Lục Địa Kiện Tiên

Chương 100: Ta tự mình thử qua (1)

Trước Sau
 

 

Tổ An thầm mắng, gia hỏa này thật không có nghĩa khí.

Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy Mãn Dư đang thêm mắm thêm muối miêu tả chuyện khi đó cho một thanh niên, thanh niên kia ngăn ở trên đường, sắc mặt âm trầm nhìn hắn:

- Con mẹ nó ngươi là Tổ An?

- Ta là cha ngươi.

Tổ An đáp.

Đến từ Diệp Thần Lương, điểm nộ khí +555!

Hiển nhiên thanh niên sắc mặt âm trầm kia chính là hậu trường của Mãn Dư, lão đại Diệp Thần Lương.

- Rất tốt, ngươi thành công gây ra phẫn nộ của ta.

Diệp Thần Lương nhéo nhéo ngón tay, khớp xương khanh khách rung động, đã rất lâu không ai dám nói chuyện với hắn như vậy, đặc biệt là đối phương còn đến từ Hoàng tự ban.

Tổ An giang tay:

- Chỉ biết đánh võ mồm thôi sao, có bản lĩnh ngươi cắn ta?

Đến từ Diệp Thần Lương, điểm nộ khí +666!

Trong mắt Diệp Thần Lương lóe lên hàn quang, đang muốn xuất thủ, bỗng nhiên bên cạnh truyền tới một thanh âm trêu tức:

- Làm đồng học, ta hảo tâm nhắc nhở ngươi một câu, ở trong phạm vi học viện công nhiên đánh nhau ẩu đả, là sẽ bị đuổi học.

Tổ An nhìn lại, phát hiện một gia hỏa nam sinh nữ tướng đứng ở cách đó không xa cười không ngớt, chính là Tạ Tú mà trước đó ở cửa trường học gặp mặt một lần.

Diệp Thần Lương ngừng thở, mặc dù Tạ Tú này bất học vô thuật, nhưng dù sao cũng là con trai thành chủ, hắn còn không thể trêu vào Tạ gia, đành phải dằn xuống, nhìn Tổ An lạnh lùng nói:

- Tốt, ta muốn quyết đấu với ngươi!

Tổ An liếc mắt:

- Ngươi nói quyết đấu là quyết đấu, ta phải nể mặt mũi? Cự tuyệt!

Diệp Thần Lương không khỏi giận dữ:



- Ngươi ngay cả lá gan quyết đấu cũng không có? Còn đáng là nam nhân không!

Đến từ Diệp Thần Lương, điểm nộ khí +777

Lúc này Tạ Tú lại mở miệng:

- Quyết đấu nhất định phải song phương đồng ý, ai cũng không có cách nào miễn cưỡng.

Tổ An biết hắn là đang cố ý nhắc nhở mình, bất quá trước đó đã được hiệu trưởng nhắc nhở, đương nhiên sẽ không mắc lừa.

Trong mắt Diệp Thần Lương lóe lên vẻ oán độc, lạnh lùng nhìn Tạ Tú:

- Tạ nhị công tử, chuyện này không có quan hệ gì tới ngươi nha.

Tạ Tú mỉm cười:

- Không có quan hệ, bất quá ta làm học trưởng, nhắc nhở niên đệ mới nhập học không có vấn đề gì chứ?

Diệp Thần Lương hừ lạnh, không làm gì được đối phương, chỉ có thể nhằm vào Tổ An:

- Người người đều nói Sở gia đại tiểu thư mắt bị mù gả cho một phế vật, ta vốn còn không tin nhân vật như Sở tiểu thư sẽ không có ánh mắt như thế, nhưng hôm nay gặp, quả nhiên chỉ là phế vật.

Xung quanh vốn đã có không ít người vây xem, mới đầu mọi người chỉ nghĩ Diệp Thần Lương khi dễ đồng học cấp thấp, bởi vì bề ngoài của Tổ An khá tốt, cho nên mọi người tiềm thức liền đứng bên Tổ An.

Nhưng nghe nói hắn là con rể phế vật của Sở gia, ánh mắt mọi người lập tức thay đổi, trong mắt nam nhân tràn ngập địch ý và ghen ghét, trong mắt nữ nhân thì tràn ngập khinh thường, hiển nhiên các nàng cũng xem thường công tử bột không có bản lãnh, dáng dấp đẹp trai thì có làm được cái gì?

Tổ An thấy hệ thống nhận được rất nhiều điểm nộ khí, nghĩ thầm lão bà tiện nghi kia của mình nhân khí thật cao, chỉ biết được thân phận của ta, bọn nam nhân này liền cống hiến mấy ngàn điểm nộ khí

- Ta còn tưởng là nguyên nhân gì, nguyên lai ngươi cũng là người ái mộ của Sơ Nhan, khó trách căm thù ta như thế.

Tổ An cười hì hì nhìn Diệp Thần Lương, bỗng nhiên nghĩ đến Vi Tác nói tới Hồng Nhan Lục gì kia, nếu ta cua sạch các nàng, chẳng phải toàn bộ nam nhân trong trường học sẽ không ngừng cung cấp điểm nộ khí sao?

- Im ngay, dạng rác rưởi như ngươi không xứng nói ra danh tự của Sở tiểu thư!

Diệp Thần Lương hô hấp dồn dập, kỳ thật hắn cũng có tự mình hiểu lấy, mặc dù mình ở trong trường học có chút phong quang, nhưng chỉ là những công tử chân chính kia không chấp nhặt với hắn mà thôi, so với những thiên kiêu ở Thiên tự ban, mình vẫn kém xa lắm.

Cho nên những năm này mặc dù ái mộ Sở Sơ Nhan, nhưng biết không cạnh tranh được với công tử thế gia khác, lúc đầu đã tuyệt vọng, nhưng vài ngày trước biết nữ thần trong lòng gả cho một phế vật nổi danh, lại làm cho hắn ghen ghét muốn điên.

Hôm nay từ trong miệng Mãn Dư biết gia hỏa đoạt nguyên thạch của hắn lại chính là tên hỗn đản kia, hắn liền cảm giác cơ hội tới, phải nhân dịp này ở trước mặt mọi người, dẫm đối phương không đáng một đồng, để Sở tiểu thư ý thức được phế vật này căn bản không đáng phó thác cả đời, chọn gia hỏa này, còn không bằng chọn mình.

Tổ An thở dài một hơi:

- Nàng là thê tử của ta, ta không xứng nói, chẳng lẽ gia hỏa không liên quan như ngươi có thể nhắc



Diệp Thần Lương hít sâu một hơi, thấy đám người xung quanh quần tình xúc động, hắn dần dần bình tĩnh trở lại:

- Ta không tranh đua miệng lưỡi với ngươi, Sở tiểu thư là nữ thần trong lòng chúng ta, kết quả ngươi ngay cả dũng khí quyết đấu với ta cũng không có, chỗ nào xứng với nàng? Còn không bằng tự giác xéo đi.

- Cuối cùng hỏi ngươi một câu, ngươi so hay không?

Xung quanh cũng có người rống lên:

- Không so thì cút khỏi Sở gia!

- Phế vật như vậy chỗ nào xứng với Sở đại tiểu thư!

- Tính là nam nhân gì!

- Tính là nam nhân gì!

- Tính là nam nhân gì!

...

Mới đầu còn mắng riêng lẻ, nhưng về sau không biết ai hô một câu, kết quả mọi người hô thống nhất.

Trong lòng Tổ An cười nở hoa, những bạn học này thật đáng yêu, mọi người rõ ràng không quen biết, lại không ngừng cống hiến điểm nộ khí cho hắn, đại khái liếc nhìn, lại có mấy ngàn điểm nộ khí.

- Nói bậy, hắn còn giống nam nhân hơn các ngươi!

Đúng lúc này, một bóng hình xinh đẹp chạy tới ngăn ở trước người hắn.

Tổ An sững sờ, tiểu cô nương trước mắt lại là Sở Hoàn Chiêu, không ngờ tới nàng lại chạy đến ra mặt giúp mình, xem ra đêm ăn đòn không có uổng phí.

Những người khác hiển nhiên cũng nhận ra thân phận của Sở Hoàn Chiêu, cô nàng này ở trong trường cũng là danh nhân, ngoại trừ nàng là thân muội muội của Sở Sơ Nhan, chính nàng cũng xếp thứ chín trên Hồng Nhan Lục, lại thêm mỗi ngày cầm “Trường Tiên Rên Rỉ”, muốn không biết nàng cũng khó.

Diệp Thần Lương thấy nàng nhảy ra ngăn ở trước mặt Tổ An, nhịn không được nhíu mày:

- Làm sao ngươi biết hắn có phải nam nhân hay không?

Sở Hoàn Chiêu giương cằm, như chuyện đương nhiên đáp:

- Ta đương nhiên biết, ta tự mình thử qua.

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau