Chương 5
Qua hơn nửa tháng, không tìm được dù chỉ là phân nửa đầu mối.
Người nọ tựa như hoàn toàn biến mất, bõ công Vân Dịch cảnh giác nhiều ngày.
Viễn Đại sơn trang lại trở về như dĩ vãng, người tới lui tuy hỗn tạp, nhưng cũng không có điểm gì quá mức khả nghi.
Dù là như vậy, Vân Dịch cũng không bớt được cảm giác nguy hiểm, âm thầm sai người đi hỏi thăm kỳ nhân thiết kế Tửu Tuyết viện- Thanh Bình cư sĩ.
Tỷ thí hàng tháng ngày càng nghiêm khắc, song số người trong hộ viện vẫn tăng lên.
Chuyện bị người cường bạo này không thể lộ ra, mà đột nhiên tăng cường phòng ngự, người trong sơn trang phân vân đưa ra đủ loại suy đoán.
Vân Dịch không thể hiện hỉ nộ, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một ngày nào đó, Vân Dịch nghỉ ngơi sớm như thường ngày.
Trước khi đi ngủ y kiểm tra lại bố trí trong phòng, hơi an tâm.
Trong huân hương tăng thêm chút thuốc an thần, chỉ chốc lát y liền chìm vào mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng nằm mộng.
Thật giống như ngủ trên một ngọn lửa, làn da nóng lên, mồ hôi thấm ra từ lỗ chân lông, cả người tràn đầy cảm giác dính nhớp không thoải mái.
Cổ họng khô khốc, y giật mình tỉnh lại, trước mắt là một mảnh đen nhánh.
Một nam nhân trần trụi toàn thân đè lên người y, da thịt nóng bỏng tiếp xúc, truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau.
Hai tay bị trói đầu giường, hai chân tách ra, đồ vật đè trước khe hở giữa hai chân, đang muốn cắm vào.
Lại tới!
Vân Dịch theo bản năng đạp chân, có thể động, nhưng dù có khí lực lớn hơn, cũng chỉ có thể yếu ớt giãy giụa một chút.
"Tỉnh?" Giọng nam nhân trầm thấp vang lên.
Cùng với đó là gậy th*t cắm vào từng tấc từng tấc.
Động tác tiến vào chậm chạp rõ ràng dị thường, da đầu Vân Dịch tê dại, eo hông liều mạng giãy giụa muốn thoát ra.
Nam nhân một lần nữa để cho y cảm nhận thế nào là chênh lệch thực lực.
Giải huyệt đạo thì thế nào, y vẫn không có cách nào thoát khỏi.
Sau khi toàn bộ thứ đồ nóng bỏng chôn sâu vào trong, nam nhân bắt chân Vân Dịch, khẽ nâng lên rồi bắt đầu đỉnh eo, cây thịt bên khuấy động bên trong huyệt.
Có thể là đã khuếch trương rất cẩn thận trước khi y thanh tỉnh, nên giờ trừ một chút căng đau mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác bị dị vật nhồi đầy.
Vân Dịch há miệng, không cách nào lên tiếng, huyệt câm vẫn bị điểm.
Hai tay nắm thành quyền, muốn vùng khỏi dây trói.
Nam nhân nâng mông y, hạ thân thối lui ra một ít, rồi hướng phía trước thúc một cái, âm thanh ba vang lên rất rõ.
Theo động tác thúc của nam nhân, thân thể Vân Dịch bị đẩy về phía sau, lại bị kéo trở về, tường thịt đem dương v*t nuốt chặt chẽ.
Vân Dịch tức muốn mắng to.
Người này rốt cuộc là từ đâu tới, mê hương trên y phục, cạm bẫy trong phòng không ảnh hưởng chút nào tới hắn?
Va chạm mạnh mẽ, cự vật thô dài ở bên trong thịt huyệt nhu mềm tàn sát bừa bãi, càng đâm càng sâu.
Bị đặt trên giường nhỏ ra vào từng chút một, Vân Dịch rất không muốn thừa nhận phía dưới đã thích ứng với chuyện này. Khoái cảm ùn ùn kéo đến nuốt chửng thần trí, nhất định phải kiên quyết chống đỡ mới có thể giữ mình thanh tỉnh.
Động tác rút ra cắm vào không gián đoạn, thịt huyệt ngày càng nhu mềm, thậm chí không biết xấu hổ mà cắn chặt dương v*t.
Vân Dịch phẫn nộ thân thể vô dụng, lại không chống cự nổi sảng khoái, khoái cảm và ý chí đan xen, y dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay, không muốn chỉ như vậy đã đầu hàng.
Lúc này, ngón tay thon dài cường ngạnh đẩy ra nắm đấm siết chặt của y, luồn vào các kẽ ngón tay, mười ngón đan xen.
Đoạn phả vào bên tai luồng khí nóng bỏng.
"Ngoan, cẩn thận bị thương."
Rõ ràng là âm thanh khàn khàn khó nghe, Vân Dịch lại nghe được tâm tư hắn.
Liễu Hàm Yên nói không sai, bất kể là lần đầu tiên hay lần này, nam nhân cũng coi như tương đối ôn nhu.
Người này, quá kì quái.
Quy đầu đụng vào chỗ mẫn cảm, tay chân Vân Dịch xụi lơ, bụng dưới lại xông ra một cổ nhiệt lưu.
Động tác nguyên thủy này kéo dài, tiếng thở dốc dồn dập quanh quẩn bên tai.
Thừa dịp dương cụ đang cắm vào, Vân Dịch cố ý co rút nộn thịt bên trong, kẹp chặt lấy hắn.
"Ách..."
Phun ra được nửa âm tiết lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn nghe ra được một chút âm thanh vốn có.
Nam nhân trên người dừng một hồi, hít sâu mấy hơi.
Hắn có ý trừng phạt mà vỗ nhẹ một cái lên mông Vân Dịch, rồi bất ngờ không kịp đề phòng mãnh động, ra ra vào vào địa phương khiến hắn thoải mái nhất.
Vân Dịch bị cắm đến cả người nóng bừng, không thể giở trò xấu nữa.
Bên trong huyệt vừa đau vừa tê dại, vẫn muốn mạnh hơn nhanh hơn nữa.
Nam nhân không phụ kì vọng y, lực độ cắm rút dần dần gia tăng, tiếng nước nhầy nhụa vang lên đầy tình sắc.
Vân Dịch không chịu nổi, không bao lâu liền cuộn chặt ngón chân bắn đi ra, bên trong bởi cao trào mà co rút điên cuồng.
Nam nhân giống như rất kích động, không giữ thêm được bao lâu quy đầu liền thao vào tận bên trong cái miệng nhỏ, tinh dịch phun đến tận cùng bên trong.
Vân Dịch thở hổn hển, cố ổn định nhịp tim đang nhảy loạn.
Hai cánh tay cứng rắn ôm chặt y, chợt một luồng khí thơm nhẹ thổi qua.
"Đi ngủ."
Còn chưa kịp phản ứng, ý thức liền rơi vào bóng đêm.
Ngoài cửa sổ, sắc trời ửng sáng.
Mở mắt ra, Vân Dịch không nói lời nào.
Thân thể sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng được thay mới, đồ vật trưng bày trong nhà không nhúc nhích, cạm bẫy cũng y nguyên.
Nhìn như không người ghé qua, nhưng Vân Dịch biết những thứ này chẳng qua là vẻ bề ngoài.
Sau lần làm tình mãnh liệt này, tứ chi bủn rủn cùng với luồng nhiệt nóng bỏng phía bụng dưới chưa từng tản đi.
Mắt phượng rũ xuống, không biết suy nghĩ gì.
Ngồi im một hồi, y mò ra một viên thuốc từ dưới gối trực tiếp ăn vào.
Người nọ tựa như hoàn toàn biến mất, bõ công Vân Dịch cảnh giác nhiều ngày.
Viễn Đại sơn trang lại trở về như dĩ vãng, người tới lui tuy hỗn tạp, nhưng cũng không có điểm gì quá mức khả nghi.
Dù là như vậy, Vân Dịch cũng không bớt được cảm giác nguy hiểm, âm thầm sai người đi hỏi thăm kỳ nhân thiết kế Tửu Tuyết viện- Thanh Bình cư sĩ.
Tỷ thí hàng tháng ngày càng nghiêm khắc, song số người trong hộ viện vẫn tăng lên.
Chuyện bị người cường bạo này không thể lộ ra, mà đột nhiên tăng cường phòng ngự, người trong sơn trang phân vân đưa ra đủ loại suy đoán.
Vân Dịch không thể hiện hỉ nộ, chỉ lẳng lặng chờ đợi.
Một ngày nào đó, Vân Dịch nghỉ ngơi sớm như thường ngày.
Trước khi đi ngủ y kiểm tra lại bố trí trong phòng, hơi an tâm.
Trong huân hương tăng thêm chút thuốc an thần, chỉ chốc lát y liền chìm vào mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng nằm mộng.
Thật giống như ngủ trên một ngọn lửa, làn da nóng lên, mồ hôi thấm ra từ lỗ chân lông, cả người tràn đầy cảm giác dính nhớp không thoải mái.
Cổ họng khô khốc, y giật mình tỉnh lại, trước mắt là một mảnh đen nhánh.
Một nam nhân trần trụi toàn thân đè lên người y, da thịt nóng bỏng tiếp xúc, truyền nhiệt độ cơ thể cho nhau.
Hai tay bị trói đầu giường, hai chân tách ra, đồ vật đè trước khe hở giữa hai chân, đang muốn cắm vào.
Lại tới!
Vân Dịch theo bản năng đạp chân, có thể động, nhưng dù có khí lực lớn hơn, cũng chỉ có thể yếu ớt giãy giụa một chút.
"Tỉnh?" Giọng nam nhân trầm thấp vang lên.
Cùng với đó là gậy th*t cắm vào từng tấc từng tấc.
Động tác tiến vào chậm chạp rõ ràng dị thường, da đầu Vân Dịch tê dại, eo hông liều mạng giãy giụa muốn thoát ra.
Nam nhân một lần nữa để cho y cảm nhận thế nào là chênh lệch thực lực.
Giải huyệt đạo thì thế nào, y vẫn không có cách nào thoát khỏi.
Sau khi toàn bộ thứ đồ nóng bỏng chôn sâu vào trong, nam nhân bắt chân Vân Dịch, khẽ nâng lên rồi bắt đầu đỉnh eo, cây thịt bên khuấy động bên trong huyệt.
Có thể là đã khuếch trương rất cẩn thận trước khi y thanh tỉnh, nên giờ trừ một chút căng đau mơ hồ, chỉ còn lại cảm giác bị dị vật nhồi đầy.
Vân Dịch há miệng, không cách nào lên tiếng, huyệt câm vẫn bị điểm.
Hai tay nắm thành quyền, muốn vùng khỏi dây trói.
Nam nhân nâng mông y, hạ thân thối lui ra một ít, rồi hướng phía trước thúc một cái, âm thanh ba vang lên rất rõ.
Theo động tác thúc của nam nhân, thân thể Vân Dịch bị đẩy về phía sau, lại bị kéo trở về, tường thịt đem dương v*t nuốt chặt chẽ.
Vân Dịch tức muốn mắng to.
Người này rốt cuộc là từ đâu tới, mê hương trên y phục, cạm bẫy trong phòng không ảnh hưởng chút nào tới hắn?
Va chạm mạnh mẽ, cự vật thô dài ở bên trong thịt huyệt nhu mềm tàn sát bừa bãi, càng đâm càng sâu.
Bị đặt trên giường nhỏ ra vào từng chút một, Vân Dịch rất không muốn thừa nhận phía dưới đã thích ứng với chuyện này. Khoái cảm ùn ùn kéo đến nuốt chửng thần trí, nhất định phải kiên quyết chống đỡ mới có thể giữ mình thanh tỉnh.
Động tác rút ra cắm vào không gián đoạn, thịt huyệt ngày càng nhu mềm, thậm chí không biết xấu hổ mà cắn chặt dương v*t.
Vân Dịch phẫn nộ thân thể vô dụng, lại không chống cự nổi sảng khoái, khoái cảm và ý chí đan xen, y dùng sức bấm móng tay vào lòng bàn tay, không muốn chỉ như vậy đã đầu hàng.
Lúc này, ngón tay thon dài cường ngạnh đẩy ra nắm đấm siết chặt của y, luồn vào các kẽ ngón tay, mười ngón đan xen.
Đoạn phả vào bên tai luồng khí nóng bỏng.
"Ngoan, cẩn thận bị thương."
Rõ ràng là âm thanh khàn khàn khó nghe, Vân Dịch lại nghe được tâm tư hắn.
Liễu Hàm Yên nói không sai, bất kể là lần đầu tiên hay lần này, nam nhân cũng coi như tương đối ôn nhu.
Người này, quá kì quái.
Quy đầu đụng vào chỗ mẫn cảm, tay chân Vân Dịch xụi lơ, bụng dưới lại xông ra một cổ nhiệt lưu.
Động tác nguyên thủy này kéo dài, tiếng thở dốc dồn dập quanh quẩn bên tai.
Thừa dịp dương cụ đang cắm vào, Vân Dịch cố ý co rút nộn thịt bên trong, kẹp chặt lấy hắn.
"Ách..."
Phun ra được nửa âm tiết lập tức ngậm miệng, nhưng vẫn nghe ra được một chút âm thanh vốn có.
Nam nhân trên người dừng một hồi, hít sâu mấy hơi.
Hắn có ý trừng phạt mà vỗ nhẹ một cái lên mông Vân Dịch, rồi bất ngờ không kịp đề phòng mãnh động, ra ra vào vào địa phương khiến hắn thoải mái nhất.
Vân Dịch bị cắm đến cả người nóng bừng, không thể giở trò xấu nữa.
Bên trong huyệt vừa đau vừa tê dại, vẫn muốn mạnh hơn nhanh hơn nữa.
Nam nhân không phụ kì vọng y, lực độ cắm rút dần dần gia tăng, tiếng nước nhầy nhụa vang lên đầy tình sắc.
Vân Dịch không chịu nổi, không bao lâu liền cuộn chặt ngón chân bắn đi ra, bên trong bởi cao trào mà co rút điên cuồng.
Nam nhân giống như rất kích động, không giữ thêm được bao lâu quy đầu liền thao vào tận bên trong cái miệng nhỏ, tinh dịch phun đến tận cùng bên trong.
Vân Dịch thở hổn hển, cố ổn định nhịp tim đang nhảy loạn.
Hai cánh tay cứng rắn ôm chặt y, chợt một luồng khí thơm nhẹ thổi qua.
"Đi ngủ."
Còn chưa kịp phản ứng, ý thức liền rơi vào bóng đêm.
Ngoài cửa sổ, sắc trời ửng sáng.
Mở mắt ra, Vân Dịch không nói lời nào.
Thân thể sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo cũng được thay mới, đồ vật trưng bày trong nhà không nhúc nhích, cạm bẫy cũng y nguyên.
Nhìn như không người ghé qua, nhưng Vân Dịch biết những thứ này chẳng qua là vẻ bề ngoài.
Sau lần làm tình mãnh liệt này, tứ chi bủn rủn cùng với luồng nhiệt nóng bỏng phía bụng dưới chưa từng tản đi.
Mắt phượng rũ xuống, không biết suy nghĩ gì.
Ngồi im một hồi, y mò ra một viên thuốc từ dưới gối trực tiếp ăn vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất