Chương 34
Mặt quỷ của cô ta vặn vẹo, chịu đựng cơn đau đớn mãnh liệt, phá tan gông cùm xiềng xích của trường kiếm, xoay người, vội vàng chạy trốn.
Sau khi chạy trốn đến một khoảng cách nhất định, cô ta mới dừng lại, sợ hãi mà nhìn thoáng qua Kỷ Hoằng Tu.
Dường như còn ghét bỏ khoảng cách không đủ xa, cô ta khiếp sợ mà lùi về phía sau vài bước.
“Trốn dưới bàn thờ." Cổ Sơ Tình hướng về phía Kỷ Hoằng Tu mà hét lên, nhìn vẻ sợ hãi trên mặt nữ quỷ, đuôi mắt giật giật.
Mẹ nó, cô chém cô ta lâu như vậy, cô ta cũng không biết sợ hãi, kết quả...
Quả thực là không so sánh sẽ không có đau thương.
Cổ Sơ Tình nhìn Kỷ Hoằng Tu một cách kỳ lạ, ánh mắt kia mang theo chút hâm mộ.
Biết người này là khắc tinh của những thứ âm tà, nhưng không biết là uy lực lại lớn như vậy. Kiếm gỗ đào của cô đuổi theo chém nữ quỷ hơn nửa ngày, lại so ra kém một luồng dương khí bắn ra từ trên người anh.
Cổ Sơ Tình dựng thẳng ngón giữa với ông trời, rồi lại tiếp tục rút kiếm, tiếp tục đuổi giết nữ quỷ.
Lúc ban ngày, sở dĩ cô dám để cho Kỷ Hoằng Tu ở lại, chính là vì biết rằng quỷ quái không làm anh bị thương được, lại càng không thể nhập vào cơ thể của anh được.
Không chỉ như thế...
Khi đạo cụ của cô không đủ, còn có thể dùng dương huyết của anh, bức lui quỷ quái.
Đúng vậy, ngay từ đầu Cổ Sơ Tình đã có chủ ý dùng máu của Kỷ Hoằng Tu.
Đối với vật tà ám mà nói, máu của anh không khác gì độc dược độc nhất thế gian, còn độc hơn cả chu sa.
Chu sa là vật cực dương, nhưng muốn dùng, lại phải trộn lẫn trong máu gà hoặc là ống mực, mới có thể mang lại hiệu quả trừ tà. Nhưng máu của Kỷ Hoằng Tu thì không phức tạp như vậy, lúc cần dùng, trực tiếp cắt rách da, nặn ra hai giọt là được.
Nghe được tiếng Cổ Sơ Tình gọi, Kỷ Hoằng Tu luống cuống nhìn lướt qua nhà chính, sau đó kéo Điền Hạo, vội vàng bò đến dưới bàn thờ.
Sau khi trốn kỹ, Kỷ Hoằng Tu vẫn chưa hoàn hồn lại, lau mồ hôi trên trán. Mới trong chốc lát như vậy mà quần áo trên người anh đều đã ướt đẫm.
Gió lạnh thổi qua, một luồn cảm giác lạnh lẽo bò từ lòng bàn chân lên đến ngực.
Anh run rẩy mà đặt Điền Hạo đang mềm nhũn như một bãi bùn xuống, thở hổn hển mấy hơi, nghỉ ngơi một hồi lâu, mới ổn định được trái tim đang đập kịch liệt.
Kỷ Hoằng Tu cúi đầu, nghi hoặc mà nhìn lên người mình.Vừa rồi, trong lúc hoảng hốt anh nhìn thấy trong cơ thể mình phát ra một luồng ánh sáng, thiêu đốt lệ quỷ kia. Giống như có thứ gì đó rót vào tay chân, xương cốt, như thể đề hồ quán đỉnh*, toàn thân đều trở nên ấm áp.
* Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Lạ thật, ánh sáng đó từ đâu ra? Sao lại lợi hại như vậy, ngay cả quỷ cũng có thể bị thương?
Như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt phượng của Kỷ Hoằng Tu tràn đầy ánh sáng, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lệ quỷ một cách kỳ quái, thử vươn một chân ra.
Cổ Sơ Tình và Chu đại sư đều nói, quỷ quái sợ anh... Thì ra cơ thể của mình, còn có chức năng này.
Do dự trong chốc lát, Kỷ Hoằng Tu cắn răng một cái, làm ra vẻ mặt anh dũng hy sinh, nhắm mắt dứt khoát mà chui ra từ dưới bàn thờ.
Sau khi chạy trốn đến một khoảng cách nhất định, cô ta mới dừng lại, sợ hãi mà nhìn thoáng qua Kỷ Hoằng Tu.
Dường như còn ghét bỏ khoảng cách không đủ xa, cô ta khiếp sợ mà lùi về phía sau vài bước.
“Trốn dưới bàn thờ." Cổ Sơ Tình hướng về phía Kỷ Hoằng Tu mà hét lên, nhìn vẻ sợ hãi trên mặt nữ quỷ, đuôi mắt giật giật.
Mẹ nó, cô chém cô ta lâu như vậy, cô ta cũng không biết sợ hãi, kết quả...
Quả thực là không so sánh sẽ không có đau thương.
Cổ Sơ Tình nhìn Kỷ Hoằng Tu một cách kỳ lạ, ánh mắt kia mang theo chút hâm mộ.
Biết người này là khắc tinh của những thứ âm tà, nhưng không biết là uy lực lại lớn như vậy. Kiếm gỗ đào của cô đuổi theo chém nữ quỷ hơn nửa ngày, lại so ra kém một luồng dương khí bắn ra từ trên người anh.
Cổ Sơ Tình dựng thẳng ngón giữa với ông trời, rồi lại tiếp tục rút kiếm, tiếp tục đuổi giết nữ quỷ.
Lúc ban ngày, sở dĩ cô dám để cho Kỷ Hoằng Tu ở lại, chính là vì biết rằng quỷ quái không làm anh bị thương được, lại càng không thể nhập vào cơ thể của anh được.
Không chỉ như thế...
Khi đạo cụ của cô không đủ, còn có thể dùng dương huyết của anh, bức lui quỷ quái.
Đúng vậy, ngay từ đầu Cổ Sơ Tình đã có chủ ý dùng máu của Kỷ Hoằng Tu.
Đối với vật tà ám mà nói, máu của anh không khác gì độc dược độc nhất thế gian, còn độc hơn cả chu sa.
Chu sa là vật cực dương, nhưng muốn dùng, lại phải trộn lẫn trong máu gà hoặc là ống mực, mới có thể mang lại hiệu quả trừ tà. Nhưng máu của Kỷ Hoằng Tu thì không phức tạp như vậy, lúc cần dùng, trực tiếp cắt rách da, nặn ra hai giọt là được.
Nghe được tiếng Cổ Sơ Tình gọi, Kỷ Hoằng Tu luống cuống nhìn lướt qua nhà chính, sau đó kéo Điền Hạo, vội vàng bò đến dưới bàn thờ.
Sau khi trốn kỹ, Kỷ Hoằng Tu vẫn chưa hoàn hồn lại, lau mồ hôi trên trán. Mới trong chốc lát như vậy mà quần áo trên người anh đều đã ướt đẫm.
Gió lạnh thổi qua, một luồn cảm giác lạnh lẽo bò từ lòng bàn chân lên đến ngực.
Anh run rẩy mà đặt Điền Hạo đang mềm nhũn như một bãi bùn xuống, thở hổn hển mấy hơi, nghỉ ngơi một hồi lâu, mới ổn định được trái tim đang đập kịch liệt.
Kỷ Hoằng Tu cúi đầu, nghi hoặc mà nhìn lên người mình.Vừa rồi, trong lúc hoảng hốt anh nhìn thấy trong cơ thể mình phát ra một luồng ánh sáng, thiêu đốt lệ quỷ kia. Giống như có thứ gì đó rót vào tay chân, xương cốt, như thể đề hồ quán đỉnh*, toàn thân đều trở nên ấm áp.
* Đề hồ quán đỉnh: Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Lạ thật, ánh sáng đó từ đâu ra? Sao lại lợi hại như vậy, ngay cả quỷ cũng có thể bị thương?
Như nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt phượng của Kỷ Hoằng Tu tràn đầy ánh sáng, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn lệ quỷ một cách kỳ quái, thử vươn một chân ra.
Cổ Sơ Tình và Chu đại sư đều nói, quỷ quái sợ anh... Thì ra cơ thể của mình, còn có chức năng này.
Do dự trong chốc lát, Kỷ Hoằng Tu cắn răng một cái, làm ra vẻ mặt anh dũng hy sinh, nhắm mắt dứt khoát mà chui ra từ dưới bàn thờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất