Chương 20
Người này dương khí quá nặng, máu trong cơ thể đã âm ỉ mang theo linh khí, không kém gì máu và chu sa của người tu hành.
Nếu anh chuyên tâm tu luyện, không tới ba năm nhất định sẽ thành công. “Vậy phải làm sao?” Khuôn mặt đẹp đẽ của Kỷ Hoằng Tu hết xanh rồi trắng, hết trắng lại xanh, anh thực sự không muốn nhìn thấy quỷ nữa, gặp một lần sẽ bị dọa sợ một lần.
“Cũng không phải không có cách...” Dường như nghĩ tới điều gì đó, Cổ Sơ Tình muốn nói lại thôi, đôi mắt khẽ chuyển động.
Dương khí... thứ anh họ thiếu không phải chính là dương khí sao. Nếu như...
Kỷ Hoằng Tu vội vàng hỏi: “Đại sư, có phải cô có cách phong ấn mắt âm dương của tôi không?”
Cổ Sơ Tình lắc đầu: “Không có cách nào, nhưng tôi có thể áp chế, khiến anh tạm thời không nhìn thấy quỷ nữa.”
“Cách gì?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Kỷ Hoằng Tu bỗng mở to ra, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Cổ Sơ Tình: “Dương khí của anh quá nặng, điều này không chỉ liên quan tới bát tự của anh mà còn có liên quan tới nơi anh sinh ra. Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ anh được sinh ra vào chính ngọ của Tết Trùng Dương, hơn nữa nơi sinh ra không phải đạo trường* thì cũng là phật trường*. Cách duy nhất để anh không nhìn thấy quỷ nữa chính là làm suy yếu dương khí của anh đi, khiến cho máu dương linh đã thấm vào mắt anh cũng suy yếu theo. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết được tình huống nhìn thấy quỷ của anh.”
*Đạo trường: nơi làm phép của thầy tu hay đạo sĩ
Phật trường: nơi linh thiêng
Nói tới đây, Cổ Sơ Tình khựng lại, sau đó nói tiếp: “Trường hợp của anh không ai có thể phá giải. Dương khí suy yếu cũng chỉ là nhất thời, chẳng qua bao lâu sẽ lại tăng lên, tới lúc đó, anh sẽ lại nhìn thấy quỷ.”
Kỳ thật tình huống của Kỷ Hoằng Tu cũng không kém cô nhiều lắm.
Anh sinh ra vào ngày tết Trùng Dương, ngày đó vốn dương khí rất nặng.
Nếu như chỉ là ngày sinh thì không sao, nhưng lúc ngày anh rơi xuống đất là vào giữa trưa, thời điểm đó dương khí mạnh nhất trong ngày. Hơn nữa, anh đã rơi đến một nơi mà dương khí dồi dào nhất, trải qua nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, liền hình thành mệnh cách hiện tại của anh.
Ông trời rất ưu ái anh, nếu như loại trùng hợp này xảy ra vào tết Đoan Ngọ, nói không chừng, lúc anh sinh ra sẽ bị dương khí đốt bị thương ba hồn bảy phách, một mạng đi đời nhà ma.
Bởi vì tết Đoan Ngọ là ngày dương khí nặng nhất trong năm.
Dương khí mặc dù tốt, nhưng vật cực tất phản*, nếu quá nặng cho dù thân thể có chịu đựng được, thì linh hồn cũng sẽ bị thương.
*物极必反- Vật cực tất phản: vốn được trích từ quyển “Đạo đức kinh” – quyển sách 5.000 chữ kết tinh một đời trí huệ của Lão Tử (nhà triết học lẫy lừng, người sáng lập Đạo giáo của Trung Hoa). Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Lúc trước nói anh khắc vợ, chính là bởi vì dương khí của anh quá nặng, phụ nữ bình thường cùng anh ở chung một chỗ, không bao lâu sẽ sớm âm dương mất cân đối, cuối cùng sẽ chết vì bệnh tật.
Mà cô... sinh ra vào ngày Đông Chí, ngày đó cùng thuộc âm lịch, chỉ tốt hơn nửa tháng bảy một chút. Nếu như cô sinh ra vào giữa tháng bảy, vậy ba cùng bác cô cho dù có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể đoạt về mạng nhỏ của cô.
Nếu anh chuyên tâm tu luyện, không tới ba năm nhất định sẽ thành công. “Vậy phải làm sao?” Khuôn mặt đẹp đẽ của Kỷ Hoằng Tu hết xanh rồi trắng, hết trắng lại xanh, anh thực sự không muốn nhìn thấy quỷ nữa, gặp một lần sẽ bị dọa sợ một lần.
“Cũng không phải không có cách...” Dường như nghĩ tới điều gì đó, Cổ Sơ Tình muốn nói lại thôi, đôi mắt khẽ chuyển động.
Dương khí... thứ anh họ thiếu không phải chính là dương khí sao. Nếu như...
Kỷ Hoằng Tu vội vàng hỏi: “Đại sư, có phải cô có cách phong ấn mắt âm dương của tôi không?”
Cổ Sơ Tình lắc đầu: “Không có cách nào, nhưng tôi có thể áp chế, khiến anh tạm thời không nhìn thấy quỷ nữa.”
“Cách gì?” Đôi mắt phượng hẹp dài của Kỷ Hoằng Tu bỗng mở to ra, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Cổ Sơ Tình: “Dương khí của anh quá nặng, điều này không chỉ liên quan tới bát tự của anh mà còn có liên quan tới nơi anh sinh ra. Nếu như tôi đoán không nhầm, có lẽ anh được sinh ra vào chính ngọ của Tết Trùng Dương, hơn nữa nơi sinh ra không phải đạo trường* thì cũng là phật trường*. Cách duy nhất để anh không nhìn thấy quỷ nữa chính là làm suy yếu dương khí của anh đi, khiến cho máu dương linh đã thấm vào mắt anh cũng suy yếu theo. Chỉ có như vậy mới có thể giải quyết được tình huống nhìn thấy quỷ của anh.”
*Đạo trường: nơi làm phép của thầy tu hay đạo sĩ
Phật trường: nơi linh thiêng
Nói tới đây, Cổ Sơ Tình khựng lại, sau đó nói tiếp: “Trường hợp của anh không ai có thể phá giải. Dương khí suy yếu cũng chỉ là nhất thời, chẳng qua bao lâu sẽ lại tăng lên, tới lúc đó, anh sẽ lại nhìn thấy quỷ.”
Kỳ thật tình huống của Kỷ Hoằng Tu cũng không kém cô nhiều lắm.
Anh sinh ra vào ngày tết Trùng Dương, ngày đó vốn dương khí rất nặng.
Nếu như chỉ là ngày sinh thì không sao, nhưng lúc ngày anh rơi xuống đất là vào giữa trưa, thời điểm đó dương khí mạnh nhất trong ngày. Hơn nữa, anh đã rơi đến một nơi mà dương khí dồi dào nhất, trải qua nhiều sự trùng hợp ngẫu nhiên, liền hình thành mệnh cách hiện tại của anh.
Ông trời rất ưu ái anh, nếu như loại trùng hợp này xảy ra vào tết Đoan Ngọ, nói không chừng, lúc anh sinh ra sẽ bị dương khí đốt bị thương ba hồn bảy phách, một mạng đi đời nhà ma.
Bởi vì tết Đoan Ngọ là ngày dương khí nặng nhất trong năm.
Dương khí mặc dù tốt, nhưng vật cực tất phản*, nếu quá nặng cho dù thân thể có chịu đựng được, thì linh hồn cũng sẽ bị thương.
*物极必反- Vật cực tất phản: vốn được trích từ quyển “Đạo đức kinh” – quyển sách 5.000 chữ kết tinh một đời trí huệ của Lão Tử (nhà triết học lẫy lừng, người sáng lập Đạo giáo của Trung Hoa). Câu nói này có nghĩa là một vật hoặc một sự việc khi đi đến điểm cực độ trong giới hạn thì sẽ phản đảo lại.
Lúc trước nói anh khắc vợ, chính là bởi vì dương khí của anh quá nặng, phụ nữ bình thường cùng anh ở chung một chỗ, không bao lâu sẽ sớm âm dương mất cân đối, cuối cùng sẽ chết vì bệnh tật.
Mà cô... sinh ra vào ngày Đông Chí, ngày đó cùng thuộc âm lịch, chỉ tốt hơn nửa tháng bảy một chút. Nếu như cô sinh ra vào giữa tháng bảy, vậy ba cùng bác cô cho dù có bản lĩnh đến đâu, cũng không thể đoạt về mạng nhỏ của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất