Chương 38
Bọn họ sẽ không thương tổn người khác, chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của mình.
"Là ngươi tự mình nói đó, ta muốn ăn thịt gà... Này, từ khi ngươi ngươi đến đây cùng bác ngươi, ta hiếm đã khi được ăn thịt. Hai người các ngươi thật đúng là bất hiếu, cướp đi phần ăn của lão nhân gia ta."
Con mèo đen tức giận nheo mắt nhìn Cổ Sơ Tình, cong người rồi biến mất trên mái nhà theo cơn gió đêm.
Cổ Sơ Tình buồn cười lắc đầu.
Một con mèo, còn dám xưng lão nhân, thật sự là...
Mèo đen là một con mèo hoang được tổ tiên không rõ danh tính của nhà họ Cổ nhặt về, nó đã ở cùng tổ tiên rất lâu và dần dần khai mở linh hồn, sau khi đến thời hạn thọ nguyên, không hiểu sao nó đã trở thành địa phược linh trong nhà cổ của nhà họ Cổ.
Nó bị mắc kẹt trong ngôi nhà cổ và không thể rời khỏi khu vực cách ngôi nhà cũ một dặm. Con mèo này biết hết mọi chuyện đã xảy ra trong nhà họ Cổ.
Chuyện liên quan đến lời nguyền máu của nhà họ Cổ, Cổ Sơ Tình đã nghe được từ con mèo này.
Mèo đen rời đi, Cổ Sơ Tình tiếp tục quét sân. Sau khi Kỷ Hoằng Tu đưa Điền Hạo vào phòng, cũng đi ra giúp cô thu dọn.
Kỷ Hoằng Tu xuất thân từ một gia đình giàu có, từ nhỏ đến nay chưa từng làm việc gì động đến ngón tay, anh là một phú nhị đại điển hình. Nói là đang giúp dọn sân nhưng thực ra anh chỉ đứng bên cạnh phụ giúp cầm mấy đồ vật lặt vặt. Cách anh dùng chổi quét sàn không hiệu quả bằng việc dùng chổi để đuổi quỷ.
Cổ Sơ Tình cũng không phiền gì, có người giúp đỡ vẫn tốt hơn ở một mình.
Cô nhờ Kỷ Hoằng Tu xách hai xô nước từ giếng lên để dọn sân, trong khi cô đặt những thứ rơi xuống đất về vị trí ban đầu.
Trong khoảng thời gian này, hai người trò chuyện dù cố ý hay vô ý.
Cuộc trò chuyện làm loãng đi sự xa lạ giữa hai người, giúp họ dần trở nên quen thuộc với nhau.
Kỷ Hoằng Tu nhân cơ hội hỏi Cổ Sơ Tình vì sao đêm nay quỷ hồn lại mạnh như vậy, thậm chí còn không hề sợ hãi một vị Thiên sư như cô.
Trải qua kinh nghiệm đánh quỷ lần trước, sự hiểu biết của Kỷ Hoằng Tu đối với quỷ đã thay đổi từ sợ hãi chuyển thành kinh ngạc, giờ anh có thể mở lòng nói chuyện về vấn đề này.
Cổ Sơ Tình khẽ mỉm cười nói: "Bọn họ đều là ma mới chết, bọn họ không có ý thức, chỉ dựa vào cảm tính làm việc."
Lông mày Kỷ Hoằng Tu giật giật: "Dựa vào cảm giác... chỉ dựa vào cảm giác mà lại tìm được Thiên sư. Haha, quả nhiên có nhãn lực rất tốt."
Ma quỷ đến trước mặt Thiên sư, đúng là tự tìm đường chết.
Ánh mắt Cổ Sơ Tình lóe lên: "Bọn họ quả nhiên có nhãn lực rất tốt, biết tôi là một cái bánh bao thơm, gặp phải tôi đều muốn cắn một miếng."
Kỷ Hoằng Tu cười khan, vẻ mặt kỳ lạ liếc nhìn Cổ Sơ Tình, tự nhủ: Quả nhiên là một cái bánh hấp thơm phức, ngay cả anh đã vốn quen nhìn đủ loại người đẹp, cũng có cảm giác muốn cắn một miếng.
Tuy nhiên, anh không còn dũng khí để nghĩ về điều đó nữa.
Nữ thiên sư... Người bình thường nhưng không thể không sợ.
Tuy nhiên, ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp. Thiên sư xinh đẹp tuy hung dữ nhưng cũng không ảnh hướng đến sự cảm kích của anh.
Hai người vất vả gần như suốt đêm, khi gà gáy, cuối cùng họ cũng dọn dẹp sân sạch sẽ.
*
Sáng sớm, suối trên núi luôn có sương và mây mù, tĩnh lặng và đẹp như một bức tranh thủy mặc.
"Là ngươi tự mình nói đó, ta muốn ăn thịt gà... Này, từ khi ngươi ngươi đến đây cùng bác ngươi, ta hiếm đã khi được ăn thịt. Hai người các ngươi thật đúng là bất hiếu, cướp đi phần ăn của lão nhân gia ta."
Con mèo đen tức giận nheo mắt nhìn Cổ Sơ Tình, cong người rồi biến mất trên mái nhà theo cơn gió đêm.
Cổ Sơ Tình buồn cười lắc đầu.
Một con mèo, còn dám xưng lão nhân, thật sự là...
Mèo đen là một con mèo hoang được tổ tiên không rõ danh tính của nhà họ Cổ nhặt về, nó đã ở cùng tổ tiên rất lâu và dần dần khai mở linh hồn, sau khi đến thời hạn thọ nguyên, không hiểu sao nó đã trở thành địa phược linh trong nhà cổ của nhà họ Cổ.
Nó bị mắc kẹt trong ngôi nhà cổ và không thể rời khỏi khu vực cách ngôi nhà cũ một dặm. Con mèo này biết hết mọi chuyện đã xảy ra trong nhà họ Cổ.
Chuyện liên quan đến lời nguyền máu của nhà họ Cổ, Cổ Sơ Tình đã nghe được từ con mèo này.
Mèo đen rời đi, Cổ Sơ Tình tiếp tục quét sân. Sau khi Kỷ Hoằng Tu đưa Điền Hạo vào phòng, cũng đi ra giúp cô thu dọn.
Kỷ Hoằng Tu xuất thân từ một gia đình giàu có, từ nhỏ đến nay chưa từng làm việc gì động đến ngón tay, anh là một phú nhị đại điển hình. Nói là đang giúp dọn sân nhưng thực ra anh chỉ đứng bên cạnh phụ giúp cầm mấy đồ vật lặt vặt. Cách anh dùng chổi quét sàn không hiệu quả bằng việc dùng chổi để đuổi quỷ.
Cổ Sơ Tình cũng không phiền gì, có người giúp đỡ vẫn tốt hơn ở một mình.
Cô nhờ Kỷ Hoằng Tu xách hai xô nước từ giếng lên để dọn sân, trong khi cô đặt những thứ rơi xuống đất về vị trí ban đầu.
Trong khoảng thời gian này, hai người trò chuyện dù cố ý hay vô ý.
Cuộc trò chuyện làm loãng đi sự xa lạ giữa hai người, giúp họ dần trở nên quen thuộc với nhau.
Kỷ Hoằng Tu nhân cơ hội hỏi Cổ Sơ Tình vì sao đêm nay quỷ hồn lại mạnh như vậy, thậm chí còn không hề sợ hãi một vị Thiên sư như cô.
Trải qua kinh nghiệm đánh quỷ lần trước, sự hiểu biết của Kỷ Hoằng Tu đối với quỷ đã thay đổi từ sợ hãi chuyển thành kinh ngạc, giờ anh có thể mở lòng nói chuyện về vấn đề này.
Cổ Sơ Tình khẽ mỉm cười nói: "Bọn họ đều là ma mới chết, bọn họ không có ý thức, chỉ dựa vào cảm tính làm việc."
Lông mày Kỷ Hoằng Tu giật giật: "Dựa vào cảm giác... chỉ dựa vào cảm giác mà lại tìm được Thiên sư. Haha, quả nhiên có nhãn lực rất tốt."
Ma quỷ đến trước mặt Thiên sư, đúng là tự tìm đường chết.
Ánh mắt Cổ Sơ Tình lóe lên: "Bọn họ quả nhiên có nhãn lực rất tốt, biết tôi là một cái bánh bao thơm, gặp phải tôi đều muốn cắn một miếng."
Kỷ Hoằng Tu cười khan, vẻ mặt kỳ lạ liếc nhìn Cổ Sơ Tình, tự nhủ: Quả nhiên là một cái bánh hấp thơm phức, ngay cả anh đã vốn quen nhìn đủ loại người đẹp, cũng có cảm giác muốn cắn một miếng.
Tuy nhiên, anh không còn dũng khí để nghĩ về điều đó nữa.
Nữ thiên sư... Người bình thường nhưng không thể không sợ.
Tuy nhiên, ai cũng có niềm yêu thích cái đẹp. Thiên sư xinh đẹp tuy hung dữ nhưng cũng không ảnh hướng đến sự cảm kích của anh.
Hai người vất vả gần như suốt đêm, khi gà gáy, cuối cùng họ cũng dọn dẹp sân sạch sẽ.
*
Sáng sớm, suối trên núi luôn có sương và mây mù, tĩnh lặng và đẹp như một bức tranh thủy mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất