Chương 19
Lương Đa cười nhạt: "Học sinh như mấy đứa anh gặp nhiều rồi."
Không dễ lừa gạt giáo viên y tế nên tìm bác sĩ quen viết đơn xác nhận, Tưởng Hàn còn không bằng sinh viên trước kia xin anh làm hộ, ít nhất người ta còn biết cầm ly trà sữa đến.
Nhưng từ trước đến nay bác sĩ Lương làm người chính trực, chuyện thế này dù có mua cho anh mười ly trà sữa cũng vô ích.
Lương Đa nói: "Bớt suy nghĩ ba cái trò mưu ma chước quỷ, mau đi về đi."
Chắc chắn Tưởng Hàn sẽ không về, không có được bước tiến mang tính thực tiễn nào thì chẳng phải đi chuyến này công cốc sao.
"Bác sĩ Lương ơi," Tưởng Hàn nói, "Thật không dám giấu, đúng là bạn em có gặp chút vấn đề."
Bạn cùng phòng quay sang nhìn cậu, tâm hỏi: Quỷ sứ nhà mi lại tính làm gì?
"Răng... cậu ấy bị mẻ mất một nửa."
Đây là sự thật.
Bạn cùng phòng quay đầu lại gật đầu cực kỳ thành khẩn với Lương Đa: "Chính xác."
Tuy bạn cùng phòng biết ngoại hình của mình so ra khá phổ thông nhưng người thường ai mà không chú trọng hình tượng, sáng nay cậu ta còn nói: "Vốn dĩ hai bên mặt con người không cân xứng, giờ thì hay rồi, thời gian này tao chỉ có thể dùng một bên, mặt sẽ càng lệch quái dị."
Oan ức quá, vì sao người ta làm mà đối tượng gặp xui lại là mình?
Bạn cùng phòng nhủ bụng cần phải xúc đẩy mối nghiệt duyên này cho nhanh, nếu không thì không biết bản thân sẽ phải gặp phải cảnh gì nữa.
"Mẻ một nửa răng?" Trên đầu Lương Đa đầy dấu chấm hỏi.
"Vâng," Tưởng Hàn biết mà còn cố hỏi, cậu đang tìm chuyện để nói, "Bác sĩ có thể khám thử không?"
"...Bớt xàm ở chỗ anh đi!" Lương Đa nói, "Hư răng thì tìm nha sĩ chứ."
Tưởng Hàn cười ruồi: "Không phải anh là thần y sao, em nghĩ đến cũng đã đến rồi, anh khám luôn đi."
Tâm Lương Đa mắng: Mị không thể khám răng được, nhưng mị có thể khám não hai đứa mi!
"Khuyên mấy đứa đừng tấu hề ở chỗ anh, con người anh tính tình tồi tệ, lát nữa cầm chổi đuổi hai đứa ra ngoài sẽ khó xem lắm." Lương Đa cầm tách trà tao nhã nhấp một ngụm.
Ngay lập tức bị phỏng đầu lưỡi.
Tưởng Hàn nhìn anh, nhìn thế nào cũng buồn cười.
Nên mới nói có phải khi thích một người thì sẽ không kìm được hạnh phúc khi nhìn người đó không?
Tưởng Hàn nghĩ tốt hơn hết là kìm chế, không nên trêu người ta thật sự nổi giận, bằng không sợ rằng về sau không có cơ hội nói chuyện.
"Vâng ạ," Tưởng Hàn kéo anh Chu của cậu tính rút quân, "Nhưng mà..."
Cậu ngoái đầu nói với bạn cùng phòng: "Anh Chu, mày đi ra ngoài đợi tao một lát."
Bạn cùng phòng không nói hai lời rảo bước đi, hết lòng vui vẻ tạo cơ hội cho hai người ở cùng nhau.
Lương Đa nghĩ chắc chắn nhãi con này không có ý tốt với mình, anh ngồi đó tựa vào lưng ghế như một bố già, nhìn Tưởng Hàn đứng trước mặt mình.
Tưởng Hàn quá cao, anh ngẩng mỏi cả cổ.
Bác sĩ Lương im lặng, cứ thế nhìn Tưởng Hàn, muốn nhìn xem đến tột cùng nhãi con muốn làm cái gì.
Lương Đa tính hết rồi, cho dù nhãi con nói gì thì cũng sẽ là "Ba không" —— Không được, không thể, không đồng ý.
Nhưng Tưởng Hàn lại nín thinh, chỉ móc một viên kẹo Bát Bảo mùi nho xanh bỏ vào lòng bàn tay mình đưa đến trước mặt Lương Đa.
Lương Đa nhìn, anh sực nhớ ra trong túi áo blouse trắng còn một viên, lần trước Tưởng Hàn cho nhưng anh không nhớ để ăn.
"Bác sĩ không muốn à?" Tưởng Hàn hỏi.
Lương Đa tham ăn nhưng không thiếu thốn một viên kẹo của cậu.
Nhưng khi Lương Đa chuẩn bị từ chối thì bỗng nhận ra trong nguyên tắc "Ba không" của mình không có vế "không muốn".
Anh vươn tay cầm nó.
Tưởng Hàn cười đắc ý, cậu nhướng mày nhoẻn miệng với Lương Đa xong quay người rời đi.
Lương Đa vẫn ngồi đó, trong tay cầm viên kẹo nhìn theo bóng Tưởng Hàn ra ngoài, đến khi Tưởng Hàn mở cửa bạn cùng phòng bất thình lình ló đầu vào nói: "Bác sĩ Lương ơi! Hoan nghênh bác sĩ đến trường bọn em chơi thường xuyên, anh Tưởng nhiệt tình hiếu khách, có thể dẫn bác sĩ đi dạo khắp trường!"
Cậu ta vừa dứt lời thì bị Tưởng Hàn kéo cổ áo lôi đi.
Lương Đa ngồi đó dở khóc dở cười, anh chuyển tầm mắt nhìn viên kẹo trên tay mình.
Mị thiếu thốn viên kẹo của nhà mi ư? Không hề!
Nhưng Lương Đa vẫn bỏ vào túi áo, anh thỏa mãn vỗ túi áo phồng lên như trẻ con.
Rốt cuộc chuyến đi đến phòng khám ngày hôm nay vẫn không có đột phá nào lớn, nhưng nếu nói không thu hoạch được gì thì lại không đến mức ấy.
Tưởng Hàn cảm thấy Lương Đa còn bằng lòng nhận kẹo của mình chứng tỏ Lương Đa vẫn có hảo cảm với mình.
Về chuyện đó, bạn cùng phòng tỏ vẻ: "Mày biết phát ngôn ấy của mày giống gì không?"
"Gì?"
"Giống trai thẳng tự tin mù quáng," Bạn cùng phòng hỏi, "Mày biết có một loại đàn ông chỉ cần con gái liếc họ một cái, họ sẽ nghĩ ngay cô gái đó có hứng thú với mình không?"
"...Ý mày là tao tự biên tự diễn?"
Bạn cùng phòng gật đầu: "Tỉnh táo lại đi, tao thấy có vẻ như anh ấy thật sự không có hứng thú với mày."
Lòng tự tin của Tưởng Hàn gặp chướng ngại, cậu buồn bực chán nản, hận đời quyết định tối nay không ăn mì thịt bò, đổi sang mì cà chua trứng.
Tuy sự thật là Lương Đa không có hứng thú với cậu nhưng Tưởng Hàn nghĩ cậu vẫn phải tiếp tục dốc sức thể hiện.
Có câu nói rằng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước hết cậu cần dò la sở thích của Lương Đa thì mới có thể gãi đúng chỗ ngứa, thực tế chứng minh theo đuổi một người cũng giống như tham dự một cuộc thi rất khó lấy được bằng chứng nhận, bạn phải chuẩn bị đầy đủ mới có khả năng giành thắng lời hoàn toàn, không chuẩn gì hết mà tham dự cuộc thi là chuyện không thể, trừ khi cóthiên phú dị bẩm chứ không kết tỉ lệ thất bại trở về rất cao.
Buổi tối, Tưởng Hàn nằm trong chăn ôn lại mạng xã hội Renren của Lương Đa, sau chuyển sang Wechat, kết quả phát hiện danh sách bạn bè của đối phương trống, một cái đánh rắm cũng không có.
Ảnh bìa của Lương Đa là nền trắng chữ đen —— Rất ngầu không tán nhảm.
Đúng thật, rất ngầu.
Tưởng Hàn nghĩ một người thú vị như Lương Đa không có chuyện không đăng khoảnh khắc nào, dưới góc nhìn của cậu Lương Đa tuyệt đối là kiểu người một ngày có thể đăng mười cái, còn lý do vì sao cậu không nhìn thấy, vì bị ngoại trừ chứ sao.
Tưởng Hàn nhiều ít có sự uất ức, vì sao bác sĩ Lương lại bài xích cậu vậy chứ?
Cậu giả vờ giả vịt, ấn vào ảnh đại diện của Lương Đa, đêm hôm khuya khoắt còn gửi tin nhắn cho người ta.
Bé Tưởng đáng yêu: Anh ơi, sao trên tường nhà anh không đăng gì hết vậy ạ?
Lúc nhận được Wechat Lương Đa đang nằm bò trên tấm thảm yoga ăn kem, thực hiện yoga chưa được 5 phút thì anh thấy thiếu thiếu nên chuyển sang xem video và ăn kem, suy cho cùng đã xem cũng như đã làm.
Anh với điện thoại lại đọc: "Bé Tưởng đáng yêu? Là ai?"
Anh đọc tiếp: "Anh ơi? Ai vậy?"
Bình thường với tình huống thế này chắc 100% Lương Đa không nói hai lời chặn ngay và luôn, nhưng anh liếc lên phía trên thì thấy tin nhắn trước đó mình nhắn cho Tưởng Hàn —— Tin đòi nợ.
Sau khi anh gửi thì Tưởng Hàn vẫn chưa hồi âm, bảo muốn trả tiền mà không có động tĩnh gì cả, còn không gửi anh được một phong bao lì xì nào, mấy đứa thanh niên này toàn là dân lừa đảo!
Lương Đa lưỡng lự giữa chặn và tha cho cậu, cuối cùng anh chọn tha một lần, vì Tưởng Hàn bỗng dưng khơi gợi chút lòng tò mò trong anh.
Lương Đa hỏi: Tên Wechat của em là sao đó?
Tưởng Hàn cứ tưởng Lương Đa sẽ không để ý mình, ai ngờ thật sự nhận được tin trả lời.
Bé Tưởng đáng yêu: Tên cũ phách lối quá.
Lương Đa cười lớn, anh không đếm xỉa cậu nữa, tiếp tục ăn kem xem video tập yoga.
Tưởng Hàn đợi mãi mà không nhận được tin trả lời, cậu trở mình nằm sấp ở mép giường gọi bạn cùng phòng đang ngồi bên dưới chơi game: "Anh Chu, cố vấn chút chuyện."
"Nói."
"Tao gửi tin Wechat cho anh ấy mà anh ấy không trả lời, tao nên nhắn tiếp hay chờ đợi?"
Phòng ký túc xá của Tưởng Hàn có tổng cộng bốn người nhưng phần lớn thời gian là hai người bọn cậu ở, hai người kia một người dọn ra ngoài sống chung với bạn gái, một người nhà ngay gần trường, không bỏ phòng ký túc xá nhưng không sống trong đây.
"Ai thế?" Bạn cùng phòng đặt hết tâm tư vào trò chơi, không để tâm lời Tưởng Hàn nói, cậu ta hỏi xong mới nhận ra, "À bác sĩ Lương ấy hả?"
"Còn có thể là ai?" Tưởng Hàn ngồi dậy, khoanh chân lại nhìn màn hình máy tính bên dưới của bạn cùng phòng, "Đằng sau mày! Có người kìa!"
Bạn cùng phòng quay người, đánh chết "quân địch" ẩn nấp ở trong game.
Dưới sự giúp đỡ của Tưởng Hàn, bạn cùng phòng thành công thắng trận này, để báo đáp Tưởng Hàn —— Thật ra là bị ép bức đành phải thoát game, cậu ta quay qua tâm sự với anh bạn trẻ đang khốn khổ vì tình.
"Hai người trò chuyện thế nào? Kể tao nghe." Tuy bạn cùng phòng từng có một người bạn gái nhưng khi đó để theo đuổi nữ thần đã xem không ít giáo trình thoát FA, mặc dù sau này không cần dùng nhưng tri thức đã được hấp thụ vào đầu và khắc ghi vào tim.
Tưởng Hàn kể sơ sơ nội dung cuộc hội thoại của cậu và Lương Đa cho cậu bạn nghe, bạn cùng phòng im lặng cả nửa buổi: "Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Chỉ thế?"
"Chỉ thế."
Bạn cùng phòng "chậc chậc" hai tiếng: "Bình thường nhìn mày là một người rất thông mình, bây giờ xem ra ở khía cạnh tình yêu mày trời sinh có chỗ thiếu hụt."
Cậu ta nghĩ ngợi: "Nó gọi là gì ấy ta? Liệt nửa người trong kỹ năng tán tỉnh."
"Chúng ta có thể đừng nói mỉa không?" Tưởng Hàn hỏi, "Là do tao không có kinh nghiệm còn gì?"
"Không có kinh nghiệm thì học!" Bạn cùng phòng hào hứng, "Hôm nay anh Chu sẽ dạy mày khóa đầu tiên, nhớ cho kỹ."
Tưởng Hàn nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm, cậu không tin tưởng tên này lắm.
"Mày với bác sĩ Lương ấy à, bây giờ bọn mày vẫn đang dừng ở cấp độ tán dóc qua tin nhắn Wechat," Bạn cùng phòng nói, "Thời điểm như thế này mày phải học cách nói chuyện sao cho vẫn có cớ để nói mãi."
"Ừ, cách nói chuyện ra sao?" Tưởng Hàn bắt đầu buồn ngủ, cậu thật sự không ôm hi vọng với tên này.
"Đầu tiên, chắc như đinh đóng cột là không thể nói như kiểu mày được," Bạn cùng phòng tiếp tục giảng dạy, "Vào cuối mỗi câu mày phải để lại thính cho anh ấy."
"Thính?"
"Phải, tức là dùng câu hỏi ở cuối, vậy thì mới có thể khiến anh ấy phải trả lời mày."
Tưởng Hàn đột nhiên lên tinh thần, quả thật cậu không ngờ đến, tên này đúng là cũng có một số chiêu trò.
"Anh Chu, anh đỉnh đó!"
"Tất nhiên là đỉnh rồi," Bạn cùng phòng nói, "Mày để anh ấy có đề tài tiếp tục nói chuyện với mày, còn như tin mày nhắn ban nãy người ta gọi là dấu chấm chết cho cuộc hội thoại, còn là dấu chấm hết cấp thấp nhất! Nếu tao là bác sĩ Lương thì dù có tính nói tiếp với mày, đọc thấy mày nhắn thế kia cũng mất hứng."
Tưởng Hàn không cầm lòng được giơ ngón cái lên với cậu ta.
"Cao thủ tình trường." Tưởng Hàn khen, "Anh Chu, hôm nay tiểu đệ thật sự nhận được lời dạy bảo của anh!"
Không dễ lừa gạt giáo viên y tế nên tìm bác sĩ quen viết đơn xác nhận, Tưởng Hàn còn không bằng sinh viên trước kia xin anh làm hộ, ít nhất người ta còn biết cầm ly trà sữa đến.
Nhưng từ trước đến nay bác sĩ Lương làm người chính trực, chuyện thế này dù có mua cho anh mười ly trà sữa cũng vô ích.
Lương Đa nói: "Bớt suy nghĩ ba cái trò mưu ma chước quỷ, mau đi về đi."
Chắc chắn Tưởng Hàn sẽ không về, không có được bước tiến mang tính thực tiễn nào thì chẳng phải đi chuyến này công cốc sao.
"Bác sĩ Lương ơi," Tưởng Hàn nói, "Thật không dám giấu, đúng là bạn em có gặp chút vấn đề."
Bạn cùng phòng quay sang nhìn cậu, tâm hỏi: Quỷ sứ nhà mi lại tính làm gì?
"Răng... cậu ấy bị mẻ mất một nửa."
Đây là sự thật.
Bạn cùng phòng quay đầu lại gật đầu cực kỳ thành khẩn với Lương Đa: "Chính xác."
Tuy bạn cùng phòng biết ngoại hình của mình so ra khá phổ thông nhưng người thường ai mà không chú trọng hình tượng, sáng nay cậu ta còn nói: "Vốn dĩ hai bên mặt con người không cân xứng, giờ thì hay rồi, thời gian này tao chỉ có thể dùng một bên, mặt sẽ càng lệch quái dị."
Oan ức quá, vì sao người ta làm mà đối tượng gặp xui lại là mình?
Bạn cùng phòng nhủ bụng cần phải xúc đẩy mối nghiệt duyên này cho nhanh, nếu không thì không biết bản thân sẽ phải gặp phải cảnh gì nữa.
"Mẻ một nửa răng?" Trên đầu Lương Đa đầy dấu chấm hỏi.
"Vâng," Tưởng Hàn biết mà còn cố hỏi, cậu đang tìm chuyện để nói, "Bác sĩ có thể khám thử không?"
"...Bớt xàm ở chỗ anh đi!" Lương Đa nói, "Hư răng thì tìm nha sĩ chứ."
Tưởng Hàn cười ruồi: "Không phải anh là thần y sao, em nghĩ đến cũng đã đến rồi, anh khám luôn đi."
Tâm Lương Đa mắng: Mị không thể khám răng được, nhưng mị có thể khám não hai đứa mi!
"Khuyên mấy đứa đừng tấu hề ở chỗ anh, con người anh tính tình tồi tệ, lát nữa cầm chổi đuổi hai đứa ra ngoài sẽ khó xem lắm." Lương Đa cầm tách trà tao nhã nhấp một ngụm.
Ngay lập tức bị phỏng đầu lưỡi.
Tưởng Hàn nhìn anh, nhìn thế nào cũng buồn cười.
Nên mới nói có phải khi thích một người thì sẽ không kìm được hạnh phúc khi nhìn người đó không?
Tưởng Hàn nghĩ tốt hơn hết là kìm chế, không nên trêu người ta thật sự nổi giận, bằng không sợ rằng về sau không có cơ hội nói chuyện.
"Vâng ạ," Tưởng Hàn kéo anh Chu của cậu tính rút quân, "Nhưng mà..."
Cậu ngoái đầu nói với bạn cùng phòng: "Anh Chu, mày đi ra ngoài đợi tao một lát."
Bạn cùng phòng không nói hai lời rảo bước đi, hết lòng vui vẻ tạo cơ hội cho hai người ở cùng nhau.
Lương Đa nghĩ chắc chắn nhãi con này không có ý tốt với mình, anh ngồi đó tựa vào lưng ghế như một bố già, nhìn Tưởng Hàn đứng trước mặt mình.
Tưởng Hàn quá cao, anh ngẩng mỏi cả cổ.
Bác sĩ Lương im lặng, cứ thế nhìn Tưởng Hàn, muốn nhìn xem đến tột cùng nhãi con muốn làm cái gì.
Lương Đa tính hết rồi, cho dù nhãi con nói gì thì cũng sẽ là "Ba không" —— Không được, không thể, không đồng ý.
Nhưng Tưởng Hàn lại nín thinh, chỉ móc một viên kẹo Bát Bảo mùi nho xanh bỏ vào lòng bàn tay mình đưa đến trước mặt Lương Đa.
Lương Đa nhìn, anh sực nhớ ra trong túi áo blouse trắng còn một viên, lần trước Tưởng Hàn cho nhưng anh không nhớ để ăn.
"Bác sĩ không muốn à?" Tưởng Hàn hỏi.
Lương Đa tham ăn nhưng không thiếu thốn một viên kẹo của cậu.
Nhưng khi Lương Đa chuẩn bị từ chối thì bỗng nhận ra trong nguyên tắc "Ba không" của mình không có vế "không muốn".
Anh vươn tay cầm nó.
Tưởng Hàn cười đắc ý, cậu nhướng mày nhoẻn miệng với Lương Đa xong quay người rời đi.
Lương Đa vẫn ngồi đó, trong tay cầm viên kẹo nhìn theo bóng Tưởng Hàn ra ngoài, đến khi Tưởng Hàn mở cửa bạn cùng phòng bất thình lình ló đầu vào nói: "Bác sĩ Lương ơi! Hoan nghênh bác sĩ đến trường bọn em chơi thường xuyên, anh Tưởng nhiệt tình hiếu khách, có thể dẫn bác sĩ đi dạo khắp trường!"
Cậu ta vừa dứt lời thì bị Tưởng Hàn kéo cổ áo lôi đi.
Lương Đa ngồi đó dở khóc dở cười, anh chuyển tầm mắt nhìn viên kẹo trên tay mình.
Mị thiếu thốn viên kẹo của nhà mi ư? Không hề!
Nhưng Lương Đa vẫn bỏ vào túi áo, anh thỏa mãn vỗ túi áo phồng lên như trẻ con.
Rốt cuộc chuyến đi đến phòng khám ngày hôm nay vẫn không có đột phá nào lớn, nhưng nếu nói không thu hoạch được gì thì lại không đến mức ấy.
Tưởng Hàn cảm thấy Lương Đa còn bằng lòng nhận kẹo của mình chứng tỏ Lương Đa vẫn có hảo cảm với mình.
Về chuyện đó, bạn cùng phòng tỏ vẻ: "Mày biết phát ngôn ấy của mày giống gì không?"
"Gì?"
"Giống trai thẳng tự tin mù quáng," Bạn cùng phòng hỏi, "Mày biết có một loại đàn ông chỉ cần con gái liếc họ một cái, họ sẽ nghĩ ngay cô gái đó có hứng thú với mình không?"
"...Ý mày là tao tự biên tự diễn?"
Bạn cùng phòng gật đầu: "Tỉnh táo lại đi, tao thấy có vẻ như anh ấy thật sự không có hứng thú với mày."
Lòng tự tin của Tưởng Hàn gặp chướng ngại, cậu buồn bực chán nản, hận đời quyết định tối nay không ăn mì thịt bò, đổi sang mì cà chua trứng.
Tuy sự thật là Lương Đa không có hứng thú với cậu nhưng Tưởng Hàn nghĩ cậu vẫn phải tiếp tục dốc sức thể hiện.
Có câu nói rằng biết người biết ta trăm trận trăm thắng, trước hết cậu cần dò la sở thích của Lương Đa thì mới có thể gãi đúng chỗ ngứa, thực tế chứng minh theo đuổi một người cũng giống như tham dự một cuộc thi rất khó lấy được bằng chứng nhận, bạn phải chuẩn bị đầy đủ mới có khả năng giành thắng lời hoàn toàn, không chuẩn gì hết mà tham dự cuộc thi là chuyện không thể, trừ khi cóthiên phú dị bẩm chứ không kết tỉ lệ thất bại trở về rất cao.
Buổi tối, Tưởng Hàn nằm trong chăn ôn lại mạng xã hội Renren của Lương Đa, sau chuyển sang Wechat, kết quả phát hiện danh sách bạn bè của đối phương trống, một cái đánh rắm cũng không có.
Ảnh bìa của Lương Đa là nền trắng chữ đen —— Rất ngầu không tán nhảm.
Đúng thật, rất ngầu.
Tưởng Hàn nghĩ một người thú vị như Lương Đa không có chuyện không đăng khoảnh khắc nào, dưới góc nhìn của cậu Lương Đa tuyệt đối là kiểu người một ngày có thể đăng mười cái, còn lý do vì sao cậu không nhìn thấy, vì bị ngoại trừ chứ sao.
Tưởng Hàn nhiều ít có sự uất ức, vì sao bác sĩ Lương lại bài xích cậu vậy chứ?
Cậu giả vờ giả vịt, ấn vào ảnh đại diện của Lương Đa, đêm hôm khuya khoắt còn gửi tin nhắn cho người ta.
Bé Tưởng đáng yêu: Anh ơi, sao trên tường nhà anh không đăng gì hết vậy ạ?
Lúc nhận được Wechat Lương Đa đang nằm bò trên tấm thảm yoga ăn kem, thực hiện yoga chưa được 5 phút thì anh thấy thiếu thiếu nên chuyển sang xem video và ăn kem, suy cho cùng đã xem cũng như đã làm.
Anh với điện thoại lại đọc: "Bé Tưởng đáng yêu? Là ai?"
Anh đọc tiếp: "Anh ơi? Ai vậy?"
Bình thường với tình huống thế này chắc 100% Lương Đa không nói hai lời chặn ngay và luôn, nhưng anh liếc lên phía trên thì thấy tin nhắn trước đó mình nhắn cho Tưởng Hàn —— Tin đòi nợ.
Sau khi anh gửi thì Tưởng Hàn vẫn chưa hồi âm, bảo muốn trả tiền mà không có động tĩnh gì cả, còn không gửi anh được một phong bao lì xì nào, mấy đứa thanh niên này toàn là dân lừa đảo!
Lương Đa lưỡng lự giữa chặn và tha cho cậu, cuối cùng anh chọn tha một lần, vì Tưởng Hàn bỗng dưng khơi gợi chút lòng tò mò trong anh.
Lương Đa hỏi: Tên Wechat của em là sao đó?
Tưởng Hàn cứ tưởng Lương Đa sẽ không để ý mình, ai ngờ thật sự nhận được tin trả lời.
Bé Tưởng đáng yêu: Tên cũ phách lối quá.
Lương Đa cười lớn, anh không đếm xỉa cậu nữa, tiếp tục ăn kem xem video tập yoga.
Tưởng Hàn đợi mãi mà không nhận được tin trả lời, cậu trở mình nằm sấp ở mép giường gọi bạn cùng phòng đang ngồi bên dưới chơi game: "Anh Chu, cố vấn chút chuyện."
"Nói."
"Tao gửi tin Wechat cho anh ấy mà anh ấy không trả lời, tao nên nhắn tiếp hay chờ đợi?"
Phòng ký túc xá của Tưởng Hàn có tổng cộng bốn người nhưng phần lớn thời gian là hai người bọn cậu ở, hai người kia một người dọn ra ngoài sống chung với bạn gái, một người nhà ngay gần trường, không bỏ phòng ký túc xá nhưng không sống trong đây.
"Ai thế?" Bạn cùng phòng đặt hết tâm tư vào trò chơi, không để tâm lời Tưởng Hàn nói, cậu ta hỏi xong mới nhận ra, "À bác sĩ Lương ấy hả?"
"Còn có thể là ai?" Tưởng Hàn ngồi dậy, khoanh chân lại nhìn màn hình máy tính bên dưới của bạn cùng phòng, "Đằng sau mày! Có người kìa!"
Bạn cùng phòng quay người, đánh chết "quân địch" ẩn nấp ở trong game.
Dưới sự giúp đỡ của Tưởng Hàn, bạn cùng phòng thành công thắng trận này, để báo đáp Tưởng Hàn —— Thật ra là bị ép bức đành phải thoát game, cậu ta quay qua tâm sự với anh bạn trẻ đang khốn khổ vì tình.
"Hai người trò chuyện thế nào? Kể tao nghe." Tuy bạn cùng phòng từng có một người bạn gái nhưng khi đó để theo đuổi nữ thần đã xem không ít giáo trình thoát FA, mặc dù sau này không cần dùng nhưng tri thức đã được hấp thụ vào đầu và khắc ghi vào tim.
Tưởng Hàn kể sơ sơ nội dung cuộc hội thoại của cậu và Lương Đa cho cậu bạn nghe, bạn cùng phòng im lặng cả nửa buổi: "Hết rồi?"
"Hết rồi."
"Chỉ thế?"
"Chỉ thế."
Bạn cùng phòng "chậc chậc" hai tiếng: "Bình thường nhìn mày là một người rất thông mình, bây giờ xem ra ở khía cạnh tình yêu mày trời sinh có chỗ thiếu hụt."
Cậu ta nghĩ ngợi: "Nó gọi là gì ấy ta? Liệt nửa người trong kỹ năng tán tỉnh."
"Chúng ta có thể đừng nói mỉa không?" Tưởng Hàn hỏi, "Là do tao không có kinh nghiệm còn gì?"
"Không có kinh nghiệm thì học!" Bạn cùng phòng hào hứng, "Hôm nay anh Chu sẽ dạy mày khóa đầu tiên, nhớ cho kỹ."
Tưởng Hàn nhìn cậu ta với vẻ mặt vô cảm, cậu không tin tưởng tên này lắm.
"Mày với bác sĩ Lương ấy à, bây giờ bọn mày vẫn đang dừng ở cấp độ tán dóc qua tin nhắn Wechat," Bạn cùng phòng nói, "Thời điểm như thế này mày phải học cách nói chuyện sao cho vẫn có cớ để nói mãi."
"Ừ, cách nói chuyện ra sao?" Tưởng Hàn bắt đầu buồn ngủ, cậu thật sự không ôm hi vọng với tên này.
"Đầu tiên, chắc như đinh đóng cột là không thể nói như kiểu mày được," Bạn cùng phòng tiếp tục giảng dạy, "Vào cuối mỗi câu mày phải để lại thính cho anh ấy."
"Thính?"
"Phải, tức là dùng câu hỏi ở cuối, vậy thì mới có thể khiến anh ấy phải trả lời mày."
Tưởng Hàn đột nhiên lên tinh thần, quả thật cậu không ngờ đến, tên này đúng là cũng có một số chiêu trò.
"Anh Chu, anh đỉnh đó!"
"Tất nhiên là đỉnh rồi," Bạn cùng phòng nói, "Mày để anh ấy có đề tài tiếp tục nói chuyện với mày, còn như tin mày nhắn ban nãy người ta gọi là dấu chấm chết cho cuộc hội thoại, còn là dấu chấm hết cấp thấp nhất! Nếu tao là bác sĩ Lương thì dù có tính nói tiếp với mày, đọc thấy mày nhắn thế kia cũng mất hứng."
Tưởng Hàn không cầm lòng được giơ ngón cái lên với cậu ta.
"Cao thủ tình trường." Tưởng Hàn khen, "Anh Chu, hôm nay tiểu đệ thật sự nhận được lời dạy bảo của anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất