Chương 89: Người cũng như tên (2)
Notice: Undefined offset: 207 in /home/goctruyen/domains/goctruyen.com/public_html/auto/chiachuongauto.php on line 70
- Tiểu Bình Bình, sao vấn đề gì ngươi cũng biết vậy hả?
Thành Thủ Bình ưỡn ngực:
- Còn phải nói, thân là một thư đồng hợp cách, những sự tình này tự nhiên phải hiểu rõ ràng.
Tổ An vuốt đầu của hắn, nhưng trong lòng có chút lo lắng, không nghĩ tới nhập học còn đo tư chất, mình ăn nhiều Tẩy Tủy Đan như vậy, theo lý thuyết hiện tại tư chất hẳn là đỉnh cấp, đợi lát nữa đo ra chẳng phải sẽ kinh bạo một đám người?
Một củi mục bỗng nhiên chuyển biến lớn như thế, khẳng định sẽ chọc cho người hoài nghi, cũng không biết thế giới này có ngành cắt miếng nghiên cứu hay không?
Hắn vốn muốn từ chỗ Thành Thủ Bình lấy một giọt máu thay thế, nhưng ở trước mắt bao người, mấy nhân viên học viện đồng thời nhìn chằm chằm, chỉ sợ rất khó làm bộ.
Mà thôi, nếu đi lộ tuyến Cẩu Thánh không được, vậy thì như Bắc Huyền Thiên Tôn một đường bá khí vô song cũng không tệ.
Lúc này phía trước lại vang lên thanh âm điểm danh:
- Mã Chúc!
- Đến!
Một thiếu niên hơi mập hấp tấp chạy tới.
Nhân viên công tác đâm rách ngón tay của hắn, nhỏ huyết dịch lên, sau đó thủy tinh cầu tản mát ra bạch quang nhu hòa, nếu như nói trước đó Vi Tác khảo nghiệm ánh sáng giống như đom đóm, thì lúc này sáng ngời tựa như một chiếc đèn sợi đốt.
- Lại là Ất tự thượng đẳng.
Người xung quanh kinh hô, ngay cả nhân viên học viện cũng xì xào bàn tán, phải biết phóng nhãn cả nước, thiên tài tư chất Giáp đẳng cũng không nhiều, Ất tự thượng đẳng ở một châu một quận, tuyệt đối có thể được xưng là thiên kiêu.
Mã Chúc hiển nhiên cũng biết điều này có ý vị gì, cung kính hành lễ với mấy nhân viên học viện, sau đó vui vẻ đi xuống, bộ dáng kia giống như một con gà trống kiêu ngạo, hưởng thụ ánh mắt hâm mộ ở xung quanh.
Chỉ có Hồng Tinh Ứng âm thầm cười lạnh, chỉ là Ất tự thượng đẳng đã đắc ý như vậy, thật mất mặt.
Hắn chờ đợi ngày này đã quá lâu, những năm này hắn tự xưng ở cùng thế hệ có thiên phú ưu tú nhất, cho dù là so sánh với đại tiểu thư, hắn cũng không cảm thấy mình kém bao nhiêu.
Sở dĩ đại tiểu thư lộ ra ưu tú hơn, đó là bởi vì nàng sử dụng tài nguyên không phải hắn có thể so sánh được, năm rộng tháng dài tích luỹ, mới để cho song phương chênh lệch càng kéo càng lớn.
Những năm này hắn tận tâm tận lực làm việc, hoàn mỹ hoàn thành nhiệm vụ, dù lại khổ lại mệt, ở xa xa nhìn đại tiểu thư một chút cũng cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Nguyên bản bởi vì gia thế chênh lệch, hắn có chút tự ti, biết mình không xứng với đại tiểu thư, nên chỉ yên lặng thủ hộ nàng, chúc phúc nàng tìm được lang quân như ý, cũng coi như giải quyết xong một cọc tâm nguyện.
Ai biết về sau Sở gia quyết định kén rể, cái này để hắn mừng rỡ như điên, bởi vì công tử thế gia môn đăng hộ đối không thể ở rể, tới tham gia chỉ là bình dân, tiểu tộc, cái này để hắn cảm thấy cơ hội của mình tới.
Năng lực của hắn còn chưa đủ san bằng thân phận chênh lệch với những thế gia đại tộc kia, nhưng đối với mấy người này, hắn lại không có chút áp lực.
Có một ngày thậm chí có tin tức ngầm truyền ra, Sở phu nhân có ý tuyển hắn làm tế, mọi người đều chúc mừng hắn, hắn mặt ngoài bất động thanh sắc, nhưng trong đáy lòng sớm đã nở hoa, khó trách có đôi khi đại tiểu thư sẽ mỉm cười ra hiệu với hắn, nguyên lai đã sớm chung tình với ta.
Nghĩ đến vị đại tiểu thư cao quý xinh đẹp kia sắp trở thành thê tử của mình, mỗi ngày có thể ôm thân thể thơm ngào ngạt của nàng đi ngủ, hắn không biết nằm mơ cười tỉnh bao nhiêu lần.
Nhưng cuối cùng truyền đến sấm sét giữa trời quang, đại tiểu thư tuyển một vị hôn phu nổi danh phế vật trong thành, cái này khiến hắn ở trên đám mây nháy mắt ngã vào bụi bặm, hắn cũng thành đối tượng bị mọi người trào phúng.
Thất hồn lạc phách qua đi, tùy theo mà đến là lửa giận, dựa vào cái gì, nếu là một người trẻ tuổi ưu tú thì thôi, hắn tài nghệ không bằng người thua cũng cam tâm, nhưng phế vật như Tổ An, chỗ nào vượt qua mình?
Bởi vì dáng dấp của hắn đẹp trai sao?
Không có khả năng, đại tiểu thư tuyệt đối không phải nữ nhân nông cạn như thế!
Hắn nghĩ tới nghĩ lui, giải thích duy nhất là bởi vì thân phận của hắn hèn mọn, để đại tiểu thư chỉ coi hắn như thuộc hạ, không có suy nghĩ tới tình yêu nam nữ.
Cho nên cầu xin phụ thân vận dụng quan hệ, để hắn tiến vào Minh Nguyệt Học Viện, như vậy hắn mới có cơ hội làm quan, có cơ hội thành lập gia tộc của mình, mới có thể bình đẳng đứng ở trước mặt đại tiểu thư, để nàng ý thức được mình là nam nhân.
Coi như đại tiểu thư thành thân thì đã sao, nam nhân kia chỉ là phế vật, hắn có lòng tin cướp về!
Đáng tiếc duy nhất là nữ thần trong lòng mình không còn hoàn bích, bất quá chỉ cần có thể đạt được nàng, hết thảy đều không phải vấn đề, huống hồ trong phủ không phải còn có Nhị tiểu thư asao, mặc dù tính tình của Nhị tiểu thư không tốt lắm, nhưng tuổi còn nhỏ, dung mạo đã trổ mã rất động lòng người, lại thêm mấy năm, đảm bảo sẽ là một mỹ nhân tuyệt sắc!
Dù sao ta có nhiều thời gian, có thể đợi nàng chậm rãi lớn lên!
- Lịch sử của Minh Nguyệt Học Viện sẽ ghi khắc ngày này, không, lịch sử của toàn bộ quốc gia cũng sẽ nhớ kỹ ngày này, ta, Hồng Tinh Ứng, từ hàn vi quật khởi, không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, tất cả mọi người sẽ thành bàn đạp của ta, tất cả mọi người sẽ làm nền cho ta!
Nội tâm của Hồng Tinh Ứng ầm ầm sóng dậy.
- Kế tiếp, Hồng Tinh Ứng!
Nghe nhân viên học viện kêu gọi, Hồng Tinh Ứng quay đầu lại, lẳng lặng nhìn Tổ An:
- Ngươi nhìn cho thật kỹ, nhìn xem chênh lệch giữa ngươi và ta, ngươi không chút xứng với Sở tiểu thư, chỉ có ta, mới có thể mang đến hạnh phúc cho Sở tiểu thư!
- Báo cáo lão sư, nơi này có kẻ yêu thích vợ người, mỗi ngày nhớ thương lão bà của ta, các ngươi không sợ chiêu hắn vào tai họa nữ đồng học, nữ lão sư trong trường sao?
Tổ An giơ tay lên, trực tiếp cáo trạng với nhân viên nhà trường.
Đến từ Hồng Tinh Ứng, điểm nộ khí +156!
Hồng Tinh Ứng không ngờ hắn căn bản không tiếp chiêu, hơn nữa vô sỉ như vậy, đi cáo trạng với lão sư, mặc kệ ở nơi nào, đâm thọc đều không phải hành vi quân tử, hắn không có cảm giác xấu hổ sao?
Hắn đang muốn phát tác, nhân viên học viện đã ngẩng đầu, vẻ mặt bất thiện nhìn hắn:
- Vị bạn học này, mặc dù trường học của chúng ta chú trọng tu hành, nhưng vẫn rất chú trọng đức hạnh, ngươi tự giải quyết cho tốt đi.
Hồng Tinh Ứng vội vàng khom người hành lễ:
- Lão sư dạy rất đúng, ta đã biết.
Hắn biết điểm ấn tượng của mình ở trong lòng đối phương đã xuống tới cực điểm, bất quá không quan hệ, hắn sẽ dùng thực lực tuyệt đối để đối phương cải biến cái nhìn.
Thấy hắn không có giải thích, thái độ tốt đẹp, nhân viên công tác âm thầm gật đầu:
- Tới khảo thí đi.
Hồng Tinh Ứng hít sâu một hơi, đi qua nhỏ máu tươi lên thủy tinh cầu, chỉ thấy thủy tinh cầu phóng ra bạch quang, nếu như trước đó ánh sáng của Mã Chúc giống đèn sợi đốt, thì bây giờ ánh sáng kia giống như trăng sáng trên trời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất