻ thù. Có đôi khi lại hoàn toàn mặc kệ, nuôi thả hoàn toàn.
“Nếu con vẫn không ngoan ngoãn ăn cơm ăn rau, về sau lớn lên không cao, chắc chắn sẽ là người lùn nhất nhà.” Lâm Nhất cao giọng lặp lại chữ mấu chốt, gằn từng chữ một nói: “Lùn, nhất.”
Đứa nhỏ lập tức căng thẳng, “Không cao lên?” Xong rồi liền ngó qua đứa lớn ngoan ngoãn ăn cơm. Nó dẩu cái miệng bóng nhẫy hừ một tiếng, cầm chén rau ăn, nó không muốn làm người lùn nhất!
Đứa lớn luôn im lặng không lên tiếng rất không gây chú ý gắp thật nhiều rau cho vào chén mình, vùi đầu ăn.
Đàn ông cho dù có bao nhiêu tuổi, hai chữ cao lớn này vĩnh viễn sẽ là hai chữ cực kỳ lớn trong từ điển.
Vấn đề kén ăn của đứa nhỏ cứ như vậy mà giải quyết. Lâm Nhất đột nhiên phát hiện ra đã không có mục tiêu nữa, cậu chuyển ánh mắt qua trên người đứa lớn, nghĩ nên dạy đối phương biết chữ rồi.
Lâm Nhất là người theo phái hành động. Cậu đẩy chuyện dạy dỗ đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự cho Phục Phong, ôm đứa lớn về phòng. Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, cậu không định để hai anh em cùng nhau học tập, lần này thử hiệu quả tách nhau ra dạy xem.
Đứa nhỏ lấy mu bàn tay lau miệng, “Cha ơi con ăn no rồi.”
Chờ bóng dáng Lâm Nhất đi khuất, Phục Phong mới mở miệng, giọng nói bình thản, lại làm không khí quanh mình ngưng lại, “Vì sao?”
Đứa nhỏ mím mím cái miệng bé xíu, nhìn mặt bàn không nói lời nào.
“Nói.” Ngữ điệu Phục Phong không đổi, áng mắt dò xét càng thêm rõ ràng.
“Con không muốn gọi ba là ba.” Đứa nhỏ nói xong lại vung cái chân nhỏ lùn lạch bạch chạy đi, cứ như là biết Phục Phong muốn đánh nó vậy.
Phục Phong híp mắt, một ánh lạnh lẽo lướt nhanh qua gần như không thể thấy. Hắn ấn ấn mi tâm, chống trán lâm vào trầm tư.
Trong phòng Lâm Nhất đặt đứa lớn lên giường, lấy sổ tay bắt đầu dạy nhóc từ chữ số Ả Rập*. Đứa lớn nghiêm túc xem, ghi nhớ, thỉnh thoảng nhíu mày, cực kỳ giống Phục Phong.
(*)Là hệ thống số 1,2,3,... bây giờ
Chỉ dạy đến một trăm, Lâm Nhất không dạy nữa. Cậu dựa vào đầu giường, trong miệng nói ra một đề toán. Sau khi đứa lớn nghe xong ngồi ngẩn người ra, ở góc độ Lâm Nhất không nhìn thấy bẻ ngón tay mình đếm nhẩm, đếm hết một bàn tay lại đếm sang tay kia.
Một lát sau trên mặt nó hiện lên nụ cười ngây ngô, “27.”
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên kinh ngạc, cậu vốn không ôm hy vọng, cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ thằng con lớn lại tính đúng.
Cậu cười vươn tay, đối phương hơi nghiêng đầu về phía tay cậu. Lâm Nhất cười ha ha, nhàng nhẹ xoa xoa, “Đại bảo thật thông minh.”
Sau đó Lâm Nhất lại hỏi thêm vài câu, nói hết cho đứa lớn những kiến thức cơ bản về tên gọi, đặc điểm, dược tính của một số vị thuốc cần dạy hôm nay.
Khi cậu nghiêng đầu phát hiện đứa lớn đã ngủ mất. Đầu gật gà gật gù, lông mi thật dài đổ bóng như rẽ quạt xuống hốc mắt, cánh mũi nhẹ nhàng động đậy, hô hấp nhẹ bẫng, khuôn mặt mềm mụp, trắng nõn, làm người ta nhịn không được muốn xoa nắn.
Khuôn mặt giống nhau, đứa con lớn lại cho người ta cảm giác bé cưng xinh xắn nghe lời lại ngoan ngoãn thật thà. Còn đứa con nhỏ thì hoàn toàn tương phản, cả người đầy gai, thấy ai cũng nhe răng.
Lâm Nhất nhẹ nhàng đặt đứa lớn lên giường rồi đắp chăn lên, ra chuồng bò xách đứa nhỏ ghé vào lưng con của Đại Hắc xuống dưới, bắt đầu tiết thứ hai của cậu.
Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ xong Lâm Nhất liền ra ngoài thu trứng gà, đóng kín cửa hàng rào rồi về phòng nằm xuống. Phục Phong vươn cánh tay để cậu gối.
Lâm Nhất cọ cọ vào hõm vai Phục Phong, “Bọn nhỏ đều quá thông minh, lớn nhanh quá có phải không tốt hay không?”
“Tôi còn nhanh hơn bọn nhỏ.” Mắt khép lại của Phục Phong khẽ nhúc nhích, môi cọ qua tóc Lâm Nhất.
“Anh gần đây càng ngày càng…” Mắt Lâm Nhất trợn trắng, lại chuyển lời, cười mổ cái chóc lên trán Phục Phong, “Càng mê người.”
Quả nhiên, cậu nhìn thấy môi mím lại của đối phương hơi cong lên, khuôn mặt gần như không có một chút thay đổi nào kia thật sự quá đẹp.
Khen người yêu là một môn học, thích hợp để học tập không ngừng.
Lại nói, đến chính cậu dường như cũng chẳng có thay đổi gì. Lâm Nhất sờ sờ cằm, có lẽ là sống quá thoải mái, cho nên càng sống càng trẻ ra…
Phục Phong ngửi hương vị của thân thể người trong lòng, “Lâm, khi nào có thể có Phục Tam?”
“Hả?” Lâm Nhất nhất thời không hiểu.
“Phục Tam.” Phục Phong nhéo cằm cậu, ghé sát vào hôn môi, khàn giọng cười, “Đứa thứ ba của chúng ta.”
“…” Lâm Nhất trốn về sau, chỗ ngứa trên eo bị đụng tới, bả vai cậu run rẩy nghẹn cười, “Qua hai ba năm đi, đại bảo nhị bảo vừa mới ra đời không bao lâu.”
“Hai ba năm? Lâu quá.” Phục Phong ngẩng đầu, cố ý vô tình đè thấp giọng, từ tính hơn bình thường, “Bây giờ muốn luôn, có được không?”
Vẻ mặt Lâm Nhất trầm mê nghe giọng nói bên tai, mơ mơ màng màng gật đầu, “Được.”
Cười nhẹ ra tiếng, Phục Phong hôn vành tai Lâm Nhất nhẹ nhàng gặm cắn, “Vậy chúng ta bắt đầu.”
Cảm giác dinh dính trên tai cuối cùng cũng làm bác sĩ Lâm đầu óc choáng váng hoàn hồn. Mặt cậu đen sì cắn mạnh một cái lên cổ người đàn ông trên người, nhận lại nụ hôn càng thêm kịch liệt, không chừa kẽ hở của đối phương.
Phục Tam cũng không thuận lợi đến mùa đông đến, nó vẫn chưa tới. Lâm Nhất đoán số lượng sinh sản của mình có thể là hữu hạn, Phục Phong nói là vô hạn. Vì thế hai người vì giữ lấy quan điểm của riêng mình, mỗi ngày ba năm lần.
Hôm nay Lâm Nhất ở trong sân xử lý một tấm da hổ, là Phục Phong săn được. Con hổ kia lớn dị thường, còn lớn hơn sư tử* nhiều, cơ thể ngã xuống đất lớn cỡ cái lều. Lâm Nhất giữ răng nanh và da hổ lại, cậu muốn dùng răng nanh làm vòng cổ cho Đại Bảo và Nhị Bảo, da hổ làm quần áo và nón che cho bọn nó, tiết kiệm còn có thể làm giày cho Phục Phong. Hơn một nửa thịt đều cho Cáp Lôi, để y phân chia cho mọi người.
(*) Tác giả dùng chữ 吽 (Hōng), thật ra là không có con gì như vậy hết á, nhma tra zhihu thấy họ vẫn hay bảo là sư tử đá (tại vì là trong game hay sao ấy) nch chỗ này không rõ lắm nguyên raw là 比吽要大很多,mng nếu biết thì cứu nha.
“Lâm, hai con thỏ này cho Đại Bảo và Nhị Bảo.”
Sau lưng truyền đến giọng nói, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, không khỏi híp híp mắt. Không biết bắt đầu từ khi nào, Bối Bối đã là một "đại tỉ" rồi. Váy ngắn một mảnh trễ vai, làn da màu mật khỏe mạnh, dáng người cân xứng, eo thon mông cong chân dài, tóc đen dày buộc thành một bím suông dài, tôn lên khuôn mặt lạnh lùng kia, càng tăng thêm dáng vẻ oai hùng bừng bừng.
Cậu nghĩ không ra, với điều kiện của Bối Bối làm sao lại là gái độc thân được.
Để thỏ vào trong sọt tre, Lâm Nhất ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, " Cô ra ngoài săn thú à?”
“Tùy tiện đi thôi.” Bối Bối đứng ở bên hàng rào, giọng điệu không nóng không lạnh.
Lâm Nhất tiếp tục đánh lên da hổ, nói đầy vu vơ: “Bối Bối, cô thích kiểu đàn ông nào?"
Thấy không có động tĩnh, cậu ngẩng đầu, không ngờ đụng phải một đôi mắt ẩn chứa cảm xúc không biết tên. Xung quanh lập tức có chút yên lặng quá mức.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, còn tưởng cô có ý với tôi đấy.” Lâm Nhất nhịn không được trêu đùa.
Thế mà lại không trào phúng cậu. Lâm Nhất không một tiếng động nhướng mày, đây là lần đầu tiên. Yên lặng một lát, cậu lại mở miệng lần nữa, là giọng điệu của anh trai nói với em gái, lộ ra quan tâm và yêu quý, “Có người thuận mắt thì gả cho đi, cô cũng không trẻ.”
Lâm Nhất không ngờ Bối Bối sẽ nghe cậu. Trong ấn tượng đây là một cô gái mạnh mẽ, có chủ kiến, độc lập, nhưng cậu lại nghe được đối phương nói: “Được.”
Vài ngày sau, Lâm Nhất nghe người trong thôn bàn tán có đám cưới to. Cậu chạy tới, nhìn Bối Bối mặt vẫn vô cảm như trước, giọng có chút hổn hển, “Tốc độ của cô nhanh thật.”
Bối Bối nhìn Lâm Nhất, tầm mắt lướt qua cậu trông về nơi cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Dáng vẻ anh ấy cười rộ lên không tồi.”
Lâm Nhất quay đầu, nửa khuôn mặt đều bị râu che khuất, người đàn ông vóc dáng cao lớn đang cười, đôi mắt đen láy cong cong. Cậu cũng đáp trả một nụ cười, đôi mắt cong lên y hệt, lại càng thêm anh tuấn.
Sau khi đời sống sung túc, nghi thức tổ chức đám cưới càng thêm phong phú. Bạn đời Bối Bối chọn là người trong tộc, cho nên chỉ là đổi từ nhà này sang nhà khác. A Do đi theo phía sau nâng một lọ trái cây nhỏ, ngụ ý càng nhiều trái càng nhiều con.
Bối Bối có gia đình, chút không yên tâm duy nhất của Lâm Nhất cuối cùng cũng biến mất. Cậu rất cần mẫn câu thông với người đàn ông của Bối Bối, sau khi quen biết phát hiện ra là một người thật thà, cung phản xạ cùng một bậc với Cáp Y, căng thẳng lên còn nói lắp như nhau. Song lại rất tốt với Bối Bối, tốt đến mức khi Lâm Nhất thấy qua một lần cảm thấy khó tin, đặt trong bàn tay mà nâng niu.
Tuy rằng Lâm Nhất không hiểu phụ nữ, nhưng tìm được một người chịu thương mình là không dễ.
Về nhà cậu liền kể với Phục Phong. Nói người đàn ông của Bối Bối rất thật thà, nói thương Bối Bối như thế nào. Vì thế Phục Phong rất chuyên tâm thương cậu hết lần này đến lần khác.
Năm nay tuyết rơi muộn, Đại Bảo và Nhị Bảo đã có thể bước đi rất thuận lợi. Người trước không chạy lung tung, ở trước đống lửa đọc thầm bảng cửu chương, người sau ngồi một hồi đã bắt đầu vặn mông, không chịu yên ra ngoài đi bộ.
Cáp Y mới từ nhà Bố Cốc trở về, từ xa đã thấy đứa nhỏ trên nền tuyết. Mặc da hổ thật dày, khuôn mặt nhỏ đỏ bị lạnh được mũ lông che đi, giống như một quả cầu lông. Cậu nhóc cười hì hì hì, dẫm lên tuyết đọng bước nhanh qua.
“Anh cười cái gì?” Đứa nhỏ nhíu mày, sao cái anh này cười hoài vậy, răng cũng chẳng trắng bằng nhóc.
“Nhị Bảo, muốn ăn không?” Cáp Y tung quả mọng lớn thơm ngon trong tay lên, chớp chớp mắt, “Ngọt lắm." Thấy đối phương không có chút hứng thú nào, cậu nhóc thấy lạ lẩm bẩm: “Lạ thật, Lâm thích ăn lắm, sao con của ảnh lại không thích nhỉ?"
Lông mày nhỏ xíu của đứa nhỏ nhướng lên, duỗi tay ra khỏi tay áo.
Cáp Y kỳ quái trừng mắt, “Vừa nãy không phải em nói không cần sao?”
“Ba thích.” Đứa nhỏ cầm quả mọng lên rồi đi, tay nhỏ vung lên, “Về sau trả lại anh lớn hơn.”
Cáp Y đứng tại chỗ sờ sờ đầu, lấy quả mọng trong túi lông ra gặm một miếng to, vừa ăn vừa chép miệng. Vẫn là em trai nhỏ của cậu nhóc đáng yêu nhất, cũng đẹp nhất.
Đứa nhỏ về nhà liền đưa quả mọng cho Lâm Nhất, chẳng nói chữ nào, ngầu nghĩnh chạy đi. Một bên nó chạy, một bên tuyết trên người rớt xuống, chân để lại trên mặt đất một chuỗi dấu bùn nhỏ.
Lâm Nhất giận xanh mặt, động tác giơ tay đánh khi nhìn thấy quả mọng lập tức thay đổi. Cậu lau lau lên người, ăn một miếng, đầy miệng là nước quả chua ngọt. Sung sướng mà mặt mày vui vẻ, vui lên lại ngâm nga một khúc, đắc ý khoe khoang với Phục Phong là con trai nhỏ cho.
Thật ra Phục Phong không ăn một miếng trái cây nào, hắn chỉ ăn người ăn trái cây, ăn bên trong sạch sẽ.
Có lẽ là quả mọng quá ngọt, hoặc là cảnh tuyết quá đẹp. bác sĩ Lâm nhộn nhạo, quấn lấy Phục Phong hăng hái nói muốn nữa. Đến khi cậu xuống đất bước đi đã run rẩy.
Đứa nhỏ từ phía sau vụt ra ngoài xoắn cái lông mày nhỏ, mặt lạnh lùng, "Đau ở đâu ạ?”
“Ai nói ba đau?” Lâm Nhất hết hồn sững chân lại, cậu xua xua tay, “Ba khỏe lắm, chẳng làm sao cả.”
“Nói xạo!” Đứa nhỏ kéo ống tay áo cậu, “Còn chẳng đi đường nổi.”
“Không có không có, ba đang luyện lực chân.” Lâm Nhất căng mắt nói dối.
Đứa nhỏ đột nhiên véo eo Lâm Nhất một cái, Lâm Nhất đau đớn kêu lên. Cậu cạn lời nhìn đối phương chạy như đi như điên, khi trở về đi đứng khập khiễng, phối hợp với vết thương trên mặt, cực kỳ buồn cười.
“Ấy, con ở đâu chạy về đây?” Lâm Nhất phát hiện thằng con nhỏ trời sinh có khiếu biểu diễn, nhìn là muốn cười.
Đứa nhỏ liếc nhẹ, “Ba muốn cười thì cười đi.”
Con trai nhỏ không kêu cậu như thế*, cũng chỉ có khi cười nhạo thôi. Lâm Nhất đưa tay vỗ lên đầu nó, kéo lại kiểm tra chân nó, dò hỏi nguyên nhân.
(*)Đứa nhỏ cứ khăng khăng gọi Lâm Nhất là Lâm chứ không phải ba ấy. Bình thường tác giả để 你 chứ không phải 爸爸(baba) khi nó gọi Lâm Nhất, t cũng đành để xưng hô là ba thôi chứ kh biết để kiểu gì.
Do vóc dáng và chỉ số thông minh không phải người thường, cậu cũng sắp quên trong tay mình chính là một cái bánh bao thịt bé xíu luôn rồi.
Ánh mắt bắt được một vết đỏ trên mu bàn tay đứa nhỏ, ở trên làn da trắng nõn cực kỳ chói mắt. Mặt Lâm Nhất trầm xuống, “Sao lại thế này?”
“Bỏng.” Đứa nhỏ cũng không giấu giếm, không tình nguyện lẩm bẩm: “Đau lắm."
“Chỗ tốt của anh con nhiều một bồ, con chẳng học được cái nào.” Lâm Nhất cầm thuốc bôi lên, đứa nhỏ đưa cái tay tới bên miệng cậu, khuôn mặt nhỏ căng ra, “Ba thổi thổi.”
Lâm Nhất đen mặt ghé lại gần phồng miệng thổi vào lòng bàn tay nó. Sau khi phủi bụi trên người nó đi thì đột nhiên hỏi: “Nhị bảo, có phải con cãi nhau với cha con không?"
Đứa nhỏ kiêu căng xoay mặt đi, giọng điệu cực kỳ lạnh: “Người khác không thể bắt nạt ba.”
Lâm Nhất nói không cảm động sẽ là giả. Đứa con nhỏ còn biết bảo vệ cậu, nhưng sao lại không ổn như thế? Ngay sau đó cậu nghe đối phương nói: “Ba quá yếu, cha bắt nạt ba đến đi cũng không được, ba cũng không dám đánh trả."
Không khí thoáng xấu hổ, Lâm Nhất ho khan vài tiếng, im lặng nhìn trời, “Thật ra ba rất thích.”
Đứa nhỏ căm giận đi tìm anh nó, nói chuyện đó ra. Đứa lớn và nó cùng nhau chống cằm, anh em hai đứa lần đầu tiên gặp phải chuyện không thể hiểu nổi, bị bắt nạt còn nói thích.
Lâm Nhất mới vừa uống một ngụm nước lớn đã thấy con trai lớn đi tới chỗ cậu, nhỏ xíu đáng yêu, phát ra hơi thở ổn trọng và bình tĩnh trong ánh mắt sẽ làm người ta xem nhẹ tuổi của nó.
“Ba còn đau không?”
Cơ mặt Lâm Nhất giật giật, cái thằng quỷ sứ kia lại lấy anh nó ra làm tên bắn. Thật ra lần này thằng nhỏ thật sự oan uổng, nó đã lăn ra ngủ khò khò rồi, chảy cả nước miếng. Hoàn toàn không hy vọng anh nó ôm ôm thơm thơm người mà nó nghĩ mình đã độc chiếm.
“Đại Bảo sao con còn chưa ngủ?” Lâm Nhất quyết định vờ không nghe thấy, cậu khom người bế đứa lớn lên đùi, kéo kéo cổ áo lông lại cho nó.
“Ngủ rồi, lại tỉnh ạ.” Đứa lớn giải thích một năm một mười, tay nhỏ xíu sờ sờ tóc Lâm Nhất, năn nỉ: “Muốn thơm.”
Lâm Nhất hôn lên trán nó một cái. Mãi thật lâu về sau cậu mới biết thằng con lớn mới là người có số má hàng thật giá thật, chọc phải chắc chắn xui xẻo tám đời.
Một lát sau, dùng nhạc thiếu nhi dỗ đứa lớn ngủ xong, Lâm Nhất xoa eo đau nhức vào phòng, lầm bầm mắng vài câu, bò lên giường một bên nằm ngửa một bên suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, cửa đẩy ra từ bên ngoài, gió lạnh và hơi lạnh tràn vào, Phục Phong đi đến.
“Anh nói gì với Nhị Bảo?”
“Nó nói muốn bảo vệ em.” Phục Phong xoa eo Lâm Nhất, khống chế lực đạo vừa vặn, thuần thục ấn niết, “Tôi không đồng ý.”
Không đợi Lâm Nhất phản ứng, hắn lại mở miệng, giọng lại trầm xuống, “Bảo vệ em là chuyện của tôi.”
Trán Lâm Nhất tối sầm, hai thằng con không bình thường, cha của đám con càng không bình thường.
Khi mùa đông không còn phải chịu đói khát rét lạnh, mọi người bắt đầu để ý đến cảnh đẹp thiên nhiên. Lâm Nhất đi đầu chồng người tuyết, lăn cầu tuyết, đánh trận tuyết, mọi người đều học theo. Một loạt người tuyết lớn nhỏ không đồng nhất xuất hiện, giống như một đội đứng gác.
Sói đột nhiên tấn công, Cáp Lôi dẫn người canh giữ ở tường đá. Một mũi tên bắn ra, tiếng rú thê thảm trong đêm khuya vô cùng khiến người ta sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bọn họ không một ai bị thương trước đàn sói rừng hung tợn. Tầm quan trọng của vũ khí càng hằn sâu trong lòng họ, bọn họ bắt đầu nghĩ cách chế tác mũi tên lợi hại hơn.
Lâm Nhất đề ra quá trình luyện đồng thau thô, lại đề ra loại đá xanh biếc nào đó. Cáp Lôi thương nghị với những người khác, tìm kiếm đá cậu nói khắp nơi.
Mùa đông qua đi, trời càng ngày càng nóng. Không biết vì sao mà gà vịt trong lều đột nhiên không chịu yên chạy loạn khắp nơi, đàn dê trong rào đạp loạn xạ, ba miệng ăn nhà Đại Hắc không ngừng kêu to.
Bổng bảo mọi người tập trung ở đất trống, dắt cả vợ con theo tập trung, có gì nguy hiểm chạy cũng nhanh. Nhưng mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng, chẳng hề có chuyện gì.
Cậu ta tìm tới Phục Phong, Phục Phong nói cho cậu ta sẽ có một tràng thảm họa, nhưng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Một khắc kia, Lâm Nhất thấy được cảm xúc tiêu cực trên mặt Bổng. Cậu vỗ vỗ bả vai đối phương thể hiện an ủi. Cậu nói, người không cần so với quái vật, hôm nay bản thân tiến bộ hơn so với bản thân của ngày hôm qua là giỏi nhất.
Lần đó là lần Lâm Nhất nói nhiều nhất với Bổng từ khi đến nơi này tới nay. Thời điểm cuối cùng cậu còn dạy cách tính ngày tháng năm cho đối phương, bao gồm cả một ít thường thức cơ bản. Cậu nói với đối phương quan sát thiên nhiên nhiều sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Cậu còn nói sự khác thường của động vật đã cho thấy dự đoán là đúng. Nói mãi rồi lại bắt đầu nói chuyện không đâu, nghĩ đến cái gì đều nói hết ra.
Bổng nhớ kỹ lời của Lâm Nhất, khắc ghi từng câu từng chữ. Cậu ta biết về sau bản thân vẫn sẽ luôn nhớ kỹ.
Nửa tháng sau, mặt trời chói chang, đứng gió.
Mặt đất đột nhiên chấn động, Lâm Nhất lập tức buông việc trong tay chạy ra ngoài. Người trong thôn đều duỗi cổ nhìn về phía xa. Một đám mây mỹ lệ trôi ra từ một điểm đen nhô lên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ, che đậy một góc bầu trời.
Giống như có ánh đỏ tựa thanh kiếm chém toạc bầu trời, lại có vô số hạt mưa màu đen rơi xuống, nhìn không rõ. Ngọn núi kia quá xa, mọi người đều cảm thấy may mắn trong lòng. Tuy rằng bọn họ không biết bên kia có bộ lạc hay không, nhưng lần thần phẫn nộ này, bất kể là ai gặp cũng không thể trốn thoát.
Người khác không biết, Lâm Nhất lại rõ ràng. Cậu nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chú Man đã từng nói bên kia còn có nơi không tộc nhân nào đặt chân đến. Cách các bộ lạc kết giao với nhau quá xa, lại tồn tại nguy hiểm chưa biết, không một ai biết nơi đó có bộ lạc sinh sống hay không, có lẽ chỉ là một mảng hoang vu.
Ai có thể ngờ được sẽ có núi lửa hoạt động. Từ nhiều năm trước, khi Lâm Nhất còn chưa đến đây, hoặc là trước khi Hùng thị di cư nó đã lặng yên không một tiếng động ấp ủ. Đến hôm nay cuối cùng cũng phun trào, tựa như một nồi nước sôi bị ép chặt, phun trào với một lực chấn động khủng bố.
Cách từng con sông lớn và rừng già vô bờ, một khoảng núi cùng với bình nguyên rộng lớn, Lâm Nhất ở nơi này thế mà cũng thấp thoáng cảm giác được thứ mùi không khí bị đốt trọi khó hửi. Phất qua mặt vừa vẩn đục vừa ngột ngạt. Xà trên nóc nhà đều phủ một tầng bụi mỏng.
Phục Phong ôm Lâm Nhất vào trong ngực, cảm giác được cậu đang run, “Lâm, đừng sợ.”
Đứa lớn và đứa nhỏ đều ôm chân Lâm Nhất, ngửa cổ nhìn cậu.
Lâm Nhất bị ba ánh mắt nhìn chăm chú, sắc mặt cậu vẫn không dịu đi, “May mà chỗ đất này không sao.”
Ngày hôm sau ngọn núi kia vẫn còn bốc khói, kéo dài rất lâu. Người trong thôn mỗi ngày đều sẽ nhìn mấy lần, sợ đám khói kia thổi đến.
Lâm Nhất càng cẩn thận để ý các đỉnh núi ở gần đó, sợ lại có núi lửa nào hoạt động. Tuy rằng xác suất cực thấp, nhưng nguy hiểm quá lớn, cậu chỉ có thể lải nhải với Phục Phong. Mà đối phương sẽ luôn lặp đi lặp lại vuốt lông cậu, nói với cậu rằng không sao đâu.
Cậu nói muốn nhìn thế giới bên ngoài, chờ đến ngày thật sự xuất phát đã là 5 năm sau.
- --------------
“Bảo vệ em là chuyện của tôi.”
Hê hê dễ thương vậy sao muốn tức anh ta cũng khó, nói câu nào đẹp trai câu đó liền ʕ◍•́ᴥ•̀◍ʔ Với cả lần đầu đọc truyện tây tây mà có bánh bao luôn ấy không ngờ đáng iu vậy hehe UwU
Lâm Nhất thậm chí còn có ảo giác, mấy đứa con trai đáng yêu đang lén cậu tranh nhau cái gì đó...
Khi hai anh em mở miệng nói chuyện là cùng một ngày. Khi đó trời đã lạnh cóng, Lâm Nhất đang dùng khăn sợi thô* tắm nước nóng cho bọn nó. Nghe được giọng nói mềm mại thì sửng sốt một hồi lâu mới kêu to với Phục Phong. Chờ khi bọn họ cùng ghé vào, con trai lớn thấp giọng kêu lên rõ ràng: “Ba.”
(*)Raw 藤帕 (Đằng Bạc) chữ 藤 là dây mây, dây song, các loại dây đằng này kia, 帕 là khăn, đây chỉ là tên tạm dịch thôi nha.
Lâm Nhất đắc ý nhướng mày với Phục Phong, cười cực kỳ vui vẻ, kích động ôm đứa lớn hôn mạnh vài cái. "Đại bảo, lại gọi lần nữa đi.”
Đứa lớn ngước khuôn mặt bị nước ấm xông đỏ bừng, “Ba.”
Lâm Nhất cười cong mắt, “Lại gọi lần nữa.”
“Lâm.”
Đột nhiên nhảy ra một âm thanh giòn tan làm Lâm Nhất ngạc nhiên. Cậu lần theo giọng nói kia nhìn sang, thấy đứa nhỏ đang vọc nước trong thùng gỗ, môi nhỏ đỏ thắm mềm mại cười toe, vui vẻ gọi: “Lâm! Lâm!”
Câu đầu tiên con trai nhỏ kêu không phải ba, cũng không phải cha, mà là Lâm. Lâm Nhất dở khóc dở cười, chắc chắn là thằng nhỏ học được từ người khác.
“Gọi ba.”
“Lâm.”
Lâm Nhất đen mặt hỏi lại vài lần, kết quả càng đau đớn. Cậu dùng sức xoa đỉnh đầu đứa nhỏ, xoa thành cái ổ gà.
Thấy một ánh mắt đảo qua, đứa nhỏ ngước cái đầu bé xíu, chớp chớp đôi mắt ướt sũng, nghiêm túc gọi: “Cha.”
Phục Phong nhàn nhạt đáp lại, “Ừ.”
Thì ra không phải không thể mà là không muốn nói. Lâm Nhất bi thương nhoài lên người Phục Phong, tỏ vẻ quá mệt mỏi.
Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất nghe được vô vàn âm tiết từ trong miệng hai đứa. Phát âm chính xác, dùng đúng chỗ, có cái cậu còn chẳng dạy. Cậu càng nghe càng cảm thấy không thể tin nổi, ngơ ngác quay đầu hỏi Phục Phong: “Anh dạy à?”
“Không cần dạy.” Phục Phong vẫn tỏ vẻ bình tĩnh.
Lâm Nhất u oán trừng hắn, “Vậy tại sao Nhị Bảo không gọi em là ba?”
Có lẽ là bị câu hỏi này đánh đố, Phục Phong trầm ngâm một lát, dưới ánh mắt mong chờ của Lâm Nhất chậm rãi nói: “Lâm.”
Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, “Ừa.”
“Tôi đói bụng.”
“…”
Lâm Nhất yên lặng bế đứa lớn cục cưng ngoan lên lau khô người cho nhóc rồi dùng chăn bọc lại, xoay người nhanh chân rời đi. Để lại đứa nhỏ trẻ hư đang khua khoắng trong thùng gỗ và cha nó ở cạnh thùng gỗ.
Gia chủ không vui, người đàn ông của gia chủ cũng cảm xúc không tốt. Thằng bé đáng thương bị ném ở thùng gỗ, đầu tiên là vui sướng đập nước lênh láng, sau đó bả vai nhỏ lạnh run lên, cái tay nhỏ xíu nắm lấy thùng gỗ bên cạnh, muốn bò ra ngoài. Kết quả phịch cái ngã trở về, nó lại bò dậy, lại bị ngã. Liên tục vài lần sau, cái trán bị đụng sưng lên, khuỷu tay cũng đỏ. Nó nghiêng đầu nhìn về phía cửa, lau lau đôi mắt tiếp tục bò.
Lâm Nhất đứng ở cạnh cửa cảm thấy mình một chút cũng không hiểu rốt cuộc trong đầu đứa con nhỏ nghĩ cái gì. Tính cố chấp đến người trưởng thành cũng không có này chẳng biết là di truyền từ ai.
Thấy con trai nhỏ còn muốn bò, Lâm Nhất thở dài, bước ra từ cạnh cửa. Nhìn đôi mắt trừng lớn đỏ hoe của nó, giương miệng cả hai cái răng nanh nhỏ đều lộ ra ngoài, cực kỳ đáng yêu. Nhịn không được nhếch khóe miệng, “Bí đao lùn, đừng bò nữa.”
Đứa nhỏ tự mình ngẫm nghĩ ý nghĩa của bí đao lùn, có vẻ như là hiểu ra, mông nó ngã phịch vào thùng gỗ. Bao nhiêu nước bắn lên trên mặt, trên người, cực kỳ đáng thương, lại đầy chật vật, “Ba về làm gì?” Giọng sữa ngây ngô, còn mang nức nở, hoàn toàn không còn một chút vẻ hung tợn nào mà giống một đứa nhỏ biệt nữu bướng bỉnh.
Lâm Nhất xách nó như xách gà con ra khỏi nước đã có hơi lạnh. Lấy khăn sợi thô lau lau đầu tóc ướt nước của nó, khuôn mặt nhỏ ra vẻ hung dữ, sau đó tới cổ, rồi lau hết cơ thể nhỏ gầy. “Bỏ tay ra.”
Đứa nhỏ dùng tay che lại thằng nhỏ của mình, vẫn không chịu buông tay.
“Xì, chẳng phải chưa từng thấy, cũng chỉ dài bằng ngọn cỏ non, con che cái gì.” Lâm Nhất liếc mắt nhìn lỗ tai ngày càng đỏ của thằng con nhỏ, điểm này là di truyền từ cậu, rất đơn thuần.
Màu đỏ kia lan đến trên mặt, cả cổ cũng đỏ, cả người đứa nhỏ cứ như con tôm luộc chín. Lâm Nhất nhìn mà lắc đầu, oắt con này nghĩ bậy nghĩ bạ gì trong lòng đây?
Rùm beng một hồi, hai cha con lại khôi phục hình thức ở chung trước kia. Đừng nói là thù qua đêm, thù ngắt quãng còn chẳng có.
Trong thôn rất khó có bí mật, chẳng bao lâu mọi người đều biết hai bé con nhà Lâm Nhất có thể mở miệng nói chuyện, hơn nữa nói vừa nhiều vừa rõ. Nhà ai có con cái đều cực kỳ hâm mộ, không có con thì muốn ké thần quang.
Vì thế hàng rào Phục Phong vừa sửa lại bị xô hỏng.
Mọi người đều thích cả đứa lớn lẫn đứa nhỏ, ôm một cái hôn một cái, gặp là cho đồ ăn đồ chơi. Đặc biệt là người già trong thôn, bọn họ nói hai đứa nhỏ sẽ trở thành nhân vật lớn ghê gớm.
Lâm Nhất chỉ cười cười, con có thể trở thành nhân vật lớn hay không còn khó nói. Nhưng chắc chắn không chỉ có được chỉ số thông minh cao của cha chúng nó mà còn bao gồm cả cái sức lực quái vật kia, cậu tận mắt chứng kiến.
Nhưng đứa nhỏ lại có tật xấu đa phần con nít tuổi này đều có, kén ăn. Không ăn rau không ăn cơm chỉ ăn thịt, ăn miếng thịt kho tàu lớn vừa dầu vừa béo, lượng ăn của nó còn nhiều hơn so với ba người ba nó, cha nó, anh nó.
Đũa Lâm Nhất gõ gõ miệng chén, nghiêm khắc nói: “Ăn rau xanh vào.”
Thằng nhỏ nhanh chóng gắp thịt mỡ trong chén, sắp vùi luôn cả mặt vào, một vẻ tám đời chưa từng được ăn thịt, “Không muốn!”
Lâm Nhất không ngừng đưa mắt ra hiệu với Phục Phong.
Phục Phong ở bên cạnh đã buông chén đũa. Hắn thấy Lâm Nhất nhìn qua, duỗi tay lau sạch dầu trên miệng đối phương.
Lâm Nhất giật giật khóe mắt, người này có đôi khi còn nghiêm khắc, lạnh nhạt hơn cả cậu. Cho cậu một ảo giác không giống như cha con mà là giống như kẻ thù. Có đôi khi lại hoàn toàn mặc kệ, nuôi thả hoàn toàn.
“Nếu con vẫn không ngoan ngoãn ăn cơm ăn rau, về sau lớn lên không cao, chắc chắn sẽ là người lùn nhất nhà.” Lâm Nhất cao giọng lặp lại chữ mấu chốt, gằn từng chữ một nói: “Lùn, nhất.”
Đứa nhỏ lập tức căng thẳng, “Không cao lên?” Xong rồi liền ngó qua đứa lớn ngoan ngoãn ăn cơm. Nó dẩu cái miệng bóng nhẫy hừ một tiếng, cầm chén rau ăn, nó không muốn làm người lùn nhất!
Đứa lớn luôn im lặng không lên tiếng rất không gây chú ý gắp thật nhiều rau cho vào chén mình, vùi đầu ăn.
Đàn ông cho dù có bao nhiêu tuổi, hai chữ cao lớn này vĩnh viễn sẽ là hai chữ cực kỳ lớn trong từ điển.
Vấn đề kén ăn của đứa nhỏ cứ như vậy mà giải quyết. Lâm Nhất đột nhiên phát hiện ra đã không có mục tiêu nữa, cậu chuyển ánh mắt qua trên người đứa lớn, nghĩ nên dạy đối phương biết chữ rồi.
Lâm Nhất là người theo phái hành động. Cậu đẩy chuyện dạy dỗ đứa nhỏ nghịch ngợm gây sự cho Phục Phong, ôm đứa lớn về phòng. Căn cứ theo kinh nghiệm trước kia, cậu không định để hai anh em cùng nhau học tập, lần này thử hiệu quả tách nhau ra dạy xem.
Đứa nhỏ lấy mu bàn tay lau miệng, “Cha ơi con ăn no rồi.”
Chờ bóng dáng Lâm Nhất đi khuất, Phục Phong mới mở miệng, giọng nói bình thản, lại làm không khí quanh mình ngưng lại, “Vì sao?”
Đứa nhỏ mím mím cái miệng bé xíu, nhìn mặt bàn không nói lời nào.
“Nói.” Ngữ điệu Phục Phong không đổi, áng mắt dò xét càng thêm rõ ràng.
“Con không muốn gọi ba là ba.” Đứa nhỏ nói xong lại vung cái chân nhỏ lùn lạch bạch chạy đi, cứ như là biết Phục Phong muốn đánh nó vậy.
Phục Phong híp mắt, một ánh lạnh lẽo lướt nhanh qua gần như không thể thấy. Hắn ấn ấn mi tâm, chống trán lâm vào trầm tư.
Trong phòng Lâm Nhất đặt đứa lớn lên giường, lấy sổ tay bắt đầu dạy nhóc từ chữ số Ả Rập*. Đứa lớn nghiêm túc xem, ghi nhớ, thỉnh thoảng nhíu mày, cực kỳ giống Phục Phong.
(*)Là hệ thống số 1,2,3,... bây giờ
Chỉ dạy đến một trăm, Lâm Nhất không dạy nữa. Cậu dựa vào đầu giường, trong miệng nói ra một đề toán. Sau khi đứa lớn nghe xong ngồi ngẩn người ra, ở góc độ Lâm Nhất không nhìn thấy bẻ ngón tay mình đếm nhẩm, đếm hết một bàn tay lại đếm sang tay kia.
Một lát sau trên mặt nó hiện lên nụ cười ngây ngô, “27.”
Trong mắt Lâm Nhất hiện lên kinh ngạc, cậu vốn không ôm hy vọng, cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, không ngờ thằng con lớn lại tính đúng.
Cậu cười vươn tay, đối phương hơi nghiêng đầu về phía tay cậu. Lâm Nhất cười ha ha, nhàng nhẹ xoa xoa, “Đại bảo thật thông minh.”
Sau đó Lâm Nhất lại hỏi thêm vài câu, nói hết cho đứa lớn những kiến thức cơ bản về tên gọi, đặc điểm, dược tính của một số vị thuốc cần dạy hôm nay.
Khi cậu nghiêng đầu phát hiện đứa lớn đã ngủ mất. Đầu gật gà gật gù, lông mi thật dài đổ bóng như rẽ quạt xuống hốc mắt, cánh mũi nhẹ nhàng động đậy, hô hấp nhẹ bẫng, khuôn mặt mềm mụp, trắng nõn, làm người ta nhịn không được muốn xoa nắn.
Khuôn mặt giống nhau, đứa con lớn lại cho người ta cảm giác bé cưng xinh xắn nghe lời lại ngoan ngoãn thật thà. Còn đứa con nhỏ thì hoàn toàn tương phản, cả người đầy gai, thấy ai cũng nhe răng.
Lâm Nhất nhẹ nhàng đặt đứa lớn lên giường rồi đắp chăn lên, ra chuồng bò xách đứa nhỏ ghé vào lưng con của Đại Hắc xuống dưới, bắt đầu tiết thứ hai của cậu.
Sau khi dỗ đứa nhỏ ngủ xong Lâm Nhất liền ra ngoài thu trứng gà, đóng kín cửa hàng rào rồi về phòng nằm xuống. Phục Phong vươn cánh tay để cậu gối.
Lâm Nhất cọ cọ vào hõm vai Phục Phong, “Bọn nhỏ đều quá thông minh, lớn nhanh quá có phải không tốt hay không?”
“Tôi còn nhanh hơn bọn nhỏ.” Mắt khép lại của Phục Phong khẽ nhúc nhích, môi cọ qua tóc Lâm Nhất.
“Anh gần đây càng ngày càng…” Mắt Lâm Nhất trợn trắng, lại chuyển lời, cười mổ cái chóc lên trán Phục Phong, “Càng mê người.”
Quả nhiên, cậu nhìn thấy môi mím lại của đối phương hơi cong lên, khuôn mặt gần như không có một chút thay đổi nào kia thật sự quá đẹp.
Khen người yêu là một môn học, thích hợp để học tập không ngừng.
Lại nói, đến chính cậu dường như cũng chẳng có thay đổi gì. Lâm Nhất sờ sờ cằm, có lẽ là sống quá thoải mái, cho nên càng sống càng trẻ ra…
Phục Phong ngửi hương vị của thân thể người trong lòng, “Lâm, khi nào có thể có Phục Tam?”
“Hả?” Lâm Nhất nhất thời không hiểu.
“Phục Tam.” Phục Phong nhéo cằm cậu, ghé sát vào hôn môi, khàn giọng cười, “Đứa thứ ba của chúng ta.”
“…” Lâm Nhất trốn về sau, chỗ ngứa trên eo bị đụng tới, bả vai cậu run rẩy nghẹn cười, “Qua hai ba năm đi, đại bảo nhị bảo vừa mới ra đời không bao lâu.”
“Hai ba năm? Lâu quá.” Phục Phong ngẩng đầu, cố ý vô tình đè thấp giọng, từ tính hơn bình thường, “Bây giờ muốn luôn, có được không?”
Vẻ mặt Lâm Nhất trầm mê nghe giọng nói bên tai, mơ mơ màng màng gật đầu, “Được.”
Cười nhẹ ra tiếng, Phục Phong hôn vành tai Lâm Nhất nhẹ nhàng gặm cắn, “Vậy chúng ta bắt đầu.”
Cảm giác dinh dính trên tai cuối cùng cũng làm bác sĩ Lâm đầu óc choáng váng hoàn hồn. Mặt cậu đen sì cắn mạnh một cái lên cổ người đàn ông trên người, nhận lại nụ hôn càng thêm kịch liệt, không chừa kẽ hở của đối phương.
Phục Tam cũng không thuận lợi đến mùa đông đến, nó vẫn chưa tới. Lâm Nhất đoán số lượng sinh sản của mình có thể là hữu hạn, Phục Phong nói là vô hạn. Vì thế hai người vì giữ lấy quan điểm của riêng mình, mỗi ngày ba năm lần.
Hôm nay Lâm Nhất ở trong sân xử lý một tấm da hổ, là Phục Phong săn được. Con hổ kia lớn dị thường, còn lớn hơn sư tử* nhiều, cơ thể ngã xuống đất lớn cỡ cái lều. Lâm Nhất giữ răng nanh và da hổ lại, cậu muốn dùng răng nanh làm vòng cổ cho Đại Bảo và Nhị Bảo, da hổ làm quần áo và nón che cho bọn nó, tiết kiệm còn có thể làm giày cho Phục Phong. Hơn một nửa thịt đều cho Cáp Lôi, để y phân chia cho mọi người.
(*) Tác giả dùng chữ 吽 (Hōng), thật ra là không có con gì như vậy hết á, nhma tra zhihu thấy họ vẫn hay bảo là sư tử đá (tại vì là trong game hay sao ấy) nch chỗ này không rõ lắm nguyên raw là 比吽要大很多,mng nếu biết thì cứu nha.
“Lâm, hai con thỏ này cho Đại Bảo và Nhị Bảo.”
Sau lưng truyền đến giọng nói, Lâm Nhất quay đầu lại nhìn, không khỏi híp híp mắt. Không biết bắt đầu từ khi nào, Bối Bối đã là một "đại tỉ" rồi. Váy ngắn một mảnh trễ vai, làn da màu mật khỏe mạnh, dáng người cân xứng, eo thon mông cong chân dài, tóc đen dày buộc thành một bím suông dài, tôn lên khuôn mặt lạnh lùng kia, càng tăng thêm dáng vẻ oai hùng bừng bừng.
Cậu nghĩ không ra, với điều kiện của Bối Bối làm sao lại là gái độc thân được.
Để thỏ vào trong sọt tre, Lâm Nhất ngửi được mùi máu tươi nhàn nhạt, " Cô ra ngoài săn thú à?”
“Tùy tiện đi thôi.” Bối Bối đứng ở bên hàng rào, giọng điệu không nóng không lạnh.
Lâm Nhất tiếp tục đánh lên da hổ, nói đầy vu vơ: “Bối Bối, cô thích kiểu đàn ông nào?"
Thấy không có động tĩnh, cậu ngẩng đầu, không ngờ đụng phải một đôi mắt ẩn chứa cảm xúc không biết tên. Xung quanh lập tức có chút yên lặng quá mức.
“Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, còn tưởng cô có ý với tôi đấy.” Lâm Nhất nhịn không được trêu đùa.
Thế mà lại không trào phúng cậu. Lâm Nhất không một tiếng động nhướng mày, đây là lần đầu tiên. Yên lặng một lát, cậu lại mở miệng lần nữa, là giọng điệu của anh trai nói với em gái, lộ ra quan tâm và yêu quý, “Có người thuận mắt thì gả cho đi, cô cũng không trẻ.”
Lâm Nhất không ngờ Bối Bối sẽ nghe cậu. Trong ấn tượng đây là một cô gái mạnh mẽ, có chủ kiến, độc lập, nhưng cậu lại nghe được đối phương nói: “Được.”
Vài ngày sau, Lâm Nhất nghe người trong thôn bàn tán có đám cưới to. Cậu chạy tới, nhìn Bối Bối mặt vẫn vô cảm như trước, giọng có chút hổn hển, “Tốc độ của cô nhanh thật.”
Bối Bối nhìn Lâm Nhất, tầm mắt lướt qua cậu trông về nơi cách đó không xa, nhàn nhạt nói: “Dáng vẻ anh ấy cười rộ lên không tồi.”
Lâm Nhất quay đầu, nửa khuôn mặt đều bị râu che khuất, người đàn ông vóc dáng cao lớn đang cười, đôi mắt đen láy cong cong. Cậu cũng đáp trả một nụ cười, đôi mắt cong lên y hệt, lại càng thêm anh tuấn.
Sau khi đời sống sung túc, nghi thức tổ chức đám cưới càng thêm phong phú. Bạn đời Bối Bối chọn là người trong tộc, cho nên chỉ là đổi từ nhà này sang nhà khác. A Do đi theo phía sau nâng một lọ trái cây nhỏ, ngụ ý càng nhiều trái càng nhiều con.
Bối Bối có gia đình, chút không yên tâm duy nhất của Lâm Nhất cuối cùng cũng biến mất. Cậu rất cần mẫn câu thông với người đàn ông của Bối Bối, sau khi quen biết phát hiện ra là một người thật thà, cung phản xạ cùng một bậc với Cáp Y, căng thẳng lên còn nói lắp như nhau. Song lại rất tốt với Bối Bối, tốt đến mức khi Lâm Nhất thấy qua một lần cảm thấy khó tin, đặt trong bàn tay mà nâng niu.
Tuy rằng Lâm Nhất không hiểu phụ nữ, nhưng tìm được một người chịu thương mình là không dễ.
Về nhà cậu liền kể với Phục Phong. Nói người đàn ông của Bối Bối rất thật thà, nói thương Bối Bối như thế nào. Vì thế Phục Phong rất chuyên tâm thương cậu hết lần này đến lần khác.
Năm nay tuyết rơi muộn, Đại Bảo và Nhị Bảo đã có thể bước đi rất thuận lợi. Người trước không chạy lung tung, ở trước đống lửa đọc thầm bảng cửu chương, người sau ngồi một hồi đã bắt đầu vặn mông, không chịu yên ra ngoài đi bộ.
Cáp Y mới từ nhà Bố Cốc trở về, từ xa đã thấy đứa nhỏ trên nền tuyết. Mặc da hổ thật dày, khuôn mặt nhỏ đỏ bị lạnh được mũ lông che đi, giống như một quả cầu lông. Cậu nhóc cười hì hì hì, dẫm lên tuyết đọng bước nhanh qua.
“Anh cười cái gì?” Đứa nhỏ nhíu mày, sao cái anh này cười hoài vậy, răng cũng chẳng trắng bằng nhóc.
“Nhị Bảo, muốn ăn không?” Cáp Y tung quả mọng lớn thơm ngon trong tay lên, chớp chớp mắt, “Ngọt lắm." Thấy đối phương không có chút hứng thú nào, cậu nhóc thấy lạ lẩm bẩm: “Lạ thật, Lâm thích ăn lắm, sao con của ảnh lại không thích nhỉ?"
Lông mày nhỏ xíu của đứa nhỏ nhướng lên, duỗi tay ra khỏi tay áo.
Cáp Y kỳ quái trừng mắt, “Vừa nãy không phải em nói không cần sao?”
“Ba thích.” Đứa nhỏ cầm quả mọng lên rồi đi, tay nhỏ vung lên, “Về sau trả lại anh lớn hơn.”
Cáp Y đứng tại chỗ sờ sờ đầu, lấy quả mọng trong túi lông ra gặm một miếng to, vừa ăn vừa chép miệng. Vẫn là em trai nhỏ của cậu nhóc đáng yêu nhất, cũng đẹp nhất.
Đứa nhỏ về nhà liền đưa quả mọng cho Lâm Nhất, chẳng nói chữ nào, ngầu nghĩnh chạy đi. Một bên nó chạy, một bên tuyết trên người rớt xuống, chân để lại trên mặt đất một chuỗi dấu bùn nhỏ.
Lâm Nhất giận xanh mặt, động tác giơ tay đánh khi nhìn thấy quả mọng lập tức thay đổi. Cậu lau lau lên người, ăn một miếng, đầy miệng là nước quả chua ngọt. Sung sướng mà mặt mày vui vẻ, vui lên lại ngâm nga một khúc, đắc ý khoe khoang với Phục Phong là con trai nhỏ cho.
Thật ra Phục Phong không ăn một miếng trái cây nào, hắn chỉ ăn người ăn trái cây, ăn bên trong sạch sẽ.
Có lẽ là quả mọng quá ngọt, hoặc là cảnh tuyết quá đẹp. bác sĩ Lâm nhộn nhạo, quấn lấy Phục Phong hăng hái nói muốn nữa. Đến khi cậu xuống đất bước đi đã run rẩy.
Đứa nhỏ từ phía sau vụt ra ngoài xoắn cái lông mày nhỏ, mặt lạnh lùng, "Đau ở đâu ạ?”
“Ai nói ba đau?” Lâm Nhất hết hồn sững chân lại, cậu xua xua tay, “Ba khỏe lắm, chẳng làm sao cả.”
“Nói xạo!” Đứa nhỏ kéo ống tay áo cậu, “Còn chẳng đi đường nổi.”
“Không có không có, ba đang luyện lực chân.” Lâm Nhất căng mắt nói dối.
Đứa nhỏ đột nhiên véo eo Lâm Nhất một cái, Lâm Nhất đau đớn kêu lên. Cậu cạn lời nhìn đối phương chạy như đi như điên, khi trở về đi đứng khập khiễng, phối hợp với vết thương trên mặt, cực kỳ buồn cười.
“Ấy, con ở đâu chạy về đây?” Lâm Nhất phát hiện thằng con nhỏ trời sinh có khiếu biểu diễn, nhìn là muốn cười.
Đứa nhỏ liếc nhẹ, “Ba muốn cười thì cười đi.”
Con trai nhỏ không kêu cậu như thế*, cũng chỉ có khi cười nhạo thôi. Lâm Nhất đưa tay vỗ lên đầu nó, kéo lại kiểm tra chân nó, dò hỏi nguyên nhân.
(*)Đứa nhỏ cứ khăng khăng gọi Lâm Nhất là Lâm chứ không phải ba ấy. Bình thường tác giả để 你 chứ không phải 爸爸(baba) khi nó gọi Lâm Nhất, t cũng đành để xưng hô là ba thôi chứ kh biết để kiểu gì.
Do vóc dáng và chỉ số thông minh không phải người thường, cậu cũng sắp quên trong tay mình chính là một cái bánh bao thịt bé xíu luôn rồi.
Ánh mắt bắt được một vết đỏ trên mu bàn tay đứa nhỏ, ở trên làn da trắng nõn cực kỳ chói mắt. Mặt Lâm Nhất trầm xuống, “Sao lại thế này?”
“Bỏng.” Đứa nhỏ cũng không giấu giếm, không tình nguyện lẩm bẩm: “Đau lắm."
“Chỗ tốt của anh con nhiều một bồ, con chẳng học được cái nào.” Lâm Nhất cầm thuốc bôi lên, đứa nhỏ đưa cái tay tới bên miệng cậu, khuôn mặt nhỏ căng ra, “Ba thổi thổi.”
Lâm Nhất đen mặt ghé lại gần phồng miệng thổi vào lòng bàn tay nó. Sau khi phủi bụi trên người nó đi thì đột nhiên hỏi: “Nhị bảo, có phải con cãi nhau với cha con không?"
Đứa nhỏ kiêu căng xoay mặt đi, giọng điệu cực kỳ lạnh: “Người khác không thể bắt nạt ba.”
Lâm Nhất nói không cảm động sẽ là giả. Đứa con nhỏ còn biết bảo vệ cậu, nhưng sao lại không ổn như thế? Ngay sau đó cậu nghe đối phương nói: “Ba quá yếu, cha bắt nạt ba đến đi cũng không được, ba cũng không dám đánh trả."
Không khí thoáng xấu hổ, Lâm Nhất ho khan vài tiếng, im lặng nhìn trời, “Thật ra ba rất thích.”
Đứa nhỏ căm giận đi tìm anh nó, nói chuyện đó ra. Đứa lớn và nó cùng nhau chống cằm, anh em hai đứa lần đầu tiên gặp phải chuyện không thể hiểu nổi, bị bắt nạt còn nói thích.
Lâm Nhất mới vừa uống một ngụm nước lớn đã thấy con trai lớn đi tới chỗ cậu, nhỏ xíu đáng yêu, phát ra hơi thở ổn trọng và bình tĩnh trong ánh mắt sẽ làm người ta xem nhẹ tuổi của nó.
“Ba còn đau không?”
Cơ mặt Lâm Nhất giật giật, cái thằng quỷ sứ kia lại lấy anh nó ra làm tên bắn. Thật ra lần này thằng nhỏ thật sự oan uổng, nó đã lăn ra ngủ khò khò rồi, chảy cả nước miếng. Hoàn toàn không hy vọng anh nó ôm ôm thơm thơm người mà nó nghĩ mình đã độc chiếm.
“Đại Bảo sao con còn chưa ngủ?” Lâm Nhất quyết định vờ không nghe thấy, cậu khom người bế đứa lớn lên đùi, kéo kéo cổ áo lông lại cho nó.
“Ngủ rồi, lại tỉnh ạ.” Đứa lớn giải thích một năm một mười, tay nhỏ xíu sờ sờ tóc Lâm Nhất, năn nỉ: “Muốn thơm.”
Lâm Nhất hôn lên trán nó một cái. Mãi thật lâu về sau cậu mới biết thằng con lớn mới là người có số má hàng thật giá thật, chọc phải chắc chắn xui xẻo tám đời.
Một lát sau, dùng nhạc thiếu nhi dỗ đứa lớn ngủ xong, Lâm Nhất xoa eo đau nhức vào phòng, lầm bầm mắng vài câu, bò lên giường một bên nằm ngửa một bên suy nghĩ. Không biết qua bao lâu, cửa đẩy ra từ bên ngoài, gió lạnh và hơi lạnh tràn vào, Phục Phong đi đến.
“Anh nói gì với Nhị Bảo?”
“Nó nói muốn bảo vệ em.” Phục Phong xoa eo Lâm Nhất, khống chế lực đạo vừa vặn, thuần thục ấn niết, “Tôi không đồng ý.”
Không đợi Lâm Nhất phản ứng, hắn lại mở miệng, giọng lại trầm xuống, “Bảo vệ em là chuyện của tôi.”
Trán Lâm Nhất tối sầm, hai thằng con không bình thường, cha của đám con càng không bình thường.
Khi mùa đông không còn phải chịu đói khát rét lạnh, mọi người bắt đầu để ý đến cảnh đẹp thiên nhiên. Lâm Nhất đi đầu chồng người tuyết, lăn cầu tuyết, đánh trận tuyết, mọi người đều học theo. Một loạt người tuyết lớn nhỏ không đồng nhất xuất hiện, giống như một đội đứng gác.
Sói đột nhiên tấn công, Cáp Lôi dẫn người canh giữ ở tường đá. Một mũi tên bắn ra, tiếng rú thê thảm trong đêm khuya vô cùng khiến người ta sợ hãi. Đây là lần đầu tiên bọn họ không một ai bị thương trước đàn sói rừng hung tợn. Tầm quan trọng của vũ khí càng hằn sâu trong lòng họ, bọn họ bắt đầu nghĩ cách chế tác mũi tên lợi hại hơn.
Lâm Nhất đề ra quá trình luyện đồng thau thô, lại đề ra loại đá xanh biếc nào đó. Cáp Lôi thương nghị với những người khác, tìm kiếm đá cậu nói khắp nơi.
Mùa đông qua đi, trời càng ngày càng nóng. Không biết vì sao mà gà vịt trong lều đột nhiên không chịu yên chạy loạn khắp nơi, đàn dê trong rào đạp loạn xạ, ba miệng ăn nhà Đại Hắc không ngừng kêu to.
Bổng bảo mọi người tập trung ở đất trống, dắt cả vợ con theo tập trung, có gì nguy hiểm chạy cũng nhanh. Nhưng mấy ngày kế tiếp đều gió êm sóng lặng, chẳng hề có chuyện gì.
Cậu ta tìm tới Phục Phong, Phục Phong nói cho cậu ta sẽ có một tràng thảm họa, nhưng không ảnh hưởng gì đến bọn họ.
Một khắc kia, Lâm Nhất thấy được cảm xúc tiêu cực trên mặt Bổng. Cậu vỗ vỗ bả vai đối phương thể hiện an ủi. Cậu nói, người không cần so với quái vật, hôm nay bản thân tiến bộ hơn so với bản thân của ngày hôm qua là giỏi nhất.
Lần đó là lần Lâm Nhất nói nhiều nhất với Bổng từ khi đến nơi này tới nay. Thời điểm cuối cùng cậu còn dạy cách tính ngày tháng năm cho đối phương, bao gồm cả một ít thường thức cơ bản. Cậu nói với đối phương quan sát thiên nhiên nhiều sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn. Cậu còn nói sự khác thường của động vật đã cho thấy dự đoán là đúng. Nói mãi rồi lại bắt đầu nói chuyện không đâu, nghĩ đến cái gì đều nói hết ra.
Bổng nhớ kỹ lời của Lâm Nhất, khắc ghi từng câu từng chữ. Cậu ta biết về sau bản thân vẫn sẽ luôn nhớ kỹ.
Nửa tháng sau, mặt trời chói chang, đứng gió.
Mặt đất đột nhiên chấn động, Lâm Nhất lập tức buông việc trong tay chạy ra ngoài. Người trong thôn đều duỗi cổ nhìn về phía xa. Một đám mây mỹ lệ trôi ra từ một điểm đen nhô lên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng lờ mờ, che đậy một góc bầu trời.
Giống như có ánh đỏ tựa thanh kiếm chém toạc bầu trời, lại có vô số hạt mưa màu đen rơi xuống, nhìn không rõ. Ngọn núi kia quá xa, mọi người đều cảm thấy may mắn trong lòng. Tuy rằng bọn họ không biết bên kia có bộ lạc hay không, nhưng lần thần phẫn nộ này, bất kể là ai gặp cũng không thể trốn thoát.
Người khác không biết, Lâm Nhất lại rõ ràng. Cậu nhìn mà hãi hùng khiếp vía, chú Man đã từng nói bên kia còn có nơi không tộc nhân nào đặt chân đến. Cách các bộ lạc kết giao với nhau quá xa, lại tồn tại nguy hiểm chưa biết, không một ai biết nơi đó có bộ lạc sinh sống hay không, có lẽ chỉ là một mảng hoang vu.
Ai có thể ngờ được sẽ có núi lửa hoạt động. Từ nhiều năm trước, khi Lâm Nhất còn chưa đến đây, hoặc là trước khi Hùng thị di cư nó đã lặng yên không một tiếng động ấp ủ. Đến hôm nay cuối cùng cũng phun trào, tựa như một nồi nước sôi bị ép chặt, phun trào với một lực chấn động khủng bố.
Cách từng con sông lớn và rừng già vô bờ, một khoảng núi cùng với bình nguyên rộng lớn, Lâm Nhất ở nơi này thế mà cũng thấp thoáng cảm giác được thứ mùi không khí bị đốt trọi khó hửi. Phất qua mặt vừa vẩn đục vừa ngột ngạt. Xà trên nóc nhà đều phủ một tầng bụi mỏng.
Phục Phong ôm Lâm Nhất vào trong ngực, cảm giác được cậu đang run, “Lâm, đừng sợ.”
Đứa lớn và đứa nhỏ đều ôm chân Lâm Nhất, ngửa cổ nhìn cậu.
Lâm Nhất bị ba ánh mắt nhìn chăm chú, sắc mặt cậu vẫn không dịu đi, “May mà chỗ đất này không sao.”
Ngày hôm sau ngọn núi kia vẫn còn bốc khói, kéo dài rất lâu. Người trong thôn mỗi ngày đều sẽ nhìn mấy lần, sợ đám khói kia thổi đến.
Lâm Nhất càng cẩn thận để ý các đỉnh núi ở gần đó, sợ lại có núi lửa nào hoạt động. Tuy rằng xác suất cực thấp, nhưng nguy hiểm quá lớn, cậu chỉ có thể lải nhải với Phục Phong. Mà đối phương sẽ luôn lặp đi lặp lại vuốt lông cậu, nói với cậu rằng không sao đâu.
Cậu nói muốn nhìn thế giới bên ngoài, chờ đến ngày thật sự xuất phát đã là 5 năm sau.
- --------------
“Bảo vệ em là chuyện của tôi.”
Hê hê dễ thương vậy sao muốn tức anh ta cũng khó, nói câu nào đẹp trai câu đó liền ʕ◍•́ᴥ•̀◍ʔ Với cả lần đầu đọc truyện tây tây mà có bánh bao luôn ấy không ngờ đáng iu vậy hehe UwU
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất