Chương 21
"Phải làm thế nào mới có thể làm suy yếu dương khí của tôi?" Kỷ Hoằng Tu biết dương khí của mình nặng, Chu đại sư cũng nói như vậy.
Anh liền thấy kỳ quái, không phải đều nói dương khí nặng người, không dễ dính những thứ bẩn thỉu sao?
Vì sao anh lại gặp quỷ!
Cổ Sơ Tình: "Như vậy đi, anh tạm thời ở lại đây, chờ tôi xử lý xong chuyện của tôi, tôi dẫn anh đi gặp một người, anh ấy có thể giúp anh."
Trước mắt cô còn phải phá mệnh cách của mình, chờ mệnh cách của cô được phá, sẽ mang gia hỏa dương khí nặng này đi gặp anh họ của mình.
Dù sao thì dương khí của anh quá nặng, đôi bên cùng có lợi, đem dương khí độ một ít cho anh họ, anh họ hẳn là có thể khôi phục trở lại như bình thường.
Nếu đổi lại là người khác, Cổ Sơ Tình cũng sẽ không dám lớn mật như vậy.
Dù sao, anh họ Cổ Diệu thiếu dương khí không phải chỉ một chút, muốn bù đắp dương khí mất đi trong hai mươi năm qua, người bình thường căn bản là không làm được.
Nhưng nếu là tên họ Kỷ trước mắt, vậy thì không thành vấn đề.
Kỷ Hoằng Tu không biết Cổ Sơ Tình đang có chủ ý gì, nhưng cho dù biết, anh cũng không để ý.
Anh thật sự bị những thứ ma quỷ kia dọa sợ.
“Anh tự mình đi dọn dẹp phòng đi.” Cổ Sơ Tình chỉ chỉ sương phòng phía tây, nơi tổ trạch chiêu đãi khách nhân.
Nhà cũ nhà họ Cổ mặc dù đã nhiều năm không có người ở, nhưng nó cũng được bảo quản rất tốt. Khi ba và bác của Sơ Tình còn sống, hàng năm đều mời người đến chăm sóc, sau khi bọn họ qua đời, công việc này liền rơi vào trên người Cổ Sơ Tình và Cổ Diệu.
“Đa tạ đại sư.” Kỷ Hoằng Tu cười cười.
“Tôi không phải là đại sư, tôi tên là Cổ Sơ Tình, cứ gọi tên tôi là được.” Cổ Sơ Tình mỉm cười, cô còn kém đại sư rất xa.
“Vậy tôi gọi cô là Sơ Tình đi, mấy ngày nay làm phiền cô rồi.” Kỷ Hoằng Tu cũng không khách khí với Cổ Sơ Tình.
Tuy rằng thân phận Thiên sư của Cổ Sơ Tình làm cho người ta ngạc nhiên, nhưng tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, hơn nữa Cổ Sơ Tình còn là một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất xuất chúng, tướng mạo hoàn toàn không thua gì những minh tinh lưu lượng ngoài kia. Loại tình huống này, anh muốn gọi là “đại sư, đại sư”, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cổ Sơ Tình cười cười, không thèm để ý xưng hô, cô nói: “Tôi sẽ ở chỗ này ba ngày. Trong ba ngày này, các anh tự nghĩ cách sinh hoạt ở đây, phía trước là thôn Đại Khẩu, thiếu cái gì có thể đi thôn đổi. Nếu ngại đồ không tốt, cũng có thể đi trấn mua.”
“Được rồi, cô cứ làm việc của cô đi, chúng tôi tự chăm sóc cho bản thân, sẽ không gây thêm phiền toái cho cô đâu.” Biết đôi mắt quỷ quái của mình còn có thể cứu được. Kỷ Hoằng Tu quét đi sự ngượng ngùng lúc trước, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tràn đầy sức sống.
Cổ Sơ Tình ừ một tiếng, quay người lại, bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Cô buông hộp dụng cụ ra đặt trên bàn Bát Tiên, từ đáy rương lấy ra một viên ngọc tròn màu xanh biếc, sau đó lấy ra một con dao điêu khắc, hơi thở thu lại, bắt đầu làm việc.
Kỷ Hoằng Tu nhìn Cổ Sơ Tình, thấy cô không có gì phải dặn dò, đi tới cửa chính, và kéo Điền Hạo - người đã không nói một lời kể từ khi bước vào tới đập đất.
Anh liền thấy kỳ quái, không phải đều nói dương khí nặng người, không dễ dính những thứ bẩn thỉu sao?
Vì sao anh lại gặp quỷ!
Cổ Sơ Tình: "Như vậy đi, anh tạm thời ở lại đây, chờ tôi xử lý xong chuyện của tôi, tôi dẫn anh đi gặp một người, anh ấy có thể giúp anh."
Trước mắt cô còn phải phá mệnh cách của mình, chờ mệnh cách của cô được phá, sẽ mang gia hỏa dương khí nặng này đi gặp anh họ của mình.
Dù sao thì dương khí của anh quá nặng, đôi bên cùng có lợi, đem dương khí độ một ít cho anh họ, anh họ hẳn là có thể khôi phục trở lại như bình thường.
Nếu đổi lại là người khác, Cổ Sơ Tình cũng sẽ không dám lớn mật như vậy.
Dù sao, anh họ Cổ Diệu thiếu dương khí không phải chỉ một chút, muốn bù đắp dương khí mất đi trong hai mươi năm qua, người bình thường căn bản là không làm được.
Nhưng nếu là tên họ Kỷ trước mắt, vậy thì không thành vấn đề.
Kỷ Hoằng Tu không biết Cổ Sơ Tình đang có chủ ý gì, nhưng cho dù biết, anh cũng không để ý.
Anh thật sự bị những thứ ma quỷ kia dọa sợ.
“Anh tự mình đi dọn dẹp phòng đi.” Cổ Sơ Tình chỉ chỉ sương phòng phía tây, nơi tổ trạch chiêu đãi khách nhân.
Nhà cũ nhà họ Cổ mặc dù đã nhiều năm không có người ở, nhưng nó cũng được bảo quản rất tốt. Khi ba và bác của Sơ Tình còn sống, hàng năm đều mời người đến chăm sóc, sau khi bọn họ qua đời, công việc này liền rơi vào trên người Cổ Sơ Tình và Cổ Diệu.
“Đa tạ đại sư.” Kỷ Hoằng Tu cười cười.
“Tôi không phải là đại sư, tôi tên là Cổ Sơ Tình, cứ gọi tên tôi là được.” Cổ Sơ Tình mỉm cười, cô còn kém đại sư rất xa.
“Vậy tôi gọi cô là Sơ Tình đi, mấy ngày nay làm phiền cô rồi.” Kỷ Hoằng Tu cũng không khách khí với Cổ Sơ Tình.
Tuy rằng thân phận Thiên sư của Cổ Sơ Tình làm cho người ta ngạc nhiên, nhưng tất cả mọi người đều là người trẻ tuổi, hơn nữa Cổ Sơ Tình còn là một người phụ nữ xinh đẹp với khí chất xuất chúng, tướng mạo hoàn toàn không thua gì những minh tinh lưu lượng ngoài kia. Loại tình huống này, anh muốn gọi là “đại sư, đại sư”, ngược lại cảm thấy không được tự nhiên.
Cổ Sơ Tình cười cười, không thèm để ý xưng hô, cô nói: “Tôi sẽ ở chỗ này ba ngày. Trong ba ngày này, các anh tự nghĩ cách sinh hoạt ở đây, phía trước là thôn Đại Khẩu, thiếu cái gì có thể đi thôn đổi. Nếu ngại đồ không tốt, cũng có thể đi trấn mua.”
“Được rồi, cô cứ làm việc của cô đi, chúng tôi tự chăm sóc cho bản thân, sẽ không gây thêm phiền toái cho cô đâu.” Biết đôi mắt quỷ quái của mình còn có thể cứu được. Kỷ Hoằng Tu quét đi sự ngượng ngùng lúc trước, khuôn mặt tuấn tú càng thêm tràn đầy sức sống.
Cổ Sơ Tình ừ một tiếng, quay người lại, bắt đầu bận rộn chuyện của mình.
Cô buông hộp dụng cụ ra đặt trên bàn Bát Tiên, từ đáy rương lấy ra một viên ngọc tròn màu xanh biếc, sau đó lấy ra một con dao điêu khắc, hơi thở thu lại, bắt đầu làm việc.
Kỷ Hoằng Tu nhìn Cổ Sơ Tình, thấy cô không có gì phải dặn dò, đi tới cửa chính, và kéo Điền Hạo - người đã không nói một lời kể từ khi bước vào tới đập đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất