Chương 17
LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 17.
Con người Lương Đa không nặng tâm hiếu kỳ, nếu mi không nói với ta thì ta không thèm hỏi, xem hai ta ai nhịn chết trước!
"Không nói thì thôi," Lương Đa quay người rời đi, "Bye bye."
Nhìn bộ dạng ngạo kiều của Lương Đa, Tưởng Hàn thật sự không nhịn được cười.
Sao con người này lại thú vị vậy chứ?
Sắp 30 rồi sao? Là người trưởng thành chín chắn sự nghiệp thành công rồi sao? Nhưng khi giận lẫy sao lại giống trẻ con thế?
Là kiểu trẻ con đáng yêu chứ không phải gấu con vô cớ gây sự.
Bây giờ Tưởng Hàn nhìn Lương Đa qua một lớp kính lọc dày, đừng nói Lương Đa ngạo kiều, cho dù anh phát rồ ở giữa đường phố thì Tưởng Hàn vẫn thấy đáng yêu chết đi được.
Dù sao hôm nay chuyện này vừa bất ngờ vừa đáng mừng, xác suất Lương Đa cũng là gay xấp xỉ với xác suất trên trời rớt xuống đĩa bánh, vậy mà cậu lại gặp được.
Tưởng Hàn quyết định hôm nay về sẽ mua vé số, không chừng lát sau vừa gặt hái được tình yêu vừa gặt hái được tiền tài.
"Anh ơi!"
Tưởng Hàn đứng sau gọi như thế, Lương Đa run bắn người.
"Em ầm ĩ vớ vẩn gì đó?" Lương Đa ngoái đầu nhìn cậu, "Ai là anh của em?"
"Không phải là anh nói sao," Tưởng Hàn mặt dày, "Em gọi theo ý của anh mà."
Lương Đa "chậc"một tiếng, thằng nhóc này không đơn giản, da mặt đủ dày.
Anh không dây dưa nữa, liếc Tưởng Hàn một cái rồi tiếp tục bước đi đường mình: Do mi đẹp trai, chứ nếu xấu xí thì anh đây ngay cả cái liếc mắt cũng không cho mi.
Thanh niên đẹp trai đi theo sau: "Anh ơi, hôm nay là sinh nhật anh ạ?"
Nãy ở trong phòng phám Tưởng Hàn đã hỏi rồi nhưng Lương Đa không trả lời.
"Có liên quan gì đến em hả?"
Vốn dĩ cả hai vẫn luôn khách sáo với nhau, lần nào Tưởng Hàn cũng dè dặt từng chút một, lo bản thân thể hiện thái quá chọc đối phương không vui.
Nhưng một khi biết khuynh hướng tính dục của đối phương, còn nhìn thấy bộ dạng lúc anh ấy ở chung với bạn, Tưởng Hàn biết rõ bác sĩ Lương cũng là một "người hai mặt" -- Trước mặt người không thân quen thì ngụy trang thành trưởng thành chín chắn, nhưng trước mặt bạn bè lại biến thành Hoàng tử hạnh phúc.
Câu nói đó là của Lương Đa viết trên mạng Renren năm ba đại học, hiện tại rốt cuộc Tưởng Hàn cũng được diện kiến.
"Nếu anh bằng lòng thì sẽ có liên quan." Tưởng Hàn ngoan ngoãn như một con Golden cỡ bự nuôi trong nhà đi lẽo đẽo phía sau Lương Đa.
"Chà, nói vậy thì," Lương Đa đi đến xe mình, anh bấm "tích" một tiếng, khóa mở, anh ngoái đầu khẽ mỉm cười với Tưởng Hàn, nhưng trong tích tắc trở mặt, "Anh không bằng lòng."
Tưởng Hàn thầm nghĩ: Đoán được.
Bây giờ cậu phần nào mò ra được tính tình của Lương Đa, con người anh bình thường có vẻ ân cần hòa nhã dễ gần nhưng thực chất tuyến phòng thủ tâm lý dựng rất cao, muốn chân chính bước vào vòng tròn trái tim đó không những phải chân thành mà còn phải có đầu óc và da mặt dày.
Mà vừa khéo làm sao, những thứ này Tưởng Hàn không hề thiếu.
"Đừng mà," Tưởng Hàn nói, "Thật ra em không có ý nào khác, chỉ muốn mời lại bác sĩ thôi, nếu không sẽ thấy thiếu bác sĩ."
Tưởng Hàn nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Từ nhỏ mẹ em đã dạy không thể ăn chùa của người ta."
Lương Đa mở cửa xe: "Vậy à, thôi cũng được, lát nữa anh gửi hóa đơn hai bữa ăn qua Wechat cho em, em chuyển khoản cho anh nhé."
Không có gì mà bác sĩ Lương không đối phó được.
Nói xong Lương Đa ngồi vào xe, đặt cái túi trong tay lên ghế phụ rồi bấm cửa kính xe xuống, lần thứ hai nói: "Bye bye."
Lương Đa lạnh lẽo vô tình rời đi, bỏ lại Tưởng Hàn đứng đó cười bất đắc dĩ.
Cậu nhìn đèn ở đuôi xe của Lương Đa, suy ngẫm: Không hổ là người mà mình để ý, tâm hồn thú vị đến mức nếu lấy đi cân chắc cũng khoảng 100kg.
Lương Đa có tâm hồn thú vị khoảng 100kg sau khi đến nhà lập tức mở điện thoại ra tính, hai cái bánh bao một bát cháo cộng thêm gà kho vàng ngày hôm đó, tổng cộng 28 tệ.
(*) 28 CNY ≈ 93000 VND
Vẫn còn rẻ chán. (https://wp.me/pcxvpZ-r3)
Lương Đa sực nhớ đến ly trà sữa mình mời Tưởng Hàn uống, thế là khi nhắn Wechat cho đối phương anh ghi như này ——
Bánh bao + cháo + gà kho vàng = 28, nếu em chịu trả luôn tiền trà sữa cho anh thì tổng cộng là 36, nhưng em có thể xem trà sữa là tiền thuê ô, nếu vậy không cần trả.
(*) 36 CNY ≈ 126000 VND
Sau khi gửi Lương Đa không kìm lòng được vỗ tay cho sự khắt khe của bản thân.
Anh tiện tay để điện thoại qua bên cạnh, ngồi trên thảm bắt đầu gỡ quà sinh nhật Quản Tiêu tặng.
Gỡ gỡ bóc bóc, Lương Đa cười tươi, cười đến mức đầu nở hoa, thậm chí hiếm khi nhẹ nhàng nhắn cho Quản Tiêu một tin: Giác đốc Quản trâu bò, cảm ơn ngài!
Có thể khiến Lương Đa hành động như thế đơn giản là vì món quà đi thẳng vào trong lòng anh.
Tuy ngoài miệng Quản Tiêu không ra dáng con người nhưng thực tế đối xử rất tận tâm với bạn bè, biết tặng quà gì đối phương sẽ thích, hắn với lão Trần thảo luận quà sinh nhật của Lương Đa, ban đầu hắn tính tặng trang phục tình thú, nhưng Trần Bạch Trần nói: "Có lẽ đồ chơi mới mẻ em ấy có hết rồi."
Thế là Quản Tiêu sực nhớ cách đây thật lâu Lương Đa từng nói muốn một bộ garage kit bản tuyệt bản, hắn nghĩ ra không ít cách kiếm trọn bộ tặng cho anh.
(*) Tuyệt bản: Thuật ngữ chỉ các loại tài liệu, hình ảnh, video,... không còn được xuất bản nữa.
(*) Garage Kit: Dòng figure tĩnh, nhưng cần phải tự lắp ráp và sơn, thường là các studio nhỏ lẻ làm.
Garage kit Thủy Thủ Mặt Trăng, từ Tsukino Usagi đến Tuxedo Mặt nạ, thậm chí còn có cả Luna.
Garage kit tâm tâm niệm niệm cứ thế rơi vào vòng tay của Lương Đa, anh nằm trên thảm trải sàn dịu dàng nâng Tuxedo Mặt nạ trong lòng bàn tay...
Thú thật không dám giấu giếm, Tuxedo Mặt nạ là tình nhân trong mộng đầu tiên của Lương Đa, thời đó đến cả đánh rắm còn không biết mà đêm nào trước khi ngủ Lương Đa cũng tơ tưởng bậy bạ cảnh Tuxedo Mặt nạ ngậm hoa hồng, rất có lỗi với Tsukino Usagi.
Tuxedo Mặt nạ
Lương Đa ở bên này nhớ lại năm tháng đỏ mặt tim đập của mình, còn Tưởng Hàn bên kia mới vừa mua mì ở căn tin xong.
Có lẽ là vì Lương Đa nên Tưởng Hàn ăn mì thịt bò mấy ngày liền, yêu ai yêu cả đường đi mà.
Cậu và bạn cùng phòng bưng mì tìm chỗ ngồi, cậu nói nghiêm túc: "Anh Chu, em trai đây có một vấn đề muốn thảo luận thấu đáo với anh."
Bạn cùng phòng ngẩng đầu, hoảng sợ che ngực mình lại ra vẻ thẹn thùng: "Tôi là người đã có vợ!"
"Yên chí đi, tao không có hứng thú với xác thịt của mày." Tưởng Hàn nói, theo thói quen móc điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Wechat Lương Đa gửi.
Cậu mở nó, đọc một loạt tin xong nhoẻn miệng cười.
Bạn cùng phòng hơi nhướng mày, thấy sự tình không đơn giản: "Anh Tưởng, anh cười trông ti tiện quá."
"Chậc, nói gì thế? Sao có thể nói là ti tiện được?"
"Ờ, em đổi từ khác." Bạn cùng phòng hết sức phối hợp, "Anh cười phớ lớ quá."
Ừ, đúng là phớ lớ.
Vốn dĩ Tưởng Hàn có cảm tình với Lương Đa, giờ biết đối phương cũng là gay, cậu bỗng sinh ra ảo giác cứ như thể ngày mai mình sẽ là bạn trai của Lương Đa.
Người trẻ tuổi luôn là vậy, họ chưa bị xã hội vùi dập, luôn tự tin một cách mù quáng.
"Ai thế?" Bạn cùng phòng ngồi đối diện cậu, trên đầu đầy dấu chấm hỏi, "Rốt cuộc là ai khiến mày bỗng dưng dậy thì ti tiện?"
Tưởng Hàn suy tư, cậu nghĩ không thể trả lời tin nhắn kia.
Thiếu Lương Đa hai bữa ăn thì phải trả lại bằng cách giống y hệt, trả tiền sứt mẻ tình cảm lắm!
Cậu bỏ điện thoại xuống vờ như không thấy.
"Anh Chu, hỏi mày câu này." Tưởng Hàn nói, "Xác suất thành công của nước ấm nấu ếch có thể cao bao nhiêu?"
"Gì? Mày muốn nấu ai?"
Tưởng Hàn khá lưỡng lự nhưng cảm thấy không cần giữ bí mật với anh em tốt, sau này không chừng còn cần đối phương giúp, thế là trả lời thành thật: "Lương Đa."
"À." Bạn cùng phòng khuấy nồi canh của mình, mò ra một miếng thịt vịt, ngẩng đầu hỏi, "Lương Đa là ai?"
"...Không biết Lương Đa là ai, mày à khỉ gì!"
"Theo bản năng thôi," bạn cùng phòng hỏi, "Ai thế? Khoa nào? Khóa nào? Cao hay thấp? Mập hay gầy? Tóc dài hay tóc ngắn?"
"Y học lâm sàng? Chắc chắn lớn hơn chúng ta rất nhiều khóa." Tưởng Hàn lại bắt đầu nói tầm xàm bá láp.
"Trường chùng ta còn có chuyên ngành đó hả?" Bạn cùng phòng mù mờ, "Sao tao chưa từng nghe nói?"
"Không phải trường chúng ta."
"Thế trường nào?" Bạn cùng phòng vẫn mông lung, "Đại học Y khoa? Trường đó cách chỗ mình khá xa, sao mày quen được?"
Tưởng Hàn sắp không nhịn được cười, cậu ho khẽ, ăn mì: "Tao đến phòng khám của người ta khám bệnh."
Bạn cùng phòng im lặng, lúc im lặng hai mắt còn toát ra vẻ mịt mờ.
Tường Hàn nuốt mì trong miệng xuống, hỏi: "Biết chưa?"
Bạn cùng phòng điên cuồng lắc đầu, suýt chữa lắc rớt đầu.
"Nói mày ngốc, mày còn phối hợp với tao." Tưởng Hàn nói, "Lương Đa! Bác sĩ Lương! Cái người mày khen trẻ tuổi đẹp trai đó!"
"À à! Anh ấy đó à!" Bạn cùng phòng vỗ bàn, "Nhớ ra rồi!"
Một giây sau bạn cùng phòng lại im lặng.
Lúc im lặng hai mắt còn toát ra vẻ mịt mờ.
Mấy giây sau, cậu ta hỏi Tưởng Hàn: "Mày... muốn nấu anh ấy?"
Tưởng Hàn gật đầu: "Hoặc mày có thể nói tao muốn theo đuổi anh ấy."
"À ha mày muốn theo đuổi anh ấy..." Bạn cùng phòng thầm thì, bỏ một miếng thịt vịt vào miệng, "Mày muốn theo đuổi anh ấy? Đàn ông?"
Tưởng Hàn cười khe khẽ, rồi cậu nhìn thấy bạn cùng phòng kinh hoàng suýt nghẹn thịt vịt chết.
"Bộp chộp," Tưởng Hàn nói, "Anh Chu hành động bộp chộp ghê."
"Bộp chộp cái đầu mày!" Bạn cùng phòng ứa nước mắt, "Mẹ kiếp tao mẻ nửa cái răng!"
Hết 17.
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 17.
Con người Lương Đa không nặng tâm hiếu kỳ, nếu mi không nói với ta thì ta không thèm hỏi, xem hai ta ai nhịn chết trước!
"Không nói thì thôi," Lương Đa quay người rời đi, "Bye bye."
Nhìn bộ dạng ngạo kiều của Lương Đa, Tưởng Hàn thật sự không nhịn được cười.
Sao con người này lại thú vị vậy chứ?
Sắp 30 rồi sao? Là người trưởng thành chín chắn sự nghiệp thành công rồi sao? Nhưng khi giận lẫy sao lại giống trẻ con thế?
Là kiểu trẻ con đáng yêu chứ không phải gấu con vô cớ gây sự.
Bây giờ Tưởng Hàn nhìn Lương Đa qua một lớp kính lọc dày, đừng nói Lương Đa ngạo kiều, cho dù anh phát rồ ở giữa đường phố thì Tưởng Hàn vẫn thấy đáng yêu chết đi được.
Dù sao hôm nay chuyện này vừa bất ngờ vừa đáng mừng, xác suất Lương Đa cũng là gay xấp xỉ với xác suất trên trời rớt xuống đĩa bánh, vậy mà cậu lại gặp được.
Tưởng Hàn quyết định hôm nay về sẽ mua vé số, không chừng lát sau vừa gặt hái được tình yêu vừa gặt hái được tiền tài.
"Anh ơi!"
Tưởng Hàn đứng sau gọi như thế, Lương Đa run bắn người.
"Em ầm ĩ vớ vẩn gì đó?" Lương Đa ngoái đầu nhìn cậu, "Ai là anh của em?"
"Không phải là anh nói sao," Tưởng Hàn mặt dày, "Em gọi theo ý của anh mà."
Lương Đa "chậc"một tiếng, thằng nhóc này không đơn giản, da mặt đủ dày.
Anh không dây dưa nữa, liếc Tưởng Hàn một cái rồi tiếp tục bước đi đường mình: Do mi đẹp trai, chứ nếu xấu xí thì anh đây ngay cả cái liếc mắt cũng không cho mi.
Thanh niên đẹp trai đi theo sau: "Anh ơi, hôm nay là sinh nhật anh ạ?"
Nãy ở trong phòng phám Tưởng Hàn đã hỏi rồi nhưng Lương Đa không trả lời.
"Có liên quan gì đến em hả?"
Vốn dĩ cả hai vẫn luôn khách sáo với nhau, lần nào Tưởng Hàn cũng dè dặt từng chút một, lo bản thân thể hiện thái quá chọc đối phương không vui.
Nhưng một khi biết khuynh hướng tính dục của đối phương, còn nhìn thấy bộ dạng lúc anh ấy ở chung với bạn, Tưởng Hàn biết rõ bác sĩ Lương cũng là một "người hai mặt" -- Trước mặt người không thân quen thì ngụy trang thành trưởng thành chín chắn, nhưng trước mặt bạn bè lại biến thành Hoàng tử hạnh phúc.
Câu nói đó là của Lương Đa viết trên mạng Renren năm ba đại học, hiện tại rốt cuộc Tưởng Hàn cũng được diện kiến.
"Nếu anh bằng lòng thì sẽ có liên quan." Tưởng Hàn ngoan ngoãn như một con Golden cỡ bự nuôi trong nhà đi lẽo đẽo phía sau Lương Đa.
"Chà, nói vậy thì," Lương Đa đi đến xe mình, anh bấm "tích" một tiếng, khóa mở, anh ngoái đầu khẽ mỉm cười với Tưởng Hàn, nhưng trong tích tắc trở mặt, "Anh không bằng lòng."
Tưởng Hàn thầm nghĩ: Đoán được.
Bây giờ cậu phần nào mò ra được tính tình của Lương Đa, con người anh bình thường có vẻ ân cần hòa nhã dễ gần nhưng thực chất tuyến phòng thủ tâm lý dựng rất cao, muốn chân chính bước vào vòng tròn trái tim đó không những phải chân thành mà còn phải có đầu óc và da mặt dày.
Mà vừa khéo làm sao, những thứ này Tưởng Hàn không hề thiếu.
"Đừng mà," Tưởng Hàn nói, "Thật ra em không có ý nào khác, chỉ muốn mời lại bác sĩ thôi, nếu không sẽ thấy thiếu bác sĩ."
Tưởng Hàn nghiêm túc nói hươu nói vượn: "Từ nhỏ mẹ em đã dạy không thể ăn chùa của người ta."
Lương Đa mở cửa xe: "Vậy à, thôi cũng được, lát nữa anh gửi hóa đơn hai bữa ăn qua Wechat cho em, em chuyển khoản cho anh nhé."
Không có gì mà bác sĩ Lương không đối phó được.
Nói xong Lương Đa ngồi vào xe, đặt cái túi trong tay lên ghế phụ rồi bấm cửa kính xe xuống, lần thứ hai nói: "Bye bye."
Lương Đa lạnh lẽo vô tình rời đi, bỏ lại Tưởng Hàn đứng đó cười bất đắc dĩ.
Cậu nhìn đèn ở đuôi xe của Lương Đa, suy ngẫm: Không hổ là người mà mình để ý, tâm hồn thú vị đến mức nếu lấy đi cân chắc cũng khoảng 100kg.
Lương Đa có tâm hồn thú vị khoảng 100kg sau khi đến nhà lập tức mở điện thoại ra tính, hai cái bánh bao một bát cháo cộng thêm gà kho vàng ngày hôm đó, tổng cộng 28 tệ.
(*) 28 CNY ≈ 93000 VND
Vẫn còn rẻ chán. (https://wp.me/pcxvpZ-r3)
Lương Đa sực nhớ đến ly trà sữa mình mời Tưởng Hàn uống, thế là khi nhắn Wechat cho đối phương anh ghi như này ——
Bánh bao + cháo + gà kho vàng = 28, nếu em chịu trả luôn tiền trà sữa cho anh thì tổng cộng là 36, nhưng em có thể xem trà sữa là tiền thuê ô, nếu vậy không cần trả.
(*) 36 CNY ≈ 126000 VND
Sau khi gửi Lương Đa không kìm lòng được vỗ tay cho sự khắt khe của bản thân.
Anh tiện tay để điện thoại qua bên cạnh, ngồi trên thảm bắt đầu gỡ quà sinh nhật Quản Tiêu tặng.
Gỡ gỡ bóc bóc, Lương Đa cười tươi, cười đến mức đầu nở hoa, thậm chí hiếm khi nhẹ nhàng nhắn cho Quản Tiêu một tin: Giác đốc Quản trâu bò, cảm ơn ngài!
Có thể khiến Lương Đa hành động như thế đơn giản là vì món quà đi thẳng vào trong lòng anh.
Tuy ngoài miệng Quản Tiêu không ra dáng con người nhưng thực tế đối xử rất tận tâm với bạn bè, biết tặng quà gì đối phương sẽ thích, hắn với lão Trần thảo luận quà sinh nhật của Lương Đa, ban đầu hắn tính tặng trang phục tình thú, nhưng Trần Bạch Trần nói: "Có lẽ đồ chơi mới mẻ em ấy có hết rồi."
Thế là Quản Tiêu sực nhớ cách đây thật lâu Lương Đa từng nói muốn một bộ garage kit bản tuyệt bản, hắn nghĩ ra không ít cách kiếm trọn bộ tặng cho anh.
(*) Tuyệt bản: Thuật ngữ chỉ các loại tài liệu, hình ảnh, video,... không còn được xuất bản nữa.
(*) Garage Kit: Dòng figure tĩnh, nhưng cần phải tự lắp ráp và sơn, thường là các studio nhỏ lẻ làm.
Garage kit Thủy Thủ Mặt Trăng, từ Tsukino Usagi đến Tuxedo Mặt nạ, thậm chí còn có cả Luna.
Garage kit tâm tâm niệm niệm cứ thế rơi vào vòng tay của Lương Đa, anh nằm trên thảm trải sàn dịu dàng nâng Tuxedo Mặt nạ trong lòng bàn tay...
Thú thật không dám giấu giếm, Tuxedo Mặt nạ là tình nhân trong mộng đầu tiên của Lương Đa, thời đó đến cả đánh rắm còn không biết mà đêm nào trước khi ngủ Lương Đa cũng tơ tưởng bậy bạ cảnh Tuxedo Mặt nạ ngậm hoa hồng, rất có lỗi với Tsukino Usagi.
Tuxedo Mặt nạ
Lương Đa ở bên này nhớ lại năm tháng đỏ mặt tim đập của mình, còn Tưởng Hàn bên kia mới vừa mua mì ở căn tin xong.
Có lẽ là vì Lương Đa nên Tưởng Hàn ăn mì thịt bò mấy ngày liền, yêu ai yêu cả đường đi mà.
Cậu và bạn cùng phòng bưng mì tìm chỗ ngồi, cậu nói nghiêm túc: "Anh Chu, em trai đây có một vấn đề muốn thảo luận thấu đáo với anh."
Bạn cùng phòng ngẩng đầu, hoảng sợ che ngực mình lại ra vẻ thẹn thùng: "Tôi là người đã có vợ!"
"Yên chí đi, tao không có hứng thú với xác thịt của mày." Tưởng Hàn nói, theo thói quen móc điện thoại ra, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Wechat Lương Đa gửi.
Cậu mở nó, đọc một loạt tin xong nhoẻn miệng cười.
Bạn cùng phòng hơi nhướng mày, thấy sự tình không đơn giản: "Anh Tưởng, anh cười trông ti tiện quá."
"Chậc, nói gì thế? Sao có thể nói là ti tiện được?"
"Ờ, em đổi từ khác." Bạn cùng phòng hết sức phối hợp, "Anh cười phớ lớ quá."
Ừ, đúng là phớ lớ.
Vốn dĩ Tưởng Hàn có cảm tình với Lương Đa, giờ biết đối phương cũng là gay, cậu bỗng sinh ra ảo giác cứ như thể ngày mai mình sẽ là bạn trai của Lương Đa.
Người trẻ tuổi luôn là vậy, họ chưa bị xã hội vùi dập, luôn tự tin một cách mù quáng.
"Ai thế?" Bạn cùng phòng ngồi đối diện cậu, trên đầu đầy dấu chấm hỏi, "Rốt cuộc là ai khiến mày bỗng dưng dậy thì ti tiện?"
Tưởng Hàn suy tư, cậu nghĩ không thể trả lời tin nhắn kia.
Thiếu Lương Đa hai bữa ăn thì phải trả lại bằng cách giống y hệt, trả tiền sứt mẻ tình cảm lắm!
Cậu bỏ điện thoại xuống vờ như không thấy.
"Anh Chu, hỏi mày câu này." Tưởng Hàn nói, "Xác suất thành công của nước ấm nấu ếch có thể cao bao nhiêu?"
"Gì? Mày muốn nấu ai?"
Tưởng Hàn khá lưỡng lự nhưng cảm thấy không cần giữ bí mật với anh em tốt, sau này không chừng còn cần đối phương giúp, thế là trả lời thành thật: "Lương Đa."
"À." Bạn cùng phòng khuấy nồi canh của mình, mò ra một miếng thịt vịt, ngẩng đầu hỏi, "Lương Đa là ai?"
"...Không biết Lương Đa là ai, mày à khỉ gì!"
"Theo bản năng thôi," bạn cùng phòng hỏi, "Ai thế? Khoa nào? Khóa nào? Cao hay thấp? Mập hay gầy? Tóc dài hay tóc ngắn?"
"Y học lâm sàng? Chắc chắn lớn hơn chúng ta rất nhiều khóa." Tưởng Hàn lại bắt đầu nói tầm xàm bá láp.
"Trường chùng ta còn có chuyên ngành đó hả?" Bạn cùng phòng mù mờ, "Sao tao chưa từng nghe nói?"
"Không phải trường chúng ta."
"Thế trường nào?" Bạn cùng phòng vẫn mông lung, "Đại học Y khoa? Trường đó cách chỗ mình khá xa, sao mày quen được?"
Tưởng Hàn sắp không nhịn được cười, cậu ho khẽ, ăn mì: "Tao đến phòng khám của người ta khám bệnh."
Bạn cùng phòng im lặng, lúc im lặng hai mắt còn toát ra vẻ mịt mờ.
Tường Hàn nuốt mì trong miệng xuống, hỏi: "Biết chưa?"
Bạn cùng phòng điên cuồng lắc đầu, suýt chữa lắc rớt đầu.
"Nói mày ngốc, mày còn phối hợp với tao." Tưởng Hàn nói, "Lương Đa! Bác sĩ Lương! Cái người mày khen trẻ tuổi đẹp trai đó!"
"À à! Anh ấy đó à!" Bạn cùng phòng vỗ bàn, "Nhớ ra rồi!"
Một giây sau bạn cùng phòng lại im lặng.
Lúc im lặng hai mắt còn toát ra vẻ mịt mờ.
Mấy giây sau, cậu ta hỏi Tưởng Hàn: "Mày... muốn nấu anh ấy?"
Tưởng Hàn gật đầu: "Hoặc mày có thể nói tao muốn theo đuổi anh ấy."
"À ha mày muốn theo đuổi anh ấy..." Bạn cùng phòng thầm thì, bỏ một miếng thịt vịt vào miệng, "Mày muốn theo đuổi anh ấy? Đàn ông?"
Tưởng Hàn cười khe khẽ, rồi cậu nhìn thấy bạn cùng phòng kinh hoàng suýt nghẹn thịt vịt chết.
"Bộp chộp," Tưởng Hàn nói, "Anh Chu hành động bộp chộp ghê."
"Bộp chộp cái đầu mày!" Bạn cùng phòng ứa nước mắt, "Mẹ kiếp tao mẻ nửa cái răng!"
Hết 17.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất