Chương 10
Chiếc xe bốn bánh nhỏ đi càng lúc càng xa, từ chóp núi bên cạnh đường quốc lộ, gió lạnh thổi qua, cành cây khô bị gió thổi kêu xào xạc. Một bóng dáng hư ảo đột nhiên xuất hiện, hắn sợ hãi vuốt ngực, khuôn mặt tràn đầy sự run rẩy.
Xem ra những con quỷ khác nói không sai, tính tình vị Cổ thiên sư này không được tốt cho lắm, hắn còn chưa tìm tới tận nơi, chỉ đứng ven đường vẫy tay thôi, muốn cô dừng xe lại bàn chuyện làm ăn với hắn, cô đã tức giận tạo sắc lệnh ra để dọa hắn rồi.
Quá đáng sợ rồi, cũng may là hắn chạy nhanh. Nếu như bị sắc lệnh kia đánh trúng, hắn chắc không giữ nổi mạng nhỏ này mất.
Ôi, sắp qua năm mới rồi, Cổ thiên sư vẫn không thèm để ý tới hắn, vậy hắn phải làm thế nào bây giờ.
——
Sắc trời lờ mờ tối, Cổ Sơ Tình trở về trấn Cổ Vũ, nhân lúc công nhân đang chất hàng thì trở về nhà một chuyến, nhét hòm công cụ của mình lên trên xe. Cô không thể làm ngơ chuyện ở trên con cầu lớn bắc qua sông. Thú trấn cầu không hiển linh, lỡ như xảy ra chuyện gì, nó chắc chắn sẽ liên quan đến mạng người. Cổ Sơ Tình vội vã chở một chuyến hàng tới chợ Tây lần nữa, lúc trở về, cô dừng xe ở đầu cầu, xách hòm công cụ xuống xe.
Sáng sớm mùa đông sương mù dày đặc. Xe cộ tấp nập băng qua cầu, cơn mưa rơi cả một đêm cuối cùng cũng ngừng lại. Cổ Sơ Tình chậm rãi đi trên phần đường cho người đi bộ trên cầu lớn bắc qua sông, cứ đi được một đoạn, cô sẽ dừng lại, lặng lẽ đứng ở lan can cầu, giống như một lữ khách đang thưởng ngoạn cảnh sắc sông nước vậy.
Cổ Sơ Tình tính toán vị trí và khoảng cách của các trụ cầu, khi đi tới giữa cầu, đôi mắt cô liền sáng lên.
Tìm thấy rồi... nơi này chính là nơi đại sư phong thuỷ đã đặt cầu phủ lúc mới xây cầu. Nếu đã có cầu phủ, vậy thì chắc chắn sẽ có thú trấn cầu.
Cô phải xem có thể tìm ra thú trấn cầu hay không. Nếu có thể, vậy thì mọi chuyện đều dễ giải quyết, nếu như không thể... Nghĩ tới đây, đôi mắt trong trẻo của Cổ Sơ Tình hơi tối lại.
Thôi kệ vậy, có thể hay không cũng đều phải thử.
Cổ Sơ Tình nạp khí quy nguyên, nhanh chóng lấy bút chu sa từ trong hòm công cụ ra, vẽ một đạo sắc lệnh trước thân mình bảy tấc.
Đạo gia sắc lệnh được chia làm rất nhiều loại, không chỉ có một loại pháp chỉ. Có sức mạnh để triệu hồi, cũng có sức mạnh để trừ tà buộc ma, túy theo người vẽ sắc lệnh trong lòng nghĩ gì.
Sắc lệnh của mỗi phái không giống nhau, nhà họ Cổ tu luyện Chúc Do Thuật, tương truyền kể rằng người sáng lập ra Chúc Do Thuật là Hoàng Đế, vì vậy hầu hết các pháp chỉ đều mượn từ pháp chỉ của Hoàng Đế. Còn các phe phái khác hầu hết đều mượn pháp chỉ Tam Thanh để trừ ma diệt yêu.
Nhưng các đạo thuật chung quy cũng có cùng mục đích, thi thoảng Cổ Sơ Tình cũng sẽ mượn dùng pháp chỉ Tam Thanh.
Sắc lệnh mà Cổ Sơ Tình vẽ là sắc lệnh triệu hồi, mượn pháp chỉ của Hoàng Đế. Pháp chỉ này vừa được hạ, chỉ cần thú trấn cầu của cây cầu này vẫn còn, hắn sẽ buộc phải tôn sùng pháp chỉ triệu hồi hiện ra để gặp cô.
Sau khi vẽ xong bùa, Cổ Sơ Tình ngước mắt quan sát xung quanh, chân trần lún sâu ba tấc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Xem ra những con quỷ khác nói không sai, tính tình vị Cổ thiên sư này không được tốt cho lắm, hắn còn chưa tìm tới tận nơi, chỉ đứng ven đường vẫy tay thôi, muốn cô dừng xe lại bàn chuyện làm ăn với hắn, cô đã tức giận tạo sắc lệnh ra để dọa hắn rồi.
Quá đáng sợ rồi, cũng may là hắn chạy nhanh. Nếu như bị sắc lệnh kia đánh trúng, hắn chắc không giữ nổi mạng nhỏ này mất.
Ôi, sắp qua năm mới rồi, Cổ thiên sư vẫn không thèm để ý tới hắn, vậy hắn phải làm thế nào bây giờ.
——
Sắc trời lờ mờ tối, Cổ Sơ Tình trở về trấn Cổ Vũ, nhân lúc công nhân đang chất hàng thì trở về nhà một chuyến, nhét hòm công cụ của mình lên trên xe. Cô không thể làm ngơ chuyện ở trên con cầu lớn bắc qua sông. Thú trấn cầu không hiển linh, lỡ như xảy ra chuyện gì, nó chắc chắn sẽ liên quan đến mạng người. Cổ Sơ Tình vội vã chở một chuyến hàng tới chợ Tây lần nữa, lúc trở về, cô dừng xe ở đầu cầu, xách hòm công cụ xuống xe.
Sáng sớm mùa đông sương mù dày đặc. Xe cộ tấp nập băng qua cầu, cơn mưa rơi cả một đêm cuối cùng cũng ngừng lại. Cổ Sơ Tình chậm rãi đi trên phần đường cho người đi bộ trên cầu lớn bắc qua sông, cứ đi được một đoạn, cô sẽ dừng lại, lặng lẽ đứng ở lan can cầu, giống như một lữ khách đang thưởng ngoạn cảnh sắc sông nước vậy.
Cổ Sơ Tình tính toán vị trí và khoảng cách của các trụ cầu, khi đi tới giữa cầu, đôi mắt cô liền sáng lên.
Tìm thấy rồi... nơi này chính là nơi đại sư phong thuỷ đã đặt cầu phủ lúc mới xây cầu. Nếu đã có cầu phủ, vậy thì chắc chắn sẽ có thú trấn cầu.
Cô phải xem có thể tìm ra thú trấn cầu hay không. Nếu có thể, vậy thì mọi chuyện đều dễ giải quyết, nếu như không thể... Nghĩ tới đây, đôi mắt trong trẻo của Cổ Sơ Tình hơi tối lại.
Thôi kệ vậy, có thể hay không cũng đều phải thử.
Cổ Sơ Tình nạp khí quy nguyên, nhanh chóng lấy bút chu sa từ trong hòm công cụ ra, vẽ một đạo sắc lệnh trước thân mình bảy tấc.
Đạo gia sắc lệnh được chia làm rất nhiều loại, không chỉ có một loại pháp chỉ. Có sức mạnh để triệu hồi, cũng có sức mạnh để trừ tà buộc ma, túy theo người vẽ sắc lệnh trong lòng nghĩ gì.
Sắc lệnh của mỗi phái không giống nhau, nhà họ Cổ tu luyện Chúc Do Thuật, tương truyền kể rằng người sáng lập ra Chúc Do Thuật là Hoàng Đế, vì vậy hầu hết các pháp chỉ đều mượn từ pháp chỉ của Hoàng Đế. Còn các phe phái khác hầu hết đều mượn pháp chỉ Tam Thanh để trừ ma diệt yêu.
Nhưng các đạo thuật chung quy cũng có cùng mục đích, thi thoảng Cổ Sơ Tình cũng sẽ mượn dùng pháp chỉ Tam Thanh.
Sắc lệnh mà Cổ Sơ Tình vẽ là sắc lệnh triệu hồi, mượn pháp chỉ của Hoàng Đế. Pháp chỉ này vừa được hạ, chỉ cần thú trấn cầu của cây cầu này vẫn còn, hắn sẽ buộc phải tôn sùng pháp chỉ triệu hồi hiện ra để gặp cô.
Sau khi vẽ xong bùa, Cổ Sơ Tình ngước mắt quan sát xung quanh, chân trần lún sâu ba tấc.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất