Chương 12
Cổ Sơ Tình nói với vẻ mặt nghiêm túc, nhưng trong lòng lại đang thầm khinh bỉ cái vị đại sư phong thuỷ ban đầu kia rồi.
Thời đại biến đổi, cái nghề thiên sư này đúng là càng ngày càng suy tàn.
Cũng may đội thi công không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, trong bảy năm không có thú trấn cầu canh giữ mà vẫn kiên cố như vậy. Nếu đổi thành một kẻ trục lợi có lòng dạ đen tối, sợ rằng đã sớm xảy ra chuyện rồi.
Cổ Sơ Tình nói làm là làm, chân bước theo hình bát quái, tính toán vị trí của cửa lớn cầu phủ.
Sau khi tìm ra vị trí chính xác, cô nhấc bút châu sa ra vẽ một tấm bùa trong hư không, sau đó vận công cho tấm bùa dịch tới giữa cầu, thì thầm một chữ ‘Sắc’, hạ tấm bùa xuống dưới trụ cầu.
Chữ ‘Sắc’ vừa xuất hiện, làn gió nhẹ thổi qua mặt sông, không khí xung quanh toàn bộ cây cầu đột nhiên biến đổi, bỗng có chút khác biệt.
“Cảm ơn đạo nhân.”
Thấy cửa phủ đã được mở, thú trấn cầu vui mừng nói lời cảm ơn với Cổ Sơ Tình, sau đó trở về cầu phủ của mình. Hắn là thú trấn cầu, canh giữ cây cầu là trách nhiệm của hắn, không cần Cổ Sơ Tình phải nhắc nhở, hắn cũng sẽ không trợn mắt nhìn lũ lệ quỹ kia làm loạn ở trên cầu của mình đâu.
Cổ Sơ Tình thở dài một hơi, bỏ bút châu sa vào trong hòm công cụ. Có thú trấn cầu canh giữ cây cầu, có lẽ hai con lệ quỷ kia sẽ không thể hại người trên cầu được nữa. Đợi cô hấp thụ xong dương khí của đèn Thất Tinh Linh Dương, sau đó quay lại tìm và xử lý bọn chúng sau.
Cổ Sơ Tình nhấc hòm công cụ lên, quay người đi về phía nơi mình đỗ xe. Một chiếc xe màu đen nhỏ lao qua từ phía bên kia cầu, một người đàn ông ngồi ở ghế sau của xe. Người đàn ông đó khoảng hai ba hai tư tuổi, để đầu đinh, ngũ quan có đường nét góc cạnh, lông mày lưỡi mác xếch lên, trong vẻ tuấn tú có chút kiêu ngạo, quả thực cực kỳ đẹp trai.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng ra bên ngoài cửa kính xe, khuôn mặt anh tuấn rất trầm tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ có đôi tay bên thân mình đang khẽ run nhẹ.
Cho tới tận khi bóng dáng của Cổ Sơ Tình bên ngoài cửa xe hoàn toàn mất dạng, anh mới chậm rãi tựa lưng vào ghế.
Mùa đông ở phương Nam có một vẻ đẹp tiêu điều. Cổ Sơ Tình chỉnh lại chiếc áo lông vũ đen trên người, chuẩn bị lái xe trở về nhà. Lúc đóng cửa xe, ánh mắt cô vô tình va phải con đường Tân Giang phía dưới cây cầu, nhìn thấy các ông bà mới sáng sớm đã tụ tập ở đó.
Cô nở một nụ cười, quả là một nhóm người cao tuổi tràn trề sức sống, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn dậy sớm đến thế.
Cổ Sơ Tình lái xe rời đi, hoàn toàn không hề biết sau khi cô rời đi, trên đường Tân Giang phía dưới cầu, một cơn gió quỷ dị đột nhiên thổi lên từ phía sông, một đám mây u ám dày đặc xoay quanh trên mặt nước sông, gây ra một cơn sóng kỳ dị. *
Mưa cả một đêm, rất nhiều vũng nước được tích tụ trên mặt cầu. Trở về trong trấn, Cổ Sơ Tình trước tiên lái chiếc xe trở hàng về nhà, đậu ở trong sân.
Cái sân này được xây lên lúc bác cô còn sống, sau khi bác qua đời, bác gái tái giá, đổi tên trên giấy tờ tài sản thành tên cô, nói cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng có nơi để tránh mưa tránh nắng.
Thời đại biến đổi, cái nghề thiên sư này đúng là càng ngày càng suy tàn.
Cũng may đội thi công không ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, trong bảy năm không có thú trấn cầu canh giữ mà vẫn kiên cố như vậy. Nếu đổi thành một kẻ trục lợi có lòng dạ đen tối, sợ rằng đã sớm xảy ra chuyện rồi.
Cổ Sơ Tình nói làm là làm, chân bước theo hình bát quái, tính toán vị trí của cửa lớn cầu phủ.
Sau khi tìm ra vị trí chính xác, cô nhấc bút châu sa ra vẽ một tấm bùa trong hư không, sau đó vận công cho tấm bùa dịch tới giữa cầu, thì thầm một chữ ‘Sắc’, hạ tấm bùa xuống dưới trụ cầu.
Chữ ‘Sắc’ vừa xuất hiện, làn gió nhẹ thổi qua mặt sông, không khí xung quanh toàn bộ cây cầu đột nhiên biến đổi, bỗng có chút khác biệt.
“Cảm ơn đạo nhân.”
Thấy cửa phủ đã được mở, thú trấn cầu vui mừng nói lời cảm ơn với Cổ Sơ Tình, sau đó trở về cầu phủ của mình. Hắn là thú trấn cầu, canh giữ cây cầu là trách nhiệm của hắn, không cần Cổ Sơ Tình phải nhắc nhở, hắn cũng sẽ không trợn mắt nhìn lũ lệ quỹ kia làm loạn ở trên cầu của mình đâu.
Cổ Sơ Tình thở dài một hơi, bỏ bút châu sa vào trong hòm công cụ. Có thú trấn cầu canh giữ cây cầu, có lẽ hai con lệ quỷ kia sẽ không thể hại người trên cầu được nữa. Đợi cô hấp thụ xong dương khí của đèn Thất Tinh Linh Dương, sau đó quay lại tìm và xử lý bọn chúng sau.
Cổ Sơ Tình nhấc hòm công cụ lên, quay người đi về phía nơi mình đỗ xe. Một chiếc xe màu đen nhỏ lao qua từ phía bên kia cầu, một người đàn ông ngồi ở ghế sau của xe. Người đàn ông đó khoảng hai ba hai tư tuổi, để đầu đinh, ngũ quan có đường nét góc cạnh, lông mày lưỡi mác xếch lên, trong vẻ tuấn tú có chút kiêu ngạo, quả thực cực kỳ đẹp trai.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn thẳng ra bên ngoài cửa kính xe, khuôn mặt anh tuấn rất trầm tĩnh, không nhìn ra chút cảm xúc nào, chỉ có đôi tay bên thân mình đang khẽ run nhẹ.
Cho tới tận khi bóng dáng của Cổ Sơ Tình bên ngoài cửa xe hoàn toàn mất dạng, anh mới chậm rãi tựa lưng vào ghế.
Mùa đông ở phương Nam có một vẻ đẹp tiêu điều. Cổ Sơ Tình chỉnh lại chiếc áo lông vũ đen trên người, chuẩn bị lái xe trở về nhà. Lúc đóng cửa xe, ánh mắt cô vô tình va phải con đường Tân Giang phía dưới cây cầu, nhìn thấy các ông bà mới sáng sớm đã tụ tập ở đó.
Cô nở một nụ cười, quả là một nhóm người cao tuổi tràn trề sức sống, thời tiết lạnh như vậy mà vẫn dậy sớm đến thế.
Cổ Sơ Tình lái xe rời đi, hoàn toàn không hề biết sau khi cô rời đi, trên đường Tân Giang phía dưới cầu, một cơn gió quỷ dị đột nhiên thổi lên từ phía sông, một đám mây u ám dày đặc xoay quanh trên mặt nước sông, gây ra một cơn sóng kỳ dị. *
Mưa cả một đêm, rất nhiều vũng nước được tích tụ trên mặt cầu. Trở về trong trấn, Cổ Sơ Tình trước tiên lái chiếc xe trở hàng về nhà, đậu ở trong sân.
Cái sân này được xây lên lúc bác cô còn sống, sau khi bác qua đời, bác gái tái giá, đổi tên trên giấy tờ tài sản thành tên cô, nói cho dù như thế nào đi nữa, cô cũng có nơi để tránh mưa tránh nắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất