Chương 33
LƯƠNG ĐA GIẢ VỜ NGỦ
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 33.
Đối mặt với uy hiếp của bác sĩ Lương, trong đầu Tưởng Hàn chỉ có đúng hai chữ: Đáng yêu.
Bây giờ Lương Đa đã triệt để sụp đổ hình tượng trong đầu Tưởng Hàn, gì mà đóa hoa cao quý xa vời vợi, rõ ràng là một đóa hoa yêu kiều cần cậu dốc lòng che chở!
Tất nhiên Tưởng Hàn không dám nói câu đó, cậu không muốn chọc bác sĩ Lương giận.
"Tiểu nhân tuân mệnh." Tưởng Hàn cười tỏa nắng, "Đại nhân cứ yên tâm."
Lương Đa yên tâm gì nổi, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận.
Anh quan sát Tưởng Hàn, thấy trên mặt cậu oắt viết bốn chữ: Khắc tinh Lương Đa.
"Mi khắc ta." Lương Đa nói, "Qua tối nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Câu Lương Đa nói Tưởng Hàn khá quen tai, trong phim mẹ cậu xem thì nam nữ chính luôn nói ân đoạn nghĩa tuyệt, kết quả đến khi đoạn tuyệt thật thì đau đớn đứt từng khúc ruột, cuối cùng còn chẳng phải xáp lại với nhau sao.
"Em cười gì đó?" Lương Đa không hiểu, "Ân đoạn nghĩa tuyệt với anh khiến em vui vậy à?"
Có phải nếp nhăn não của tên này thật sự khác với người bình thường không?
"Không phải không phải," Tưởng Hàn thanh minh, "Em uống nhiều quá, bác sĩ Lương đừng chấp nhặt với em mà."
Lương Đa còn cầm gậy tự sướng trong tay, anh tiện tay vung lên như tiên nữ vung pháo bông que: "Thôi, em mau đi thay quần áo đánh răng rửa mặt đi, khuya thế này không muốn phí lời với em nữa."
Con người có lẽ nên đối mặt với hiện thực, vì không thể thật sự giết nhãi con nên chỉ đành chấp nhận.
Lương Đa thở dài, quay về phòng.
Tưởng Hàn đứng nhìn theo bác sĩ Lương của lòng mình đi vào phòng ngủ đối diện, còn chưa kịp ngắm thêm thì đối phương đã đóng cửa không chút nể tình.
Không sao.
Bây giờ tâm thái của Tưởng Hàn rất tốt, cậu đinh ninh sớm muộn cũng có ngày bác sĩ Lương chủ động mời mình đi vào căn phòng ngủ đó.
Tưởng Hàn liên tưởng đến hình ảnh ấy thì thiếu điều cười thành tiếng.
Người trẻ tuổi luôn là thế, lạc quan mù quáng, tự tin mù quáng.
Nửa chặng sau của buổi tối hôm nay vô cùng yên bình, Lương Đa và Tưởng Hàn mỗi người ngủ một phòng, ai nấy nằm im trên giường đắp kín chăn thẫn thờ nhìn trần nhà.
Cả hai đều không ngủ.
Lương Đa đang tự ngẫm lại, tự ngẫm làm cách nào mà mình đi từng bước từng bước đến ngày hôm nay.
Con đường nhân sinh vốn dĩ thẳng tắp thanh tịnh của bản thân giờ đây trở nên kỳ quặc, mà ngọn nguồn của sự kỳ quặc chính là khi kẻ mang tên Tưởng Hàn xuất hiện.
Anh phải nghĩ cách xoay chuyển cục diện, không thể tiếp tục lạc lối.
Còn Tưởng Hàn thì đang hoang tưởng về tương lai tốt đẹp.
Con người Tưởng Hàn ngày trước chưa từng yêu đương, chưa từng rung động với ai, một khi chớm yêu thì khó mà kìm chế.
Quả thật như Lương Đa nói, chưa từng gặp cảnh đời nên không biết cách kìm chế.
Lương Đa thấp thỏm khi để tủ sưu tập của mình và Tưởng Hàn ở cùng nhau, bây giờ anh rất sầu, đáng lẽ không nên bỏ những thứ kia vào phòng ngủ phụ.
Trước đó Lương Đa đã nghiêm túc xem xét vấn đề cất giữ chúng, sau một khoảng thời gian bỏ ở trong phòng ngủ chính, mỗi buổi tối trước khi ngủ anh nhìn thấy chúng là lại không cầm lòng được bước đến nghiêm túc chọn lựa xong bắt đầu chơi.
Ngày nào cũng chơi, cơ thể này chịu không thấu.
Lương Đa cân nhắc cho cơ thể mình nên chuyển cái tủ sang bên phòng ngủ phụ.
Đây có lẽ là số kiếp trong truyền thuyết.
Lương Đa nghĩ đến những món đồ chơi nhỏ hay nói cách khác là vật sưu tập của mình suốt cả đêm, đến tận hơn 4 giờ mới nắm chặt thứ duy nhất mình mang theo rơi vào giấc ngủ.
Tảng sáng hôm sau, Lương Đa thức dậy khi đồng hồ báo thức vang lên theo thường lệ, mở mắt còn ngẩn ngơ một lúc, nửa buổi sau mới sực nhớ ra lý do mình mệt vật vã.
Tất cả là lỗi của Tưởng Hàn!
Không, tất cả là lỗi của mình.
Lương Đa khóc không ra nước mắt, không mặt mũi quăng nồi cho người khác.
Anh gắng gượng rời giường, toàn thân không chỗ nào không khó chịu, không muốn đi làm, không muốn đi ra cửa, thậm chí không muốn bước ra khỏi căn phòng này.
Tưởng Hàn về rồi đúng không? Không về thì lát nữa phải dùng tư thế gì đối mặt với cậu ta đây?
Phiền chết mất.
Lương Đa cào tóc, anh muốn đi tắm.
Con người không thể làm đà điểu cả đời, Lương Đa không thể không mở cửa bước ra ngoài phòng.
Anh lưỡng lự ló đầu ra xong bị Tưởng Hàn đã đợi từ rất sớm tóm được.
"Chào buổi sáng bác sĩ Lương ạ!" Tưởng Hàn vẫn mặc bộ đồ ở nhà Lương Đa đưa cho, cậu ngồi trên sofa phòng khách nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Sao oắt con dậy sớm vậy?
Lương Đa nhìn cậu, anh cười gượng: "Chào buổi sáng."
"Em dậy từ lâu lắc rồi," Tưởng Hàn nói, "Em muốn làm bữa sáng cho bác sĩ nhưng chưa có sự đồng ý của bác sĩ nên không thể vào bếp. Tính ra ngoài mua bữa sáng thì em sợ bước ra ngoài rồi bác sĩ không cho em vào nữa."
Rất thông minh.
Tâm Lương Đa nói: Chuẩn, mi mà ra ngoài thì đừng hòng đi vào lại.
"Không cần." Lương Đa từ chối, "Anh bỏ bữa sáng."
Làm gì có chuyện đó, Lương Đa chỉ thuận miệng nói đại, chốc nữa đến phòng khám anh sẽ sang dì Vương kế bên mua ba cái bánh bao lớn ăn.
"Em súc miệng chưa?" Lương Đa hỏi.
"Hì, em đợi bác sĩ."
Ý là sao? Là đang chê ta dậy muộn?
Dân làm công ăn lương sống dễ lắm hả? Mỗi ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, mi có tư cách gì chê ta?
Nội tâm của Lương Đa cũng rất drama, anh đứng lườm trắng mắt.
"Em nấu cho bác sĩ nha," Tưởng Hàn hỏi, "Nấu cháo? Hay ăn mì?"
"Không cần." Lương Đa tiếp tục từ chối, "Đã bảo là anh bỏ mà."
"Phải ăn bữa sáng, nếu không thận dễ kết sỏi."
"Ai nói với em?"
"Không biết nữa, em quên mất nghe từ đâu rồi."
Lương Đa nhìn cậu, kéo cửa nhà vệ sinh: "Anh là bác sĩ, tự hiểu rõ cơ thể mình, em không có việc gì thì về đi, anh vệ sinh xong sẽ đi làm."
Lương Đa thật sự rất muốn tắm, nhưng có Tưởng Hàn ở đây anh ngại.
Anh cũng không hiểu vì sao mình khó chịu thế này, Tưởng Hàn người ta chưa chắc thật sự đê tiện bỉ ổi thừa lúc anh tắm để làm loại chuyện kia với anh, nếu thật là vậy thì chắc chắn anh sẽ báo cảnh sát bắt nhãi ranh ngay.
"Bác sĩ Lương!"
Ngay lúc Lương Đa đóng cửa nhà vệ sinh thì Tưởng Hàn gọi: "Em có thể xuống bếp của bác sĩ không?"
Quả là đầy nghị lực, cần ta nói rõ ra là không được ư?
Lương Đa nhìn cậu, Tưởng Hàn ngồi dưới ánh nắng sớm tinh mơ khẽ mỉm cười với anh.
"Tùy em." Lương Đa thầm cà khịa mình không có nguyên tắc xong bước vào nhà vệ sinh.
Tưởng Hàn có được sự cho phép của chủ nhân thì mở cờ trong bụng, reo lên chạy xuống bếp.
Có gì nói nấy, nhà bếp của bác sĩ Lương vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, nhưng vấn đề ở chỗ anh rất không được, trong tủ lạnh chỉ toàn rượu với đồ ăn vặt linh tinh, trong ngăn tủ là một bịch mì hết date và ba gói Shin Ramyun lớn.
Không còn nguyên liệu nấu ăn nào khác.
"Bác sĩ Lương, bình thường bác sĩ không nấu ăn ạ?"
Lương Đa đang đánh răng, chỉ nghe thấy Tưởng Hàn léo nhéo gì đó chứ không biết cậu nói gì.
Anh kéo cửa nhà vệ sinh ló đầu ra hỏi lúng búng: "Em nói gì?"
Tưởng Hàn bước ra từ nhà bếp, thấy Lương Đa ngậm bàn chải đánh răng thì cười hỏi: "Bình thường bác sĩ không nấu ăn à? Em không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn."
"Đợt một lát." Lương Đa quay lại súc miệng, rửa mặt xong mới đi ra.
"Em không hiểu." Lương Đa nói, "Người làm công vất vả như bọn anh mỗi ngày về đến nhà mệt muốn chết đi sống lại, làm gì còn sức nấu ăn."
Anh vươn vai, không tắm rửa rất khó chịu, tâm trạng không tốt, cảm giác mình bẩn bẩn.
Tưởng Hàn suy nghĩ, cũng đúng, mỗi tối bác sĩ Lương tan tầm còn phải lái xe về, đến nhà thì đã khuya, nếu còn nấu ăn đến lúc ăn không biết đã mấy giờ.
"Vất vả quá." Tưởng Hàn hơi đau lòng.
"Ừ, nên em bớt gây phiền phức cho anh đi." Lương Đa không nhịn được, nếu hôm nay anh không tắm thì không chừng cả ngày nay không thể làm việc hiệu quả, "Em thích làm gì thì làm, anh đi tắm, đừng làm ồn đến anh."
Nói xong Lương Đa quay trở lại nhà vệ sinh.
Tắm.
Tưởng Hàn đứng bịt mũi mình từ lâu.
Không được suy diễn, khiếm nhã không được nhìn không được nói không được xem, căn bản là không được nghĩ.
Tưởng Hàn hít sâu, niệm: Mình là chính nhân quân tử.
Chính nhân quân tử còn chưa vững lòng thì bác sĩ Lương lại trở ra, hôm qua anh giặt khăn tắm, phơi nắng ngoài sân thượng mà quên lấy vào.
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn qua dư quang, giả vờ bình tĩnh đi lấy khăn tắm và một cái quần lót sạch.
Xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
Lương Đa nhủ bụng vẫn phải xử Tưởng Hàn tội chết.
Tưởng Hàn xoay người qua chỗ khác chạy xuống bếp, cậu nghĩ mình cần phải tránh đi để bản thân không xúc phạm bác sĩ Lương.
Cửa nhà bếp đóng lại, tâm người đứng bên trong nôn nao bồn chồn nấu mì.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, tâm người đứng bên trong nhảy tán loạn kì cọ tắm rửa.
Hai người cách qua hai cánh cửa nhưng vẫn lo sợ bị đối phương nghe thấu nhịp tim mình đập, thậm chí thở còn không dám lấy hơi mạnh.
Lương Đa luống cuống tay chân, vừa nhanh chóng tắm rửa vừa nghĩ: Mình sợ gì hả? Mình sợ gì chứ? Đây là nhà mình! Mình sợ cái gì?
Nhưng anh vẫn lúng túng, luôn có cảm giác như thể mình đang mời gọi Tưởng Hàn người ta.
Nhưng Tưởng Hàn không nghĩ thế, cậu biết chí ít đến hiện tại bác sĩ Lương không hề có hứng thú lẫn tính thú với mình, tuy cậu thích nhập vai drama nhưng chỉ diễn với bản thân, chứ không đến mức hiểu lầm bác sĩ Lương cù cưa đẩy đưa mình.
Nhưng vấn đề là không thể dừng hình ảnh trong đầu cậu được, đã thế càng lúc càng bay cao bay xa.
Đúng thật tối hôm qua nốc nhiều quá, sau này uống ít lại thì tốt hơn.
Tưởng Hàn nấu mì xong, vừa khéo Lương Đa tắm xong trở ra.
Bao nhiêu năm qua trước giờ Lương Đa chưa từng tắm nhanh vậy, giây phút này anh thấy mình không khác nào The Flash trong giới tắm rửa.
(*) The Flash: Một series phim truyền hình Mỹ. Bộ phim dựa trên nhân vật Barry Allen/Flash, được xuất bản bởi DC Comics, một siêu anh hùng trong trang phục chiến đấu với tốc độ di chuyển siêu phàm.
Lương Đa Flash tỏa ra hơi nóng toàn thân, tóc nhễu tong tong, lông mi ướt nhẹp, anh mặc đồ ngủ trên cổ còn vắt khăn tắm, lúc bước ra một tay cầm khăn một tay lau tóc.
Tưởng Hàn vẫn ở trong nhà bếp, cậu mới đóng cửa lò vi sóng suy ngẫm xem bác sĩ Lương giấu bát chỗ nào rồi.
Lương Đa đi đến cửa nhà bếp, anh nghe trộm một hồi, xác nhận người bên trong không làm chuyện kỳ quái mới gõ cửa.
Tưởng Hàn giật nảy mình, vội mở cửa: "Sao bác sĩ còn gõ cửa?"
Lương Đa trộm nghĩ: Chẳng phải ta sợ mi làm việc không thể bại lộ rồi bị ta bất ngờ bắt gặp sao! Ta không muốn nhìn thấy!
Anh thật sự nghĩ Tưởng Hàn quá đê tiện, nếu Tưởng Hàn biết thì sẽ tủi thân khóc xì nước mũi.
"Thơm nhỉ." Lương Đa khen một câu.
Tưởng Hàn khá ngượng ngùng cười nói: "Nấu mì không có gì mà cũng thơm à?"
"...Khen mi thì mi lắng nghe đi!"
"Vâng! Bác sĩ nói gì cũng đúng hết!"
Lương Đa không nén được mỉm cười.
"Rồi, đừng làm như anh bắt nạt em." Lương Đa nói, "Ăn thôi."
Tưởng Hàn cười anh: "Giờ bác sĩ chịu ăn? Ban nãy nói bỏ bữa sáng mà ta?"
Lương Đa quăng ánh mắt sắc như dao cau qua, Tưởng Hàn tức thời im miệng.
"Mà á," Tưởng Hàn hỏi, "Bác sĩ Lương, bát nhà anh đâu rồi?"
Lương Đa nhìn cậu xong lấy một cái bát nhỏ từ trong ngăn tủ ra.
"Chỉ có mỗi cái này." Lương Đa nói, "Nhà anh chỉ có một bát một đôi đũa."
Tưởng Hàn mím môi.
"Không sao," Lương Đa lục mãi rốt cuộc mới tìm được cái nĩa, "Em dùng cái này đi."
"Em cảm ơn," Tưởng Hàn nhận nĩa, đi rửa nó xong quay lại ngồi xuống thì gợi chuyện, "Bác sĩ Lương, tay nghề nấu nướng của em cũng được lắm, về sau em nấu cho bác sĩ, em có thể tự chuẩn bị bộ dụng cụ ăn uống, bác sĩ thấy có được không?"
Lương Đa gắp một đũa mì, không hiểu sao mà anh thấy mì Tưởng Hàn nấu ăn ngon hơn mì anh nấu, sợi mì rất dai.
"Anh thấy sao á?" Lương Đa hỏi, "Vậy em nói xem có được không?"
Tưởng Hàn bĩu môi: "Thôi em hiểu rồi."
Chắc chắn là không được.
Tưởng Hàn thở dài: Bác sĩ Lương, anh sẽ hối hận!
Hết 33.
Tác giả: Tần Tam Kiến
Thể loại: Hiện đại, Bé chó săn tỏa nắng lạc quan niên hạ công X Bác sĩ theo chủ nghĩa độc thân thụ, ngọt văn, đô thị tình duyên, HE.
Tag của biên tập: Bé chó săn-thích làm nũng-tâm cơ-niên hạ công X Bác sĩ-miệng cứng tâm mềm thụ, duyên trời tác hợp, HE.
Biên tập: Đậu
Chương 33.
Đối mặt với uy hiếp của bác sĩ Lương, trong đầu Tưởng Hàn chỉ có đúng hai chữ: Đáng yêu.
Bây giờ Lương Đa đã triệt để sụp đổ hình tượng trong đầu Tưởng Hàn, gì mà đóa hoa cao quý xa vời vợi, rõ ràng là một đóa hoa yêu kiều cần cậu dốc lòng che chở!
Tất nhiên Tưởng Hàn không dám nói câu đó, cậu không muốn chọc bác sĩ Lương giận.
"Tiểu nhân tuân mệnh." Tưởng Hàn cười tỏa nắng, "Đại nhân cứ yên tâm."
Lương Đa yên tâm gì nổi, nhưng cũng chỉ đành chấp nhận.
Anh quan sát Tưởng Hàn, thấy trên mặt cậu oắt viết bốn chữ: Khắc tinh Lương Đa.
"Mi khắc ta." Lương Đa nói, "Qua tối nay chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt."
Câu Lương Đa nói Tưởng Hàn khá quen tai, trong phim mẹ cậu xem thì nam nữ chính luôn nói ân đoạn nghĩa tuyệt, kết quả đến khi đoạn tuyệt thật thì đau đớn đứt từng khúc ruột, cuối cùng còn chẳng phải xáp lại với nhau sao.
"Em cười gì đó?" Lương Đa không hiểu, "Ân đoạn nghĩa tuyệt với anh khiến em vui vậy à?"
Có phải nếp nhăn não của tên này thật sự khác với người bình thường không?
"Không phải không phải," Tưởng Hàn thanh minh, "Em uống nhiều quá, bác sĩ Lương đừng chấp nhặt với em mà."
Lương Đa còn cầm gậy tự sướng trong tay, anh tiện tay vung lên như tiên nữ vung pháo bông que: "Thôi, em mau đi thay quần áo đánh răng rửa mặt đi, khuya thế này không muốn phí lời với em nữa."
Con người có lẽ nên đối mặt với hiện thực, vì không thể thật sự giết nhãi con nên chỉ đành chấp nhận.
Lương Đa thở dài, quay về phòng.
Tưởng Hàn đứng nhìn theo bác sĩ Lương của lòng mình đi vào phòng ngủ đối diện, còn chưa kịp ngắm thêm thì đối phương đã đóng cửa không chút nể tình.
Không sao.
Bây giờ tâm thái của Tưởng Hàn rất tốt, cậu đinh ninh sớm muộn cũng có ngày bác sĩ Lương chủ động mời mình đi vào căn phòng ngủ đó.
Tưởng Hàn liên tưởng đến hình ảnh ấy thì thiếu điều cười thành tiếng.
Người trẻ tuổi luôn là thế, lạc quan mù quáng, tự tin mù quáng.
Nửa chặng sau của buổi tối hôm nay vô cùng yên bình, Lương Đa và Tưởng Hàn mỗi người ngủ một phòng, ai nấy nằm im trên giường đắp kín chăn thẫn thờ nhìn trần nhà.
Cả hai đều không ngủ.
Lương Đa đang tự ngẫm lại, tự ngẫm làm cách nào mà mình đi từng bước từng bước đến ngày hôm nay.
Con đường nhân sinh vốn dĩ thẳng tắp thanh tịnh của bản thân giờ đây trở nên kỳ quặc, mà ngọn nguồn của sự kỳ quặc chính là khi kẻ mang tên Tưởng Hàn xuất hiện.
Anh phải nghĩ cách xoay chuyển cục diện, không thể tiếp tục lạc lối.
Còn Tưởng Hàn thì đang hoang tưởng về tương lai tốt đẹp.
Con người Tưởng Hàn ngày trước chưa từng yêu đương, chưa từng rung động với ai, một khi chớm yêu thì khó mà kìm chế.
Quả thật như Lương Đa nói, chưa từng gặp cảnh đời nên không biết cách kìm chế.
Lương Đa thấp thỏm khi để tủ sưu tập của mình và Tưởng Hàn ở cùng nhau, bây giờ anh rất sầu, đáng lẽ không nên bỏ những thứ kia vào phòng ngủ phụ.
Trước đó Lương Đa đã nghiêm túc xem xét vấn đề cất giữ chúng, sau một khoảng thời gian bỏ ở trong phòng ngủ chính, mỗi buổi tối trước khi ngủ anh nhìn thấy chúng là lại không cầm lòng được bước đến nghiêm túc chọn lựa xong bắt đầu chơi.
Ngày nào cũng chơi, cơ thể này chịu không thấu.
Lương Đa cân nhắc cho cơ thể mình nên chuyển cái tủ sang bên phòng ngủ phụ.
Đây có lẽ là số kiếp trong truyền thuyết.
Lương Đa nghĩ đến những món đồ chơi nhỏ hay nói cách khác là vật sưu tập của mình suốt cả đêm, đến tận hơn 4 giờ mới nắm chặt thứ duy nhất mình mang theo rơi vào giấc ngủ.
Tảng sáng hôm sau, Lương Đa thức dậy khi đồng hồ báo thức vang lên theo thường lệ, mở mắt còn ngẩn ngơ một lúc, nửa buổi sau mới sực nhớ ra lý do mình mệt vật vã.
Tất cả là lỗi của Tưởng Hàn!
Không, tất cả là lỗi của mình.
Lương Đa khóc không ra nước mắt, không mặt mũi quăng nồi cho người khác.
Anh gắng gượng rời giường, toàn thân không chỗ nào không khó chịu, không muốn đi làm, không muốn đi ra cửa, thậm chí không muốn bước ra khỏi căn phòng này.
Tưởng Hàn về rồi đúng không? Không về thì lát nữa phải dùng tư thế gì đối mặt với cậu ta đây?
Phiền chết mất.
Lương Đa cào tóc, anh muốn đi tắm.
Con người không thể làm đà điểu cả đời, Lương Đa không thể không mở cửa bước ra ngoài phòng.
Anh lưỡng lự ló đầu ra xong bị Tưởng Hàn đã đợi từ rất sớm tóm được.
"Chào buổi sáng bác sĩ Lương ạ!" Tưởng Hàn vẫn mặc bộ đồ ở nhà Lương Đa đưa cho, cậu ngồi trên sofa phòng khách nhìn anh nhoẻn miệng cười.
Sao oắt con dậy sớm vậy?
Lương Đa nhìn cậu, anh cười gượng: "Chào buổi sáng."
"Em dậy từ lâu lắc rồi," Tưởng Hàn nói, "Em muốn làm bữa sáng cho bác sĩ nhưng chưa có sự đồng ý của bác sĩ nên không thể vào bếp. Tính ra ngoài mua bữa sáng thì em sợ bước ra ngoài rồi bác sĩ không cho em vào nữa."
Rất thông minh.
Tâm Lương Đa nói: Chuẩn, mi mà ra ngoài thì đừng hòng đi vào lại.
"Không cần." Lương Đa từ chối, "Anh bỏ bữa sáng."
Làm gì có chuyện đó, Lương Đa chỉ thuận miệng nói đại, chốc nữa đến phòng khám anh sẽ sang dì Vương kế bên mua ba cái bánh bao lớn ăn.
"Em súc miệng chưa?" Lương Đa hỏi.
"Hì, em đợi bác sĩ."
Ý là sao? Là đang chê ta dậy muộn?
Dân làm công ăn lương sống dễ lắm hả? Mỗi ngày đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, mi có tư cách gì chê ta?
Nội tâm của Lương Đa cũng rất drama, anh đứng lườm trắng mắt.
"Em nấu cho bác sĩ nha," Tưởng Hàn hỏi, "Nấu cháo? Hay ăn mì?"
"Không cần." Lương Đa tiếp tục từ chối, "Đã bảo là anh bỏ mà."
"Phải ăn bữa sáng, nếu không thận dễ kết sỏi."
"Ai nói với em?"
"Không biết nữa, em quên mất nghe từ đâu rồi."
Lương Đa nhìn cậu, kéo cửa nhà vệ sinh: "Anh là bác sĩ, tự hiểu rõ cơ thể mình, em không có việc gì thì về đi, anh vệ sinh xong sẽ đi làm."
Lương Đa thật sự rất muốn tắm, nhưng có Tưởng Hàn ở đây anh ngại.
Anh cũng không hiểu vì sao mình khó chịu thế này, Tưởng Hàn người ta chưa chắc thật sự đê tiện bỉ ổi thừa lúc anh tắm để làm loại chuyện kia với anh, nếu thật là vậy thì chắc chắn anh sẽ báo cảnh sát bắt nhãi ranh ngay.
"Bác sĩ Lương!"
Ngay lúc Lương Đa đóng cửa nhà vệ sinh thì Tưởng Hàn gọi: "Em có thể xuống bếp của bác sĩ không?"
Quả là đầy nghị lực, cần ta nói rõ ra là không được ư?
Lương Đa nhìn cậu, Tưởng Hàn ngồi dưới ánh nắng sớm tinh mơ khẽ mỉm cười với anh.
"Tùy em." Lương Đa thầm cà khịa mình không có nguyên tắc xong bước vào nhà vệ sinh.
Tưởng Hàn có được sự cho phép của chủ nhân thì mở cờ trong bụng, reo lên chạy xuống bếp.
Có gì nói nấy, nhà bếp của bác sĩ Lương vừa rộng rãi vừa sạch sẽ, nhưng vấn đề ở chỗ anh rất không được, trong tủ lạnh chỉ toàn rượu với đồ ăn vặt linh tinh, trong ngăn tủ là một bịch mì hết date và ba gói Shin Ramyun lớn.
Không còn nguyên liệu nấu ăn nào khác.
"Bác sĩ Lương, bình thường bác sĩ không nấu ăn ạ?"
Lương Đa đang đánh răng, chỉ nghe thấy Tưởng Hàn léo nhéo gì đó chứ không biết cậu nói gì.
Anh kéo cửa nhà vệ sinh ló đầu ra hỏi lúng búng: "Em nói gì?"
Tưởng Hàn bước ra từ nhà bếp, thấy Lương Đa ngậm bàn chải đánh răng thì cười hỏi: "Bình thường bác sĩ không nấu ăn à? Em không tìm thấy nguyên liệu nấu ăn."
"Đợt một lát." Lương Đa quay lại súc miệng, rửa mặt xong mới đi ra.
"Em không hiểu." Lương Đa nói, "Người làm công vất vả như bọn anh mỗi ngày về đến nhà mệt muốn chết đi sống lại, làm gì còn sức nấu ăn."
Anh vươn vai, không tắm rửa rất khó chịu, tâm trạng không tốt, cảm giác mình bẩn bẩn.
Tưởng Hàn suy nghĩ, cũng đúng, mỗi tối bác sĩ Lương tan tầm còn phải lái xe về, đến nhà thì đã khuya, nếu còn nấu ăn đến lúc ăn không biết đã mấy giờ.
"Vất vả quá." Tưởng Hàn hơi đau lòng.
"Ừ, nên em bớt gây phiền phức cho anh đi." Lương Đa không nhịn được, nếu hôm nay anh không tắm thì không chừng cả ngày nay không thể làm việc hiệu quả, "Em thích làm gì thì làm, anh đi tắm, đừng làm ồn đến anh."
Nói xong Lương Đa quay trở lại nhà vệ sinh.
Tắm.
Tưởng Hàn đứng bịt mũi mình từ lâu.
Không được suy diễn, khiếm nhã không được nhìn không được nói không được xem, căn bản là không được nghĩ.
Tưởng Hàn hít sâu, niệm: Mình là chính nhân quân tử.
Chính nhân quân tử còn chưa vững lòng thì bác sĩ Lương lại trở ra, hôm qua anh giặt khăn tắm, phơi nắng ngoài sân thượng mà quên lấy vào.
Lương Đa nhìn Tưởng Hàn qua dư quang, giả vờ bình tĩnh đi lấy khăn tắm và một cái quần lót sạch.
Xấu hổ, xấu hổ chết đi được.
Lương Đa nhủ bụng vẫn phải xử Tưởng Hàn tội chết.
Tưởng Hàn xoay người qua chỗ khác chạy xuống bếp, cậu nghĩ mình cần phải tránh đi để bản thân không xúc phạm bác sĩ Lương.
Cửa nhà bếp đóng lại, tâm người đứng bên trong nôn nao bồn chồn nấu mì.
Cửa nhà vệ sinh đóng lại, tâm người đứng bên trong nhảy tán loạn kì cọ tắm rửa.
Hai người cách qua hai cánh cửa nhưng vẫn lo sợ bị đối phương nghe thấu nhịp tim mình đập, thậm chí thở còn không dám lấy hơi mạnh.
Lương Đa luống cuống tay chân, vừa nhanh chóng tắm rửa vừa nghĩ: Mình sợ gì hả? Mình sợ gì chứ? Đây là nhà mình! Mình sợ cái gì?
Nhưng anh vẫn lúng túng, luôn có cảm giác như thể mình đang mời gọi Tưởng Hàn người ta.
Nhưng Tưởng Hàn không nghĩ thế, cậu biết chí ít đến hiện tại bác sĩ Lương không hề có hứng thú lẫn tính thú với mình, tuy cậu thích nhập vai drama nhưng chỉ diễn với bản thân, chứ không đến mức hiểu lầm bác sĩ Lương cù cưa đẩy đưa mình.
Nhưng vấn đề là không thể dừng hình ảnh trong đầu cậu được, đã thế càng lúc càng bay cao bay xa.
Đúng thật tối hôm qua nốc nhiều quá, sau này uống ít lại thì tốt hơn.
Tưởng Hàn nấu mì xong, vừa khéo Lương Đa tắm xong trở ra.
Bao nhiêu năm qua trước giờ Lương Đa chưa từng tắm nhanh vậy, giây phút này anh thấy mình không khác nào The Flash trong giới tắm rửa.
(*) The Flash: Một series phim truyền hình Mỹ. Bộ phim dựa trên nhân vật Barry Allen/Flash, được xuất bản bởi DC Comics, một siêu anh hùng trong trang phục chiến đấu với tốc độ di chuyển siêu phàm.
Lương Đa Flash tỏa ra hơi nóng toàn thân, tóc nhễu tong tong, lông mi ướt nhẹp, anh mặc đồ ngủ trên cổ còn vắt khăn tắm, lúc bước ra một tay cầm khăn một tay lau tóc.
Tưởng Hàn vẫn ở trong nhà bếp, cậu mới đóng cửa lò vi sóng suy ngẫm xem bác sĩ Lương giấu bát chỗ nào rồi.
Lương Đa đi đến cửa nhà bếp, anh nghe trộm một hồi, xác nhận người bên trong không làm chuyện kỳ quái mới gõ cửa.
Tưởng Hàn giật nảy mình, vội mở cửa: "Sao bác sĩ còn gõ cửa?"
Lương Đa trộm nghĩ: Chẳng phải ta sợ mi làm việc không thể bại lộ rồi bị ta bất ngờ bắt gặp sao! Ta không muốn nhìn thấy!
Anh thật sự nghĩ Tưởng Hàn quá đê tiện, nếu Tưởng Hàn biết thì sẽ tủi thân khóc xì nước mũi.
"Thơm nhỉ." Lương Đa khen một câu.
Tưởng Hàn khá ngượng ngùng cười nói: "Nấu mì không có gì mà cũng thơm à?"
"...Khen mi thì mi lắng nghe đi!"
"Vâng! Bác sĩ nói gì cũng đúng hết!"
Lương Đa không nén được mỉm cười.
"Rồi, đừng làm như anh bắt nạt em." Lương Đa nói, "Ăn thôi."
Tưởng Hàn cười anh: "Giờ bác sĩ chịu ăn? Ban nãy nói bỏ bữa sáng mà ta?"
Lương Đa quăng ánh mắt sắc như dao cau qua, Tưởng Hàn tức thời im miệng.
"Mà á," Tưởng Hàn hỏi, "Bác sĩ Lương, bát nhà anh đâu rồi?"
Lương Đa nhìn cậu xong lấy một cái bát nhỏ từ trong ngăn tủ ra.
"Chỉ có mỗi cái này." Lương Đa nói, "Nhà anh chỉ có một bát một đôi đũa."
Tưởng Hàn mím môi.
"Không sao," Lương Đa lục mãi rốt cuộc mới tìm được cái nĩa, "Em dùng cái này đi."
"Em cảm ơn," Tưởng Hàn nhận nĩa, đi rửa nó xong quay lại ngồi xuống thì gợi chuyện, "Bác sĩ Lương, tay nghề nấu nướng của em cũng được lắm, về sau em nấu cho bác sĩ, em có thể tự chuẩn bị bộ dụng cụ ăn uống, bác sĩ thấy có được không?"
Lương Đa gắp một đũa mì, không hiểu sao mà anh thấy mì Tưởng Hàn nấu ăn ngon hơn mì anh nấu, sợi mì rất dai.
"Anh thấy sao á?" Lương Đa hỏi, "Vậy em nói xem có được không?"
Tưởng Hàn bĩu môi: "Thôi em hiểu rồi."
Chắc chắn là không được.
Tưởng Hàn thở dài: Bác sĩ Lương, anh sẽ hối hận!
Hết 33.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất