Chương 47: Chương 47
Theo phạm vi Châu Hàm Chính di chuyển, Kim Cáp thuỷ của Lý Quân rất nhanh đã thiếu dùng, bọn họ lại không dám dùng thần thức quét qua đối phương. Nghiêm Tranh Minh đành giúp Lý Quân duy trì trận pháp, vừa ra lệnh Hàn Uyên khắc thật nhiều phù chú Mộc Điểu đơn giản nhờ vào số ván gỗ vẫn mang theo người. Loại phù chú này rất thô sơ, chính là năm đó Lý Quân yêu thích động vật nhỏ cải tiến, không mất sức cũng làm thành. Tấm ván gỗ có thể lấy giả tráo thật hoá thành chim nhỏ, bay lên trời, có thể quan sát, khó bị phát hiện.
…Chính là Hàn Uyên tay nghề thấp, mấy con chim biến ra gần như đều dư ra hai cái chân, bay còn được, khi đi sẽ nằm sấp thành một đám.
Tròn một đêm, Lý Quân không dám lơ là, bày binh bố trận đến lao tâm lao lực quá độ, mắt thấy phía đông hơi có ánh sáng, gã nhịn không nổi hỏi: “Chuyện này kéo dài đến khi nào?”
“Sắp rồi,” Nghiêm Tranh Minh khẳng định, “Gã này chạy đông chạy tây luồn cúi khắp nơi, chẳng phải loại rảnh rỗi gì, không thể phí nhiều thời gian dây dưa ở đây.”
Nghiêm chưởng môn lại nói đúng lần nữa —— quả nhiên, đến hừng đông, Châu Hàm Chính không đợi nổi nữa.
Lúc này trên biển trời trong nắng ấm, một tên bịt mặt quan sát sắc mặt Châu Hàm Chính, can gián: “Đại nhân, ở đây lâu vô ích, chi bằng chúng ta nhanh trở về, đừng để thêm phiền toái?”
Châu Hàm Chính chắp tay suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy phí thời gian với người giấu đầu lòi đuôi không biết nông sâu này chẳng được gì, mục đích chuyến này của gã toàn bộ đều đạt được, cũng có thể xong chuyện trở về nên gật đầu. Gã quay đầu lại nhìn đảo nhỏ vì ảo cảnh mà mây giăng, cất giọng nói: “Không biết vị đạo hữu nào trên đảo, Châu mỗ chỉ mượn chỗ đặt chân, cũng không ác ý. Nếu có chỗ nào đắc tội, xin bỏ quá cho.”
Lý Quân nghe xong thở phào một cái, lúc này suýt thì thoát lực, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói: “Ông trời ơi, coi như sắp đi rồi.”
Thực ra bọn họ cách Châu Hàm Chính chưa tới trăm trượng, ngay sau một ngọn núi nhỏ, không cần trinh sát cũng có thể nghe Châu Hàm Chính nói gì.
Nghiêm Tranh Minh không hé răng, y dùng phù chú duy trì trận pháp tròn một đêm, dao khắc duy nhất trên người đưa cho Hàn Uyên, còn mình đành dùng thanh kiếm thông thường. Khắc phù chú bằng dao chuyên dụng chính là lợi khí thông thường, trên phù chú có hai loại cấp độ, đây cũng là lần đầu Nghiêm Tranh Minh bước qua bậc cửa này. Lúc thì khống chế không tốt, thanh khí trên phù chú sẽ tán loạn. Điều này khiến tay y phủ đầy những vết thương nhỏ, trên mặt nhuốm một tầng u sầu, nghe Châu Hàm Chính sắp đi, cũng không mấy vui mừng.
Lúc nào y mới có thể đường đường chính chính mà đứng ra, đấu với Châu Hàm Chính một trận đây?
Châu Hàm Chính không đợi người trên đảo đáp lời, cũng không quan tâm, chỉ nói: “Đi.”
Nói xong, gã dẫn mấy người bịt mặt ngự kiếm lên. Nhưng Châu Hàm Chính vừa tới giữa không trung, đột ngột cảm giác được một ánh nhìn, tu vi gã không kém, cảm ứng tự nhiên cũng vô cùng nhạy bén, men theo tầm nhìn mà đưa tay, chộp được một con… Chim bốn chân.
Châu Hàm Chính nhíu mày, thực sự không biết đây là cái giống quái gì, trong lòng gã khẽ động, bóp chết con chim. Chim nhỏ giãy dụa không ngừng dưới mắt gã rồi biến thành một cái phù chú thô sơ.
Châu Hàm Chính tách khẽ, phù chú bị chia thành hai mảnh, thanh khí bên trong tản ra, kẻ sáng suốt vừa nhìn thì biết người khắc phù chú tu vi không cao.
Trong lòng Nghiêm Tranh Minh “thình thịch” một tiếng, thầm nghĩ: “Thôi xong.”
Châu Hàm Chính như chó săn đưa mũi đến gần góc phù chú bị tách, ngửi một cái, vẻ mặt thay đổi, dường như nghĩ tới điều gì, đôi chân mày nhíu chặt bỗng nhiên thả lỏng, lộ ra nụ cười có phần dữ tợn: “Ta tưởng là ai, đúng là không uổng công mà…”
Lúc trước gã không dám dùng thần thức là sợ trên đảo có người tu vi hơn hắn, một khi thần thức bị người phát hiện chèn ép, sẽ phản phệ. Chẳng biết Châu Hàm Chính dùng phương pháp gì biết được trên đảo đúng là bọn Nghiêm Tranh Minh, chẳng kiêng dè nữa. Lời nói gã chưa hết, thần thức mang theo uy áp quét qua toàn bộ đảo, mê huyễn trận của Lý Quân chỉ để hù người, không chịu nổi một kích, chỗ ẩn thân của bọn họ cũng bị lộ.
Châu Hàm Chính ngự kiếm trên không trung, bình tĩnh cười nói: “Nghiêm chưởng môn, tốt xấu gì ở Giảng Kinh đường ta cũng dạy cho ngươi một khoá, không phải một ngày làm thầy cả đời làm cha sao? Vì sao cứ trốn chui trốn nhủi không chịu ra đây gặp mặt?”
Nói xong, gã phẩy ống tay áo, cái quạt Nghĩ Lại ngay tức thì dấy lên một trận sấm chớp rền vang, xông thẳng vào trong trận pháp Lý Quân, mê huyễn trận nhìn được dùng không được nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
Lý Quân như bị trúng trọng kích, khuỵu trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Nghiêm Tranh Minh thuận tay kéo được gã, dìu qua một bên, sắc mặt còn khó coi hơn Lý Quân mấy phần. Sau đó không nói lời nào đứng lên, xách kiếm muốn đi ra ngoài.
Hàn Uyên quá sợ hãi: “Đại sư huynh, huynh làm gì?”
Nghiêm Tranh Minh mặt mày sa sầm, bước chân không ngừng: “Cấm theo.”
Hàn Uyên lớn như vầy chưa từng gánh vác gì, nhìn Lý Quân lại nhìn Thuỷ Khanh, đầu tiên thì không biết làm sao, đầu óc trống rỗng ngây người một lát, sau đó gã hít sâu một hơi, chạy đuổi theo.
Châu Hàm Chính rất vừa ý nhìn Nghiêm Tranh Minh nói: “Vài năm không gặp, Nghiêm chưởng môn giống như thay da đổi thịt, thật sự khiến cố nhân an ủi.”
Lúc đó đột nhiên Nghiêm Tranh Minh hiểu được tiếng lòng “Không nói hai lời, rút kiếm đánh luôn” của Trình Tiềm, y chưa bao giờ căm hận ai, cảm giác thù hận làm cho ghê rợn, lại như một cây kim đâm vào tận tim, sinh ra sức mạnh nguyên thuỷ.
Trên đảo bầu trời quang đãng, lòng thiếu niên chưởng môn lại đầy sát khí.
Các sư đệ và tiểu sư muội đằng sau, trận chiến này dù thế nào đi nữa cũng tránh không khỏi, Nghiêm Tranh Minh không muốn nói lời thừa, thẳng thắn rút kiếm xông tới.
Châu Hàm Chính không tiếp chiêu, trái lại hai người bịt mặt ở trái phải ngự kiếm tới, cản lối đi của Nghiêm Tranh Minh.
Châu Hàm Chính thoải mái ở một bên nhìn, còn cảm khái nói: “Phù Dao —— năm đó chín tầng núi cao thẳng cảnh chọc trời, đại năng vô số, giẫm chân một cái, đất trời cũng rung mấy phần, uy phong bậc nào. Chẳng ngờ cũng có ngày lưu lạc sơn dã, nếm trải nhân gian, thực sự khó lường.”
Nghiêm Tranh Minh một kiếm phá thế vây của hai người bịt mặt, cả người hoá thành một đạo ánh sáng, xông thẳng đến Châu Hàm Chính. Kiếm phong làm áo bào Châu Hàm Chính bay phần phật, gã hết sức xem thường, ngay cả cây quạt cũng không mở. Phần đuôi quạt “Xoẹt” một tiếng nhỏ, một đạo lôi quang ẩn chứ tia lửa đánh ra ngoài, đụng thẳng kẽ hở trong thế kiếm Nghiêm Tranh Minh.
“Nếu là trước đây, với tu vi Nghiêm chưởng môn, ngay cả đệ tử nội đường còn không vào được,” Châu Hàm Chính cười nói, “Ngươi đeo ấn chưởng môn trên cổ, không sợ bị đè đến sợ sao? Không bằng để ta san sẻ giúp ngươi chút ít —— ”
Năm ngón tay gã đột nhiên hoá thành trảo, lòng bàn tay như có mây đen gió lốc cuốn qua, đen như mực, từ trên cao chụp xuống ngực Nghiêm Tranh Minh.
Nghiêm Tranh Minh nghiêng người vội tránh, đưa kiếm chém tới, cổ tay bị chấn mạnh.
Móng vuốt Châu Hàm Chính như nạm kim cương, trúng một kiếm mà chẳng xước móng tay, trái lại còn phồng lớn gấp mấy lần, che khuất cả ánh mặt trời chộp xuống đỉnh đầu Nghiêm Tranh Minh.
Đúng lúc này, Nghiêm Tranh Minh nghe tiếng quát của Hàn Uyên: “Nhào vô! Ông nội ngươi thưởng cho mấy cái tát vào mồm!”
Nghiêm Tranh Minh hốt hoảng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bọn Hàn Uyên Lý Quân ở sau ngọn núi nhỏ đều đi ra. Hai gã bịt mặt chạy thẳng tới chỗ bọn họ, đối phó với Lý Quân đang ráng chèo chống và Hàn Uyên hoàn toàn gà mờ, nhất thời nguy hiểm dồn dập.
Chỉ phân tâm một chút, bàn tay che trời khổng lồ của Châu Hàm Chính đã đến gần, Nghiêm Tranh Minh tránh cũng không thể tránh, đành liều mạng chịu thương, móc ngược một kiếm “Sự dữ nguyện vi”, chẳng màng chuyện chi, định bụng đồng quy vu tận với tay của Châu Hàm Chính.
Chẳng qua y chịu liều mạng, nhưng Châu Hàm Chính lại ham sống, miễn cưỡng thu chưởng. Châu Hàm Chính nói thầm trong lòng: “Lạ thật, hoá ra con thỏ tức điên lên cũng cắn người.”
Ai dè gã vừa lui, một đạo kiếm quang lạnh buốt đột nhiên từ sau đánh tới, Châu Hàm Chính rùng mình, cây quạt Nghĩ Lại “phạch” một tiếng mở ra, một đạo lôi hoả trụ lật ngược đánh ra.
Lôi trụ đánh vào trong biển, sóng dữ gần như bùng lên một con rồng nước, đổ về phía hoang đảo gây ra một trận mưa mặn.
Châu Hàm Chính cẩn thận lui về sau hai thước, thấy người đến, ánh mắt co lại —— chính là Trình Tiềm.
Trình Tiềm vừa rơi xuống đảo san hô, vẻ ngoài chẳng khác nào mấy đứa ăn mày, lại bị Ôn Nhã chân nhân dùng mấy đạo phân thần dạy dỗ cho một phen, y phục nhất định đã thành chó cắn vải rách, muốn nghèo túng hơn cũng không được. Nhưng Nghiêm Tranh Minh vừa nhìn thấy dáng vẻ quái đản này của nó, sát ý chiếm cứ trong ngực tản đi đâu mất.
Lúc này Nghiêm chưởng môn đã biết mình có bao nhiêu triển vọng, nhìn thấy Trình Tiềm, thiếu điều y đã bật khóc, há miệng, lại nói không ra lời.
Ánh mắt Trình Tiềm đảo qua vẻ mặt thất thố của y, đột nhiên có cảm giác được người quan tâm trông ngóng, biết rõ hoàn cảnh này không hợp, vẫn hơi cong khoé mắt.
Cả đời người trông đợi, chẳng phải đi sớm về khuya, gian nan vất vả về đến nhà, thì có người nổi giận đùng đùng mở cửa ra, gào to một câu “Chết dí cái xó nào” sao?
Trước đó Châu Hàm Chính không nhìn thấy Trình Tiềm, nhưng không để trong lòng —— ở trong mắt gã, đám nhóc choai choai lẩn trốn tìm đường sống sau lưng môn phái, thực sự chẳng có giá trị gì để gã bận tâm, không ngờ thiếu chút nữa bị lật thuyền trong mương.
Năm đó trên Giảng Kinh đường Châu Hàm Chính vừa ý ánh mắt Trình Tiềm, hôm nay thiếu niên này lớn hơn vài tuổi, bên ngoài ẩn giấu không ít, bên trong chẳng hề thay đổi, cùng với kiếm ý thanh kiếm ngưng tụ hàn sương rất xứng —— Tuy nhiên, thưởng thức thì thưởng thức, tuyệt đối vẫn không để tu vi tầm thường của Trình Tiềm vào mắt, gã khẽ mỉm cười: “Sao vậy, tiểu đạo hữu cũng muốn so tài với ta?”
“Châu tiền bối chớ hiểu lầm, ta không có ý đó.” Trình Tiềm đầu tiên là lễ phép cầm Sương Nhẫn kiếm cúi đầu với gã một cái, sau đó nó đột ngột thúc giục Tụ Linh ngọc do Ôn Nhã chân nhân cho.
Châu Hàm Chính cảm thấy cả người nằng nặng thì thầm biết không ổn, gã cảm thấy chân nguyên như bị đóng băng, việc xoay chuyển hết sức chậm chạp, cảnh giới cả người như bị ép xuống sáu phần.
Châu Hàm Chính hoảng hốt, đây là loại công pháp quỷ quái gì?
Trình Tiềm không để cho gã có thời gian thích ứng, Sương Nhẫn mang theo lực thuỷ triều, đánh một kiếm phủ đầu Châu Hàm Chính.
Gã họ Châu vô cùng mất thể diện lui liền về sau ba trượng, bởi vì tu vi bị áp chế đột ngột, chân nguyên như kim cương bất hoại để hộ thể chẳng còn sót lại chút gì, kiếm khí Sương Nhẫn không khách khí mà chém rách vạt áo trước của gã, lộ ra da thịt.
“Vãn bối không đến để so tài,” Trình Tiềm nhẹ nhàng nói nốt nửa câu sau, “Là đến để diệt khẩu.”
Biến cố này khiến tất cả mọi người kinh sợ, Hàn Uyên bị đám người bịt mặt bỏ quên ho khan vài tiếng, rướn cổ nhìn xung quanh, nói lẩm bẩm: “Là tiểu sư huynh hả? Huynh ấy bị thứ gì nhập à?”
Thuỷ Khanh há to miệng, bất cẩn hớp một miệng nước biển, vội vàng “phụt phụt” nhổ ra ngoài.
“Không phải tiểu Tiềm trở thành lợi hại, là Châu Hàm Chính,” Lý Quân phản ứng nhanh, “Đệ xem gã đứng còn không vững, chân nguyên hộ thể đều không thấy!”
Nghiêm Tranh Minh một bên lo lắng nghĩ thầm: “Trong khoảng thời gian tiểu từ này mất tích lại gặp phải kẻ không đứng đắn nào? Học thêm mấy thứ bàng môn tả đạo?”
Bọn bịt mặt chặn ở giữa đường không hề có ý định đến tiếp viện cho chủ tử bọn họ.
Chỉ thấy hơi nước trên hoang đảo bị Hải Triều kiếm pháp kích động, những bọt nước nhỏ vụn trên không trung bị đông lại thành sương trắng. Châu Hàm Chính sợ hãi nói: “Gượm đã… Đó là hung kiếm Sương Nhẫn? Vì sao nó trong tay ngươi?”
Trình Tiềm không để ý gã, vung tay giữa sương nhỏ thành một vòng xoáy, phần đáy sắc bén như chuỳ băng, xoáy thẳng đến mi tâm Châu Hàm Chính.
Châu Hàm Chính nào có thể ngờ nó còn nhỏ vậy mà chẳng hề do dự khi giết người, rống lên tức giận, cây quạt Nghĩ Lại bị gió biển thổi đến run rẩy, lôi hoả lực trong cây quạt bị băng sương khắp trời áp chế. Gã vung mạnh cây quạt lên, khó khăn lắm mới triệu hồi ra một đạo giông gió kèm theo tiếng sấm, đánh tan băng chuỳ ở trước mắt. Sau một khắc, mảnh băng như thuỷ triều xô bờ, chớp mắt đã tụ lại lần nữa, xu thế càng đánh càng mạnh!
Châu Hàm Chính liên tiếp lui về sau, một mặt như con ruồi đứt đầu* dùng chân nguyên đánh vào cấm chế không giải thích được trong người, vừa hung hăng nhìn chằm chằm Trình Tiềm: “Tiểu quỷ, khuyên ngươi bất kỳ việc gì cũng đừng tuyệt đường vậy, bằng không sẽ phải hối hận.”
(*): một số động vật đứt đầu rồi vẫn có thể nhúc nhích – để hình dung việc làm không mục đích, mất phương hướng.
Trình Tiềm nghe xong cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ lúc ngươi hoành hành ngang ngược sao không dùng những lời này để tự kiềm chế bớt?
Tay nó làm ngự kiếm quyết, Sương Nhẫn như mũi tên rời cung đuổi theo Châu Hàm Chính, dấy lên hơi nước thật thật giả giả, giả giả thật thật, thanh thế khiến mọi người giương mắt mà nhìn.
Châu Hàm Chính kiên trì đến cùng, sấm sét với băng sương va chạm trên không, “Ầm” một tiếng, đụng đến ra đất rung núi chuyển. Chân nguyên của Trình Tiềm dồi dào hơn Châu Hàm Chính bị Tụ Linh ngọc đè nén, lại vừa giác ngộ được bí quyết Hải Triều kiếm, ngay cả nghỉ thở nó cũng không cho đối phương.
Châu Hàm Chính cản liền ba chiêu, nôn ra một búng máu.
Trình Tiềm “giết người diệt khẩu” này quả nhiên không ngừng, mặc dù liên tiếp ba kiếm gần như hút sạch chân nguyên của nó, nó cũng không để ý. Ỷ vào mình có Tụ Linh ngọc, nó mạnh mẽ thả người nhảy lên lần nữa, đưa tay vòng Sương Nhẫn lại, đặt tất cả thù hận dồn nén trong mấy năm nay vào trong một kiếm này, phải giết chết Châu Hàm Chính.
Ánh mắt Châu Hàm Chính co lại thành một mũi kim, dưới tình thế cấp bách gã phóng cây quạt Nghĩ Lại tới, đồng thời nghiến răng bấm một chuỗi thủ quyết vô cùng phức tạp. Sắc trời mới vừa rồi còn quang đãng chợt âm u hẳn, mây trời cuồn cuộn như khói, bay nhanh tới. Châu Hàm Chính liều mạng dùng quạt quý, khó khăn lắm mới ngăn cản được Trình Tiềm chốc lát, sấm gió bắt đầu khởi động. Chỉ nghe một âm thanh vải rách, cây quạt không chịu nổi oai phong hung kiếm thượng cổ, bị Sương Nhẫn chém thành hai nửa, rách đôi rơi trên mặt đất.
Châu Hàm Chính dù thế nào cũng không phá được cấm chế quanh thân, chó cùng rứt giậu, dùng máu thịt thân thể mình làm dẫn, dẫn tới cửu thiên thần lôi!
Trình Tiềm đánh đỏ cả mắt, thiên uy trên đỉnh đầu, ngay cả đầu nó cũng không ngẩng, dốc hết lòng vào việc giết Châu Hàm Chính, ngoài ra chẳng để ý gì.
Nghiêm Tranh Minh một bên vừa mới trở mình với hai người bịt mặt, nghe động tĩnh nhìn lại, bị doạ cho hồn phi phách tán.
Y vội phóng thanh kiếm dưới chân bằng tốc độ nhanh nhất, nháy mắt xông vào cuộc chiến, một tay chặn lại Trình Tiềm, thuận thế nhào tới một bên, thiên lôi gần như xượt qua lưng y, Nghiêm Tranh Minh cảm giác lông tơ quanh thân đều bị sấm sét kích động, dựng thẳng lên.
Hoang đảo nhất thời rung mạnh, ngay cả đại dương cũng dậy sóng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to cháy đen.
Nghiêm Tranh Minh bị sấm chớp rền vang làm cho dao động đến không nghe không thấy rõ, chỉ bằng cảm giác mò lấy cổ áo Trình Tiềm, nắm trong tay, gào lên: “Con mẹ ngươi muốn làm gì!”
Tình hình Trình Tiềm so với y cũng chẳng khá hơn gì, chỉ cảm thấy ngực đại sư huynh đang rung rung, hoàn toàn không nghe thấy gì cả, vì vậy lại rống to lên: “Huynh gào cái gì? Đệ không nghe!”
Nghiêm Tranh Minh hung hăng đập một phát sau ót nó, một kiếm vừa rồi Trình Tiềm suýt thì thoát lực, lần này do không phòng bị, cứ thế mà bị một đập của y làm chúi đầu, trán đập vào vai Nghiêm Tranh Minh.
Nhưng nó còn chưa kịp ngẩng đầu, bàn tay mới vừa hành hung đã đặt trên ót nó —— Nghiêm Tranh Minh ấn nó vào trong ngực.
Lúc này, tay Nghiêm Tranh Minh run rẩy, tựa như vừa tỉnh cơn ác mộng, lại giống như sống sót sau tai nạn.
Trên đời sẽ không có gì bẩn thỉu như máu thịt tung toé này, cho nó niềm an ủi lớn đến vậy.
Trong lòng y có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, dường như mơ hồ bắt được cái gì, đồng thời cũng rất ngỡ ngàng, chưa kịp làm theo, tiếng sấm nổ đã qua. Trình Tiềm xoa ót đẩy y ra, tuyên bố với Tranh Minh đã khôi phục thính giác: “Đệ còn chưa giết tên họ Châu, lát nữa nói với huynh.”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Tuy rằng chính y cũng không rõ mình muốn nói gì, thế nhưng cảm giác ngẹt thở này đúng là mất hồn.
Châu Hàm Chính vốn chịu áp lực Tụ Linh ngọc, lại liên tiếp bị thương, sau cùng lấy thân dẫn thiên lôi, kinh mạch gần như bị huỷ toàn bộ, dù mới vừa rồi Trình Tiềm thoát lực thì hiệu dụng của Tụ Linh ngọc đã rồi, gã cũng ngồi tê liệt trên mặt đất không bò dậy nổi.
Miệng gã đầy máu, mở to đôi mắt tam bạch*, nhìn chằm chằm Trình Tiềm đang đi tới gã, cổ họng gã chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ, ba lần bốn lượt muốn đứng lên lại té xuống đất, ngón tay xương xẩu cào trong đất bùn, để lại mấy vết máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
(*) mắt tam bạch: lộ 3 cạnh của lòng đen còn 1 cạnh kín.
Đáng tiếc Trình Tiềm ý chí sắt đá, đối mặt với người này, không mềm lòng cũng không sợ, nó đi thẳng tới, định một kiếm chém bay đầu Châu Hàm Chính.
Ngay tại lúc lúc này, khóe miệng Châu Hàm Chính đột nhiên lộ ra một nụ cười gian ác, trong tay áo “vụt” một tiếng, Trình Tiềm nhướng mày, cảm thấy bất thường. Sau một khắc, phía sau nó truyền đến tiếng xé gió bén nhọn.
Trình Tiềm biết rõ phải tránh, lại vì mới vừa rồi dùng sức quá mạnh, lúc này đã lực bất tòng tâm ——
Sau tim nó đau nhói, có một cánh tay từ sau lưng chọc thẳng đến trước tim nó, đâm xuyên thủng ngực.
…Chính là Hàn Uyên tay nghề thấp, mấy con chim biến ra gần như đều dư ra hai cái chân, bay còn được, khi đi sẽ nằm sấp thành một đám.
Tròn một đêm, Lý Quân không dám lơ là, bày binh bố trận đến lao tâm lao lực quá độ, mắt thấy phía đông hơi có ánh sáng, gã nhịn không nổi hỏi: “Chuyện này kéo dài đến khi nào?”
“Sắp rồi,” Nghiêm Tranh Minh khẳng định, “Gã này chạy đông chạy tây luồn cúi khắp nơi, chẳng phải loại rảnh rỗi gì, không thể phí nhiều thời gian dây dưa ở đây.”
Nghiêm chưởng môn lại nói đúng lần nữa —— quả nhiên, đến hừng đông, Châu Hàm Chính không đợi nổi nữa.
Lúc này trên biển trời trong nắng ấm, một tên bịt mặt quan sát sắc mặt Châu Hàm Chính, can gián: “Đại nhân, ở đây lâu vô ích, chi bằng chúng ta nhanh trở về, đừng để thêm phiền toái?”
Châu Hàm Chính chắp tay suy nghĩ một lát, cũng cảm thấy phí thời gian với người giấu đầu lòi đuôi không biết nông sâu này chẳng được gì, mục đích chuyến này của gã toàn bộ đều đạt được, cũng có thể xong chuyện trở về nên gật đầu. Gã quay đầu lại nhìn đảo nhỏ vì ảo cảnh mà mây giăng, cất giọng nói: “Không biết vị đạo hữu nào trên đảo, Châu mỗ chỉ mượn chỗ đặt chân, cũng không ác ý. Nếu có chỗ nào đắc tội, xin bỏ quá cho.”
Lý Quân nghe xong thở phào một cái, lúc này suýt thì thoát lực, lau lau mồ hôi lạnh trên trán, thấp giọng nói: “Ông trời ơi, coi như sắp đi rồi.”
Thực ra bọn họ cách Châu Hàm Chính chưa tới trăm trượng, ngay sau một ngọn núi nhỏ, không cần trinh sát cũng có thể nghe Châu Hàm Chính nói gì.
Nghiêm Tranh Minh không hé răng, y dùng phù chú duy trì trận pháp tròn một đêm, dao khắc duy nhất trên người đưa cho Hàn Uyên, còn mình đành dùng thanh kiếm thông thường. Khắc phù chú bằng dao chuyên dụng chính là lợi khí thông thường, trên phù chú có hai loại cấp độ, đây cũng là lần đầu Nghiêm Tranh Minh bước qua bậc cửa này. Lúc thì khống chế không tốt, thanh khí trên phù chú sẽ tán loạn. Điều này khiến tay y phủ đầy những vết thương nhỏ, trên mặt nhuốm một tầng u sầu, nghe Châu Hàm Chính sắp đi, cũng không mấy vui mừng.
Lúc nào y mới có thể đường đường chính chính mà đứng ra, đấu với Châu Hàm Chính một trận đây?
Châu Hàm Chính không đợi người trên đảo đáp lời, cũng không quan tâm, chỉ nói: “Đi.”
Nói xong, gã dẫn mấy người bịt mặt ngự kiếm lên. Nhưng Châu Hàm Chính vừa tới giữa không trung, đột ngột cảm giác được một ánh nhìn, tu vi gã không kém, cảm ứng tự nhiên cũng vô cùng nhạy bén, men theo tầm nhìn mà đưa tay, chộp được một con… Chim bốn chân.
Châu Hàm Chính nhíu mày, thực sự không biết đây là cái giống quái gì, trong lòng gã khẽ động, bóp chết con chim. Chim nhỏ giãy dụa không ngừng dưới mắt gã rồi biến thành một cái phù chú thô sơ.
Châu Hàm Chính tách khẽ, phù chú bị chia thành hai mảnh, thanh khí bên trong tản ra, kẻ sáng suốt vừa nhìn thì biết người khắc phù chú tu vi không cao.
Trong lòng Nghiêm Tranh Minh “thình thịch” một tiếng, thầm nghĩ: “Thôi xong.”
Châu Hàm Chính như chó săn đưa mũi đến gần góc phù chú bị tách, ngửi một cái, vẻ mặt thay đổi, dường như nghĩ tới điều gì, đôi chân mày nhíu chặt bỗng nhiên thả lỏng, lộ ra nụ cười có phần dữ tợn: “Ta tưởng là ai, đúng là không uổng công mà…”
Lúc trước gã không dám dùng thần thức là sợ trên đảo có người tu vi hơn hắn, một khi thần thức bị người phát hiện chèn ép, sẽ phản phệ. Chẳng biết Châu Hàm Chính dùng phương pháp gì biết được trên đảo đúng là bọn Nghiêm Tranh Minh, chẳng kiêng dè nữa. Lời nói gã chưa hết, thần thức mang theo uy áp quét qua toàn bộ đảo, mê huyễn trận của Lý Quân chỉ để hù người, không chịu nổi một kích, chỗ ẩn thân của bọn họ cũng bị lộ.
Châu Hàm Chính ngự kiếm trên không trung, bình tĩnh cười nói: “Nghiêm chưởng môn, tốt xấu gì ở Giảng Kinh đường ta cũng dạy cho ngươi một khoá, không phải một ngày làm thầy cả đời làm cha sao? Vì sao cứ trốn chui trốn nhủi không chịu ra đây gặp mặt?”
Nói xong, gã phẩy ống tay áo, cái quạt Nghĩ Lại ngay tức thì dấy lên một trận sấm chớp rền vang, xông thẳng vào trong trận pháp Lý Quân, mê huyễn trận nhìn được dùng không được nháy mắt bị chia năm xẻ bảy.
Lý Quân như bị trúng trọng kích, khuỵu trên mặt đất, không đứng dậy nổi.
Nghiêm Tranh Minh thuận tay kéo được gã, dìu qua một bên, sắc mặt còn khó coi hơn Lý Quân mấy phần. Sau đó không nói lời nào đứng lên, xách kiếm muốn đi ra ngoài.
Hàn Uyên quá sợ hãi: “Đại sư huynh, huynh làm gì?”
Nghiêm Tranh Minh mặt mày sa sầm, bước chân không ngừng: “Cấm theo.”
Hàn Uyên lớn như vầy chưa từng gánh vác gì, nhìn Lý Quân lại nhìn Thuỷ Khanh, đầu tiên thì không biết làm sao, đầu óc trống rỗng ngây người một lát, sau đó gã hít sâu một hơi, chạy đuổi theo.
Châu Hàm Chính rất vừa ý nhìn Nghiêm Tranh Minh nói: “Vài năm không gặp, Nghiêm chưởng môn giống như thay da đổi thịt, thật sự khiến cố nhân an ủi.”
Lúc đó đột nhiên Nghiêm Tranh Minh hiểu được tiếng lòng “Không nói hai lời, rút kiếm đánh luôn” của Trình Tiềm, y chưa bao giờ căm hận ai, cảm giác thù hận làm cho ghê rợn, lại như một cây kim đâm vào tận tim, sinh ra sức mạnh nguyên thuỷ.
Trên đảo bầu trời quang đãng, lòng thiếu niên chưởng môn lại đầy sát khí.
Các sư đệ và tiểu sư muội đằng sau, trận chiến này dù thế nào đi nữa cũng tránh không khỏi, Nghiêm Tranh Minh không muốn nói lời thừa, thẳng thắn rút kiếm xông tới.
Châu Hàm Chính không tiếp chiêu, trái lại hai người bịt mặt ở trái phải ngự kiếm tới, cản lối đi của Nghiêm Tranh Minh.
Châu Hàm Chính thoải mái ở một bên nhìn, còn cảm khái nói: “Phù Dao —— năm đó chín tầng núi cao thẳng cảnh chọc trời, đại năng vô số, giẫm chân một cái, đất trời cũng rung mấy phần, uy phong bậc nào. Chẳng ngờ cũng có ngày lưu lạc sơn dã, nếm trải nhân gian, thực sự khó lường.”
Nghiêm Tranh Minh một kiếm phá thế vây của hai người bịt mặt, cả người hoá thành một đạo ánh sáng, xông thẳng đến Châu Hàm Chính. Kiếm phong làm áo bào Châu Hàm Chính bay phần phật, gã hết sức xem thường, ngay cả cây quạt cũng không mở. Phần đuôi quạt “Xoẹt” một tiếng nhỏ, một đạo lôi quang ẩn chứ tia lửa đánh ra ngoài, đụng thẳng kẽ hở trong thế kiếm Nghiêm Tranh Minh.
“Nếu là trước đây, với tu vi Nghiêm chưởng môn, ngay cả đệ tử nội đường còn không vào được,” Châu Hàm Chính cười nói, “Ngươi đeo ấn chưởng môn trên cổ, không sợ bị đè đến sợ sao? Không bằng để ta san sẻ giúp ngươi chút ít —— ”
Năm ngón tay gã đột nhiên hoá thành trảo, lòng bàn tay như có mây đen gió lốc cuốn qua, đen như mực, từ trên cao chụp xuống ngực Nghiêm Tranh Minh.
Nghiêm Tranh Minh nghiêng người vội tránh, đưa kiếm chém tới, cổ tay bị chấn mạnh.
Móng vuốt Châu Hàm Chính như nạm kim cương, trúng một kiếm mà chẳng xước móng tay, trái lại còn phồng lớn gấp mấy lần, che khuất cả ánh mặt trời chộp xuống đỉnh đầu Nghiêm Tranh Minh.
Đúng lúc này, Nghiêm Tranh Minh nghe tiếng quát của Hàn Uyên: “Nhào vô! Ông nội ngươi thưởng cho mấy cái tát vào mồm!”
Nghiêm Tranh Minh hốt hoảng, cúi đầu nhìn, chỉ thấy bọn Hàn Uyên Lý Quân ở sau ngọn núi nhỏ đều đi ra. Hai gã bịt mặt chạy thẳng tới chỗ bọn họ, đối phó với Lý Quân đang ráng chèo chống và Hàn Uyên hoàn toàn gà mờ, nhất thời nguy hiểm dồn dập.
Chỉ phân tâm một chút, bàn tay che trời khổng lồ của Châu Hàm Chính đã đến gần, Nghiêm Tranh Minh tránh cũng không thể tránh, đành liều mạng chịu thương, móc ngược một kiếm “Sự dữ nguyện vi”, chẳng màng chuyện chi, định bụng đồng quy vu tận với tay của Châu Hàm Chính.
Chẳng qua y chịu liều mạng, nhưng Châu Hàm Chính lại ham sống, miễn cưỡng thu chưởng. Châu Hàm Chính nói thầm trong lòng: “Lạ thật, hoá ra con thỏ tức điên lên cũng cắn người.”
Ai dè gã vừa lui, một đạo kiếm quang lạnh buốt đột nhiên từ sau đánh tới, Châu Hàm Chính rùng mình, cây quạt Nghĩ Lại “phạch” một tiếng mở ra, một đạo lôi hoả trụ lật ngược đánh ra.
Lôi trụ đánh vào trong biển, sóng dữ gần như bùng lên một con rồng nước, đổ về phía hoang đảo gây ra một trận mưa mặn.
Châu Hàm Chính cẩn thận lui về sau hai thước, thấy người đến, ánh mắt co lại —— chính là Trình Tiềm.
Trình Tiềm vừa rơi xuống đảo san hô, vẻ ngoài chẳng khác nào mấy đứa ăn mày, lại bị Ôn Nhã chân nhân dùng mấy đạo phân thần dạy dỗ cho một phen, y phục nhất định đã thành chó cắn vải rách, muốn nghèo túng hơn cũng không được. Nhưng Nghiêm Tranh Minh vừa nhìn thấy dáng vẻ quái đản này của nó, sát ý chiếm cứ trong ngực tản đi đâu mất.
Lúc này Nghiêm chưởng môn đã biết mình có bao nhiêu triển vọng, nhìn thấy Trình Tiềm, thiếu điều y đã bật khóc, há miệng, lại nói không ra lời.
Ánh mắt Trình Tiềm đảo qua vẻ mặt thất thố của y, đột nhiên có cảm giác được người quan tâm trông ngóng, biết rõ hoàn cảnh này không hợp, vẫn hơi cong khoé mắt.
Cả đời người trông đợi, chẳng phải đi sớm về khuya, gian nan vất vả về đến nhà, thì có người nổi giận đùng đùng mở cửa ra, gào to một câu “Chết dí cái xó nào” sao?
Trước đó Châu Hàm Chính không nhìn thấy Trình Tiềm, nhưng không để trong lòng —— ở trong mắt gã, đám nhóc choai choai lẩn trốn tìm đường sống sau lưng môn phái, thực sự chẳng có giá trị gì để gã bận tâm, không ngờ thiếu chút nữa bị lật thuyền trong mương.
Năm đó trên Giảng Kinh đường Châu Hàm Chính vừa ý ánh mắt Trình Tiềm, hôm nay thiếu niên này lớn hơn vài tuổi, bên ngoài ẩn giấu không ít, bên trong chẳng hề thay đổi, cùng với kiếm ý thanh kiếm ngưng tụ hàn sương rất xứng —— Tuy nhiên, thưởng thức thì thưởng thức, tuyệt đối vẫn không để tu vi tầm thường của Trình Tiềm vào mắt, gã khẽ mỉm cười: “Sao vậy, tiểu đạo hữu cũng muốn so tài với ta?”
“Châu tiền bối chớ hiểu lầm, ta không có ý đó.” Trình Tiềm đầu tiên là lễ phép cầm Sương Nhẫn kiếm cúi đầu với gã một cái, sau đó nó đột ngột thúc giục Tụ Linh ngọc do Ôn Nhã chân nhân cho.
Châu Hàm Chính cảm thấy cả người nằng nặng thì thầm biết không ổn, gã cảm thấy chân nguyên như bị đóng băng, việc xoay chuyển hết sức chậm chạp, cảnh giới cả người như bị ép xuống sáu phần.
Châu Hàm Chính hoảng hốt, đây là loại công pháp quỷ quái gì?
Trình Tiềm không để cho gã có thời gian thích ứng, Sương Nhẫn mang theo lực thuỷ triều, đánh một kiếm phủ đầu Châu Hàm Chính.
Gã họ Châu vô cùng mất thể diện lui liền về sau ba trượng, bởi vì tu vi bị áp chế đột ngột, chân nguyên như kim cương bất hoại để hộ thể chẳng còn sót lại chút gì, kiếm khí Sương Nhẫn không khách khí mà chém rách vạt áo trước của gã, lộ ra da thịt.
“Vãn bối không đến để so tài,” Trình Tiềm nhẹ nhàng nói nốt nửa câu sau, “Là đến để diệt khẩu.”
Biến cố này khiến tất cả mọi người kinh sợ, Hàn Uyên bị đám người bịt mặt bỏ quên ho khan vài tiếng, rướn cổ nhìn xung quanh, nói lẩm bẩm: “Là tiểu sư huynh hả? Huynh ấy bị thứ gì nhập à?”
Thuỷ Khanh há to miệng, bất cẩn hớp một miệng nước biển, vội vàng “phụt phụt” nhổ ra ngoài.
“Không phải tiểu Tiềm trở thành lợi hại, là Châu Hàm Chính,” Lý Quân phản ứng nhanh, “Đệ xem gã đứng còn không vững, chân nguyên hộ thể đều không thấy!”
Nghiêm Tranh Minh một bên lo lắng nghĩ thầm: “Trong khoảng thời gian tiểu từ này mất tích lại gặp phải kẻ không đứng đắn nào? Học thêm mấy thứ bàng môn tả đạo?”
Bọn bịt mặt chặn ở giữa đường không hề có ý định đến tiếp viện cho chủ tử bọn họ.
Chỉ thấy hơi nước trên hoang đảo bị Hải Triều kiếm pháp kích động, những bọt nước nhỏ vụn trên không trung bị đông lại thành sương trắng. Châu Hàm Chính sợ hãi nói: “Gượm đã… Đó là hung kiếm Sương Nhẫn? Vì sao nó trong tay ngươi?”
Trình Tiềm không để ý gã, vung tay giữa sương nhỏ thành một vòng xoáy, phần đáy sắc bén như chuỳ băng, xoáy thẳng đến mi tâm Châu Hàm Chính.
Châu Hàm Chính nào có thể ngờ nó còn nhỏ vậy mà chẳng hề do dự khi giết người, rống lên tức giận, cây quạt Nghĩ Lại bị gió biển thổi đến run rẩy, lôi hoả lực trong cây quạt bị băng sương khắp trời áp chế. Gã vung mạnh cây quạt lên, khó khăn lắm mới triệu hồi ra một đạo giông gió kèm theo tiếng sấm, đánh tan băng chuỳ ở trước mắt. Sau một khắc, mảnh băng như thuỷ triều xô bờ, chớp mắt đã tụ lại lần nữa, xu thế càng đánh càng mạnh!
Châu Hàm Chính liên tiếp lui về sau, một mặt như con ruồi đứt đầu* dùng chân nguyên đánh vào cấm chế không giải thích được trong người, vừa hung hăng nhìn chằm chằm Trình Tiềm: “Tiểu quỷ, khuyên ngươi bất kỳ việc gì cũng đừng tuyệt đường vậy, bằng không sẽ phải hối hận.”
(*): một số động vật đứt đầu rồi vẫn có thể nhúc nhích – để hình dung việc làm không mục đích, mất phương hướng.
Trình Tiềm nghe xong cảm thấy buồn cười, thầm nghĩ lúc ngươi hoành hành ngang ngược sao không dùng những lời này để tự kiềm chế bớt?
Tay nó làm ngự kiếm quyết, Sương Nhẫn như mũi tên rời cung đuổi theo Châu Hàm Chính, dấy lên hơi nước thật thật giả giả, giả giả thật thật, thanh thế khiến mọi người giương mắt mà nhìn.
Châu Hàm Chính kiên trì đến cùng, sấm sét với băng sương va chạm trên không, “Ầm” một tiếng, đụng đến ra đất rung núi chuyển. Chân nguyên của Trình Tiềm dồi dào hơn Châu Hàm Chính bị Tụ Linh ngọc đè nén, lại vừa giác ngộ được bí quyết Hải Triều kiếm, ngay cả nghỉ thở nó cũng không cho đối phương.
Châu Hàm Chính cản liền ba chiêu, nôn ra một búng máu.
Trình Tiềm “giết người diệt khẩu” này quả nhiên không ngừng, mặc dù liên tiếp ba kiếm gần như hút sạch chân nguyên của nó, nó cũng không để ý. Ỷ vào mình có Tụ Linh ngọc, nó mạnh mẽ thả người nhảy lên lần nữa, đưa tay vòng Sương Nhẫn lại, đặt tất cả thù hận dồn nén trong mấy năm nay vào trong một kiếm này, phải giết chết Châu Hàm Chính.
Ánh mắt Châu Hàm Chính co lại thành một mũi kim, dưới tình thế cấp bách gã phóng cây quạt Nghĩ Lại tới, đồng thời nghiến răng bấm một chuỗi thủ quyết vô cùng phức tạp. Sắc trời mới vừa rồi còn quang đãng chợt âm u hẳn, mây trời cuồn cuộn như khói, bay nhanh tới. Châu Hàm Chính liều mạng dùng quạt quý, khó khăn lắm mới ngăn cản được Trình Tiềm chốc lát, sấm gió bắt đầu khởi động. Chỉ nghe một âm thanh vải rách, cây quạt không chịu nổi oai phong hung kiếm thượng cổ, bị Sương Nhẫn chém thành hai nửa, rách đôi rơi trên mặt đất.
Châu Hàm Chính dù thế nào cũng không phá được cấm chế quanh thân, chó cùng rứt giậu, dùng máu thịt thân thể mình làm dẫn, dẫn tới cửu thiên thần lôi!
Trình Tiềm đánh đỏ cả mắt, thiên uy trên đỉnh đầu, ngay cả đầu nó cũng không ngẩng, dốc hết lòng vào việc giết Châu Hàm Chính, ngoài ra chẳng để ý gì.
Nghiêm Tranh Minh một bên vừa mới trở mình với hai người bịt mặt, nghe động tĩnh nhìn lại, bị doạ cho hồn phi phách tán.
Y vội phóng thanh kiếm dưới chân bằng tốc độ nhanh nhất, nháy mắt xông vào cuộc chiến, một tay chặn lại Trình Tiềm, thuận thế nhào tới một bên, thiên lôi gần như xượt qua lưng y, Nghiêm Tranh Minh cảm giác lông tơ quanh thân đều bị sấm sét kích động, dựng thẳng lên.
Hoang đảo nhất thời rung mạnh, ngay cả đại dương cũng dậy sóng, trên mặt đất xuất hiện một cái hố to cháy đen.
Nghiêm Tranh Minh bị sấm chớp rền vang làm cho dao động đến không nghe không thấy rõ, chỉ bằng cảm giác mò lấy cổ áo Trình Tiềm, nắm trong tay, gào lên: “Con mẹ ngươi muốn làm gì!”
Tình hình Trình Tiềm so với y cũng chẳng khá hơn gì, chỉ cảm thấy ngực đại sư huynh đang rung rung, hoàn toàn không nghe thấy gì cả, vì vậy lại rống to lên: “Huynh gào cái gì? Đệ không nghe!”
Nghiêm Tranh Minh hung hăng đập một phát sau ót nó, một kiếm vừa rồi Trình Tiềm suýt thì thoát lực, lần này do không phòng bị, cứ thế mà bị một đập của y làm chúi đầu, trán đập vào vai Nghiêm Tranh Minh.
Nhưng nó còn chưa kịp ngẩng đầu, bàn tay mới vừa hành hung đã đặt trên ót nó —— Nghiêm Tranh Minh ấn nó vào trong ngực.
Lúc này, tay Nghiêm Tranh Minh run rẩy, tựa như vừa tỉnh cơn ác mộng, lại giống như sống sót sau tai nạn.
Trên đời sẽ không có gì bẩn thỉu như máu thịt tung toé này, cho nó niềm an ủi lớn đến vậy.
Trong lòng y có ngàn lời muốn nói, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, dường như mơ hồ bắt được cái gì, đồng thời cũng rất ngỡ ngàng, chưa kịp làm theo, tiếng sấm nổ đã qua. Trình Tiềm xoa ót đẩy y ra, tuyên bố với Tranh Minh đã khôi phục thính giác: “Đệ còn chưa giết tên họ Châu, lát nữa nói với huynh.”
Nghiêm Tranh Minh: “...”
Tuy rằng chính y cũng không rõ mình muốn nói gì, thế nhưng cảm giác ngẹt thở này đúng là mất hồn.
Châu Hàm Chính vốn chịu áp lực Tụ Linh ngọc, lại liên tiếp bị thương, sau cùng lấy thân dẫn thiên lôi, kinh mạch gần như bị huỷ toàn bộ, dù mới vừa rồi Trình Tiềm thoát lực thì hiệu dụng của Tụ Linh ngọc đã rồi, gã cũng ngồi tê liệt trên mặt đất không bò dậy nổi.
Miệng gã đầy máu, mở to đôi mắt tam bạch*, nhìn chằm chằm Trình Tiềm đang đi tới gã, cổ họng gã chỉ có thể phát ra những âm thanh ú ớ, ba lần bốn lượt muốn đứng lên lại té xuống đất, ngón tay xương xẩu cào trong đất bùn, để lại mấy vết máu, thoạt nhìn vô cùng đáng sợ.
(*) mắt tam bạch: lộ 3 cạnh của lòng đen còn 1 cạnh kín.
Đáng tiếc Trình Tiềm ý chí sắt đá, đối mặt với người này, không mềm lòng cũng không sợ, nó đi thẳng tới, định một kiếm chém bay đầu Châu Hàm Chính.
Ngay tại lúc lúc này, khóe miệng Châu Hàm Chính đột nhiên lộ ra một nụ cười gian ác, trong tay áo “vụt” một tiếng, Trình Tiềm nhướng mày, cảm thấy bất thường. Sau một khắc, phía sau nó truyền đến tiếng xé gió bén nhọn.
Trình Tiềm biết rõ phải tránh, lại vì mới vừa rồi dùng sức quá mạnh, lúc này đã lực bất tòng tâm ——
Sau tim nó đau nhói, có một cánh tay từ sau lưng chọc thẳng đến trước tim nó, đâm xuyên thủng ngực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất