Chương 2
Viễn Đại sơn trang được xây theo phong thủy, tổng cộng chia làm ba khu, tiền viện là nơi tiếp khách, hậu viện nằm bên trong một khoảnh rừng, còn lại là nơi cư ngụ của hộ vệ cùng gia quyến. Mà Tửu Tuyết viện ẩn cực sâu trong rừng, được thiết kế đủ loại cạm bẫy tinh xảo nhất, còn bố trí trận pháp kì môn độn giáp, trừ trang chủ và nha hoàn thiếp thân Tế Tuyết, còn lại kể cả quản gia và những người đi lạc vào đều không có biện pháp thoát khỏi.
Vân Dịch tương đối yên tâm về sự an toàn của Tửu Tuyết viện, sau khi cha y qua đời y mời người về củng cố hết một tầng lại thêm một tầng, có thể nói là vô cùng kiên cố.
Ngày hôm ấy, trận pháp ở Tửu Tuyết viện đã được xác thực.
Ngoài vòng trận pháp hôm nay gồm bốn người canh ở thượng khu, sáu người ở trung khu, tám người hạ khu, Vân Dịch bước vào Tửu Tuyết viện, đi qua lớp phòng thủ dày đặc tiến vào sân nhỏ ở vị trí trung tâm.
So với khí thế vô cùng khoáng đạt nơi tiền viện, sân nhỏ này lại ưu nhã hơn hẳn.
Một vòng tường rào đá phủ đầy cây mây xanh, bậc thềm dẫn lối, ven đường là những cột đèn bằng đá được điêu khắc tuyệt đẹp, các gian nhà gỗ lấp ló dưới tán cây rậm rạp, một chiếc bồn gấm giữa hậu viện, nổi trôi trên mặt nước là những bông hoa súng còn e ấp, cùng với một hòn non bộ với thác nước nhỏ dường như phát sáng lấp lánh.
Vân Dịch bước trên con đường rải đá cuội như thường lệ, đến trước cửa liền cởi vớ, lộ ra đôi chân trắng sáng như ngọc, y đem vớ đặt ngay ngắn một bên. Nhìn kỹ xung quanh căn nhà gỗ, ngoại trừ chỗ cửa, còn lại tựa như được bao bọc che chở bởi một lớp bình phong xếp chồng chất như mạng nhện, đan xen nhau, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ bằng nắm đấm.
Vân Dịch móc từ trong ngực một tấm ngọc bài hình tròn, phía trên khắc những đường vân kì quái, vừa vặn vừa khít với lỗ khóa trên cửa.
Một tiếng ken két thanh thúy vang lên, cánh cửa chậm rãi được mở ra.
Cảnh tượng bên trong phô bày ra trước mắt, trên vách tường cứ cách một đoạn lại thấy những lỗ to nhỏ khác nhau được nạm đầy dạ minh châu, khiến cho bất kể là ngày hay đêm căn phòng cũng được phủ một lớp ánh sáng xa hoa nhàn nhạt, đem toàn bộ mọi thứ bên trong hiện lên rõ ràng mà lại không chói mắt.
Đồ dùng trong nhà đều từ gỗ trầm hương thượng hạng, phong cách cổ xưa khiêm tốn, bên phải là thư phòng, với một kệ sách lớn bày đầy các loại sách dựa lên tường, trên bàn còn để một chồng sách, có thể nhìn ra được chủ nhân nơi này thường xuyên xem xét qua. Giấy bút mực đầy đủ cả, bên cạnh là một bình sứ thanh hoa cao cỡ nửa người đựng toàn tranh gỗ cuộn.
Bên trái là một chiếc tháp (giường nhỏ dài), được vây bởi một vòng tủ đứng cao lớn, tay nắm cửa tủ được khắc tỉ mỉ hình hoa mẫu đơn tuyệt đẹp, mới nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Đi vào trong nữa sẽ đến phòng ngủ, trên chiếc kệ thường được để hàng loạt những thứ như lư hương hay bình sứ còn được đặt một chiếc hộp gỗ cổ có hình dáng quái dị, cạnh đó là chiếc giường gỗ được trang trí tầng tầng lớp lớp lụa mỏng rủ xuống, trên giường phủ một lớp chăn nệm dày êm ái, nằm lên trên chắc hẳn tựa như cảm giác được rơi nhẹ vào mây.
Nơi cửa ra vào được đặt một chậu đá, bên trong giống như luôn có dòng nước chảy vào, cũng không biết từ đâu tới. Vân Dịch xưa nay ưa thích sạch sẽ, cởi trường bào, tháo ra ngọc quan, mái tóc đen dài buông xõa, hai tay đã được rửa sạch sẽ kéo mở tủ gỗ cạnh tháp nhỏ. Trong đó đầy ắp trang phục được treo chỉnh tề, phần lớn là màu xanh nhạt.
Cầm chiếc áo ngủ bằng tơ lụa màu trắng, Vân Dịch gạt những sợi tóc tán lạc trên mặt, đôi chân trần thẳng tắp bước đến trước một cánh cửa đóng chặt.
Cánh cửa được mở thông ra bên ngoài, qua một đoạn đường bằng phẳng, dẫn đến trước nấc thang bằng cẩm thạch.
Bốn phía là rừng trúc sum xuê, đi một lúc chợt thấy mây khói lập lờ xung quanh.
Ra là một suối nước nóng tự nhiên.
Khói trắng lả lướt, sương mù mờ mịt, nước suối trong suốt như ẩn như hiện.
Vân Dịch treo y phục sạch sẽ lên một chiếc giá bằng đá, rồi đưa tay tháo dây cởi nốt lớp áo lót ra.
Biết được nơi đây không người, y to gan cởi hết toàn bộ y phục, thân thể trần truồng nhón chân thử một chút nhiệt độ nước.
Quả nhiên là công tử nhà giàu, da thịt nhuyễn mịn, cơ bắp vừa phải tinh tế, nước da trắng nõn, ngực cùng bộ phận buông thõng ở hạ thân đều có màu hồng nhạt, mang chút dáng vẻ non nớt.
Hoàn toàn ngâm mình vào suối xong, Vân Dịch thoải mái dựa vào vách đá, buông lỏng toàn thân, thích ý mà nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi một hồi, mới di chuyển ra chỗ nước cạn, lộ ra hơn nửa cái mông kiều nộn cùng vòng eo nhỏ cong mềm. Dùng đá thơm nhẹ nhàng chà xát, lại đem mái tóc ướt chải chuốt cẩn thận.
Không bỏ sót một nơi nào, Vân Dịch kì cọ sạch sẽ cẩn thận, tách hai chân dọn dẹp vị trí ẩn nấp một phen.
Miệng huyệt dưới hạ thân bởi vì va phải làn khí lạnh lẽo mà hơi co rút, Vân Dịch nhẹ nhàng lau rửa xung quanh, đột nhiên một loại cảm giác rùng mình dâng lên.
Cảm giác bị nhìn chăm chú.
Động tác trên tay ngừng lại, nín thở ngưng thần, nhưng lại chỉ nghe được tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót vang lên.
Nhớ tới bốn phía đều được bao bọc bởi lớp mạng nhện độc thuần túy, trong lòng y khẽ thả lỏng.
Lại nghĩ đến Tửu Tuyết viện cơ quan trùng trùng, làm sao có thể có người ngoài vào được đây, đoán chừng do gần đây nghỉ ngơi không đủ nên có chút nghi thần nghi quỷ.
Nội tâm một mực trấn an mình, cảm giác bị nhìn chăm chú mau chóng tản đi.
Lại không nói ra được có chỗ nào đó kì quái.
Cứ như vậy một lúc, tâm tình Vân Dịch cũng không còn nhàn nhã nữa, sau khi rửa sạch sẽ cũng không còn ý định ngâm mình.
Lau chùi qua loa xong phủ lên người lớp áo ngủ, y có chút nóng nảy trở về phòng.
Vừa đóng cửa một cái, loại cảm giác kia liền biến mất hoàn toàn.
Chuẩn bị tinh thần một lần nữa, y lại đi ra, lần này không thấy gì cả. Dạo trong hậu viện một vòng, vẫn không có gì.
Nhìn sắc trời đang tối dần hòa tan sắc xanh biếc của rừng trúc, Vân Dịch có chút buồn cười đỡ đỡ trán.
Vân Dịch tương đối yên tâm về sự an toàn của Tửu Tuyết viện, sau khi cha y qua đời y mời người về củng cố hết một tầng lại thêm một tầng, có thể nói là vô cùng kiên cố.
Ngày hôm ấy, trận pháp ở Tửu Tuyết viện đã được xác thực.
Ngoài vòng trận pháp hôm nay gồm bốn người canh ở thượng khu, sáu người ở trung khu, tám người hạ khu, Vân Dịch bước vào Tửu Tuyết viện, đi qua lớp phòng thủ dày đặc tiến vào sân nhỏ ở vị trí trung tâm.
So với khí thế vô cùng khoáng đạt nơi tiền viện, sân nhỏ này lại ưu nhã hơn hẳn.
Một vòng tường rào đá phủ đầy cây mây xanh, bậc thềm dẫn lối, ven đường là những cột đèn bằng đá được điêu khắc tuyệt đẹp, các gian nhà gỗ lấp ló dưới tán cây rậm rạp, một chiếc bồn gấm giữa hậu viện, nổi trôi trên mặt nước là những bông hoa súng còn e ấp, cùng với một hòn non bộ với thác nước nhỏ dường như phát sáng lấp lánh.
Vân Dịch bước trên con đường rải đá cuội như thường lệ, đến trước cửa liền cởi vớ, lộ ra đôi chân trắng sáng như ngọc, y đem vớ đặt ngay ngắn một bên. Nhìn kỹ xung quanh căn nhà gỗ, ngoại trừ chỗ cửa, còn lại tựa như được bao bọc che chở bởi một lớp bình phong xếp chồng chất như mạng nhện, đan xen nhau, chỉ để lộ ra một khe hở nhỏ bằng nắm đấm.
Vân Dịch móc từ trong ngực một tấm ngọc bài hình tròn, phía trên khắc những đường vân kì quái, vừa vặn vừa khít với lỗ khóa trên cửa.
Một tiếng ken két thanh thúy vang lên, cánh cửa chậm rãi được mở ra.
Cảnh tượng bên trong phô bày ra trước mắt, trên vách tường cứ cách một đoạn lại thấy những lỗ to nhỏ khác nhau được nạm đầy dạ minh châu, khiến cho bất kể là ngày hay đêm căn phòng cũng được phủ một lớp ánh sáng xa hoa nhàn nhạt, đem toàn bộ mọi thứ bên trong hiện lên rõ ràng mà lại không chói mắt.
Đồ dùng trong nhà đều từ gỗ trầm hương thượng hạng, phong cách cổ xưa khiêm tốn, bên phải là thư phòng, với một kệ sách lớn bày đầy các loại sách dựa lên tường, trên bàn còn để một chồng sách, có thể nhìn ra được chủ nhân nơi này thường xuyên xem xét qua. Giấy bút mực đầy đủ cả, bên cạnh là một bình sứ thanh hoa cao cỡ nửa người đựng toàn tranh gỗ cuộn.
Bên trái là một chiếc tháp (giường nhỏ dài), được vây bởi một vòng tủ đứng cao lớn, tay nắm cửa tủ được khắc tỉ mỉ hình hoa mẫu đơn tuyệt đẹp, mới nhìn đã biết không phải vật tầm thường. Đi vào trong nữa sẽ đến phòng ngủ, trên chiếc kệ thường được để hàng loạt những thứ như lư hương hay bình sứ còn được đặt một chiếc hộp gỗ cổ có hình dáng quái dị, cạnh đó là chiếc giường gỗ được trang trí tầng tầng lớp lớp lụa mỏng rủ xuống, trên giường phủ một lớp chăn nệm dày êm ái, nằm lên trên chắc hẳn tựa như cảm giác được rơi nhẹ vào mây.
Nơi cửa ra vào được đặt một chậu đá, bên trong giống như luôn có dòng nước chảy vào, cũng không biết từ đâu tới. Vân Dịch xưa nay ưa thích sạch sẽ, cởi trường bào, tháo ra ngọc quan, mái tóc đen dài buông xõa, hai tay đã được rửa sạch sẽ kéo mở tủ gỗ cạnh tháp nhỏ. Trong đó đầy ắp trang phục được treo chỉnh tề, phần lớn là màu xanh nhạt.
Cầm chiếc áo ngủ bằng tơ lụa màu trắng, Vân Dịch gạt những sợi tóc tán lạc trên mặt, đôi chân trần thẳng tắp bước đến trước một cánh cửa đóng chặt.
Cánh cửa được mở thông ra bên ngoài, qua một đoạn đường bằng phẳng, dẫn đến trước nấc thang bằng cẩm thạch.
Bốn phía là rừng trúc sum xuê, đi một lúc chợt thấy mây khói lập lờ xung quanh.
Ra là một suối nước nóng tự nhiên.
Khói trắng lả lướt, sương mù mờ mịt, nước suối trong suốt như ẩn như hiện.
Vân Dịch treo y phục sạch sẽ lên một chiếc giá bằng đá, rồi đưa tay tháo dây cởi nốt lớp áo lót ra.
Biết được nơi đây không người, y to gan cởi hết toàn bộ y phục, thân thể trần truồng nhón chân thử một chút nhiệt độ nước.
Quả nhiên là công tử nhà giàu, da thịt nhuyễn mịn, cơ bắp vừa phải tinh tế, nước da trắng nõn, ngực cùng bộ phận buông thõng ở hạ thân đều có màu hồng nhạt, mang chút dáng vẻ non nớt.
Hoàn toàn ngâm mình vào suối xong, Vân Dịch thoải mái dựa vào vách đá, buông lỏng toàn thân, thích ý mà nhắm mắt lại.
Nghỉ ngơi một hồi, mới di chuyển ra chỗ nước cạn, lộ ra hơn nửa cái mông kiều nộn cùng vòng eo nhỏ cong mềm. Dùng đá thơm nhẹ nhàng chà xát, lại đem mái tóc ướt chải chuốt cẩn thận.
Không bỏ sót một nơi nào, Vân Dịch kì cọ sạch sẽ cẩn thận, tách hai chân dọn dẹp vị trí ẩn nấp một phen.
Miệng huyệt dưới hạ thân bởi vì va phải làn khí lạnh lẽo mà hơi co rút, Vân Dịch nhẹ nhàng lau rửa xung quanh, đột nhiên một loại cảm giác rùng mình dâng lên.
Cảm giác bị nhìn chăm chú.
Động tác trên tay ngừng lại, nín thở ngưng thần, nhưng lại chỉ nghe được tiếng côn trùng cùng tiếng chim hót vang lên.
Nhớ tới bốn phía đều được bao bọc bởi lớp mạng nhện độc thuần túy, trong lòng y khẽ thả lỏng.
Lại nghĩ đến Tửu Tuyết viện cơ quan trùng trùng, làm sao có thể có người ngoài vào được đây, đoán chừng do gần đây nghỉ ngơi không đủ nên có chút nghi thần nghi quỷ.
Nội tâm một mực trấn an mình, cảm giác bị nhìn chăm chú mau chóng tản đi.
Lại không nói ra được có chỗ nào đó kì quái.
Cứ như vậy một lúc, tâm tình Vân Dịch cũng không còn nhàn nhã nữa, sau khi rửa sạch sẽ cũng không còn ý định ngâm mình.
Lau chùi qua loa xong phủ lên người lớp áo ngủ, y có chút nóng nảy trở về phòng.
Vừa đóng cửa một cái, loại cảm giác kia liền biến mất hoàn toàn.
Chuẩn bị tinh thần một lần nữa, y lại đi ra, lần này không thấy gì cả. Dạo trong hậu viện một vòng, vẫn không có gì.
Nhìn sắc trời đang tối dần hòa tan sắc xanh biếc của rừng trúc, Vân Dịch có chút buồn cười đỡ đỡ trán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất