Chương 96: Bắt chẹt (1)
Khương La Phu nói xong ném qua một cái túi nhỏ:
- Cút trở về phòng học đi.
Tổ An nhận lấy mở ra xem, phát hiện trong túi có một ít thảo dược và một viên hồng ngọc lớn cỡ ngón tay, nhịn không được hỏi:
- Đây là cái gì?
Khương La Phu đáp:
- Tài nguyên tu luyện cần thiết, thảo dược dùng để ngâm thân thể, nguyên thạch dùng để hấp thu luyện hóa.
Tựa hồ lo lắng hắn hiểu lầm, nàng lại bổ sung:
- Mỗi học viên đều sẽ có một phần, Hoàng tự ban chỉ có như vậy.
- Cái đồ chơi này chính là nguyên thạch?
Tổ An cầm lấy viên đá kia tra xét một phen, cơ hồ giống hồng ngọc kiếp trước như đúc.
- Ngươi chưa thấy qua? Vậy sao ngươi tu luyện tới cảnh giới bây giờ?
Khương La Phu ngạc nhiên hỏi.
Tổ An cũng không muốn bộc lộ sự tình bàn phím, vội vàng đổi chủ đề:
- Ngươi không phải nói tư chất của ta là siêu cấp sao, vậy vào Thiên tự ban dư xài chứ, coi như không cho ta vào, nhưng ít nhất cũng phải cho ta tài nguyên tu luyện của học viên Thiên tự ban chứ.
Khương La Phu hừ một tiếng:
- Ngươi cho rằng đơn giản như vậy, tài nguyên tu luyện của mỗi học viên trong trường học, phân phối đều có định số, không phải học viện chúng ta có khả năng quyết định, mà là do Thái Thường Bộ trong triều quyết định. Mỗi phát ra một lần đều sẽ đăng ký vào danh sách báo cáo triều đình, nếu ngươi không sợ bị người tra ra tư chất, thì lấy thêm cũng không quan trọng.
- Thôi được rồi.
Tổ An hậm hực cười khan, dù sao hắn có bàn phím, không cần thiết vì chút linh thạch mà bốc lên phong hiểm như thế.
- Cút đi.
Khương La Phu lo lắng nhìn thấy dáng vẻ bại hoại kia sẽ không nhịn được đánh hắn.
Tổ An đi ra phòng làm việc của hiệu trưởng, hồi tưởng đến đôi chân dài vừa rồi, còn có khu vực thần bí kia... Phi phi phi, là những lời nàng nói, nghĩ thầm thật là một lớp đã san bằng, một lớp khác lại tới, thành thể chất Đường Tăng thật có chút phiền phức, cũng không biết có các lộ nữ yêu tinh nhào tới hay không.
Hắn trở lại phòng học lúc trước, phát hiện bên trong đã lít nha lít nhít ngồi không ít người, nghe được động tĩnh ở cửa, đều dùng ánh mắt tò mò đánh giá hắn.
Còn tưởng là lớp riêng của tân sinh, nhưng nhìn hẳn là lớp nhồi chung.
Lão sư ở trên bục giảng là trung niên bình thường, bình thường đến thậm chí ném ở trong đám người cũng không ai nhớ được tướng mạo của hắn.
Hiển nhiên hắn sớm được thông tri, liền tạm dừng giảng bài, nói:
- Vị này là bạn học mới hôm nay tới, mọi người hoan nghênh!
- Hoan... nghênh... tân... đồng... học...
Dưới lớp vang lên tiếng vỗ tay lưa thưa, từng người hữu khí vô lực kéo dài ngữ điệu.
Tổ An nháy mắt, có cảm giác hoảng hốt, phảng phất như về tới thời kỳ trung học, bầu không khí này thật quá quen thuộc.
- Vị bạn học mới này, tự giới thiệu một chút đi.
Lão sư nhìn hắn vẫy tay.
Tổ An ồ một tiếng, đi lên bục nói:
- Tổ An, giới tính nam, thích nữ nhân.
Nói xong đi xuống lớp.
Lão sư trung niên:
- ...
Cái nàythì xong?
Một ít nữ sinh ở phía dưới bắt đầu xì xào bàn tán:
- Oa a, có tính cách, ta thích.
- Thật đẹp trai!
- Bất quá nghe hắn nói, cảm giác giống như hoa hoa công tử nha.
- Lớn lên đẹp trai có thể không trăng hoa sao? Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu nha.
...
Phản ứng khác biệt nữ sinh, những nam sinh kia từng cái ánh mắt bất thiện nhìn hắn:
- Gia hỏa này rất chảnh nha. Nhìn liền không nhịn được muốn đánh hắn.
- Hắn đẹp trai chỗ nào, kém xa ta nha.
- Tại sao lại tới nam sinh nữa, nơi này vốn đã tăng nhiều thịt ít rồi.
...
Tổ An vừa giới thiệu xong đã thu thập được mấy trăm điểm nộ khí, nghĩ thầm những bạn học này thật đáng yêu.
- Nơi này nơi này!
Cách thật xa liền thấy Vi Tác không ngừng ngoắc hắn, Tổ An do dự một chút, vốn còn muốn tìm mỹ nữ ngồi cùng bàn, bất quá vừa rồi ở trên bục giảng đại khái nhìn qua, nhưng không thấy được mỹ nữ gì, rơi vào đường cùng đành phải đến bên cạnh đối phương ngồi xuống.
Đông đông đông!
Lão sư trung niên gõ gõ bục giảng:
- Được rồi, chúng ta tiếp tục, a, vừa rồi giảng đến chỗ nào ấy nhỉ?
Chỉ thấy hắn lật sách một hồi, mới ồ một tiếng:
- Là nơi này, chúng ta tiếp tục...
- Lấy hình trị, lấy thưởng chiến, lực nước mạnh, dân tất an. Vật nhiều người chúng, nông thỉ gian thắng, thì nước tất loạn. Dân có thừa ăn, tự nhiên hài hòa, tất lấy lực...
Tổ An nghe mà trợn cả mắt, rõ ràng lão sư giảng từng chữ đều nghe hiểu được, nhưng hợp lại có ý gì hắn lại hoàn toàn không biết.
- Hắn giảng cái đồ chơi gì thế?
Tổ An không hiểu nhìn về phía Vi Tác.
- Ta cũng nghe không hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất