Chương 27
Tưởng Hàn nghĩ có lẽ mình phát hiện được chuyện đáng gờm.
Lương Đa nghĩ có lẽ mình đã chọc phải phiền toái đáng gờm.
Dương Khiếu Văn tưởng thật, thật sự xem Tưởng Hàn là bạn trai của Lương Đa.
Thật ra trước lúc này gã vẫn không tin, nói gì nói gã hiểu tường tận Lương Đa, ngay cả gã còn muốn từ chối thì sao có khả năng chấp nhận người khác chứ?
Tất nhiên đây không phải do Dương Khiếu Văn tự tin mù quáng mà thật sự là lời nói đúc kết từ kinh nghiệm.
Thế mà ngày hôm nay lại gặp được, cũng vì Dương Khiếu Văn hiểu rõ Lương Đa nên mới kết luận lần này người đó là thật.
Tuy giây khắc này Tưởng Hàn ôm một bụng câu muốn hỏi nhưng cậu không phải tên ngốc hàng chính hãng, biết lúc này tốt nhất nên ngoan ngoãn câm miệng, bằng không có thể sẽ bị bác sĩ Lương chặn lần thứ hai.
Dương Khiếu Văn hỏi: "Lương Đa, có thể cho tao mấy phút trò chuyện với một mình mày không?"
Lương Đa thở dài, anh sực nhớ ra hôm nay trước khi đi quên xem nên kỵ, đúng là gặp việc hệ trọng.
Anh giả vờ nói với Tưởng Hàn: "Em đi dạo trước đi, anh... nói mấy câu với bạn anh."
"Vâng ạ," Tưởng Hàn rất khôn khéo, "Em ở đây đợi anh."
Dưới góc nhìn của Dương Khiếu Văn, Tưởng Hàn không khác nào chú chó cỡ bự đang vẫy đuôi với Lương Đa, Dương Khiếu Văn cứ ngỡ dù Lương Đa yêu đương cũng sẽ tìm mẫu người trưởng thành chín chắn cho anh chỗ dựa, không ngờ lại là mẫu này.
Dương Khiếu Văn nhìn Tưởng Hàn rồi lại nhìn bản thân, gã nhận ra mình thua ở không đủ nịnh hót.
Tưởng Hàn thật sự nịnh hót, cậu cười đến mức sắp tịt luôn mắt với Lương Đa, cực kỳ không có nguyên tắc.
Lương Đa với Dương Khiếu Văn vừa rời đi thì cậu xoay qua chỗ khác lén mừng như điên, cậu rất thích bị người ta hiểu lầm thế này, bê bối tình ái gì đó kích thích quá đi mất!
Hiện tại Tưởng Hàn vẫn không biết mình là "bạn trai" được bác sĩ Lương đích thân xác nhận, chứ không phải bê bối tình ái.
"Sao mày cũng đến đây?" Lương Đa đi theo Dương Khiếu Văn, anh vẫn nghĩ đây không đơn thuần là tình cờ gặp gỡ.
Kết quả y như rằng.
"Tao thấy tấm hình mày đăng khoảnh khắc." Dương Khiếu Văn không hề phủ nhận bản thân lập kế hoạch trước, gã cười, "Tao nghe nói chỗ này cầu duyên linh lắm nên cũng đến."
Lương Đa đỡ trán: "Sao mày lại mê tín?"
"Không phải mày cũng thế sao?"
"Tao đến để cầu tài." Lương Đa nghĩ ngợi, bây giờ tất nhiên không phải cơ hội tốt để nói chuyện phiếm với Dương Khiếu Văn, anh ngoái đầu nhìn Tưởng Hàn, oắt con đang chạy đi mua nhang, "Tao đến tạ ơn thần Phật với em ấy."
Lương Đa chỉ đang nói nhăng nói cuội, vậy mà lại nói đúng tâm tư của Tưởng Hàn trong tình huống anh không hay biết gì.
"Trước đó bọn tao cùng cầu duyên ở đây mà có được kết quả rất đẹp." Lương Đa cười khì khì, cười không có một chút chân thành, "Vì vậy em ấy nói muốn đến tạ ơn, trai non ấy mà, phải dỗ dành."
Dương Khiếu Văn khá ngạc nhiên, trong từng ấy năm quen biết đến nay đây là lần đầu tiên gã nghe câu như thế từ miệng Lương Đa —— Trai non ấy mà, phải dỗ dành.
Phải biết rằng trước giờ ngoại trừ bệnh nhân của mình thì Lương Đa không mấy kiên nhẫn, anh từng nói không chỉ một lần bản thân không chịu nổi người yêu nhỏ tuổi, đoán chắc hẳn không cùng một tần số, cứng đầu cứng cổ, nghĩ thôi đã đau đầu.
Lương Đa xưa kia nói câu ấy thế mà bây giờ lại thay đổi thái độ.
Quả nhiên là tình yêu ư?
"Mày thì sao?" Lương Đa hỏi xong mới muốn cắn đứt lưỡi mình, hỏi câu đó làm gì? Mau nghĩ cách chuồn thôi!
Đang sầu não thì Tưởng Hàn bất ngờ ôm một bó nhang to dài bước đến: "Nói chuyện xong chưa ạ?"
Trong mắt của Dương Khiếu Văn, hành động đó không khác nào nam sinh trẻ bụng dạ hẹp hòi đến đòi người yêu của mình về.
"Nói xong nói xong rồi," Lương Đa nhích sát lại gần Tưởng Hàn: "À... Khiếu Văn, mày cũng thấy hôm nay không tiện, bọn tao đi trước, hôm khác mời mày uống, đến lúc đó nói tiếp ha."
"Hôm khác hôm khác," Tưởng Hàn phối hợp, "Chúng ta cùng đi, cùng đi ha."
Lương Đa nhìn cậu, tâm mắng: Cùng đi khỉ mốc, liên quan gì đến nhà mi!
Tưởng Hàn như nhìn thấu độc thoại nội tâm của Lương Đa, cậu khẽ cười với anh xong vươn tay ôm vai anh kéo đi.
Dương Khiếu Văn đứng đó nhìn động tác thân mật của hai người, trong lòng hơi hơi khó chịu nhưng gã không phải kiểu người kiếm chuyện với người khác, đặc biệt là Lương Đa.
Lương Đa thật sự có người yêu, thế thì thôi, nhân sinh còn dài chung quy vẫn có thể quên đi.
Dương Khiếu Văn nhìn họ đi xa, gã không bái lạy mà quay người đi ra cửa.
Về thôi, đừng tự chuốc nhục nữa, cũng đừng tạo thêm gánh nặng cho người ta nữa, gã không làm được loại hành động cưỡng ép chen chân vào tình yêu của người khác.
Trước khi đi về Dương Khiếu Văn ngoái đầu nhìn lần nữa, thấy Lương Đa với bạn trai nhỏ của anh đứng chia nhang, anh một nén em một nén như bạn nhỏ đang chia nhau viên kẹo, quả thật khá đáng yêu.
Gã thở dài, móc điện thoại ra nhắn tin cho Tống Dương: Thất bại, em ấy thật sự có bạn trai.
Dương Khiếu Văn thất tình chua cả lòng mề, nhưng trong ngôi chùa hai người kia đứng "vui vẻ ấm cúng" chia nhang.
"Em mua nhiều vậy làm gì?" Lương Đa trách, "Tính bái hết một lượt Phật trong cả chùa à?"
"Đúng," Tưởng Hàn cười đến mức đầu nở hoa, "Đến cũng đến rồi, nói sao cũng phải tỏ lòng thành để các vị đại lão hít no phù hộ chúng ta chứ."
Lương Đa ngước mắt nhìn cậu, anh chột dạ không dám nói nhiều.
Tưởng Hàn kìm chế, cậu còn chưa nghĩ ra cách bắt chuyện về việc vừa rồi với bác sĩ Lương, không thể đánh một trận chiến chưa chuẩn bị nên tạm thời cậu vờ như không có gì xảy ra.
Bây giờ Lương Đa như một tên lâu la ôm những nén hương nặng trịch giúp Tưởng Hàn, lần lượt lạy từng chỗ một.
Lạy hết một lượt, cuối cùng Tưởng Hàn đến chỗ duy nhất mình lạy lần trước, nghĩ bụng người giúp cậu và Lương Đa đến với nhau là vị này đây.
Phải đến cảm ơn đàng hoàng.
Theo kiểu dập đầu ba cái.
Tưởng Hàn và Lương Đa mỗi người còn ba nén nhang trong tay, vốn dĩ Lương Đa không muốn lạy nhưng bị Tưởng Hàn kéo ép cùng quỳ xuống đệm.
Khung cảnh này khá là khó tả, thoạt nhìn tương tự như cảnh hai người nhất bái thiên nhị bái địa ở cổ đại.
Lương Đa vẫn nhớ mình đến để cầu tài nhưng giờ đây có thể không nói chuyện với Tưởng Hàn thì sẽ không nói, anh dốc sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, lo sợ đối phương nhớ lại chuyện lúc nãy, nếu cậu ta mà hỏi anh sẽ phải "cái chết xã hội" một trăm lần.
Quên thì tốt.
Tốt nhất là quên đi.
Lương Đa thất thần, còn Tưởng Hàn lại thật lòng thật dạ, toàn tâm toàn ý cảm tạ thần Phật.
Phật tổ ngài tốt quá ạ, cảm ơn ngài, đội ơn ngài.
Tưởng Hàn lạy xong thì hài lòng thỏa dạ, cảm tưởng như mình đã thoát kiếp FA.
"Xong rồi?" Lương Đa hỏi, "Xong rồi về nhanh thôi."
Về nhanh thôi, ta đưa mi về trường, chúng ta không tiếp tục liên lạc nữa.
Tưởng Hàn đắc ý đi sau Lương Đa, lúc xuống núi lại gặp phải bà cụ xem tướng số, cậu đi ngang qua còn không quên lớn tiếng cảm ơn người ta: "Cháu cảm ơn cụ!"
Lương Đa nhìn cậu như nhìn thằng ngẫn, tâm hỏi: Mi cảm ơn gì vậy?
Trên đường về Tưởng Hàn cười trộm không ngớt, hôm nay sướng thế chứ nhỉ, nhưng vẫn cần phải tìm cơ hội tâm tình.
"Hm," Tưởng Hàn hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu, "Người hôm nay chúng ta gặp..."
"Trường em là quẹo trái đúng không?" Lương Đa nói lảng sang chuyện khác.
"Anh đi theo chỉ đường là được." Tưởng Hàn không tiếp chiêu của anh, "Có phải anh ấy có tình ý với anh không?"
"...Người có tình ý với anh nhiều lắm."
"Vâng, có thể thấy được bác sĩ Lương là vạn người mê."
Lương Đa muốn lườm cháy mặt nhưng anh nhịn.
"Này này," Tưởng Hàn hào hứng, "Bác sĩ thân với anh ấy lắm hả?"
"Bạn cũ, quan hệ rất tốt."
"Bữa nào chúng ta tìm anh ấy uống rượu nha?"
Lương Đa mịt mờ: "Tìm cậu ấy uống? Chúng ta? Vì sao?"
"Không phải là bác sĩ nói sao," Tưởng Hàn nghiêm túc phát điên diễn kịch: "Hôm khác tìm anh ấy uống là do ai nói."
"...Anh nói sẽ tìm cậu ấy uống cũng đâu liên quan gì đến em?"
"Sao không liên quan!" Tưởng Hàn nói, "Em là bạn trai của bác sĩ, bác sĩ uống rượu với người đàn ông khác sao em có thể không đi theo được?"
Nếu không phải Lương Đa đang lái xe thì anh thật sự sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Thứ nên đến cuối cùng vẫn đến, thôi đồng quy vu tận thôi.
"Tưởng Hàn," Giọng Lương Đa lạnh tanh, "Đây là hiểu lầm."
"Em thấy không giống." Tưởng Hàn phản bác, "Chắc chắn anh lén nói gì đó với anh ấy."
Mặc dù Tưởng Hàn chưa từng yêu đương nhưng đã nghe không ít tin đồn, tất nhiên đều do bạn cùng phòng của cậu kể cho nghe, trước lúc bạn cùng phòng với bạn gái quen nhau, hồi đó vì từ chối người khác mà bạn gái của cậu ta nói mình có bạn trai rồi, bạn trai chính là anh Chu, bạn cùng phòng với Binh Pháp Luyến Ái thân quen của Tưởng Hàn.
Chiêu này Tưởng Hàn nắm trong lòng bàn tay.
Cái gọi là bạn trai giả, liều mạng bất chấp sẽ trở thành thật.
Tưởng Hàn mong ngóng.
Tưởng Hàn nói: "Bác sĩ Lương, xin lỗi nhưng em nói này, anh cần hỗ trợ gì cứ việc nói thẳng, em không phải kẻ hẹp hòi, chúng ta quen biết nhau nên em vẫn giúp được mấy việc lặt vặt."
Lương Đa không muốn nói chuyện, anh chỉ thấy nhức đầu.
"Thế này đi," Tưởng Hàn tiếp lời, "Anh cũng biết em chỉ là một sinh viên nghèo, hôm nay đến chùa miếu tạ ơn mua nhang tốn kha khá tiền, còn xem bói nữa, ví tiền sắp rỗng rồi."
"Ý em là sao?" Lương Đa hỏi, "Dọa dẫm?"
"Làm gì có chứ! Em không phải kiểu người đó!" Tưởng Hàn nói, "Trước bác sĩ nói tiền xăng ngày hôm nay chúng ta mỗi người một nửa đúng không, thế thì em không trả bác sĩ khoản tiền ấy, xem như nó là phí đóng vai bạn trai của anh."
Lương Đa vừa định nói, còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì bị Tưởng Hàn chặn ngang.
Tưởng Hàn: "Bác sĩ đừng từ chối vội, em có thể đóng vai thời gian dài, anh gọi là em đến mà phất tay là em đi ngay, uy tín luôn, kỹ năng tốt và không bám người."
Lương Đa không tin, Lương Đa cũng không muốn nói tào lao với cậu.
Lương Đa tính đuổi người về trường nhưng bây giờ anh tìm một trạm xe buýt rồi ngừng xe ở gần đó.
"Đi nhanh đi," Lương Đa nói, "Về sau không có chuyện gì thì đừng liên lạc."
Tưởng Hàn không tin, cậu nghĩ chắc chắn sau này sẽ có lúc bác sĩ Lương cần đến mình.
Hôm nay Tưởng Hàn thật sự tự mãn.
Cậu cởi đai an toàn ra, trước khi xuống xe còn nhét cho Lương Đa một viên kẹo: "Em về trước, có chuyện cứ gọi em bất cứ lúc nào, em đợi lệnh mỗi giây mỗi phút!"
Tưởng Hàn nói đi là đi không hề dây dưa dài dòng, cậu xuống xe đóng cửa, đứng bên ngoài cười hềnh hệch vẫy tay với Lương Đa.
Lương Đa cúi đầu nhìn viên kẹo Bát Bảo vị nho xanh trong tay, anh xé bao bì cho kẹo vào trong miệng, lái xe nhanh chóng rời đi.
Tưởng Hàn đứng đằng đó lưu luyến bịn rịn nhìn đèn đuôi xe của người ta, thò tay vào trong túi móc điện thoại ra nhắn Wechat cho bác sĩ Lương.
Bé Tưởng đáng yêu: Bác sĩ Lương ơi, bé Tưởng ở đây đợi lệnh bất kể thời điểm ạ!
Đến đèn đỏ, Lương Đa đọc tin nhắn Wechat thì cầm lòng không được cà khịa: "Ạ cái đầu nhà mi ấy mà ạ!"
Lương Đa nghĩ có lẽ mình đã chọc phải phiền toái đáng gờm.
Dương Khiếu Văn tưởng thật, thật sự xem Tưởng Hàn là bạn trai của Lương Đa.
Thật ra trước lúc này gã vẫn không tin, nói gì nói gã hiểu tường tận Lương Đa, ngay cả gã còn muốn từ chối thì sao có khả năng chấp nhận người khác chứ?
Tất nhiên đây không phải do Dương Khiếu Văn tự tin mù quáng mà thật sự là lời nói đúc kết từ kinh nghiệm.
Thế mà ngày hôm nay lại gặp được, cũng vì Dương Khiếu Văn hiểu rõ Lương Đa nên mới kết luận lần này người đó là thật.
Tuy giây khắc này Tưởng Hàn ôm một bụng câu muốn hỏi nhưng cậu không phải tên ngốc hàng chính hãng, biết lúc này tốt nhất nên ngoan ngoãn câm miệng, bằng không có thể sẽ bị bác sĩ Lương chặn lần thứ hai.
Dương Khiếu Văn hỏi: "Lương Đa, có thể cho tao mấy phút trò chuyện với một mình mày không?"
Lương Đa thở dài, anh sực nhớ ra hôm nay trước khi đi quên xem nên kỵ, đúng là gặp việc hệ trọng.
Anh giả vờ nói với Tưởng Hàn: "Em đi dạo trước đi, anh... nói mấy câu với bạn anh."
"Vâng ạ," Tưởng Hàn rất khôn khéo, "Em ở đây đợi anh."
Dưới góc nhìn của Dương Khiếu Văn, Tưởng Hàn không khác nào chú chó cỡ bự đang vẫy đuôi với Lương Đa, Dương Khiếu Văn cứ ngỡ dù Lương Đa yêu đương cũng sẽ tìm mẫu người trưởng thành chín chắn cho anh chỗ dựa, không ngờ lại là mẫu này.
Dương Khiếu Văn nhìn Tưởng Hàn rồi lại nhìn bản thân, gã nhận ra mình thua ở không đủ nịnh hót.
Tưởng Hàn thật sự nịnh hót, cậu cười đến mức sắp tịt luôn mắt với Lương Đa, cực kỳ không có nguyên tắc.
Lương Đa với Dương Khiếu Văn vừa rời đi thì cậu xoay qua chỗ khác lén mừng như điên, cậu rất thích bị người ta hiểu lầm thế này, bê bối tình ái gì đó kích thích quá đi mất!
Hiện tại Tưởng Hàn vẫn không biết mình là "bạn trai" được bác sĩ Lương đích thân xác nhận, chứ không phải bê bối tình ái.
"Sao mày cũng đến đây?" Lương Đa đi theo Dương Khiếu Văn, anh vẫn nghĩ đây không đơn thuần là tình cờ gặp gỡ.
Kết quả y như rằng.
"Tao thấy tấm hình mày đăng khoảnh khắc." Dương Khiếu Văn không hề phủ nhận bản thân lập kế hoạch trước, gã cười, "Tao nghe nói chỗ này cầu duyên linh lắm nên cũng đến."
Lương Đa đỡ trán: "Sao mày lại mê tín?"
"Không phải mày cũng thế sao?"
"Tao đến để cầu tài." Lương Đa nghĩ ngợi, bây giờ tất nhiên không phải cơ hội tốt để nói chuyện phiếm với Dương Khiếu Văn, anh ngoái đầu nhìn Tưởng Hàn, oắt con đang chạy đi mua nhang, "Tao đến tạ ơn thần Phật với em ấy."
Lương Đa chỉ đang nói nhăng nói cuội, vậy mà lại nói đúng tâm tư của Tưởng Hàn trong tình huống anh không hay biết gì.
"Trước đó bọn tao cùng cầu duyên ở đây mà có được kết quả rất đẹp." Lương Đa cười khì khì, cười không có một chút chân thành, "Vì vậy em ấy nói muốn đến tạ ơn, trai non ấy mà, phải dỗ dành."
Dương Khiếu Văn khá ngạc nhiên, trong từng ấy năm quen biết đến nay đây là lần đầu tiên gã nghe câu như thế từ miệng Lương Đa —— Trai non ấy mà, phải dỗ dành.
Phải biết rằng trước giờ ngoại trừ bệnh nhân của mình thì Lương Đa không mấy kiên nhẫn, anh từng nói không chỉ một lần bản thân không chịu nổi người yêu nhỏ tuổi, đoán chắc hẳn không cùng một tần số, cứng đầu cứng cổ, nghĩ thôi đã đau đầu.
Lương Đa xưa kia nói câu ấy thế mà bây giờ lại thay đổi thái độ.
Quả nhiên là tình yêu ư?
"Mày thì sao?" Lương Đa hỏi xong mới muốn cắn đứt lưỡi mình, hỏi câu đó làm gì? Mau nghĩ cách chuồn thôi!
Đang sầu não thì Tưởng Hàn bất ngờ ôm một bó nhang to dài bước đến: "Nói chuyện xong chưa ạ?"
Trong mắt của Dương Khiếu Văn, hành động đó không khác nào nam sinh trẻ bụng dạ hẹp hòi đến đòi người yêu của mình về.
"Nói xong nói xong rồi," Lương Đa nhích sát lại gần Tưởng Hàn: "À... Khiếu Văn, mày cũng thấy hôm nay không tiện, bọn tao đi trước, hôm khác mời mày uống, đến lúc đó nói tiếp ha."
"Hôm khác hôm khác," Tưởng Hàn phối hợp, "Chúng ta cùng đi, cùng đi ha."
Lương Đa nhìn cậu, tâm mắng: Cùng đi khỉ mốc, liên quan gì đến nhà mi!
Tưởng Hàn như nhìn thấu độc thoại nội tâm của Lương Đa, cậu khẽ cười với anh xong vươn tay ôm vai anh kéo đi.
Dương Khiếu Văn đứng đó nhìn động tác thân mật của hai người, trong lòng hơi hơi khó chịu nhưng gã không phải kiểu người kiếm chuyện với người khác, đặc biệt là Lương Đa.
Lương Đa thật sự có người yêu, thế thì thôi, nhân sinh còn dài chung quy vẫn có thể quên đi.
Dương Khiếu Văn nhìn họ đi xa, gã không bái lạy mà quay người đi ra cửa.
Về thôi, đừng tự chuốc nhục nữa, cũng đừng tạo thêm gánh nặng cho người ta nữa, gã không làm được loại hành động cưỡng ép chen chân vào tình yêu của người khác.
Trước khi đi về Dương Khiếu Văn ngoái đầu nhìn lần nữa, thấy Lương Đa với bạn trai nhỏ của anh đứng chia nhang, anh một nén em một nén như bạn nhỏ đang chia nhau viên kẹo, quả thật khá đáng yêu.
Gã thở dài, móc điện thoại ra nhắn tin cho Tống Dương: Thất bại, em ấy thật sự có bạn trai.
Dương Khiếu Văn thất tình chua cả lòng mề, nhưng trong ngôi chùa hai người kia đứng "vui vẻ ấm cúng" chia nhang.
"Em mua nhiều vậy làm gì?" Lương Đa trách, "Tính bái hết một lượt Phật trong cả chùa à?"
"Đúng," Tưởng Hàn cười đến mức đầu nở hoa, "Đến cũng đến rồi, nói sao cũng phải tỏ lòng thành để các vị đại lão hít no phù hộ chúng ta chứ."
Lương Đa ngước mắt nhìn cậu, anh chột dạ không dám nói nhiều.
Tưởng Hàn kìm chế, cậu còn chưa nghĩ ra cách bắt chuyện về việc vừa rồi với bác sĩ Lương, không thể đánh một trận chiến chưa chuẩn bị nên tạm thời cậu vờ như không có gì xảy ra.
Bây giờ Lương Đa như một tên lâu la ôm những nén hương nặng trịch giúp Tưởng Hàn, lần lượt lạy từng chỗ một.
Lạy hết một lượt, cuối cùng Tưởng Hàn đến chỗ duy nhất mình lạy lần trước, nghĩ bụng người giúp cậu và Lương Đa đến với nhau là vị này đây.
Phải đến cảm ơn đàng hoàng.
Theo kiểu dập đầu ba cái.
Tưởng Hàn và Lương Đa mỗi người còn ba nén nhang trong tay, vốn dĩ Lương Đa không muốn lạy nhưng bị Tưởng Hàn kéo ép cùng quỳ xuống đệm.
Khung cảnh này khá là khó tả, thoạt nhìn tương tự như cảnh hai người nhất bái thiên nhị bái địa ở cổ đại.
Lương Đa vẫn nhớ mình đến để cầu tài nhưng giờ đây có thể không nói chuyện với Tưởng Hàn thì sẽ không nói, anh dốc sức hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, lo sợ đối phương nhớ lại chuyện lúc nãy, nếu cậu ta mà hỏi anh sẽ phải "cái chết xã hội" một trăm lần.
Quên thì tốt.
Tốt nhất là quên đi.
Lương Đa thất thần, còn Tưởng Hàn lại thật lòng thật dạ, toàn tâm toàn ý cảm tạ thần Phật.
Phật tổ ngài tốt quá ạ, cảm ơn ngài, đội ơn ngài.
Tưởng Hàn lạy xong thì hài lòng thỏa dạ, cảm tưởng như mình đã thoát kiếp FA.
"Xong rồi?" Lương Đa hỏi, "Xong rồi về nhanh thôi."
Về nhanh thôi, ta đưa mi về trường, chúng ta không tiếp tục liên lạc nữa.
Tưởng Hàn đắc ý đi sau Lương Đa, lúc xuống núi lại gặp phải bà cụ xem tướng số, cậu đi ngang qua còn không quên lớn tiếng cảm ơn người ta: "Cháu cảm ơn cụ!"
Lương Đa nhìn cậu như nhìn thằng ngẫn, tâm hỏi: Mi cảm ơn gì vậy?
Trên đường về Tưởng Hàn cười trộm không ngớt, hôm nay sướng thế chứ nhỉ, nhưng vẫn cần phải tìm cơ hội tâm tình.
"Hm," Tưởng Hàn hắng giọng, chuẩn bị bắt đầu, "Người hôm nay chúng ta gặp..."
"Trường em là quẹo trái đúng không?" Lương Đa nói lảng sang chuyện khác.
"Anh đi theo chỉ đường là được." Tưởng Hàn không tiếp chiêu của anh, "Có phải anh ấy có tình ý với anh không?"
"...Người có tình ý với anh nhiều lắm."
"Vâng, có thể thấy được bác sĩ Lương là vạn người mê."
Lương Đa muốn lườm cháy mặt nhưng anh nhịn.
"Này này," Tưởng Hàn hào hứng, "Bác sĩ thân với anh ấy lắm hả?"
"Bạn cũ, quan hệ rất tốt."
"Bữa nào chúng ta tìm anh ấy uống rượu nha?"
Lương Đa mịt mờ: "Tìm cậu ấy uống? Chúng ta? Vì sao?"
"Không phải là bác sĩ nói sao," Tưởng Hàn nghiêm túc phát điên diễn kịch: "Hôm khác tìm anh ấy uống là do ai nói."
"...Anh nói sẽ tìm cậu ấy uống cũng đâu liên quan gì đến em?"
"Sao không liên quan!" Tưởng Hàn nói, "Em là bạn trai của bác sĩ, bác sĩ uống rượu với người đàn ông khác sao em có thể không đi theo được?"
Nếu không phải Lương Đa đang lái xe thì anh thật sự sẽ nổ tung ngay tại chỗ.
Thứ nên đến cuối cùng vẫn đến, thôi đồng quy vu tận thôi.
"Tưởng Hàn," Giọng Lương Đa lạnh tanh, "Đây là hiểu lầm."
"Em thấy không giống." Tưởng Hàn phản bác, "Chắc chắn anh lén nói gì đó với anh ấy."
Mặc dù Tưởng Hàn chưa từng yêu đương nhưng đã nghe không ít tin đồn, tất nhiên đều do bạn cùng phòng của cậu kể cho nghe, trước lúc bạn cùng phòng với bạn gái quen nhau, hồi đó vì từ chối người khác mà bạn gái của cậu ta nói mình có bạn trai rồi, bạn trai chính là anh Chu, bạn cùng phòng với Binh Pháp Luyến Ái thân quen của Tưởng Hàn.
Chiêu này Tưởng Hàn nắm trong lòng bàn tay.
Cái gọi là bạn trai giả, liều mạng bất chấp sẽ trở thành thật.
Tưởng Hàn mong ngóng.
Tưởng Hàn nói: "Bác sĩ Lương, xin lỗi nhưng em nói này, anh cần hỗ trợ gì cứ việc nói thẳng, em không phải kẻ hẹp hòi, chúng ta quen biết nhau nên em vẫn giúp được mấy việc lặt vặt."
Lương Đa không muốn nói chuyện, anh chỉ thấy nhức đầu.
"Thế này đi," Tưởng Hàn tiếp lời, "Anh cũng biết em chỉ là một sinh viên nghèo, hôm nay đến chùa miếu tạ ơn mua nhang tốn kha khá tiền, còn xem bói nữa, ví tiền sắp rỗng rồi."
"Ý em là sao?" Lương Đa hỏi, "Dọa dẫm?"
"Làm gì có chứ! Em không phải kiểu người đó!" Tưởng Hàn nói, "Trước bác sĩ nói tiền xăng ngày hôm nay chúng ta mỗi người một nửa đúng không, thế thì em không trả bác sĩ khoản tiền ấy, xem như nó là phí đóng vai bạn trai của anh."
Lương Đa vừa định nói, còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng thì bị Tưởng Hàn chặn ngang.
Tưởng Hàn: "Bác sĩ đừng từ chối vội, em có thể đóng vai thời gian dài, anh gọi là em đến mà phất tay là em đi ngay, uy tín luôn, kỹ năng tốt và không bám người."
Lương Đa không tin, Lương Đa cũng không muốn nói tào lao với cậu.
Lương Đa tính đuổi người về trường nhưng bây giờ anh tìm một trạm xe buýt rồi ngừng xe ở gần đó.
"Đi nhanh đi," Lương Đa nói, "Về sau không có chuyện gì thì đừng liên lạc."
Tưởng Hàn không tin, cậu nghĩ chắc chắn sau này sẽ có lúc bác sĩ Lương cần đến mình.
Hôm nay Tưởng Hàn thật sự tự mãn.
Cậu cởi đai an toàn ra, trước khi xuống xe còn nhét cho Lương Đa một viên kẹo: "Em về trước, có chuyện cứ gọi em bất cứ lúc nào, em đợi lệnh mỗi giây mỗi phút!"
Tưởng Hàn nói đi là đi không hề dây dưa dài dòng, cậu xuống xe đóng cửa, đứng bên ngoài cười hềnh hệch vẫy tay với Lương Đa.
Lương Đa cúi đầu nhìn viên kẹo Bát Bảo vị nho xanh trong tay, anh xé bao bì cho kẹo vào trong miệng, lái xe nhanh chóng rời đi.
Tưởng Hàn đứng đằng đó lưu luyến bịn rịn nhìn đèn đuôi xe của người ta, thò tay vào trong túi móc điện thoại ra nhắn Wechat cho bác sĩ Lương.
Bé Tưởng đáng yêu: Bác sĩ Lương ơi, bé Tưởng ở đây đợi lệnh bất kể thời điểm ạ!
Đến đèn đỏ, Lương Đa đọc tin nhắn Wechat thì cầm lòng không được cà khịa: "Ạ cái đầu nhà mi ấy mà ạ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất