Lục Địa Kiện Tiên

Chương 56: Vấn đề hố cha (1)

Trước Sau
 

 

 

 

Tổ An không biết dược hiệu này có thể duy trì bao lâu, một khi những người này khôi phục lại, hắn sẽ chịu không nổi, cho nên tự nhiên phải tiêu diệt hết thảy nguy hiểm.

 

Hắn cảm thấy mình không giống mấy nhân vật chính kiếp trước đọc trong tiểu thuyết nào đó, nghiền xương bọn hắn thành tro, lại thêm Nguyền Rủa Chú đã tính quá tốt với bọn họ rồi.

 

Kỷ Tiểu Hi hồi tưởng lại ánh mắt dâm tà của những người kia nhìn mình, biết hắn nói có đạo lý, liền cắn môi không khuyên bảo nữa.

 

Tổ An tiếp tục đi tới trước mặt một người, người kia nhìn hai đồng bạn lần lượt chết oan, trực tiếp nói:

 

- Ngươi muốn giết cứ giết, đừng giả mù sa mưa nói cái gì muốn thả chúng ta một con đường sống, chúng ta đều là cường đạo, toàn bộ sơn trại không có ai biết nhạc khí!

 

Tổ An nhướng mày:

 

- Như vậy sao, vậy ta đổi vấn đề, một vấn đề thường thức, người bình thường đều đáp được.

 

Người kia không nghĩ tới phong hồi lộ chuyển, mặt lộ vẻ vui mừng:

 

- Tốt, ngươi hỏi đi.

 

Tổ An trầm ngâm một lát, chỉ mặt mình hỏi:

 

- Dáng dấp của ta đẹp trai không?

 

Người kia vội vàng đáp:

 

- Đẹp trai, ta chưa từng thấy qua nam nhân đẹp trai như vậy, ngài là toàn bộ Minh Nguyệt Thành, a không đúng, ngài là nam nhân đẹp trai nhất thiên hạ, cho dù là vương tử Tinh Linh Tộc nhìn thấy ngài cũng sẽ xấu hổ tự sát. Đúng, còn có Ngọc phu nhân bên kia, chỉ cần nhìn ngài một chút chỉ sợ cũng sẽ rụng trứng ngay tại chỗ, chủ động chạy tới tiến cử giường chiếu, ngài còn không nhất định để ý nàng...

 

Tình cảnh này, dù dáng dấp của Tổ An giống như Cương Liệt Hắc Sài, hắn cũng sẽ khen như Phan Anh Tống Ngọc.

 

Đồng bạn Hắc Phong Trại còn lại vẻ mặt đồng tình, nghĩ thầm khi vào tuyệt cảnh, tiềm năng của con người rất đáng sợ, trước kia gia hỏa này ngay cả một câu nói ra hồn cũng không nói được nha.

 

Đám hộ vệ Ngọc gia nhao nhao trợn mắt nhìn, mắt thấy tràng cảnh vừa rồi, bọn hắn không dám nổi giận với Tổ An, chỉ có thể dùng ánh mắt giết người nhìn gia hỏa a dua nịnh hót nọ.

 

Đến từ Ngọc Yên La, điểm nộ khí +99!

 

Tổ An có chút vui vẻ, lần thứ nhất thu được điểm nộ khí của vị Ngọc phu nhân kia, xem ra gia hỏa này vỗ mông ngựa đúng chỗ rồi.

 

Chú ý tới nụ cười trên mặt hắn, trong lòng hắc y nhân kia vui mừng, vội vàng nói:

 

- Ta trả lời ngài có hài lòng không?

 

- Có, nhưng ngươi biết quá nhiều rồi.

 



Tổ An giơ tay chém xuống, lại giải quyết một cái.

 

Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!

 

Những hộ vệ Ngọc gia kia con mắt trợn trừng, cái này con mẹ nó cũng được?

 

Phốc phốc...

 

Trong xe ngựa truyền đến tiếng cười khẽ, bất quá hiển nhiên là lập tức dùng miệng che kín, lần nữa khôi phục yên tĩnh.

 

Tổ An đi tới trước mặt hắc y nhân thứ tư:

 

- Dáng dấp của ta đẹp trai không?

 

Người kia nuốt một ngụm nước bọt, giáo huấn thê thảm đau đớn vừa rồi còn rõ mồn một trước mắt a:

 

- Dung mạo của ngươi rất xấu, bất quá càng nổi bật khí khái nam tử...

 

Hắn còn chưa nói xong, Tổ An giơ tay chém xuống, lại kết liễu đối phương:

 

- Trợn tròn mắt nói lời bịa đặt.

 

Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!

 

Hắn tiếp tục đi tới trước mặt hắc y nhân kế tiếp, lặp lại vấn đề vừa rồi.

 

Mắt thấy hai người kia đều bị giết, người này xém chút tè ra quần, nơm nớp lo sợ đáp:

 

- Ta... Ta không biết.

 

Tổ An giơ tay chém xuống, thở dài một hơi:

 

- Ngay cả điều này cũng không biết, tiếp tục sống còn có ý nghĩa gì.

 

Đến từ sơn tặc Hắc Phong Trại, điểm nộ khí +666!

 

...

 

Cứ như vậy một đường giết tới, cuối cùng đi đến trước mặt Bảo Cương:

 

- Tới phiên ngươi.

 

Bảo Cương hừ lạnh:

 

- Mặc kệ trả lời cái gì cũng chết, dù sao đáp án là ngươi nói tính, đã như vậy, ta còn đáp cái gì, muốn giết cứ giết, bất quá hai vị ca ca kia của ta nhất định sẽ báo thù cho ta, đến lúc đó ngươi nhất định sẽ bị thiên đao vạn quả!



 

Tổ An ừ một tiếng:

 

- Vừa rồi đúng là có chút khi dễ người.

 

Bảo Cương kém chút khóc, con mẹ nó ngươi cũng biết vừa rồi là đang khi dễ người, có biết lão tử đã sắp tè ra quần hay không.

 

- Như vậy đi, lần này ta hỏi câu khác, chỉ cần ngươi đáp đúng, ta nhất định thả ngươi rời đi.

 

Tổ An nói.

 

- Ngươi nói thật?

 

Dù Bảo Cương biết đối phương không có khả năng buông tha hắn, nhưng bản năng cầu sinh vẫn để hắn hỏi lên, dù sao sống ở trên đời này bao nhiêu tiêu dao khoái hoạt, cướp tiền tài người, ngủ thê nữ của người… chết sẽ không còn cái gì nữa.

 

Tổ An gật đầu nói:

 

- Đương nhiên là thật, đề thi này tuyệt đối có đáp án tiêu chuẩn, đến lúc đó nếu ngươi cảm thấy không phục, ta có thể nói cho ngươi câu trả lời chính xác là cái gì, để ngươi tâm phục khẩu phục.

 

Bảo Cương cắn răng:

 

- Tốt, ngươi hỏi đi.

 

Tổ An nói:

 

- “Ngày ăn cây vải ba trăm quả” câu tiếp theo là cái gì? Ta cũng không tin câu thơ cổ ở Địa Cầu này ngươi sẽ tiếp được.

 

Bảo Cương lại vui mừng:

 

- Ta biết ta biết, câu tiếp theo là “Không ngại mãi làm người Lĩnh Nam” .

 

Tổ An sững sờ, trước đó hắn cảm giác thế giới này và thế giới trước văn hóa rất tương tự, không nghĩ tới ngay cả những thơ cổ này cũng có, vậy sau này mình làm sao học những tiền bối xuyên qua kia, dựa vào ngâm thi đối từ trang bức!

 

- Đáp sai.

 

Mặt Tổ An đen, lên một đao chém xuống.

 

Bảo Cương như giết heo gào lên:

 

- Không có khả năng, trước kia ta nghe qua bài thơ này, là

 

La Phù sơn hạ tứ thời xuân.

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau